Hội cuồng ăn hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Hồi còn bé tôi luôn nghĩ mình được sinh ra vì mục đích nào đó. Bây giờ thì tôi đã biết mình được sinh ra vì lý do gì, đó chính là để nếm hết mọi món ngon vật lạ trên đời này. Dĩ nhiên là tôi hơi tròn một tí. Không, nói thẳng toẹt ra là tôi quá cân. Bình thường thì chẳng sao, nhưng khi tôi say nắng một ai đó, tôi lại cảm thấy mình sẽ thất bại thảm hại nếu (dại dột) mở lời.

Còn nhớ tôi đã đứng chờ hai tiếng đồng hồ trong cái nóng Sài Gòn chỉ để được đứng chung với người tôi thích chừng 15 phút. Tình cờ gặp anh ấy lần đầu khi đứng chờ xe buýt đến lớp học thêm, anh ấy luôn mặc áo sơ mi trắng, cả người sach sẽ tinh khiết như một tảng băng. Đứng im đã đẹp, cười cũng đẹp, làm cái gì cũng đẹp. Đáng lẽ tôi chỉ thích ngắm anh ấy thôi, nhưng có một lần khi tôi lên xe không kịp và té ngã dưới đường, anh ấy đã nhảy xuống xe đỡ tôi lên và bị lỡ chuyến xe buýt. Chưa kể tới những lần anh ấy đánh thức tôi dậy cho kịp xuống bến. Bạn hỏi tôi vì sao không yolo tiến tới luôn cho rồi? Bạn có hiểu cái cảm giác chỉ cần bạn đứng trước anh ấy lầ anh ấy sẽ không bao giờ bị ánh nắng chạm tới không? Hay là cái cảm giác băng ghế hai người thế mà bạn vừa ngồi xuống là anh ấy phải ngồi khép nép vì quá chật? Đây đều là nỗi khổ chân thực của tôi, làm tôi chỉ có thể đau buồn ngắm anh ấy từ xa. Chính vì quá buồn, nên tôi phải đi ăn để bớt buồn. Hội những người coi đồ ăn là sinh mạng được triệu tập. Hội này gồm tôi và hai đứa bạn quen trên mạng, điểm chung: Dĩ nhiên là coi đồ ăn như sinh mạng. Bạn có thể xô nó té ngã nó cũng không giận, nhưng bạn ăn một miếng khoai tây của nó thì coi như bạn xong rồi. Chủ đề bàn tán lần này chính là về tình-yêu-mặc-áo-sơ-mi-trắng của tôi. Tôi chọn một quán mì udon và matcha Nhật ngon không tưởng, bọn nó đều giơ tay đồng ý. Khi tôi đến đã thấy Hà và Vy đang chờ tôi.

-Lẹ lên mày, tao thèm udon! – Hà thúc giục tôi.

À quên, nguyên tắc đầu tiên của hội: Chưa đủ người thì không ăn. Hà xích vào cho tôi ngồi. Nó ốm như một cây tăm, Hà bị rối loạn chuyển hóa, ăn bao nhiêu cũng không mập lên. Chắc hẳn bạn ghét nhất là thể loại ăn nhiều mà không mập này? Bạn phải thấy mức độ ăn của nó và sự đau khổ của nó khi chui vào bộ đồ nào cũng giống như chui vào bao bố. Vy thì ra đường ăn như bão quét rồi về nhà tập gym như điên nên vóc dáng nó là cân đối nhất trong bọn. Chỉ có tôi là đau khổ vì kích thước bằng cả hai đứa bạn cộng lại. Hà hớn hở cầm menu lên và gọi món:

-Chị ơi cho em một mì udon, một kem trà xanh, một dorayaki và hai panacotta.

-Dạ vâng, ba chị gọi một udon, một kem trà xanh, một dorayaki và hai panacotta phải không ạ?

-Không, đó là mình nó thôi, bọn em chưa gọi món đâu ạ. – Vy nhìn đắm đuối vào thực đơn.

Lờ đi ánh mắt thảng thốt của chị nhân viên, bọn tôi chăm chú nhìn vào menu và gọi món. Đến lúc đi, chị phục vụ vẫn không giấu được ánh mắt kinh hãi dành cho bọn tôi. Ba món chính bưng ra, bọn tôi im lặng cầm đũa lên, sau đó càn quét. Nguyên tắc thứ hai của hội: Tập trung ăn, không nói chuyện. Ăn xong, tôi bắt đầu than thở. Tất cả bắt đầu từ cái ngày tôi nhìn thấy anh mặc áo sơ mi trắng cho đến cái phút giây tôi nhận ra anh ấy là một cái cây xinh đẹp còn tôi là một con khủng long bạo chúa. Tôi chỉ đành đau khổ làm một con khủng long bạo chúa yêu đơn phương, dù anh ấy hay cười với tôi, hay gọi tôi mỗi khi xe buýt đến, có lần còn cho tôi mượn tiền lẻ để trả tiền xe buýt. Con Vy nhìn tôi khinh bỉ, rồi nói:

-Để tao kể mày nghe một chuyện.

Tình yêu với đồ ăn của Vy được di truyền từ ba mẹ của nó. Chính xác là từ mẹ của nó. Hồi đó mẹ nó là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, còn ba nó là đầu bếp. Tôi qua nhà nó vài lần, lần nào cũng thấy ba nó đang đeo tạp dề đứng bếp. Ba Vy lớn tuổi rồi nhưng rất khỏe mạnh, vui tính chỉ có điều khi nấu ăn thì rất nghiêm túc. Nói chung ba của nó là Gordon Ramsey phiên bản vui hơn và thuần Việt hơn. Ngày xưa ba nó phong độ đến mức từ đầu xóm đến cuối xóm, tất cả các chị em chưa chồng đều thích ba nó hết ráo. Tôi không biết nó có hư cấu không nhưng ba nó quả thật rất phong độ. Ngày đó ba nó đã 30 tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình, bà nội nó lo đến phát cáu. Bất cứ cô gái nào được dẫn về nhà, được ăn một bữa ba nó nấu cho xong, đều bị ba nó đuổi khéo đi hết. Mà cô nào cũng đoan trang, dịu dàng và giỏi giang không để đâu cho hết. Bà nội Vy mai mối hết cô này đến cô kia mà ba nó vẫn không chịu, thế là giảm dần tiêu chuẩn chọn dâu xuống. Tiêu chuẩn càng ngày càng giảm, giảm đến khi mẹ nó xuất hiện thì tiêu chuẩn chọn dâu đã thành "chỉ cần là con gái là được". Mẹ Vy khi đối mặt với bữa ăn của ba Vy, chỉ nói được một câu "Con mời mọi người ăn cơm", rồi bưng chén càn quét tự nhiên như ở nhà. Khi mẹ Vy về rồi, ba nó mới nói với ông bà nội vẫn còn đang kinh hãi rằng: "Con rất thích cô ấy". Thế là ba mẹ Vy đến với nhau, lý do là vì khi nhìn mẹ nó ăn ngon miệng đến quên hết mọi thứ xung quanh, ba nó rất hạnh phúc. Cách khen ngợi một món ăn tốt nhất, chính là ăn đến khi không còn gì trong chén. Một cô gái thành thật với bao tử của mình, chính là một cô gái tốt. Ông bà nội Vy ngơ ngác nghe con trai nói, ngơ ngác nhìn mẹ Vy thành con dâu mình, cuối cùng khi Vy được sinh hạ, mới sực tỉnh nhận ra mình đã có cháu mất rồi. Một câu chuyện dở khóc dở cười, nhưng Vy lại nghiêm nghị nói với tôi:

-Mày không cần phải xấu hổ về bản thân, nhất định trên quả đất này có một người rất yêu thích tật xấu đó của mày. Đến bản thân mình mà cũng phải giấu giếm và né tránh, thì làm sao khiến cho người khác yêu mình được?

Nó nói đến đây thì hai món tiếp theo được bưng ra. Bọn tôi lại im lặng cắm cúi ăn. Quả thật khi nhìn thấy đồ ăn ngon thì bọn tôi chỉ muốn quên hết tất cả. Nên có thể nói dù có chuyện buồn hay đang phải suy nghĩ gì đó thì cách xả stress tốt nhất là đi ăn. Ăn xong rồi, ngon miệng rồi, một nửa phiền não đã vơi đi rồi, chúng tôi lại tiếp tục nói chuyện. Lần này chưa để tôi kịp than, Hà đã lên tiếng:

-Để tao kể cho mày nghe một câu chuyện khác.

Mới nhìn qua Hà trông như một đứa bị suy dinh dưỡng.Từng có người hỏi mẹ nó rằng có phải vì nó kén ăn nên mới ốm không, mẹ nó suýt khóc. Bất cứ quán ăn nào nó đến, chủ quán cũng hỏi nó: "Y như cũ phải không em?". Đi ăn với nó, tốt nhất không nên gọi phần ăn chung, sẽ có thể xảy ra đổ máu. Bất kể nó giận đến mức nào, chỉ cần đọc câu thần chú: "Đi ăn hủ tiếu, bánh canh, bún riêu, phở... không, tao bao", là cơn giận của nó bỗng dưng biến mất. Đứa nào đi ăn chung với nó mà õng ẹo nói không ăn được cái này, không ăn được cái kia, nó sẽ nhìn đứa đó bằng một nửa con mắt và không bao giờ gặp lại nữa. Đợt nào đó, nó thích một cậu bạn khác lớp, mà cậu bạn này chỉ thích những cô gái dễ thương và dịu dàng. Trước mặt cậu ấy, nó không dám ăn, vào quán cũng nói là tớ ăn rồi. Khổ sở không sao chịu được, nhưng đổi lại, xậy dựng được hình tượng cô bạn dịu dàng trong lòng cậu bạn ấy. Nó căng thẳng đến mức phải luôn đem theo một thỏi sô-cô-la để khi lên cơn nghiện đồ ăn thì gặm một miếng cho đỡ thèm. Mối quan hệ giữa hai người đang rất tốt đẹp, sắp biến chuyển thành gà bông đến nơi, thì cậu ấy kéo nó vào một quán thịt nướng. Con Hà thề thốt rằng chỉ ngửi mùi thịt nướng thôi là nó mất hết lý trí rồi. Và chuyện gì đến cũng phải đến, đĩa thịt nướng được mang ra, con Hà ăn với tốc độ ánh sáng. Do nhịn ăn quá lâu, nó vừa ăn vừa cười, sung sướng đến trào nước mắt. Đến khi bao tử của nó được thỏa mãn rồi, thì cậu bạn kia chính thức hóa đá. Con Hà cũng đứng hình, một lát sau nó mới nói:

-Tớ thích cậu, nhưng tớ cũng thích đồ ăn nữa. Nên ở trước mặt cậu mà tớ không thể ăn như thế, thì tớ thà không thích cậu nữa.

Chuyện sau đó không phải là một kết thúc tốt đẹp như trong phim Disney. Nó không bao giờ trở thành gà bông của cậu bạn đó. Nhưng nó không phải bí mật đem theo thỏi sô-cô-la bên mình để lén lút gặm nữa, cũng không phải vào quán mà dối lòng nói rằng mình no rồi. Buồn thì sao, ăn một bữa không hết thì ăn mười bữa, ăn mười bữa vẫn không hết buồn thì ăn một trăm bữa. Nỗi buồn sẽ vơi đi, còn hơn phải gồng mình gánh lấy một hạnh phúc ảo mà không được sống là chính mình. Châm ngôn của Hà là "Mọi người đều có thể phụ lòng ta, nhưng đồ ăn thì không bao giờ". Cứ hỏi những người hiểu được giá trị của một bữa ăn ngon xem. Nếu ăn ngon làm bạn hạnh phúc, thì sao phải vì người khác mà ngừng ăn? Cuối cùng con Hà kết chuyện bằng một câu nói đầy... bạo lực:

-Nếu ai đó bảo mày mập, thì mày ăn luôn nó cho tao!

-Nhưng mà, tao đâu có được tự tin như bọn mày. – Tôi thở dài.

Ngay lập tức, hai đứa nó nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu "Không thể tin được". Rồi con Vy kể cho tôi nghe kỉ niệm ngày đầu tiên bọn tôi họp mặt và đi ăn. Hà lúc đó còn là một đứa ốm nhom, mặt lúc nào cũng xụ xuống một đống, Vy còn mập hơn cả tôi bây giờ. Lúc đó chúng tôi vừa mới quen biết nhau, ba đứa gọi một đống đồ ăn, đang hớn hở ăn thì nghe bọn con trai bàn bên cạnh cười giễu: "Đã mập mà còn ăn nhiều!". Nghe thấy thế, hai cô bạn của tôi hơi cúi mặt xuống, tốc độ gắp thức ăn chậm lại. Tôi lập tức buông đũa, quay phắt lại và nói một tràng: "Bọn tôi mập có hao tổn gì đến nồi cơm nhà mấy bạn không? Mà bọn tôi thích ăn gì thì ăn chứ, có miệng mà!". Bọn con trai đằng sau cúi mặt ăn tiếp, không ai nói gì nữa hết. Sau đó, tôi quay lại nói với Hà và Vy: "Thích ăn chẳng có gì sai. Sợ người ta cười nên cố gắng không thích ăn nữa mới là sai". Con Hà bảo rằng chính vì câu nói đó của tôi mà từ đó trở đi nó có ăn như một con heo cũng không sợ ai dòm ngó, dè bỉu nữa. Còn Vy bảo nó đã không còn sợ mấy thành phần kof thị cân nặng của mình nữa, nó giảm cân chỉ để có thêm chỗ trống trong cơ thể để chứa đồ ăn ngon thôi. Rồi tụi bạn chốt hạ một câu rằng moi hết trong người tôi cũng không ra tí tự ti nào mà bày đặt than thở.

-Sơ-mi-trắng đứng ở trạm xe buýt chứ gì? Chút nữa bọn tao chở mày ra đó, tỏ tình ngay và luôn cho tao! – Con Vy đập bàn.

-Ngay... ngay bây giờ á? – Tôi hốt hoảng.

-Không, ăn xong mới đi chứ.

Món cuối cùng được đem ra, tôi có hơi hoảng sợ nên không muốn ăn nhanh, nhưng vừa cầm muỗng lên thì lại múc như gió, chẳng mấy chốc đã hết nhẵn. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì bọn nó đã gọi tính tiền, rồi trước con mắt kinh hoàng của nhân viên tiệm vì lượng đĩa quá nhiều chưa kịp dọn, bọn nó lôi tuột tôi ra trạm xe buýt. Tình yêu sơ mi trắng của tôi vẫn đang đứng chờ xe buýt như thường lệ. Tôi bị lũ bạn đá ra khỏi xe và vào trong khi vẫn ngơ ngác, tôi thấy mình băng qua đường rồi đã đứng trước mặt anh ấy. Anh ấy cười chào tôi, còn tôi nặn ra một nụ cười như bị đau răng. Nhìn sang đường, lũ bạn chết tiệt đang làm dấu hiệu thúc giục, tôi liền làm theo truyền thống, uốn lưỡi 7 lần trước khi nói...

-Em làm gì thế?

-Á... em... em bị đau lưỡi.

Sau đó tôi không nhớ chính xác mọi chuyện xảy ra thế nào, tôi chỉ nhớ là trong tình trạng nhục như con cá nục vì bị bắt quả tang đang uốn lưỡi một cách lộ liễu, tôi đã nói ra cái câu ba chữ thần thánh đó trong vôi thức. Anh ấy chỉ đơ ra mất 5 phút rồi cười một cách ngại ngùng, còn đưa tay gãi đầu ra vẻ bối rối (Má ơi, sao mà dễ thương thế!). Rồi anh ấy nói:

-Em rất dễ thương! Lần đầu nhìn thấy em, anh suýt nhầm thành bạn gái anh. Cô ấy cũng có vóc dáng và gương mặt tròn trịa y chang em á, cả kiểu tóc cũng giống luôn.

Tôi bị mất một đoạn trí nhớ từ lúc sau khi anh ấy nói xong câu đó đến khi con Vy lấy tay vỗ một cách thô bạo vào mặt tôi để đánh thức tôi dậy. Nó hung hãn hỏi:

-Sao????

Tôi thẫn thờ lắc đầu. Con Vy với con Hà nhìn nhau, trong lúc tôi buồn muốn khóc như vậy mà tụi nó còn có thể nói:

-Vậy là có lý do để đi ăn chia buồn rồi đúng không?

Đáng ra tôi phải rất buồn mới đúng. Nhưng bọn nó đã nhắc đến "ăn chia buồn", nên tôi lại thấy vui trở lại. Khi ngồi sau lưng Vy, tôi đã cảm thấy thật may mắn vì nghe lời mấy đứa bạn xui khiến. Nếu tôi cứ cuộn mình trong cái kén đó mãi, tôi đã phải quanh quẩn với cái suy nghĩ sợ sệt rằng anh ấy không thích tôi, vì tôi mập mạp. Nhưng rõ ràng là anh ấy đâu có ghét tôi vì tôi mập, cũng đâu vì tôi mập mà trở nên đáng ghét? Nghĩ tới đây lại thấy buồn cười, đáng lẽ tôi không nên lo sợ vô lý như vậy mới phải. Cảm giác hụt hẫng ban nãy dần vơi. Tưởng tôi đang sầu thảm, con Hà chạy xe song song với tôi và nói:

-Mày đừng buồn nữa, chỗ này bán bánh ngọt ngon lắm. Đảm bảo là ăn xong là đến tên của mình còn quên chứ nói gì đến nỗi buồn!

Tôi muốn xụ mặt xuống cho nó thấy là mình đang buồn, nhưng không tài nào nhịn cười nổi. Con Hà nói quá chuẩn, "Ăn một bữa không hết buồn thì ăn mười bữa. Ăn mười bữa không hết buồn thì ăn một trăm bữa". Nhưng thôi, chỉ cần được làm điều mình thích, với lũ bạn quỷ sứ của mình thì một bữa là quá đủ để thổi bay tất cả nỗi buồn rồi.

-BẢO CHÂU-

Chia sẻ của tác giả: Bạn của mình hầu hết đều rất thích ăn. Có một lần sau khi học xong, cảm thấy quá mệt mỏi, bọn mình kéo nhau đi ăn kem. Đó là một quán kem lề đường, mình vẫn còn nhỏ vẻ mặt của con bạn thân khi ăn muỗng kem đầu tiên, giống như là miếng kem đó đã biến nó thành một con người tốt hơn vậy J. Mình nghĩ ai trong cuộc sống cũng cần những giây phút sống thành thực với bản thân để cảm nhận được niềm hạnh phúc mà chúng ta có thể mang đến cho chính mình. Nếu cứ mãi suy tính, đắn đo thì chuyện mà chúng ta trông đợi nhất, yêu thích nhất đã không còn là chuyện ta thích làm nữa. Cứ tận hưởng một cách trọn vẹn và nguyên sơ nhất những gì thuộc về bản chất của mình. Chỉ cần như thế!

-END-

.�y4�^���ci��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro