Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Chu Thính Hà không biết anh đang nói đến vết thương trên tay đau hay đau do bị cô đập vào đầu. Mặc dù tư thế của cô và Thẩm Hủ Sam lúc này có chút kỳ lạ, nhưng cô vẫn không thoát khỏi vòng tay của anh.

Bởi vì anh đang nói đau với giọng điệu rất ấm ức. Chu Thính Hà khịt mũi ngửi thấy mùi cà phê đắng thoang thoảng. Cô nhớ rằng pheromone của Thẩm Hủ Sam có mùi này.

Nghe nói tâm trạng của Alpha rất dễ dao động trong thời kỳ nhạy cảm. Bố và anh trai của Chu Thính Hà cũng là Alpha, nhưng cô hiếm khi nhìn thấy họ trong thời kỳ nhạy cảm. Chu Thính Hà suy nghĩ kỹ rồi chợt nhận ra mình lớn đến từng này vẫn chưa bao giờ ở thấy Alpha trong thời kỳ nhạy cảm.

Cô không biết lúc này Thẩm Hủ Sam đang nghĩ gì, Chu Thính Hà chỉ có thể vững vàng ôm lấy anh, sau đó vỗ nhẹ vào lưng anh như một đứa trẻ. Chỉ là so với bé cưng thì Thẩm Hủ Sam lớn hơn rất nhiều. Chu Thính Hà cảm thấy hành động này khiến cô hơi mệt rồi, nhiệt độ cơ thể Thẩm Hủ Sam dường như còn nóng hơn cả cơ thể cô.

Chu Thính Hà nhịn không được đẩy anh ra. Cô liếc nhìn Thẩm Hủ Sam, thở phào nhẹ nhõm, mặt anh không bị đầu cô làm tổn thương. Cô đặt tay lên trán anh và nói: "Thân nhiệt của anh cao quá."

Thẩm Hủ Sam không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, áp mặt vào lòng bàn tay lành lạnh của cô.

"Em, em sẽ gọi dì giúp việc nấu ăn." Chu Thính Hà dù chậm chạp đến đâu cũng nhận ra Thẩm Hủ Sam có vẻ không ổn.

Cô buông tay ra, hơi hoảng loạn đứng dậy, kéo mạnh chiếc áo sơ mi nhăn nheo của Thẩm Hủ Sam rồi bỏ chạy. Thẩm Hủ Sam hít một hơi, nhanh chóng rót một ly nước uống.

Điên rồi, suýt chút nữa là mất kiểm soát rồi.

Anh cau mày nhìn Chu Thính Hà đang đứng trong góc nói chuyện điện thoại, anh thở dài, đi về phòng, nhanh chóng tìm thuốc trong tủ rồi nuốt khan hai viên. Anh có chút mệt mỏi ngồi trên giường, thở hổn hển, cúi đầu vô thức cười vài tiếng. Thẩm Hủ Sam nhéo cánh tay của mình, cảm thấy cơn đau rõ ràng. Anh biết đây không phải là mơ.

Anh vừa ôm Chu Thính Hà, Chu Thính Hà còn không ngừng dỗ dành anh.

Thẩm Hủ Sam chạy vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt. Thuốc ức chế uống cũng có tác dụng, nhiệt độ cơ thể dần dần hạ xuống. Sau khi hoàn toàn lấy lại sức lực, anh quay trở lại bàn ăn.

Trên thực tế, anh đã nấu được hơn nửa bữa tối, Chu Thính Hà đang ở trong bếp cùng người giúp việc dọn dẹp và bày đồ ăn anh đã chuẩn bị ra.

Nghe được tiếng bước chân của Thẩm Hủ Sam, Chu Thính Hà quay đầu nhìn anh, cô chỉ vào bàn ăn: "Ăn tối được rồi, tay anh không sao chứ?"

Chu Thính Hà liên lạc với bác sĩ gia đình của cô, nhưng lúc này bác sĩ gia đình cũng đang ăn tối, Thẩm Hủ Sam từ chối đến bệnh viện, cô phải đợi bác sĩ dùng bữa xong mới đến nhà họ xem vết thương cho anh được.

Thẩm Hủ Sam cúi đầu nhìn chiếc nơ đã được băng bó của mình, cười nói: "Không sao đâu, nhưng vẫn còn hơi đau."

Kết quả là anh lợi dụng chỗ đau ở tay mà làm càn.

Thẩm Hủ Sam muốn múc thêm bát cơm thứ hai, nhưng Chu Thính Hà đã giữ anh lại không cho anh cử động, chạy vào xới cho anh một bát.

Thẩm Hủ Sam muốn gắp rau, nhưng Chu Thính Hà lại ấn tay phải của anh, cầm đũa gắp thịt cho anh.

Thẩm Hủ Sam ăn xong muốn dọn bàn, Chu Thính Hà lại vội vàng hô: "Đừng nhúc nhích!" Âm thanh này cũng là để gọi dì giúp việc, dì ấy nhanh chóng tới dọn bát đĩa.

Bác sĩ gia đình nhanh chóng đến và giúp Thẩm Hủ Sam xem vết thương. Thẩm Hủ Sam ngồi ở trên sô pha ngẩng đầu nhìn Chu Thính Hà, nhẹ giọng nói: "Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng cả."

"Ông Thẩm, thân thể của ông hiện tại đang ở giai đoạn tương đối nhạy cảm, khả năng miễn dịch tương đối thấp, vết thương này không hề nhỏ, không thể xem thường."

Chu Thính Hà trừng mắt nhìn Thẩm Hủ Sam: "Có nghe thấy không? Gần đây đừng đụng tay đụng chân."

Thẩm Hủ Sam đành phải ngoan ngoãn đáp lại.

"Đây là thuốc, uống ba lần một ngày, sau bữa ăn để tránh nhiễm trùng. Ngoài ra còn có thuốc bôi, mỗi ngày thay thuốc hai lần, sau khi vết thương đã bong vảy hoàn toàn, sẽ mất khoảng một tuần, có thể không cần băng."

Bác sĩ đưa ra một số hướng dẫn, sau đó liếc nhìn Chu Thính Hà rồi nói: "Vết thương ở trên tay, cẩn thận đừng chạm vào nước, khi tắm rửa có thể nhờ tiểu thư Chu giúp."

Chu Thính Hà đứng sang một bên, bác sĩ nói câu nào cô gật đầu câu ấy, vừa đáp lại lời.

Vì vậy khi bác sĩ nói những lời cuối cùng này, Chu Thính Hà theo thói quen gật đầu: "Được, được."

Khi bác sĩ đứng dậy chuẩn bị ra về, cô mới nhận ra mình vừa trả lời những gì.

Chu Thính Hà cúi đầu nhìn Thẩm Hủ Sam, không khỏi đỏ mặt, "Ừ thì, em thật sự không giúp anh tắm được đâu. Bản thân anh, anh cẩn thận chút..."

Thẩm Hủ Sam nhìn nét mặt của cô, trong lòng lại có cảm giác muốn ôm cô vào lòng mà cắn một miếng.

Anh hít sâu vài hơi, sau đó gật đầu với Chu Thính Hà nói: "Được, anh sẽ chú ý."

Ban đêm, sau khi băng bó tay và khó khăn rửa mặt rồi trở về phòng, Thẩm Hủ Sam sờ lên cái trán đang nóng của mình, anh biết kỳ mẫn cảm của mình thật sự sắp đến.

Sáng hôm sau, vì vẫn còn sớm nên nắng chưa gắt. Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ở tầng một đều mở, thỉnh thoảng có vài cơn gió mát lùa vào.

Chu Thính Hà vừa lau mặt vừa đi từ cầu thang xuống phòng khách. Trong bếp có tiếng xì xào của người giúp việc đang làm bữa sáng. Cô nhìn quanh phòng khách chỉ có hai người, dì giúp việc và cô. Bình thường lúc này Thẩm Hủ Sam hẳn là đã thức dậy. Chu Thính Hà còn tưởng hôm nay anh dậy muộn một chút là do không phải làm bữa sáng. Khi cô ngồi vào bàn ăn cầm điện thoại lên xem tin tức buổi sáng, cô mới phát hiện Thẩm Hủ Sam đã gửi tin nhắn cho cô.

[Thính Hà, gần đây anh phải đi công tác, một tuần tới sẽ không có ở nhà. Em nhớ ăn uống đầy đủ.]

Chu Thính Hà cau mày, Thẩm Hủ Sam đi công tác một tuần? Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng phải Thẩm Hủ Sam gần đây đang đến thời kỳ nhạy cảm sao?

Alpha và Omega có những ngày nghỉ đặc biệt trong khoảng thời gian mẫn cảm. Ngay cả khi bây giờ anh là ông chủ lớn, anh vẫn nên nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này.

Ngay lúc cô còn cảm thấy nghi hoặc về hành vi của Thẩm Hủ Sam thì dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng và bày ra bàn. Chu Thính Hà đành phải đặt điện thoại xuống, tập trung ăn sáng.

Thẩm Hủ Sam xếp hành lý trong đêm, kéo vali đến một căn hộ nhỏ, cũng là tài sản khác mà anh sở hữu ở thành phố này. Nơi này tương đối xa và ít người qua lại.

Kể từ khi phân hóa thành giới tính thứ hai, để tránh mất kiểm soát và gây tổn hại cho xã hội, Thẩm Hủ Sam thường tự cô lập trong ngôi nhà này trong thời kỳ mẫn cảm.

Bởi vì sức mạnh tinh thần của anh tương đối cao nên phản ứng của anh trong giai đoạn nhạy cảm sẽ nghiêm trọng hơn. Lúc đầu, bố mẹ anh cũng gợi ý anh nên tìm một Omega có pheromone phù hợp với mình càng sớm càng tốt.

Trong xã hội ngày nay, độ tuổi kết hôn nhìn chung còn rất trẻ. Và bởi vì số lượng Omega ngày càng tăng nên Alpha cũng dễ dàng tìm thấy Omega phù hợp với mình hơn. Nhưng Thẩm Hủ Sam dù thế nào cũng không muốn. Là một người mẹ, Hứa Á Tư khá nhạy bén, bà loáng thoáng phát hiện ra Thẩm Hủ Sam rất phụ thuộc vào Chu Thính Hà, mặc dù xung quanh anh có bạn cùng giới nhưng người anh đeo bám nhất chính là Tiểu Hà.

Trước khi Chu Thính Hà phân hóa, vì ích kỷ, bà hy vọng con gái nhà Chu sẽ phân hóa thành Omega, để Thẩm Hủ Sam yên tâm tìm được một người phối ngẫu Omega thích hợp. Nhưng không ngờ rằng Chu Thính Hà lại trở thành Beta.

Thẩm Hủ Sam nằm trong phòng khách nhỏ, máy điều hòa trong phòng khách được bật ở nhiệt độ rất thấp. May là anh khá dễ mua được thuốc ức chế dành cho giai đoạn nhạy cảm Alpha.

Nhưng thuốc ức chế cũng chỉ là thuốc. Sau một thời gian dài sử dụng, Thẩm Hủ Sam đã kháng thuốc.

Các chất ức chế phổ biến hơn trên thị trường được phát triển bởi hai công ty công nghệ sinh học. Thẩm Hủ Sam bị dị ứng với một số thành phần trong chất ức chế do một công ty công nghệ sinh học khác phát triển. Kết quả là anh chỉ có thể sử dụng một loại thuốc.

Dưới ảnh hưởng của tình trạng kháng thuốc, giai đoạn mẫn cảm của anh mỗi năm càng trở nên khó khăn hơn.

Thẩm Hủ Sam biết tính tình Chu Thính Hà nếu anh dám đánh dấu người khác, Chu Thính Hà có thể lập tức ly hôn để tránh bị hiềm nghi. Anh phải chung thủy mãi mãi với Chu Thính Hà để có được tình yêu của cô, Thẩm Hủ Sam phải duy trì thân thể trong sạch nhất.

Vì vậy, dù khó chịu đến đâu, anh cũng phải kiên quyết trải qua mọi kỳ mẫn cảm một mình.

Sau khi Chu Thính Hà chuyển sang giới tính thứ hai ở tuổi mười sáu, cô bắt đầu cố ý hay vô tình tránh xa anh, và mối quan hệ của họ dần trở nên tồi tệ hơn trước. Thẩm Hủ Sam đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ của họ, Chu Thính Hà bước ra xa anh một bước, Thẩm Hủ Sam lại gần hai bước.

Chưa đầy hai năm, anh phải ra nước ngoài để tham gia vào cuộc thử nghiệm mà gia đình giao cho anh. Nhưng chỉ khi nắm quyền, anh mới có thể cưới một Beta bất chấp ý kiến ​​​​của mọi người.

"Tiểu Hà, Tiểu Hà..." Thẩm Hủ Sam ngủ dưới máy điều hòa 18 độ, chất ức chế phát huy tác dụng, khiến anh hầu như không thấy khó chịu. Không biết từ khi nào hắn tựa hồ ngủ thiếp đi.

Thẩm Hủ Sam thở dốc, từ trong mơ tỉnh lại, lấy khăn giấy bên cạnh lau mồ hôi trên người. Anh ôm trán và thở dài nặng nề. Anh bắt đầu mơ về những hình ảnh lộn xộn này ngay khi anh đến giai đoạn nhạy cảm. Anh luôn cảm thấy mình đã làm bẩn cô trong giấc mơ.

Anh nhìn quanh để cố gắng xoa dịu tâm trạng của mình. Ở đây có rất nhiều điều về anh và Chu Thính Hà. Thẩm Hủ Sam không chỉ có một tấm của tất cả các bức ảnh liên quan đến Chu Thính Hà. Trong hành lý có một số món đồ trước đây của Chu Thính Hà. Chỉ khi xung quanh anh là những thứ liên quan đến cô, anh mới có thể từ từ kiềm chế sự kích động của mình trong giai đoạn nhạy cảm.

Thẩm Hủ Sam nhìn chỗ cách ly dành cho khoảng thời gian mẫn cảm mà anh đã cẩn thận sắp xếp, mỉm cười hài lòng. Giờ đây với sự nỗ lực của anh, Chu Thính Hà dường như đã gần gũi anh hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro