Chương 5: Lậu đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả:  Tha Dữ Đăng

Dịch: Tịch Dương Mùa Hạ

Áo xanh lỗi lạc, tựa như kẻ đang ngồi hưởng phú quý và mỹ nhân giữa nhân gian, lại như thần tiên trong trang sách, không mảy may nhiễm chút hôi tanh dơ bẩn của người đời.

CHƯƠNG 5: LẬU ĐÔNG

---

Hữu Hối! Là Cố Hữu Hối ư?

Kỷ Khương từng nghe nhắc đến tên người này. Hắn là con trai duy nhất của Cố Trọng Liêm. Nhưng không rõ vì sao, năm đó Kỷ Khương đại hôn, Cố Trọng Liêm lại gửi hắn lên một ngọn núi không biết rõ tên, nói với bên ngoài là đứa con này thể chất bạc nhược, mua bao nhiêu thế thân trong chùa miếu đều không sống nổi. Cuối cùng, bất đắc dĩ đành phải gửi hắn lên núi, để thần phật trấn mệnh cho hắn suốt đời.

Cứ đồn như vậy, Cố Hữu Hối thật sự bị đồn đến mức thần bí.

Kỷ Khương cũng rất để ý đến cái tên này của hắn, Hữu Hối.

Đây tuyệt đối là một cái tên đầy khí chất giang hồ. Cố Trọng Liêm là trạng nguyên thời tiên đế, là văn hào nho giáo. Ngay cả đặt tên cho cảnh vật chi tiết trong tiểu viện ở dinh phủ cũng phải dẫn kinh trích sách. Từ sau khi Trần Hiến Chương(1) mở ra tâm học(2) "Hàm dưỡng tâm tính, tịnh dưỡng đoan nghê", Cố Trọng Liêm là người thừa kế tư tưởng của họ Trần. Người ở vị trí cao, trình độ tinh thần cũng phải đứng đầu thời đại. Nhưng tên húy của con trai ông ấy, cho dù không chứa hết biết bao thâm sâu của vị danh thần này thì chí ít cũng không nên là cái tên hai chữ trực tiếp như thế chứ.

Hữu Hối, rốt cuộc là hối tiếc điều gì?

"Này!"

Kỷ Khương đang trầm tư, người trên chạc cây đã gọi nàng một tiếng. Tiếp đó, một mảnh trên sam bào(3) liền lững lờ rơi xuống mặt nàng.

"Lau nước trên mặt cô đi."

Nói rồi, Cố Hữu Hối nhảy từ trên cây xuống. Cành cây xiêu vẹo đâm phải miệng vết thương trên vai hắn. Hắn vội giơ tay ấn xuống, miệng thở ra một ngụm khí lạnh.

Kỷ Khương ngẩng đầu nhìn hắn: "Huynh không xử lý miệng vết thương trên vai sao?"

Cố Hữu Hối chẳng thèm quan tâm. "Chút vết thương nhỏ này mà còn để ý thì làm sao hành tẩu giang hồ."

Hắn hơi cắn lưỡi nói bốn chữ "hành tẩu giang hồ". Phát âm tiếng Phổ Thông bốn chữ này cũng không tốt lắm. Cố Hữu hối nói một lần, dường như cảm thấy không trơn tru lắm. Hắn khụ một tiếng, cố làm lại lần nữa. Lần này suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi thật.

Kỷ Khương đang ngồi dưới tàng cây liền bật cười thành tiếng. Cố Hữu Hối lại cực kỳ ảo não.

"Cô đừng cười ta."

Kỷ Khương đã hai mươi mấy tuổi, gặp rất nhiều thái giám và nữ quan trơ đá, đây mới là lần đầu tiên nàng gặp một người sinh động lại càn rỡ như như Cố Hữu Hối, thật sự không nén được. Hắn không cho nàng cười, nàng càng cười đến mức không dừng lại được.

Nụ cười chân thật nở rộ tựa như hoa xuân trong tiết tháng tư, trước mắt Cố Hữu Hối rực rỡ một vẻ đẹp vừa chói mắt lại vừa lộng lẫy.

Cố Hữu Hối lột bỏ sự ảo não trên mặt, thuận tay ngắt lá khô trên cây, thoáng chút không dám nhìn nàng.

Kỷ Khương cười đủ rồi, bèn đứng dậy hỏi hắn. "Huynh từng hành tẩu giang hồ thật sao?"

Cố Hữu Hối thả rơi chiếc lá vừa bị vò nát trên tay, đặt kiếm trước hai chân. Gương mặt hắn lại lộ vẻ quạnh hiu. "Đương nhiên là từng đi rồi. Nhưng mà, kỳ thật thế đạo hiện nay, nơi nào còn có giang hồ gì đó chứ."

Nói rồi hắn lại giơ kiếm lên, thuận tay hái một loại quả mùa đông trên đỉnh đầu. Đang muốn đưa cho Kỷ Khương, nghĩ nghĩ, hắn lại cẩn thận lau lau lên vạt áo, sau đó mới đưa cho nàng.

"Ăn chút này đi, cho bớt sợ."

Kỷ Khương nhận trái cây hắn đưa, há mồm cắn một ngụm. Trái cây còn sót lại sau đông đong đầy mọng nước ngọt ngào. Cắn một miếng liền đi thẳng qua giữa môi răng. Nàng vừa thưởng thức mùi vị trái cây, lại hỏi chuyện phiếm. "Sao huynh lại nói thế đạo hiện nay không có giang hồ chứ?"

Cố Hữu Hối đang tựa người vào thân cây. "Thời loạn thế mới có giang hồ. Thời nay đúng thật là loạn thế, nhưng mà mấy người Cẩm y vệ và Đông Xưởng đều giống như đạo tặc, lén lút khắp nơi, vơ vét tài sản của dân. Hạ mấy đao thì đã giết cả nhà, như thể chuyện hiển nhiên. Giết người mà cứ như chỉ để lại cho người ta một vết sẹo thôi ấy, không thèm chớp mắt một cái nữa. Trái lại, giang hồ hào kiệt thật sự, chỉ bất cẩn một chút đã bị coi là lưu dân bắt lại. Suốt chặng đường ta đi theo cô, ta đã thấy mấy trường hợp bị hành hình treo trước cửa nha môn rồi. Nói tới, có mấy người còn từng gặp ta nữa đấy. Ôi... Cái gì gọi là anh hùng báo quốc, không có cửa đâu. Hiệp khách còn không bằng hát tuồng nữa. Một thân hành hiệp trung can nghĩa đảm, lại bị lột hết quần áo, đánh trước mặt bá tánh. Cô nói xem, còn có mấy ai muốn cướp giàu chia nghèo, trừng phạt tham ô? Họ đã thất vọng từ lâu rồi."

Hắn nói một hơi rất nhiều, cũng không thèm để ý cô gái trong cung này nghe hiểu được bao nhiêu.

"Đúng rồi, cô muốn đi phủ Thanh Châu à?"

"Ừm"

Kỷ Khương nuốt xuống miếng trái cây cuối cùng, vẫn còn chưa hết thèm.

"Chắc cô muốn đi tìm Tống Giản. Nghe nói hắn sống ở Thanh Châu khá lắm."

Kỷ Khương suýt nữa đã bị sặc. "Huynh nói chuyện thú vị lắm đó. Nghe giọng điệu huynh hẳn là biết chàng."

Cố Hữu Hối ngẩng đầu lên. "Trước đây, lúc ta còn ở nhà thì đã biết hắn rồi. Sau đó... Hai năm trước cũng từng gặp lại một lần. Muội muội hắn là Tống Ý Nhiên đưa hắn đến tìm sư phụ ta, nhờ chữa tật ở chân cho hắn.

Kỷ Khương vội hỏi tiếp: "Chân chàng thế nào rồi?"

Cố Hữu Hối hơi căm hờn: "Cô còn không biết sao? Lúc ấy không biết là ai đã ép hắn quỳ ra khỏi Đế Kinh. Hắn bò cả chặng đường đến Gia Dục. Đầu gối bị ma sát đến thịt cũng chẳng còn. Chỉ nhìn thấy hai mảnh xương trắng trong đầu gối. Sư phụ ta chữa cho hắn nửa năm mới miễn cưỡng có thể đứng lên được. Hai năm này, phần lớn thời gian chỉ có thể đi lại bằng xe lăn thôi."

Kể đến đây, Cố Hữu Hối cũng không còn thái độ ngả ngớn nữa. "Nếu nói đến chính trị quân sự, Đại Tề không có thanh niên nào giỏi hơn hắn. Một nhân vật như thế lại cưới công chúa, phí hoài cả cuộc đời cũng thôi đi. Triều đình các người còn ép hắn nhà tan cửa nát. Nếu là ta, ta cũng hận chết triều đình luôn."

Hắn ôm thanh kiếm vào lòng, căm phẫn trào dâng mà nói, tựa như bản thân hắn và triều đình chẳng có chút quan hệ nào vậy.

"Bây giờ cô đi tìm hắn, sợ là đi tìm chết thật đấy."

"Ta biết."

"Biết mà cô còn đi à?"

Kỷ Khương nâng đôi mắt sáng như trăng sao lên. "Không tìm chàng thì ta biết đi đâu chứ. Chúng ta là phu thê. Nay ta đã bị loại bỏ tông tịch, chàng chính là chủ hộ của ta."

"Hở?"

Cố Hữu Hối 'phắt' một cái, nhảy bật dậy. "Chủ hộ cái gì chứ? Cô còn chưa biết sao? Hắn đã cưới vợ ở phủ Thanh Châu từ lâu rồi. Mỹ thiếp kiều nương đều nạp mấy phòng rồi đấy. Thê tử của hắn là Lục Dĩ Phương, con gái của Lục Giai. Bây giờ cô tới gặp hắn, hắn còn không chà đạp cô xuống bùn sao? Còn nữa, muội muội của hắn là Tống Ý Nhiên, gặp cô thì chắc sẽ lột da cô đấy. Cô không biết ở Gia Dục, cô ta vì cứu mạng ca ca mình mà trèo lên giường biết bao nhiêu người đâu. Giờ mang đầy bệnh tật. Lúc này..."

Hắn nói chuyện khá xúc động, nhìn thấy đôi mắt như sao của Kỷ Khương dần dần ảm đạm mới hậm hực ngậm miệng.

"Ta chỉ sợ hắn giết cô thôi. Ta không muốn cô chết. Dù sao cô chết rồi, sư phụ ta cũng không để ta sống đâu."

Nói rồi, hắn có chút suy sụp mà ngồi xuống sát bên nàng.

"Này, hay cô đừng đi phủ Thanh Châu nữa nhé."

Kỷ Khương ngẩng đầu. Tuyết trên núi đã ngưng tụ thành sương, long lanh trong vắt đậu lên một chiếc lá không còn lưu lại trên cành cây khô nữa. Làn gió khô lạnh thổi tới, lượn lờ mà xông vào mắt nàng, lại đào ra người nàng luôn chôn giấu tận đáy lòng.

Tống Giản là người rất thích mặc sam bào màu xanh. Sau khi thành thân, từ bỏ chức quan, thường ngày y đều nhàn rỗi ở nhà, cũng rất thích dạy nàng viết chữ. Mỗi lần hắn đều nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dạy nàng phải dùng sức cổ tay thế nào, đầu bút hất lên ra sao. Đến khi viết xong, hắn lại tự tay che nghiên mực, gác bút Bình Hồ, tiếp đó dùng đôi tay nóng bỏng dịu dàng của mình phủ lên tay nàng.

Sau đó Kỷ Khương còn xây dựng đình Lưu Thương vì hắn. Tết Trùng dương hay đêm Trung thu, hai người sẽ trải chiếu ngồi, dọn những quyển sách vô dụng mà đẹp đẽ trong thư lầu ra. Kỷ Khương nói một câu, Tống Giản sẽ dẫn điển cố và xuất xứ một cách trôi chảy. Áo xanh lỗi lạc, tựa như kẻ đang ngồi hưởng phú quý và mỹ nhân giữa nhân gian, lại như thần tiên trong trang sách, không mảy may nhiễm chút hôi tanh dơ bẩn của người đời.

Trong những năm tháng ấy, tuy rằng Tống Giản không thâm tình, nhưng cũng xem như một nam tử rất đỗi dịu dàng.

"Hữu Hối, huynh vừa hỏi ta, vì sao phải tìm chàng?"

"Ừm."

Cố Hữu Hối ngồi thẳng dậy nhìn nàng, vụn sương tuyết rơi một hai cái trên tóc mai hắn, dần dần tan thành bọt nước trong suốt, cũng giống như những tinh thạch rơi trên tóc nàng.

"Thứ nhất là vì Đại Tề. Ta phải giúp đệ đệ ta giải vây nguy khốn ở sông Bạch Thủy. Thứ hai..."

Nàng nhắm mắt, cười cười. "Hai năm này, mỗi khi ta phải tìm cho mình một chốn về thì ta sẽ nghĩ tới chàng, nhớ tới chàng. Dù là ai cũng không thể lọt vào mắt ta. Thứ ba..."

Nàng hít một hơi: "Thứ ba là trên đường đi, ta vẫn khá nhớ chàng. Ta biết chàng hận ta. Nhưng một khi ta là thứ dân, một khi chàng là thần tử, như vậy cũng tốt lắm mà. Ta và chàng đều không đi quá xa, cũng không ai mong muốn quá nhiều. Như vậy rất công bằng."

Nàng nói thế, đến lượt Cố Hữu Hối không hiểu.

Cái gì gọi là "ta và chàng đều không đi quá xa, cũng không ai mong muốn quá nhiều." Hắn không hiểu, chẳng lẽ những thứ Tống Giản muốn còn không nhiều sao? Nhưng mà đứng trên lập trường của hắn, hắn cũng không tiện thắc mắc mà hỏi tới nỗi đau của Kỷ Khương nữa.

Dứt khoác huýt sáo một cái, phá tan bầu không khí thương cảm này.

"Ái chà, nếu cô muốn đi thì đi đi. Vốn ta muốn âm thầm bảo vệ, đưa cô đến phủ Thanh Châu. Nhưng giờ chuyện đã thế này rồi, xem ra ta cũng không cần lén lút đi theo cô nữa. Đi cùng nhau nhé. Trên đường sợ là còn có tai họa khác nữa."

"Tai họa khác? Ý huynh là gì?"

Cố Hữu Hối nhìn về hướng vừa bị tập kích. "Cô cho rằng mấy người đó thật sự là sơn tặc sao? Có muốn ta vạch quần chúng cho cô xem không, xem chúng là người thế nào?"

Mặt Kỷ Khương ửng đỏ. "Ý huynh là, bọn họ là người của Đông Xưởng à? Vậy sao bọn họ còn... còn..."

Nàng là người cao quý như thế, có những lời dù thế nào cũng không thể thốt ra được?

Cố Hữu Hối tiếp lời. "Nếu cứ trắng trợn giết cô, vậy chẳng phải là ép cha ta ra tay với Đông Xưởng à? Nhưng cũng không thể giả làm sơn tặc cướp tiền cướp sắc để che giấu tai mắt người đời được. Cô muốn nói vì sao họ phải cởi thắt lưng ra chứ gì? Thái giám đều không muốn làm chuyện đó. Cô là nữ tử trong cung ra, có gì mà không tiện mở miệng chứ. Nhưng mà ta cũng không nghĩ ra, sao người của Đông Xưởng lại phải ra tay với cô?"

Kỷ Khương nhăn mày nghĩ ngợi: "Có người... không muốn để Tống Giản rút binh chăng."

"Ai thế? Xưởng thần Đông Xưởng, Lương Hữu Thiện à?"

Cố Hữu Hối thốt ra cái tên này, lại cảm thấy kiêng kị. Hắn phun nước bọt nói: "Hừ, đám chó thiến, lại có tên húy giống tiểu gia tới vậy."

Kỷ Khương bị hắn chọc cười. "Cố đại nhân cả đời văn nho, sao lại đặt cái tên như vậy cho huynh?"

Cố Hữu Hối đứng dậy. "Không phải cha ta chọn, tên ta là do mẹ ta đặt."

Nói rồi hắn lại bấm tay làm còi, tiêu sái thổi một hồi. Tiếp đó trong sơn cốc liền vang lên tiếng vó ngựa.

"Ngựa của cô bị đâm chết rồi, không cưỡi được nữa. Cho cô cưỡi ngựa của ta đấy."

"Vậy còn huynh thì sao?"

"Ta à? Cô yên tâm đi. Ta không dám cưỡi chung ngựa với công chúa đâu." Hắn vừa nói vừa chỉ xuống chân mình.

"Ta dùng đôi chân này là sẽ đuổi kịp cô thôi."

(1) Trần Hiến Chương (1428-1500) tự Công Phủ, hiệu Thạch Trai, quê thôn Đô Hội, Tân Hội, Quảng Đông. Năm 10 tuổi theo tổ phụ dời nhà qua thôn Bạch Sa, Tân Hội, nên sau này xưng là Trần Bạch Sa, được người gọi Bạch Sa tiên sinh, là nhà thơ, nhà thư pháp, giáo dục thời Minh. Năm 1448 thi đỗ phó bảng tiến sĩ, được tiến cử vào làm việc trong Quốc Tử Giám. Đến năm 1451 xin về quê tại Bạch Sa, dạy học, đọc sách, làm thơ, thư hoạ. Trước tác có Bạch Sa tử toàn.

(2) Tâm học: Học thuyết do Vương Thủ Nhân đề ra, dựa theo học thuyết triết học duy tâm chủ quan của Lục Cửu Uyên, coi tâm, đạo và trời là một, nếu hiểu rõ "tâm" , thì cũng hiểu được đạo và trời.

(3) Sam bào: Kiểu áo phổ biến của người thời cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro