Chương 11: Rắc rối tỷ thí lôi đài (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người khác nhìn vào không biết còn tưởng nàng lười nhác hay mắc phải chứng bệnh gì. Thật ra cũng không phải là không đúng, nàng lúc trước ở Lạc gia cũng như vậy, một ngày nếu không có việc gì làm liền lười nhác lăn ra ngủ, nhưng không một ai biết, nàng lúc ngủ chính là đang tập trung tinh thần. Ân, ngủ cũng là một cách để tu luyện

"Trận kế tiếp, Võ Môn đệ tử Lạc Vô Thiên cùng Vân Hỏa"

Vân Khinh lúc này mới từ từ mở mắt, rốt cuộc cũng có kẻ làm nàng hứng thú, không chỉ là Lạc Vô Thiên mà còn có Vân gia-Vân Hỏa kia

Hai nam tử trạc tuổi tiến lên lôi đài, một người dung mạo khôi ngô anh tuấn, lục y cùng thanh ti đen tuyền phiêu động, tán loạn bay theo gió, trong tay nắm chặt trường kiếm. Người kia dung mạo anh tuấn không kém, thanh ti lam sắc tùy tiện vấn cao đỉnh đầu, dáng vẻ lạnh nhạt thật sự rất thu hút người khác, đáng tiếc trong mắt Vân Khinh lại chẳng là cái gì

Tỷ thí bắt đầu, cả hai nam tử cùng lúc rút ra trường kiếm, huyền lực bạo phát liên tục va chạm vào nhau, 'oanh oanh' vang lên mấy hồi âm thanh, bạo phong tràn xuống tứ phía kèm theo khói bụi. Trường kiếm hai bên áp sát tựa như nam châm rất lâu mới tách ra, liên tiếp như vậy tựa như không có điểm dừng. Bên kia Vân Hỏa trong tay vận khí tạo hỏa cầu đánh về phía trước, Lạc Vô Thiên không có cách tránh né cũng vung tay vận khí đánh ra hai phong chưởng, tuy rằng có thể đối lại nhưng đồng thời gây ra thương tổn. Tỷ thí kịch tính liên tục tăng cao làm cho không khí bên dưới không tránh khỏi căng thẳng

Phía trên mấy lão giả liên tục đánh giá: "Thích Kiến, ngươi thấy thế nào?"

"Ai nha, ta cũng không biết như thế nào đánh giá. Bởi vì hai cái đệ tử này của ta cho dù là kẻ nào cũng đều rất xuất sắc" lão giả Thích Kiến cười nhạt, hắn không phải loại người kiêu ngạo, cho nên tự nhiên sẽ không tự mãn chính mình đệ tử

"Tống Thư, ngươi nói xem" lão gia chủ đưa mắt nhìn đại trưởng lão Dược Môn

"Hai người bọn hắn quả thật xuất sắc, Lạc Vô Thiên kia tuy rằng cùng Vân Hỏa đồng cấp bậc nhưng nếu so về thực lực hắn vẫn kém hơn Vân Hỏa một bậc" Tống Thư thần thái ổn định, xâm nghiêm lạnh lùng, lời này nói ra tuy có chút thẳng thắn nhưng Thích Kiến một chút tức giận cũng không có, còn gật đầu tán thành, bọn hắn là bằng hữu nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không vì mấy chuyện này mà đối nghịch nhau

Lôi đài đã trôi qua hai canh giờ đáng lý cũng không thể phân thắng bại, vậy mà Lạc Vô Thiên đột nhiên dừng lại động tác, 'phốc xuy' trong miệng phun ra một ngụm máu tươi sau đó ngã xuống. Một chưởng lực kế tiếp của Vân Hỏa không kịp thu lại khiến mọi người hết thảy lo lắng. 'Oanh' chớp mắt một cái đã nhìn thấy Vân Khinh xuất hiện bên cạnh Lạc Vô Thiên, tay phải phất nhẹ đã đánh bật một chưởng lực kia, tay trái ép lên cổ tay hắn, không biết nhận ra điều gì lại thấy nàng trên mặt biểu tình thập phần tức giận

"Ngươi là..."

"Không nên phí sức, ta giúp ngươi phong bế kinh mạch" không đợi Lạc Vô Thiên trả lời nàng đã vung tay liên điểm điểm mười mấy cái lên người hắn, xong lại tiện tay ném người đến chỗ Sở Nhạc: "Sư huynh, giúp ta chiếu cố hắn"

Tinh thần lực mạnh mẽ bạo phát, Vân Hỏa trên lôi đài không kịp chống đỡ liền bị hất văng khỏi lôi đài, phía dưới một tên giám quan bất ngờ bị Lãnh Hàn Nhi ném lên lôi đài: "Ngươi muốn làm gì, ta là giám quan ở đây, ngươi lại dám vỗ lễ với ta?"

"Còn giả ngu? Nói, ngươi vì sao lại muốn tổn hại của Lạc gia nhân?" Vân Khinh mắt lam lạnh lẽo cùng lãnh huyết, toàn thân tỏa ra đều là sát khí, tinh thần lực trên người nàng thật mạnh mẽ, dù đã kiểm soát được phạm vi phóng thích nhưng cũng không tránh được việc bị ảnh hưởng, những kẻ gần với lôi đài nhất đều triệt để bất tỉnh: "Ba năm trước ở tướng quân Lạc gia phủ có phải cũng là ngươi?"

"Ta không biết ngươi là đang nói cái gì a" nam nhân kia bị Vân Khinh dọa cho sợ, hắn đường đường là một nam nhân cao lớn vậy mà bị một tiểu tử 13 tuổi dọa cho hai chân run rẩy, một chút sức lực cũng không thể đứng lên. Vân Khinh chậm rãi tiến đến, tay nhỏ bắt lấy tay lớn của hắn bóp đến đau, trong tay hắn vẫn đang giữ một lọ nhỏ chưa kịp phi tang: "Vậy ngươi nói thứ này làm sao lại ở trong tay ngươi? 'Cổ' bên trong đều biến đi nơi nào?"

Nhận thấy biểu hiện ở nam nhân này bất thường, Vân Khinh nhanh chóng kéo dãn khoảng cách: "Hahaha, vậy mà bị tiểu tử ngươi nhận ra. Phải, 'cổ' này của ta là chuẩn bị cho Lạc Vô Thiên, còn có người ngươi nói ba năm trước cũng là ta. Chỉ là, ta thắc mắc tiểu tử ngươi vì sao lại biết rõ chuyện này? Trừ phi ngươi chính là..." nam nhân gian trá cười, tà quang liếc qua Vân Khinh: "Nga, ta làm sao lại không nhận ra ngươi từ sớm. Tiểu nha đầu đeo mặt nạ năm đó, Lạc gia đích nữ-Lạc Vân Khinh"

"Khinh nhi" bọn hắn vậy mà không nhận thức Vân Khinh, nhiều năm không gặp, nàng hội nhiều thay đổi. Thân thể có chút ốm yếu xanh xao nhưng lại tràn đầy sức sống, tiểu oa nhi ngày trước bọn hắn vẫn hay chơi đùa cùng hiện tại đã lớn thành thế này rồi a

"Tiếu sư đệ thì ra là một nữ tử"

"Nàng còn là phế vật Lạc gia nhiều người nói đến"

"Nói bậy, nàng mới không phải phế vật"

"Đúng a"

'phốc xuy' Lạc Vô Thiên thổ huyết không ngừng, sau đó liền bất tỉnh. Vân Khinh trong lòng không tránh khỏi hoang mang, Lạc Vô Thiên hiện tại cần nhanh chóng cứu chữa, nếu không 'cổ' trong cơ thể hắn sẽ... Thừa lúc Vân Khinh mất tập trung, nam nhân kia liền ra tay đánh về phía nàng một chưởng. Lãnh Hàn Nhi bên dưới kịp phát giác hô lên một tiếng: "Vân Khinh ca ca, cẩn thận"

'oanh' khói bụi mù mịt kéo đến bao vây cả lôi đài. Nam nhân haha cười lớn, hắn lần này sẽ không giống như ba năm trước không giết được nàng, chủ nhân sẽ lại trọng dụng hắn: "Tiểu nha đầu, là ngươi không biết tự lượng sức. Ba năm trước ngươi nếu ngoan ngoãn chịu chết thì ta đây cũng không cần lãng phí nhiều sức lực như vậy"

"Phỉ Thúy" thanh âm trong trẻo vang lên. Lúc khói bụi dần tan, trung tâm lôi đài lúc này đột nhiên xuất hiện một đại xà, toàn thân lấp lánh màu lục phỉ thúy, thân hình to lớn ngạo nghễ, phần đầu ngẩng cao hơn 10 thước đứng trên lôi đài. 'Graooo...' đại xà gầm lên một tiếng, âm thanh chấn động cả Thiên Y học phủ, uy lực mạnh mẽ đến đinh tai buốt óc

Hình dáng này... Thượng cổ bí tịch lưu truyền về hung thú thời Hồng Hoang, không ai không biết. Kim bài đệ nhất độc vật, thượng cổ thần thú-Cửu Tiết Phỉ Thúy Bích Lân Xà

"Thượng cổ thần thú làm sao lại ở chỗ này xuất hiện?"

"Không ổn, Tống lão..."

"Không nên kích động, chờ xem tình hình trước" Thích Kiến kích động xông ra lại bị lão gia chủ Thiên Y ngăn lại, Tống Thư trên lôi đài kinh hãi chắn trước mặt Vân Khinh lui về sau mấy bước

"Thần, thần tôn đại nhân. Ngài làm sao lại ở đây?" nam nhân kia một trận khiếp sợ ngã trên lôi đài. Mấy năm trước hắn từng tiến vào Uyển Tây Sâm Lâm, mục đích chính là muốn đoạt lấy thần tôn sắp ra đời, trở thành cường giả đứng đầu đại lục này. Nhưng đáng tiếc hắn đến chậm, thần tôn đã được sinh ra, hơn nữa còn rất nhanh biến mất không để chút dấu vết nào. Thật không ngờ mấy năm sau lại có thể tận mắt nhìn qua thần tôn, còn là ở Thiên Y học phủ này

"Nhân loại to gan lại dám đánh lén của bổn tôn gia chủ nhân"

"Đánh lén? Chủ nhân? Lý nào là?"

"Phỉ Thúy, giao cho ngươi. Cẩn thận một chút tránh chơi chết hắn, ta còn nhiều chuyện muốn hỏi qua hắn"

"Nua"

Vân Khinh chạy đến chỗ Lạc Vô Thiên xem xét tình hình, tùy tiện vung tay một cái, bên trong không gian nạp giới ném ra không ít độc xà, đủ các loại màu sắc các loại kích cỡ. Phỉ Thúy tê tê kêu lên, độc xà như nhận được lệnh phóng đến bắt lấy nam nhân kia. Nhìn một cảnh trên lôi đài, người người không khỏi khiếp sợ, Lạc gia phế vậy tiểu nha đầu cư nhiên là chủ nhân của tiểu gia hỏa kia. Ta dựa vào, kẻ nào dám nói nàng phế vật hết thảy đều tự sát đi, nàng nếu là phế vật vậy bọn hắn là cái gì đây. Cái tiểu gia hỏa kia trời sinh kiêu ngạo, cuồng sát thành tính sẽ dễ dàng để một phế vật thu phục sao, chưa kể giữa bọn họ còn chưa có lấy một cái khế ước chủ tớ

"Khinh nhi, đại ca thế nào? Có thể hay không cứu chữa?" Lạc Vô Trần biểu tình lo lắng, mà hắn nhìn thấy Vân Khinh sắc mặt hình như không tốt, tựa như muốn nói không ổn. Nàng thành thạo cởi xuống y phục để Lạc Vô Thiên bán lõa thể, lấy ra ngâm châm mảnh như sợi tóc đâm vào huyệt vị trên người hắn, vừa rồi bọn họ không nhìn rõ nhưng nhìn tay nhỏ của nàng vẽ loạn trước mặt lại thấy xuất hiện vô số ngân châm. Ngay cả Tống Thư cũng phải kinh ngạc, thủ pháp này hắn chưa bao giờ thấy qua, nàng thì ra lợi hại như vậy. Vân Khinh trong ngực rút ra chủy thủ rạch một đường nhỏ trên bụng Lạc Vô Thiên, máu đen rỉ ra không ngừng. Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó

"Hết thảy đều tránh ra" Vân Khinh lấy ra bạch tiêu đưa lên miệng, tiếng tiêu vang lên không theo quy luật, thanh âm chói tai. Lạc Vô Thiên thét dài, đau đớn càng lúc càng tăng cho đến khi có thứ gì đó từ miệng vết thương ở bụng hắn chui ra, không phải nước, không phải máu, cũng chẳng phải là động vật gì, chúng đích thị là 'cổ', một thứ độc vật đáng sợ chỉ đứng sau Phỉ Thúy một khoảng cách rất nhỏ. 'Cổ' sau khi đã hoàn toàn ra khỏi cơ thể Lạc Vô Thiên liền đi theo tiếng sáo dẫn dụ của Vân Khinh chạy đến trên người nam nhân bị Phỉ Thúy chơi đùa trên lôi đài

Đau đớn biến mất người cũng dần tỉnh lại, Vân Khinh thở hắt một tiếng nhẹ nhõm xong ngã xuống, dung mạo trắng bệch, trên trán đầm đìa mồ hôi: "Tiểu sư đệ, ngươi không làm sao a? Tiểu sư đệ" vài vị sư huynh Dược Môn chạy đến đỡ lấy Vân Khinh: "Không có vấn đề" nàng miễn cưỡng gượng dậy, lấy ra đan dược đưa cho Lạc Vô Thiên. Nàng còn chưa làm xong chuyện, đương nhiên sẽ không dễ dàng gục ngã

"Phỉ Thúy, lui" Phỉ Thúy cùng độc xà nhanh chóng bị thu trở lại không gian nạp giới, nam nhân kia hiện tại chịu đủ mọi đau đớn mà Lạc Vô Thiên vừa trải qua, hắn hiện tại muốn chết cũng không có cách

"Lạc cô nương, xin tha mạng a. Ta nói, ta cái gì cũng sẽ cho ngài biết, chỉ mong ngài tha mạng cho ta" nam nhân chật vật bò đến chỗ Vân Khinh, ôm lấy chân nàng, hắn không thể chết, hắn vẫn chưa muốn chết

"Nói, là ai ở phía sau ngươi muốn hãm hại Lạc gia chúng ta?"

"Là Thượng Quan gia tộc, bọn hắn muốn độc bá thiên hạ cho nên chỉ cần là huyền giả thiên phú bọn hắn đều thu vào tay, kẻ nào phản kháng liền giết chết không tha. Lạc gia chỉ là một trong số các gia tộc bị bọn hắn nhìn trúng"

"Thượng Quan gia tộc" Vân Khinh khẽ nhíu mày, lãnh khí tràn ngập khắp nơi. Trong mắt nàng chứa không hết tức giận, nam nhân trước mặt lại khiến nàng tức giận hơn, nàng xoay chủy thủ trong tay, thủ pháp nhanh gọn cắt qua yết hầu mang nam nhân kia giết tại chỗ

'phốc xuy' Vân Khinh phun ra một ngụm máu tươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro