Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Thính Hà nhắm mắt lại, một hơi uống cạn ly rượu trên bàn.

"Này, đừng uống nhiều như vậy, chút nữa một mình tớ không cõng được đâu."

Đới Hiểu Châu mặc dù cũng uống rất nhiều, nhưng từ nhỏ cô đã có tửu lượng tốt. Hơn nữa, cô còn nhỏ con hơn Chu Thính Hà, thấp hơn năm sáu centimet, dù trước đây hay sau này, cô cũng không có sức lực để kéo Chu Thính Hà say khướt ra khỏi quán bar một cách an toàn.

Chu Thính Hà đặt chiếc ly rỗng xuống, sờ lên má cô.

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Cô cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng hình ảnh trước mắt vẫn rất rõ ràng, Chu Thính Hà cho rằng cô vẫn chưa say.

"Tâm trạng tốt hơn chưa?" Chu Thính Hà vẫn chưa quên mục đích hôm nay chỉ là cùng Đới Hiểu Châu bầu bạn.

Đới Hiểu Châu cười nói: "Tốt hơn rồi, kỳ thật lúc đầu cũng không có khó chịu như vậy, chỉ cần không nghĩ tới sẽ không cảm thấy khó chịu nữa. Vừa rồi tớ chỉ chửi thế thôi."

Chu Thính Hà cũng mỉm cười, lúc này mới yên tâm, ôm đầu quan sát quán bar. Thực ra ở đây có khá nhiều người, những người đến đây chơi cũng khá cởi mở. Không có mấy người ngây thơ như cô và Đới Hiểu Châu chỉ ngồi uống rượu ăn bánh. Chỉ có Chu Thính Hà mặc đồ công sở ngồi trong khu vực VIP, người ngoài có thể ngờ vực cô gái ăn mặc chuyên nghiệp này đang tham gia vào một trò chơi kỳ lạ gì đó.

Không biết là do uống quá nhiều rượu hay là do lượng calo trong bánh quá cao, Chu Thính Hà cảm thấy mình đã hơi no. Cô dự định về nhà ăn tối như một bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm.

Đới Hiểu Châu sờ bụng nói: "Tiểu Hà, tớ có nhu cầu sinh lý, tớ đi vệ sinh trước."

"Đi đi."

Chu Thính Hà ngồi một mình, chán nản đến đáng sợ. Cô chợt cảm thấy miệng mình khô khốc. Chu Thính Hà nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn, ma xui quỷ khiến cô uống thêm hai ly nữa.

Mấy phút sau, Đới Hiểu Châu trở lại, hành động của Chu Thính Hà khiến cô giật mình. Chu Thính Hà say bí tỉ, vừa hát vừa cầm một cái cây trang trí giả gần đó.

Điều mà Đới Hiểu Châu không ngờ tới là Chu Thính Hà sau khi uống rượu phản ứng khá chậm. Nhưng sau vài ly rượu, cô vẫn chưa say, ý thức và hành động của cô vẫn rõ ràng. Tuy nhiên, sau đó phải mất khoảng mười mấy phút mới bắt đầu có phản ứng.

Đới Hiểu Châu nhìn kỹ hơn thì thấy một người đàn ông cơ bắp đang trò chuyện cùng Chu Thính Hà bên cạnh. Chu Thính Hà say rượu mất ý thức, nghe người đó nói liền lấy điện thoại di động ra cho họ biết thông tin liên lạc, thực ra cô ấy cũng không biết người trước mặt là ai, muốn làm gì.

Đới Hiểu Châu nhanh chóng bước tới, đẩy người đàn ông cơ bắp ra: "Cô ấy đã kết hôn, không tiện thêm thông tin liên lạc."

Không ngờ, người đó lại nở một nụ cười ngọt ngào: "Chị ơi, kết hôn rồi cũng không sao đâu."

Da đầuĐới Hiểu Châu tê dại một hồi, nếu như Thẩm Hủ Sam biết được cô ấy dẫn Chu Thính Hà tới quán bar này, lại có người bắt chuyện, cô ấy cảm thấy cuộc đời của mình coi như xong.

Trong khi Chu Thính Hà đang ngâm nga hát, chiếc điện thoại đang cầm đột nhiên đổ chuông. Đới Hiểu Châu nhìn kỹ hơn, phát hiện người gọi là Thẩm Hủ Sam.

Cô có chút hoảng hốt trong giây lát, còn chưa kịp nghĩ cách giải thích với Thẩm Hủ Sam thì Chu Thính Hà đã trả lời.

"Alo alo alo..." Chu Thính Hà thích lặp lại lời nói khi say.

Tiếng nhạc ầm ĩ trong quán bar cũng phát ra từ ống nghe điện thoại di động, còn có tiếng Đới Hiểu Châu và người đàn ông cơ bắp đang nói chuyện xung quanh.

Nghe phía bên kia ồn ào, Thẩm Hủ Sam bất an mở lời: "Thính Hà, em còn chưa chuẩn bị về nhà sao?"

"Về nhà? Về nhà nào? Em có nhiều nhà lắm." Chu Thính Hà ngẩng đầu liếc nhìn khung cảnh tiệc tùng, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu, "Haha, nhưng hình như em đang không ở nhà."

Đới Hiểu Châu không thể nhịn được nữa, cô ấy giật lấy điện thoại của Chu Thính Hà và nói: "Xin chào, tôi là Đới Hiểu Châu, Thính Hà hiện tại say rồi, tôi đưa cô ấy về nhà liền!"

Cô quay sang người đàn ông và nói: "Chồng cô ấy gọi tới. Chúng tôi thực sự không có hứng thú với trai trẻ."

Người đàn ông nhìn thấy cảnh này cảm thấy chán nản, cuối cùng quay người bỏ đi.

"Hai người vẫn còn ở quán bar đó à?" Thẩm Hủ Sam cố gắng bình tĩnh hỏi.

"Ừm..." Đới Hiểu Châu ôm trán, biết mình không thể che giấu Thẩm Hủ Sam. Chu Thính Hà ngồi sang một bên, buông cái cây đang cầm trong tay ra, bắt đầu nắm lấy cánh tay Đới Hiểu Châu.

"Tôi đang trên đường tới. Tạm thời ở yên đó. Tôi sẽ đưa Chu Thính Hà về nhà." Thẩm Hủ Sam đang trên đường đến quán bar. Anh liếc nhìn biển chỉ đường bên ngoài cửa sổ xe rồi nhìn vào hệ thống định vị, không tới 2km nữa sẽ tới nơi.

Thẩm Hủ Sam vốn đang ngồi trong tủ quần áo, chân tê dại, ý thức dần dần tỉnh táo. Hơn hai mươi phút trôi qua. Anh đi ra ngoài phòng khách, phát hiện bên ngoài vẫn chưa bật đèn, anh biết Chu Thính Hà vẫn chưa về nhà.

Sau khi cập nhật thông tin định vị, Thẩm Hủ Sam phát hiện cô vẫn ở chỗ cũ, anh cau mày khó hiểu. Tâm trạng vốn đã dần bình tĩnh lại sau khi được xoa dịu bởi bộ quần áo có mùi thơm dịu nhẹ trên người cô lại bắt đầu dao động.

Thẩm Hủ Sam không nhịn được đi tìm Chu Thính Hà, trên đường lại gọi điện thoại cho cô. Bên kia vẫn còn có chút tiếng động, anh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc pop đang phát ở bên kia. Nhưng anh không ngờ Chu Thính Hà lại say, đã thế còn say đến mức bí tỉ.

Đới Hiểu Châu có chút tuyệt vọng cúp điện thoại, cất điện thoại lại vào trong túi của Chu Thính Hà, dùng hai tay ấn chặt Chu Thính Hà, cố gắng ngăn cô say rượu phát điên. Thế là Chu Thính Hà bắt đầu ngâm nga trong vòng tay cô ấy.

Không lâu sau, một bóng người cao lớn đứng ở trước mặt cô ấy, ngẩng đầu nhìn sang, cũng may Thẩm Hủ Sam không thay đổi nhiều, cô ấy cũng nhận ra anh.

Thẩm Hủ Sam đứng bên cạnh bọn họ, cau mày liếc nhìn mấy người trên sàn nhảy. Anh ngồi xổm xuống gần Chu Thính Hà, đưa tay ra nắm lấy tay cô.

"Thính Hà, em say rồi." Thẩm Hủ Sam có chút bất đắc dĩ, anh đè nén sự khó chịu trong lòng, an toàn đỡ cô dậy, "Chúng ta về nhà trước nhé?"

Nhìn thấy Thẩm Hủ Sam tới, Đới Hiểu Châu đành phải buông tay, giao Chu Thính Hà cho anh.

Chu Thính Hà sờ sờ đầu anh, nheo mắt hỏi: "Anh là ai, về nhà nào?"

"Anh là Thẩm Hủ Sam, em không nhớ sao?" Thẩm Hủ Sam kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Chu Thính Hà.

Anh nhìn dáng vẻ say xỉn của cô, cảm thấy cô có chút buồn cười. Nếu không phải anh biết rằng Chu Thính Hà là người mà một khi say rượu rồi thì ngay cả bố mẹ cũng không nhận ra, thì lý trí còn lại của anh có lẽ đã hoàn toàn sụp đổ.

"Thẩm Hủ Sam? Không phải Thẩm Hủ Sam đi du học rồi sao? Anh là ai? Nhanh nói!" Chu Thính Hà dùng hai tay ôm lấy mặt Thẩm Hủ Sam kéo, nhưng cô lại không đủ sức.

"Anh đã về rồi, về cùng em kết hôn, em không nhớ sao?" Thẩm Hủ Sam có chút khẩn trương đỡ cô dậy.

Hơi thở của Chu Thính Hà lại phả trước mặt anh, Thẩm Hủ Sam không quan tâm cô đang làm gì ở đây hay cô đã nhìn thấy bao nhiêu Alpha nam cơ bắp cởi trần. Anh chỉ muốn về nhà với cô ngay bây giờ.

Những người này bên ngoài chẳng khác gì hoa dại bên đường, chỉ có anh mới có thể quang minh chính đại về nhà với cô.

Thẩm Hủ Sam vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng.

Chu Thính Hà cười lớn, não dường như không hoạt động. Cô trả lời ngắn gọn: "Tôi không nhớ. Ai cưới ai?"

Hôm nay cô đi giày cao gót, đầu cô vừa chạm vào vai và cổ của Thẩm Hủ Sam.

Do ảnh hưởng của rượu, cơ thể Chu Thính Hà không giữ được thăng bằng nên cô trực tiếp mượn sức của Thẩm Hủ Sam, hai tay vòng qua cổ anh. Chu Thính Hà lại gần ngửi ngửi, cảm thấy mình ngửi thấy mùi gì đó rất quen thuộc. Tuy rằng lúc say không nhận ra người, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi hương của Thẩm Hủ Sam, tiềm thức của cô vẫn tự nhủ rằng người này là người mà cô biết rất rõ.

Chu Thính Hà hít hít, cô chắc chắn có thể ngửi thấy mùi cà phê thơm phức. Nghĩ đến món bánh tiramisu vừa ăn, cô cúi xuống cổ Thẩm Hủ Sam cắn một miếng.

Đầu tiên anh cảm thấy cổ mình mềm mại, sau đó cảm thấy hàm răng cứng cứng cắn vào da. Hương thơm tươi mát trên tóc Chu Thính Hà kích thích thần kinh khứu giác của anh.

Sau khi buông ra, phần cổ bị cắn có chút lạnh lẽo vì đã cách xa đôi môi ấm áp. Cô cắn anh không nhẹ cũng không mạnh, nhưng sự lý trí của Thẩm Hủ Sam sắp sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro