Chương 6 - Ẩn tật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Tha Dữ Đăng

Dịch: Tịch Dương Mùa Hạ

Chẳng qua y chỉ muốn gặp nàng, nhìn thấy một Kỷ Khương phiêu linh như gió, cởi đi chiếc Cửu địch quan, bị thứ gọi là "quốc gia thiên hạ" vứt bỏ. Còn về việc sẽ giết nàng hay từ bỏ nàng, cứ để lại phía sau.

CHƯƠNG 6: ẨN TẬT

---

Từ Mông Âm qua Trường Sơn, sau đó nữa chính là địa phận phủ Thanh Châu.

Phủ Thanh Châu nằm giữa Đông Hải và dãy Trường Bạch Sơn, là vùng đất quan trọng phía Đông Đại Tề. Sở dĩ để Tấn Vương Kỷ Trình lãnh phiên ở phủ Thanh Châu, đại khái là vì triều đình cân nhắc tới hai điều. Thứ nhất là vì Kỷ Trình ngã ngựa thành kẻ ngốc, ngày ngày chỉ biết sống phóng đãng trai gái, mặc kệ việc quân sự và chính trị, lại có lão sư Lục Giai nổi tiếng trung thành hiền lương, một lòng một dạ chăm lo kinh tế của dân chúng. Như thế thì phủ Thanh Châu rất khó có khả năng nâng cao binh lực, uy hiếp triều đình.

Còn cuối cùng vì điều gì khiến Tống Giản vốn bị lưu đày ở Tây Bắc Gia Dục lại giữ vị trí cao nhất ở phủ Thanh Châu thì tới giờ trọng thần trong triều đình, bao gồm cả Cố Trọng Liêm đều không hiểu rõ. Thế là bọn họ chỉ có thể phỏng đoán một cách khá nông cạn từ việc hôn nhân cưới gả của y.

Lục Giai có một cô con gái đã ba mươi tuổi còn chưa xuất giá là Lục Dĩ Phương. Không phải là Lục Dĩ Phương có khuyết điểm gì. Ngược lại, nàng ta là nữ tử đoan trang thanh tú, một bụng thi thư, từng là nữ quan trong cung, nhậm chức tư tịch của Thượng Nghi cục, chưởng quản kinh thư, giấy bút, sách tranh. Giống với phụ thân mình, nàng ta có hiền danh trong cung. Lúc Kỷ Khương còn nhỏ cũng từng được thụ giáo nàng ta. Người trong cung còn tôn xưng nàng ta một tiếng là "Nữ quân tử".

Lúc Kỷ Khương xuất giá, tiên đế từng chọn Lưu Dĩ Phương làm quản gia cho phủ Lâm Xuyên Công chúa, nhưng Hứa Thái hậu kiêng kị mối quan hệ thân thiết giữa cha nàng ta và Tấn Vương nên mượn cớ, cảm tạ nàng ta trả giá cho hoàng gia nhiều năm, không nỡ khiến nàng ta phí hoài thanh xuân, ban cho nàng ta được xuất cung, tự do cưới gả. Lưu Dĩ Phương liền theo phụ thân và Tấn Vương đến Thanh Châu.

Mùa xuân năm Gia Định đầu tiên, Tống Giản và Tống Ý Nhiên cũng đến Thanh Châu. Lục Giai và Tống Giản vừa gặp đã thân, kết bạn vong niên. Sau đó Tống Giản cầu hôn Lưu Dĩ Phương với Lục Giai. Ban đầu Lục Giai còn kiêng kị thân thế và thương tật ở chân của Tống Giản, nào ngờ con gái mình sau khi nghe chuyện hôn sự xong liền cam tâm tình nguyện. Thêm chuyện Lục Dĩ Phương đã lớn tuổi, lại từng hầu hạ trong cung, theo quy định thì không thể làm thiếp. Vì vậy rất khó có hôn phối. Lục Giai thấy Tống Giản côi cút một mình, nghĩ tới ở Thanh Châu, mình có gì mà không thể chu cấp được, con gái sẽ không thể chịu khổ, cũng liền lửng lơ đồng ý.

Mùa xuân năm tiếp theo, mẫu thân Lục Giai tạ thế ở quê nhà. Lục Giai liền xin Tấn Vương từ chức, về quê thủ hiếu. Tống Giản thay thế vị trí của Lục Giai bên cạnh Tấn Vương, một bước trở thành người đứng đầu Thanh Châu. Chỉ mất một năm, Thanh Châu quốc thái dân an, nông thương thịnh vượng, binh mã dồi dào, trận đầu đánh Tử Kinh Quan đã giã binh tướng trấn thủ Tử Kinh Quan vốn nhiều năm lười biếng thành cát vụn.

Đối với người trong thiên hạ mà nói, dù sao Tống Giản cũng là nhân vật tầm cỡ một phương, mà còn là một phương trong thời loạn thế. Nói ra thật không hay, nhưng từ sau khi Tống Tử Minh chết, Tống Giản đã thoát khỏi quan niệm đen trắng rõ ràng. Theo đó y cũng dần phát hiện, chính trị thật sự là một thứ vừa mỹ lệ vừa giá lạnh. Giá lạnh là bản thân chính trị. Mỹ lệ chính là người con gái trong thời cuộc chính trị, bao gồm cả Lưu Dĩ Phương hay Tống Ý Nhiên, bọn họ đều có dáng vẻ mềm yếu như được ngâm mềm trong nước ấm, cũng như trạng thái của thỏ con run rẩy trước miệng hổ.

Ngoại trừ Kỷ Khương.

Nhưng mà Kỷ Khương rốt cuộc là một nữ tử như thế nào, Tống Giản đã không còn muốn tìm hiểu nữa.

Giờ đây y chỉ muốn giữ một loại quan hệ đơn giản cực hạn với nữ tử này. Cái gì ba năm tình nghĩa phu thê, cái gì khoảng thời gian đoán sách vẩy hương trà, toàn bộ đều vứt bỏ.

Chẳng qua y chỉ muốn gặp nàng, nhìn thấy một Kỷ Khương phiêu linh như gió, bỏ đi chiếc Cửu địch quan, bị thứ gọi là "quốc gia thiên hạ" vứt bỏ. Còn về việc sẽ giết nàng hay từ bỏ nàng, cứ để lại phía sau.

"Đón tháng giêng năm nay thế nào đây? Hay qua mùng mười, thiếp đi đón Ý Nhiên sang đây nhé."

Năm nay tuyết rất lớn. Lưu Dĩ Phương lại thích tuyết, bèn treo một tấm mành che tuyết bằng nan trúc trước cổng Tây Đồng Đường. Ngày thường không có gió thì bên trong mành treo rất ấm áp, mặc cho ánh tuyết rơi từng đợt từng đợt bên ngoài. Lúc này nàng ta đang ngồi sau tấm mành che tuyết, đặt một rổ bạch thược lên gối. Nàng ta cúi đầu rất thấp, ngón tay thon dài nhặt từng chút từng chút cát đá lẫn trong bạch thược.

Không thấy Tống Giản đáp lời, nàng ta mới ngẩng đầu nhìn phía sau cái giá Bác Cổ(1). Tống Giản đang cầm xem một con dấu bằng kê huyết thạch mới nhập về. Nàng ta liền không nhắc lại câu vừa rồi nữa.

"Chẳng phải lúc trước gia nói mài huyết thạch Xương Hoa sao? Đôi thạch điêu thô này vừa mới đưa tới, sao hôm nay lại lấy ra xem?"

Nàng ta đã quen với việc nói chuyện thuận theo ý thích của Tống Giản, cho dù nàng ta không hiểu mấy thứ kim thạch này có gì khác biệt.

Tống Giản đẩy con dấu trong tay về một hướng, ánh tuyết bên ngoài chiếu vào, dường như xuyên thấu qua toàn bộ mảnh thạch ấn.

"Ánh sáng hôm nay rất đẹp, ánh sáng lành lạnh hợp với thạch vân và huyết ti(2). Đẹp."

Lưu Dĩ Phương cười cười, tay vẫn không ngừng làm việc. "Vậy à? Vậy thì tốt quá."

Một trận gió thổi tới, khiến mành che tuyết bằng nan trúc thổi rào rào. Lưu Dĩ Phương vội buông rổ dược trên gối ra, đứng dậy. Nàng ta biết bệnh ở chân Tống Giản cực sợ gió lạnh, thế là dùng tay buông mành xuống, sau đó lướt qua chiếc giá Bác Văn, đến bên cạnh y.

"Hôm nay ăn thịt chó, Tân Nô lo làm đỉnh đồng, thiếp nhặt chút bạch thược. Buổi tối khá oi bức, ăn nhiều mới tốt."

Nàng ta đã làm nữ quan trong cung rất lâu, biết nói gì và nên nói đến mức nào mới có thể khiến người khác nghe lọt tai mà không phản cảm. Bạch Thược là vị thuốc có ích cho bệnh ở chân Tống Giản. Từ sau khi nàng ta gả cho y, ngày ngày đều nhặt bạch thược. Nhưng nàng ta sẽ không nhắc tới công dụng của vị thuốc này trước mặt Tống Giản.

Tống Giản đặt thạch ấn trong tay lên giá bút, lại nghiêng đầu liếc nhìn rổ dược Lưu Dĩ Phương đang đặt trước cửa.

"Quên mất, ngày mai là lập xuân rồi."

"Dạ đúng".

Nàng ta cũng nghe ra được, phía sau những lời này ẩn giấu nữ tử kia. Nhưng nàng ta vẫn không hỏi gì cả, chậm rãi ngồi xổm xuống, tự tay thêm than vào lò sưởi dưới chân y. Than mới vừa vào lò đã vang lên tiếng lốp bốp. Giọng nói nàng ta nhợt nhạt, trái tim lại có muôn ngàn gút mắc. Mỗi gút mắc đều dựa theo cảm xúc của Tống Giản.

"Gia không thích mừng năm mới. Tết nhất nhà chúng ta cũng nhàn. Nhưng mấy người Trần thị thì vẫn còn trẻ, lại là người mới. Trong tháng giêng không làm gì cũng thôi, có thể tìm chút chuyện cho các nàng chơi. Nếu không thì qua mùng mười, thiếp đi đón Ý Nhiên muội muội sang. Chúng ta chơi mấy ván bài lá cây. Gia bỏ tiền ra thì dù thắng hay thua, ai trong chúng ta cũng vui vẻ."

Nàng ta lại nhắc đến chủ đề này.

"Trong phủ Dương Khánh Hoài có quy củ này sao?"

Dương Khánh Hoài trong lời y là tri phủ Thanh Châu. Tuy rằng cũng là quan lớn một phương, nhưng do còn có thế lực phiên vương lớn mạnh nên không có chỗ thể hiện quyền thế của quan viên. Con người Lục Giai tuy rằng ngay thẳng trung lương, nhưng làm người lại rất áp bức. Hai tri phủ Thanh Châu lúc nhậm chức đều không đối phó nổi hắn, thường ầm ĩ đến gà bay chó sủa, cho đến khi triều đình cử cái bị rơm Dương Khánh Hoài này tới.

Dương Khánh Hoài là đệ đệ của Dương Bác, tướng trấn thủ Gia Dục, bản thân cũng có công danh cử nhân, nhờ sự giúp đỡ gián tiếp của gia tộc ở Tứ Xuyên, Tây Bắc Giang Tây mà làm vài chức quan. Khi ở Tây Bắc đã gặp gỡ Tống Ý Nhiên, lúc đó đang là quân kỹ trong quân doanh của ca ca mình. Hai người nảy sinh tình duyên ngắn ngủi, sau đó lại giống như củi khô bốc cháy. Nhưng hắn là hậu nhân danh môn, dù thế nào thì thê thiếp trong nhà cũng không thể có một nữ nhân xuất thân tiện tịch. Thế là Dương Khánh Hoài luôn nuôi dưỡng Tống Ý Nhiên bên ngoài.

Sau đó, hắn thăng chức làm tri phủ Thanh Châu. Tống Ý Nhiên và Tống Giản cũng đi theo hắn.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì hắn chính là quý nhân của Tống Giản.

"Năm ngoái cũng làm vậy mà, mặc kệ phủ tri phủ họ có quy củ thế nào, Ý Nhiên đã là người nhà của gia thì không thể để muội ấy chịu uất ức. Chúng ta đặt ra quy củ cũng giống nhau thôi. Hơn nữa, mấy ngày Tết này thì Dương tri phủ cũng không ra ngoài được.

Lục Dĩ Phương thêm khối than cuối cùng xong, đứng lên, nhẹ vỗ vỗ bàn tay.

"Sức khỏe muội ấy không tốt, bên chỗ muội ấy thỉnh y dùng dược, khó tránh khỏi có những lời khó nghe truyền ra ngoài. Chi bằng sang chỗ chúng ta, cũng dễ mời đại phu tới trông chừng, uống thuốc."

Tống Ý Nhiên là muội muội cùng mẹ của y, ban đầu vì có thể giữ được đôi chân cho y mà bị biết bao nam nhân sài lang hổ báo chà đạp, thân thể cũng hỏng hết. Hoặc có thể nói thế này, đôi chân này của y là do Tống Ý Nhiên dùng danh tiết cả đời, hạnh phúc cả đời để đổi lấy. Nhưng cho dù là vậy, y cũng không thể ép Dương Khánh Hoài cho muội muội mình một danh phận. Đây chính là chính trị, và số phận nữ nhân trong thế cục chính trị.

Y vừa nghĩ lại cảm thấy không thoải mái, thuận miệng đáp. "Được, nàng sắp xếp đi."

Hai người đang nói chuyện, tiểu đồng bên ngoài bước vào nói. "Bên ngoài có người tìm gia."

Lục Dĩ Phương nói: "Hôm nay chưởng quầy Lung Linh trai đã nói sẽ sang giao mao thạch cho gia." Nói rồi nàng ta lại hỏi: "Tuyết ở ngoài còn lớn không?"

Tiểu đồng nói: "Lớn lắm ạ. Rơi giống như lông ngỗng vậy."

Lục Dĩ Phương do dự một lát. "Gia vẫn đi xem à?"

Tống Giản còn chưa nói gì, tiểu đồng lại hơi ngập ngừng.

"Gia, đại nhân, người tới hình như không phải chưởng quầy. Là một người trẻ tuổi. Bọn tiểu nhân hỏi hắn đến tìm gia có chuyện gì, hắn cũng không nói, chỉ nói họ Cố, từ... từ trên núi nào đó xuống."

Tống Giản cười gằn một tiếng. "Cố Hữu Hối à?'

Lưu Dĩ Phương cũng từng nghe tên người này. "Hắn không phải là con trai duy nhất của Cố Trọng Liêm sao? Nghe nói sau khi lên núi thì không về nữa, sao đột nhiên lại xuất hiện ở Thanh Châu?"

Tống Giản hất cằm: "Dẫn hắn vào đây."

Tiểu đồng ra ngoài truyền lời, rất nhanh thì đã sầu não quay lại.

"Gia, vị tiểu gia đó hung hăng lắm. Tiểu nhân nói gia mời hắn vào, hắn lại không vào. Trừ khi gia ra gặp hắn. Trương quản sự không chịu nổi, nói gia chúng ta là nhân vật lớn cỡ nào, sao có thể mặc cho hắn chi phối. Ai biết được hắn phát điên bên ngoài, suýt chút nữa đã xẻo tai Trương quản sự rồi."

Lưu Dĩ Phương sắp đứng dậy, lại bị Tống Giản ngăn lại. Hắn mượn thế đứng dậy.

"Nàng ngồi đó đi. Ta ra gặp hắn."

Lưu Dĩ Phương còn muốn nói gì nữa, nhưng y đã đi ra từ sau bàn sách, vừa đi vừa nói: "Không sao đâu, mấy bước thôi. Đi được."

---

(1) Giá Bát Cổ: Dạng kệ lớn có nhiều ô đặt trong phòng sách, dùng để đặt bình hoa, sách và các vật trang trí.

(2) Thạch vân: Là những dấu vết uốn lượn như đám mây trong các loại đá. Huyết ti là dấu vết màu đỏ rực trên đá, trông như dòng máu chảy.

--

Đang phiêu với độ lầy lội của anh Hối, chuyển sang chương này thấy dài kinh khủng. Cả chương còn không có bé Khương nữa chứ. Hix hix. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro