Chương 24: Được như ý nguyện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 24: ĐƯỢC NHƯ Ý NGUYỆN.

Từ lúc Vương Nghị trở về lớp học, Hoàng Du bỗng dưng tỏ vẻ thờ ơ với cậu.

Mắt cứ dán chặt lên màn hình điện thoại. Thầy giáo giảng bài bao nhiêu cậu ta chẳng cần nghe, người ta viết bày bao nhiêu cậu ta cũng chẳng cần quan tâm. Cứ mãi mê say sưa cầm điện thoại vuốt tới vuốt lui.

Ngay cả khi Vương Nghị từ phòng giáo viên trở về lớp, ngồi cả nửa ngày, Hoàng Du mới biết sự tồn tại của cậu. Chưa kể lúc nhìn thấy Vương Nghị, Hoàng Du giật mình giấu điện thoại rồi nhe răng cười một cái hững hờ.

Vương Nghị chẳng quan tâm Hoàng Du đang làm gì. Cái cậu quan tâm là tính khí hết sức thất thường của hắn. Khi đi thì bảo người ta tranh thủ về sớm. Khi người ta về thì chẳng quan tâm ngó ngàng, còn bày đặt tỏ vẻ giấu giếm bí ẩn.

Vậy là sao?

Vương Nghị cảm thấy phát điên với tên này.

Tan học, Vương Nghị quay sang Chung Phong nhờ vả.

"Chung Phong! Lát mày chở tao mua một chút đồ nha!"

Chung Phong đang bỏ tập vào balô vội ngẩng đầu lên nói.

"Được! Tao..."

"Um! Um!..."

Hoàng Du gằng giọng mấy cái, khiến lời nói của Chung Phong bị gián đoạn. Ánh mắt cậu lập tức nhìn sang gương mặt quỷ thần của Hoàng Du. Khuôn mặt trở nên méo mó, tất cả mọi giác quan đều bị bất động.

"Cậu bị gì à?", Vương Nghị quay sang Hoàng Du hỏi.

"Đâu có gì? Tự dưng thấy ngứa cổ. Ưm ưm..."

Vương Nghị chẳng nói gì, lại quay qua
nhìn Chung Phong nói.

"Mày  lấy xe đi tao đợi mày trước cổng trường."

Hoàng Du ngã người về sau, nhướng chân mày tuấn tú đầy sát khí ngụ ý nhắc nhở Chung Phong, mau mau mà từ chối bằng không cậu đừng mong lành lặng mà bước ra khỏi lớp.

Chung Phong rụt rè cúi đầu xuống.

Hoàng Du bất ngờ huýt sáo, thanh âm như oan hồn rùng rợn từng tiếng cứ thế len lõi vào tai Chung Phong nghe mà lạnh cả người. Mãi một hồi lâu, cậu mới dám ngước mặt mình lên, đôi môi run run mà nói.

"Vương Nghị chắc tao không chở mày đi được, tao chợt nhớ có việc đột xuất phải làm."

Vương Nghị tròn mắt nhìn Chung Phong tỏ vẻ nghi ngờ.

"Mày mà cũng có công việc đột xuất sao? Hay như mấy lần trước lại hẹn hò với mấy đứa nữ sinh ỏng a ỏng ẹo rồi để tao đi bộ về. Mê gái bỏ bạn nha nha!"

Chung Phong ánh mắt như có như không nhìn Vương Nghị, rồi rụt rè đảo sang người kia. Lửa như thiêu đốt cả người cậu.

"Không phải. Không phải", Chung Phong cố gắng phân bua. "Thật sự tao có việc mà."

Vương Nghị nhìn Chung Phong có gì đó ngồ ngộ. Khi nói chuyện cặp mắt lúc nào cũng nhìn Hoàng Du trước, sau đó mới trả lời. Vương Nghị bán tính bán nghi, cậu liền xoay người qua Hoàng Du, giọng điệu đầy nghi vấn.

"Cậu với Chung Phong có chuyện gì mờ ám sao?"

"Tôi với cậu ta có chuyện gì cơ?", Hoàng Du biểu cảm ngây thơ.

"Tôi đang hỏi cậu, cậu đừng giả vờ."

"Cậu lạ thật! Nhìn mặt tôi có giống đang giả vờ không?"

"Rất là giống.", Vương Nghị lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.

Cuống họng của Hoàng Dụ bị câu nói này của Vương Nghị khiến cậu không thể nào nuốt nỗi nước bọt.

"Hay là để tôi chở cậu về.", Hoàng Du ôn nhu mà ngỏ lời.

"Không cần. Tôi đi bộ về!"

"Này... Sao vậy? Cậu có ghét tôi cũng đừng hành hạ bản thân mình như thế? Ngoan... Ngoan!", Hoàng Du giọng điệu như ép buộc, "Nghe lời anh đi chú em."

Vương Nghị biễu môi, mắt híp lại nhỏ như một sợi chỉ kéo ngang qua. Lúc nãy chẳng thèm nhìn mặt tôi. Bây giờ thì sao đây, quan tâm à?

"Biến đi."

"Không biến. Cậu không chịu cho tôi chở cậu tôi sẽ dày vò cậu."

Vương Nghị xám mặt như tàn tro.
---------------------------------

Sân trường lúc này đông học sinh ra về...

Vương Nghị đứng trước cổng trường chờ Hoàng Du.

Cuối cùng cậu cũng chẳng chịu nỗi tên hắc tinh này, đành miễn cưỡng chấp nhận để hắn chở về.

Vương Nghị đi qua đi lại cho đỡ mỏi chân.

Cơn gió chiều nhẹ thoảng, khiến
những chiếc lá ngã vàng hững hờ từ những tán cây cổ thụ trước cổng trường tung bay khắp trời tựa như cơn mưa rào.

Vương Nghị đưa mắt thoải mái mà ngắm nhìn, mái tóc mềm mại của cậu cũng  lả lướt vui đùa theo làn gió đầy cuốn hút. Tựa như nam thần trong tiểu thuyết ngôn tình.

Bao nữ sinh đi ngang qua nhìn thấy Vương Nghị, tụm thành một nhóm đứng cách xa cậu chỉ trỏ xuýt xoa. Đôi mắt cô nào cô nấy cũng muốn văng ra ngoài mà chạy lon ton đến bên cậu quấn lấy không rời.

Nếu như lúc trước, Vương Nghị sẽ tỏ vẻ khó chịu mà bỏ đi. Còn bây giờ thì không? Cậu vẫn đứng đó, sắc mặt dịu dàng, một chút bực tức tìm cũng chẳng thấy.

Hoàng Du vừa dắt xe ra, bắt gặp cả đám nữ sinh chẳng biết hổ thẹn đứng đó ngắm nhìn Vương Nghị trong lòng vô cùng khó chịu. Hoàng Du bước tới đám nữ sinh đó ý định xua đuổi, nhưng vừa đến gần chưa kịp nói gì, cả đám nữ sinh nhìn thấy cậu liền bao quanh tạo thành một vòng tròn, mang hết nội lực trong người mà thất thanh.

"Cậu là Hoàng Du, lớp 11C, học cùng với Vương Nghị phải không?"

"Wow!!! Sao lớp người ta toàn trai đẹp không vậy?

"Tôi chết mất! Cao to, nam tính, cơ bắp cuồn cuộn thế kia. Chàng trai trong mơ của tớ."

Hết người này nói tới người kia nói, tạo một quang cảnh hỗn độn trước cổng trường, bao nhiêu học sinh khác đi ngang qua đều phải chú ý.

Một nữ sinh trong đám bắt giọng gọi tên Hoàng Du.

"Hoàng Du...Hoàng Du...Hoàng Du...
a...a...a."

Cả đám nữ sinh la hét, kêu tên cậu như fan hâm mộ kiêu gọi thần tượng của mình.

Hoàng Du hốt hoảng, toát cả mồ hôi trước hành động không tưởng của mấy cô này. Cậu đanh mặt lại, sắc khí lạnh như thần chết đưa tay ra xua đuổi.

"Tránh ra! Tránh ra!"

Lúc này, Vương Nghị nhìn thấy cảnh tượng hoa liễu vờn ong bướm , không thể nhịn được cười. Một tay chỉ Hoàng Du một tay ôm bụng cúi người xuống mà cười ngặt nghẽo.

Hoàng Du bước thật nhanh đến Vương Nghị. Nhìn người kia cười mà trong lòng tức giận.

"Cậu có tâm trạng cười thế sao?Mau lên xe!"

Vương Nghị nhanh chóng nghe theo.

Chạy được một quãng đường, Vương Nghị ngồi sau xe vẫn cười sặc sụa. Hoàng Du quay đầu  nhìn người người ngồi sau mình lộ vẻ cau có mà nói.

"Cậu cười lắm thế? Tôi thấy có gì đâu mà cười."

"Chẳng phải cậu thích được người khác chú ý sao? Hôm nay, cậu được cả đám nữ sinh kia hò hét hâm mộ thế kia. Vậy mà bỏ chạy như ma đuổi. Cậu có phúc mà không biết hưởng.Haha.."

Hoàng Du có vẻ tức giận.

"Chẳng phải tôi vì cậu xua đuổi mấy đám con gái háo sắc kia sao. Con gái gì mà nhìn con trai chằm chằm chẳng biết ngượng. Cậu phải cảm ơn người tử tế như tôi đây. Vậy mà cậu dám cười nhạo tôi à?"

"Cậu khó chịu sao?", Vương Nghị nghiêng đầu nhìn Hoàng Du hỏi.

"Đương nhiên rồi!", Hoàng Du lạnh lùng nói.

"Sao tôi không thấy nhỉ? Tôi chỉ thấy cậu có vẻ đang tiếc nuối... Haha!!!"

"Cậu còn chọc tôi à!", Hoàng Du đột ngột thắng xe lại quay mặt nhìn Vương Nghị, trong lòng muốn mắng chữi người kia một trận: Tôi hỏi cậu. Tại sao cậu lại để đám nữ sinh đó nhìn cậu. Tại sao cậu không biết đi chỗ khác. Tại sao cậu không phản ứng hay đại loại xua đuổi bọn con gái đó hả? Hay là cậu thích như thế?"

"Cậu nhìn tôi làm gì? Sao không chạy đi?", Vương Nghị mắt long lanh ngơ ngác hỏi.

Những lời nói hùng hồn trong đầu cậu bị đôi mắt ngây thơ của Vương Nghị làm cho ngây dại. Hoàng Du ôn nhu hỏi.

"Cậu bảo cậu muốn mua gì phải không? Mua gì? Tôi chở cậu đi."

Nãy giờ lo cười Hoàng Du, Vương Nghị cũng quên mất. Nhưng bây giờ, tự dưng cậu chẳng muốn mua nữa, nhàn nhạt nói với Hoàng Du.

"Khi khác mua cũng được, đồ cũng không quan trọng lắm! Cậu chở tôi về nhà đi."

Không thể nào! Tôi vất vả lắm mới có thể đi cùng cậu. Đâu thể để cậu về nhà dễ dàng như vậy?

"Hay là chúng ta dạo một vòng đi. Trời hôm nay mát vòng vòng ngắm cảnh rồi hẳn về. Cậu thấy sao?", Hoàng Du gợi ý.

Vương Nghị mơ hồ suy nghĩ trong đầu. Chẳng rõ bao lâu rồi cậu chưa từng đi dạo nơi cậu sinh ra và lớn lên. Cũng chẳng rõ từ lúc nào cậu chỉ biết con đường từ nhà đến trường và từ trường về nhà. Lời ngỏ của Hoàng Du khiến cậu giật mình, cảm thấy cuộc sống của mình sao thật quá đơn điệu.

Lưỡng lự một hồi cuối cùng Vương Nghị cũng gật đầu đồng ý.

Hoàng Du vui vẻ đạp xe đi.

Suốt quãng đường, cả hai im lặng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá đan xen vào nhau xào xạc hai bên đường nghe thật vui tai.

Chưa lúc nào Hoàng Du cảm thấy vui sướng như lúc này. Từ nhỏ đến lớn, phương tiện đến trường của cậu là những chiếc xe  ô tô đời mới đắt tiền. Nhìn mọi thứ chỉ qua tấm kiếng nhỏ.
Bây giờ chạy trên chiếc xe đạp tàng tàng, mọi thứ rộng lớn mở ra trước mặt cậu.

Nhẹ nhàng, bình dị và chân thực.

Vương Nghị ngồi đằng sau xe, đưa mắt nhìn ngắm hai bên đường, mọi thứ sao thật quá xa lạ.

Cậu tự hỏi bản thân mình, có phải đây là nơi cậu đã sinh ra?

Từ lúc cha mất, chẳng còn ai chở cậu đi dạo vòng, ngắm những cảnh vật vốn dĩ thân thuộc như thế này? Hôm nay, Hoàng Du lại khiến cậu bồi hồi, thêm một lần cậu cảm giác cậu ta sao lại giống cha mình đến thế!

Vương Nghị ngước nhìn tấm lưng rộng lớn của người đằng trước đã ướt đẫm mồ hôi. Miệng nhoẻn cười thầm.

Cảm giác hạnh phúc mơ hồ nhẹ nhàng thấm từng chút vào da thịt cậu.

"Cậu mệt chưa? Để tôi chở cậu."

"Không cần! Tôi đủ sức chạy thêm cả trăm vòng nữa."

"Cậu đừng dối lòng nữa. Mau dừng xe đi. Tôi chở cậu.", Vương Nghị cứng giọng ra lệnh.

"Cũng được!", Hoàng Du cười vui vẻ.

Hoàng Du tấp xe vào lề đường, cả hai đổi vị trí cho nhau.

Chạy một quãng đường, Vương Nghị nói đùa với Hoàng Du.

"Cậu nặng thật đấy!"

"Mới có chút cậu đã than rồi. Cậu cao nặng bao nhiêu?"

"1m74, 64kg. Còn cậu."

Hoàng Du vẻ mặt tự hào.

"1m78, 70."

Vương Nghị thoáng chút ghen tị.

"Này... Cả buổi học cậu cầm điện thoại xem gì vậy?", Vương Nghị chợt hỏi.

Vương Nghị hỏi câu này, Hoàng Du chợt nhớ đến một chuyện cần hỏi cậu, Hoàng Du vỗ nhẹ vào hong Vương Nghị một cái.

"Này tôi rất thích uống nước trái cây, cậu có thích không?",

"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi mà.", Vương Nghị cảm thấy khó chịu.

"Tôi xem phim. Rồi! Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi."

"Xem phim gì mà chăm chú thế?"

"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi mà."

Vương Nghị hừ lạnh trong lòng.

"Tôi không thích uống! Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi."

"Cậu hỏi gì tôi quên rồi... Haha!"

Đệt!!!

"Sao cậu không thích uống nó nhỉ?"

"Tại không thích thế thôi!"

"Thật à?"

Vương Nghị ừ một tiếng rất nhỏ nhưng đủ để Hoàng Du cảm nhận được người đằng trước mình đang nói dối.

"Tôi rất thích uống nước trái cây thêm chút đường, còn cậu như thế nào?"

"Tôi không thích bỏ đường, như vậy sẽ mất hết mùi vị tự nhiên của nó."

"Vậy mà bảo không thích uống?", Hoàng Du cười nhẹ.

Vương Nghị: "...."

Hoàng Du chợt vòng tay ôm vào hong Vương Nghị, khiến Vương Nghị giật cả người.

"Bỏ tay ra."

"Không được! Cậu lựa toàn ổ gà mà chạy tôi phải ôm cậu, có té cả hai cùng té!"

"Điên thật! Tôi muốn về nhà!"

Hoàng Du cảm nhận được người này đang ngượng ngùng cậu liền gật đầu.

"Về thôi!"

Quẹo vào hẽm nhỏ, theo ý muốn của Vương Nghị, cả hai cùng đi bộ.

Khu nhà nơi Vương Nghị ở khá yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức, chỉ có thể nghe tiếng gió, tiếng chim hót ríu rít và tiếng bước chân của hai người họ. Hoàng Du ngắm nhìn khắp xung quanh, hầu như mỗi ngôi nhà ở đây đều xây theo kiểu nhà vườn, sân trước dành một khoảng lớn trồng cây cảnh.

Đặc biệt là hoa.

Khác với sự ồn ào náo nhiệt ở trung tâm Bắc Kinh. Nơi này khiến Hoàng Di có cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Hoàng Du ngầm suy đoán, cái tính cách lạnh lùng bình thản, đôi chút ưu tư của Vương Nghị ít nhiều đều bị ảnh hưởng từ lối sống ở đây.

"Cậu về đi..."

"Tới nhà cậu rồi à? Nhà nào thế?", Hoàng Du nhìn dáo dát.

"Quẹo vào con hẻm nhỏ phía trước, đi vài bước nữa là tới nhà tôi."

"Lỡ rồi tôi đưa cậu đến tận nhà luôn, sẵn tiện tôi vào chào hỏi ba mẹ cậu."

"Ba mẹ", nghe hai từ này Vương Nghị chợt nhói trong lòng. Cậu đứng bất động, chẳng rõ tư vị.

"Ba mẹ tôi không có ở nhà. Cậu về đi!"

"Thế à? Vậy khi khác tôi lại chào hỏi cô chú."

"Tôi đi trước. Cảm ơn cậu!"

Hoàng Du cười đùa.

"Cậu cũng biết khách khí sao?"

"Cậu thôi kiếm chuyện với tôi đi."

Dứt lời, Vương Nghị  giơ tay chào tạm biệt, vội quay lưng bước đi, một nỗi buồn dâng trào trong lòng cậu đau nhói.

Trên đường về, Hoàng Du ghé vào cửa hàng trái cây lớn nhất Bắc Kinh. Bước vào đây ai cũng phải choáng ngợp bởi tất cả các loại trái cây trên thế giới đều được hội tụ ở cửa hàng này.

Hoàng Du lấy điện thoại ra, nhấp vào phần ghi chú, công sức dành cả buổi học để ghi chép cái loại trái cây cần mua và cả cách làm. Mọi thứ đều được cậu lưu lại cẩn thận và tỉ mỉ.

Cậu dạo một vòng của hàng. Mặc dù nhìn thấy những loại trái cây mình cần nhưng cậu vẫn chẳng biết lựa làm sao. Lần đầu một đại thiếu gia như cậu bước tới mấy của hàng như thế này.

"Cậu trai trẻ, cậu muốn mua trái cây nào?", Cô quản lý tầm bốn mươi bước lại gần Hoàng Du vẻ mặt khó chịu mà hỏi.

Bởi  trong suy nghĩ của bà ta, chưa có một học sinh nào dám bước vào của hàng này. Những người đến đây chủ yếu là người giàu có mới có khả năng mua những loại trái cây đắt tiền.

"Cô à! Trái cây ở đây đảm bảo chất lượng không?"

"Cậu yên tâm, toàn là trái cây nhập đảm bảo chất lượng. Chỗ chúng tôi toàn những người giàu có ghé mua. Cậu trai đây..."

Hoàng Du đưa tay ngắt lời cô quản lý.

"Cô lấy hết mấy loại trái cây ở đây mỗi thứ năm cân cho cháu."

Cô bán hàng tỏ vẻ chẳng muốn.

Hoàng Du nhìn thoáng hiểu được suy nghĩ của bà ta, cậu cười lạnh một cái.

"Cô sợ cháu không có tiền mua sao. Cô yên tâm, cháu có thể mua được cả cửa hàng của cô."

Một người đàn ông lạ bước lại gần cô quản lý thủ thỉ, sắc mặt khinh thường khi nãy bỗng trở nên cởi mở. Bà ta nhanh chóng gọi nhân viên lấy trái cây cho cậu, cử chỉ vô cùng hấp tấp.

Hoàng Du chẳng biết người đàn ông kia nói gì khiến bà ta thay đổi thái độ với cậu. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm miễn sao nhanh chóng còn về nhà tập làm thức uống.

Tất cả trái cây được bao bọc cẩn thận, Hoàng Du nhìn thoáng qua rồi lấy thẻ đưa cho nhân viên thanh toán. Cô quản lý bước lại vui vẻ cúi đầu cảm ơn Hoàng Du.

"Trương thiếu gia! Cậu về thong thả, số trái cây sẽ được giao đến nhà cậu."

Hoàng Du lúc này mới hiểu tại sao bà ta lại thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy. Đúng là sống trong xã hội chỉ coi trọng địa vị, con người đối xử với nhau thật không công bằng.

Bây giờ đã hơn mười giờ tối...

Hoàng Du vẫn lưu mình dưới bếp.

Từ lúc dọn về căn hộ này sống, khu nhà bếp là nơi hắn ít bước chân xuống. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn và đẹp đẽ chỉ là phủ một lớp bụi mỏng. Còn bây giờ, tất cả đồ đạc đều bị cậu làm cho hỗn độn. Bao nhiêu trái cây vương vãi mọi nơi. Những hàng ly đựng nước ngã nghiêng trên mặt bàn.  Máy ép trái cây cũng phải bóc khói với cách làm chẳng đâu ra đâu của hắn.

Thật tình mà nói hắn phá hoại nhiều hơn là làm.

Mười đầu ngón tay của hắn đỏ ứng, dường như mất luôn cảm giác. Cộng với lần đầu cầm dao, ngón trỏ được chủ nhân của nó làm cho một vết đứt thật dài thật sâu. Vậy mà hắn lấy đó làm điều thú vị và hạnh phúc.

Đúng là khi tinh thần vui vẻ, tâm trí vẹn toàn nghĩ về người mình thích, mọi cảm giác đau đớn của bản thân đều được loại bỏ một cách nhẹ nhàng và êm đẹp.

Sau một hồi lăn xả, cuối cùng hắn cũng hài lòng với thành quả của mình.

Các loại nước ép, matcha đủ kiểu
đã được hắn thử vị và đánh giá rất kỹ lưỡng. Tuy không giống như hình ảnh trên mạng, nhưng chung quy...nhìn cũng được được.

Cậu đem tất cả bỏ vào tủ lạnh. Mệt mỏi nhìn mấy đống lộn xộn vương vãi khắp bếp. Đưa tay vuốt mồ hôi, ngao ngán mà thở hì hục.

Ngày mai rồi dọn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro