đại mộng ( trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP [ Tiểu kịch trường – Đại mộng ( Trung ) ]

Bát gia nói cưới vợ đều phải thông qua mai mối mà quen biết, thế mà vợ của Trương Nhật Sơn đây lại là rơi từ trên trời xuống a.
Trương Nhật Sơn hai mắt trợn trắng : “ Bát gia ngươi đừng nói bậy, Loan Loan cô ấy không phải …….”
Doãn Tân Nguyệt vừa lột quýt vừa trêu chọc nói : “ Bát gia lại không nói là ai, phó quan ngươi nôn nóng giải thích làm gì ?”
Nhưng Bát gia lại giống như phát hiện ra một chuyện cực kỳ thú vị : “ Yo yo yo, tất cả chúng tôi đều gọi cô ấy là Lương tiểu thư , sao ngươi lại gọi người ta là Loan Loan, gọi cũng thật là thân mật a !”
Trương Nhật Sơn không nói nên lời, thế nhưng khi biết chỉ có mình anh gọi cô là Loan Loan, trong lòng anh không thể nào nói rõ cái loại cảm giác đó như thế nào.
--------- Chính là cảm giác nó rất thoải mái, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng chạm vào trái tim anh.
Trương Nhật Sơn bị thương.
Phật gia bị người đánh lén, Trương Nhật Sơn thay Phật gia đỡ đạn mà bị thương.
Biết được sự việc, Lương Loan sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng , ngay lập tức chạy đi tìm Trương Nhật Sơn.
“ Loan Loan, sao cô lại đến đây ?”
Lương Loan nhìn anh một cái, sau đó cầm lấy con dao nhỏ trên tay bác sĩ : “ Để ta làm .”
Trương Nhật Sơn bị thương vai, phải lập tức lấy viên đạn ra mới được.
Quá trình lấy viên đạn ra Lương Loan vô cùng bình tĩnh , một chút cũng không giống với cô gái nhỏ hay cùng anh vui cười đùa giỡn ngày thường.
Trương Nhật Sơn cảm nhận được không khí có chút lạ , nên cô gắng tìm kiếm đề tài nói : “ Nhìn thủ pháp thành thạo như vậy , hóa ra Loan Loan là bác sĩ a !”
Lương Loan nhỏ giọng “ Ừm” một cái, lúc này Trương Nhật Sơn đột nhiên cảm giác được có một giọt chất lỏng ấm áp ngay trên vai anh, nóng vô cùng nóng , dường như đang muốn thiêu đốt anh .
“ Loan Loan, cô là đang khóc sao ?”
Chờ sau khi Lương Loan băng bó xong, Trương Nhật Sơn vừa nhìn thì phát hiện ra đôi mắt cô đỏ lên , cả người khóc ra thành tiếng.
Trương Nhật Sơn thì chân tay luống cuống : “ Loan Loan, cô đừng khóc, cô đừng khóc a .”
Lương Loan nghẹn ngào hỏi : “ Anh có đau không ?”
Trương Nhật Sơn lắc đầu mạnh : “ Không đau, không đau chút nào. Cô đừng khóc, được không ?”
Việc quân nhân bị thương đối với Trương Nhật Sơn mà nói , là chuyện xảy ra thường ngày . Đã quen , tự nhiên sẽ không cảm thấy đau.
Thế nhưng nhìn thấy cô gái trước mặt khóc như mưa rơi, ngay lúc cô hỏi anh có đau hay không , Trương Nhật Sơn đột nhiên cảm thấy ngực xót xa, đau đơn vô cùng.
Không hiểu vì sao …… Chính là không muốn nhìn thấy cô khóc.
Chẳng trách, chẳng trách mỗi lần phu nhân vừa khóc, Phật gia liền hoàn toàn không còn biện pháp .
Nước mắt Lương Loan như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, dừng thế nào cũng không dừng được, cảnh tượng này dường như nhớ lại tới lúc ở Cổ Đồng Kinh khi cô nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn mất đi Trương Nhật Sơn.
Cô khóc trông rất đau lòng, Trương Nhật Sơn hoang mang rối loạn, không biết bây giờ nên nói gì, nên làm gì ?
Doãn Tân Nguyệt trốn ở ngoài cửa nhìn lén gọi gọi cái người như miếng sắt rèn mãi cũng không thành thép kia, thật là ngốc chết mất, người ta khóc chính là muốn ngươi ôm người ta a !
Cô nhanh chóng làm một cứ chỉ ôm chầm cho Trương Nhật Sơn.
Trương Nhật Sơn nhìn đã hiểu, trên mặt lập tức đỏ lên , ngập ngừng một chút vẫn là đưa tay đem Lương Loan ôm vào ngực.
“ Loan Loan cô đừng khóc, khóc sẽ không đẹp .” Trương Nhật Sơn vụng về an ủi.
Lương Loan hít hít cái mũi, lớn tiếng nói : “ Trương Nhật Sơn anh trước kia thế nào ta không quan tâm, nhưng mà bây giờ anh phải tự bảo vệ cho mình thật tốt biết không ? Anh còn phải lấy ta, còn phải cùng ta sinh hài tử !”
Trương Nhật Sơn bị nghẹn đến nỗi không nói nên lời , Lương Loan lập tức ngẩng đầu hung dữ nhìn anh : “ Nếu anh dám nói một chữ không, ta lập tức cắn chết anh , tin hay không ?”
Ngoài cửa Doãn Tân Nguyệt cùng với Bát gia đã cười không biết bao lâu, xem ra Trương phó quan đây gặp phải khắc tinh rồi a !
Trong lúc Trương Nhật Sơn dưỡng thương, Bát gia gặp riêng Lương Loan một chút.
“ Cô thật sự thích Trương phó quan sao ?”
Lương Loan cười nói : “ Thật hay không , không phải nói là được, mà là cần hành động thực tế để chứng minh .”
Bát gia gật đầu, mặc dù cô gái này lai lịch không rõ , nhưng trong mắt cô đối với phó quan chính là tình ý không  thể giả được.
“ Lương tiểu thư, cô có biết Trương phó quan, anh ta …..”
“ Anh ấy là phó quan của Phật gia, trong thời kỳ loạn lạc , cuộc sống bọn họ đều là đao kiếm, súng đạn, mỗi một lần gặp đều có thể trở thành ly biệt.”
Bát gia trầm mặc, hóa ra cô gái này đã sớm nhìn rõ thông suốt mọi thứ.
Ngay sau đó Bát gia tươi cười như thường lệ : “ Cái đó cũng không nhất định, người Trương gia bọn họ mệnh rất tốt , có thể sống rất lâu.”
Lương Loan  thản nhiên nói : “ Có thể sống lâu không hẳn là tốt, có khi là sự trừng phạt .”
Trong phút chốc Lương Loan giống như thấy được cảnh những người thân , bạn bè bên cạnh Trương Nhật Sơn cuối cùng đều từng người một, từng người một biến mất không thấy, cũng không biết bao nhiêu năm đã trôi qua , cuối cùng chỉ còn một mình anh cô độc đi về phía trước.
Trương phó quan tuổi trẻ , phóng khoáng giờ đây cùng với Trương Nhật Sơn chững chạc người đã bao lần trải qua tang thương trong nháy mắt đồng thời hiện ra.
Lương Loan thương tâm, Trương Nhật Sơn anh thật sự đã đi rất lâu, rất lâu mới tìm được ta a.
Lương Loan xoay người cúi đầu với Bát gia , Bát gia cả kinh nói : “ Cô đang làm cái gì vậy ?”
Lương Loan cười nói : “ Cám ơn Bát gia đã ở bên cạnh anh ấy, khi không có ta ở bên, xin người hãy thay ta chăm sóc anh ấy. “
Bát gia nhìn thấy dáng vẻ chân thành của cô, càng thêm xác định cô gái này thật sự là rất thích Trương phó quan.
Ở góc hành lang, Trương Nhật Sơn đã nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người.
Trương Nhật Sơn khẽ nói : “ Loan Loan , rốt cuộc em từ đâu đến ?”
Làm thế nào mà ta có thể may mắn như vậy, lại có thể gặp được em .

xin lỗi cả nhà, mải coi phim quên thời gian, edit muộn thế này.
Ps : hình cũng hợp vs truyện lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro