Chương 4: Hữu Hối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tha Dữ Đăng

Dịch: Tịch Dương Mùa Hạ

CHƯƠNG 4: HỮU HỐI

Kỷ Khương vội vàng tránh sau tàng cây. Lúc này mới phát hiện, người vừa nói là một thiếu niên cao gầy mặc áo bào xanh, trong tay cầm bảo kiếm sắc bén lấp lánh.

---

Kỷ Khương không biết chiếc nhẫn ngọc phù dung này có ý nghĩa gì.

Nhưng quy định hộ tịch của Đại Tề rất nghiêm khắc. Thời Tống Tử Minh, kho lương thực trong quốc khố đầy ắp, để tạo thành thói quen sinh sống của người Đại Tề nên ông đã nhiều lần khuyên hoàng đế ra chỉ dụ: "Dân phải giữ nghề, không được du thực". Những người mua bán xa quê phải mang theo lộ dẫn(1) ra vào của quan phủ. Nếu không, nặng thì tử hình, nhẹ thì đày đi biên ải.

Ở Triệu huyện từng có trường hợp đi mua thuốc cho mẫu thân, không mang theo lộ dẫn ra vào của quan phủ, liền bị tri huyện đánh hai mươi bản, bỏ tù một tháng. Sau khi về quê mới phát hiện mẫu thân đã chết đói từ lâu rồi. Chuyện này truyền tới tai triều đình, triều đình cũng không xử lý tri huyện Triệu huyện, nhưng có thể thấy được triều đình đối với việc quản lý hộ tịch và di chuyển nhân khẩu là không hề nể tình.

Kỷ Khương bị tước bỏ phong hào công chúa, biếm làm thứ dân. Dựa theo quy tắc trong cung, đa phần sẽ tìm một sân viện nhốt nàng hết đời. Dù sao nàng cũng là người của hoàng gia. Cho dù phạm lỗi, bị tước bỏ thân phận hoàng tộc thì cũng không thể nhập vào tiện tịch(2) hoặc sung vào giáo phường làm quan kĩ, càng không thể giống như lưu dân(3) bên ngoài, lang bạt tứ phía kiếm sống.

Rõ ràng Tống Giản biết rõ điều này nên mới buộc nàng chính tay mang thánh chỉ đến Thanh Châu.

Nhưng Kỷ Khương vẫn rất vui vẻ. Chí ít thì Tống Giản vẫn còn muốn gặp nàng. Có thể xem như nàng vẫn còn một chỗ để đi.

Nhưng mà đường đến Thanh Châu rất xa, lại phải băng qua vô số châu huyện. Tống Giản không cho nàng nhiều thời gian. Nàng không thể như bá tánh bình thường, đến phủ nha lấy lộ dẫn gì đó. Nhẫn ngọc phù dung trong tay trở thành chứng vật thay cho giấy thông hành. Hoàng đế hạ chỉ, các châu phủ từ Đế Kinh đến Thanh Châu, lấy nhẫn ngọc phù dung làm tín vật, thấy thì cho qua, không được cản trở Kỷ Khương. Vì vậy mà cả đường Kỷ Khương cưỡi ngựa lên phía Bắc cực kỳ thuận lợi.

Qua Tử Kinh Quan thì đã vào tới Mông Âm. Từ Mông Âm vào Trường Sơn, nhiều lắm cũng chỉ đi thêm hai ngày đường núi nữa là có thể đến phủ Thanh Châu. Nhưng đường Trường Sơn lại không dễ đi. Trong đó còn có lưu dân vào rừng làm cướp, chuyên chém giết thương lữ đi đường. Kỷ Khương nhìn thấy bên ngựa còn có ngân lượng mà Đặng Thuấn Nghi tốt bụng chuẩn bị cho nàng, đột nhiên cảm thấy phiền toái. Suy nghĩ một lát lại đồng cảm với những người mua bán ở Đại Tề. Triều đình không giúp đỡ không nói, còn phải liều mạng kiếm mấy đồng tiền. Đi đường cũng có thể ngỏm củ tỏi bất cứ lúc nào.

Từ 'ngỏm củ tỏi' này thật sự xuất hiện trong đầu nàng, điều này khiến Kỷ Khương không nén được che miệng sững sờ.

Từ khi rời khỏi Đế Kinh, mọi người trong thiên hạ đều cho rằng nàng sẽ không chịu được khuất nhục mà tự sát trên đường. Thế mà lòng nàng thậm chí còn vui vẻ thoải mái hơn hồi ở Đế Kinh. Trời đất bao la. Đến đâu cũng là cảnh sắc tuyệt đẹp lạ kỳ. Lúc Tống Giản còn ở phủ Công chúa thường kể với nàng chuyện sông núi tươi đẹp bên ngoài Đế Kinh. Tình cảm sâu nặng, còn hẹn sẽ cùng nắm tay đi du ngoạn. Những điều này Kỷ Khương vẫn còn nhớ rõ.

Trong thời đại của nàng, Đại Tề chỉ có một vị công chúa. Diễm lệ thông minh như đào mận, lại có khả năng gánh vác. Tấm lòng yêu hận đều cực kỳ thẳng thắn. Lúc lập trường khác nhau, nàng là kiếp nạn trong cuộc đời Tống Giản. Vậy nếu từ bỏ những lập trường trước đây thì sao?

Kỷ Khương nhớ tới gương mặt Tống Giản, bỗng có chút ngẩn ngơ. Đột nhiên dưới thân ngựa nghiêng ngả. Kỷ Khương mất thăng bằng, rơi từ trên lưng ngựa xuống. Thấy sắp ngã xuống vách núi, nàng đành phải rút trâm trên đầu ra, dùng sức đâm vào bụng ngựa. Con ngựa vốn bị bẫy thú làm bị thương, lúc này còn bị Kỷ Khương dùng sức đâm liền giống như nổi điên vùng vẫy, nhờ vậy mà kéo được Kỷ Khương từ bờ vực lên.

Kỷ Khương buông tay ra, còn chưa hết hoảng hốt. Chưa kịp đứng lên đã nghe thấy tiếng động phía trước ngựa. Mấy hắc y nhân nhảy ra từ trong bụi cây. Dẫn đầu là một nam nhân cao lớn vạm vỡ. Hắn ấn đầu ngựa xuống, lấy tiền treo trên đó ra.

"Ôi, phu nhân nhà nào thế? Vụ này tặng chúng ta một đại quý nhân rồi."

Một tên lâu la rút cây trâm nàng cắm trong bụng ngựa ra. "Gia, ngài xem thủ công của cây trâm này này. Giống như chế tác của đại nội vậy. Đáng giá lắm đấy."

Lòng Kỷ Khương lạnh lẽo. Thật sự gặp phải kẻ xấu rồi.

Nghe người nọ nhắc tới cây trâm của mình, nàng vội siết chặt chiếc nhẫn ngọc phù dung trong tay.

"Các vị đại gia, thiếp muốn vào Thanh Châu tìm phu quân. Nhà phu quân ta gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc (4). Nếu ngài để ta đến Thanh Châu, phu quân nhà ta nhất định sẽ hậu tạ."

Trong lúc sống chết, nàng nhắc bậy bạ tới Tống Giản, tự xem là thật mà nói cực kỳ lưu loát.

Mà rõ ràng những kẻ này cũng coi trọng người như nàng.

"Thả cô? Lão gia ta kiếm sống trên đường này gần mười năm rồi, thấy toàn là dân buôn bán nhỏ, chọn phế liệu, còn chưa từng gặp nữ tử nào giàu có xinh đẹp như cô đâu. Huynh đệ ta còn chưa có vợ đấy. Hôm nay không bắt cô cho họ khai trai, để cái phía dưới của họ sung sướng. Sao họ còn theo lão gia ta đi cướp chứ."

Gã vừa ăn nói thô tục, vừa cởi thắt lưng quần ra. Mấy tiểu lâu la bên cạnh đều ồ lên.

Kỷ Khương nhìn thân thể cao lớn đang từng bước đến gần mình, lại liếc nhìn vách núi phía sau. Nàng cũng không muốn chết. Nhưng ngay cả người như Đặng Thuấn Nghi, nàng còn cảm thấy là khinh nhờn chính mình, đừng nói đến mấy nam nhân trước mặt này. Bị kẻ khác làm nhục, chi bằng đánh cược một lần.

Nhưng nàng vừa mới đứng dậy, lui về phía sau, đã nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói: "Đồ khốn, không được chết."

Mắng nàng là đồ khốn?

Kỷ Khương chưa kịp phản ứng. Đợi đến lúc nàng nhìn rõ chủ nhân của giọng nói thì đã bị người ta tóm lấy, ném ra sau cây đại thụ. Hắn dùng nhiều sức, lưng nàng hầu như đập vào cây. Còn chưa kịp đã mở miệng đã nghe thấy giọng nói ấy tiếp lời: "Tránh đi, đừng bước ra!"

Kỷ Khương vội vàng tránh sau tàng cây. Lúc này mới phát hiện, người vừa nói là một thiếu niên cao gầy mặc áo bào xanh, trong tay cầm bảo kiếm sắc bén lấp lánh.

Kẻ xấu thấy vậy, lập tức thu lại nụ cười, quát to. "Giết hắn! Nhất định không được để nữ tử này chạy thoát."

Chàng thiếu niên cười nhạt: "Giết ta à? Người trên giang hồ nói muốn giết ta đều bị ta giết sạch rồi. Các người có lai lịch gì? Mau xưng tên đi. May thì ta còn viết thêm vài nét lên sổ đầu người của ta."

Kỷ Khương nghe hắn nói chuyện hung ác liền cố gắng động não xem mình biết người như vậy từ lúc nào.

Nàng là nữ tử trưởng thành trong cung, mà người này trông không giống hoàng tộc hay người của quan phủ. Tuy hắn nói tiếng Phổ Thông, nhưng khẩu âm lại hơi kỳ quái.

Nàng còn chưa nghĩ kỹ, kiếm của thiếu niên đã vấy máu.

Thật sự là thân thủ nhất đẳng, đường kiếm như nước chảy mây trôi, không một chiêu thừa. Này da này thịt, nhất định phải gây ra vết thương lớn mới chịu thôi. Mấy người này rõ ràng không phải đối thủ của hắn. Chưa được một lát thì đã nằm la liệt dưới đất.

Thiếu niên thu kiếm, lau lau chóp mũi.

"Ta đã bảo các người xưng danh tính đi mà. Giờ thì hay rồi, sổ đầu người của ta sao mà viết đây..."

Còn chưa dứt lời, hắn bỗng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, tiếp theo liền nghe thấy tiếng 'bộp'. Vai trái nhói lên cơn đau. Hắn quay đầu, tận mắt thấy một mũi tên bay sướt qua vai.

Nguy hiểm thật...

Hắn rất bực mình, quay đầu đạp lên đầu gã lâu la còn chưa chết hẳn, vừa lén bắn tên.

Đoạn nghiêng người nói với Kỷ Khương lúc này đang đứng sau thân cây, tay nàng cầm một hòn đá.

"Lâm Xuyên Công chúa! Không ngờ cô còn biết lấy đá đập nhé. Cô đúng là thiên tài luyện võ đấy."

Nói rồi hắn dùng mũi tên cắt cổ người nọ. Máu phun ra từ động mạch cổ, bắn đầy mặt Kỷ Khương. Kỷ Khương vội buông đá xuống lau. Càng lau mắt lại càng đau nhói.

Chàng thiếu niên đi tới, nắm lấy tay nàng. "Đừng lau nữa, máu lau không hết đâu. Bên đó có một dòng sông, để ta dẫn cô đi rửa."

Nói rồi, hắn cũng mặc kệ Kỷ Khương có đồng ý hay không, một tay cầm kiếm, một tay kéo Kỷ Khương đi về phía bờ sông.

Kỷ Khương đứng bên bờ sông, quay đầu nhìn hắn.

Thiếu niên nhún nhún vai, thuận tay xé một mảnh vải trên áo mình, vừa che mắt lại vừa bước đến bên gốc đại thụ. "Công chúa rửa mặt chải đầu đi. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ xem. Ta đây chẳng biết gì hết."

Nói rồi liền nhảy lên thân cây, cả người làm tổ trong chạc cây. Đôi chân cứ lắc lư, miệng thổi một bài ca dao chẳng biết tên là gì.

Lúc này Kỷ Khương mới ngồi xổm xuống. Dòng chảy trên núi trong vắt, phản chiếu lên gương mặt đầy máu của nàng. Máu xuôi một đường từ cổ xuống giữa bụng, dinh dính khó chịu. Nàng nghe thấy bài ca dao ngả ngớn trong miệng thiếu niên, quả thật không chắc hắn có nhìn lén hay không. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn vốc nước rửa mặt trước.

"Này!", Kỷ Khương rửa mặt xong, bước tới dưới tàng cây gọi hắn một tiếng.

"Ta không phải tên 'Này'."

Kỷ Khương ngây người. "Được rồi, thiếu hiệp à, sao huynh lại cứu ta? Còn nữa. Sao huynh biết ta là Lâm Xuyên?"

Chàng thiếu hiệp ngồi thẳng người trên cây, ngắt một chiếc lá ngậm trong miệng, chỉ chỉ chiếc nhẫn ngọc phù dung mà nàng đeo trên ngón tay cái.

"Sư phụ ta nói, ai dùng chiếc nhẫn ngọc phù dung này thì là... ừm, thì là chủ nhân của ta."

Hắn chẳng tình nguyện nói ra bốn chữ sau cùng tí nào.

Hắn khoanh tay chống xuống. "Dù sao thì sư phụ ta cũng nói rồi. Nếu như chủ nhân của chiếc nhẫn ngọc phù dung chết, vậy thì ta cũng phải theo đó mà..." Đang nói, hắn lại chỉ chỉ cổ mình. "Cũng phải một kiếm tạ tội theo. Cho nên mạng của cô cũng chính là mạng của ta."

Kỷ Khương tựa vào thân cây ngồi xuống. "Vậy sư phụ huynh là ai?"

Thiếu niên lắc lắc đầu: "Có nói cô cũng không biết đâu."

"Vậy huynh sẽ nghe lời ông ấy chứ? Mạng của ta... chính là mạng của huynh."

"Ha ha, sao có thể chứ? Lão gàn dở đó chỉ biết viết kiếm phổ, phạt ta quỳ thôi...."

Kỷ Khương nhìn điệu bộ của hắn, bất giác cũng mỉm cười. "Này."

"Đã nói rồi, tên ta không phải là 'Này'."

"Được, được. Vậy huynh tên là gì?"

Thiếu niên dường như lấy lại tinh thần. Hắn đứng thẳng người, cúi đầu nhìn nàng nói: "Tên ta rất có khí thế đấy nhé. Khắp giang hồ không ai không biết, không ai không hiểu."

Thiếu niên phun mảnh lá cây trong miệng ra. "Cô là người trong cung, chẳng thú vị gì cả. Chắc chắn cô không biết, giang hồ Đại Tề ta náo nhiệt lắm. Nhưng mà sư phụ ta nói, không được tùy ý nói tên ta cho người khác biết đâu."

Kỷ Khương ngẩng đầu lên. "Vậy ta vẫn gọi là 'Này' nhé."

"Không không. Cô thì không phải. Cô là... của ta..."

Hắn không nói được hai chữ này, dứt khoác lắc lắc đầu.

"Nói cô biết chắc là không sao. Tên ta đấy, gọi là Hữu Hối."

---

(1)Lộ dẫn: Giấy thông hành thời cổ.

(2)Tiện tịch: Tầng lớp thấp nhất trong chế độ phong kiến. Không thuộc bốn tầng lớp: Sỉ, nông, công, thương.

(3)Lưu dân: Dân lưu lạc bên ngoài.

(4)Phú khả địch quốc: Giàu có tương đương với của cải của một quốc gia. Chỉ rất giàu có.

--

Câu chuyện này là điển hình của câu "mỗi người đáng ghét ắt đều có chỗ đáng thương, mỗi người đáng thương đều có chỗ đáng ghét", nhưng Cố Hữu Hối là một điểm sáng đặc biệt. Mình cực thích những phân đoạn tay đôi của Kỷ Khương và Hữu Hối, cảm thấy chỉ khi gặp chàng thiếu hiệp này thì vị công chúa mới để lộ chút tính trẻ con. À mà lúc đầu dịch chương này còn ngại không biết xưng hô có đúng không. Hehe, vì tác giả tả Hữu Hối giống như thiếu niên mười mấy tuổi ấy.

Tuần rồi mình hào hứng quá nên dịch trước được kha khá. Vì vậy chương tiếp mình không cập nhật vào chủ nhật mà đổi thành 2 chương vào thứ bảy và thứ ba tuần sau nghen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro