Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

Chu Thính Hà trước nay luôn là một người kiên trì và quyết đoán, thậm chí cô còn không thể chịu đựng được sự chậm trễ. Cho nên chỉ cần lập kế hoạch, cô sẽ lập tức thực hiện nó.

Tận dụng lịch làm việc gần đây thoải mái, cô quyết định dành thời gian để để gặp gỡ và kiểm tra các đối tượng xem mắt của mình trực tiếp, trò chuyện trực tiếp cũng là một phần của quá trình chấm điểm. Sau khi gặp gỡ với các ứng viên được lựa chọn trong lần lọc thứ ba, Chu Thính Hà sẽ có được bảng điểm cuối cùng.

Người kết hôn cuối cùng có thể sẽ được chọn dựa trên điểm số mà cô đã đánh giá.

Để nâng cao hiệu quả, cô quyết định gặp ít nhất ba Alpha mỗi ngày và giới hạn cuộc trò chuyện trong vòng chưa đầy một giờ. Đi thẳng vào vấn đề vì đã biết chiều cao, cân nặng, tuổi tác, công việc và hoàn cảnh gia đình của nhau từ trước.

Phần còn lại là trao đổi sở thích và giá trị quan.

Trong cuộc sống hàng ngày, cô không phải là người giỏi giao tiếp nhưng giờ đây cô coi đây như là nhiệm vụ công việc nên việc gặp gỡ trực tiếp không còn là một trải nghiệm khó khăn đối với cô nữa.

Trong tuần này, ngoài giờ làm việc, Thính Hà còn bận hẹn hò với 24 Alpha chất lượng này.

Ngay từ một tuần rưỡi trước, luật sư của bộ phận pháp lý đã giúp cô soạn thảo một thỏa thuận tiền hôn nhân, trong đó bao gồm một số yêu cầu và quan điểm ​​​​của cô về hôn nhân hợp tác, cũng như các yêu cầu và quy định đối với bên kia và bản thân cô.

Khi gặp gỡ 24 đối tượng xem mắt này, Chu Thính Hà cũng đề cập đến một số yêu cầu của cô về cuộc sống sau khi kết hôn.

Kinh nghiệm nhiều năm đàm phán hợp đồng đã giúp cô biết rõ đối phương đang nghĩ gì bằng cách nhận ra những biểu cảm trên khuôn mặt của họ như lòng bàn tay, từ đó đẩy nhanh quá trình đánh giá đối với những ứng viên này.

Buổi xem mắt diễn ra suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng. Chu Thính Hà ban đầu dự kiến ​​sẽ hoàn thành nhiệm vụ cho đến thứ Hai tuần sau. Kết quả là cuối tuần đã xem mắt xong.

"Ừm, được, anh Lưu đi thong thả." Cô đứng dậy, đợi đối tượng xem mắt thứ hai mươi bốn trước mặt rời đi.

Chu Thính Hà thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể đều thả lỏng.

Trước mặt vẫn còn hai ngụm cà phê, cô ngồi lại uống hết.

Chu Thính Hà mở phần mềm bảng tính trên điện thoại và viết ra điểm số của ba người cô hẹn hò ngày hôm nay.

Như trước đây, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ lớn, cô sẽ vô thức tự thưởng cho mình một số phần thưởng.

Ví dụ như đi ăn nhà hàng cao cấp, vui vẻ cùng bạn thân Đới Hiểu Châu, về nhà ngủ trong phòng mười sáu tiếng liền, hoặc mua túi xách và đá thô.

Ngay khi đang suy nghĩ nên thưởng cho mình cái gì, cô cảm thấy một luồng hơi nóng sau lưng.

Chu Thính Hà sờ cổ, cau mày vô thức nhìn lại, sau đó cô nhìn thấy anh trai mình và Thẩm Hủ Sam ngồi cách đó khoảng 25 mét.

Cô quay lại, nhặt túi lên, đứng dậy đi về phía hai người.

"Sao hai người lại đến đây, đã quan sát bao lâu rồi?" Cô có chút kinh ngạc.

Đánh giá từ hai đĩa hạt dẻ và macca đã ăn hết cũng như bốn ly nước trái cây đã cạn trước mặt Chu Gia Văn và Thẩm Hủ Sam, có thể thấy rằng hai người này chắc đã theo dõi cô từ lúc bắt đầu rồi.

Bởi vì Chu Thính Hà sẽ tập trung 100% ngay khi bắt đầu làm việc, nên cả ngày hôm nay cô không nhận ra có người đang theo dõi mình từ phía sau. Cô tự hỏi liệu hai người họ có theo dõi buổi xem mắt của cô suốt cả tuần vừa qua không.

Biểu cảm trên khuôn mặt cô bây giờ có phần khó diễn tả.

Chu Gia Văn đứng lên nói: "Tiểu Hà vất vả rồi. Bọn anh chỉ ở đây để giúp em tham mưu thôi. Alpha càng dễ dàng nhìn thấu tâm tư Alpha hơn."

Chu Thính Hà nhếch môi, lời anh nói đều là sự thật, trong lòng cô vẫn cảm thấy anh trai dù có thế nào cũng sẽ không bao giờ làm hại cô.

Thẩm Hủ Sam có thể coi là một nửa anh trai cô, Thẩm Hủ Sam chắc cũng sẽ không làm hại cô.

"Mọi việc đã xong. Em thanh toán rồi chuẩn bị về nhà. Còn anh thì sao?" Cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Còn quá sớm để ăn tối, nhưng thực sự đã quá giờ ăn trưa.

Chu Gia Văn lấy điện thoại ra lướt: "Buổi tối anh có một cuộc họp, anh về công ty luôn."

Anh liếc nhìn Thẩm Hủ Sam nói: "Hủ Sam, chắc em không phiền nhỉ? Cùng em gái anh về nhà đi."

Thẩm Hủ Sam ngẩng đầu, nhìn Chu Thính Hà, nói được.

Sau đó Chu Gia Văn rời khỏi hiện trường, để lại Chu Thính Hà và Thẩm Hủ Sam ngơ ngác nhìn nhau.

Thẩm Hủ Sam mới về nước chưa lâu, nhưng ngoại trừ cuộc trao đổi ngày trở về Trung Quốc, hai người dường như không có tương tác nào khác.

Chu Thính Hà đoán gần đây có lẽ anh còn nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết.

Chỉ là cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu với cách hai người tương tác sau khi Thẩm Hủ Sam trở về.

Trước giờ cô không nói chuyện riêng nhiều, giờ càng không có gì để nói. Thẩm Hủ Sam cũng không phải là người nói nhiều, trong nhà hàng hai người im lặng mười giây. Cuối cùng Thẩm Hủ Sam nói: "Vậy chúng ta cùng nhau về nhà thôi."

Theo lời anh nói, Chu Thính Hà chậm rãi gật đầu.

Trên xe, hai người vẫn ngồi cạnh nhau trong im lặng. Chu Thính Hà thực sự buồn chán, lấy điện thoại ra xem có tin nhắn riêng nào mới không. Vừa mở điện thoại lên, cô đã nhìn thấy tin nhắn từ Đới Hiểu Châu, hỏi cô buổi hẹn hò thế nào rồi, liệu người kết hôn đã được quyết định hay chưa. Tay cầm điện thoại của Chu Thính Hà khựng lại trong vài giây, sau đó cô mở bảng tính và sắp xếp lại dữ liệu thu được trong tuần này.

"Thính Hà." Thẩm Hủ Sam do dự nói.

"Ừ, có chuyện gì vậy?" Cô rời mắt khỏi bảng tính, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hủ Sam.

"Tuần này đạt được kết quả gì rồi? Có cân nhắc ai không?"

"À, gần xong rồi. Trong số hai mươi bốn người, có lẽ tôi sẽ chọn trong số năm Alpha được xếp vào top 5 này."

Sau đó cô gõ điện thoại di động, gửi những lời tương tự cho Đới Hiểu Châu.

Việc Chu Thính Hà kết hôn không có gì là bí mật, chuyện Thẩm gia biết được càng là điều bình thường.

"Năm người này là ai?" Thẩm Hủ Sam lại hỏi.

Chu Thính Hà chỉ nghĩ rằng anh có ý tốt cho cô lời khuyên. Cô chăm chú nhìn vào tờ giấy: "Triệu Tử Minh, con trai út của Tập đoàn Công nghệ sinh học Triệu..."

Cô còn chưa nói xong đã bị Thẩm Hủ Sam cắt ngang.

"Anh ta không được, học không bằng cậu, không phải cậu thích điểm cao sao?"

Chu Thính Hà cẩn thận suy nghĩ, phát hiện thứ hạng của trường anh ta tốt nghiệp quả thực thấp hơn mình một chút. Nhưng sau đó cô nghĩ lại, cô đã tốt nghiệp trường đại học tốt nhất cả nước, nói như Thẩm Hủ Sam, chẳng phải cô đang tìm kiếm một Alpha là cựu sinh viên trường cũ hoặc từ một trường đại học tốt hơn ở nước ngoài sao?

"Tưởng Thừa An, con trai thứ hai của tập đoàn địa ốc Tưởng."

"Tưởng Thừa An cũng vậy, năng lượng tinh thần không cao, địa vị hiện tại trong xã hội cũng không bằng cậu."

"Vương Yển, con trai thứ hai của phó giám đốc Vương."

"Anh ta có bạch nguyệt quang vì xuất thân không hợp nên bị ép đi du học. Cho dù là liên hôn, cũng không thể tìm một người đàn ông có cô gái khác trong lòng."

"Đặng Uyên, con trai cả của Tập đoàn Kỹ thuật Y tế Đặng."

"Mẹ ruột của anh ấy đã qua đời, mẹ kế lại là tình nhân. Không khí gia đình rất tệ, gen lừa dối có thể di truyền."

"Thẩm Hủ Sam, dừng lại, dừng lại." Cô không biết Thẩm Hủ Sam từ đâu biết được nhiều bí mật và chuyện tầm phào như vậy, cô nhìn Thẩm Hủ Sam một cách kỳ lạ. Và điều khiến cô thấy lạ nhất là Thẩm Hủ Sam hiếm khi phản bác cô, anh thường đồng ý với những lời cô nói và ủng hộ lựa chọn của cô.

Mặc dù đã không tiếp xúc gần gũi trong nhiều năm nhưng Chu Thính Hà vẫn có thể nhận ra rằng bây giờ anh có gì đó không ổn. Cô có chút khó hiểu, Chu Thính Hà suy nghĩ một chút, cho rằng kế hoạch và thống kê tính điểm của cô rất khách quan và thuận tiện. Cô không nghĩ kết quả đánh giá và lựa chọn sau này sẽ có vấn đề lớn.

Điều khiến cô nghi ngờ hơn nữa là làm sao Thẩm Hủ Sam, một người đã sống ở nước ngoài năm sáu năm, lại biết từng Alpha mà cô nhắc đến?

Thẩm Hủ Sam nhất thời không biết nên nói gì với Chu Thính Hà, anh nhìn ánh mắt có phần lãnh đạm của Chu Thính Hà rồi thở dài.

Chu Thính Hà cảm thấy Thẩm Hủ Sam hẳn là cũng có lý do của mình. Anh từ nhỏ đã rất tự lập. Ở trường cấp hai, anh lo hầu hết mọi vấn đề liên quan đến cuộc sống hàng ngày của cô. Thay vì già đi vài tuổi, anh lại trở nên trẻ con hơn rồi.

Cô hếch cằm nhìn ghế lái không có người ngồi. Những chiếc xe họ đi bây giờ thường không có người lái. Cô tắt màn hình điện thoại đang sáng lên, "Ở đây không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta, cậu muốn nói gì cứ nói đi?"

Cô vừa dứt lời, chiếc xe ngay lập tức dừng lại, do quán tính của Chu Thính Hà đẩy về phía trước, chiếc điện thoại di động trên tay cô đột nhiên tuột khỏi lòng bàn tay, rơi xuống tấm thảm mềm.

Nhìn thấy thân thể Chu Thính Hà theo quán tính lao về phía trước, Thẩm Hủ Sam vô thức ôm cô lại.

Chiếc xe phía trước lắp loại hệ thống không người lái gì thế hả? Chu Thính Hà thầm chửi rủa trong lòng. Khi xe tiếp tục chạy với tốc độ đều đều, cô mới nhận ra cổ tay mình đang nằm trong lòng bàn tay của Thẩm Hủ Sam. Cô vô thức muốn rút cổ tay mình ra khỏi tay anh, nhưng Thẩm Hủ Sam không những không buông tay mà còn dùng nhiều sức hơn để giữ cô lại.

Bầu không khí trong xe đột nhiên có chút nhớp nháp, mặt trời lúc năm giờ chiều không còn nóng bức như buổi trưa, mà thay vào đó, ánh nắng chiếu rọi từ phía cuối chiều làm trời dần chuyển sang màu vàng đồng, một lớp ánh sáng vàng lấp lánh lan tỏa qua cửa sổ xe.

Chu Thính Hà bị buộc phải nhìn vào mắt anh, đồng tử của Thẩm Hủ Sam vốn đã nhạt, dưới ánh sáng rực rỡ càng trở nên nhạt hơn.

Chỉ là bây giờ cô dường như không thể hiểu được ánh mắt và biểu cảm của anh.

Anh không khỏi run rẩy một chút khi nắm tay cô, Thẩm Hủ Sam nhắm mắt lại, như thể đang đưa ra một quyết định rất quan trọng. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Thính Hà và nói: "Thính Hà, đối tượng liên hôn thực ra có thể xem xét đến tôi."

"Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro