Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Hủ Sam đau đớn rên rỉ, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ cười, không thể tùy tiện cắn vào tuyến. Chỉ có Tiểu Hà mới có thể chạm vào nơi đó. Chỉ có Tiểu Hà mới có thể cắn tuyến của anh.

Cho dù vết cắn của cô chỉ là một vết cắn đơn thuần, dù Beta cũng không thể đánh dấu Alpha. Thẩm Hủ Sam vẫn rất thích hành động của cô.

Thông thường, một Alpha sẽ phải dùng rất nhiều lực để cắn xuyên qua các tuyến, nhưng sức của Chu Thính Hà sẽ không đủ để cắn vào gáy anh, nhưng cô đã để lại một vết răng sâu ở vị trí của các tuyến.

Thẩm Hủ Sam chạm vào dấu vết cô để lại, dùng đầu ngón tay cẩn thận sờ nắn những chỗ lồi lõm của vết răng. Anh có chút hưng phấn và đắc ý. Đây chính là dấu vết Chu Thính Hà để lại trên người anh.

Châu Thính Hà cắn anh khá mạnh, đến mức bây giờ cô thực sự không còn chút sức lực nào. Sau khi buông ra, cô chỉ yên lặng dựa vào tường.

Thẩm Hủ Sam ngồi xổm xuống, nhấc chân cô bỏ vào bồn tắm rửa sạch. Anh kiên nhẫn kiềm chế bản thân, giúp cô lau người xong, rồi chỉ vào bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng nói: "Mặc quần áo vào là có thể đi ngủ rồi, em tự mặc được không?"

Cô ấy gật đầu lia lịa.

"Vậy anh đợi em ở bên ngoài." Thẩm Hủ Sam cảm thấy mình được an ủi, vui vẻ đi ra ngoài cửa phòng tắm chờ cô thay quần áo.

Một lúc sau, Chu Thính Hà đột nhiên gõ cửa phòng tắm, sau đó nhìn ra ngoài cửa.

Nghe thấy động tĩnh của cô, Thẩm Hủ Sam tưởng rằng cô đã mặc xong quần áo nên quay lại nhìn, nhưng kết quả là phát hiện cô vẫn đang ôm khăn tắm, quần áo trên người thậm chí còn chưa mặc xong. Thẩm Hủ Sam lập tức nhắm mắt lại, quay người lại, nhịp tim vốn đã quá nhanh của anh lại càng đập nhanh hơn.

"Không cài được nút." Cô bước ra ngoài, quay lưng về phía Thẩm Hủ Sam, chỉ vào cúc áo sau lưng.

Thẩm Hủ Sam vội vàng lấy khăn tắm trong tay cô, quấn lấy cô. Triệu chứng say khướt không biết làm gì khiến anh có chút sợ hãi.

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Anh điều chỉnh vị trí và hình dáng của chiếc khăn sao cho toàn bộ phần lưng của Chu Thính Hà lộ ra, "Em cầm khăn đi, anh cài nút cho em."

Chu Thính Hà rất ít khi phơi nắng, da cổ và cơ thể cô hầu như đều cùng màu. Trên xương bướm phải của cô có một nốt ruồi nhỏ, Thẩm Hủ Sam đã biết điều này từ lúc còn nhỏ khi thấy cô mặc váy dây. Nốt ruồi nhỏ ấy vẫn ở đó, không hề thay đổi.

Thẩm Hủ Sam run rẩy tay, cuối cùng cũng cài xong cúc áo cho cô, rồi cầm váy ngủ mặc vào cho cô. Trong đầu anh toàn là hình ảnh cô vừa bước ra, anh xoa xoa thái dương của mình, cố gắng để tâm trạng bình tĩnh lại.

Cũng may lúc cô say có anh ở bên cạnh, nếu không Thẩm Hủ Sam cũng không tưởng tượng được người khác sẽ chăm sóc cô như thế nào. Tính chiếm hữu hèn hạ của anh chỉ có thể chấp nhận mặt đáng yêu của Chu Thính Hà được thể hiện trước mặt anh.

Lúc này, trong phòng đã được điều chỉnh về nhiệt độ dễ chịu nhất, Chu Thính Hà cuối cùng cũng có thể lên giường ngủ một giấc yên bình.

Sau khi Thẩm Hủ Sam đưa cô súc miệng, Chu Thính Hà mới loạng choạng đến bên giường, ngồi xuống chiếc giường mềm mại của cô. Tuy nhiên, vừa mới tắm xong, chân cô vẫn ướt đẫm nước. Thẩm Hủ Sam ngồi xổm bên giường lau chân cho cô rồi mới để cô nằm xuống.

Chu Thính Hà cầm chăn đắp lên bụng. Thẩm Hủ Sam vẫn ngồi xổm, sau đó lấy chăn trải ra phủ kín toàn thân. Chu Thính Hà nhìn Thẩm Hủ Sam, cô nắm tay anh, tay còn lại vỗ nhẹ lên giường: "Ngủ với em, ngủ."

Đạo đức của Thẩm Hủ Sam khuyên anh đừng vượt quá giới hạn khi Chu Thính Hà không tỉnh táo, nhưng bản năng tâm lý của anh đã vượt qua ranh giới đạo đức đó. Anh nghĩ trong lòng rằng họ cũng đã từng nằm ngủ chung trên một chiếc giường, họ chỉ là sẽ chạm vào da thịt của nhau mà thôi.

"Nhanh lên, nhanh lên." Cô lại vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình.

"Được." Thẩm Hủ Sam nhanh chóng đồng ý.

Anh làm theo yêu cầu của Chu Thính Hà, nằm bên cạnh cô, Chu Thính Hà cũng xoay người nhấc chăn lên đắp cho anh. Chăn của cô ấy hơi bông, nhưng không bằng chăn mùa đông, mùa hè bật điều hòa là vừa vặn.

Dù có thói quen sưu tập nhưng phòng ngủ của cô rất rộng rãi và đơn giản, trên giường chỉ có một con gấu bông. Trước đây Chu Thính Hà từng nói, thầy phong thủy nói rằng trong phòng ngủ quá nhiều đồ vật sẽ ảnh hưởng đến tài vận, nên dù ở nhà nào thì cách bài trí phòng ngủ của cô cũng rất đơn giản. Ngoài chiếc bàn làm việc tạm thời và bàn trang điểm có đặt vài thứ, thì không còn đồ đạc linh tinh nào khác.

Thẩm Hủ Sam chưa nằm lên giường đã ngửi thấy mùi hương trong phòng cô, giờ nằm lên giường rồi, mùi hương này càng rõ rệt hơn. Mùi hương này vẫn là mùi thơm nhẹ chỉ có trên cơ thể Chu Thính Hà, giống như mùi sữa hòa quyện với hương hoa. Anh cảm thấy rất hài lòng khi ngửi thấy mùi hương trên giường của cô.

Có lẽ vì cảm thấy hơi lạnh nên cô nghiêng người sang một bên, chui vào trong ngực Thẩm Hủ Sam.

Khi còn nhỏ, họ đã từng ngủ chung trên cùng một giường, Thẩm Hủ Sam biết cô có thói quen ngủ khá yên tĩnh, thường nằm ngửa khi ngủ. Thẩm Hủ Sam điều chỉnh tư thế của mình để cô có thể tựa đầu lên tay anh.

Đôi tay giấu dưới chăn lại bắt đầu cử động, cô đặt tay lên ngực Thẩm Hủ Sam, nghịch ngợm nhéo nhéo. Tất nhiên, lúc này Chu Thính Hà chỉ đơn thuần là tò mò và tâm lý trẻ con bộc phát, cô chỉ đơn giản là muốn tìm hiểu cấu tạo cơ thể của Thẩm Hủ Sam, vì vậy cô đã dùng tay để khám phá.

Thẩm Hủ Sam ôm cô vào lòng, âm thầm hấp thụ mùi hương của cô, tận hưởng động tác của cô, không khỏi thấp giọng gọi biệt danh của cô.

"Tiểu Hà, Tiểu Hà..." Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng thì thầm.

Chiếc chăn bông cũng được bao phủ bởi mùi hương của cô, toàn thân Thẩm Hủ Sam giờ đã được bao bọc trong mùi hương của Chu Thính Hà, nhưng đối với anh như vậy còn chưa đủ. Anh thực sự muốn ôm Chu Thính Hà vào lòng không buông. Cô luôn là người dễ thương nhất trong mắt anh, đến nỗi Thẩm Hủ Sam vô số lần nảy ra ý định cắn Chu Thính Hà.

Cơ chế bảo vệ của não cân bằng những cảm xúc tích cực được tạo ra khi nhìn thấy Chu Thính Hà. Nhưng điều này càng khiến anh hưng phấn và ngày càng thích cô hơn.

Tay Chu Thính Hà hơi lạnh vì cô đã rửa tay và ngồi dưới điều hòa. Cô phát hiện Thẩm Hủ Sam ở bên cạnh có chút nóng, cô không biết tại sao nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hủ Sam lại cao như vậy, liền đưa tay vào trong vạt áo của anh, cố gắng sưởi ấm bàn tay của cô.

Đột nhiên trong bụng có chút lạnh, Thẩm Hủ Sam nắm tay cô xuyên qua áo, nói: "Tiểu Hà, đừng, đừng cử động." Anh khẩn trương nuốt khan, thở dốc đến mức Chu Thính Hà cũng có thể nghe thấy. Sự bất an đè nén trong cơ thể Thẩm Hủ Sam dần dần lộ ra.

Cơ thể anh không chỉ nhạy cảm vì đang trong thời kỳ mẫn cảm mà ngay cả khi bây giờ anh không ở trong thời kỳ nhạy cảm, anh cũng sẽ bị phản ứng về mặt thể chất trước sự gần gũi như vậy. Chỉ là giai đoạn nhạy cảm sẽ khuếch đại các giác quan và cảm xúc của anh ấy hơn.

Thẩm Hủ Sam cả tuần lo lắng, chỉ muốn Chu Thính Hà vỗ về mình.

Chu Thính Hà cong người, cử động hai chân. Đầu gối vô thức nhấc lên, vô tình đụng vào vị trí của Thẩm Hủ Sam, bị cô va chạm bất ngờ như vậy, phát ra một tiếng rên nhỏ.

"Ừm... Tiểu Hà" anh vô thức gọi.

Nghe được Thẩm Hủ Sam phát ra thanh âm như vậy, Chu Thính Hà có chút kinh ngạc, lại động chân.

Chu Thính Hà nằm trên giường nhưng vẫn chưa hết sức, cô thoải mái cọ xát một chút. Sau đó, cô dùng chân nhỏ của mình đặt lên người Thẩm Hủ Sam như một con gấu bông khổng lồ, đung đưa chân lên xuống.

Động tác của Chu Thính Hà đột nhiên dừng lại, Thẩm Hủ Sam cẩn thận cúi đầu nhìn sang, mới phát hiện cô đã nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Thẩm Hủ Sam nhẹ nhàng vén tóc mái ra sau tai cô, dùng đầu ngón tay chạm vào lông mi của cô. Cô không cử động. Thực sự đã ngủ rồi.

Thẩm Hủ Sam bất lực thở dài, chân cô vẫn còn treo trên người anh, Thẩm Hủ Sam nhẹ nhàng dời chân ra, nếu không anh sẽ khó chịu cả đêm.

Vì đang tận hưởng từng giây từng phút gần gũi với Chu Thính Hà, Thẩm Hủ Sam không muốn rời xa cô. Anh không thể tìm thời gian để giải tỏa cảm xúc của mình và cũng không thể tự làm dịu cơ thể khi cô ngay bên cạnh. Thẩm Hủ Sam đành phải chịu đựng như vậy, chuyển hướng sự chú ý để vượt qua đêm nay.

Cuối cùng anh cũng ngủ thiếp đi trên chiếc giường ấm áp và thoải mái của Chu Thính Hà, hít hà hương thơm của cô.

Sáng sớm, Chu Thính Hà tỉnh dậy vì đồng hồ sinh học của mình. Di chứng của việc say rượu khiến cô cảm thấy hơi đau đầu. Sau khi vật lộn trên giường một lúc lâu, cô mới mở mắt ra. Vì vừa mới thức dậy, các giác quan của cô vẫn còn hơi mơ hồ, và Chu Thính Hà thậm chí không nhớ hôm nay là ngày thứ mấy.

Khi cô từ từ ngồi dậy, cô mới nhận ra Thẩm Hủ Sam đang ngủ bên cạnh mình. Chu Thính Hà vội vàng che miệng, suýt chút nữa hét lên. Cô nhìn xuống quần áo của mình và thấy mình đang mặc đồ ngủ. Có phần hoảng sợ, cô mở cổ áo ngủ và thấy mình thậm chí còn thay một bộ đồ lót khác.

Chu Thính Hà theo bản năng che chắn trước ngực mình, lùi về phía sau giường. Do không nhìn thấy phía sau nên đụng phải đầu giường, phát ra một tiếng vang rõ ràng.

"Ah..." Cô ôm đầu đau đớn.

Thẩm Hủ Sam bị tiếng động của cô làm cho tỉnh dậy, anh thấy Chu Thính Hà đang nhìn anh với vẻ mặt đầy sợ hãi.

"Thính Hà đừng hiểu lầm. Giữa chúng ta không có chuyện gì cả, chỉ là tối qua em có hơi quấn lấy anh, nên anh đành phải nằm xuống cùng em. Vì quá mệt nên anh đã ngủ quên mất, em, đã quên rồi sao?" Thẩm Hủ Sa vội vàng giải thích.

Vốn dĩ anh muốn dỗ Chu Thính Hà ngủ rồi trở về phòng vào lúc nửa đêm, nhưng khi ngủ trên giường của Chu Thính Hà, anh đã bị hơi thở của cô bao bọc. Sau một tuần mẫn cảm không được an ủi, anh đã để mình vượt qua giới hạn và ôm cô ngủ suốt cả đêm.

Chu Thính Hà cố gắng tiếp thu những gì Thẩm Hủ Sam nói, mặc dù không còn nhớ, nhưng cô vẫn biết tối qua mình say rượu. Trước đây cô cũng từng say trước mặt Thẩm Hủ Sam, và theo lời anh kể, lần đó cô đã rất vô lý khi say xỉn.

Cô xấu hổ cúi đầu che mặt, lắc đầu dữ dội: "Thật xin lỗi, hình như em đã quên hết mọi chuyện rồi."

Cô không thể nhớ được bất cứ điều gì, ngoại trừ việc Đới Hiểu Châu nói với cô rằng cô ấy phải đi vệ sinh.

Chu Thính Hà quên mất chính Thẩm Hủ Sam đã đưa cô về, quên cả việc mình đã đùa giỡn với anh trên sô pha, quên việc Thẩm Hủ Sam đã giúp cô lau người, quên rằng mình đã yêu cầu Thẩm Hủ Sam nằm cạnh mình trên giường, và càng quên việc mình đã trêu chọc Thẩm Hủ Sam như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro