điếu thuốc tàn số 505

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điếu thuốc tàn số 505.

Người lựa chọn từ bỏ cuộc đời này, chắc hẳn đã đau khổ đến nhường nào. Người lựa chọn buông lơi cánh tay để đi đến một vùng trời mới, nơi mà họ cảm thấy rằng họ được yêu thương, thì đó chắc là sự giải thoát.

Em đưa mắt nhìn trời cao. Bầu trời và cả thế giới này quả thực vô cùng rộng lớn. Rộng lớn đến mức em cũng chẳng có một chỗ nào để dung thân. Màn đêm buông xuống, đôi mắt em ướt nhòe. Em lại mang theo bên mình thêm vài áp lực, thêm vài rối bời. Cùng em chìm vào giấc ngủ, sáng tỉnh giấc lại phải bật dậy cùng với lớp mặt nạ dày cộm. Tối về lại tháo bỏ nó xuống, rồi lại xuất hiện những vết thương mới. Cuộc sống của em là một vòng tuần hoàn. Nó cứ như thế, kéo dài rất lâu rất lâu.

Em cũng chẳng biết chính em làm sao nữa. Em như cái xác không hồn. Em cứ ngỡ rồi mình sẽ được yêu thương, được chở che. Và em sẽ không chịu đựng những đớn đau về mặt tinh thần như thế này. Có lẽ em đã lầm, lại một lần nữa em bị bỏ lại. Niềm tin của em, lại một lần nữa bị người khác giẫm đạp. Làm gì có ai chở che cho em chứ? Chỉ toàn đến để cho em biết thế nào là địa ngục.

Năm lần bảy lượt em có ý định từ bỏ, cũng có ý định buông lơi đôi tay vừa mỏi vừa chảy cả máu vì cố nắm lấy cành cây đầy gai để bám víu. Nhưng đôi lúc em lại hèn nhát đến vô cùng, em không dám từ bỏ sự sống của mình. Em chênh vênh, em dường như chẳng thể tiến cũng chẳng thể lùi. Đôi lúc em thầm cảm ơn sự hèn nhát của mình, vì có đôi lúc em cảm thấy mình thật sự được sống. Chỉ là nó đến nhanh, rồi đi nhanh.

Em ước mình có thể sống như một người bình thường. Ý em là em không muốn mang trên vai gánh nặng về những trận tâm lý làm đầu em đau điếng. Em ước mình có thể hạnh phúc giống những người xung quanh em. Em ước mình có thể sống tốt như những gì khi bé em hằng mơ.

Em chỉ là ước vậy thôi...

Em tìm cho mình một vùng trời khác, nơi mà em có thể tìm lại chính em. Nơi mà tổn thương suốt ngần ấy năm dài trở nên tan biến.

Em muốn tìm cho mình một vùng trời khác, vùng trời ấy em sẽ không còn khóc nấc vào mỗi đêm. Em cũng sẽ không còn trơ trọi, cũng không còn chịu thật nhiều nỗi đau.

Em chưa từng nói hai chữ bất hạnh. Em nghĩ em không bất hạnh, vì em còn tốt hơn nhiều người khác. Em chỉ là em thôi, mang hàng trăm nỗi đau, một mớ rối bời cùng những dòng nước mắt mỗi đêm.

Em chỉ là em thôi. Đôi lúc thoáng qua suy nghĩ buông lơi cánh tay này. Nhưng, em cố không làm thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro