Anh và nó - Unknown

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và nó - Unknown

Quen anh trong một dip tình cờ dạo chơi trên Net . Nó đã dùng cái thân phận con trai để nói chuyện với anh . Và anh , chẳng nghi ngờ gì , mặc nhiên xem nó như một " tiểu đệ " để tâm sự chuyện "thất tình" . Nó cũng không hiểu chính mình , một con nhỏ hay phá phách , đùa cợt , chạy nhảy lung tung lang tang nay lại chịu ngồi im như cục đá để nghe anh tỉ tê, để rồi mở miệng khuyên anh như một người nhớn ..bất đắc dĩ . Có thể qua anh , nó được nghe một thiên tình sử lan man lãng mạn trên Net nhưng lại là một câu chuyện có thực chứ không phải dựa trên bất kì một cuốn tiểu thuyết nào .

Anh yêu Phong , yêu một cách thần tượng đến mù quáng , hay hồn nhiên như một đứa trẻ đã đến lúc thèm kẹo . Nó chỉ biết có vậy bởi anh chưa bao giờ kể một cách chi tiết như nó hằng đòi hỏi . Anh từng trêu nó : " Con trai sao lại tò mò tọc mạch quá vậy , cứ kiếm một cô để yêu đi rồi sẽ biết " . " Trời đất ..." nó kêu to nhưng cũng dừng lại kịp lúc . Những muốn nói toẹt ra cho anh rõ nhưng lại sợ anh giận . Thôi thì cứ giấu được chừng nào hay chừng ây vậy .

Nhờ anh , nó biết con trai khi yêu cũng đau khổ không kém con gái . Nó trước giờ chỉ một mực nhất nhất cho rằng con gái trong tình yêu bao giờ cũng quị luỵ , yếu đuối , chuyen xài nước mắt để nói hộ cái tình cảm của mình . Một kiểu van xin sự bố thí , nó cay đắng ....Vì vậy , anh đối với nó như một câu chuyện mới mẻ , là một cái phao cấp cứu cho nó vớ vào , thoát khỏi cái ý nghĩ vẩn vơ muốn trả thù con trai . Nó online thường xuyên hơn , bớt phá phách hơn chỉ để ngồi 1 đến 2 giờ đồng hồ nghe anh tụng cái điệp khúc muôn thuở : " Phong của anh như thế này , Phong của anh như thế nọ ...." . Nó khùng , nó nghìn lần tự rủa mình như vậy . Đã bao giờ , dù chỉ trong giấc mơ , anh cho rằng nó là con gái không anh ? Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi tự gạt phắt đi cái ý nghĩ ấy . Anh yếu đuối như con gái thế kia , nếu biết ra chắc cũng dậm đất kêu trời giận dỗi như lũ con gái tụi nó thường làm . Nó tự dưng lại thấy mình thực biến thành một thằng con trai bên cạnh anh .

Nực cười , quen nhau lâu vậy , một năm lẻ mấy ngày vậy mà nó chỉ biết anh qua cái nick Rongrêu mốc meo và là một kẻ si khờ, đại ngốc ...trong tình yêu . Nó thì dĩ nhiên, mọi thông tin tất tần tật đều giả . Từ cái tên Cung , đến chiều cao , kiểu tóc , cái miệng hơi hô đều do nó ăn cướp một cách trắng trợn từ thằng bạn thân cùng lớp , chỉ thiếu mỗi chuyện móc bóp thằng bạn xin tấm hình nữa thôi . Vậy mà anh thiệt tin , không chút nghi ngờ , ngoại trừ cái chuyện khuyên nó nên đi ..niềng răng cho bớt hô . Lần đó , nó cười sặc sụa tưởng đau bụng đến chết được trước một người quá thiệt thà như anh . Và nó nghĩ rằng anh có những tính cách rất giống con gái , không biết anh sẽ sùng tới mức nào nếu ai đó nói với anh rằng anh không giống con trai một tẹo nào anh nhỉ ?

Lên Net gặp anh hàng ngày như đã thành một thói quen ...ăn cơm không thể thiếu . Ăn cơm sống nó trả treo , nuốt cơm thiu nó tiu nghỉu , nhai cơm cháy nó chat nhạt như nước ốc . Vậy mà tại sao anh vẫn không nhận ra nó chính tông lòi gốc là một đứa con gái trăm phần trăm cơ chứ ???? Tại đầu óc anh đã bị cái bóng nhỏ Phong nào đó che đậy lu mờ đến tối tăm mặt mày hay tại trình độ giả trai của nó đã luyện tới mức xuất quỉ nhập thần ?

.... Chưa bao giờ nó thấy mình phiền như lúc này , vỗ đầu, nó lẩm bẩm : " Nghĩ nhiều làm cái quái gì cơ chứ , mày khoái người ta à ? " . Bực bội , nó lấy một tờ giấy trắng ra viết rồi vò nát , lại viết lại vò , lại viết rồi lại vò ... Rốt cuộc nó chẳng nhớ là mình đã viết cái gì trong những tờ giấy đó nữa , chỉ biết rằng nó đã phá vỡ cái nguyên tắc làm người do chính mình đặt ra , gì ư ? cấm yêu đương nhăng nhít chớ còn phải hỏi , huống hồ internet đối với nó chỉ là một trò chơi , một trò chơi ảo không hơn không kém . " Lại thế !! Vậy thì bực làm gì cho bã người ra hả nhỏ kia !"

Choáng ...39,5 độ , bệnh gì lại nhằm cái lúc vô duyên thế này không biết . Trời âm ẩm, mùi cỏ mới lẫn vào hơi đất nghe ngài ngại . Mùa hè , sau cơn mưa bao giờ cũng thế . Nó hoàn toàn gục ngã trước căn bệnh đến bất tử . Đói ...rồi lại đống chén bát đang giương đôi mắt nhìn nó chờ đợi . Mặc ..mình ốm! Nó thả người rơi ..bịch xuống giường , giơ tay tính delete tất cả files đang lưu giữ trong đầu , anh lại thoáng qua , lúc ẩn lúc hiện , nó chần chừ rồi cũng quyết định nhanh ..click on save vậy . Rã rời ..ước gì đầu thật trống trãi có lẽ nó sẽ thấy thoải mái hơn, bồn chồn ...nó chẳng biết mình cần gì, một viên thuốc hạ sốt hay một ly nước cam chăng .

- Sọt , lấy giùm chị ly nước cam . Đưa mắt nhìn thằng nhỏ chạy te te tự dưng nó đổi ý :

- Thôi , chị không uống nữa đâu , trở vào phòng đi . Phì cười ...thằng nhóc ngơ ngẩn đến là tội .

Cần gì ư ? Không hiểu sao nó lại nhớ những mẫu chuyện không đầu không đuôi của anh đến kì lạ nhưng người cần thuốc tâm sự bây giờ lại là nó . Lên Net ư , gặp anh rồi lại làm sao , lại tiếp tục để anh nhồi nhét vào cái đầu đã quá tải của nó ư ? Bao nhiêu câu hỏi rồi cũng chỉ có một câu trả lời , nó lầm bầm : " mình là quyển nhật kí sống " mà bây giờ đã đầy chữ của anh viết về Phong .Phong _ một cái tên nghe quen mà sao lạ đến thế ! Tên như vậy chắc con người cũng bão táp không kém , chả trách người bị quay như dế lại là anh. Mê sảng , nó lại lầm bầm bài hát quen thuộc : " hello , is it me you're looking for ? " Oh yeahhhhhhh ..choáng . Dzẹp, tắt download phiền phức , đi ngủ thì hơn nhỏ ạ .

Bị dựng đầu dậy bởi tiếng ồn như dao búa chát chúa của lũ em họ đang cãi vã chí choé ngoài sân . Cuối tuần nào cũng vậy , nhà nó bao giờ cũng hà rầm những người là người ....Bước xuống bếp , nó lắc đầu ngao ngán , thở phào ...cũng may hông phải phiên mình rữa chén .Hè, ai cũng tự cho phép mình có thêm một khoảng thời gian để vui chơi , đã hơn 7 giờ tối ông trời mãi lo phiêu lưu vẫn còn chưa chịu về để buông rèm đi ...ngủ . Life is so short , phải vậy không ? Con người sống nếu không thể tìm được hạnh phúc thì dù sống cả một kiếp, một đời cũng vẫn là quá ngắn ... Quái ! Đau cái kiểu gì kì cục thế nhỉ ? Nó sờ trán ..hâm hẩm hèn gì man man lảm nhảm đến thế ! Lại quên turn off cái compu đầu chớ gì . Chạy máy cả ngày mà không cháy , kể ra số nó cũng còn hên chán .

9 giờ ..như mọi lần , nó dán mắt vào cái AIM ..chờ .

Cung, đệ đã từng nói mỗi người đều có một bí mật riêng tư và không muốn ai khám phá ra nó, có phải không ? Nhưng đệ lại quên rằng, bí mật ngay cả bản thân nó cũng khó giữ bí mật cho chính nó . Tất cả rồi cũng sẽ có lúc phải bật mí . Vậy thì để anh bật mí cho đệ trước khi đệ đoán ra được rồi không thèm làm đệ của anh nữa . Thật ra , nhỏ Phong mà anh hay tâm sự ...không phải là con gái mà lại là một tên con trai ...

choáng ....nó thật tình không dám đọc tiếp lá mail mà anh gởi. Vậy nói trắng ra bấy lâu nay nó đã và đang nói chuyện với một người có bệnh ĐTLA ư ! Nó lải nhải mãi cứ như cơn bệnh đang hoành hành trong đầu . " người ta nói đừng quá tin, người ta nói đừng quá yêu .." lời bài hát này sao mà đúng quá ! Nếu Tiếng Việt chỉ có từ giả dối và không có từ sự thật ..thì con người có lẽ sẽ dễ sống hơn . Sống trong giả dối và không biết đến sự thật ...đó cũng là một cách để tồn tại .

...con gái thì chỉ cần có một người để yêu thôi phải không đệ ? Ủa , quên để anh giới thiệu lại , anh tên Linh, là con gái một trăm lẻ một phần trăm ...

... chiếc ghế lạnh ngắt , có lẽ chủ nhân của nó đang đi tìm đá để ..ướp lạnh trán mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro