Chương 10: Dược Môn đệ tử - Rắc rối lôi đài tỷ thí (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chưởng vừa rồi nàng một chút cũng không để vào mắt, căn bản chính là không đáng để nàng bận tâm đến

Gia Cát Diệc Phi toàn thân nộ khí bừng bừng, vừa rồi là hắn khinh địch cho nên chỉ xuất ra có ba phần công lực, lần này hắn tuyệt đối sẽ không nương tay. Xong rồi, tiểu tử kia lần này xong rồi, chọc ai không chọc lại chọc phải người của Gia Cát gia, tiểu tử kia lần này không chết cũng thành phế nhân

Gia Cát Diệc Phi vung chưởng hướng về phía Vân Khinh, nhưng chưởng còn chưa chạm đến mục tiêu đã thấy người dừng lại cước bộ. Hết thảy lại một trận kinh hách, mà cái tên họ Gia Cát kia cũng sợ đến tái xanh da mặt. Tay trái... trên tay Vân Khinh là một con tiểu xà toàn thân đều là một màu xanh phỉ thúy hảo đẹp mắt, phần đuôi đỏ tươi cùng màu với chu sa trên trán, thân hình uyển chuyển xinh đẹp nhỏ bằng ngón tay người quấn trên tay nàng: "Ma, ma sủng?"

Ai nha, cái tên này thật không biết nhìn hàng, đường đường là thượng cổ thần thú Cửu Tiết Phỉ Thúy Bích Lân Xà, đệ nhất độc vật trong toàn giới hung thú, thiên hạ độc tôn lại bị xem thành ma sủng thấp kém. Vân Khinh cũng cảm thấy có chút đồng cảm, lần này chịu thiệt thòi cho nàng rồi, ai bảo nàng quá to lớn, nếu xuất hiện bên ngoài trong cái hình dáng đó không may bị người khác phát hiện sẽ mang đến thật nhiều phiền phức, cũng chỉ là kêu biến nhỏ nàng liền biến thành nhỏ bé như vậy, bị hiểu nhầm thành ma sủng cũng phải

"Còn tiến lên nữa thì đừng trách ta" Vân Khinh hướng Cửu Tiết Phỉ Thúy hung hăng há cái miệng nhỏ, để lộ hai cái răng nanh dài cùng bén nhọn mang cái Gia Cát Diệc Phi kia dọa cho ngất tại chỗ. Lại đám động thủ với chủ nhân nàng, không biết tự lượng sức

"Ca ca, người ta tên Lãnh Hàn Nhi, đa tạ ngươi đã giúp đỡ" tiểu nha đầu nắm lấy vạt áo Vân Khinh mỉm cười đáng yêu làm trái tim nhỏ của Vân Khinh khẽ run rẩy. A, nha đầu này làm sao lại đáng yêu như vậy, so với mấy tiểu yêu của nàng còn đáng yêu hơn: "Nha đầu không có thực lực không nên học người ta đánh nhau"

Vân Khinh vươn tay gõ gõ đầu Lãnh Hàn Nhi xong xoay người rời đi: "Ca ca, người ta còn chưa có biết tên ngươi"

"Vân Khinh"

Võ Môn...

"Ngươi nói cái gì? Thông tin có thật chính xác?" nam tử 17 tuổi y phục Võ Môn kích động đánh rơi chum trà: "Quả thật chính xác a, bởi vì ta lúc đó cũng có mặt. Tiểu tử đó quả thật gọi Vân Khinh" một nam tử khác trạc tuổi cùng đồng y phục lên tiếng xác nhận

"Mấy ngày trước trong thư gia gia nói người đã lên đường đến đây. Từ Lạc phủ đến Thiên Y học phủ ít nhất cũng mất đến năm sáu ngày đường, vậy mà chỉ mất có hai ngày đã đến nơi"

"Đại ca, ta còn nghe nói hắn muốn đến Dược Môn"

"..."

Dược Môn...

Tìm kiếm lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được, Vân Khinh vậy mà lại theo học trong Dược Môn. Cũng phải a, vốn dĩ nàng rất có năng lực, mười năm trôi qua nàng vẫn luôn che giấu việc nàng biết luyện dược, thời gian ba năm nàng ở Lạc phủ cũng chỉ có mấy lão đầu kia biết. Sau khi gặp qua lão tổ tông nàng còn được hắn truyền thụ lại bí tịch luyện dược, tuy rằng không nhiều bằng kiến thức của nàng nhưng rất hữu ích. Đến Dược Môn có hai mục đích: thứ nhất là để luyện dược, thứ hai là âm thầm tu luyện để tránh bại lộ việc nàng là một huyền sư

"Chỗ này làm sao lại hoang vắng như vậy" đứng trước cánh cổng Dược Môn, Vân Khinh có chút không dám tin, quả thật hoang vắng, bất quá như vậy lại càng có lợi cho nàng

"Ngươi là đệ tử mới?" một thanh âm trầm đục truyền đến, Vân Khinh khẽ xoay đầu liền nhìn thấy một nam nhân vận khôi y, tóc đen búi cao đỉnh đầu, trâm gỗ tùy tiện xuyên qua, có chút giản đơn mộc mạc. Cũng không biết hắn từ khi nào xuất hiện phía sau, nàng một chút cũng không nghe thấy tiếng bước chân hay ngửi thấy mùi trên người cho đến khi hắn tiến đến gần nàng. Nam nhân đáy mắt cũng xẹt qua cỗ nghi hoặc, tiểu tử trước mặt vậy mà thần sắc bình tĩnh không chút hoang mang, tựa như sự xuất hiện bất ngờ này không có khả năng làm hắn kinh ngạc

"Ân, ta muốn đăng ký Dược Môn" gật đầu

"Dược Môn thật lâu mới có người đến, tiểu tử ngươi thật sự muốn nhập môn sao? Ngươi lúc này muốn đổi vẫn còn kịp"

"Ta hội muốn vào Dược Môn nha"

"Ngươi sẽ không hối hận?"

"Sẽ không a" Vân Khinh lộ ra bộ dạng tiểu hài tử, môi nhỏ nâng một đường cong xinh đẹp

"Đi theo ta. Phải rồi, ta là Nghiêm Vạn Học, một trong các trưởng lão Dược Môn. Tiểu tử ngươi tên gì?"

"Ta gọi Vân Khinh"

"Ngươi là người của Vân gia?" lão giả kinh hách nhìn Vân Khinh

"Thật ngại quá, ta cùng Vân gia gì đó một chút can hệ cũng không có" Vân Khinh nhếch môi cười lạnh, bọn người này đối với Vân gia vì sao lại kinh sợ như vậy, bọn hắn đến cuối cùng có cái gì a, làm sao kẻ nào cũng hiểu nhầm nàng là người của Vân gia?

Vân Khinh theo chân nam nhân đi vào trong, vừa bước qua khỏi cửa nàng đã gặp phải huyễn cảnh của Ảo Ảnh trận pháp. Trước mắt nàng chính là thảo nguyên rộng lớn của Yêu giới, phía xa có người đang tiến đến, chính là đám tiểu yêu của nàng cùng Bạch Tử Tuyết, còn có... Vân Ảnh. Vân Khinh kích động nhìn bọn họ, rất muốn chạm vào nhưng lại nhận ra những thứ trước mắt này hội đều không thật. Nàng chỉ có thể nhắm mắt, đau lòng chém nát huyễn cảnh

"Ngươi nhẫn tâm?"

"Có một số chuyện cần thiết nhẫn tâm" phải, bọn họ sẽ không thể hiểu được. Lúc thời điểm đến nàng tự nhiên sẽ gặp qua những người kia, chỉ là không phải lúc này, còn có hắn, hắn đương nhiên không có khả năng ở chỗ này xuất hiện. Cho nên lúc này là cần thiết

"Đi thôi, còn phải trải qua thêm mấy lần kiểm tra nữa" Nghiêm Vạn Học tiếp tục tiến lên

Trải qua chưa đến một canh giờ, Vân Khinh cuối cùng cũng vượt qua hơn 10 lần kiểm tra. Muốn vào Dược Môn thì ra phải trải qua nhiều vất vả như vậy, lúc trước Lạc Duật cũng có nói qua với nàng, phiến đại lục này vốn cường giả chí tôn rất ít nhưng luyện dược sư còn ít hơn. Dược Môn nhận người vô cùng nghiêm khắc nên đến hiện tại không ai biết rõ bên trong có hết thảy bao nhiêu người, cho nên nàng nếu muốn trở thành luyện dược sư chí ít phải hiểu rõ những điều này

"Hảo tiểu tử, ta ở đây đã hơn 200 năm cũng chưa từng thấy kẻ nào giống như ngươi. Có thể vượt qua hết kiểm tra của Dược Môn trong thời gian chưa đến một canh giờ, ngươi là người đầu tiên"

Thông qua bảo vật, lão giả râu tóc bạch kim có thể nhìn rõ hết thảy những gì Vân Khinh vừa trải qua, hơn 200 năm trôi qua hắn chưa từng phấn khích như vậy. Tiểu tử này đối với hắn hảo vừa ý

"Thông qua, từ giờ ngươi đã là đệ tử của Dược Môn"

"Ân, đa tạ Nghiêm trưởng lão đã chiếu cố"

"Đi đi, phía trước sẽ có người chỉ dẫn cho ngươi"

Vân Khinh chấp tay thành quyền hướng Nghiêm Vạn Học cáo từ, xong xoay người nhanh chóng rời đi. Để lại lão đầu âm thầm thở dài một tiếng: "Đại trưởng lão a, ngươi có phải hay không cảm thấy rất hài lòng tiểu tử này"

Vân Khinh vừa tiến vào ký túc xá liền nhìn thấy một đám nam tử, không biết trong số bọn hắn ai mới là người chỉ dẫn cho nàng: "Ngươi là tiểu sư đệ mới nhập môn?"

"Ân, ta là Vân Khinh"

"Ta là Sở Nhạc, là đại sư huynh ở đây" nam tử nhếch môi ôn nhu cười, còn tiện tay xoa xoa đầu Vân Khinh. Dược Môn thật lâu mới có đệ tử, mà nơi này vốn cũng ít người nên chỉ cần xuất hiện một tiểu sư đệ, bọn hắn liền yêu thương không hết

Nửa tháng sau...

"Vân Khinh, y phục vừa giặt xong, mau mang đến cho lục sư đệ"

"Ân" Vân Khinh gật gật đầu nhỏ, nhanh nhanh ôm y phục chạy đến chỗ lão lục, nhưng vừa mới xoay người đi liền vấp phải đá nhỏ chuẩn bị ngã xuống: "Cẩn thận" mấy tên nam tử ngay lập tức lao đến đỡ lấy Vân Khinh, cũng mặt kệ y phục vừa giặt xong có hay không bẩn

"Tiểu sư đệ, không làm sao a?"

"Oa, y phục bị ta làm bẩn rồi"

"Y phục có thể giặt lại, chỉ cần ngươi không có thương tổn là tốt" nhìn thấy Vân Khinh ôô khóc mấy tiếng làm mấy tên nam tử trong lòng mềm nhũn. Tiểu sư đệ này của bọn hắn quả thật quá mức đáng yêu, quá mức mềm yếu, tựa như một thứ bảo vật chỉ thở một cái cũng có thể làm vỡ. Cho nên bọn họ cái gì cũng không cho nàng động tay, chỉ riêng việc luyện dược mới miễn cưỡng để nàng tự làm, lúc rảnh rỗi cả một đám người lại chạy đến nghe nàng thổi tiêu. Mỗi ngày đều bình bình an an trôi qua cho đến ngày diễn ra hội tỷ thí lôi đài

"Vân Khinh, chuẩn bị xong chưa. Hôm nay chúng ta sẽ đến lôi đài"

"Ân"

Nếu là bình thường, người của Dược Môn sẽ không xuất hiện, chỉ có một vài sự kiện ở học phủ các đệ tử Dược Môn mới ra ngoài. Ngày hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, tuy rằng số lượng đệ tử Dược Môn chỉ bằng một phần nhỏ Võ Môn nhưng chí ít cũng không ai dám khi dễ

"Vân Khinh ca ca, Hàn Nhi tìm ngươi thật lâu" Lãnh Hàn Nhi vui vẻ ôm lấy cánh tay Vân Khinh, tiểu nha đầu này ngày đầu tiên gặp qua Vân Khinh đã nhớ rất kỹ nàng. Cho nên vừa nhìn thấy Vân Khinh ở phía xa đã ngay lập tức chạy đến. Mà Vân Khinh cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, nàng chỉ nhanh nhẹn tránh né Lãnh Hàn Nhi, tiếp tục cùng các sư huynh tiến vào lôi đài

"Tiểu sư đệ, các ngươi là có quen biết a?"

"Không hẳn, chỉ là trợ giúp qua một chút" Vân Khinh thản nhiên nhún vai, cũng không để tâm đến Lãnh Hàn Nhi vẫn luôn bám theo phía sau

Lúc tiến vào có đi qua đám người Võ Môn, mà từ trong đám người kia lại nhìn thấy Gia Cát Diệc Phi. Người kia vừa trông thấy Vân Khinh, bao nhiêu phẫn nộ đều hiện rõ trên mặt nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng làm cho mồ hôi đầm đìa tuôn ra, ướt đẫm cả tấm lưng

Người đến cũng đã đông đủ, phía trên vị trí cao nhất có thể nhìn thấy rất nhiều lão giả thực lực cường giả, nhưng mà rơi vào trong mắt Vân Khinh cũng chỉ có vài ba người. Một là lão gia chủ Thiên Y, đại trưởng lão Dược Môn-Tống Thư, đại trưởng lão Võ Môn-Thích Kiến, cái đại trưởng lão Tống Thư kia hình như cũng có để ý đến nàng

Tỷ thí lôi đài ba năm diễn ra một lần, tỷ thí lôi đài đánh giá năng lực của các đệ tử, chỉ cần được thông qua liền có thể cùng đệ tử Dược Môn tiến vào Thượng Lam bí cảnh. Vân Khinh không có hứng thú với mấy loại tranh chấp này, cho nên lúc tỷ thí còn chưa bắt đầu nàng đã nhanh chóng thiếp đi. Kết quả trôi qua nửa ngày cũng chưa thấy nàng tỉnh lại, nhìn bộ dạng này của nàng làm mấy vị sư huynh cùng Lãnh Hàn Nhi bật cười. Người này làm sao có thể đơn thuần như vậy, nhắm mắt một cái liền ngủ đến nửa ngày không tỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro