Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Thính Hà hơi giật mình: "Ồ, ra là vậy." Cô cầm cốc lên uống hết sữa.

Thẩm Hủ Sam phân hóa sớm hơn cô. Anh được sinh ra sớm hơn cô gần một năm. Anh đã phân hóa thành giới tính thứ hai khi mới mười sáu tuổi. Đúng như mọi người mong đợi, anh là một Alpha.

Dù trước đây họ luôn ở cùng một lớp, nhưng để phân biệt giữa Alpha và Omega, sau khi phân hóa, những thanh thiếu niên sẽ được chuyển trường theo giới tính thứ hai của họ. Alpha và Beta sẽ được chuyển đến các phân viện của trường, trong khi tất cả các Omega sẽ được chuyển đến các trường công lập dành riêng cho Omega do quốc gia quản lý.

Và sau khi phân hóa, những thanh thiếu niên sẽ tham gia vào các lớp sinh lý đặc biệt được trường tổ chức. Khóa học sinh lý này khác biệt so với các lớp sinh lý thông thường mà họ đã học trước đó. Chỉ những học sinh có cùng giới tính thứ hai mới tham gia vào cùng một lớp sinh lý.

Vì anh đã phân hóa nên Chu Thính Hà cũng mơ hồ cảm nhận được trong cơ thể anh có một số thay đổi khác, lúc chưa phân hóa thành Beta cô cũng không để ý nhiều. Mãi cho đến khi cô cũng chuyển sang giới tính thứ hai, cô mới phát hiện ra rằng sự khác biệt giữa hai người dường như ngày càng lớn hơn.

A và O thường có khoảng thời gian nhạy cảm mỗi tháng một lần và mỗi khoảng thời gian nhạy cảm kéo dài khoảng một tuần. Nhưng Chu Thính Hà cảm thấy có chút kỳ lạ, cô chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Hủ Sam trong giai đoạn nhạy cảm của anh.

Mặc dù giai đoạn nhạy cảm của A và O rất khó chịu và thậm chí dễ xảy ra một số chuyện có hại, nhưng Chu Thính Hà cảm thấy mình là Beta chắc sẽ không thể ảnh hưởng đến Thẩm Hủ Sam.

Thứ cô có thể cảm nhận nhiều nhất là mùi pheromone từ giai đoạn đầu trong thời kỳ nhạy cảm của anh. Sau đó mỗi tháng anh sẽ biến mất trước mặt cô một tuần. Mặc dù Chu Thính Hà không đặc biệt chú ý đến kỳ mẫn cảm của Thẩm Hủ Sam, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy anh trong giai đoạn này.

Vết bầm trên khuỷu tay có vẻ như mới xuất hiện gần đây, vậy có phải kỳ mẫn cảm của tháng này đang đến không?

Chu Thính Hà im lặng ăn xong miếng cuối cùng, cầm khăn giấy trên bàn lau khóe miệng, "Em no rồi, chuẩn bị đi làm đây."

Thẩm Hủ Sam ngẩng đầu nhìn Chu Thính Hà vẫn đang mặc đồ ngủ, gật đầu nói: "Được, lát nữa anh sẽ dọn bàn."

Khi Chu Thính Hà thay quần áo đi xuống, cô đang xách túi đi thẳng ra cửa.

Thẩm Hủ Sam từ phía sau đi theo: "Thính Hà, đợi một chút."

Cô dừng bước, bối rối quay lại nhìn Thẩm Hủ Sam. Anh hơi cúi người xuống, duỗi cánh tay dài ra phía sau cô. Toàn thân anh gần như bao bọc lấy cô.

Chu Thính Hà có chút bối rối trước hành động của anh, nhất thời không có phản ứng. Sau đó, tay Thẩm Hủ Sam đặt lên gáy cô, lật cổ áo ra: "Cổ áo chưa được chỉnh ngay ngắn."

Chu Thính Hà sờ sờ cổ. Vì có cuộc họp buổi sáng nên lúc thay đồ cô hơi lo lắng mà không để ý đến cổ áo của mình.

"Cám, cám ơn." Cô xoay người xách túi đi ra khỏi cửa hướng về phía xe.

Thẩm Hủ Sam đứng ở phía sau nhìn chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Chu Thính Hà vừa mở cửa xe vừa thấy ngờ vực, vừa rồi cô dường như ngửi thấy mùi pheromone trên người Thẩm Hủ Sam. Sờ sờ chóp mũi nhớ lại Thẩm Hủ Sam sáng nay dường như không có gì khác thường. Chu Thính Hà nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh trong thời kỳ mẫn cảm... Thực tế đúng như những gì cô dự liệu. Thẩm Hủ Sam trông giống như một người bình thường.

Bởi vì khi cô vừa từ công ty về nhà, Thẩm Hủ Sam đã tan sở, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Buổi chiều, Thẩm Hủ Sam hỏi cô có muốn tối nay về nhà ăn tối cùng nhau không. Nghĩ rằng gần đây họ không giao tiếp nhiều nên Chu Thính Hà đồng ý. Thẩm Hủ Sam còn hỏi Chu Thính Hà buổi tối muốn ăn gì, cô thản nhiên trả lời mấy món, không ngờ bữa tối anh lại tự mình nấu.

Chu Thính Hà luôn cảm thấy có chút xấu hổ. Mặc dù Thẩm Hủ Sam đã về Trung Quốc được một thời gian nhưng công việc của anh chắc chắn không dễ dàng như cô. Anh dậy sớm hơn Chu Thính Hà để làm bữa sáng, buổi tối còn dành thời gian nấu cơm cho cô.

Cô bước vào nhà, thay giày, rửa tay rồi đi thẳng vào bếp, khi bước vào chỉ thấy bóng lưng đeo tạp dề của anh.

Chu Thính Hà bỗng nhiên nghịch ngợm, bước chân chậm lại, nhón chân bước tới. Đúng lúc cô đang định hù dọa Thẩm Hủ Sam thì anh đột nhiên quay người lại. Thay vào đó, Chu Thính Hà lại giật mình lùi lại một bước, chân trái vướng vào chân phải suýt chút nữa làm cho mình ngã.

Thẩm Hủ Sam vội vàng nắm lấy cánh tay cô, bất đắc dĩ cười: "Đồ ăn còn chưa bắt đầu nấu, có lẽ chúng ta phải đợi một lát mới có thể ăn tối, em có thể đợi ở bên ngoài trước."

"Em giúp được gì không?" Chu Thính Hà vẫn nhìn dụng cụ trên bếp.

Thẩm Hủ Sam lắc đầu, "Không, em làm việc cả ngày mệt mỏi, ra ngoài chờ anh nấu xong."

Chu Thính Hà im lặng một lúc nhưng vẫn không rời khỏi bếp.

Thẩm Hủ Sam quay lại nhìn cô, nhướng mày: "Sao vậy? Có chuyện gì hả?"

Đợi anh nhìn rõ biểu cảm trên mặt Chu Thính Hà, anh không khỏi cười nói: "Thật sự không cần giúp, một mình anh làm được rồi. Ở nước ngoài lâu như vậy, anh cũng không phải dạng vừa đâu."

"Vậy để em xem có thể học được gì."

"Từ giờ trở đi, anh sẽ luôn nấu ăn cho em, cũng không cần em động tay."

"Nhưng đâu thể làm cả đời." Chu Thính Hà theo bản năng trả lời.

Hai người đột nhiên rơi vào im lặng một lúc, bởi vì cả hai đều nhớ rằng cuộc hôn nhân của họ chỉ kéo dài trong năm năm.

"Được rồi, em cứ xem đi. Có gì không hiểu thì cứ hỏi anh." Thẩm Từ Sơn thỏa hiệp thở dài, Tiểu Hà luôn có thể vô tình đâm vào tim anh.

Mà thực ra, Chu Thính Hà chỉ mới xem anh nấu ăn vào tuần trước, cô không biết liệu mình có học được kỹ năng nào mà không thực sự luyện tập hay không. Nhưng cô biết đồ ăn Thẩm Hủ Sam nấu rất thơm, bụng cô không khỏi kêu lên.

"Em muốn ăn nho." Để che đi cơn cồn cào trong bụng, Chu Thính Hà chỉ vào những quả nho đã được ngâm trong nước muối một lúc trên bàn.

"Đợi anh rửa lại bằng nước đã." Thẩm Hủ Sam xoay người rửa sạch nho sang một bên, bóc vỏ đưa vào miệng cô.

Chu Thính Hà cau mày nói: "Chua quá."

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

"Chua hả?" Thẩm Hủ Sam bóc một quả bỏ vào miệng, "Anh thấy khá ngọt mà."

"Chắc em không xui xẻo đến mức chỉ cần ăn một quả lại dính quả chua nhất đó chứ?"

Thẩm Hủ Sam quay người lại xào rau trong nồi, sau đó cắt nhỏ rau củ quả trên thớt để chuẩn bị salad.

Chu Thính Hà không tin lại ăn một quả nho khác, cô cau mày hít một hơi: "Đúng là chua."

Sau đó cô bóc một quả nho đi đến bên cạnh Thẩm Hủ Sam: "Ăn thêm chút đi."

Nhìn thấy cô nhét nho, Thẩm Hủ Sam ngoan ngoãn mở miệng, nhưng anh không ngờ đầu ngón tay của cô lại vô tình cọ xát giữa hai hàm răng của anh. Trong lòng Thẩm Hủ Sam bối rối, con dao trong tay không cần nhìn đã xén vào tay trái.

"Ah." Anh bỏ dao ra, nhanh chóng ấn tay xuống.

"Sao anh bất cẩn như vậy?" Chu Thính Hà nhìn thấy động tác của anh thì biết anh đã cắt vào tay rồi, cô nhanh chóng kéo Thẩm Hủ Sam ra khỏi bếp, ấn vai Thẩm Hủ Sam ngồi xuống, "Chờ chút, em đi lấy thuốc."

Cô chạy về phòng lấy ra một hộp thuốc nhỏ, trực tiếp nắm lấy bàn tay bị thương của anh, sát trùng cho Thẩm Hủ Sam cầm máu.

"Có đau không?" Thực ra cô có hơi sợ khi nhìn thấy vết thương chảy máu.

Vết thương lớn đến mức ngay cả một miếng băng cầm máu cũng không thể đủ. Chu Thính Hà vừa thở dốc vừa bôi thuốc.

Bàn tay của Thẩm Hủ Sam rất đẹp, nhưng không có nghĩa là không có vết sẹo. Ánh đèn sáng trong phòng khách chiếu xuống, soi rõ những đường nét trên tay anh, trên tay anh vô tình để lại một hai vết sẹo.

Thẩm Hủ Sam muốn nói không đau, nhưng nhìn Chu Thính Hà cau mày, tựa hồ đã lâu rồi cô không quan tâm đến anh như vậy. Anh run rẩy ngón tay: "Đau quá."

"Em sẽ gọi cho dì trước và bảo dì nấu ăn. Gần đây anh nên nghỉ ngơi đi." Mặc dù Thẩm Hủ Sam tự cắt tay mình, nhưng đó là vì vết thương mà anh ấy gặp phải khi nấu ăn cho cô. Cô luôn cảm thấy anh bị đau như vậy là do cô.

Sau khi khử trùng và cầm máu, cô bắt đầu băng bó cho Thẩm Hủ Sam, một tay giữ tay anh, tay kia cầm băng. Cô chẳng hay bị thương, kỹ thuật có hơi cứng nhắc, thậm chí cô ấy còn khó khăn khi quấn băng.

Chu Thính Hà cúi đầu, thực hiện động tác trên tay rất nghiêm túc. Đôi mắt cô gần với tay Thẩm Hủ Sam, dường như anh vừa cúi đầu là có thể hôn lên đầu cô.

Trong giai đoạn trước thời kỳ nhạy cảm, cơ quan khứu giác của anh sẽ nhạy cảm hơn, không chỉ về khả năng cảm nhận pheromone mà còn rất nhạy cảm với các mùi thông thường khác.

Yết hầu vô thức dịch chuyển lên xuống, Thẩm Hủ Sam cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình dường như tăng cao, đặc biệt là sau gáy, nơi này nóng lên, khiến anh cảm thấy choáng váng. Ngay cả hơi thở của anh cũng bắt đầu trở nên nặng nề hơn.

Thẩm Hủ Sam cúi đầu lại gần, lặng lẽ hấp thụ mùi hương của Chu Thính Hà, bởi vì quá tập trung nên anh cũng không chú ý tới Chu Thính Hà đã băng bó xong rồi.

Cô thắt một nút mà cô cho là hoàn hảo trong khi xem video hướng dẫn trên điện thoại: "Hay là gọi bác sĩ gia đình đến làm đi? Sợ em băng không được ổn." Chu Thính Hà ngẩng đầu lên, vô tình va vào mặt Thẩm Hủ Sam.

Cô che đầu lại, sau đó mới biết Thẩm Hủ Sam có thể sẽ đau hơn sau cú va đó. Cô vội vàng nhìn sang: "Có đau ở đâu không?"

Đây là lần đầu tiên Chu Thính Hà cảm thấy tay chân mình vụng về như vậy.

Thẩm Hủ Sam che mặt nằm ngửa trên ghế sô pha nhỏ, Chu Thính Hà một tay chống vào tay vịn của ghế sofa, một tay đặt lên tay của anh. Nhìn từ xa, côà giống như đang đổ người lên người anh.

"Chắc không bị em làm đau chứ?" Cô cố gắng đẩy tay anh ra, "Để em xem có vết bầm nào không."

Lòng bàn tay cô che mu bàn tay của anh, cho dù anh bịt mũi cũng có thể ngửi được hơi thở của cô, rõ ràng cô chỉ là một người nhỏ bé trước mặt anh, nhưng bây giờ cô gần như bao bọc toàn bộ cơ thể anh.

Thẩm Hủ Sam nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm, để Chu Thính Hà đẩy tay mình ra. Anh dùng tay trái giữ cổ tay cô, kéo cô lại gần.

Chu Thính Hà vốn là muốn nhìn kỹ khuôn mặt của Thẩm Hủ Sam, xem anh có phải bị đập đầu vào hay không. Nhưng không biết vì sao, cô đột nhiên bị kéo vào vòng tay của anh, trong phút chốc, hơi thở của Thẩm Hủ Sam bao trùm lấy cô, hai tay anh ôm chặt lấy eo cô.

Chu Thính Hà cảm thấy hô hấp của anh có vẻ nặng nề. Bàn tay không có chỗ tựa của cô chậm rãi đặt lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Hủ Sam.

"Đau lắm hả?"

"Rất đau." Thấy Chu Thính Hà không đẩy anh ra, tay Thẩm Hủ Sam ôm eo cô không khỏi dùng nhiều sức hơn, mặt anh vùi chặt vào vai cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro