Chương 23: Đã đến lúc thay đổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 23: ĐÃ ĐẾN LÚC THAY ĐỔI.

Buổi học chiều, lớp 11C khá im lặng.

So với những ngày đầu, thì bây giờ, dường như chẳng còn cái kiểu tụm năm tụm bảy lại trò chuyện, quậy phá hay đùa giỡn. Ai làm việc nấy, chẳng ai thèm màng tới ai.

Tiết hai giờ tự học, Vương Nghị ngồi yên lặng chăm chú đọc sách.

Nói là đọc sách, chứ thật ra Vương Nghị đang ngầm đấu tranh tư tưởng, cố gắng lý luận, giải mã tâm lý vô cùng phức tạp của Hoàng Du. Cả buổi  học sáng, bao nhiêu lời giảng của thầy cô cậu đều bỏ qua một bên. Tâm tư chỉ dành suy nghĩ về hắn.

Một con người lạ lùng đầy mâu thuẩn.

Lúc thì chọc tức cậu đến phát điên. Lúc thì ân cần quan tâm, nhỏ nhẹ như một người tử tế. Khi cậu ta buông lời nào ra cũng khiến cậu vặn óc suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của nó. Khi cố gắng hỏi lại thì tỏ vẻ thờ ơ xem như chưa bao giờ thốt ra những lời ấy.

Ngẫm nghĩ cả nữa ngày, rốt cuộc
Vương Nghị chẳng hiểu đâu là bản chất thật của hắn.

Hoàng Du tay chống lên má, nghiêng nữa người về hướng Vương Nghị, đôi mắt như chất keo cứ dính chặt lên người cậu. Mọi cử chỉ, sắc thái gì của Vương Nghị, điều được Hoàng Du thu vào tầm mắt của mình một cách rõ ràng, sắc nét từng chút một.

Nhìn điệu bộ của Vương Nghị chẳng giống một người đang chăm chú đọc sách. Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm một chỗ, đôi lúc ngẩng lên tư tưởng rồi lắc đầu, đôi môi đỏ thén cứ bậm vào rồi mở ra không ngừng.

Hoàng Du trong lòng khẳng định, Vương Nghị chắc chắn đang suy nghĩ chuyện gì đó rất nghiêm túc.

Nhịn chẳng được Hoàng Du đành cất giọng hỏi.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Vương Nghị dường như cậu chẳng nghe tiếng nói của Hoàng Du, nên cậu vẫn im lặng không một hồi đáp.

Hoàng Du đưa ngón tay trỏ chỉ nhẹ vào người Vương Nghị, Vương Nghị giật mình.

"Cậu làm gì thế?"

"Câu này đáng lý tôi hỏi cậu mới đúng, tôi gọi cậu nãy giờ cậu không nghe thấy à? Đang nhớ em nào hả?"

Vương Nghị ấp úng, giả vờ đưa cuốn sách sát mặt mình lại cố tình che giấu sự lúng túng đang hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

"Tôi say sưa đọc sách nên không nghe cậu gọi."

"Đọc sách?", Hoàng Du cười nhạt nhẽo, "Vào tiết hai cũng gần nữa tiếng, một trang sách cậu đọc nãy giờ vẫn chưa xong sao?"

Vương Nghị chột dạ, cậu hạ nhẹ cuốn sách xuống trước mắt mình rồi nhìn vào nó.

Để ý gì mà lắm thế?

"Sao? Tôi nói trúng tim đen cậu rồi đúng không?", Hoàng Du kéo người sát lại Vương Nghị, đưa tay nhẹ nhàng lấy cuốn sách đặt xuống bàn, mang ánh mắt dò xét nhìn cậu mà hỏi.
"Nói tôi nghe cậu đang nghĩ gì vậy?"

Vương Nghị giả vờ khó chịu, chao đôi chân mày anh tú lại vặn vẹo lên xuống.

"Cậu phiền phức thật, tôi đã nói tôi không suy nghĩ gì hết!"

"Có phải cậu đang nghĩ đến tôi đúng không?", Hoàng Du nhe răng cười chăm chọc nữa đùa nữa thật.

Vương Nghị xị mặt như mây đen, xém chút nữa là cuốn sách trên bàn  bay thẳng vào mặt Hoàng Du.

"Bệnh điên của cậu coi bộ hết thuốc chữa rồi!"

"Phải!", Hoàng Du cười hí hửng.

"Đi chết đi."

"Haha... Tôi mà chết cũng sẽ biến thành ma theo ám cậu.", Hoàng Du le lưỡi trợn mắt cứ thế mà chọc ghẹo.

"Cậu tránh ra..."

"Sợ không???"

"Vương Nghị..."

Tiếng gọi của lớp trưởng khiến cuộc trêu ghẹo của Hoàng Du bị gián đoạn.

Lớp trưởng vẻ mặt tươi tắn bước lại chỗ ngồi của Vương Nghị nói.

"Vương Nghị, giờ ra chơi cậu lên phòng giáo viên nghe thể lệ cuộc thi học sinh giỏi Toán toàn quốc nha! Nhờ cậu chuyển lớp mà lớp mình được thầy cô ca ngợi và ưu ái quá chừng!"

"Thi học sinh giỏi Toán toàn quốc à?", Hoàng Du chợt hỏi.

Lớp trưởng sắc mặt tự hào mà nói.

"Uh! Năm vừa rồi, Vương Nghị đại diện trường đi thi và giành được giải cao nhất! Cậu được ngồi cạnh Vương Nghị phải cố gắng học giỏi như cậu ấy đó...haha".

Hoàng Du như bị tạt nước lạnh vào mặt, cậu lớp trưởng này nói chuyện có duyên thật?

"Cậu mau chuẩn bị đi. Cố gắng lên! Mang vinh quang về cho trường và lớp mình nha."

"Tôi biết rồi!", Vương Nghị mĩm cười.

Lớp trưởng vỗ vai Vương Nghị rồi quay lưng bước đi.

"Cậu có vẻ vui nhỉ? Cậu thi mấy cuộc thi vớ vẩn đó làm gì? Dành thời gian để đầu óc thư giãn có phải hay hơn không?"

Vương Nghị đá chân Hoàng Du một cái, giọng điệu giỡn cợt.

"Cậu học giỏi như tôi đi rồi biết nó vớ vẩn hay không?"

Nghe câu nói này của Vương Nghị, sắc mặt Hoàng Du thoáng chốc thay đổi,
trong lòng cảm thấy không mấy vui lòng. Cậu nhích người rời khỏi Vương Nghị trở về chỗ ngồi của mình, tay khoang trước ngực, thở một hơi mạnh, rồi quay đầu về hướng cửa sổ y như người tự kỷ.

Cậu chẳng phải học dở. Kỳ thực, cậu là một học sinh giỏi vượt mức cho phép.

Vấn đề tại sao cậu lại trở thành một học sinh cá biệt. Cốt lõi cậu chẳng muốn dày vò bản thân bởi những kiến thức vô bổ. Bởi cậu nghĩ, những điều dạy ở trường lớp chẳng vận dụng được gì cho cuộc sống sau này.

Từ lúc còn nhỏ, Hoàng Du vốn là một cậu bé rất nổi trội. Những đứa trẻ cùng trang lứa với cậu dường như không thể sánh bằng. Nếu như bạn bè vui chơi thì cậu lại tìm một góc yên tĩnh mà đọc sách. Nếu như bạn bè được cha mẹ chở vào các khu trò chơi thì cậu lại được cha mẹ chở đến trung tâm dạy học. Từ nhỏ cậu đã được rèn luyện đến mức chẳng còn là một đứa trẻ hồn nhiên tinh nghịch.

Thế giới xung quanh thay đổi như thế nào, cậu cũng chẳng rõ, vì cuộc sống của cậu bị vùi lấp bởi thể diện và danh dự của gia đình giàu có đầy thế lực.

Năm học cấp hai, năng lực học tập
của cậu đều đứng đầu toàn trường.

Một bài toán nan giải. Đến thầy cô có thâm niên nổi tiếng dạy giỏi cấp quốc gia chẳng giải được, thì Hoàng Du chỉ cần nhìn sơ qua rồi nhẫm tính liền ra ngay kết quả.

Đương nhiên, với năng lực học tập như vậy. Hoàng Du luôn là gương mặt đại diện trường đi thi các cuộc thi lớn nhỏ và chiến thắng là điều đương nhiên với cậu.

Nhưng đến năm học cấp ba, suy nghĩ của cậu bắt đầu thay đổi. Cậu cảm thấy quá mệt mỏi với những gì cậu đạt được. Càng lúc cậu càng nhận ra, cái cậu học ở trường và cuộc sống ở bên ngoài hoàn toàn trái ngược nhau. Cậu thích trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn là ngồi lỳ trong lớp học với bốn bức tường chật hẹp, gò bó.

Sở dĩ, cậu cố gắng đi học chỉ vì giữ thể diện cho gia đình. Nhưng bây giờ, cậu lại có thêm lý do để làm động lực cho mình. Đó là một người vừa mới gặp đã gieo vào lòng cậu một cảm xúc lạ lẫm.

Vương Nghị nhìn Hoàng Du đang trầm mặt, suy nghĩ có chút kinh ngạc. Lần đầu tiên cậu chứng kiến một tên mặt dày như Hoàng Du không biết hổ thẹn lại có khi hạ mình im lặng như vậy? Lúc này cậu không cảm thấy hả dạ vui sướng, trái lại rất lúng túng, e ngại.

"Này cậu đang giận tôi đấy à?"

"Giận cậu làm gì?", Hoàng Du nhạt nhẽo mà nói.

"Không giận thật sao? Không giận mà cậu xì cái mặt trong buồn cười thế kia."

"Không có gì? Tôi đang suy nghĩ gương mặt của cậu khi gặp một bài toán khó không thể giải được sẽ như thế nào? Chắc chắn không mấy xinh đẹp và quyến rũ như lúc này. Haha!!!"

Con mẹ nó... Lại phát điên!!!

Vương Nghị tức giận chẳng thèm để ý đến hắn, vội bỏ tập sách vào balô rồi đeo lên người.

"Tôi đi đây!", Vương Nghị đứng dậy.

"Đi sớm thế? Còn mười lăm phút nữa mới ra chơi mà."

"Liên quan gì đến cậu.", Vương Nghị nói xong bước chân đi.

"Khoan đã", Hoàng Du vội lấy chai nước dưới hộc bàn đưa cho Vương Nghị. "Cậu cầm lấy chai nước theo mà uống."

Nhìn chai nước, Vương Nghị ớn lạnh cả người, nhưng trước ánh mắt nhẹ nhàng thoáng chút u buồn kia, cậu đành miễn cưỡng cầm lấy.

"Đi nhanh về nhanh! Tôi đợi cậu đấy!", Hoàng Du rất tự nhiên mà nói.

Vương Nghị đứng hình vài giây rồi nhanh chóng ổn định cảm xúc đang chênh vênh.

"Lâu lâu có dịp thoát khỏi cậu, nên phải đi thật lâu."

Hoàng Du cười kéo người sát lại Vương Nghị ngước mặt lên nhìn cậu, trong ánh mắt hiện đầy vẻ kiêu ngạo.

"Cậu có thể sao?"

Vương Nghị hừ lạnh một tiếng, liếc mắt sắc lạnh rồi quay lưng bước đi.

Hoàng Du nhìn theo bóng dáng Vương Nghị. Một làn gió hiu hiu buồn lướt qua khuôn mặt tuấn kiệt của hắn. Mãi đến khi bóng dáng kia dần khuất hắn mới chịu thu hồi ánh mắt của mình lại.

Chung Phong từ đầu đến cuối luôn âm thầm quan sát mọi nhất động nhất tĩnh của bọn họ. Sự nghi ngờ về thái độ quan tâm quá mức của Hoàng Du dành cho Vương Nghị cứ dâng lên vùn vụt trong lòng cậu. Cứ như từng đợt sóng cuộn trào, sóng sau xô sóng trước khiến cậu thật khó thở.

"Này! Cậu đừng phí công mua nước cho Tiểu Vương nữa, cậu ấy không thích đâu?"

Hoàng Du quay đầu sang Chung Phong ngạc nhiên hỏi.

"Tại sao?"

Chung Phong bước qua ngồi cạnh Hoàng Du.

"Cậu ấy từ nhỏ đã dị ứng với mùi nước tinh khiết. Trừ trường hợp bất đắt dĩ cậu ta mới uống một chút. Bình thường một giọt cậu ta cũng chẳng đụng vào."

"Dị ứng với mùi nước tinh khiết sao?", Hoàng Du hỏi lại.

"Đúng!"

"Vậy cậu ta thường uống cái gì?"

"Nói cho cậu biết", Chung Phong tỏ vẻ bí mật, thầm thì vào tai Hoàng Du. "Cậu ấy chỉ uống sữa nhưng đó không phải là thức uống cậu ấy thích."

"Vậy cậu ta thích uống gì?", Hoàng Du tỏ vẻ nôn nóng.

"Vương Nghị rất thích uống nước trái cây nhưng cậu ấy lại lười biếng làm mấy thứ đó."

"Tại sao cậu ta không mua ở ngoài, như vậy sẽ tiện hơn?"

"Cái này tôi không rành, nhưng theo tôi được biết từ nhỏ cậu ấy không thích kiểu ăn uống ở ngoài."

Hoàng Du thở một hơi tức giận đẩy Chung Phong ra, "Sao cậu không nói tôi sớm!"

"Cậu có hỏi tôi đâu?"

"Cậu là bạn thân của cậu ấy, đương nhiên phải chủ động lại nói cho tôi biết chứ?"

Chung Phong như khóc như cười nhìn cái thái độ ngang ngược của Hoàng Du. Nếu không phải hắn to lớn cao ráo, đẹp trai hơn cậu, thì có lẽ cậu đã đá văng hắn ra khỏi lớp học từ lâu.

Hoàng Du vừa nóng giận vừa suy nghĩ chuyện gì đó trong đầu, một lúc sau cậu đưa mắt nhìn Chung Phong nói như ra lệnh.

"Chiều nay cậu đi về trước đi. Tôi sẽ chở Vương Nghị về. À mà không? Bắt đầu bây giờ, chuyện đưa rước Vương Nghị để tôi lo, cậu không cần bận tâm đến nữa."

"Không được! Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ thân như ruột thịt, lúc nào cũng phải kề cạnh với nhau. Chẳng có gì có thể chia cách tình huynh đệ bao nhiêu năm của chúng tôi. Cậu không có quyền..."

Hoàng Du đưa tay cố ý ngăn cản lời nói của Chung Phong.

"Đến lúc phải thay đổi rồi anh bạn."

"Không thể được!", Chung Phong hết sức cự tuyệt.

"Cậu nói sao?"

Hoàng Du liếc mắt nhìn Chung Phong, trong ánh mắt chứa hàng vạn kim châm khiến cậu lạnh cả người. Thật sự cậu chẳng hiểu lý do gì cứ đứng trước mặt Hoàng Du nhìn vào ánh mắt cậu ta, toàn thân cậu đều bũng rũng, dù ý không muốn cũng phải cam chịu mà chấp nhận.

"À...Ưm...Tôi nghĩ cậu nói đúng, cần phải thay đổi, cần phải thay đổi.", Chung Phong nhỏ nhẹ mà nói, thanh âm pha chút đau xót.

Gương mặt lạnh tanh của Hoàng Du bây giờ mới chịu hé nụ cười. Thở một hơi thật khí khoái, vỗ vai Chung Phong một cái tỏ vẻ hài lòng.

Lúc này đây, tâm tư Chung Phong rơi từng giọt đau lòng.

Cậu có cảm giác như sắp mất đi người bạn thân duy nhất của cuộc đời mình.

Tiếng chuông ra chơi vang lên, Chung Phong nhẹ nâng người bước về chỗ ngồi. Hoàng Du đưa mắt nhìn theo, ngẫm nghĩ trong đầu, buồn đến thế sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro