chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng nhỏ dậy thấy nó vẫn còn ngủ, nhỏ mỉm cười lấy tay nhỏ áp lên má nó, thì nhỏ phát hiện nó rất nóng, nó sốt rồi. Nhỏ ngồi dậy kiểm tra và chạy vào nhà tắm lấy khăn ấm ra hạ nhiệt cho nó và lây nó dậy. Thấy nó không phản ứng gì nhỏ bối rối chạy sang phòng Hạ "Hạ ơi, hic, Hạ ơi" nhỏ vừa khóc vừa kêu làm Hạ mở cửa ra mà hốt hoảng "sao thế Hai, Hai bị sao thế"
"Trúc sốt cao quá chị kêu hoài không dậy, chị sợ quá Hạ ơi"
"để em vào xem" Hạ nhanh chân vào kiểm tra nó rồi ra trấn an nhỏ "hai bình tĩnh đi, em với hai dìu chị ấy xuống lấy xe chạy vào bệnh viện" Trong lúc Hạ đi lấy đồ và chìa khóa xe thì nhỏ cũng bình tĩnh và cùng Hạ đỡ nó đi xuống hầm lấy xe chạy đến bệnh viện.

Trong bệnh viện, Hạ lấy áo khoác choàng lên cho nhỏ, vì lúc đi nhỏ chỉ mặc chiếc đầm ngủ. Nhỏ ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu, ôm Hạ và khóc, lo lắng sợ bất cứ điều gì xảy đến với nó "Trúc ơi, Trúc đừng có chuyện gì nha, em sợ lắm"
Hạ nhìn nhỏ, đây là lần lần thứ hai cô chứng kiến chị mình sợ như thế này. Lần trước là cách đây mười mấy năm khi mà mẹ nhỏ nằm hấp hối và lần này là vì nó, thì cô biết là chị mình yêu người đang nằm trong phòng cấp cứu kia rất sâu đậm.
Hạ an ủi nhỏ "chị ấy không sao đâu chị đừng có lo lắng quá, có bác sĩ đang cấp cứu cho chị ấy mà".
Ngồi đợi một hồi lâu bác sĩ cấp cứu ra báo là nó chỉ nhiễm trùng nhẹ bị nên sốt và đã khâu lại hết các vết thương trên người nó rồi, đã chuyển vào phòng bệnh. Nếu tình trạng nó ổn định là chiều có thể xuất viện. Nhỏ mừng rỡ cảm ơn bác sĩ và xin phép bác sĩ vào trong thăm nó.

Khi nhỏ vào trong nó quay qua nhìn rồi mỉm cười với nhỏ. Nhỏ đậm chân tức tối đi vào ngồi lên chiếc ghế cạnh giường "cười gì mà cười, bộ mấy người vui lắm hả"
Thấy nhỏ giận dỗi quay bên kia không thèm nhìn mình. Nó nhích sang chỗ nhỏ ngồi dùng hai tay mình đặt lên vai quay người nhỏ lại đối diện với mình, thì thấy mặt nhỏ đầy nước mắt. Nó không nói gì nhiều lấy tay lau nước mắt cho nhỏ rồi ôm nhỏ vào lòng. Nhỏ choàng tay ôm cứng eo nó vừa nức nở vừa nói "mấy người biết là tôi sợ lắm không, khi tôi kêu mấy người mà không thấy phản ứng gì hết. Mấy người mà có chuyện gì làm sao tôi sống nổi đây chứ, mấy người ác lắm mà hu hu hu"
Nó vuốt ve lưng nhỏ an ủi "không sao rồi, bây giờ Trúc không có sao hết mà em nín đi, Trúc thương"
Nhỏ cứ thúc thích trong lòng nó, nên nó tách nhỏ ra hôn cái chóc vào môi nhỏ "em chịu nín chưa"
Nhỏ nhìn nó lắc đầu, nó hôn liên tục vào môi nhỏ làm nhỏ mắc cười. Nhỏ dùng hai mình áp lên má nó giữ mặt nó lại, rồi lấy ngón tay mình đồ lên những đường nét trên gương mặt nó. Nó mỉm cười nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của nhỏ rồi đặt lên môi nhỏ một nụ hôn nồng cháy, vừa hôn nó vừa nói "xin lỗi em, vì Trúc đã làm em lo lắng như thế, sẽ không có lần sau đâu em yên tâm nhé" và sau đó nhỏ đáp trả nó thật nồng nhiệt.

Cửa phòng bật mở ra khi cả hai đang say đắm hôn nhau, cả hai đứa ngừng lại và nhìn qua thì thấy Hạ cùng mẹ nó đi vào. Nó nhăn nhó nhìn mẹ nó và Hạ đang bụm miệng cười "trời, sao cả hai vào mà không gõ cửa".
Còn nhỏ không nói gì mà cứ nhìn ra ngoài cửa, làm nó phải kều nhỏ nhiều lần nhỏ mới phản ứng lại "em sao thế, bị mẹ với Hạ bắt gặp mà đứng hình lâu thế"
Mẹ nó cũng lo lắng nên kéo nhỏ lại chổ mình ngồi hỏi "con Trúc ăn hiếp con phải không, sao con thất thần như vậy"
Bây giờ nhỏ mới hồi tĩnh lại rồi trả lời bà "con không sao đâu mẹ, chắc tại con khóc nhiều quá nên mệt thôi"
Mẹ nó xót nhỏ quay qua la nó "đó cô thấy chưa, không biết tự chăm sóc bản thân mình gì hết làm cho con Linh lo đến nỗi phải sợ như vậy nè. Cô liệu hồn cô đó nha"
Bà quay qua lấy đồ ăn sáng ra cho nhỏ "thôi con ăn sáng đi, mặc xác nó đi, con người gì thân to đùng mà không biết tự lo cho mình"
Nghe bà nói như thế nhỏ lén nhìn sang nó cười một cái, rồi nghe theo bà ăn sáng, bà kêu Hạ ngồi vào ăn cùng nữa bỏ mặc nó, nên nó ấm ức "mẹ, mẹ vô đây thăm bệnh mà sao mẹ lại bỏ mặc con như thế, con là người bệnh mà, trời ơi sao bất công quá vậy" nó nói làm cả ba bật cười và nó cũng cười theo.

Ăn xong nhỏ lấy bộ đồ của Hạ đem vào đi vào trong thay. Ở ngoài này nó hỏi bà "mà sao mẹ biết con nằm trong này mà vô vậy"
"thì con Hạ nói cho mẹ biết chứ sao nữa con"
Nó quay qua nhìn Hạ tỏ vẻ không hài lòng, làm Hạ phải lên tiếng phân trần cho cho mình "ấy không phải tại em nhiều chuyện đâu nha, là lúc em về nhà lấy đồ cho chị Linh thì điện thoại của chị ấy reo nên em bắt máy thôi"
Bà liền giải thích giùm cho Hạ "không phải con bé nói đâu, là mẹ gọi điện thoại cho con Linh, định kêu hai đứa chiều nay sang nhà mẹ ăn tiệc, có tụi bạn của cô qua nữa. Nhờ vậy tôi mới biết chuyện cô nhập viện ấy, cô bị vậy định giấu tôi hay sao mà mặt nặng mặt nhẹ với con Hạ hả"
Nó ái ngại nhìn cả hai "con con xin lỗi mẹ, cho chị xin lỗi em nha Hạ"
Bà nói tiếp "cô bị vậy chắc được nghĩ làm đúng không, sẵn dịp cả nha mình tổ chức đi du lịch luôn đi, Hạ con đi chung chứ"
Hạ đưa tay ra hiệu đồng ý, còn nó nhắn nhó "mẹ con đang bị thương mà không đi được đâu"
Nhỏ từ nhà tắm bước ra ngồi cạnh nó "em tán thành ý kiến của mẹ và Trúc không được phản đối"
Nó cười hì hì nịnh nhỏ "em nói gì Trúc cũng đồng ý hết, em đi là Trúc đi à"
Hạ quay lại chọc nó "cái đồ thê nô" mà không phát ra tiếng.
Còn bà bịm miệng cười, biết con mình dại gái, ai ngờ nó dại không còn mặt mũi "thôi được vậy mai mẹ sắp xếp, mùa này đi đà lạt cho đẹp nha mấy con" cả ba đồng thanh "dạ mẹ".
Sau đó nhỏ kêu bà với Hạ đi về trước ở đây có nhỏ lo cho nó được rồi, dù gì chiều nó cũng được xuất viện.

Buổi chiều Hạ lái xe lên bệnh viện rước nó với nhỏ rồi chạy thẳng về nhà mẹ nó luôn. Khi đến nơi thì mọi người đã có mặt đông đủ đang làm đồ ăn và dọn bàn ra sân. Hạ tung tăng vào chào mọi người trước rồi ra sau bếp tìm mẹ của nó, bỏ mặc hai người kia đang tình cảm dìu nhau vào. 
Tùng thấy nó xuống xe mà còn để nhỏ dìu nó nên vừa dọn vừa chọc "ê tụi bây coi kìa, con Trúc dạo này làm nhiều việc mất sức quá hay sao mà xuống xe cũng không nổi, phải có người dìu mới xuống được ha ha ha" mọi người chạy ra xem rồi cười rần rần.
Nhỏ với nó bước vào nhà, nó liền chửi Tùng "ê thằng tó, bớt kiếm chuyện với tao được không, tao mới từ bệnh viện về mệt không muốn chửi mà mày chọc tạo trước à"
Nhi với Hân đang dọn đồ ăn ra bàn thì lật đật lại hỏi thăm nó. Nhi nhìn nó mà mắt rưng rưng, Hân biết em mình muốn hỏi nó lắm nhưng không dám lên tiếng nên đành lên tiếng trước "em bị sao thế mà nhập viện vậy"
Nhỏ nhanh nhẹn đáp giùm nó "Trúc bị thương và bị nhiễm trùng nhẹ nên phải nhập viện từ sáng và giờ bác sĩ cho về, mẹ kêu tụi em qua đây chơi cùng với mấy anh chị"
Ánh mắt Nhi xuất hiện sự lo lắng chưa kịp nói điều gì với nó, thì mẹ nó bước ra bảo" Linh, con đưa nó lên phòng nghĩ đi, dưới này có mọi người lo rồi, chừng nào xong mẹ kêu tụi con"
Nhỏ " dạ" và làm theo lời bà dìu nó vào phòng. Cả hai bước đi dưới ánh mắt nuối tiếc của một ai đó vì lời nói ra chưa thành câu. Hân kéo Nhi ra sau nhà, nhìn xung quanh rồi xem có ai không rồi nói với Nhi "em sao thế, em có làm sao không vậy Nhi, nhìn em giống như muốn khóc vậy đó"
Đứng trước người chị họ của mình, Nhi chưa bao giờ kiềm nén được cảm xúc trong mình, ngày xưa cũng vậy và bây giờ cũng vậy. Nhi khóc nức nỡ "em phải làm sao đây chị, hiện giờ tim em đau lắm" 
Hân lo lắng "tim em bất ổn à, có hiện tượng đau lại à, để chị đưa em vào viện kiểm tra"
Nói rồi Hân bước tới nắm tay Nhi đi nhưng Nhi níu lại "không, cơ thể em hoàn toàn ổn, em đau từ tâm hồn đấy chứ. Em biết là em không còn cách nào có thể trở lại với Trúc nên em mới buông tay để Trúc có thể tìm hạnh phúc mới. Nhưng khi em thấy được điều đó, tại sao trong thâm tâm em lại đau như thế này, em cứ hỏi mình tại sao không phải là em, là người bên cạnh và chăm sóc cho Trúc chứ"
Nước mắt Nhi lăn dài theo từng lời tâm sự của mình, Hân lại gần ôm cô em của mình vào lòng. Cô biết chứ, biết từ ngày Nhi đồng ý lấy Phước để có thể trở về đây, để có thể gặp lại nó. Nhưng cô cũng bất lực không làm gì được để giúp em mình, vì hiện giờ Nhi đã có gia đình và nó cũng đang có người yêu, nên cô chỉ khuyên nhủ Nhi "thôi, cuộc sống mà em, có duyên thì mình gặp được yêu nhau còn có phận thì mới được ở với nhau. Hai đứa coi như là có duyên mà không có phận, thì em hãy buông tay để nó còn hạnh phúc mới chứ em níu kéo hoài cả hai chỉ thêm đau khổ. Em chưa thấy hai năm qua nó sống trong khổ sở đến thế nào đâu, hiện giờ nó tìm được hạnh phúc thì em phải mừng cho nó chứ. Em đừng cố chấp quá, hãy cho mình với Phước cơ hội để có được hạnh phúc đi em"
Nhi không nói gì đứng khóc một hồi, rồi lấy lại bình tĩnh đi vào trong tham gia cùng mọi người, Hân thở dài bước theo sau.

Trong bàn tiệc rất đông vui mọi người ăn uống vui vẻ, riêng có một người ngồi nhắn nhó cà ràm "mẹ con ăn được hết các món trên bàn mà, bác sĩ không nói kiêng cử gì mà sao mẹ không cho con ăn, bắt con ăn cháo thịt không vậy"
Bà phản bác lại "cô có vết thương đấy ăn mấy món này là tối khỏi ngủ luôn à, còn không biết cám ơn mà còn ở đó sĩa sói bà già này nữa, may là cháo này không phải tôi nấu à, không thôi là đau lòng chết"
Nhỏ vừa ăn vừa nói với nó "Trúc ăn cho mau khỏe để còn đi chơi nữa, mẹ nói đúng mấy món trên bàn Trúc ăn vào sẽ ngứa đấy"
Nó cười hì hì với nhỏ "ok Trúc ăn mà em, có điều em cho Trúc uống một chai với tụi nó nha"
Nhỏ ra chiều suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu "chỉ một chai rồi thôi đấy"
Nó mừng rỡ hôn lên má nhỏ cái chóc "ok Trúc biết rồi" làm cho cả bàn giả vờ ói mữa
"được rồi hai đứa, tụi tao biết là hai đứa đang yêu nhưng đừng có lố quá"
Hạ nhanh miệng nói hố "ở nhà còn lố hơn như vậy nửa" và cô nhận được cái liếc cháy khét từ cả hai, cô cười giả lả rồi vùi mặt vào ăn tiếp không dám tiếp thêm lời nào.
Còn tụi quỹ nghe xong nhoi như đám chợ, thằng Hưng quay qua ôm Tùng diễn tả cảnh ôm hôn thắm thiết để chọc cả hai làm ai cũng cười bò càng. Hai nhân vật chính ngượng quá chỉ biết tập trung vào ăn. Nó giả vờ đánh trống lãng "chà cháo ai nấu mà ngon thế, lần đầu nhậu với cháo lạ quá ha ha ha"
Tùng vừa cười vừa nói"đúng là nhậu cháo luôn, ha ha ha, may là mày còn cháo để nhậu đấy, nếu không nhờ Nhi có lòng tốt nấu riêng cho mày, không thôi là ngồi nhìn luôn nha con"
Nhi cười nhẹ "chỉ là tiện tay nên nấu luôn"
Nó đang ăn mà nghe Tùng nói như thế nuốt trọn luôn cục thịt chưa kịp nhai và nhìn sang nhỏ coi có phản ứng gì. Khi nhìn thấy nhỏ bình thản không có gì xảy ra thì nó cũng thở phào nhẹ nhõm cùng mọi người vui tiệc. Trong buổi tiệc mẹ nó rủ mọi người đi Đà lạt chơi một số đồng ý, còn số khác thì bận việc không đi được hẹn nhau dịp sau.

Sau khi tiệc tàn mọi người chia tay nhau, Nhi thì xin phép ở lại ngủ với bé Nghé để hai chị em tâm sự. Nó thì muốn về nhà nhỏ, nhưng mà ngạch một cái là Hạ về sớm lấy xe đi đâu chơi rồi. Còn nhỏ uống bao nhiêu chai nó không biết người cứ lè nhè xĩn, nên nó đưa nhỏ vào phòng mình mà ngủ. Đặt nhỏ lên giường xong nó ra khỏi phòng vào nhà tắm lấy nước ấm để lau người cho nhỏ.
Bước tới nhà tắm thì nó giật mình khi thấy Nhi bước ra với bộ đồ ngủ trên người, rồi nó ngại ngùng nói với Nhi "chào em, à ờ, chào Nhi"
Nhi làm lơ trước sự ngại ngùng của nó, hỏi "Trúc vào nhà tắm làm vệ sinh à, bị thương thế này không đụng nước được đâu để em giúp Trúc nha"
Nó gãi đầu cười khổ vì quên vết thương của mình không thể đụng nước "không, Trúc muốn lấy một thau nước ấm đem vào phòng thôi, không sao đâu, Trúc tự làm được"
"thôi Trúc đứng đấy đi để em vào lấy giúp, không cẩn thận ướt hết băng quấn bây giờ" nói rồi Nhi quay vào lấy thau nước ấm cho nó rồi cầm đi một hơi đến trước cửa phòng nó.
4Nó chỉ biết theo sau Nhi đi thật nhanh về phía phòng mình đón lấy thau nước, cảm ơn cô rồi đi vào trong. Nhi đứng đấy tiếc nuối nhìn cánh cửa từ từ đóng lại rồi trở về phòng mình.

Vào trong phòng nó để thau nước cùng khăn trên bàn đèn, nhìn nhỏ đang đắp chăn quay lưng về phía nó. Nó ngồi xuống giường nhích lại chổ nhỏ, kéo nhỏ quay lại để cởi đồ nhỏ ra. Nhưng nó kéo thì nhỏ gồng người không cho nó kéo, thấy vậy nó chồm tới định hôn lên má nhỏ nhưng bị nhỏ từ chối đẩy ra.
Nó bực bội khó hiểu trước hành động của nhỏ "em sao thế"
Nhỏ đáp "không có gì hết, em chỉ muốn ngủ"
"có chuyện gì em phải nói cho Trúc biết, chứ em làm vậy Trúc sao biết em khó chịu ở chổ nào"
"em không có mà"
Nó nằm xuống ôm nhỏ từ phía sau lưng thì thầm vào tai nhỏ "có thiệt không"
Nhỏ nằm im không nói gì, nó bắt đầu động tay vuốt ve nhỏ, nó hôn lên sau gáy và vai nhỏ. Nhỏ say mê trước những cái chạm dịu dàng của nó cùng với hờn ghen vốn có trong lòng nên xoay người lại hôn lên môi nó nồng nhiệt.
Nó mỉm cười trước sự nhiệt tình đó và để cho nhỏ chủ động, nó đưa lưỡi mình vào miệng nhỏ để nhỏ tùy ý mút. Nó rên rĩ trong nụ hôn của nhỏ, tay bắt đầu lần mò vào áo thun nhỏ tìm đến bra của nhỏ mà tháo nút, rồi trượt tay lên hai ngọn đồi nó yêu thích tùy ý xoa nắn.
Nhỏ bị nó kích thích nên lơi là trong nụ hôn, và bị nó đảo ngược tình thế đè nhỏ xuống mà hôn ngấu nghiến lên đôi môi dịu ngọt ấy. Vừa hôn nó vừa cởi hết đồ nhỏ ra chỉ còn lại chiếc quần lót. Dứt nụ hôn từ môi nhỏ, nó hôn mút từ cổ xuống vai đến xương quai xanh và cuối cùng mỉm cười dạo chơi trên hai ngọn đồi của nhỏ. Nhỏ say mê theo sự đùa nghịch của nó và loại bỏ hết quần áo của nó, tay vuốt ve lưng trần của nó hòa nhịp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro