Vọng tưởng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở đồn cảnh sát hơn nửa tiếng khiến Văn Tịnh cảm giác lòng có chút thấp thỏm, đã lâu không được phép ra bên ngoài đã tạo cho cô quen với cảm giác cô quạnh.

Đừng thấy vẻ ngoài của cô bất cần, nhưng trong lòng Văn Tịnh không ngừng gào hét. Cô không muốn ở đây, ở một nơi đông người, bị người ta khinh bỉ. Hai tay Văn Tịnh bóp chặt nhau, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt của cô, nhìn cô lúc này trông thật nhếch nhác.

"Lăng thiếu, người bên kia"

Người vừa nói khiến cô giật mình, không phải là do âm thanh lớn mà là do hai từ "Lăng Thiếu"

Cô cắn chặt môi dưới, cúi đầu xuống thấp nhất có thể, đã nửa năm nay cô không nghe được hai từ này.

Người được gọi là Lăng Thiếu, vốn là một người đàn ông 28 tuổi, ngũ quan tương đối hoàn hảo cao tầm mét tám.

Hắn ta mặc một bộ đồ phẳng lì, Lăng Trì quan sát xung quanh liền thấy một hình bóng quen thuộc mái tóc đen rối tung, thân thể được bao bọc bởi một cái áo khoác rộng thùng thình.

Tim hắn đập thình thịnh, cảm giác quen thuộc này... Là cô ấy? Hắn vội vã bước về phía Văn Tịnh.

Nghe tiếng bước chân kia khiến Văn Tịnh bất an, cố gắng giảm xuống sự tồn tại của mình.

"Tiểu Tịnh là em phải không?"

Văn Tịnh giật nảy mình giơ bàn tay gầy guộc vàng vọt của mình lắc lắc.

"Không"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro