Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tai Thẩm Hủ Sam đỏ lên thấy rõ nhưng Chu Thính Hà lại không để ý. Anh sửng sốt mấy giây, hai tay không vững mà khoanh trước ngực: "Sao đột nhiên nghĩ tới chuyện này?"

Anh nhìn Chu Thính Hà đang xem TV với vẻ mặt bình tĩnh. Beta không mấy nhạy cảm với những chủ đề này. Nhưng những lời của cô khiến Alpha nghe như thể cô đang nói, "Em chỉ đang thắc mắc không biết anh ở trên giường thế nào thôi."

"Không có gì, em chỉ là chợt nhớ ra thôi." Chu Thính Hà cười hai tiếng, cô không thể trực tiếp nói với Thẩm Hủ Sam rằng cô đang thắc mắc liệu mấy ngày trước Thẩm Hủ Sam có phải đã làm chuyện xấu sau lưng hay không.

Thẩm Hủ Sam do dự tiếp tục nói: "Em không thích mùi này?"

Anh có chút lo lắng trong giây lát, anh biết Chu Thính Hà có thể ngửi thấy mùi pheromone của anh.

Khi cô học cấp hai, Chu Thính Hà nói rằng pheromone của Thẩm Hủ Sam có mùi như cà phê. Nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Thẩm Hủ Sam không biết bây giờ cô có ghét mùi của anh hay không.

Cô đứng ở lập trường nào khi đánh giá mùi pheromone của Thẩm Hủ Sam? Chu Thính Hà lúc này mới ý thức được lời cô vừa nói có vẻ hơi vượt quá giới hạn. Cô im lặng vài giây rồi nói: "Không, khá thơm." Mùi cà phê đắng nồng quả thực rất thơm, nhưng Chu Thính Hà không thể nói là ghét hay quá thích.

Thẩm Hủ Sam cúi đầu, mặt đỏ bừng, may mắn là vừa rồi anh đã nghĩ quá nhiều. Chu Thính Hà bây giờ không ghét mùi pheromone của anh nữa.

Vừa lúc bộ phim lên tới đỉnh điểm, Chu Thính Hà rời mắt, tập trung vào màn hình. Thẩm Hủ Sam không đáp lại, chỉ giả vờ cùng cô xem TV, im lặng nhìn cô.

Trong hai ngày cuối tuần, Chu Thính Hà ở nhà cùng với Thẩm Hủ Sam. Hai người thực ra rất quen thuộc với nhau, dù ở giữa dường như mờ mờ ảo ảo có nhiều thứ ngăn cách, nhưng Chu Thính Hà lại dần dần quen với việc có Thẩm Hủ Sam bên cạnh trong cuộc sống của cô. Cô nghĩ, năm năm nữa, khi ly hôn, họ sẽ lại tác ra và đi trên con đường riêng của mình.

Chu Thính Hà cố gắng không trở nên gượng gạo như vậy, cô quyết định sẽ sống tốt với Thẩm Hủ Sam trong năm năm, chỉ cần Thẩm Hủ Sam không phản bội cô, bọn họ luôn có thể hòa thuận như một gia đình.

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Vừa khéo là gần đây đồ trong nhà không còn nhiều. Mặc dù quản gia và người giúp việc thường bắt đầu chuẩn bị đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày trước một tuần, nhưng cuối tuần họ rảnh, vì vậy vào buổi tối thứ bảy, Chu Thính Hà và Thẩm Hủ Sam cùng nhau đi siêu thị. Thẩm Hủ Sam đứng bên cạnh cô đẩy xe, Chu Thính Hà trong thoáng chốc có cảm giác như họ đang trở về thời cấp ba.

Chu Thính Hà có thể học trường bán trú hoặc trường nội trú. Trường của cô có những giáo viên giỏi nhất vùng. Chu Thính Hà cũng học giỏi. Thay vì về nhà tìm giáo viên dạy bù, cô thà ở lại trường im lặng học. Vì vậy, cô chọn trường nội trú và chỉ về nhà vào cuối tuần hoặc nửa tháng một lần.

Bởi vì Chu Thính Hà là học sinh nội trú nên Thẩm Hủ Sam đương nhiên chọn học giống vật, sau kỳ nghỉ cuối tuần hai người sẽ cùng nhau về nhà. Và mỗi khi được nghỉ lễ, việc đầu tiên họ làm không phải là về nhà trước mà là đi dạo trung tâm thương mại.

Chu Thính Hà rất thích ăn bánh ngàn lớp, và vừa hay trung tâm thương mại gần trường có tiệm bánh của thương hiệu này. Vì vậy, họ thường đi dạo quanh trung tâm thương mại và siêu thị, rồi sau đó ghé vào tiệm để mua bánh cô muốn ăn, cuối cùng cùng nhau về nhà. Cảnh tượng này bây giờ có phần giống với cảnh họ cùng nhau đi siêu thị trước đây.

Ánh đèn trong siêu thị rất chói, ngay cả những sản phẩm trông bình thường cũng lấp lánh dưới dãy đèn. Chu Thính Hà là loại người không có sức kháng cự với những thứ sặc sỡ và sáng bóng. Mỗi khi đi ngang qua một sản phẩm được bọc trong bao bì sang trọng, cô đều dừng lại và nhìn nó một lúc.

"Em có muốn ăn cái này không?"

Chu Thính Hà liếc nhìn bảng thành phần, lắc đầu: "Em chỉ xem qua thôi."

Sau đó, anh đặt những món ăn nhẹ được đóng gói đầy màu sắc trở lại kệ. Mặc dù rất tò mò về những thứ này nhưng cô vẫn luôn là người mua theo nhu cầu. Vì vậy, phần lớn xe đẩy hàng đều chứa đồ ăn nhẹ cô thường ăn và một ít đồ uống từ sữa.

"Tối nay muốn ăn gì? Đi xem khu rau thịt nhé?" Thẩm Hủ Sam lại hỏi.

"Để em suy nghĩ đã. Em muốn ăn bít tết, mì ống, cá nấu với dưa cải chua..." Chu Thính Hà không ngừng nói về những món ngon hiện lên trong đầu.

Thẩm Hủ Sam thầm than thở mình là một vận động viên nấu ăn mười thể lực, cảm kích sáu năm kinh nghiệm tự nấu ăn ở nước ngoài. Và thứ cô muốn ăn thực chất là những món ăn dễ làm. Anh thầm ghi nhớ tất cả những món ăn mà Chu Thính Hà nói và bắt đầu chọn lọc từng nguyên liệu một.

Trên đường về nhà, Chu Thính Hà lại cúi đầu ngủ trên vai Thẩm Hủ Sam, cả đêm hôm trước cô cũng không ngủ đủ giấc. Trưa nay vì mải mê xem phim nên không nghỉ trưa, vừa ngồi vào xe, trong xe có chút tối, cô đã uể oải mà ngủ thiếp đi. Thẩm Hủ Sam hơi nhích về phía trước, điều chỉnh vị trí vai để cô có thể ngủ ngon hơn. Hơi thở của cô càng ngày càng gần anh, Thẩm Hủ Sam nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô. Anh nhìn đôi mắt nhắm chặt của Chu Thính Hà, biết cô đã ngủ rồi. Anh không nhịn được mà duỗi nắm lấy tay cô.

Thực sự muốn có thể ở bên cô như thế này mỗi ngày.

Tuy nhiên, thực tế thật tàn khốc, vì cuối tuần chỉ có hai ngày và năm ngày trong tuần.

Thẩm Hủ Sam và Chu Thính Hà đều là những người bận rộn, chưa kể Thẩm Hủ Sam vừa mới nghỉ phép vào tuần trước. Cho dù các quan chức cấp cao khác có trách nhiệm san sẻ công việc thì cũng có một số nhiệm vụ chỉ anh mới có thể xử lý được.

Cả ngày thứ hai, Thẩm Hủ Sam đang ký hàng núi văn kiện, trong đó có báo cáo của tuần trước và tuần trước nữa đang chờ anh đọc. Vừa ngẩng đầu lên, vặn cổ đau nhức, Thẩm Hủ Sam nhìn thấy máy tính của mình đang nhấp nháy biểu tượng thông báo tin nhắn.

Anh đẩy kính lên sống mũi. Thẩm Hủ Sam cận nhẹ và anh thường không đeo kính. Anh chỉ đeo kính khi làm việc trên máy tính. Đây là tin nhắn của một người đã lâu liên lạc. Anh mở hộp thoại tin nhắn, chỉ thấy có hai bức ảnh: Chu Thính Hà và một người đàn ông trong công ty. Bức ảnh được chụp vào buổi trưa ngày hôm nay.

Thẩm Hủ Sam biết người đàn ông trong ảnh, tên là Văn Gia. Là bạn học cùng trường với Chu Thính Hà, không học cùng chuyên ngành, nhưng cả hai đều đã tham gia câu lạc bộ mỹ thuật và cũng quen biết nhau trong câu lạc bộ.

Thẩm Hủ Sam kiên nhẫn đọc xong báo cáo, bởi vì trong lòng không khỏi bất an, liền sốt ruột yêu cầu trợ lý gác lại công việc buổi chiều. Sau đó anh liền rời khỏi tòa nhà văn phòng trụ sở chính của họ.

-

Gần đây đang là mùa tốt nghiệp, công ty công nghệ dược phẩm của Chu Thính Hà đã tuyển dụng rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp.

Tỷ lệ luân chuyển nhân tài R&D trong các công ty dược phẩm rất cao. Ngay cả một công ty niêm yết như cô, được nhà Chu hỗ trợ, cũng sẽ mất đi một số nhân tài ở các vị trí R&D hàng năm. Vì vậy, ngoài việc tuyển dụng sinh viên mới ra trường, các headhunter của công ty gần đây ngày nào cũng chăm chỉ tìm kiếm nhân tài trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển.

Chu Thính Hà nghe phó tổng giám đốc nói với cô rằng công ty gần đây đã chiêu mộ một nhân tài R&D dược phẩm từ một công ty đối thủ và hiện đang nói về một nhân tài nghiên cứu khoa học ở nước ngoài. Gần đây có rất nhiều báo cáo từ phòng nhân sự, nên khối lượng công việc của Chu Thính Hà rất nặng. Sau một buổi sáng bận rộn, cô lê thân hình mệt mỏi đến căn-tin công ty để ăn trưa.

Căn-tin công ty mở cửa cho nhân viên, nhân viên bình thường và giám đốc điều hành cấp cao có thể dùng bữa cùng nhau. Vì thế có rất nhiều người xếp hàng. Tuy nhiên, căn-tin còn bố trí phòng ăn riêng cho các lãnh đạo cấp cao.

Khi Chu Thính Hà và trợ lý Triệu cùng lấy xong đồ ăn đang tìm chỗ ngồi trong phòng ăn, cô bất ngờ nhìn thấy một người không ngờ tới, và người đó chính là nhân tài nghiên cứu khoa học ở nước ngoài mà phó tổng giám đốc đã nói chuyện với bên tuyển dụng.

Những việc nhỏ như tuyển dụng thì Chu Thính Hà sẽ không can thiệp quá nhiều, dù sao cô cũng không có nhiều kiến thức chuyên môn về dược sinh học, vì vậy cũng không hỏi bộ phận nhân sự đã tuyển người như thế nào.

"Cậu..." Chu Thính Hà có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Lời còn chưa dứt, cô đã bị Ôn Gia cắt ngang.

"Cậu có tò mò vì sao tôi lại tới đây không?" Ôn Giai mỉm cười với cô, quan hệ giữa hai người cũng giống như lần đầu gặp mặt: "Vì công ty của cậu có chế độ đãi ngộ tốt và phù hợp với định hướng nghề nghiệp của tôi, nên gần đây tôi đã quyết định gia nhập."

Những lời của Văn Gia có phần sáo rỗng, Chu Thính Hà chỉ xem như anh ta đang khách sáo với một bà chủ lớn như cô.

"Nhân tài ở nước ngoài rất khó tìm, chúng tôi cũng rất cần cậu." Nên cô cũng khách sáo như thế.

Văn Gia liếc nhìn bát cơm cô đang cầm, "Cùng nhau ăn trưa nhé?"

Chu Thính Hà không quen ăn uống cùng người không thân thiết, cô nhanh chóng liếc nhìn trợ lý Triệu, muốn nhờ cô ấy giúp đỡ. Kết quả là ba người ngồi cùng một bàn ăn.

Ôn Gia ngồi đối diện Chu Thính Hà, nhìn thấy chiếc nhẫn nổi bật trên tay trái của cô, hơi cúi đầu nói: "Cậu mới kết hôn sao? Sao không nói cho tôi biết? Chẳng phải là tôi nợ cậu một phong bì mừng cưới sao."

Chu Thính Hà nhìn theo ánh mắt của anh ta, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương của mình, cô ngượng ngùng sờ lên lông mày.

Văn Gia là bạn học cùng trường với cô, nhưng khi Chu Thính Hà học đại học, anh ta đã là nghiên cứu sinh rồi. Trước đây, họ chỉ có tiếp xúc một chút vì cùng tham gia một câu lạc bộ. Sau đó, anh ta ra nước ngoài học tiến sĩ nên cũng không còn liên lạc gì nhiều. Chu Thính Hà tự cho rằng mối quan hệ giữa cô và Văn Gia chưa đủ thân thiết đến mức kết hôn cũng phải báo cho nhau biết.

Những bạn cùng chuyên ngành với cô ấy, cô ấy cũng chẳng quen biết được bao nhiêu người. Hiện tại, ngoài mấy người bạn cùng phòng và vài bạn học có quan hệ làm ăn với cô, thì cô cũng không giữ liên lạc nhiều với các bạn học đại học khác.

"À... chúng tôi còn chưa tổ chức hôn lễ nên không nhận phong bì." Chu Thính Hà thực sự không muốn nói về những chủ đề này nên nhanh chóng cụp lông mày xuống, tiếp tục ăn.

Triệu Thi Tình, cũng là trợ lý Triệu của Chu Thính Hà, là một nữ Beta cùng tuổi với Chu Thính Hà, ngồi bên cạnh bắt chuyện: "Giám đốc Chu đã chọn được ngày đẹp với anh Thẩm chưa? Cô mặc váy cưới chắc chắn sẽ rất đẹp.'"

Tuy Triệu Thi Tình và Chu Thính Hà có quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng lại trạc tuổi nhau và thường xuyên ăn cơm cùng nhau ở căn-tin công ty. Mối quan hệ giống như bạn bè hơn, cô không cần phải vòng vo trước mặt Chu Thính Hà nên đã hỏi thẳng.

Chu Thính Hà rối ren chớp chớp mắt, "Gần đây tôi và anh ấy bận việc, còn chưa xem thời gian, đợi xem khi nào có thời gian." Cô có chút bất đắc dĩ nên đã bịa ra một câu trả lời.

Buổi ăn này khiến Chu Thính Hà cảm thấy đặc biệt khó chịu. May mà Văn Gia không hỏi thêm gì nữa, anh ta mới vào làm việc, chắc là có nhiều công việc cần xử lý. Sau khi ăn xong, Chu Thính Hà và anh ta tạm biệt để quay lại làm việc của mình.

Triệu Thi Tình là trợ lý chính phụ trách việc liên lạc với phòng nhân sự và cũng có nền tảng chuyên môn về dược sinh học. Trước khi gặp Văn Gia hôm nay, cô ấy đã quen biết anh ta rồi. Trên đường trở lại văn phòng, cô ấy tò mò hỏi Chu Thính Hà: "Tổng giám đốc Chu, cô và kỹ sư Văn quen biết nhau như thế nào vậy?"

Vị trí hiện tại của Văn Gia là kỹ sư chế tạo dược phẩm, và mọi người thường gọi những đồng nghiệp ở vị trí này là kỹ sư X.
(*X là họ của kỹ sư)

Bạn học cũ, trước đây có một số liên hệ, nhưng không quá thân thiết." Chỉ có điều, Chu Thính Hà không ngờ lại trùng hợp đến vậy, anh ta lại gia nhập công ty của cô.

Nhận được câu trả lời, Triệu Thi Tình gật đầu: "Vậy à, tôi còn tưởng hai người rất thân, tôi cứ cảm thấy giọng điệu của kỹ sư Văn khi nói chuyện với cô rất thân thiết."

"Ha ha, anh ta có lẽ hơi dễ gần một chút." Chu Thính Hà suy nghĩ lại về những chuyện thời đại học.

Giống như nhiều cô gái nhà giàu khác, Chu Thính Hà khi còn nhỏ đã tham gia nhiều lớp học năng khiếu. Thực ra, cha mẹ không ép buộc cô phải học, chỉ là họ muốn giúp cô tìm ra sở thích của mình trong quá trình trưởng thành. Kết quả là, sau khi học một loạt các lớp, Chu Thính Hà thông thạo mọi thứ từ đàn, cờ, thư pháp, hội họa.

Tuy nhiên, cô vẫn thích vẽ tranh nhất. Sau khi vào đại học, cô tham gia câu lạc bộ nghệ thuật yên tĩnh nhất. Văn Gia là phó chủ tịch câu lạc bộ của họ, vì vậy nhìn chung anh ta có mối quan hệ tốt với các thành viên. Anh ta trông có vẻ là Alpha nam dễ gần và giỏi giao tiếp.

Sau khi nghỉ trưa một lúc, Chu Thính Hà có cuộc họp vào buổi chiều, đọc xong tài liệu và kết thúc cuộc họp là đã 4-5 giờ. Khi Chu Thính Hà vừa từ thang máy trở về phòng làm việc, thư ký của cô gõ cửa đi vào nói rằng Thẩm Hủ Sam đang đợi cô ở phòng tiếp tân ở tầng dưới.

Chu Thính Hà vừa mới ngồi xuống bàn làm việc, cô có chút kinh ngạc, sau cuộc họp miệng khô khốc, uống vài ngụm nước ấm rồi mới nói: "Mời anh ấy lên thẳng văn phòng của tôi."

Thẩm Hủ Sam đã về hơn hai tháng, chưa từng tới công ty con của cô. Nói chung, cho dù công ty của cô có hợp tác với tập đoàn Thẩm thì cũng không đến lượt họ đàm phán với Thẩm Hủ Sam. Vì vậy, Thẩm Hủ Sam có thể đến gặp cô vì chuyện riêng.

Bởi vì Chu Thính Hà rất bận rộn trong khoảng thời gian này, trừ khi có việc khẩn cấp với đối tác những người bên ngoài công ty sẽ phải hẹn thư ký trước ba ngày để gặp, và ngay cả những người trong công ty cũng phải hẹn trước. Cấp dưới phải hẹn trước một ngày để báo cáo với cô.

Cha mẹ của Chu Thính Hà hiện tại đã nghỉ ngơi, thường xuyên ở nhà làm những món ăn ngon. Đôi khi họ sẽ đến công ty tìm cô. Vì vậy, Chu Thính Hà đã dặn trước thư ký rằng nếu là người nhà cô đến tìm, thì không cần phải tuân theo quy trình đặt lịch nghiêm ngặt, có thể trực tiếp thông báo cho cô.

Thẩm Hủ Sam, người hiện đã kết hôn với cô, thực chất là người nhà của cô, nên thư ký không suy nghĩ nhiều, ngay sau khi Chu Thính Hà kết thúc cuộc họp đã trực tiếp báo cho cô.

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ mời ông Thẩm lên." Thư ký đóng cửa văn phòng Chu Thính Hà rồi đi ra ngoài, tiếng giày cao gót dần xa.

Trong cuộc họp, Chu Thính Hà đã nói quá nhiều, cô cảm thấy giọng mình hơi khàn. Khi cô đang bóc giấy gói viên kẹo trị ho trên bàn, Thẩm Hủ Sam đi tới gõ cửa văn phòng, cô ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Trên tay anh còn đang cầm thứ gì đó, Chu Thính Hà nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra đó là chiếc bánh nhỏ. Hai ngày trước, khi cùng Thẩm Hủ Sam đi siêu thị, cô nhớ lại việc họ thường xuyên ăn những chiếc bánh này

Chu Thính Hà suy nghĩ một lúc mới nhận ra mình đã lâu chưa ăn gì.

"Sao anh lại mua cái này?" Chu Thính Hà có chút ngạc nhiên, cô đứng dậy và tiến về phía anh.

"Trà chiều." Thẩm Hủ Sam đặt đồ lên bàn trà trong phòng làm việc, "Vừa hay chắc em cũng hơi đói rồi nhỉ?"

Chu Thính Hà vô thức sờ bụng, hôm nay toàn phải động não, bữa trưa cô ăn không hợp khẩu vị nên ăn không no. Cô ngồi xuống trước bàn trà, chờ Thẩm Hữu Sanh mở gói bánh. Có lẽ anh đã mua trên đường tới đây. Chiếc bánh trông như vừa mới làm xong.

"Sao đột nhiên anh lại tới đây? Có chuyện gì sao?" Chu Thính Hà vừa ăn vừa hỏi, trong lòng có cảm giác kỳ lạ lo lắng liệu có chuyện gấp hay không, nên hỏi thêm một câu. Thẩm Hủ Sam còn mang theo đồ uống, cô đã uống vài ngụm.

"Anh về Trung Quốc lâu rồi mà vẫn chưa đến thăm công ty em, sao vậy? Không chào đón anh hả?"

Chu Thính Hà không hiểu sao từ giọng điệu của anh lại cảm thấy có chút tủi thân, "Em đâu có ý đó."

Cô đặt nĩa xuống và nói: "Anh có muốn dẫn em đi dạo gần đây không? Công ty khá lớn và có nhiều khu để giải trí."

"Được, đợi em ăn xong đã." Thẩm Hủ Sam nhìn quanh, phòng làm việc của cô thực ra rất rộng, nằm cùng tầng với phòng nghỉ trưa. Cách trang trí nội thất cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.

Chu Thính Hà luôn ăn rất nhanh, chưa kể hiện giờ cô đang đói nên đã hết số bánh ngọt Thẩm Hủ Sam mang đến chỉ trong vài giây.

"Tầng năm toàn là khu giải trí, có phòng gym, phòng bi-da và cả phòng chơi cờ."

Văn phòng của Chu Thính Hà giống như văn phòng của Thẩm Hủ Sam, nó ở tầng trên cùng của tòa nhà, cô dẫn Thẩm Hủ Sam đi dạo ở tầng trên cùng, cô kéo anh đi xuống tầng năm.

"Nhưng mà em hiếm khi đến đây." Chu Thính Hà thường dùng thời gian giải trí để ngủ.

Tầng năm có một sân thượng lớn, trụ sở công ty của cô nằm cạnh sông, đứng ở tầng năm là nơi lý tưởng để nhìn ra sông và cảm nhận gió. Đối với cô, càng lên cao thì càng sợ độ cao.

"Thời tiết hôm nay cũng khá tốt." Thẩm Hủ Sam đứng bên cạnh cô nói.

Hôm nay là một ngày nhiều mây, không có nắng nhưng vẫn có nhiều ánh sáng. Thời tiết như vậy có thể coi là thời tiết rất đẹp vào mùa hè. Gió ven sông thổi mạnh khiến tóc Chu Thính Hà hơi rối, nhưng cô không để ý. "Cũng khá đẹp."

Cô quay lại nhìn Thẩm Hủ Sam: "Công ty lựa chọn địa điểm không tệ."

"Ừ." Thẩm Hủ Sam mỉm cười đáp lại cô, gió từ hướng cô thổi về phía anh, gió sông mát lạnh hòa lẫn mùi hương của Chu Thính Hà. Anh nhẹ nhàng cảm nhận được hơi thở của cô.

Chu Thính Hà đứng đối diện với sông, gió sông làm cô cảm thấy mát mẻ. Cô giơ tay lên, duỗi người và thở dài hài lòng.

Thẩm Hủ Sam đột nhiên vòng tay qua eo cô, khiến Chu Thính Hà giật mình trước động tác đột ngột của anh, khiến eo cô cứng đờ. Động tác ở eo của Thẩm Hủ Sam có chút nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy nhột nhột, không khỏi bật cười thành tiếng.

Lúc này Thẩm Hủ Sam nghiêng đầu nở nụ cười khiêu khích với một nam Alpha cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro