Em xứng đáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tiểu Ninh trong trạng thái không chút phòng bị, bị anh đè dưới thân. Da thịt cậu nóng như lửa, màu da dưới lớp áo trắng nõn hồng nhuận cùng hai khỏa anh đào nhỏ xinh phơi bày trước mắt anh.

Cậu vặn vẹo thân mình, trong cơn mê không biết loại cảm giác này là mơ hay thực, cơ thể lại luôn tự động tìm tới nơi lồng ngực ấm áp dán tới.

Lâm Dương sợ cậu lạnh liền trùm kín chăn lên hai người, chỉ để lộ ra hai mái đầu.

Anh quyến luyến đôi môi Diệp Tiểu Ninh mãi mới dứt, sau đó từ cằm hôn xuống xương quai xanh, cho tới hai khỏa anh đào trước ngực.

Diệp Tiểu Ninh thực sự rất đẹp, bất luận nơi nào trên cơ thể cậu đều khiến anh yêu thích, đặc biệt dừng tại hai núm vú xinh đẹp liếm láp nó, biểu cảm anh giống như đang thưởng thức mỹ vị.

Một bên liếm, một bên được ngón tay anh vân vê tới dựng thẳng cứng rắn.

Diệp Tiểu Ninh động thân mình, mơ màng cảm giác có bàn tay du tẩu trên cơ thể vô cùng chân thực. Miệng cũng sẽ vì những cái vuốt ve đụng chạm ấy mà tự động phát ra tiếng rên rỉ nhỏ lẻ.

Lâm Dương biết bản thân vô cùng yêu thích Diệp Tiểu Ninh, vậy nên đối với cả gương mặt khi động tình của cậu hay tiếng rên cũng khiến anh không cách nào khắc chế.

Anh thoát áo ngoài chính mình cùng khoá quần, giải phóng cho tính khí đã sớm căng trướng sau lớp quần lót.

Anh hơi dựng thẳng người, chen vào giữa hai chân cậu, cũng đem quần áo cậu một lượt lột xuống, để cơ thể hai người không chút mảnh vải dán sát lấy nhau, cảm nhận nhiệt độ chân chân chính chính truyền tới.

Lâm Dương giống như bị nghiện đôi môi mỏng xinh đẹp kia, từ đầu đến hiện tại đều không muốn rời. Anh yêu thích hôn khắp gương mặt, từ vành tai, cần cổ, tai, mắt, mũi lại quay trở lại đôi môi, quyến luyến nơi đó thật lâu.

Bàn tay anh cũng không rảnh rỗi, hai bàn tay ôm lấy hai cánh mông căng mẩy nhiều thịt mà nắn bóp, cảm xúc trơn mịn trên tay khiến anh thích thú không thôi.

Phía dưới hạ thân hai người cọ sát tới nhiệt độ đều nóng rực, đều đã không phân rõ được ai mới là người phát sốt.

Nhưng chỉ có như vậy thôi không đủ khiến anh thoả mãn, ngón tay anh lần đến nơi miệng huyệt phía sau, bất ngờ phát hiện miệng nhỏ tựa như đang khát tình mà hé ra ngậm vào, tựa như đang cầu xin anh lấp đầy bên trong nó.

Anh dùng chính dịch nhục chính mình làm dầu bôi trơn, nhét một ngón tay đã được thấm ướt đi vào thăm dò.

Anh mới chỉ đảo quanh trong vách tràng Diệp Tiểu Ninh liền cảm giác dị vật trong cơ thể mà tỉnh dậy.

Cậu mơ hồ nhìn tư thế hai người, lại mất một lúc mới hiểu ra được bọn họ đang trong hoafn cảnh gì. Cậu giật mình há miệng muốn nói lại bởi cảm sốt mà giọng khàn đi, trong giọng nói mang theo kinh ngạc cùng hoang mang bật thốt lên.

"Anh đang làm cái gì?"

Lâm Dương bình thường là một thầy giáo tính cách vô cùng có chủ kiến, biết suy nghĩ thấu đáo mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn có thể tin tưởng, giờ phút này lại đã không thể kiềm chế chính mình.

Anh giống như không nhìn ra sự hoang mang trong ánh mắt cậu, Lâm Dương cúi đầu hôn lại hôn, hết hôn môi rồi lại mút liếm hai bên đầu ngực, ngón tay bên dưới ngày một tăng thêm hai ngón rồi lại ba ngón, căn bản hoàn toàn không cho cậu có cơ hội nói chuyện hay từ chối tiếp nhận anh.

Cậu bất lực, không thể phản kháng lại cơn khoái cảm dâng lên, chỉ có thể ở dưới thân anh thở dốc.

Miệng huyệt bên dưới được ba ngón tay anh khuấy đảo đột ngột rút ra, bên trong cậu liền thấy trống rỗng ngứa ngáy muốn có thứ khác lập tức thay thế vào.

Nhưng khi đỉnh tính khí của anh đặt nơi miệng huyệt cậu liền hoảng hốt, câu lấy cổ anh mà gọi.

"Lâm Dương...dừng lại. Chúng ta thế này không thể được, tôi không thể..."

Tôi không thể bên anh.

Lời này nói ra kèm theo cả nước mắt, đôi mắt cậu lòng lạnh ngập nước nhìn anh, ánh mắt chất chứa những buồn tủi trong lòng phải kiềm nén lại, chứa đựng loại tình cảm khắc chế không cho nó bộc phát ra.

Đôi mắt đầy những lo lắng bất an này kéo lý trí anh trở về, anh đau lòng ôm lấy cậu, ôn nhu hôn lên vành tai khẽ thì thầm.

"Tôi thích em Tiểu Ninh, không đúng, là tôi yêu em, yêu đến muốn em nhất định phải ở bên tôi, muốn em sau này không cần phải suy nghĩ lo âu bất cứ thứ gì, cuộc sống sau này của em chỉ có tôi."

Anh dịu dàng hôn đi nước mắt cậu lăn dài, ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má.

"Đừng tự dằn vặt chính mình nữa, hãy để tôi yêu em có được không?"

Khoé miệng cậu run rẩy mím chặt không để tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra, nước mắt không chịu khống chế càng thêm trào dâng.

Đáy lòng anh đau xót, bàn tay lau đi những giọt nước mắt tưởng chừng không thể nào cạn. Anh ôm nhu hôn lên đôi môi cậu, khẽ thì thầm.

"Tôi muốn em, xin em...chấp nhận tôi"

"Aaaaa..."

Dứt lời anh đem tính khí chính mình đâm sâu vào bên trong, anh tìm đến đúng nơi mẫn cảm trong cậu đâm tới, từng đợt từng đợt mạnh mẽ đâm rút.

Anh nâng mông cậu lên cao giúp nơi giao hợp giữa hai người sát sao không chút kẽ hở, này lại làm cự vật của anh vào sâu hơn nữa.

Hạ thân phía dưới mãnh liệt thao lộng, bên trên anh lại vẫn có thể ôn nhu hôn lên đôi môi cậu, vừa như an ủi lại vừa yêu thương.

Diệp Tiểu Ninh vẫn luôn tự tin bản thân kiềm nén dục vọng rất tốt, ngoài Tề Hạo Nhiên ra thì chưa từng nghĩ tới muốn cùng ai đụng chạm.

Nhưng cái cảm giác từ mỗi cú thúc của anh, cảm giác từ từng đợt đâm rút tận sâu trong cúc huyệt thật sự rất sướng.

cảm giác này khiến cậu không thể nào trối bỏ rằng cậu cũng thích anh, cũng thích được anh yêu chiều, cũng thích cùng anh làm tình.

Căn phòng được rèm che kín ánh sáng vang vọng tiếng da thịt "ba ba" và chạm, tiếng nước nhấp dính dâm loạn cùng tiếng rên rỉ khoái hoạt không cách nào kiềm nén của cậu.

Thời điểm này mọi suy tư trong lòng cậu đều bị những cú thúc mạnh bạo cùng nụ hôn dịu dàng của anh quét sạch sẽ.

Mọi thứ chỉ còn lại cảm giác được thao đến sướng tê dại, mỗi đợt cự vật đâm tới lại rút ra, vách tràng sẽ tự động thắt chặt như muốn cắn nuốt lấy tính khí anh, cầu anh thao hỏng.

Diệp Tiểu Ninh chân tay đều cuốn trên người anh, hai người không hẹn cùng nhau đạt cao trào, tinh dịch trắng đục bắn dính lên ổ bụng phẳng lì của cậu.

Anh rút ra cự vật, tinh dịch cùng mị thịt cũng theo đó trào ra, dọc theo bắp đùi cậu chảy xuống ga giường.

Anh dừng lại ngắm nhìn nơi miệng huyệt phấn hồng dính tinh dịch chính mình, nơi đó vẫn còn đang khép mở tựa như muốn nuốt hết tinh dịch của anh vào trong.

Anh yêu thích ôm lấy cậu đã mềm nhũn vào lòng, một tay rút khăn ướt giúp cậu lau sạch hạ thể sau đó kéo chăn trùm kín hai người.

Cậu mệt mỏi tựa vào lòng anh lim dim nhắm mắt.

Tình cảm của anh dành cho cậu hiện tại lại càng không cách nào kiềm nén, Lâm Dương  nhẹ vuốt ve gương mặt cậu, lại dịu dàng hôn lên trán, khẽ nói:

"Tiểu Ninh, em không cần phải vì quá khứ mà mãi đau khổ, em xứng đáng có được hạnh phúc, trên thế giới này không ai xứng đáng hơn em"

Cậu nằm trong lòng anh, đôi mắt nhắm chặt, miệng khẽ mím, một giọt nước mắt vì những lời này lặng lẽ lăn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro