Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Chu Thính Hà lại ngủ trên vai Thẩm Hủ Sam. Thẩm Hủ Sam dụi mặt vào đỉnh tóc cô như một con mèo, sau đó chuẩn bị đánh thức cô dậy.

Cô ngủ rất sâu, gọi một lần vẫn chưa tỉnh. Thẩm Hủ Sam lặp lại thủ đoạn cũ, xuống xe muốn bế cô vào nhà. Ngay lúc anh đang cong người ôm eo cô, Chu Thính Hà đột nhiên mở mắt.

Chỉ có khuôn mặt của Thẩm Hủ Sam với ánh đèn phía sau anh. Bởi vì anh phải bế cô lên nên Thẩm Hủ Sam gần đến mức Chu Thính Hà thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Chu Thính Hà chớp mắt mới nhận ra mình đã ngủ quên trong xe, anh có lẽ đang định bế cô ra khỏi xe.

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Cô vô thức đẩy Thẩm Hủ Sam ra, co người lại.

"Em tự mình xuống xe được rồi." Cô đưa tay chạm vào túi xách của mình, quàng qua vai rồi bước ra khỏi xe.

Nhất thời Thẩm Hủ Sam giống như một đứa trẻ bị giáo viên mẫu giáo bắt quả tang làm chuyện xấu, anh vội vàng bỏ tay ra khỏi eo cô.

Cả hai cùng nhau xuống xe và trở về nhà trong im lặng.

Chu Thính Hà về đến nhà mới có thời gian kiểm tra điện thoại, sau khi tắm xong, cô đắp mặt nạ rồi nằm trên ghế sofa, giống như cô vẫn thường làm ở nhà bố mẹ.

Cô lấy hai chiếc khăn giấy ra lau sạch tinh chất mặt nạ trên tay, nheo mắt thong thả lướt điện thoại. Bộ phim cô đang theo dõi gần đây sắp có tập mới.

Có lẽ vì dữ liệu lớn nên rất nhiều tin tức liên quan đến cuộc hôn nhân của cô lần lượt xuất hiện trên điện thoại.

Chu Thính Hà có chút kinh ngạc, cô cho rằng mình vẫn luôn là một sự tồn tại vô danh. Cô không ngờ giới truyền thông lại quan tâm nhiều đến đời sống riêng tư của những người không liên quan đến giới giải trí đến vậy.

Đương nhiên, cũng có khả năng do đối tượng kết hôn là Thẩm Hủ Sam, người thu hút rất nhiều sự chú ý, cho nên ngay cả cuộc hôn nhân họ cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.

Chu Thính Hà tình cờ mở thông cáo báo chí xuất hiện trên trình duyệt. Những tựa đề này chẳng qua là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối liên hôn.

Dù không phải giả nhưng làm thế nào mà giới truyền thông lại nghĩ ra những chuyện như yêu sớm, yêu xa và chuyện tình nhiều năm...

Đương sự Chu Thính Hà đang nghĩ có phải tên tác giả là biên tập Chấn không nữa.

Cô tò mò kéo xuống cuối bài báo và phát hiện ra thậm chí còn có một bức ảnh. Chu Thính Hà lưỡng lự mở bức ảnh ra, là ảnh nhóm trong bộ đồng phục học sinh cấp hai đi kèm. Bản thân Chu Thính Hà cũng không nhớ nó được chụp khi nào.

Thẩm Hủ Sam vừa lúc tắm rửa xong liền đi ra khỏi phòng.

Nghe được tiếng bước chân của anh, Chu Thính Hà giơ điện thoại lên, đối mặt với Thẩm Hủ Sam: "Bức ảnh này chúng ta chụp khi nào?"

Thẩm Hủ Sam đặt một tay lên ghế sô pha, cúi người nhìn màn hình điện thoại di động của cô, sau khi nhớ lại vài giây mới nói: "Đại hội thể thao hồi học kỳ hai lớp 11."

"Làm sao anh nhớ rõ thế?" Chu Thính Hà lấy lại điện thoại, thoát ra trang bài viết mới.

"Các phương tiện truyền thông này thực sự có quyền lực. Tại sao họ lại đưa tin về cuộc hôn nhân của chúng ta nhanh như vậy?" Cô dừng lại, "Mấy năm qua không có bức ảnh nào chụp chung của chúng ta, thế mà họ thực sự có thể tìm thấy ảnh của mình hồi trung học."

Thẩm Hủ Sam cúi đầu muốn nói gần đây bọn họ có chụp ảnh chung, ảnh trên giấy đăng ký kết hôn của bọn họ cũng là ảnh chụp chung.

Alpha và Beta có thể học ở mọi trường cấp hai, trong khi Omega được phân vào các trường chuyên biệt tùy theo khu vực.

Vì vậy, dù là trước hay sau khi chia tay, Chu Thính Hà và Thẩm Hủ Sam đều học cùng một nơi. Khi mới bắt đầu vào cấp ba, họ còn không học chung lớp. Sau đó không biết vì lý do gì mà Thẩm Hủ Sam lại bị chuyển đến lớp của cô.

Thẩm Hủ Sam cười nói: "Phía sau bức ảnh có một hàng người mờ mờ, bọn họ đang thi kéo co."

Anh ngồi cạnh Chu Thính Hà, có thể ngửi thấy rõ mùi cơ thể riêng biệt của cô còn hòa lẫn với mùi sữa tắm và sản phẩm chăm sóc da.

Thẩm Hủ Sam vô thức tiến lại gần.

"Này, cuối cùng cũng có tập mới rồi!" Chu Thính Hà hưng phấn ngồi dậy, nhìn màn hình chiếu trước mặt.

"Gần đây em đang xem phim mới hả?" Thẩm Hủ Sam nhìn theo ánh mắt của cô, trên màn hình đang phát ca khúc chủ đề.

"Ừ." Cô gật đầu.

Mùi thơm cũng tỏa ra từ tóc.

Thẩm Hủ Sam đột nhiên cảm thấy có chút khô khan, anh yên lặng thở dài, liếc nhìn Chu Thính Hà đang xem TV. Sự bồn chồn không thể kiểm soát trong cơ thể khiến anh cảm thấy đặc biệt khó chịu, đến nỗi bàn tay bên hông chân siết tay thành nắm đấm.

Vốn dĩ không có nhiều thời gian ở một mình với cô, ngoài thời gian làm việc và ăn uống, chỉ có thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối trước khi đi ngủ. Nhưng sự bất thường của cơ thể nói với anh rằng tối nay anh không thể ở cạnh cô.

Thẩm Hủ Sam hơi hoảng loạn đứng dậy, "Anh về phòng nghỉ ngơi trước, cậu cứ xem đi."

Chu Thính Hà ngẩng đầu liếc nhìn anh, sau đó liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, "Ừ, anh đi ngủ sớm thế à? Ngủ ngon."

Thẩm Hủ Sam gật đầu xoay người rời đi, bởi vì đầu có chút choáng váng, chân vấp phải ghế sô pha.

Thẩm Hủ Sam ngồi trên giường trong phòng, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhắm mắt lại rên rỉ đau đớn. Anh biết đó là do thời kỳ nhạy cảm của anh sắp đến. Đây là một phản ứng sinh lý trong giai đoạn đầu của kỳ mẫn cảm.

Anh sẽ khó mà kiểm soát được cảm xúc của mình.

Đại khái là vì gần đây Chu Thính Hà ở bên cạnh nên phản ứng của anh càng trở nên dữ dội hơn.

Anh cầm cốc nước đá trên chiếc bàn cạnh giườn, uống một ngụm rồi đứng dậy tìm thuốc ức chế trong tủ.

Sợ bị Chu Thính Hà phát hiện, anh vội vàng cầm ống tiêm lên, nhanh chóng đưa vào tĩnh mạch. Da hơi nhô lên do kim đâm vào. Chất ức chế từ ống tiêm được tiêm từ từ vào mạch máu.

Anh lấy ra hai chiếc khăn giấy và lau mồ hôi trên mặt. Khi rút ống tiêm ra, một giọt máu chảy ra từ cánh tay, máu nhanh chóng đông lại và để lại một vết đỏ sẫm.

Anh lật người trên giường, ôm con gấu bông của Chu Thính Hà trên đầu giường, cuộn mình lại. Cơ thể anh rõ ràng rất nóng, nhưng anh lại cảm thấy rất lạnh và muốn ôm một thứ gì đó.

Mỗi giai đoạn nhạy cảm đều rất đau đớn đối với anh. Trước đây anh sống một mình, anh chỉ có thể sống sót nhờ thuốc ức chế.

Nhưng bây giờ Chu Thính Hà đang ở trước mặt anh, mặc dù cô không giống Omega có pheromone có thể thu hút Alpha, nhưng Thẩm Hủ Sam thậm chí còn không thể tự chủ khi ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở và tiếng vải cọ xát. Anh không nhịn được muốn cắn thứ gì đó nên đành cắn răng nanh sắc nhọn vào mạng hổ khẩu, để lại vết răng trên tay.

Thuốc tiêm ức chế rất nhanh đã có tác dụng, Thẩm Hủ Sam dần dần cảm giác được thân thể không nóng, đầu có chút choáng váng, chỉ muốn ngủ. Anh quay người liếc nhìn bức ảnh trên bàn đầu giường.

Trong ảnh, Chu Thính Hà để tóc dài và đang mỉm cười trước ống kính.

Đầu ngón tay của Thẩm Hủ Sam chạm vào bức ảnh, xoa xoa. Tiểu Hà của anh ở tầng một. Gần như vậy nhưng anh thậm chí còn không đủ tư cách để ôm cô.

Không biết vì sao, lúc này Thẩm Hủ Sam cảm thấy toàn thân đều có chút khó chịu.

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, anh im lặng nhìn lên trần nhà, vô thức lau đi những giọt nước mắt rơi từ khóe mắt xuống thái dương bằng mu bàn tay trái.

Phần kim loại của chiếc nhẫn làm xước hốc mắt nhạy cảm của anh. Thẩm Hủ Sam giơ tay lên không trung, ngơ ngác nửa phút.

Anh cười một mình. Không sao cả, ít nhất họ vẫn có quan hệ vợ chồng hợp pháp.

Không ai có thể cướp Chu Thính Hà khỏi anh ta.

Thẩm Hủ Sam hạ bàn tay đang giơ lên ​​trên không trung xuống, nhờ tác dụng của thuốc, cảm xúc dao động cuối cùng cũng bắt đầu bình tĩnh lại, ôm con gấu bông an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

May mắn thay, đó chỉ là dấu hiệu trước khi giai đoạn nhạy cảm đến và sẽ không khiến anh ấy thực sự mất kiểm soát. Sau khi tiêm thuốc ức chế và ngủ, Thẩm Hủ Sam cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, gần như trở lại bình thường.

Hôm nay vẫn là ngày làm việc nên Chu Thính Hà lại dậy sớm trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Chu Thính Hà đã quen với việc Thẩm Hủ Sam phụ trách bữa sáng, sau khi tắm rửa xong, cô mang dép đi vào bếp, thò đầu xem hôm nay Thẩm Hủ Sam làm bữa sáng gì.

Chu Thính Hà khịt mũi, "Sao em lại có cảm giác như ngửi thấy mùi sô cô la vậy?"

Thẩm Hủ Sam quay lại nhìn cô: "Hả? Không có nguyên liệu làm sô cô la, em ngửi nhầm à?"

Cô sờ chóp mũi cười hai tiếng: "Có lẽ em còn chưa tỉnh ngủ."

Cô vẫn nhìn trái nhìn phải trong bếp như một đứa bé tò mò. Các thiết bị trong bếp chắc chắn là do Thẩm Hủ Sam sắp xếp, trong đó có đủ loại dụng cụ.

Chu Thính Hà nghĩ tới căn hộ nhỏ của mình, trong đó chẳng có gì ngoài một cái nồi và một bộ bát.

Thẩm Hủ Sam cảm giác được cô đến gần, Chu Thính Hà lúc này đang đứng ở phía sau anh.

Thơm quá, thật muốn ôm một chút...

"Sao mặt anh đỏ thế? Bị côn trùng nào đó cắn à?" Chu Thính Hà không cảm thấy Thẩm Hủ Sam có gì khác thường, cô chỉ nhìn thấy sau gáy anh có một vết sưng đỏ, vô thức đưa tay chạm vào bằng đầu ngón tay.

Thẩm Hủ Sam đột nhiên ôm lấy gáy, hô hấp trở nên gấp gáp: "Không phải côn trùng cắn."

Chu Thính Hà không hiểu tại sao phản ứng của anh lại mạnh mẽ như vậy, lại liếc nhìn cổ anh, sau đó cô mới nhận ra đó là tuyến của anh, nhưng cô không biết tại sao chúng trông khác với bình thường.

"Xin lỗi, xin lỗi." Cô che mặt rời khỏi bếp như muốn chạy trốn.

Sau đó Chu Thính Hà có chút xấu hổ ngồi xuống bàn ăn, cô cúi đầu nhìn tay phải, dùng tay trái vỗ nhẹ vào tay phải: "Mày chọc vào người ta làm gì?"

Thẩm Hủ Sam bưng bữa sáng từ trong bếp ra, "Ăn sáng thôi."

Chu Thính Hà vội vàng nhìn anh, sau đó mới cúi đầu ăn sáng. Nhưng cô có đôi mắt sắc bén, vừa nhìn thấy thứ gì đó trên cánh tay Thẩm Hủ Sam.

Cô ngước lên lần nữa và nhanh chóng nhận ra những vết bầm tím trên cánh tay anh. Tay áo sơ mi của Thẩm Hủ Sam được xắn lên ngay trên khuỷu tay, hơi lộ ra những vết bầm tím.

Chu Thính Hà chậm rãi cầm sữa lên uống mấy ngụm, Thẩm Hủ Sam lại tỏ ra bình tĩnh. Cô liếc nhìn lần nữa, không nhịn được mà hỏi: "Sao chỗ này của anh lại có vết bầm? Gần đây có lấy máu hả?"

Thẩm Hủ Sam nhìn theo ánh mắt của cô, mặt nóng bừng, anh lắc đầu thành thật nói với cô: "Không, là vết tiêm thuốc ức chế để lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro