"Xử lý sinh học"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoắt, Nhợn đã ở với chúng tôi ba tháng. Trước kia chỉ bằng một nắm tay, giờ nó đã to bằng bốn nắm tay. Nó vẫn còn bệnh "dư thừa năng lượng", một ngày mấy bận chạy rầm rầm khắp nhà và......lười tắm. Ầy, nói chung thế là cũng tiến bộ rồi.

Cũng có thể tôi nói nó "tiến bộ" vì tôi đã yêu nó thêm mấy tí, từ hồi nó mon men chui vào ngủ cùng tôi. Bố và Mẹ cho rằng như thế là rất bẩn thỉu nhưng mà, mùa đông, tôi thì chăn ấm nệm êm, lại đuổi nó ra nằm trơ trọi, chả tội nghiệp nó sao. Đã thế, qua một hôm nằm cùng, tôi phát hiện ra nó ấm như cục than!

Thế là phớt lờ lời Bố Mẹ, tôi vẫn lén lút cho nó ngủ cùng. Nhợn hâm lại còn có bệnh sợ ma, đang yên đang lành mà thấy tôi đứng lên là nó phải lập cập chạy trước cho bằng được!

Một hôm, trong bữa ăn, Mẹ bảo:

- Nhợn nhớn rồi, phải thiến nó đi thôi!

Tôi trợn mắt, rơi cả đũa.

Mẹ tiếp tục:

- Nó là mèo đực, lớn rồi nó sẽ đi hoang. Nó mà lớ rớ sang bên hàng rào là chó cắn chết! Hôm qua mèo nhà bác Năng bị cắn chết rồi đấy. Ba con chó xông vào, nghe "ngoéo" một tiếng đã thấy chết rồi.

Gần nhà tôi có một xí nghiệp, họ nuôi chó để canh phòng. Bọn đấy có tiền sử giết mèo, tôi biết.

Bố lên tiếng:

- Như thế thì dã man quá. Thiến nó đi thì nó còn gì là người nữa! (vâng, nó là mèo cơ mà).

Tôi nhìn bố đầy cảm kích. Mặc dù Bố có thù oán với Nhợn vì vụ ngựa gỗ, vậy mà Bố vẫn thương xót nó thế!

- Thế không thì để chó cắn chết nó à. - Mẹ rơm rớm.

- Sống chết có số! ( Bố luôn có cái giọng điệu đấy!)

- Thế thì bị thiến cũng là do số!- Mẹ cãi cùn.

- Em thật vớ vẩn. Kia là tự dưng nó bị như thế, đằng này là đang yên đang lành vật nó ra.....

Bố Mẹ hấm hưa cự nự nhau. Tèo quay ra hỏi tôi:

- Thiến là gì hả chị?

- À ờ ờ......là "xử lý sinh học".

Tèo một chữ đã không hiểu, tôi còn bồi thêm bốn chữ cao siêu nữa, nó càng ngác ngơ. Nhợn thì có biết gì đâu, rau ráu nhai xương.

- Đồ phá đám! - Tôi thở dài. - Tao lại phải giải quyết vụ này cho mày!

Tôi nói thế thôi chứ cái người giải quyết những sự vụ khó khăn như thế này, đương nhiên, là Kính. Chúng tôi tạt vào nhà tôi sau cua học thêm, ngồi uống ca cao nóng trong bếp và xuýt xoa vì lạnh. Kính cầm cái cốc trong tay cho ấm, nghe tôi kể lể đầu đuôi. Tôi thấy Bố không sai mà Mẹ thì cũng không phải là không có lý. Con Nhợn vô duyên chả biết gì, trèo vào nằm gừ gừ trong lòng tôi và ư ử nhai bánh quy.

- "Xử lý" nó đi! - Kính đáp gọn lỏn.

- Tại sao? - Tôi giật thót.

- Vì "xử lý" xong rồi nó sẽ không đi hoang nữa, cậu khỏi lo mất. Nó cũng sẽ không nghịch như quỷ nữa, cậu khỏi lo nó ra ngoài bị chó cắn chết. Nó cũng đần nữa, nên sớm muộn sẽ béo ịch đúng như một con nhợn, mùa đông cậu tha hồ ôm!

- Nhưng mà, như thế có phải với con mèo không?

- Cậu sợ nó xuống Âm Phủ thì sẽ méc với Diêm Vương là cậu "xử lý" nó chứ gì!

- Khồng, tớ sẽ nói tất cả là do cậu xúi!

- Tớ sẽ nói với Diêm Vương là, tớ làm thế vì cậu.

- Hả?

- Nói dại chứ, Nhợn mà có mệnh hệ gì cậu lại chả khóc cho lụt cả thành phố!

- Thế thì có liên quan gì?

Kính nhìn tôi một cái, rồi cầm cốc cacao của nó lên uống và ngó ra cửa sổ. Nhợn bỏ tôi sang nghịch cái khăn quàng cổ có tua rua của Kính, thế là hai đứa vờn vờn gừ gừ nhau bằng tiếng mèo. Nhợn quả là ngu hết sảy, vẫn chả biết chuyện hệ trọng cả đời nó đang xảy ra!

- Cậu là bạn tớ. Tớ không muốn cậu buồn đâu. - Kính nói rất nhanh.

Tôi nhìn Kính và Nhợn, mắt không chớp.

Rối cục, Nhợn có bị "xử lý" hay không, tôi vẫn chưa biết. Nhưng biết rằng, cho dù Nhợn có phá đám đến đâu và số phận của nó rốt cục là thế nào, thì Kính vẫn luôn ở bên cạnh và lo lắng cho tôi. Đấy là điều không có gì phải bàn cãi nữa.

Nghĩ đến đó, ồ, tay tôi vẫn chưa hết lạnh mà tự dưng mặt tôi nóng bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht