Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Văn Gia đi theo Phó tổng Lý để tìm hiểu về toàn bộ cơ cấu công ty và bất ngờ gặp được Chu Thính Hà và chồng cô là Thẩm Hủ Sam.

Lúc đầu, Văn Gia hơi sốc khi nghe tin Chu Thính Hà kết hôn, bởi vì theo hiểu biết của anh, cô dường như chưa bao giờ yêu đương. Khi biết chồng của Chu Thính Hà là nam Alpha, anh càng sốc hơn, bởi vì Chu Thính Hà đã đích thân nói rằng cô sẽ không yêu một nam Alpha. Sau khi biết chồng của cô, Thẩm Hủ Sam là thanh mai trúc mã mà cô đã quen biết hơn 20 năm, Văn Gia không còn quá bất ngờ khi cô đột ngột kết hôn.

Những người như Thẩm Hủ Sam có thể tìm thấy rất nhiều thông tin liên quan bằng cách tìm kiếm trên Internet. Anh ấy đã ra nước ngoài sáu năm và trở về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Anh và Chu Thính Hà vừa mới kết hôn, trên mạng tràn ngập các bài viết ca ngợi chuyện thanh mai trúc mã và môn đăng hộ đối.

Tuy nhiên, trong suốt thời gian quen biết Chu Thính Hà, cô chưa từng nhắc đến người bạn thanh mai trúc mã của mình. Cô cũng không giải thích làm thế nào mà chỉ trong một thời gian ngắn, cô lại kết hôn với Thẩm Hủ Sam ngay khi anh vừa trở về nước. Không cần điều tra sâu, Văn Gia cũng có thể đoán rằng họ có thể là một cuộc hôn nhân vì lợi ích gia đình.

Văn Gia nhìn Chu Thính Hà và Thẩm Hủ Sam bằng ánh mắt nghi hoặc.

Anh đang cười, nói chính xác là đang cười với Văn Gia. Văn Giai nhướng mày, biết Thẩm Hủ Sam có lẽ không phải người đơn giản.

Chu Thính Hà đang kéo căng tay để duỗi người, bất ngờ khi thấy Thẩm Hủ Sam ôm eo mình, cô hơi bối , "Sao vậy?" Tay cô che lấy tay Thẩm Hủ Sam, nhưng cô không trực tiếp đẩy tay anh ra.

Chu Thính Hà nhìn theo ánh mắt của Thẩm Hủ Sam, phát hiện có mấy người đang đứng ở phía bên kia cửa kính sân thượng tầng năm, xem ra cũng đang chuẩn bị đi lên sân thượng. Tuy nhiên, họ không tiếp tục bước ra, có lẽ vì thấy Chu Thính Hà và Thẩm Hủ Sam đang đứng ở đây nên không tiện ra. Chu Thính Hà có thị lực rất tốt, cô nhận ra tất cả những người đó, Văn Gia cũng đang đứng ở đó.

Chu Thính Hà khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, mặc dù công ty lớn như vậy, nhưng Chu Thính Hà chưa bao giờ cảm thấy mình có thể thường xuyên nhìn thấy cùng một người trong công ty. Văn Gia mới vào công ty chưa lâu, mà hôm nay đã gặp hai lần.

Chu Thính Hà chào hỏi họ.

Tay của Thẩm Hủ Sam ở eo cô theo bản năng siết chặt lại, vừa ra khỏi văn phòng, cô đã cởi áo khoác ra vì cảm thấy hơi nóng. Qua lớp áo sơ mi mỏng, cô có thể thấy rõ cái chạm của Thẩm Hủ sam

Hành động này khiến Chu Thính Hà lại có chút ngứa ngáy. Cô nắm lấy mu bàn tay của Thẩm Hủ Sam, lặng lẽ giương mắt nhìn anh. Nhưng Thẩm Hủ Sam chỉ làm bộ vô tội nhìn cô.

Hiện tại có nhiều người đứng trước mặt, cô không tiện đẩy tay Thẩm Hủ Sam ra, đành để anh ôm cô.

Tay cô đặt lên tay anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay của Thẩm Hủ Sam. Thẩm Hủ Sam bất giác mỉm cười, nụ cười trên mặt mang theo vẻ khiêu khích, vẻ tự mãn và kiêu ngạo.

Những người đó phần lớn đều là giám đốc điều hành cấp cao của công ty, đương nhiên đều quen thuộc với Chu Thính Hà, bọn họ đều biết Thẩm Hủ Sam.

Nhìn thấy Chu Thính Hà chào hỏi, mấy người cũng đi lên sân thượng chào hỏi nhau.

"Cô Chu cũng lên đây để thư giãn à?" Phó tổng Lý hỏi cô.

"Ừ, đi dạo một chút thôi." Chu Thính Hà thành thật đáp.

"Vậy chúng tôi thật sự làm phiền đến thế giới hai người rồi." Phó Tổng Lý đùa.

Chu Thính Hà vô thức liếc nhìn Thẩm Hủ Sam, anh đang nghịch chiếc nhẫn kim cương trên tay cô. Thẩm Hủ Sam đứng quá gần, Chu Thính Hà có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Thẩm Hủ Sam áp vào bên phải cô. Cô lại có thể ngửi thấy mùi hương của Thẩm Hủ Sam, dường như vẫn giống như trước.

Hầu hết những vật dụng cần thiết hàng ngày trong biệt thự đều do quản gia mua. Cô và Thẩm Hủ Sam dùng các loại sữa tắm khác nhau, nhưng Thẩm Hủ Sam dường như đã quen với việc sử dụng cùng một loại sữa tắm từ cấp hai đến nay. Có lúc buổi tối khi anh tắm xong, Chu Thính Hà cũng có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, đúng là có chút quen thuộc.

Nhưng mùi hương cô ngửi thấy bây giờ không phải mùi pheromone của Thẩm Hủ Sam, cũng không phải mùi sữa tắm của họ, mùi này không giống mùi nước hoa nam mà là mùi tự nhiên trên cơ thể anh. Thực ra, Chu Thính Hà cảm thấy mùi này có chút thơm.

"Ha ha, không sao đâu, chúng tôi chỉ là xem qua thôi, không có thế giới hai người gì cả." Chu Thính Hà thực sự không giỏi trong việc diễn vai vợ chồng trước mặt người khác, nên chỉ đùa giỡn cho qua chuyện.

Chu Thính Hà liếc nhìn Văn Gia nói: "Các anh đang tìm hiểu công ty sao? Môi trường ở đây khá tốt phải không?" Câu cuối cùng là nói với Văn Gia.

Anh nhướng mày gật đầu: "Nếu không tốt thì tôi cũng không nhảy việc đến đây."

Phó tổng Lý và Văn Gia là bạn học tiến sĩ, có vẻ họ khá thân thiết. Chu Thính Hà thậm chí còn nghi ngờ Văn Gia có thể vào công ty vì mối quan hệ quen biết.

Khi trở về vào buổi trưa, cô hỏi Triệu Thi Tình về tình hình của Văn Gia, anh ta trước đây làm việc ở viện nghiên cứu nước ngoài, năm nay đột ngột nghỉ việc và trở về nước, hiện tại còn chưa tìm được việc làm ở trong nước. Tuy nhiên, ngay khi anh trở về, đã có nhiều công ty dược mời anh, có lẽ anh chọn công ty của cô cũng là có lý do.

Mặc dù bình thường Chu Thính Hà là một người rất khiêm tốn, cô thường nói mình chỉ đang quản lý một công ty con nhỏ. Nhưng nhìn từ thế giới bên ngoài thì công ty của cô quả thực không hề nhỏ. Mặc dù không tốt bằng một số công ty dược phẩm nhà nước và một số công ty dược phẩm có tuổi đời hàng thế kỷ nhưng vẫn có thể coi là một công ty nổi tiếng trong ngành.

Công ty của cô không chỉ sản xuất thiết bị y tế mà còn nghiên cứu và phát triển các loại thuốc cải tiến, chủ yếu liên quan đến ngành công nghiệp hormone. Ngay cả trước khi niêm yết, Chu Thính Hà đã muốn phát triển các chất ức chế có ít tác dụng phụ, không dễ gây ra tình trạng kháng thuốc.

Mong muốn của Chu Thính Hà vẫn có phần khó thực hiện, ít nhất là không phải trong hai năm qua. Mặc dù cô là Beta, không bị ảnh hưởng bởi thời kỳ nhạy cảm và pheromone, nhưng số lượng AO trong xã hội ngày nay chiếm đa số, vì vậy Chu Thính Hà phải kiếm tiền từ số đông đó.

Cô có hai bằng cấp là cơ khí và tài chính, vì kiến thức sinh học và dược học còn thiếu nên khi tiếp quản công ty gặp nhiều khó khăn. Chu Thính Hà không phải là người sĩ diện, cô không ngần ngại nhận sự giúp đỡ từ cha mẹ và anh trai, nhờ đó con đường trở nên dễ dàng hơn một chút.

Chỉ là ngành thuốc ức chế bị hai ông lớn dược phẩm độc quyền, giá thuốc ức chế vẫn cao, nhà nước cũng quản lý chặt chẽ số lượng sản xuất thuốc. Quả thực rất khó để phát triển các chất ức chế mới, nhưng nếu thành công, Chu Thính Hà sẽ đủ tiền sống thoải mái cả đời.

Thẩm Hủ Sam không nhìn chằm chằm Văn Gia, bởi vì anh đã sớm biết về sự tồn tại của người này, ngoại hình cùng thông tin cá nhân của hắn. Nếu không phải vì Văn Gia có những ý nghĩ không nên có về Chu Thính Hà, thì Thẩm Hủ Sam cũng sẽ chẳng để ý loại người này.

Tay trái của Chu Thính Hà đặt lên tay trái của Thẩm Hủ Sam. Hai người đều đeo nhẫn. Mặt trời vừa mới ló ra khỏi đám mây, ánh sáng chiếu lên hai chiếc nhẫn kim loại quý giá trên tay họ, tạo ra những tia sáng lấp lánh. Những tia sáng đó đặc biệt chói mắt trong mắt Văn Gia.

Một số cấp trên thấy hành động thân mật của Chu Thính Hà và Thẩm Hủ Sam nên cảm thấy không tiện làm phiền, họ chỉ trò chuyện vài câu rồi rời đi.

Nhìn thấy mấy người rời đi, Thẩm Hủ Sam nhẹ nhàng xoa xoa phần da thịt mềm mại trên eo cô.

"Sao vậy?" Chu Thính Hà ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh đặt trà chiều cho đồng nghiệp công ty em." Thẩm Hủ Sam đột nhiên nói với Chu Thính Hà.

"Trà chiều gì cơ?" Cô hơi ngạc nhiên và mở miệng, "Công ty nhiều người như vậy, có thể đặt nhiều như thế sao?"

Thẩm Hủ Sam cười nói: "Không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được."

Thẩm Hủ Sam không nỡ buông tay cô ra, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Bây giờ chắc giao tới rồi, anh đã bảo trợ lý giúp đỡ, em xem phải thông báo cho nhân viên của em như thế nào."

Chu Thính Hà lắc lắc chiếc điện thoại di động đã có sẵn trong tay, nói: "Công ty có một nhóm chat lớn, để em thông báo một tiếng cho họ."

Cô nhìn giờ, ăn xong cũng sắp hết giờ làm, coi như là cho nhân viên nghỉ sớm. Sau đó, cô gửi một tin nhắn trong nhóm, thông báo cho tất cả mọi người dừng công việc và nghỉ ngơi sớm để thưởng thức trà chiều.

Nhóm chat ngay lập tức bùng nổ.

[Phòng hành chính đâu nói hôm nay sẽ có trà chiều?]
[Trưởng phòng hành chính cũng nói không biết.]
[Chủ tịch Chu muôn năm!]
[Sếp muôn năm!]

Vì trụ sở công ty có nhiều người, tổ chức trà chiều thường phải thông báo trước, rất ít khi thông báo đột xuất.

Chu Thính Hà nhìn Thẩm Hủ Sam, tay cô dừng lại một chút trên bàn phím, sau khi suy nghĩ một hồi, cô bổ sung thêm một câu.

[Là ông Thẩm Hủ Sam mời mọi người, sau khi thưởng thức xong thì hôm nay nghỉ sớm nhé.]

Sau đó cô liên lạc với bộ phận hành chính và trợ lý của Thẩm Hủ Sam để cùng nhau phân phát trà chiều. Sau khi xử lý xong, cô nhìn lại nhóm, không biết ai đã khởi xướng, toàn bộ nhóm bắt đầu sao chép và nhấn mạnh câu nói giống nhau.

[Chồng của Chu tổng muôn năm!]

Chu Thính Hà nhìn màn hình với hàng loạt câu "Chồng của Chu tổng", không biết vì sao mặt cô cảm thấy hơi nóng. Cô dùng mu bàn tay chạm vào má mình, nhanh chóng tắt màn hình và cất điện thoại.

Thẩm Hủ Sam cao hơn cô rất nhiều nên cũng đã xem được nội dung đăng trong nhóm, tâm tình vui vẻ hỏi: "Chiều nay em có việc gì nữa không?"

Chu Thính Hà cẩn thận suy nghĩ một chút, cô muốn nghỉ ngơi sau cuộc họp, bây giờ cũng sắp tan sở.

Cô lắc đầu, "Không, bây giờ chúng ta về nhà à?"

"Tối nay em có đặc biệt muốn ăn gì không?" Thẩm Hủ Sam lại hỏi.

Cô lại lắc đầu, "Tạm thời không có món gì đặc biệt muốn ăn, mà vừa ăn xong bánh ngọt bụng vẫn còn hơi no." Cô và Thẩm Hủ Sam vừa đi vào trong vừa nói, "Hay là hôm nay ra ngoài ăn?"

"Được thôi." Thẩm Hủ Sam không kén chọn đồ ăn, món ăn đều theo ý của Chu Thính Hà, anh nhanh chóng tìm một nhà hàng gần đó và đặt bàn theo sở thích của cô.

Khi đi xuống thang máy, trong thang máy không chỉ có Thẩm Hủ Sam và Chu Thính Hà, còn có các nhân viên khác. Thẩm Hủ Sam đứng cạnh Chu Thính Hà, nhìn vào gương cửa thang máy phản chiếu vài người.

Anh bất ngờ nắm tay Chu Thính Hà. Chu Thính Hà nhìn anh một cái, rồi liếc nhìn các nhân viên phía trước. Trên mặt Chu Thính Hà hiện lên vẻ đã hiểu, chắc hẳn Thẩm Hủ Sam chắc đang diễn vai vợ chồng yêu nhau trước mặt các nhân viên của cô. Chu Thính Hà suy nghĩ một chút, vẫn không rút khỏi tay Thẩm Hủ Sam.

Khi ra khỏi thang máy ở tầng một, có nhiều nhân viên cũng đang đi qua đi lại ở sảnh.

Diễn trọn vở kịch, Chu Thính Hà càng không có lý do để rút khỏi tay anh. Trên đường đi, các đồng nghiệp đều chào hỏi Chu Thính Hà, cô vừa đáp lại vừa bị Thẩm Hủ Sam nắm tay đi.

Cô thường quen với những lời chào hỏi từ đồng nghiệp của mình, nhưng bây giờ Thẩm Hủ Sam đang đứng bên cạnh cô. Thẩm Hủ Sam chưa từng đến công ty của cô trước đây, và chín trong số mười đồng nghiệp trong công ty thậm chí còn chưa bao giờ gặp trực tiếp anh. Ánh mắt của mọi người dường như có chút khác so với trước đây. Chu Thính Hà đột nhiên nhớ đến câu nói "Chồng của Chu tổng muôn năm" tràn ngập màn hình, trong lòng có chút bối rối.

Cô hiện tại muốn nhanh chóng rời khỏi công ty, nhưng không biết tại sao bước chân của Thẩm Hủ Sam lại có vẻ ngắn và chậm như vậy. Không còn cách nào khác ngoài việc đáp lại lời chào của nhân viên trên đường đi và đi theo bước chân của Thẩm Hủ Sam. Chu Thính Hà ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Hủ Sam, luôn cảm thấy vẻ mặt của hắn có chút kỳ lạ, nhưng hiện tại không biết Thẩm Hủ Sam đang nghĩ gì.

Chu Thính Hà nghịch ngợm dùng ngón cái gãi vào mu bàn tay anh, Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự tiếp xúc của lòng bàn tay Thẩm Hủ Sam.

Thẩm Hủ Sam tuy rằng có thể nấu ăn và làm việc nhà, nhưng anh vẫn là con nhà giàu, chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, tay trái không có vết chai do viết chữ. Lòng bàn tay anh chỉ hơi thô ráp hơn so với của cô.

Cảm thấy Chu Thính Hà dường như đang cố ý trêu chọc mình, tay Thẩm Hủ Sam siết chặt lại.

Xe của Thẩm Hủ Sam đã sớm đậu bên ngoài công ty, anh dẫn Chu Thính Hà lên xe. Chu Thính Hà ngồi trong xe hít một hơi, cô nắm lấy tay Thẩm Hủ Sam nhìn xem: "Vết thương của anh bây giờ thế nào rồi?"

"Chắc sắp lành rồi"

"Cảm giác sẽ để lại sẹo đấy."

"Không sao, anh đâu phải là người mẫu tay, có sẹo cũng không sao."

Đầu ngón tay Chu Thính Hà lướt qua vết thương, làn da nhạy cảm ở đầu ngón tay có thể cảm nhận rõ ràng độ phồng lên của vết thương. Cô đột nhiên nói rất chân thành: "Vẫn là anh suy nghĩ thấu ."

"Thấu đáo cái ?" Nhưng Thẩm Hủ Sam có chút không hiểu.

"Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy mà vẫn chưa xuất hiện cùng nhau trước công chúng, chẳng phải anh đến công ty giả vờ mình quan hệ tốt sao?" Chu Thính Hà thực sự nghĩ như vậy. Vì cô không muốn tổ chức đám cưới vì lý do cá nhân, gần đây cũng không có thời gian để ở bên Thẩm Hủ Sam vì vấn đề công việc.

Mặc dù mỗi người đều có tài khoản mạng xã hội, nhưng tài khoản của cô đã không cập nhật gì trong hai năm, chủ yếu chỉ là chia sẻ tin tức về công ty và tập đoàn.

Họ đã hứa sẽ đóng vai vợ chồng thật sự trước công chúng, nhưng thậm chí họ chưa từng thể hiện tình cảm trên mạng xã hội. Tài khoản cá nhân không công khai của cô chỉ để xem tin tức và nhấn like, hầu như không đăng gì. Cho dù trong vòng bạn bè cũng không có gì liên quan đến Thẩm Hủ Sam, về cơ bản là chẳng đăng gì.

Trong lòng Chu Thính Hà cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, không phải ngôi sao giải trí được chú ý nhiều. Nhưng cô cũng biết thực tế có rất nhiều người quan tâm đến việc cô và Thẩm Hủ Sam kết hôn. Vì vậy, cô và Thẩm Hủ Sam cũng cần phải giả vờ là một cặp vợ chồng hạnh phúc khi ra ngoài.

Thẩm Hủ vội vàng nắm chặt tay cô, nắm rất chặt. Anh kiên quyết đáp lại Chu Thính Hà, "Quan hệ của chúng ta vốn đã rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro