Bạn thân trên ti vi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Hôm trước tôi thấy người từng là bạn-thân-nhất của tôi trên ti vi. Bạn ấy nhuộm tóc vàng hoe, da dẻ trắng trẻo, mang một đôi giày to như bàn ủi, trên áo còn đính lấp lánh mấy cái đinh tán. MC hỏi, bạn ấy trả lời, câu nào cũng kèm theo một nụ cười tươi roi rói. Tám năm trước, cũng người này, tôi quen ở bờ biển quê tôi, da không trắng, tóc đen cháy và nói chuyện cộc lốc phát sợ. Nhỏ em họ thấy tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, vội ngẩng mặt tự hào nói:

-Thích anh Gin rồi phải không? Em biết ngay mà, ai không thích ảnh, ảnh dễ thương quá mà.

Tôi lừ đừ nhìn nó, con bé nhún vai rồi nhảy tót đến trước màn hình. Chàng trai trên ti vi cười rộ lên vì chuyện gì đó mà tôi cảm thấy chẳng buồn cười chút nào. Tôi mang giày rồi ra khỏi nhà. Bây giờ cậu ấy là Gin à, không biết tôi gọi Minh thì cậu ấy có quay đầu lại không nhỉ? Bỗng nhiên tôi cảm thấy mất hết cảm hứng, thay vì lên tòa soạn chơi như mấy bữa, tôi vòng đầu xe, ra thẳng cà phê bệt. Ngồi cà phê một mình cũng buồn, tôi gọi điện cho nhỏ bạn thân từ hồi cấp Hai, kêu nó ra ngồi chơi với tôi. Nhỏ bạn bắt máy, nói rằng đang họp câu lạc bộ, không ra được. Rồi nó cúp máy, chẳng nói năng gì thêm. Tôi ngồi một mình trên băng ghế, đằng sau vang lên tiếng guitar của một nhóm sinh viên, hát bài gì đó tôi không rõ, chắc là của Trịnh Công Sơn. Tôi cầm ly cà phê lạnh ngắt trong tay, nước nhỏ tong tỏng xuống chân, nhớ lại vẻ mặt của Minh khi nãy trên ti vi, càng cảm thấy ly cà phê này lạnh đến bất thường. Rốt cuộc tôi hút hai hơi, hết ly cà phê rồi bắt một chuyến xe buýt đi lòng vòng Quận 1.

2.

Hồi đó tôi sống gần biển, biển gần đến nỗi tiếng rì rào trở thành một trong những thanh âm quen thuộc với tôi. Khi tôi lên thành phố, tiếng sóng biển biến mất khiến tôi còn tưởng thính giác mình có vấn đề. Minh sống trong thành phố, nhưng hay ra biển chơi từ sáng tới trưa nên da lúc nào cũng đen nhẻm. Một bữa tôi đang đi lang thang ngoài biển, lượm mấy cái vỏ sò về chơi thì Minh xuất hiện từ phía đối diện. Cậu ấy cầm hai con cá to đùng, tươi roi rói, nhưng có vẻ rất khổ sở. Thấy tôi ngẩn người nhìn hai con cá, cậu ấy gọi tôi:

-Ê nhỏ, thích cá không? Cho nè.

-Cho tui hả? Tui làm gì mà cho? – Tôi sửng sốt.

-Không đem về nhà được, ba tui không thích. Đem về giùm đi, cá tươi lắm, người ta trả công tui đó.

Tôi còn định từ chối tới lui thì Minh xông tới, cột luôn sợi dây móc mấy con cá vô cổ tay tôi, rồi chạy biến. Đợt đó tôi hoảng hốt cứ tưởng mấy con cá bị gì nên Minh mới tống cho tôi. Nhưng không phải, cá ngon và béo, cả nhà tôi đều khen, tôi không dám nói là Minh cho, tôi nói dối là mấy bác đánh cá đang vui thấy tôi ngoan nên cho thôi. Hôm sau tôi gặp Minh trên trường, cũng không dám lại gần bắt chuyện với cậu ấy, Minh lúc nào cũng có vẻ xa cách. Mãi đến chiều hôm ấy, Minh trông thấy tôi và gọi lại hỏi hôm qua cá đem về ăn có ngon không, tôi lúng túng nói cảm ơn. Cậu ấy cười nhe răng khểnh và bảo "Cảm ơn gì, cá tui cho đương nhiên phải ngon rồi". Sau này nhớ lại, tôi lại cảm thấy cậu ấy là kiểu người làm việc hơi tùy tiện, làm trước nói sau, đã vậy mỗi khi quyết định điều gì lại chẳng hề do dự. Thế mà Gin tóc vàng trên ti vi lại nói chuyện vòng vo lễ đọ đến mức phát ghét. Trong trí tưởng tượng của tôi, nếu Minh mà gặp Gin thì tên ca sĩ ấy sẽ nói không lại cậu ấy, dù cho chỉ một câu. Thế mà giờ cả hai là một, nực cười đến phát bực.

3.

Tôi ngứa ngáy vụ Minh-Gin này phải đến cả tuần. Lần đầu tiên tôi chủ động lên mạng tìm những bài báo phỏng vấn Minh và các MV gần đây nhất của cậu ấy. Ban đầu tôi xem với tâm trạng rất cáu tiết, sau đấy lại hơi ngẩn ngơ một chút, cậu ấy nhảy và hát không tệ chút nào, trả lời phỏng vấn rất ổn. Nhưng tôi lại cảm thấy cái kiểu phải tự điều tiết bản thân này thật không giống Minh chút nào. Gin lại là người hay cười, đến mức tôi cảm thấy lúc nào hắn cũng treo nụ cười trên mặt, liệu có phải bị liệt cơ miệng không nhỉ? Thế mà nhỏ em họ tôi nói rằng Gin hút fan nhờ nụ cười ấy. Tôi muốn hỏi nó một người lúc nào cũng cười thì bình thường ở chỗ nào, nhưng mà thôi, khéo nó điên lên lại đánh tôi. Tôi gọi điện cho nhỏ bạn thân, hỏi nó có nhà không để tôi sang chỗ nó chơi, nó ậm ừ bảo đang họp câu lạc bộ. Họp thì thôi, tôi nói vậy nhưng lòng thầm nghĩ họp gì mà lắm thế, đầu năm đến giờ rủ đi chơi lần nào cũng không được.

Đúng lúc tôi buồn chán tưởng chết, thì cậu bạn cùng tòa soạn gọi cho tôi, năn nỉ tôi đi phỏng vấn Gin giùm hắn, hắn đã lỡ đặt một cái vé đi Phan Thiết ngay ngày phỏng vấn vì đầu óc lú lẫn. Nghe tên bạn trình bày xong, tôi gật đầu không do dự. Tôi nôn nóng muốn gặp Gin, à không, là Minh chứ. Tôi tò mò muốn nhìn tận mắt sự thay đổi khủng khiếp ấy. Cho đến khi tôi nhận ra, điều tệ hại hơn việc nhìn thấy bạn thân của mình biến thành một người hoàn toàn khác: Tóc vàng ruộm, tai xỏ khuyên, chính là việc hắn không nhận ra mình. Tôi phỏng vấn Gin khoảng 45 phút, hỏi mười câu ngắn gọn. Cuối cùng, cậu ấy chào tôi và đưa tay ra cho tôi bắt, tôi mới nhận ra người này đã khác Minh trong trí nhớ của tôi lắm rồi. Tôi đờ đẫn nói:

-Cậu tính bắt tay tớ thật sao?

Minh cũng ngơ ngác nhìn tôi. Khoảng một phút sau, Minh mở to mắt và mấp máy môi:

-Nghi phải không? Lâu quá mới gặp cậu. Cậu thế nào rồi?

-Tớ khỏe, cậu thật sự trở thành ca sĩ rồi. Sao hồi đó chẳng nghe cậu nói gì về chuyện này hết?

-Nhiều chuyện xảy ra lắm. hôm nào đi uống cà phê nhé, tớ kể.

Nói rồi cậu ấy vỗ nhẹ lên vai tôi, rồi rút điện thoại trong túi ra nhận cuộc gọi. Một cuộc trao đổi nhanh với quản lí, và Gin đi mất hút. Tôi thấy mình trượt dài trong thất vọng, Minh sẽ không buông ra một câu hẹn hò cho có như thế, cả số điện thoại cũng không cho thì đi cà phê bằng niềm tin chắc. Rồi lại còn tính bắt tay tôi nữa chứ, mà tệ hơn là chẳng nhận ra tôi, tôi có thay đổi gì nào?

Tôi vừa tức vừa buồn, cũng chẳng biết làm gì, đành lại bấm số, gọi cho nhỏ bạn thân, muốn buôn chuyện vơi nó một chút. Bổn cũ soạn lại, nó bảo nó đang họp câu lạc bộ, tôi thực muốn vác búa tới đập tan cái câu lạc bộ đó ra cho rồi, họp hành gì mà quanh năm suốt tháng. Tôi vừa đi vừa giậm chân thật mạnh, tưởng tượng cái câu lạc bộ đó đang ở dưới chân mình. Bỗng tôi nghe loáng thoáng giọng nói líu lo của con bạn, ngoái đầu lại nhìn thì thấy đúng là nó đang ngồi cà phê với một đứa khác. Lúc đó tôi còn ngây thơ nghĩ chắc nó họp hai người. Ngờ đâu nghe con bạn của nó hỏi ai vậy mà sao bảo đang họp hoài. Nó trả lời tỉnh rụi:

-Bạn đó, mà nó kêu đi cà phê hoài, tao không muốn đi nên nói vậy.

Tôi chỉ muốn chạy tới chỗ con nhỏ đang ngồi cười hi hi ha ha kia mà xả cho một trận, nhưng nghĩ thế nào, tôi quay lưng bước tiếp. Tối hôm đó khi ngồi xem ti vi, chiếu đến cảnh Gin đang nhảy nhót trên màn hình, nhỏ em họ tôi chạy ào ra ôm remote khư khư cho đến hết tiết mục. Tôi cũng chẳng buồn tranh với nó làm gì. Chỉ cảm thấy buồn và cay đắng quá, vẫn biết sau này mỗi người đều sẽ thay đổi, nhưng chẳng lẽ nhắm mắt một cái là chẳng còn quen biết nhau nữa sao. Muốn đi chơi hay không thì cứ nói, tôi và nhỏ bạn thân đã chơi với nhau hơn năm năm, lẽ nào còn xa lạ với nhau kiểu đó. Còn Minh thì rõ ràng không muốn gặp lại tôi nữa. Cứ nghĩ bạn bè thân với nhau rồi, thì kiểu nào cũng thân, vậy mà bây giờ thoáng cái tôi đã bị bỏ lại. Đáng lẽ tôi phải bình tĩnh hơn, chuyện này không phải chưa thấy bao giờ, nhưng tôi vẫn thấy buồn muốn khóc. Khhong đâu tôi lại nghĩ đến chuyện hồi đó khi bị ba mắng, Minh rủ tôi ra xem hải đăng buổi tối. Tôi dắt Minh ra gần mấy tảng đá, cậu ấy đứng nhìn hải đăng một lúc lâu rồi bảo tôi:

-Sau này hễ lúc nào tôi buồn, Nghi dắt tui đi xem hải đăng được không?

-Được chứ, có gì đâu mà không được.

Bữa đó Minh với ba cãi nhau lớn, cậu ấy cứ thế nói với tôi lâu thật lâu về những mâu thuẫn trong gia đình, về việc ba cậu ấy luôn ngăn cản những ước mơ của cậu ấy thế nào. Chúng tôi ở ngoài biển đến lạnh cả người, lúc về Minh hét to một tiếng, rồi nói nhờ tôi mà cậu ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Vậy mà giờ cái tên tóc vàng đó lại hẹn với tôi một cuộc hẹn tưởng tượng. Chưa kể nhỏ bạn thân đã chở tôi đi học suốt thời cấp Hai hiện giờ không muốn gặp tôi nữa. Là tại tôi phiền phức hay mọi người đều đã thay đổi hết cả rồi? Cứ nghĩ miên man, tôi chìm vào giấc ngủ, trong đó tôi đứng một mình ở biển, không có hải đăng, cũng không có tiếng rì rào, chỉ có hai con cá voi rất lớn đang bơi ở xa xa, nơi mà tôi gọi mãi cũng chẳng có chú cá voi nào đáp lời.

4.

"Mình có một người bạn thân, dạo gần đây mình mới gặp lại bạn ấy, nhưng bạn ấy thay đổi nhiều quá, chẳng giống trong trí nhớ của mình nữa. Bạn ấy chào mình vô cùng xa lạ, nên mình cứ tưởng là người khác. Trong kí ức của mình, bạn ấy không phải là người lạnh lùng nghiêm túc như vậy". Đó là câu trả lời của Minh khi có người hỏi dạo gần đây có chuyện gì có cậu ấy suy nghĩ nhiều không. Dĩ nhiên tôi xem chương trình ấy tên ti vi nhưng lại thấy ánh mắt Minh chiếu thẳng vào người mình. Tôi xa lạ sao? Tôi lạnh lùng nghiêm túc? Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó trong những tháng năm miệt mài học tập và phấn đấu, kể cả những lúc tôi tưởng như mình đã hiểu hết mọi điều, lại trở nên mù mờ hết sức. Tôi suy nghĩ một chút, rốt cuộc bắt máy gọi điện cho con bạn thân, giọng líu lo của nó vang lên, tôi hỏi nhanh:

-Có phải gần đây tao rất lạnh lùng nghiêm túc không?

Con bạn của tôi im bặt, rồi một tràng tố khổ vang lên. Nó nói rằng mấy năm gần đây tôi còn chẳng thèm nghe nó nói chuyện quá 15 phút, lúc nào cũng bảo là đang làm việc, đang viết bài. Sinh nhật nó còn không nhắn được một cái tin chúc mừng, lúc nào định rủ đi chơi cũng bảo là đang làm việc. Đã vậy hồi còn nhỏ tôi chỉ là một đứa ăn mặc bình thường, vậy mà bây giờ đeo kính áp tròng, uốn tóc, đi giày cao gót (dù là đế thấp thôi), lại còn trang điểm nữa chứ. Nó bảo tôi bây giờ nhìn kiểu nào cũng không giống bạn nó hồi đó. Tôi sững người. Có vẻ như con bạn tôi đã kiềm chế lâu lắm rồi, tôi cũng không ngờ bản thân thật sự thay đổi nhiều như vậy. Khi tôi trách móc người khác đã thay đổi, tôi cũng không nghĩ đến mình cũng đổi thay. Cũng không biết sao khi còn nhỏ người ta sẵn sàng chia sẻ với nhau mọi chuyện, lớn lên rồi lại phải đắn đo từng câu. Chúng tôi quay mòng mòng, doán ý tứ bụng dạ nhau, rồi lại tự là đau mình.

5.

Chiều hôm đó, tôi đứng chờ Minh trước cổng công ty của cậu ấy. Rất nhiều fan của Minh cũng đứng đó. Cậu ấy lập tức nhận ra tôi. Tôi chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu, đành thở dài nói:

-Tớ không nhận ra mình đã trở nên như vậy. Tớ còn tưởng cậu thay đổi rồi, hóa ra chúng ta ai cũng thay đổi.

Minh nhìn tôi đăm đăm rồi cười:

-Tớ không cố tình bấm khuyên, nhuộm tóc đâu. Cậu biết đấy, nghệ sĩ mà.

-Ừ, tớ biết, nghệ sĩ mà. – Tôi cười.

-Lúc chọn nghệ danh, tớ cũng phản đối ghê lắm, Gin Gin cái gì, nghe như mấy chai rượu đắng nghét ấy. Lúc phỏng vấn cũng phải quay đi quay lại nhiều lần, cứ thoải mái quá là tớ bắt đầu nói năng lung tung như hồi xưa. Khổ lắm.

Minh làm điệu bộ lau nước mắt. Tôi phì cười. Rồi cậu ấy còn huyên thuyên nữa, về việc cậu ấy thích làm ca sĩ ra sao, và phải đấu tranh với ba thế nào. Tôi cảm nhận được sự chững chạc trong lời nói của cậu ấy, cách cậu ấy biểu lộ nụ cười qua ánh mắt, và cả cách cậu ấy cuốn tôi về những ngày thơ bé. Minh thay đổi thật rồi, nhưng không phải chỉ cái vỏ bên ngoài.

-Cuối tuần tụi mình đi cà phê nhé, xếp lịch đi.

Minh bỗng quay qua nhìn tôi, cười lộ răng khểnh:

-Nghi dẫn tớ đi coi hải đăng nha. Tớ nhớ biển quá, nhớ hải đăng quá, nhớ cậu nữa. Bây giờ tớ không được tặng cá nữa, nhưng có thể mua cá cho cậu ăn, không phải lo.

Tự nhiên tôi cảm thấy sống mũi cay cay. Không phải ai cũng có thể nhớ được những hồi ức đẹp đã qua trong quá trình lột xác để tiến lên. Tất cả chúng tôi đều đã lớn rồi, khi nhắc lại những ngày xưa cũ, tôi nghĩ đó là tất cả những gì tốt đẹp mình từng có. Nhưng chúng tôi không thể trở lại làm chúng tôi lúc bé được, dẫu rất tiếc, nhưng chúng tôi đều đã trưởng thành. Cũng không phải chúng tôi bỏ rơi thời thơ ấu của mình, mà bởi lẽ những kí ức đó đều đã nằm yên và trở thành một vùng trời mãi mãi tươi đẹp. Có lẽ những gì tôi cần làm không phải là đào bới và tìm lại tuổi thơ của mình, mà nên giữ chúng nguyên vẹn trong lòng, để có thể trưởng thành mà không quên đi chính mình của ngày còn bé. Ai rồi cũng lớn, chỉ là họ có nhận ra hay không mà thôi.

-BẢO CHÂU-

-END-

������#�?����

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro