Điều chân thật duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu bạn hỏi mẫu bạn trai lý tưởng của tôi là gì, câu trả lời của tôi luôn nhanh và gọn: "Phiên-bản-nam của mình". Mấy đứa bạn bảo tôi thế thì có mà ế tới già. Nhưng quả thật, ngoài bản thân ra, tôi không thấy ai tuyệt hơn mình nữa. Có lẽ tôi tự cao, có lẽ tôi chưa gặp người nào làm tôi liêu xiêu, có lẽ tôi sẽ không bao giờ tìm thấy người đó.
Tôi luôn cảm thấy mình là một cá thể đáng tự hào. Chẳng đứa con gái nào chỉ toàn vận đồ đen hoặc trắng, nhảy hiphop, pha cà phê đậm và đắng, nghe nhạc rock và thay hình vẽ henna hết cái này đến cái khác như tôi. Bọn bạn bảo tôi là một đứa lập dị, một con cừu đen, nhưng tôi ngầu, ngầu một cách không chối bỏ được. Nhi, con bạn thân, từng uống thử cà phê tôi pha, và nó bảo rằng đây là lần đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời nó uống cà phê tôi pha. Tôi làm thêm trong quán cà phê của chú tôi, chú tôi cũng là dân cuồng mô-tô và nhạc rock. Quán của chú mở nhạc Rock chất lừ, cà phê pha đặc quánh và ảnh đi phượt dán khắp nơi. Món cà phê của tôi nằm cuối thực đơn thức uống, có hẳn một cái tên đàng hoàng là "Cà phê của Minh", ai cũng thắc mắc và gọi món đấy để uống xem thế nào. Và thường thì không ai gọi lại lần thứ hai. Tôi sẽ pha cho họ một cốc latte để đền bù cho vị giác bị phá hỏng, nhưng có trời mới biết tôi sẽ vui đến thế nào nếu ai đó thích cà phê của tôi.
***
Hôm nay trời tối sầm như sắp bão đến nơi dù chỉ mới hai giờ chiều. Tôi đi bật hết đèn trong quán lên, định ngồi luyện tiếp cuốn sách đang đọc dở thì một cậu bạn mặc áo jacket denim bước vào. Thường chỉ có mấy chú hoặc mấy anh thích xe đua, thích đi phượt vào đây nên tôi có chút ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, trời sắp mưa, chắc cậu ấy muốn tìm một chỗ trú. Cậu bạn có mái tóc cắt gọn gàng, mặc toàn đồ đen và mang giày sneaker đen trắng. Tôi nhìn ra ngoài, cậu ấy đi xe mô-tô. Tim tôi nảy lên một nhịp và rớt lại đúng vị trí cũ. Cậu ấy giở menu ra và dừng lại ở món cà phê đặc biệt của tôi.
- Cho mình một "Cà phê của Minh" này thử xem.
Tôi pha một cốc cà phê đen đến nỗi không soi nổi bóng đèn trên trần rồi đem đến cho cậu ấy. Trước lúc quay lưng, tôi đã kịp nhìn thấy cổ tay cậu ấy có một hình vẽ bằng mực henna, hình hai dấu vô cực lồng vào nhau. Tôi giở cổ tay trái của mình lên nhìn hai dấu vô cực vừa mới vẽ khi sáng. Tôi khấp khởi quan sát cậu bạn mới đến, thấy cậu ấy uống gần hết ly cà phê, tôi pha một cốc latte ngọt mang đến cho cậu ấy. Chưa kịp đặt ly latte xuống bàn, cậu ấy ngẩng lên, mắt cậu ấy sáng, và cậu ấy nói:
- Cho mình thêm một ly "Cà phê của Minh".
- Bạn không thấy đắng?
- Đắng, nhưng hợp khẩu vị của mình, mình thấy ngon.
Giờ phút đó, tôi rớt bịch xuống một cái hố, một cái hố thật sâu mang hình dạng một chàng trai có đôi mắt thật sáng. Quán phát đến bài Bonfine Heart của James Blunt, cậu ấy nghiêng đầu phân biệt tiếng nhạc giữa tiếng mưa và khi nhận ra bài hát, cậu ấy mỉm cười giống như đứa trẻ tìm ra kho báu. Thôi xong rồi, tôi xong rồi! Nhân lúc cậu ấy loay hoay với tách cà phê, tôi mang đến một miếng bánh ngọt và nở một nụ cười đàng hoàng nhất có thể.
- Bạn là người đầu tiên uống cà phê của mình mà không bỏ nửa ly hoặc nhăn tít mặt mũi lại vì đắng đấy.
- Bạn là Minh hả? Bạn là người pha cà phê đen đắng ngon thứ hai mình từng gặp đấy.
- Người pha ngon nhất là ai?
- Là mình.
Tôi rú lên trong đầu, đến cả thói tự mãn cũng giống tôi nữa, cứ thế này tôi trụy tim mà chết mất. Một phiên bản tôi thứ hai xuất hiện chình ình ngay trước mắt tôi đây này! Chúng tôi ngồi nói chuyện thêm một lát nữa, đến khi chú tôi gọi thì tôi mới biết "một lát" đó là bốn tiếng đồng hồ, trời đã mưa hết từ lâu và khách đã bắt đầu vào nhiều hơn.
Tôi chạy đi pha cà phê phụ chú, khi quay lại thì bạn ấy đã đi mất. Nhưng tôi linh cảm, nói đúng hơn là tôi cầu mong, ngày mai bạn ấy sẽ lại đến. Tôi hôm ấy về tôi hí hửng đến nỗi mẹ tôi mẹ hỏi hôm nay quán đông khách lắm sao. Ngày hôm sau, cậu ấy lại tới, đứng ngay cửa và chào tôi bằng một câu:
- Cà phê của Minh ha.
Lần này tôi đem ra hai ly, và chúng tôi lại tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cứ như tôi đang nói chuyện với tôi vậy, ý tưởng của chúng tôi trùng nhau lạ lùng. Cậu ấy trầm tĩnh hơn, còn tôi hiếu động hơn, rock tôi nghe là Punk Rock ngổ ngáo, còn cậu ấy nghe loại Rock nặng của Linkin Park. Cậu ấy tên Hoàng, và lái một chiếu mô-tô tuy không mới, nhưng tôi nhìn là biết được chăm chút rất kĩ. Chú tôi cũng nói "Thằng nhóc hợp với con một cách kì lạ". Tôi hào hứng gật đầu, cậu ấy như thể hiểu được những gì đang diễn ra trong đầu tôi.
Hoàng không vào quán cà phê nữa, thay vào đó cậu ấy đưa tôi đi lòng vòng Sài Gòn trên chiếc mô-tô của cậu ấy. Chúng tôi tạt vào những quán Rock, chọn những cuộn băng casstte và cho vào máy nghe nhạc lớn, đem ra công viên bật thật to và cứ thế nhảy múa. Người qua đường dừng lại nhìn ngó, ngạc nhiên thú vị xen lẫn khó chịu, nhưng chúng tôi chẳng hề để ý. Khi đi với Hoàng, tôi giống như một chú chim kiêu ngạo được sải cánh bay, bỏ xa những tiếng xì xào phiền toái dưới mặt đất. Chúng tôi chơi với nhau một cách bình đẳng, y như những gì tôi muốn. Tiền ăn chơi thì đứa bao cái này, đứa bao cái kia. Buổi tối đi chơi về, cậu ấy sẽ đứng dưới nhìn lên, thấy phòng tôi sáng đèn rồi mới vẫy tay cười hiền và chạy về. Tôi kể cho Hoàng nghe chuyện trên trường lớp, nếu đó là chuyện bực mình, cậu ấy sẽ dỗ tôi bằng cách dẫn tôi đi ăn; nếu là chuyện vui, Hoàng sẽ bắt tôi đãi. Chúng tôi cùng đi những buổi biểu diễn nhạc rock ngoài trời và hò hét đến khàn cổ, vui đến quên trời đất. Hoàng mua một tuýt mực henna và vẽ cho tôi những hình xăm thật đẹp, lúc nào chúng tôi cũng xăm giống nhau. Tôi không biết tình cảm tôi dành cho Hoàng đặc biệt như thế nào. Tôi chỉ biết, mỗi lần cần đi cạnh Hoàng, tôi cảm thấy mình thật sự thoải mái. Hoàng cũng nói, tôi là cô gái hiểu cậu ấy nhất từ trước đến giờ.
***
- Dạo này sao vui vậy? Thoát ế thành công hả? - Con Nhi tò mò nhìn tôi.
- Không hẳn là thoát ế, nhưng tao tìm ra phiên-bản-nam của tao rồi. - Tôi vui vẻ thừa nhận.
- Ai? Ai mà xui vậy? - Nhi ngạc nhiên.
Tôi trừng mắt nhìn nó, Nhi rụt cổ. Rồi nó lăn ra khóc lóc nói nào là bạn bè có "gấu" mà không bảo nhau một tiếng, nào là có "gấu" bỏ bạn, rồi thì nó đùng đùng đòi xem mặt Hoàng cho bằng được. Thấy nó "lên cơn" quá, tôi đành bảo nó rằng chiều mai Hoàng ghé quán cỡ một tiếng, chờ tôi làm xong để hai đứa đi chơi. Nó có thể nấp đâu đó bí mật xem mặt phiên-bản-nam của tôi.
Chiều hôm ấy, tôi quên béng mất có con Nhi tăng động đang núp lùm chờ xem mặt Hoàng. Đi ăn với Hoàng tưng bừng xong, tôi mới nhớ ra nó, vội gọi điện rối rít xin lỗi. Tôi cứ tưởng nó sẽ làm ầm lên vụ tôi bỏ bạn đi với "gấu", ai ngờ nó chỉ lầm lì nói:
- Hoàng ấy, nó không phải phiên-bản-nam của mày đâu.
- Mày nói vậy là sao?
- Nó không giống mày, nó vẽ và ghét đám đông, nó không thích cả mấy thứ náo nhiệt nữa.
- Mày nói gì vậy?
Đáp trả lại khuôn mặt ngơ ngác của tôi, Nhi bảo tôi lên xe nó chở đi. Đầu óc tôi rối mù. Nhi chở tôi thẳng đến một phòng tranh. Nó bảo đây là phòng tranh mà ngày nào nó cũng đi ngang qua, bởi vì nó thích ngắm mấy thứ màu sắc nên hay dừng chân ghé lại đây và thế là quen luôn ông chủ phòng tranh. Các buổi chiều rảnh, nó hay ra quét dọn sơ sơ rồi ông chủ chỉ nó tranh này vẽ thế nào thế nào. Hoàng là cháu của ông chủ phòng tranh. Tranh trong quán, có vài bức là cậu ấy vẽ. Ông chủ nói còn vài bức là bởi vì người ta mua hết mấy bức đẹp đẹp rồi, tranh nó ngộ lắm, người ta thích mua. Hoàng làm việc với cả tá màu sắc, không thể nào là một người chỉ thích đen trắng được.
- Có thể cậu ấy là người trầm lặng khi làm việc nhưng sở thích thực sự thì giống tao thì sao?
- Mày cứ nhìn nó làm việc đi rồi hiểu.
Nhi dắt tôi lẻn vào một góc phòng tranh. Buổi chiều nhập nhoạng tràn qua cửa sổ, tôi thấy cậu bạn của tôi ngồi vẽ với giá tranh và khay màu, bức tranh rực rỡ và đa sắc màu, qua mỗi đường cọ lại thêm một màu sắc khác nữa. Những bức tranh chất ở góc phòng có màu xanh dương, vàng và tím. Rõ ràng cậu ấy không hề thích đen trắng. Không có tiếng nhạc Rock, không có âm thanh nào vang lên ngoại trừ nét cọ quệt trên nền vải. Có tiếng động cơ xe máy, chú thợ lái chiếc mô-tô của Hoàng về.
- Ê nhóc, trả chiếc xe nè.
- Ủa chú mượn đó hả? Con không biết. - Hoàng nói với ra ngoài.
- Tưởng mày thích xe mô-tô lắm mà, sao người ta lấy mà không biết gì hết vậy?
- Con không thích lái xe đâu, con dùng tại vì cần dùng thôi.
- Ừa, uống cà phê không nhóc?
- Dạ không, con không thích cà phê. Chú tắt nhạc đi giùm con, con nghe tiếng nhạc ồn quá không vẽ được chú ơi.
Tôi im lặng, không nói nổi lời nào. Trước mặt tôi, người tôi tưởng là phiên-bản-nam của mình đang mặc áo sơ mi bạc màu, quần jeans, ngồi vẽ tranh trong không khí im lặng và bảo rằng mình ghét mô-tô và không ưa cà phê.
Tôi rời khỏi chỗ nấp, bước đến sau lưng Hoàng, bức tranh cậu ấy đang vẽ khuôn mặt một cô gái, vừa nhìn tôi đã biết đó là tôi. Tôi cay đắng nói:
- Tôi thích được vẽ đen trắng.
Hoàng quay phắt lại nhìn tôi, xém tí thì làm rớt bảng pha màu. Tôi nói:
- Bây giờ tôi còn không biết cậu có phải tên Hoàng hay không.
Nói rồi tôi cầm lấy cốc nước trên bàn, tạt thẳng vào bức tranh còn chưa khô màu. Từng mảng màu bợt bạt chảy xuống, tôi quay lưng đi thẳng về nhà. Con Nhi đuổi theo, gọi ơi ới. Tôi không dừng lại, tôi cảm thấy như vậy là quá đủ cho một ngày rồi.
***
Tôi không đến quán, giờ tôi cảm thấy ghét chỗ đó kinh khủng. Nhi đem cho tôi một bức thư, bảo Hoàng nhờ gửi giùm. Tôi vo viên lại ném vào sọt rác. Mất mấy ngày tôi mới thôi ủ ê và bắt đầu nghe nhạc Rock lại, nhưng trong lòng luôn có thứ gì đó đè nặng. Lí trí tôi bảo Hoàng là một tên dối trá và tôi nên bắt đầu tự yêu bản thân lại. Nhưng mỗi lần giận cậu ấy, tôi lại thấy vừa buồn bực vừa bải hoải, tôi khổ sở suy xét lại từ đầu, xem chuyện gì đã thực sự xảy ra. Cuối cùng tôi đầu hàng cơn chán nản của mình và lấy bức thư từ trong sọt rác ra xem lại. Nét chữ Hoàng gầy và cao.
"Gửi Minh. Cậu có nhớ năm ngoái cậu và nhóm nhảy có biểu diễn trong một buổi diễn ngoài trời chứ? Tớ được thuê vẽ graffity lên bức tường ở gần đó. Hôm ấy trời mưa, bức tường của tớ đã hoàn thành xong, nhưng chẳng ai đến ngắm cả. Tất cả các hoạt động bị đình trệ. Rồi tớ thấy cậu vặn nhạc to hết cỡ và nhảy theo lời bài hát ấy, trong mưa, trước bức tường của tớ. Lúc ấy tớ cảm thấy cậu chính là cô gái rực rỡ nhất, là người xinh đẹp nhất, tài năng nhất tớ từng gặp. Cậu không sợ hãi, cũng không ngại ngùng, cậu toả sáng theo cách của cậu. Mặt nhiều thời gian để dò la tung tích của cậu, tớ tìm ra facebook của cậu. Cậu nói thích hẹn hò với phiên-bản-nam của chính mình. Lại mất thêm một thời gian nữa để tớ học thuộc lòng những thói quen và sở thích của cậu. Tớ không muốn làm kẻ dối trá, chỉ là tớ không đủ can đảm để đối diện cậu bằng chính bản thân mình. Tớ không phải là những gì cậu mong muốn. Tớ biết tớ thích cậu đến phát rồ rồi. Xin lỗi cậu. Hoàng."
Con Nhi nhắn tin cho tôi: "Mày xem xem có the làm hoà với nó không, nó thích mày phát rồ cơ mà". Tôi bực mình nhắn lại: "Nó cho mày bao nhiêu tiền? Mà mày đã đọc thư rồi à?". Nhi trả lời: "Ừ thì đọc rồi. Nhưng mà, mày chấp làm gì, nó bị điên, nó thích mày quá hoá điên rồi". Tôi ném cái điện thoại vào góc giường.
Lại tốn thêm một tuần nữa để tôi ngừng đấu tranh tư tưởng giữa đi tìm Hoàng và cạch mặt cậu ta cả đời. Cuối cùng, trong khi tôi đang lần chần thì đã đến trước cửa phòng tranh rồi. Phòng tranh vắng chủ, tôi cứ thế bước vào. Trong gian phòng vẽ của Hoàng, không có giá vẽ nào được dựng lên. Trên sàn là ni lông phủ đầy, và khi ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, tôi thấy có một tấm gương dựng ở đối diện bức tường. Trong gương phản chiếu hình ảnh tôi với bộ đồ đen và giày sneaker đen trắng. Phải mất mấy phút tôi mới nhận ra đó chỉ là hình vẽ, Hoàng vẽ tôi đang nhảy múa. Tôi ngẩn ra nhìn mãi một lúc lâu. Sau đó tôi nhớ ra rằng có lần Hoàng chở tôi đi chơi, và hỏi tôi nếu một người nói dối vì mục đích tốt đẹp thì có được tha thứ không. Tôi nói, nếu người nói xem mục đích đó là chân chính và sẵn sàng nói dối để bảo vệ điều đó, thì được thôi, có lẽ sẽ mất một thời gian nhưng đáng để tha thứ. Khi nhìn thấy bức vẽ trên tường, tôi nhận ra điều chân thật duy nhất Hoàng đã từng cho tôi thấy là gì.
- Minh...
Tôi quay lại, Hoàng tỏ vẻ hơi bối rối, tay cậu ấy lấm lem màu vẽ. Tôi nói:
- Tên cậu có phải Hoàng không?
- Tên tớ là Hoàng.
- Cậu thấy cà phê của tớ pha thế nào?
Hoàng ngập ngừng một lát rồi nói:
- Đắng lắm, tớ cố lắm mới uống nổi hai ly đó.
Tôi cười. Rồi tôi hỏi cậu ấy:
- Trong tất cả những điều cậu từng nói với tớ, có điều nào là thật không?
- Có, tên của tớ. Và việc tớ thích cậu rất nhiều.
Khi Hoàng nói thế, tôi thấy mắt cậu ấy sáng như buổi đầu chúng tôi gặp nhau. Và tôi nghĩ, chắc chắn là cậu ấy nói thật. Dẫu cậu ấy có nói nghìn lời nói dối, thì tôi vẫn tin đây là điều chân thật duy nhất, vì nếu điều đó là giả, tôi đã không hiện diện trên bức tường này, hoặc trong ánh mắt rất chăm chú Hoàng đang dành cho tôi. Lần này, tôi lại rơi vào một cái hố khác, không phải là phiên-bản-nam của tôi, mà là người thật lòng thích tôi, rất rất nhiều. Và tôi cũng vậy.
                                                                            -BẢO CHÂU-
Chia sẻ của tác giả:"Bản thân mình chưa bao giờ giả vờ làm một ai đó khác. Nếu mình trở thành một người khác vì người mình thích, thì hẳn là mình phải thích người đó lắm lắm lắm. Ai cũng muốn người mình thích thấu hiểu mình, nhưng tình cảm nếu không có sự dung hoà thì tình cảm đó không phải là một tình yêu chân thật. Truyện ngắn này tặng các bạn đang iu và sẽ iu. Còn mình, mình vẫn đang chờ phiên-bản-nam của mình xuất hiện.".
-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro