Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Chu Thính Hà vốn đang cảm thấy chóng mặt và mơ hồ vì cơn đau đầu do say rượu, nhưng cảnh tượng hiện tại đã hoàn toàn làm cô tỉnh táo lại.

"Em, em không có làm gì quá đáng chứ?" Chu Thính Hà không dám ngẩng đầu lên.

Thẩm Hủ Sam nhìn cô che mặt, bước xuống giường nói, "Không có gì nghiêm trọng."

Anh khẽ thở dài, Thẩm Hủ Sam không hề nói dối, những chuyện tối qua cũng không có gì to tát, chỉ cần anh còn nhớ được những điều cô đã làm là đủ rồi.

Và dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, Thẩm Hủ Sam có thể đoán được, khi tỉnh lại cô sẽ quên hết những chuyện xảy ra trong lúc say. Chỉ là anh không ngờ cô có thể quên hoàn toàn như vậy. Nhưng quên cũng không sao, theo tính cách của Chu Thính Hà, có thể cô sẽ xấu hổ vì hành vi say xỉn và điên cuồng của mình nên sẽ chủ động xa lánh anh một lần nữa.

Chu Thính Hà ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Hủ Sam, cuối cùng cũng buông tay đang che mặt mình ra. Nghĩ đến Thẩm Hủ Sam từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy cô rơi vào tình huống xấu hổ, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không bao giờ cười nhạo cô, Chu Thính Hà dần dần yên tâm.

Cô đã dùng quá nhiều lực khi lùi lại, vùng bị va đập lúc này cảm thấy đau âm ỉ. Cô vô thức đưa tay ra và chạm vào sau đầu.

Thẩm Hủ Sam quan sát hành động của cô, nhíu mày, vội vàng di chuyển đến bên giường nơi cô nằm, nhìn vào phía sau đầu cô và hỏi: "Đau không?"

"Một chút..." Chỗ bị đụng trúng hơi sưng. Chu Thính Hà dùng đầu ngón tay chạm vào, nhưng cơn đau khiến cô phải hít vào vài hơi

"Để anh xem xem." Thẩm Hủ Sam rút tay cô ra, sợ chạm vào chỗ thương, cẩn thận vén tóc ra.

Tay Chu Thính Hà chỉ vào chỗ bị đụng: "Chỗ này hơi đau một chút."

Thẩm Hủ Sam thổi nhẹ vào vết thương, nói: "Hình như không sưng, chắc sẽ không sao đâu. Nếu thấy khó chịu thì nói cho anh biết."

Cô chậm rãi gật đầu.

"Được rồi, vậy anh làm bữa sáng trước, em tắm rửa trước đi. Hôm qua say rượu, cơ thể chắc vẫn còn cảm thấy không thoải mái. Anh sẽ chuẩn bị chút đồ ăn để em có thể cảm thấy dễ chịu hơn.

"Ừ." Chu Thính Hà nhìn vẫn có chút cảm kích Thẩm Hủ Sam, dù đã xa cách mấy năm, Thẩm Hủ Sam vẫn có thói quen chăm sóc cô.

Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Hủ Sam đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng. Đột nhiên cổ tay anh bị nắm lấy, anh quay người lại thì thấy Chu Thính Hà đang cúi đầu nhìn xuống tay: "Vết thương trên tay anh thế nào rồi?"

"Không sao đâu, đóng vảy rồi, không sao đâu." Thẩm Hủ Sam cúi đầu nhìn bàn tay cô đang nắm lấy tay anh, anh sững sờ mấy giây, thực sự muốn tay của cô có thể luôn chạm vào anh.

"À đúng rồi." Cô kéo áo ngủ, Thẩm Hủ Sam bối rối quay lại. "Em, quần áo trên người em... ?"

"Tối qua em cứ đòi tắm, nhưng say quá không tắm được. Anh dùng khăn lau mặt với tay chân cho em, em tự mình thay quần áo."

Thẩm Hủ Sam kiên nhẫn nói chuyện với cô, ở trước mặt Chu Thính Hà, Thẩm Hủ Sam khó có thể bình tĩnh nói dối cô, đành phải nói ra sự thật. Mặc dù anh đã giúp thay váy ngủ nhưng nhìn chung quần áo của Chu Thính Hà đều do chính cô thay.

Thấy Chu Thính Hà không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Hủ Sam thở phào nhẹ nhõm: "Vậy anh xuống phòng bếp trước."

"Ừ." Chu Thính Hà nhìn Thẩm Hủ Sam rời khỏi phòng.

Cô gãi đầu bực bội: "Uống rượu gây rắc rối, uống rượu gây rắc rối!"

Cũng may Thẩm Hủ Sam không nói gì, có lẽ cô cũng không làm gì quá đáng. Chu Thính Hà đành phải tự thầm an ủi mình. Cô liếc nhìn chỗ Thẩm Hủ Sam vừa nằm trên giường, trong ký ức, khi tỉnh dậy, cô đang vùi mình vào người anh. Chu Thính Hà thở ra một hơi, ôm trán nghĩ thầm: Cũng không phải chưa từng ngủ chung giường.

Hôm nay tình cờ lại là cuối tuần, Chu Thính Hà cũng không có việc gì bận rộn đến mức phải làm thêm giờ vào cuối tuần.

Khi cô trở lại sau khi tắm rửa, thong thả đi xuống cầu thang, ngay góc cầu thang có thể nhìn thấy cửa bếp đang hé mở, Thẩm Hủ Sam vẫn đang loay hoay trong bếp.

Tối qua không ăn uống đàng hoàng, chỉ ăn mấy cái bánh và uống nhiều rượu, đều tiêu hóa hết rồi, Chu Thính Hà cảm thấy hơi đói bụng. Cô sờ cái bụng gần như trũng xuống của mình, xỏ dép vào rồi bước vào bếp.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Thẩm Hủ Sam quay đầu lại nói: "Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, em có đói không?" Anh nhìn Chu Thính Hà đang sờ bụng mình.

"Em ăn sáng trước đi." Anh chỉ vào chỗ mì trên đảo bếp.

Chu Thính Hà đến gần hơn, buổi sáng cô tắm lần nữa và thay một bộ đồ ngủ khác. Thẩm Hủ Sam quay người lại, liền ngửi thấy mùi hương cô mang đến.

Bàn tay cầm thìa của anh vô thức siết chặt lại, may mắn thay hôm qua là ngày cuối cùng trong thời kỳ mẫn cảm nên anh sẽ không mất bình tĩnh trước mặt Chu Thính Hà đang tỉnh táo như này. Chỉ là hình ảnh Chu Thính Hà ôm anh đêm qua vẫn còn đọng lại trong tâm trí.

Hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ của Thẩm Hủ Sam vẫn còn nên buổi sáng của anh tương đối nhàn nhã.

Tối qua khi Chu Thính Hà còn mơ mơ màng màng có nói muốn ăn mì, cộng với việc hôm nay cô đang bị đau dạ dày do say rượu, nên anh đã nấu mì nước kiềm cho cô. Mì đã xong, bây giờ anh đang nấu một món súp thanh đạm để làm ấm bụng.

Chu Thính Hà bưng mì nóng ra bàn ăn bên ngoài. Mặc dù rất đói nhưng Chu Thính Hà vẫn xấu hổ khi ăn một mình trong khi đầu bếp Thẩm Hủ Sam vẫn đang bận rộn một mình làm việc, cô ngồi ở chỗ cũ đợi Thẩm Hủ Sam.

Thẩm Hủ Sam đi ra, liền phát hiện Chu Thính Hà vẫn ngồi ở đó, "Sao em còn chưa ăn? Không đói à?"

Thẩm Hủ Sam nhất thời có chút luống cuống, anh cho rằng chắc Chu Thính Hà không thích ăn loại mì này, mặc dù anh có ấn tượng rằng cô thích ăn loại này.

"Đợi anh cùng ăn." Chu Thính Hà cầm đũa lên, "Mà lúc nãy còn hơi nóng nên bây giờ ăn là vừa."

Sự căng thẳng của Thẩm Hủ Sam bỗng nhiên thả lỏng. Anh bất giác mỉm cười, nhanh chóng ngồi xuống, cùng Chu Thính Hà cầm đũa lên.

Nhưng bàn ăn vẫn im lặng như mọi khi. Hai người đều không phải là người hoạt ngôn, trước kia Chu Thính Hà có rất nhiều chủ đề muốn nói với anh, nhưng bây giờ thật sự không có gì để nói với Thẩm Hủ Sam.

Cô cúi đầu lặng lẽ ăn mì. Chu Thính Hà nhìn bộ đồ ngủ mới mặc. Đây là lần đầu tiên cô mặc bộ này. Sau đó, cô chợt nhớ ra điều gì đó: "Quần áo hôm qua của em đâu?"

Tay đang cuộn mì của Thẩm Hủ Sam ngừng lại, "Tối qua anh đã giặt sạch cho em rồi."

"À... làm phiền anh rồi." Chu Thính Hà chầm chậm gật đầu, kết thúc chủ đề ngắn gọn giữa hai người.

Hầu hết các đồ nội thất và thiết bị trong nhà đều là thông minh. Trên thực tế, nhiều công việc nội trợ không cần đến sức lao động của con người, ngoại trừ việc nấu nướng. Chu Thính Hà không còn để tâm đến chuyện xảy ra tối qua nữa.

Sau khi ăn sáng trong im lặng, Chu Thính Hà cẩn thận suy nghĩ về việc sắp xếp công việc gần đây của mình, quyết định hôm nay sẽ thư giãn một chút.

Dù sao hôm qua cô cũng say khướt, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, tác hại của rượu vẫn còn.

Về phần vì sao lại vô tình uống nhiều như vậy, Chu Thính Hà cũng không hiểu nổi.

Đại khái là bởi vì Đới Hiểu Châu trải qua bi kịch tình yêu, Chu Thính Hà cũng có chút tức giận, khi người ta tức giận thường làm ra những hành động mất lý trí.

Hôm qua, vì bận vài ngày trong tuần này nên cô chưa xem tập mới nhất của bộ phim truyền hình mà cô theo dõi trước đó. Xem phim truyền hình và đu CP là trò tiêu khiển yêu thích của Chu Thính Hà.

Suy cho cùng, trên đời này không có gì hạnh phúc hơn việc được nằm dài trên ghế sofa ở nhà mọi lúc.

Chu Thính Hà vừa đắp mặt nạ, vừa ngồi trên ghế sofa cầm chiếc điện thoại di động đã được Thẩm Hủ Sam sạc đầy tối qua lên, chiếu những tập phim chưa xem lên màn hình.

"Là bộ phim em xem dạo gần đây đúng không?" Thẩm Hủ Sam ngồi ở đầu bên kia ghế sofa nhìn màn hình chiếu.

Với chiếc mặt nạ trên mặt, Chu Thính Hà không tiện nói chuyện với Thẩm Hủ Sam, ừm một tiếng

Xem ra hôm nay cũng là ngày nghỉ của Thẩm Hủ Sam.

Chu Thính Hà lau tay, lại cầm điện thoại lên, phát hiện Đới Hiểu Châu lại gửi tin nhắn cho cô

[Đêm qua cậu ổn chứ? Không phải cậu nói Thẩm Hủ Sam đã đi công tác sao?]

[Làm tớ sợ muốn chết. Mỗi lần dẫn cậu đi làm chuyện xấu đều bị Thẩm Hủ Sam bắt được.]

[Tỉnh rượu chưa? Nếu biết thì tớ đã không để cậu uống một giọt rượu nào rồi.]

......

Chu Thính Hà không còn cách nào khác, chỉ có thể lần lượt trả lời từng tin, cô theo bản năng hướng ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hủ Sam, cũng không biết anh về từ lúc nào, có thể là hôm qua vừa hoàn thành hết công việc.

Hơn nữa, hôm nay cô còn chăm chú quan sát anh, Thẩm Hủ Sam không phải đang trong thời kỳ mẫn cảm, ít nhất là không phải hôm nay.

Mặc dù cô chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Hủ Sam trong giai đoạn nhạy cảm của anh, nhưng cô đã ngửi thấy mùi pheromone của anh khi anh vừa phân hóa.

Ngay cả một Alpha cấp độ rất cao cũng chưa học được cách kiểm soát việc tự giải phóng pheromone khi vừa phân hóa. Vì vậy, trước khi đến thời kỳ nhạy cảm, các tuyến của Thẩm Hủ Sam sẽ tiết ra pheromone một cách mất kiểm soát. Tuy không mạnh lắm nhưng Chu Thính Hà đã ngửi thấy.

Còn Chu Thính Hà, lúc đó còn chưa phân hóa thành Beta, kỳ thực có chút tò mò về tuyến Alpha và Omega, mặc dù cha mẹ cô là vợ chồng AO, nhưng cha mẹ sẽ chủ động tránh xa Chu Thính Hà trong thời kỳ nhạy cảm của họ, thậm chí cô biết rất ít về kiến ​​thức tình dục của AO.

Cô chủ động hỏi Thẩm Hủ Sam mùi pheromone của anh như thế nào, Thẩm Hủ Sam đã nói cho cô biết hết. Thậm chí trong kỳ mẫn cảm còn để cô ngửi thử.

Thông thường, những người mà đặc trưng giới tính thứ hai chưa phát triển hoàn thiện thì khứu giác cũng chưa phát triển tốt, nên rất khó ngửi thấy mùi của pheromone.

Chỉ là máy đánh hơi của Chu Thính Hà có vẻ hơi đặc biệt, có lẽ là do khả năng cảm nhận các mùi khác nhau của mỗi người mỗi khác, và cô có thể ngửi thấy mùi của một số loại pheromone nhất định một cách có chọn lọc.

Và trùng hợp thay, cô có thể ngửi thấy mùi hương pheromone của Thẩm Hủ Sam. Nên cô đã biết mùi pheromone của anh từ lâu rồi.

Thông thường, mùi pheromone của những Alpha có cấp độ tinh thần cao đều rất nhạt, nhưng Thẩm Hủ Sam có chút ngoại lệ, pheromone của anh có mùi cà phê đắng, trong cái đắng dường như lại có chút hậu vị ngọt.

Tuy nhiên, về mùi thì mỗi người đều có cảm nhận ​​khác nhau. Đây chỉ là đánh giá của cá nhân Chu Thính Hà về mùi pheromone của Thẩm Hủ Sam.

Thẩm Hủ Sam cảm nhận được ánh mắt của cô, liếc nhìn về phía cô: "Sao vậy? Đang suy nghĩ gì đó?"

Nhìn vẻ mặt của cô, Thẩm Hủ Sam biết cô có lẽ đang nghĩ gì.

Thế nên anh nghĩ cô có điều gì đó muốn nói với anh.

Thẩm Hủ Sam bây giờ sẽ cố gắng gợi chủ đề giữa hai người và đưa họ đến gần nhau hơn.

"Em đang nghĩ đến mùi pheromone của anh." Chu Thính Hà thành thật nói, nhưng vì đeo mặt nạ nên không thể mở miệng nhiều nên lời nói có chút mơ hồ.

Nhưng Thẩm Hủ Sam nghe rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro