đại mộng ( thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP [ Tiểu kịch trường – Đại mộng ( Thượng) ]

Sau khi Lương Loan tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, và chiếc vòng đôi trên tay cũng biến mất.
“ Cô nương , cô không sao chứ ?”
Một người phụ nữ bước vào, ánh mắt của Lương Loan nhìn chằm chằm vào cổ tay của người phụ nữ đó : “ Chiếc vòng đôi sao lại ở chỗ cô ?”
Người phụ nữ ngẩn người, giơ tay lên lung lay vài cái : “ Đây là phu quân của ta tặng, rất đặc biệt .”
“ Phu quân ? Cô là……”
“ À , ta quên tự giới thiệu , ta tên là Doãn Tân Nguyệt .”
Đối với Lương Loan cái tên này thật sự rất quen thuộc, cô ta là Doãn Tân Nguyệt, vậy không phải…. phu quân mà cô ta nói đến  chính là …… Phật gia ?
Chính là cái người mà Trương Nhật Sơn tâm niệm cả đời không bỏ xuống được sao.
Khi Lương Loan còn đang ngây người ra, thì Trương Nhật Sơn bưng chén thuốc vào.
“ Cô thật kỳ lạ a, tự nhiên rơi từ trên trời xuống , đúng lúc rơi trúng trên người phó quan. May mà người không có việc gì, chúng tôi liền đem cô cứu về.”
Lương Loan cứ nhìn người trước mặt, Trương Nhật Sơn vẫn là Trương Nhật Sơn , chẳng qua dáng vẻ hơi có chút ngây ngô.
Lương Loan nghĩ, hóa ra lão gia gia mặc quân phục lại đẹp trai như vậy a !
Trương Nhật Sơn cảm thấy rằng vị cô nương mà phu nhân cứu về này đặc biệt kỳ lạ, chẳng biết tại sao lại rơi từ trên trời xuống, bây giờ lại nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Doãn Tân Nguyệt nhìn thấy bộ dáng của Lương Loan lúc này, trong lòng chợt hiểu, cô gái này thật là có ý với phó quan a.
“ Phó quan, ta đi xem Phật gia, ngươi ở đây chăm sóc cho cô nương ta thật tốt .”
“ Phu nhân , ta ……”
Doãn Tân Nguyệt tránh đi, chỉ để lại Trương Nhật Sơn cùng với Lương Loan , hai người nhìn nhau.
Lương Loan cười cười nói : “ Anh đây là …?”
“ Đây, chén thuốc .” Trương Nhật sơn rất hiếm khi có cơ hội như vậy ở một mình với một cô gái, cho nên cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“ Anh không đút cho ta sao ?” Lương Loan rõ ràng là muốn trêu chọc anh ta.
Cô không biết tại sao cô lại trở lại thời điểm này, nhưng theo như lời cô từng nói , Trương phó quan cũng được hay là giám đốc KS Tân Nguyệt cũng được, anh chính là anh , Trương Nhật Sơn.
Vẻ mặt Trương Nhật Sơn bối rối , Lương Loan cố ý nói : “ Thế nào , anh đã quên phu nhân nhà anh vừa nói gì hay sao ? Cô ấy muốn anh phải chăm sóc ta thật tốt .”
Lương Loan chớp chớp mắt, trông rất ngây thơ.
Trương Nhật Sơn không còn cách nào khác, đành phải đút cho cô.
Lương Loan thầm nghĩ, mình và lão già kia cũng đã sinh hài tử, ngày thường toàn lãnh đạm, cao ngạo, thực ra cũng có lúc buồn chán, cũng lúc thì tựa như cáo già.
Thật không ngờ lão gia gia trước đây cũng quá ngây thơ a .
“ Thuốc, uống xong rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt, ta đi ra ngoài trước .”
Lương Loan lập tức nắm lấy tay anh : “ Này, Trương Nhật Sơn anh còn chưa có hỏi tên ta là gì ?”
Trương Nhật Sơn cho rằng cô gái này thật có chút kỳ lạ, “ Cô làm sao biết tên của ta ?”
“ Cái này không quan trọng .” Ngón tay mảnh khảnh và mềm mại của Lương Loan nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh, “ Anh chỉ cần nhớ kỹ tên ta là Lương Loan, tất nhiên anh cũng có thể gọi ta là Loan Loan.”
Thực ra gọi là bảo bối cũng không ngại, lão gia gia ở thời điểm của cô đặc biệt thích gọi cô là bảo bối.
Chỉ có điều kết quả của việc gọi như vậy, ngày hôm sau Lương Loan đều không ra khỏi giường.
Khuôn mặt Trương Nhật Sơn đỏ bừng không kém , “ Ta, ta đi trước .”
Nhìn theo bóng lưng phía sau của Trương Nhật Sơn, Lương Loan có một chút hứng thú.
“ Hơ hơ, lão già kia anh cũng có ngày hôm nay !”
Gần đây Trương Nhật Sơn rất phiền não, bất kể anh đi đến đâu luôn có một ánh mắt cháy bỏng đi theo anh.
Trương Nhật Sơn không cần phải quay đầy lại cũng biết là ai, chính là cô gái rơi từ trên trời xuống trúng ngay mình.
Tên cô ấy là Loan Loan.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy  ánh mắt mà cô gái kìa nhìn anh đặc biệt dịu dàng, mà mỗi khi bị cô ấy nhìn như vậy, trái tim của Trương Nhật Sơn đều không kiềm nén được mà đập liên hồi không thôi.
Phu nhân nói cảm giác này gọi là động tâm, Trương Nhật Sơn vẫn không hiểu lắm.
Trương Nhật Sơn mấy ngày nay đều trốn tránh Lương Loan, cuói cùng anh bị Lương Loan trực tiếp dồn tới góc tường.
“ Anh đang trốn tôi sao ?”
Trương Nhật Sơn lắc đầu, nhưng lại không thể nào nói chuyện rõ ràng : “ Không, không có. Cô..cô suy nghĩ nhiều rồi .”
Lương Loan hờn dỗi : “ Cô cái gì mà cô, là Loan Loan !”
Trương Nhật Sơn ấp úng nói : “ Loan , Loan Loan .”
Không biết vì sao, Trương Nhật Sơn luôn luôn cảm thấy hình như đã từng ở đâu nhìn thấy qua cảnh này.
Lương Loan thô bạo ép sát anh vào vách tường : “ Trương Nhật Sơn, anh đã kết hôn chưa ?”
“ Chưa từng .”
“ Có thích người nào không ?”
Trương Nhật Sơn liếc mắt nhìn Lương Loan một cái, có chút chột dạ nói : “ Không có.”
Lương Loan gật đầu, “ Rất tốt .” Có vẻ như lần đầu tiên của  lão gia gia đều cho mình, không tệ , không tệ .
Lương Loan vẫn như trước đây, hỏi thẳng : “ Nếu không có, vậy anh xem ta thế nào ?”
“ A ?” Trương Nhật Sơn trợn tròn mắt.
Trong lòng Lương Loan vui mừng, xích lại gần hôn lên môi anh : “ A cái gì ? Trương Nhật Sơn, cái này gọi là nụ hôn đính ước, anh là của ta .”

2 phần còn lại mai mình sẽ edit. nay post hơi trễ, xin lỗi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro