điếu thuốc tàn số 502

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điếu thuốc tàn số 502.

Từ lâu em đã xem nhẹ cái chết. Em đặt chữ đó lên khuôn miệng, rồi cứ bông đùa như thể chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Em không còn quá quan trọng về nó nữa. Em cứ xem nó như thể đến với em bất cứ lúc nào. Nghe lạ kì ha? Em cũng thấy em kì lạ lắm. Người ta thì khao khát cuộc sống hạnh phúc, người ta mơ về mật ngọt. Nếm trải những điều ngọt ngào ở trên đời này. Người ta thích sống đến trăm tuổi, cùng nhau trải qua tất cả cay đắng rồi có thể hạnh phúc cùng nhau.

Còn em lại như một kẻ quẫn trí vậy, cứ nghĩ đến những điều tệ hại và tiêu cực thôi. Em thì chẳng mơ về những điều hạnh phúc, em như một người chỉ còn có phần thể xác thôi. Linh hồn của em đã sớm rời bỏ em rồi. Em tồn tại như một hình thức vậy, còn cảm xúc của em không còn là vấn đề quan trọng nữa.

Vì có ai quan tâm đến cảm xúc của em đâu? Có ai quan tâm đến việc trái tim em đau đớn nhường nào đâu. Cũng có ai để ý đến em đã rất khổ sở để có thể đứng lên được như bây giờ đâu? Em nghĩ việc em tồn tại hay không, cũng không ảnh hưởng đến người khác. Ngay cả suy nghĩ của em và những điều em muốn làm, sẽ không có bất cứ ai hiểu được.

Đôi mắt đẹp lắm. Nhưng đôi mắt của em lại không đẹp đến thế. Nó nhìn mọi thứ xung quanh trong sự chua xót, cũng đắng chát nơi đầu lưỡi.

Em xem nhẹ sống chết của đời mình, người khác mắng em khùng điên. Nếu em khùng điên, thì em đã không còn đứng ở đây mà nói những lời này. Vì nếu em khùng thật, thì em đã vĩnh viễn rời xa nơi khổ đau này rồi. Là em xem nhẹ sống chết của mình, là chút gì đó nhỏ nhoi giữ em lại cuộc đời này. Em phó mặc cho cuộc đời này, muốn làm gì em cũng được. Vì em đã không còn muốn chống cự nữa.

Em hình như mất trí rồi, mới xem nhẹ việc sống chết. Hoặc có lẽ em đau đến mức đã không còn điều gì có thể diễn tả được.

Đớn đau này nó không còn như trước, không làm em bật khóc nữa. Nó khiến em nói nói cười cười, khiến em cười nhiều một chút, nói nhiều một chút. Nhưng cõi lòng thì như có ai đó cầm dao mà cứa mạnh vào trong...

Khổ đau, em cũng nếm trải rồi. Em cũng từng khóc, cũng từng gào thét.

Giờ thì em lặng thinh, với nỗi đau cay xé cõi lòng mà không một ai biết đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro