Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ, ra vậy." Chu Thính Hà đột nhiên không biết mình phải trả lời như nào.

"Bởi vì có một số thứ liên quan đến công việc, anh quen khóa cửa, không có ý gì khác, em đừng suy nghĩ nhiều." Thẩm Hủ Sam lo lắng giải thích.

Anh hiếm khi nói dối cô, nhưng lần này anh không còn lựa chọn nào khác. Trong phòng anh tràn ngập những thứ liên quan đến cô, Thẩm Hủ Sam sợ Chu Thính Hà phát hiện ra, cô sẽ phát hiện ra anh là một kẻ biến thái cực kỳ cố chấp.

Chu Thính Hà đang đắp mặt nạ, đặt điện thoại di động lên bàn, cô dừng lại xoa bóp mặt rồi nói: "Không sao đâu, em chỉ tò mò thôi."

Hai người họ không phải là một cặp đôi thực sự, việc có một số bí mật trong không gian riêng tư không phải là vấn đề lớn.

Hai người họ trò chuyện thêm về nhiều thứ khác nhau, chẳng hạn như đã ăn tối chưa hay công việc dạo này thế nào, cho đến khi họ nói lời chúc ngủ ngon và cuộc gọi kết thúc. Vừa cùng Thẩm Hủ Sam trò chuyện xong, Đới Hiểu Châu lại tìm tới Chu Thính Hà. Nghĩ rằng ban ngày cô phải đi làm, Đới Hiểu Châu hẹn cô ngày mốt ra ngoài.

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Ngày mốt lại là thứ sáu, Chu Thính Hà cũng không bận đến mức phải từ chối lời hẹn của bạn mình nên đã đồng ý. Vào tối thứ sáu, thời tiết gần đây đặc biệt tốt. Khi Chu Thính Hà đang lái xe trên đường, ánh sáng vàng rực chiếu vào.

Cô lái xe đến quán bar mà Đới Hiểu Châu đã đặt trước. Chu Thính Hà chưa từng đến nơi này, không biết bên trong quán như thế nào.

Đới Hiểu Châu đã sớm đợi cô ở gần bãi đậu xe, khi nhìn thấy Chu Thính Hà liền ôm cô một cái, sau đó sờ soạng bộ đồ tây công sở của cô.

"Không phải chứ, chị Tiểu Hà, chị mặc đồ tây đến quán bar." Cô ấy liếc nhìn đôi tất lưới của Chu Thính Hà, "Nhưng đôi tất đen trông rất gợi cảm."

Chu Thính Hà vỗ cô ấy một cái, nói: "Ban ngày ban mặt mà đã làm loạn rồi. Nói rồi, chỉ đơn giản là cùng cậu tám chuyện thôi."

Đới Hiểu Châu đặt tay lên vai cô, đẩy cô thẳng vào quán bar.

Chu Thính Hà không ngờ đây là quán bar có người mẫu nam. Đới Hiểu Châu nói với cô, nhân viên quán bar này đều là Alpha, nhưng khách trong quán bar này đều là Beta. Cô ấy thích nơi này vì nó làm thay đổi sự hiểu biết của cô ấy về giới tính thứ hai.

Vừa bước vào quán có thể nhìn thấy một nhóm mỹ nam mỹ nữ đang nhảy nhót trên sàn nhảy ở giữa quán cách đó không xa. Chu Thính Hà nhìn nhóm đàn ông có cơ bụng sáu múi trên sàn nhảy, cô không mấy hứng thú. Cô quay đầu cúi đầu nghịch điện thoại. Ở đây hơi ồn ào, cô không thích lắm.

Nhưng mục đích hôm nay là đi cùng Đới Hiểu Châu, không phải là cô không thể chịu được sự náo nhiệt này.

Ngay cả những người pha chế trong quán bar này cũng có dáng người thon gọn và săn chắc.

"Cậu uống có được không?" Đới Hiểu Châu ở bên cạnh hỏi, tiện gọi cho cô một ít đồ ăn nhẹ và bánh ngọt.

Đới Hiểu Châu đột nhiên nhớ đến Thẩm Hủ Sam, cô ấy có chút sợ khi để Chu Thính Hà chạm vào rượu. Khi còn học cấp ba, mỗi lần cô ấy đưa Chu Thính Hà đến quán bar. Kết quả là Chu Thính Hà uống một ly đã say khướt. Hơn nữa, tửu lượng của Chu Thính Hà cũng không tốt, khi say rượu thì bắt đầu nói năng lung tung và múa may quay cuồng. Đới Hiểu Châu lúc đó còn là một cô bé, hoàn toàn không khống chế được Chu Thính Hà nên nghĩ đến việc gọi tài xế đưa Chu Thính Hà về nhà trước.

Kết quả là trước khi gọi điện, Thẩm Hủ Sam mặt không biểu cảm đi về phía bọn họ, không biết làm sao anh biết được vị trí của họ. Đới Hiểu Châu lúc này không thể quên được vẻ mặt Thẩm Hủ Sam, không khỏi sờ sờ cánh tay đang nổi da gà. Lúc đó Thẩm Hủ Sam vẻ mặt lạnh tanh đi thẳng về phía bọn họ, trực tiếp kéo Chu Thính Hà ra khỏi cô.

Sau đó mấy giây, anh lại đổi về bộ dáng dễ gần thường ngày, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhưng hoàn toàn vô cảm, nói với Đới Hiểu Châu: "Cô ấy say rồi, tôi đưa Tiểu Hà đi trước, cần lái xe chở cậu về không?"

Đới Hiểu Châu vội vàng cầm điện thoại, lắc đầu, "Tớ, tớ kêu tài xế riêng đến, tớ ở đây đợi được rồi, phiền cậu đưa Tiểu Hà về trước."

"Được"

Sau đó cô ấy nhìn Chu Thính Hà nhào vào trong ngực Thẩm Hủ Sam, đi vòng quanh, chạm vào mắt và mũi anh. Đại khái là cô ấy có thể cảm nhận được người trước mặt chính là Thẩm Hủ Sam, sau đó cô vòng tay qua cổ anh, dụi mặt vào cơ thể anh. Thẩm Hủ Sam trực tiếp bế cô ra ngoài. Đới Hiểu Châu không nhớ rõ cảnh tiếp theo là gì.

Nếu Chu Thính Hà không nói Thẩm Hủ Sam gần đây đi công tác, bận công việc, bằng không có cho trăm lá gan cũng sẽ không dám lén đưa Chu Thính Hà đến quán bar như thế này.

"Hay là gọi cho cậu một ít đồ uống không cồn nhé." Đới Hiểu Châu đề nghị.

"Bây giờ không phải đến bầu bạn với cậu sao? Uống một chút cũng không sao." Tiếng nhạc trong quán bar hơi lớn, Chu Thính Hà hơi cao giọng.

Chu Thính Hà rất ít tới những nơi này, cô có chút không quen. Sở dĩ hiếm khi đến những nơi này chơi không phải vì cô là gái ngoan, mà thực chất là cô thích ở , nếu không có công việc gì thì không muốn ra ngoài.

Thấy Đới Hiểu Châu còn đang do dự, Chu Thính Hà tiếp tục nói: "Cậu hiểu về rượu hơn, giúp tớ gọi mấy ly cocktail nồng độ cồn thấp là được."

"Vậy uống một chút đi." Đới Hiểu Châu vặn vẹo ngón trỏ và ngón cái, làm một động tác nhỏ.

Sau đó cô quay người ra hiệu cho người phục vụ lấy một ly cocktail: "Cậu uống cái này chắc sẽ không say đâu."

Chu Thính Hà nhìn ly cocktail nhỏ, "Chỉ uống mấy ngụm thôi, không say được, mình không dễ gục như vậy."

Vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi rung lên, "Hình như có điện thoại."

Cô lấy điện thoại ra, thấy là Thẩm Hủ Sam nên chuẩn bị nghe máy. Đới Hiểu Châu sợ đến mức vội vàng ngăn cản động tác của cô, "Chờ một chút, chờ một chút, quán bar ồn ào như vậy, làm sao nghe được điện thoại, đi ra ngoài nghe đi."

Mồ hôi túa ra trên trán khi cô ấy đẩy Chu Thính Hà ra khỏi hành lang bên ngoài quán bar. Điều mà Đới Hiểu Châu đang nghĩ là: Xong đời rồi, Thẩm Hủ Sam nhất định biết cô dẫn Chu Thính Hà đến quán bar người mẫu nam.

Đới Hiểu Châu vội vàng nháy mắt, nói với Chu Thính Hà: "Đừng nói cho anh ta biết chúng ta đang ở trong quán bar."

Chu Thính Hà kỳ lạ nhìn, bây giờ bọn họ cũng không phải mười bốn tuổi, mà là hai mươi bốn tuổi, tới quán bar đi chơi cũng không có gì to tát. Cô có chút do dự đáp lại cuộc gọi của Thẩm Hủ Sam.

"Tiểu Hà, em tan làm rồi à?"

"Tan làm rồi, tìm em có chuyện gì?" Chu Thính Hà liếc nhìn đầu nghe, cô luôn cảm thấy hơi thở của Thẩm Hủ Sam nặng nề đối diện với mình.

"Ăn tối chưa?" Thẩm Hủ Sam lại hỏi.

Chu Thính Hà nhìn Đới Hiểu Châu một chút, nói: "Đang ăn, cùng với Hiểu Châu."

"Hai người đang ăn cùng nhau à?" Thẩm Hủ Sam nghiến răng ngồi dậy khỏi ghế sofa. Nếu không có gì khác thì khoảng một hai ngày nữa anh sẽ kết thúc giai đoạn nhạy cảm của mình.

Bởi vì không có hành vi đánh dấu hay sự an ủi nào từ người bạn đời trong suốt giai đoạn mẫn cảm nên một hoặc hai ngày qua là khoảng thời gian khó chịu nhất. Sau khi uống thuốc ức chế trong hai ngày qua, anh đã có thể ngồi dậy và giải quyết một số vấn đề công việc.

Hôm nay, anh không còn sức lực để giải quyết những việc bên ngoài nữa. Bởi vì vô cùng thiếu thốn cảm xúc, anh không ngừng muốn liên lạc với Chu Thính Hà, muốn gặp cô, muốn ôm cô. Thẩm Hủ Sam muốn nghe giọng nói của cô, muốn tận mắt nhìn thấy cô, ngửi lấy mùi hương mà chỉ cô mới có được.

Mãi đến khi bật phần mềm định vị lên, anh mới phát hiện ra cô đang ở trong quán bar. Thẩm Hủ Sam tìm kiếm quán bar này trên Internet và cau mày khi nhìn thấy quảng cáo rằng quán bar này đặc biệt mở cửa.

Cảm giác bất an vốn đã cực kỳ lớn, anh vô thức gõ tay lên bàn. Mãi cho đến khi nắm tay lại, anh mới nhận ra lòng bàn tay mình đã mất đi nhiệt độ do căng thẳng.

Anh không thể không gọi cho cô.

Chu Thính Hà đáp lại rất bình tĩnh, nhưng cũng không đề cập đến việc cô đang ở trong quán bar.

"Đúng, đang ăn cùng nhau." Chu Thính Hà nghĩ tới món bánh nhỏ vừa gọi, mấy cái bánh ở quán này khá ngon.

"Hai người ăn ở ngoài à?" Thẩm Hủ Sam buộc mình phải bình tĩnh lại.

"Ừ." Chu Thính Hà vừa gật đầu vừa nói với anh: "Anh tìm em có chuyện gì hả?"

"Không, không có gì..." Anh nhấp một ngụm nước, "Vậy thì về nhà càng sớm càng tốt kẻo trễ." Anh nuốt ngụm nước lạnh mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh.

"Ờ, được, em sẽ về nhà sớm."

Thẩm Hủ Sam thở phào nhẹ nhõm rồi tạm biệt cô. Anh thất thần nhìn trang lịch sử cuộc gọi với cô.

Anh nhấc chân cuộn tròn trong góc ghế sofa, cơ thể run rẩy không ngừng, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Thẩm Hủ Sam liếc nhìn đồng hồ treo trong phòng, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng.

Trước đây cô không thường đến những nơi này và cũng rất ít khi giải trí, Thẩm Hủ Sam tự an ủi mình, có lẽ cô chỉ muốn vui chơi chút thôi.

Mấy mũi tiêm ức chế cho chu kỳ này đã có hiệu lực. Nhưng càng nghĩ, trong lòng anh càng bất an. Anh lấy ra vài chiếc khăn giấy để lau đi những giọt nước mắt không kìm được mà trào ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro