Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Hủ Sam cố gắng nói với bản thân rằng cô chỉ say rượu và mất đi khả năng tự chủ. Anh cúi xuống ôm thẳng Chu Thính Hà lên.

"Tôi đưa Thính Hà về nhà trước, cậu cũng cùng ra ngoài chứ?" Thẩm Hủ Sam quay người hỏi Đới Hiểu Châu.

Xe của Đới Hiểu Châu đỗ ở bãi đậu xe tầng một, cô vội vàng gật đầu, cầm túi xách của Chu Thính Hà đưa cho Thẩm Hủ Sam rồi đi theo anh ra khỏi quán bar.

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

"Vậy tôi về nhà trước. Phiền cậu chăm sóc cho Tiểu Hà."

Thẩm Hủ Sam đeo túi của Chu Thính Hà, giọng điệu vẫn ôn hòa đáp: "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ mình."

Thẩm Hủ Sam bế cô lên xe, dọc đường Chu Thính Hà vẫn ngâm nga. Cô không phải là người yêu âm nhạc, những bài hát cô hát hầu hết đều là nhạc thiếu nhi. Tuy say rượu không nhận ra ai, nhưng cô lại có chút dựa vào Thẩm Hủ Sam.

Thẩm Hủ Sam đưa tay chạm vào chỗ vừa bị Chu Thính Hà cắn, cô cắn không đủ mạnh, có lẽ còn không để lại dấu răng.

Một cánh tay của anh bị Chu Thính Hà giữ chặt, còn Thẩm Hủ Sam thì dùng tay kia nghịch tóc cô, vuốt tóc ra sau tai.

Chu Thính Hà vẫn đang hát không biết mệt, cho đến khi nghe thấy tiếng xe khởi động, cô mới ngồi dậy hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Về nhà, chúng ta ang trên đường về nhà." Thẩm Hủ Sam kiên nhẫn trả lời.

Bước ra khỏi ánh đèn mờ ảo trong quán bar, khi Thẩm Hủ Sam ôm Chu Thính Hà, anh phát hiện ra mặt cô sẽ đỏ bừng khi say, nhưng không phải cả mặt đều đỏ, chỉ có gò má là đỏ ửng lên.

Chu Thính Hà nhếch môi, thở dài một tiếng, cũng không biết có nghe thấy lời Thẩm Hủ Sam nói hay không.

Cô liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau đó đầu choáng qua vị trí của Thẩm Hủ Sam. Thẩm Hủ Sam nhanh chóng đưa tay đỡ cô, tựa đầu Chu Thính Hà vào vai anh, dùng tay trái nắm lấy tay phải của cô.

Không biết có phải do rượu hay không, mà lòng bàn tay cô có chút ấm áp. Cô rất ít uống rượu và tự nhận thức được tửu lượng của mình, trong trí nhớ của Thẩm Hủ Sam thì cô chỉ uống rượu hai lần. Hai lần đều là Đới Hiểu Châu dắt cô đi.

Trong sáu năm anh không có ở đây, Thẩm Hủ Sam luôn có người theo dõi mọi hành động trong cuộc sống hàng ngày của Chu Thính Hà, cô cũng không uống nhiều.

Lần say trước cũng giống như bây giờ, say rượu rồi bắt đầu làm , vừa hát vừa cầm một vật trụ.

Thẩm Hủ Sam dùng tay trái nắm chặt tay cô. Anh đã không gặp Chu Thính Hà một tuần rồi, anh nhớ cô đến phát điên. Mỗi ngày đều muốn ngửi mùi hương và chạm vào làn da của cô.

Anh cũng muốn được cô an ủi trong thời kỳ mẫn cảm, anh muốn được Chu Thính Hà chạm vào và gọi anh là bé cưng, anh muốn cô dùng những ngón tay thon dài trắng nõn vẽ lên khuôn mặt anh.

Đầu ngón tay của Thẩm Hủ Sam lặng lẽ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay của Chu Thính Hà. Nhận thức và động tác của Chu Thính Hà có chút chậm rãi. Cô dường như không cảm nhận được Thẩm Hủ Sam đang chơi đùa với tay mình.

Xe đang chạy với tốc độ ổn định, trong xe không có đèn, nhìn xuống bàn tay của cô, đó là một bàn tay không có nhẫn.

Mặc dù Chu Thính Hà thích sưu tập đá quý và trang sức nhưng cô không thích đeo lắm và không thường xuyên đeo chúng. Thậm chí trên tay phải thường hoạt động của cô cũng không có một vật trang sức nào.

Thẩm Hủ Sam nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay cô một lúc, sau đó anh nâng tay Chu Thính Hà lên, nghiêng đầu về phía cô, áp vào lòng bàn tay cô. Nhiệt độ lòng bàn tay và mặt cô gần như nhau, Thẩm Hủ Sam không cảm nhận được nhiệt độ của Chu Thính Hà, liền nắm tay cô thụ động xoa xoa mặt anh.

Thẩm Hủ Sam lặng lẽ liếc nhìn Chu Thính Hà đang nhắm mắt ngồi yên lặng.

Anh ngửi ngửi, phát hiện ngay cả tay Chu Thính Hà cũng có mùi thơm, mùi hương chỉ có thể tìm thấy trên cơ thể cô.

Hơi thở của Thẩm Hủ Sam bắt đầu có chút nặng nề, chỉ áp vào lòng bàn tay cô cũng không thể thỏa mãn được. Anh nghiêng đầu, hôn vào lòng bàn tay cô.

Anh chỉ hôn một chút, lại ngẩng đầu lên rồi thoáng hôn thêm vài lần nữa. Bàn tay của Tiểu Hà đang xoa dịu anh...

Thẩm Hủ Sam bắt đầu có chút tham lam, muốn có nhiều hơn, yết hầu căng thẳng trượt lên trượt xuống.

Tay phải của Chu Thính Hà đột nhiên cử động, thoát khỏi tay Thẩm Hủ Sam, sau đó lướt dọc theo xương quai hàm của anh, vuốt ve cằm của Thẩm Hủ Sam.

Thẩm Hủ Sam bị động tác của cô làm cho bối rối. Anh tưởng vừa rồi cô say, mệt nên ngủ quên, nhưng bây giờ cô lại ngồi dậy. Chu Thính Hà nghiêng người, nheo mắt nhìn Thẩm Hủ Sam, tay đặt lên cằm tinh quái gãi gãi.

Như thể đang trêu đùa một chú cún con vậy.

"Tiểu Hà..." Thẩm Hủ Sam nhịn không được gọi tên cô.

Chu Thính Hà bắt đầu cười khúc khích, nhưng cô không đáp lại Thẩm Hủ Sam. Đầu ngón tay cô đặt trên cằm anh bắt đầu trượt xuống, chạm vào chiếc cúc đầu tiên của anh. Sau đó, cô cởi chiếc cúc đầu tiên của Thẩm Hủ Sam.

Thẩm Hủ Sam không biết cô muốn làm gì, chỉ ngồi yên tại chỗ để cô chơi đùa.

Ghế sau của xe rất rộng rãi, Chu Thính Hà nắm lấy cánh tay của Thẩm Hủ Sam, tựa nửa người vào đó, khiến khoảng cách giữa họ rất gần. Bởi vì hô hấp của anh trở nên có chút gấp gáp, lồng ngực Thẩm Hủ Sam bắt đầu đập kịch liệt.

Điều này làm cho Chu Thính Hà say rượu cảm thấy rất mới mẻ. Đầu ngón tay của cô vẫn đặt ở vị trí nút cài đầu tiên. Sau đó, cô vén áo sơ mi của Thẩm Hủ Sam lên, phần bên dưới áo sơ mi của anh lộ ra trước mắt Chu Thính Hà.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hủ Sam. Khi Chu Thính Hà kéo mở cổ áo sơ mi, gió lạnh từ điều hòa tràn vào bên trong áo của anh, cái lạnh đột ngột khiến Thẩm Hủ Sam rùng mình.

Anh chống một tay lên ghế ô tô, nằm ngửa ra, vẻ mặt rất đau đớn vì phải chịu đựng. Thẩm Hủ Sam không dám nhìn cô, rõ ràng Thẩm Hủ Sam đang đến gần ranh giới lý trí của mình vì sự khiêu khích của cô, nhưng anh lại tận hưởng sự khiêu khích như thế từ Chu Thính Hà.

Mặc dù bây giờ cô ó thể đang hành động một cách vô thức vì say rượu, cũng không rõ hành động của mình có ý nghĩa gì. Nhưng nó như một phần thưởng dành cho Thẩm Hủ Sam.

Chu Thính Hà cười, giọng nói hơi không rõ: "Giống như ở trong quán bar."

"Cái gì, cái gì giống?" Thẩm Hủ Sam run rẩy hỏi cô.

Chu Thính Hà chỉ vào đũng quần dưới áo: "Cái này giống."

Có lẽ bởi vì cảm thấy mình nói chưa đủ rõ ràng, đột nhiên đặt tay còn lại lên ngực Thẩm Hủ Sam, nhéo nhéo: "Cái này cũng giống."

Tay trái xuyên qua áo, chạm vào cơ bụng, "Còn cái này nữa."

Chiếc nhẫn vẫn được đeo chắc chắn trên ngón áp út, và vì áo sơ mi trắng, chiếc nhẫn trở nên rất nổi bật và dễ thấy.

Thẩm Hủ Sam có chút cố chấp nói: "Không giống, của anh đẹp hơn." Anh vẫn luôn chú ý đến việc quản lý cơ thể. Khi những cậu thiếu niên khác chỉ chơi đùa điên cuồng thì anh đã bắt đầu tập thể dục.

Thân hình đẹp là một trong những yếu tố thu hút Chu Thính Hà, mặc dù yếu tố này rất nhỏ.

Một Alpha như anh có thể lực tốt và tỷ lệ mỡ thấp. Việc phát triển cơ bụng và cơ ngực thực sự rất đơn giản. Chỉ là anh phải luyện tập vừa phải, không quá khoa trương cũng không quá dễ thấy. Cơ bắp của anh phải được rèn luyện đến mức mà Chu Thính Hà thích nhất.

"Em không nhìn rõ, em không biết, không biết." Chu Thính Hà lắc đầu, cô cười, cởi chiếc cúc áo thứ hai của anh ra.

"Tiểu Hà, em, em muốn làm gì?" Thẩm Hủ Sam hô hấp càng lúc càng gấp, ngữ khí càng thêm đáng thương.

"Nhìn xem." Cô nghiêng đầu nhìn vài lần rồi dùng đầu ngón tay chọc vào.

Thẩm Hủ Sam vì căng thẳng mà siết chặt cơ thể một chút, ngực cũng căng cứng, đến nỗi khi Chu Thính Hà chọc vào cũng không có cảm giác mềm mại.

Chu Thính Hà đột nhiên ngửi ngửi không khí: "Có mùi cà phê?"

Thẩm Hủ Sam lo lắng nhìn cô rồi lại nhắm mắt lại. Anh vừa vô thức tiết ra pheromone. Cơ thể anh tiết ra pheromone vì bản năng muốn thu hút Chu Thính Hà.

Chu Thính Hà có thể ngửi thấy mùi pheromone của anh, Thẩm Hủ Sam cũng biết. Hiện tại anh nhất thời hy vọng Chu Thính Hà có thể bị anh hấp dẫn. Nhưng cô là Beta, pheromone của Thẩm Hủ Sam đối với Chu Thính Hà chỉ là một mùi vị bình thường, không có tác dụng gì với cơ thể hay tâm lý của cô.

Quả nhiên, Chu Thính Hà chỉ ngửi ngửi, cũng không để ý tới mùi cà phê đắng nghét do anh vô tình tiết ra.

Suốt dọc đường, cô liên tục sờ soạng Thẩm Hủ Sam, anh vừa phải chịu đựng sự kích thích trong thời kỳ nhạy cảm của mình, vừa để mặc cho hành động của cô.

"Đến nhà rồi, vào nhà trước nhé?" Thẩm Hủ Sam siết chặt bàn tay đang di chuyển khắp nơi của cô, xuống xe bế cô vào biệt thự.

Chu Thính Hà chắc là chơi mệt rồi, không động đậy nữa. Bởi vì sợ rơi khỏi vòng tay Thẩm Hủ Sam nên cô vẫn ôm chặt cổ anh.

Vừa bước vào phòng đèn liền bật sáng, Thẩm Hủ Sam cẩn thận đặt cô xuống, Chu Thính Hà còn cởi luôn giày cao gót ra, chân trần mang tất chạy vào phòng khách.

Thẩm Hủ Sam nhanh chóng lấy trong tủ giày ra đôi dép lê của Chu Thính Hà rồi đi theo cô.

Chu Thính Hà ngồi trên sô pha, dùng tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho Thẩm Hủ Sam ngồi xuống.

Thẩm Hủ Sam quỳ xuống nắm lấy mắt cá chân của cô giúp cô mang dép vào, sau khi nghe cô nói xong, anh liền ngồi xuống nơi cô chỉ. Chu Thính Hà mang dép lê đứng dậy, trên đường về nhà đã cởi áo khoác, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bó sát eo.

Váy của Chu Thính Hà hôm nay không dài cũng không ngắn. Váy không phải là váy bó sát hông, nhưng cũng không phải là váy xếp ly hay viền xòe.

Thẩm Hủ Sam ngồi dậy nhìn động tác ngốc nghếch của cô, chỉ thấy cô vén váy lên. Sau đó mặt đối mặt ngồi vào trong lòng Thẩm Hủ Sam. Để ngồi xuống dễ hơn, Chu Thính Hà theo bản năng kéo chiếc váy của mình lên cao, vừa đủ để cô dang rộng chân và ngồi lên Thẩm Hủ Sam một cách dễ dàng. Hiện tại, vì say rượu, cô coi anh như một cái ghế.

Sau đó cô vòng tay qua cổ Thẩm Hủ Sam, áp mặt mình vào một bên mặt anh: "Ôm."

Thẩm Hủ Sam dựa vào lưng ghế sofa, bị hành động ngồi của Chu Thính Hà làm cho bối rối.

Khả năng giữ thăng bằng của cơ thể cô vẫn chưa hồi phục. Thẩm Hủ Sam lo lắng cô sẽ ngã khỏi anh khi ngồi như thế này, nên anh không còn cách nào khác, đành đưa tay ôm lấy eo cô từ phía sau.

"Tiểu Hà..." Thẩm Hủ Sam căng thẳng nuốt khan, yết hầu của anh lăn lên lăn xuống.

Chu Thính Hà buông tay ra, cẩn thận nhìn Thẩm Hủ Sam, sau đó cô hơi cúi đầu, đưa đầu ngón tay chạm vào yết hầu của anh.

"Đừng, đừng chạm vào chỗ đó." Thẩm Hủ Sam ngửa đầu ra sau, cố gắng tránh đi đầu ngón tay của Chu Thính Hà.

Quả nhiên, cô bỏ tay ra, rồi lại ôm lấy cổ Thẩm Hủ Sam và dựa vào anh. Thẩm Hủ Sam tắm rửa rồi mới đến quán bar tìm cô, ngoài mùi pheromone còn có mùi thơm dễ chịu. Chu Thính Hà thích mùi hương thanh khiết này nên ôm lấy anh xoa xoa.

"Tiểu Hà, em có biết anh là ai không?" Thẩm Hủ Sam nhịn không được dùng chút sức ôm lấy eo cô.

Chu Thính Hà lắc đầu: "Hả?"

Sao cô dám chơi đùa anh lâu như vậy mà thậm chí còn không biết anh là Thẩm Hủ Sam? Vậy nếu có người đàn ông khác đến đón cô, liệu cô có phản ứng như vậy không?

Thẩm Hủ Sam có chút tức giận, nhưng anh không phải giận Chu Thính Hà mà là giận chính mình, bởi vì anh có lẽ không có sức hấp dẫn với Chu Thính Hà nên cô căn bản không nhận ra anh.

"Tiểu Hà." Anh cảm thấy có chút tủi thân.

"Anh ơi." Cô đột nhiên trả lời, sau đó ôm đầu Thẩm Hủ Sam lại xoa xoa.

Hơi thở của Thẩm Hủ Sam nghẹn ngào, đã lâu lắm rồi anh không nghe thấy cô gọi như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro