Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Chu Thính Hà vừa mới tập nói được, Chu Gia Văn đã chuyển ra ngoài. Cô luôn nhớ rằng mình có một người anh trai, nhưng Thẩm Hủ Sam sống ở nhà bên cạnh cũng là anh trai.

Chu Thính Hà lúc đó còn quá nhỏ, còn khá mơ hồ để nhận thức về người khac, cho nên cứ liên tục nhầm lẫn giữa Thẩm Hủ Sam và Chu Gia Văn. Sau này lên thêm chút nữa, cô cuối cùng cũng nhận ra rằng một người anh là anh ruột của cô, người còn lại không cùng huyết thống. Vì vậy cô sẽ gọi Chu Gia Văn là anh trai và Thẩm Hủ Sam là anh.

Khi lớn hơn một chút, cô sẽ không vui vẻ gọi Thẩm Hủ Sam là anh nữa, mà sẽ theo người lớn gọi anh là Tiểu Sam. Gọi một hồi lại đặt cho anh biệt danh "Sam Sam". Thẩm Hủ Sam cảm thấy gọi như vậy cũng hơi giống con gái, nhưng anh không phản đối cô gọi như vậy.

Cho đến cấp hai, Chu Thính Hà không bao giờ gọi anh bằng biệt danh nữa mà luôn gọi anh bằng tên đầy đủ. Thẩm Hủ Sam cảm thấy điều này cũng không có gì, bởi vì người có thân phận như anh, rất ít người gọi anh bằng tên đầy đủ, lúc làm việc đều sẽ dùng kính ngữ. Chu Thính Hà có lẽ là người duy nhất trên thế giới có thể gọi thẳng tên anh như vậy.

"Ừm..." Thẩm Hủ Sam khó chịu thở ra một hơi, Chu Thính Hà ngồi như vậy, tựa ngực vào Thẩm Hủ Sam, anh muốn đến gần cô, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng không thể nhân lúc Chu Thính Hà say rượu, khi cô không tỉnh táo, mà tùy tiện lợi dụng.

Thẩm Hủ Sam không còn cách nào khác ngoài nghiêng đầu, ngoại trừ vòng tay thật chặt quanh eo cô để cô không bị ngã khỏi lòng mình, anh không dám làm bất kỳ động tác tùy tiện nào.

Anh có chút may mắn, hôm nay có lẽ là cuối thời kỳ mẫn cảm, thuốc ức chế lúc sáng đã có tác dụng, nếu không lúc này anh đã hoàn toàn mất trí.

Chu Thính Hà nhìn thấy Thẩm Hủ Sam ngồi ở phía dưới không nhúc nhích, thân thể có chút không thoải mái di chuyển về phía trước, giữa hai người cách mấy lớp vải.

Chu Thính Hà cau mày, cúi đầu nhìn sang: "Tại sao chỗ này không giống?"

Thẩm Hủ Sam vẫn còn cảm ơn vì vừa rồi anh đã tỉnh táo, nhưng bây giờ anh gần như sắp suy sụp vì hành động và lời nói của Chu Thính Hà. Bây giờ anh là người chồng hiền lành bị Chu Thính Hà cường bạo trêu chọc.

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Thời kỳ nhạy cảm và tình yêu bản năng khiến Thẩm Hủ Sam lúc này cực kỳ yếu đuối. Cho dù không ở trong thời kỳ nhạy cảm, Thẩm Hủ Sam ở trạng thái bình thường vẫn sẽ phản ứng nếu Chu Thính Hà làm như vậy. Anh còn là một Alpha nam đứng tuổi sung mãn.

Và con người cũng chỉ là động vật, giai đoạn nhạy cảm và pheromone tồn tại để sinh sản cũng cho thấy chúng không khác gì những loài động vật chỉ có khả năng động dục. Thẩm Hủ Sam cũng như người khác, đều hèn hạ như nhau, dù là về tâm lý hay sinh lý,nhưng anh không thể từ chối sự gần gũi của Chu Thính Hà.

Khi còn rất nhỏ, họ luôn thân thiết như thế này, họ có thể ngủ và ăn cùng nhau. Họ thậm chí có thể hôn nhau khi còn nhỏ.

Thẩm Hủ Sam cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút, vì phản ứng trong thời kỳ nhạy cảm khiến cơ thể anh hơi nóng lên, hơi thở cũng không đều.

Anh ấy siết chặt hai tay lại thành nắm đấm, bóp chặt lòng bàn tay của mình để cố gắng kìm chế bản thân. Nhưng anh không thể cưỡng lại việc ngửi mùi hương trên cơ thể cô, không thể không để cô ôm anh chặt hơn một chút.

Chu Thính Hà say rượu giờ đã trở thành một đứa bé tò mò. Ngoài việc vừa hát những bài đồng dao vừa ôm cây xanh, Chu Thính Hà còn đưa tay sờ loạn khắp nơi. Ví dụ như bây giờ, khi thấy đồ gì kỳ lạ là liền muốn tìm hiểu.

Cô cau mày, muốn đưa tay ra chạm vào. Thẩm Hủ Sam vội vàng nắm lấy cổ tay cô, "Tiểu Hà, đừng làm loạn."

Anh hèn mọn cầu xin cô, nhưng vì ích kỷ nên anh vẫn không muốn đẩy cô ra. Anh thà để cô thản nhiên ngồi vào lòng và chơi đùa với anh như một chiếc ghế.

Chỉ cần không đi quá xa, chỉ cần vẫn giữ giới hạn, anh cũng tình nguyện không đẩy Chu Thính Hà ra.

Cô hơi nghiêm nghị ngồi xuống phía trước, sau đó nghiêng đầu cười với Thẩm Hủ Sam. Cô không cười thành tiếng nhưng nét mặt trông rất vui vẻ. Có lẽ là bởi vì Thẩm Hủ Sam trong mắt cô trông rất đáng yêu, bởi vì anh đang khóc với đôi mắt đỏ hoe.

Thẩm Hủ Sam nhíu mày, không cầm được nước mắt, không biết mình khóc vì vui hay vì buồn. Chu Thính Hà không hiểu rõ vẻ mặt của Thẩm Hủ Sam, đưa tay lau nước mắt cho anh.

Bị Chu Thính Hà làm cho khóc có lẽ cũng là một điều tuyệt vời đối với Thẩm Hủ Sam.

Mà khi Chu Thính Hà ấn xuống chạm vào mặt hắn, Thẩm Hủ Sam không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô tinh nghịch chạm vào đường nét trên khuôn mặt anh, từ khóe mắt đến sống mũi, rồi đến môi. Chu Thính Hà nhìn chằm chằm vào môi Thẩm Hủ Sam một lúc.

Thẩm Hủ Sam thậm chí còn tưởng rằng cô muốn hôn. Anh vô thức nhắm mắt lại, nhưng cô chỉ lặng lẽ nhìn anh. Anh lại mở mắt ra với chút thất vọng.

Chu Thính Hà sờ sờ mặt anh một hồi, ôm anh xoa xoa một hồi, đến khi Chu Thính Hà cuối cùng cũng chơi chán rồi, cô liền nằm trên người Thẩm Hủ Sam ngủ thiếp đi.

Thẩm Hủ Sam cọ xát gò má mềm mại của mình vào má cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, nhưng cô không đáp lại. Nhìn thấy cô nhắm mắt ngủ, Thẩm Hủ Sam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bế cô lên và đặt lên ghế sofa, chỉnh lại quần áo cho cô.

Thẩm Hủ Sam và Chu Thính Hà đi xã giao cũng không cần uống, huống chi là say rượu, cho nên trong nhà cũng không có thuốc giải rượu. May là trong tủ lạnh có rất nhiều đồ uống, anh lấy ra một chai vitamin C.

Sau đó Thẩm Hủ Sam đi lấy một chậu nước nóng, ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, Chu Thính Hà vẫn yên tĩnh nằm trên ghế. Anh rửa mặt cho Chu Thính Hà rồi lại nắm lấy tay cẩn thận rửa tay cho cô.

Chu Thính Hà kỳ thực chỉ nhắm mắt lại, cũng không có thật sự đã ngủ, đại khái là biết có người đang giúp mình rửa tay rồi lau tay cho cô. Mới lau được một nửa, Chu Thính Hà đột nhiên không ngừng kêu lên: "Nóng quá, nóng quá."

Cô rút khỏi tay của Thẩm Hủ Sam, gãi cổ lại sờ sờ mặt.

Máy điều hòa chính trong biệt thự đã được bật ở nhiệt độ thích hợp nếu thấp hơn sẽ hơi lạnh. Thẩm Hủ Sam sờ vào lòng bàn tay của mình, đã có chút lạnh lẽo.

"Em muốn đi tắm, đi tắm." Chu Thính Hà có chút khó chịu kéo cổ áo cô, nheo mắt ngồi dậy, đi chân trần tìm phòng tắm.

Thẩm Hủ Sam cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau khi say không thể đi tắm ngay được. Co đã uống rượu cách đây hai tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ cô vẫn chưa tỉnh rượu, khiến anh có chút lo lắng.

"Bây giờ không tắm được, anh giúp em lau người được không?"

Chu Thính Hà gật đầu.

Thẩm Hủ Sam mở nắp lọ vitamin C ra, nói: "Uống cái này trước đi."

Chu Thính Hà theo động tác của Thẩm Hủ Sam, uống hai ngụm, cô thích vị chua ngọt, sau đó cô nhận ly nước từ tay anh, uống thêm mấy ngụm.

Thẩm Hủ Sam nắm tay cô, dẫn đến phòng thay đồ rồi giúp cô lấy một bộ váy ngủ, sau đó mở ngăn kéo đồ lót, để cô lấy một bộ đồ lót cho mình.

Sau đó một tay giữ quần áo của cô, tay kia ôm Chu Thính Hà rồi đưa cô vào phòng tắm. Phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách trong biệt thự này đều có phòng tắm riêng, khi hai người mới dọn đến ở cùng nhau, Chu Thính Hà thường tắm rửa trong phòng riêng.

Cô chưa bao giờ đề phòng Thẩm Hủ Sam, cửa phòng luôn mở.

Chu Thính Hà đang muốn mở cửa phòng tắm, nhưng Thẩm Hủ Sam ngăn cô lại, nói: "Cột tóc lên trước đã."

Anh đi vòng ra phía sau Chu Thính Hà và vén tóc cô lên. May là trước đó anh đã buộc tóc cho cô, tuy tay có chút không quen nhưng anh vẫn dựa vào trí nhớ để cẩn thận giúp Chu Thính Hà chỉnh lại tóc, vừa giúp cô đội mũ tắm trùm tóc lên.

Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là chiếc gáy trắng trẻo và mịn màng của cô. Tại sao Beta không có tuyến và không bị ảnh hưởng bởi pheromone... Thẩm Hủ Sam nhìn vào cổ cô và thất thần trong vài giây. Anh sẽ không bao giờ có khả năng đánh dấu cô.

Mãi cho đến khi Chu Thính Hà lắc đầu kéo tay Thẩm Hủ Sam đi vào phòng tắm, anh mới thoát ra khỏi cái bế tắc rằng Alpha không thể đánh dấu Beta.

Chu Thính Hà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vòi hoa sen treo trên bồn tắm.

Thẩm Hủ Sam tỉnh táo lại, nhanh chóng điều chỉnh nhiệt độ nước, cho nước vào bồn tắm, dùng nước làm ướt khăn tắm. "Em cởi quần áo trước rồi quấn khăn tắm được không?"

Chu Thính Hà gật đầu. Sau khi Thẩm Hủ Sam đóng cửa lại, anh đứng ngoài cửa lặng lẽ chờ cô.

Chẳng bao lâu sau, cô bắt đầu cởi quần áo. Thẩm Hủ Sam cúi đầu thở dài. Anh vẫn chưa kịp phản ứng trước việc bị Chu Thính Hà trêu chọc. Lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu, đồng thời lại vô cùng hưng phấn, nhịp tim thậm chí còn nhanh hơn bình thường.

Bao năm qua, anh chưa bao giờ gần gũi với Chu Thính Hà như hôm nay. Mặc dù cô đang chơi đùa với anh như một đứa trẻ vì say rượu nhưng đây cũng là một trong những lần hiếm hoi cô ấy chủ động gần gũi

Thẩm Hủ Sam nắm chặt tay, có chút yếu ớt dựa vào tường. Anh thực sự muốn nhiều hơn nữa và muốn Chu Thính Hà cứ thế ôm anh.

Cô quấn chiếc khăn tắm quanh người rồi mở cửa phòng tắm. Thẩm Hủ Sam nhìn vào phòng tắm, thấy quần áo của cô đã bị vứt xuống sàn.

Thẩm Hủ Sam để cô ngồi xuống, cầm chiếc khăn thấm nước ấm lên, vắt khô rồi bắt đầu giúp cô lau cẩn thận hơn. Nhưng anh chỉ có thể lau tay chân cho cô, không tiện chạm vào những chỗ khác.

Chiếc khăn mềm mại lướt trên da, động tác của Thẩm Hủ Sam vừa phải, không nhẹ đến mức ngứa ngáy, cũng không quá mạnh khiến cô cảm thấy khó chịu. Bàn tay anh lang thang khắp người cô, và lau sạch từng tấc da trên cánh tay cô.

Sau đó Thẩm Hủ Sam lau cổ và xương quai xanh cho cô, anh cúi xuống dùng nước ấm lau cẩn thận. Chu Thính Hà nheo mắt lại, có vẻ hơi buồn ngủ. Đột nhiên cô lại ngửi thấy mùi cà phê đắng, lấy lại được chút tinh thần.

Cô nghiêng đầu nhìn cổ Thẩm Hủ Sam, phía sau cổ anh còn có một khối phồng nhẹ nữa. Đó chính là cơ quan tiết ra pheromone của anh, cơ quan mà Chu Thính Hà không có. Và mùi cà phê đắng dường như cũng từ đây mà ra. Cô tò mò đến mức đưa tay chạm vào vết lồi đó.

Thẩm Hủ Sam rùng mình khi cô chạm vào tuyến nhạy cảm. Anh cúi xuống, cúi đầu để Chu Thính Hà có thể nhìn thấy toàn bộ tuyến của mình.

"Tiểu Hà, em muốn cắn anh hả?" Ma xui quỷ khiến nói với cô, sau đó lộ phần gáy hết mức có thể.

Thẩm Hủ Sam thực ra không nhạy cảm với pheromone của chính mình, anh đã phân hóa gần mười năm rồi, mỗi tháng anh có đến kỳ mẫn cảm một lần, mỗi lần đều có thể ngửi thấy mùi pheromone của chính mình, lâu dần không còn cảm nhận được mùi này nữa.

Nhưng anh có khả năng kiềm chế bản thân không tiết ra pheromone nên luôn kiềm chế hoạt động của các tuyến mỗi khi một mình trải qua giai đoạn nhạy cảm.

Bởi vì mỗi lần đều cố ý tránh xa Chu Thính Hà trong thời kỳ mẫn cảm nên anh không biết mùi pheromone của chính mình đối với Chu Thính Hà là như thế nào. Hơn nữa, hầu hết Beta đều không nhạy cảm với pheromone. Việc Chu Thính Hà có thể ngửi thấy mùi pheromone của anh là một điều vui mừng bất ngờ.

Thẩm Hủ Sam đôi khi phải cảm ơn cha mẹ vì gen của mình. Nếu anh là một Alpha kém cỏi, pheromone của anh có thể sẽ nặng mùi, khiến người khác không thích. Đối với hầu hết mọi người, mùi cà phê đắng là mùi thơm.

Chu Thính Hà nhìn tuyến lộ ra ngoài của anh như thể đang nhìn bánh tiramisu trong quán bar.

Chu Thính Hà say rượu không có khái niệm về pheromone nên rất tò mò tại sao Thẩm Hủ Sam lại có mùi như vậy. Cô chậm rãi gật đầu, sau đó dùng hai tay đè lên vai Thẩm Hủ Sam, cúi đầu cắn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro