( Quyển 2) Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 11:

"It, mày thay đồ xong chưa? Chúng ta phải đi đón ba bây giờ." Day mở cửa hỏi It, người đang cau mày đứng trước tủ quần áo với chiếc khăn tắm quấn quanh eo.

"Mày còn chưa mặc quần áo?" Day hỏi lại. It quay sang nhìn Day với vẻ căng thẳng.

“Tao không muốn đi, Day." It càu nhàu trước khi ngồi phịch xuống chiếc ghế đặt trước gương.

"Tại sao không?" Day vừa hỏi vừa đi về phía người yêu. Day đã thay xong quần áo. Day mặc một bộ vest đen với áo sơ mi trơn màu xanh bên trong. Anh không đeo cà vạt vì trang phục không trang trọng lắm.

"Chà, bữa tiệc tối sẽ chỉ toàn những người già nói về những thứ mà tao không biết. Bây giờ mày nên biết rằng tao hoàn toàn không hiểu khía cạnh kinh doanh của mọi thứ." It hét lại.

"Nào, tại sao bây giờ mày mới nói với tao điều này? Tại sao mày không nói với tao điều này ngay từ đầu rằng mày không muốn đi. Bây giờ tao không thể đi một mình." Day hỏi.

"Ừm, tao không nghĩ tới mày thật sự sẽ đi. Không sao, tao đi. Ít nhất có tao ở đây, mày sẽ không cảm thấy nhàm chán. Chọn đồ cho tao mặc đi." It nói.

Day mở cửa tủ lấy vài bộ quần áo cho It mặc. Sau khi It thay quần áo, Day đưa cậu đến nhà của ba mình. Họ đón ba mẹ cậu, để họ có thể đi dự tiệc cùng nhau.

"Cười lên nào, con trai. Con trông thật đẹp trai khi ăn mặc như thế này." mẹ của It chào đón khi bà cưỡi đi cùng họ đến bữa tiệc của khách sạn.

"Nhớ kỹ, chúng ta đi dự tiệc, con sẽ không cùng Day đánh nhau." Ba It thản nhiên nói. lt quay sang ba mẹ đang ngồi ở băng ghế sau.

"Tốt hơn là bọn con nên đánh nhau. Điều đó thậm chí còn thú vị hơn là đi dự tiệc như thế này." It phàn nàn. Mẹ cậu cười và cười.

"Hãy nhìn vào Day. Ba không thấy bất kỳ lời phàn nàn nào từ Day." ba của lt so sánh.

"Khi giải quyết công việc, tại sao anh ấy lại phàn nàn?" It nói. Day chỉ lặng lẽ lắng nghe. Chẳng mấy chốc, họ đã đến khách sạn nơi bữa tiệc được tổ chức.

"Bữa tiệc kiểu này có thể được tổ chức tại nhà. Con thấy không cần thiết phải tổ chức ở khách sạn." It nói khi bước ra khỏi xe.

"Anh ấy có thể sắp xếp nó ở bất cứ đâu anh ấy muốn. Đó là việc của anh ấy. Chúng tôi chỉ là khách. Thế thôi. Đi thôi. Đừng phàn nàn nhiều như vậy." Ba It nói trước khi cùng vợ bước vào trong.

Day và It theo sau họ.

"Sửa mặt đi. Thư giãn một chút. Đừng cau mày nữa." Day luồn ngón tay vào giữa lông mày của It để vuốt chúng.

"Tao không giống mày. Làm sao tao có thể luôn giữ được vẻ mặt bình tĩnh? Mày luôn bình tĩnh trong mọi tình huống." It nói với Day. Anh cười nhẹ,
không nói gì. Ngay khi họ bước vào địa điểm, họ có thể thấy khá nhiều khách đã đến.

“Xin chào, Khun Arthit.” giọng chủ nhà cất lên khi ông bước tới chào đón gia đình It.

"Xin chào, Khun Kamthorn." ba của It chào trước khi quay sang nhìn It và Day.

"Xin chào..." Day và It đồng thanh nói khi họ giơ tay để thể hiện sự tôn trọng.

"À... là Day. Tôi đã quen mặt cậu ấy rồi, nhưng đây là ai? Cậu ấy là con trai khác của ông sao Khun Arthit, phải không?" Kamthorn chào khi nhìn thấy It.

“Dạ, thằng bé tên là It.” ba It giới thiệu con trai mình.

"A... cậu ấy đẹp trai. Giống như ba cậu ấy... a... Xin cứ tự nhiên. Hôm nay, chúng tôi đã có một bữa tiệc buffet và cocktail. Mọi người có thể chọn bất cứ thứ gì bạn muốn ăn. Tôi xin phép. bây giờ. Tôi sẽ chào đón những vị khách ở đó ngay bây giờ. Tôi sẽ quay lại sớm để nói chuyện sau, Khun Arthit." Kamthorn nói trước khi bước đi để chào đón những vị khách khác. Ba mẹ của It đã đưa It và Day đến giới thiệu họ với những người mà họ quen biết. Có một số người ở đó mà ba của It không quen.

"Mày có đói không?" Day quay sang hỏi It với khuôn mặt bắt đầu cau có.

"Tao đói... tao cũng mệt. Tao đã theo ba đi khắp nơi. Tao đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi." It nhỏ giọng than phiền vì sợ na nghe thấy.

"Hừm... vậy đi ăn chút gì đi." Ba It gật đầu. It đã bỏ đi, vì vậy Day lại đi tìm cậu.

"Đi kiếm chút đồ ăn đi." Day khẽ chạm vào khuỷu tay lt trước khi kéo cậu về phía khu vực tiệc buffet. Tại sự kiện này, không chỉ có những người lớn tuổi. Cũng có khá nhiều bạn trẻ. Hầu hết trong số họ là con của những khách mời đã đến sự kiện cùng ba
mẹ của họ. Trên đường đến khu vực tiệc tự chọn, Day và It đã thu hút sự chú ý của một số người. Họ không buồn nhìn về phía mình. Day chỉ biết
nhìn người yêu. Còn It thì chỉ biết nhìn đống đồ ăn trước mặt.

"Bây giờ, mày sẽ cười chứ?" Day trêu chọc khi dẫn It đi ăn. It mỉm cười hài lòng.

"Tất nhiên rồi! Tao cảm thấy như mình đang ở trong thiên đường ẩm thực vậy." It nói trước khi bước tới lấy một chiếc đĩa. Cậu lấy đầy thức ăn mà cậu muốn ăn. Day đi bộ và làm như vậy. Khi họ đã chọn xong mọi thứ họ muốn ăn, Day tìm một cái bàn để ngồi. Anh chọn một cái ở góc phòng, nơi họ có thể ăn riêng. It ngay lập tức bắt đầu ăn.

"Mày muốn uống loại nước nào?" Day hỏi khi một người phục vụ mang rượu đến bàn của họ.

Đôi mắt của It sáng lên khi nhìn thấy nhiều loại đồ uống.

"Tao sẽ lấy..." It đang định chọn.

“Chúng ta sẽ uống một ít nước ép trái cây." Day nói, ngắt lời cậu.

"Ồ, tại sao... tao muốn uống một ly Martini." It nhanh chóng phản đối.

“Tối nay không được uống chút rượu nào hết.” Day nghiêm nghị nói trong khi trừng mắt nhìn It một cách hung dữ. It nhìn anh dữ dội.

"Ai đến dự tiệc mà chỉ uống nước ép trái cây chứ? Đến một đứa trẻ bảy tám tuổi cũng không được." It càu nhàu.

"Đừng phàn nàn nhiều như vậy nếu mày không muốn bị trừng phạt." Day cố gắng đe dọa cậu. It đã cố gắng quan tâm. Cậu ngồi và ăn thức ăn của mình bên cạnh Day. Nước trái cây được mang đến bàn cho hai người họ. Day đã ăn một số thức ăn, nhưng không nhiều như It.

"Day... Papa bảo mẹ đến đón con. Vừa rồi có người muốn bàn với hai con về một số sản phẩm cho cửa hàng." Mẹ It đến đón Day.

“Day đang ăn mà mẹ." It phản đối.

"Không sao đâu. Con no rồi. Con có thể đi." Day nói với mẹ của lt trước khi quay sang lt.

"Ngồi đây ăn đi. Không được đi đâu cả. Mày biết đấy... không được ngoại tình hay liếc mắt đưa tình với ai. Nếu không, đừng có nói là tao không cảnh
cáo mày." Day ra lệnh khiến It tức giận. Còn mẹ It bí mật mỉm cười và cười một mình.

"Mẹ ơi, Day lại đe dọa con." It lập tức phàn nàn với mẹ.

"Chà, cứ làm theo lời Day đi. Đừng bướng bỉnh như vậy, được chứ?" Mẹ của lt nói, đứng về phía Day.

“Vậy sao mẹ không ngồi với con?” It hỏi.

"Chà, ngay bây giờ, mẹ đang nói chuyện với vợ của Khun Kamthorn về một chuyến đi spa. Con có thể ngồi một mình một lúc." mẹ của It nói trước khi rời đi cùng Day. Bóng dáng nhỏ bé ngồi với vẻ mặt chán ghét trước khi tiếp tục ăn. Khi đã ăn no, It ngồi nhìn quanh địa điểm liên tục. Cậu cầm điện thoại lên và chơi vài trò chơi. Cậu đã cố gọi cho Nick, nhưng có vẻ như Nick đang bận và không thể trả lời điện thoại của cậu. It chỉ có thể ngồi nhìn Day, trong khi tự hỏi khi nào anh sẽ quay lại. Day cũng thỉnh thoảng liếc nhìn It nhưng anh không thể rời đi vì họ đang nói chuyện công việc.

Day biết rằng It hẳn đang rất buồn chán.

“Xin chào.” một giọng nói cất lên khiến It phải ngước mắt lên khỏi chiếc điện thoại trên tay.

“ Ừm." lt bối rối trả lời khi nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt mình.

"Chuyện gì vậy?" It hỏi lại.

"Chà, hai chúng tôi đã thấy... ừ..." các cô gái cố nói chuyện với cậu, nhưng cậu không biết họ là ai.

"Tên tôi là It." It tự giới thiệu.

"Vâng... Tên tôi là Baihmon, còn đây là em gái tôi. Em ấy tên là Yaimai... Vừa rồi chúng tôi thấy hai người ngồi buồn chán ở đây nên định đến nói chuyện với hai người. Hai người có phiền không nếu chúng tôi ngồi cùng?" người phụ nữ trẻ nói. Vì It phát ngán với việc ngồi một mình, cậu nghĩ sẽ tốt hơn nếu có một người bạn để nói chuyện, vì vậy cậu gật đầu.

"Ngồi đi." It đáp lại. Bên cạnh đó, hai cô gái trẻ trông xinh đẹp. Một trong những phụ nữ trẻ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh It.

"Tôi muốn anh gọi tôi là Mon. Chà, tại sao anh lại ngồi đây một mình?" Cô gái hỏi.

"Chà, những người khác đang nói về công việc. Tôi không giỏi nói chuyện kinh doanh lắm." It nói, nghĩ về bữa tiệc này điên rồ như thế nào. Chỉ có những người ở đây để nói về công việc. Cậu không thấy ai giao lưu và thư giãn.

"Lúc đầu, chúng tôi thấy anh đi cùng anh trai đúng không? Vậy anh trai It đâu?" cô gái kia hỏi.

"Anh trai?" It bối rối hỏi lại. Cậu không nhận ra rằng không ai ở đây biết It và Day là gì với nhau.

“Đó là người đàn ông cao lớn mặc vest đen, ánh mắt dữ tợn ấy.” người phụ nữ lại nói. It ngay lập tức biết cô gái đang nói về ai.

"Ồ... Day, anh ấy đã đến nói chuyện với Papa rồi." It trả lời, không thừa nhận hay phủ nhận Day có phải là anh chị em của mình hay không.

"À... Yaimai, cô ấy muốn làm quen với anh trai của anh... nhưng cô ấy quá nhút nhát để chào hỏi anh ấy." Mon nói với giọng nhẹ nhàng. Điều này cho It biết rằng cô gái trẻ tên Yaimai quan tâm đến Day.

"Day là người ít nói... anh ấy sẽ không làm quen với ai trừ khi liên quan đến công việc." It nói, cố hạ gục cô gái.

"Chà, anh có thể giới thiệu em gái tôi với anh trai của anh không? Cô ấy sẽ không tán tỉnh anh ấy hay bất cứ điều gì. Cô ấy chỉ muốn làm quen với anh ấy thôi." Mon nói một cách trân trọng.

“ Tôi nghĩ...” It định nói không, nhưng cậu phải ngừng nói khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đi về phía mình.

"Chuyện gì đang xảy ra thế, It?" Một giọng nói bình tĩnh hỏi trong khi đi về phía chiếc bàn nơi It đang ngồi. Điều này khiến khuôn mặt của cô gái sáng lên một chút khi nhìn thấy Day. Day ngây người nhìn vào khuôn mặt của hai người phụ nữ.

"Không, không có gì đâu Day. Mày cứ nói chuyện công việc tiếp đi. Tao đang ngồi đây đợi mà." It cố đuổi Day đi để nói chuyện công việc. Cậu không muốn anh đến quá gần cô gái, nhưng bên kia hiểu đây là một điều gì đó khác biệt.

"Mày vội vàng đuổi tao đi làm gì?" Day quay sang nghiêm khắc hỏi.

"Tao không đuổi mày đi... tao thấy mày ở đằng kia nói chuyện công việc mà." It đáp lại. Day quay sang nhìn hai thiếu nữ.

"Cho tôi mượn It một lát nhé." Day khẽ nói trước khi kéo It ra khỏi ghế và đi theo anh vào phòng vệ sinh của khách sạn.

"Day, đi chậm thôi. Nếu mày không thể, hãy buông tay tai ra. Mày đang làm tao đau đấy." It hét lên nhưng không lớn. Day buông tay It khi anh đến lối vào phòng vệ sinh, nơi họ có thể nói chuyện riêng tư.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao mày lại đưa tao vào đây?" It giận dữ hỏi. Day thẫn thờ nhìn It.

"Vừa rồi mày làm cái gì thế?" Day hỏi.

"Ý mày là gì? Tao đã làm gì?" It không hiểu ý của Day.

"Tao đã nói với mày là đừng để mắt đến bất cứ ai rồi." Day nói lại. It khẽ nhíu mày.

"Tao không làm gì với ai cả. À, đừng nói với tao là mày nghĩ tao đang tán tỉnh hai người phụ nữ đó nhé?" It hỏi lại.

"Không phải thế sao?" Day hỏi lại.

"Chết tiệt. Họ tự đến nói chuyện với tao. Tao đẹp trai hiểu chứ." It đùa.

"Mày thật sự muốn nói chuyện với hai người phụ nữ đó hả? Đó là lý do tại sao mày cố đuổi tao đi nhanh như vậy?" Day hỏi.

"Ý mày là sao? Tao không phải đuổi mày đi. Tại sao hôm nay mày lại nói những lời này về tao? Mày làm tao khó hiểu." It hỏi lại. Day nhìn cậu chằm chằm dữ dội.

"Vừa rồi con chó nào làm vậy? Mày cố vội đuổi tao đi để còn nói chuyện tiếp vì muốn ở một mình với hai người phụ nữ đó mà." Day nói, nhấn mạnh đoạn cuối khiến It đơ người.

"Tao không đuổi mày đi chút nào." It nói với giọng bị bóp nghẹt. Day tiếp tục nhìn chằm chằm vào It như thể không tin cậu. It khẽ thở dài.

"A... Tốt thôi... tao đang đuổi mày đi, được chứ?" It thừa nhận.

Đột nhiên...

Cánh tay mảnh khảnh của It bị Day tóm lấy và bóp mạnh.

"Ối, đau quá..." lt kêu lên trong khi nhìn xung quanh. Cậu sợ người khác sẽ nghĩ gì.

"Mày đang tìm lý do để tao hại mày đúng không? Muốn tao đối với mày tàn nhẫn à?" Day nghiêm nghị hỏi.

"Chết tiệt, Day. Mày điên à? Tao còn chưa nói xong mà. Mày có biết tại sao tao cố đuổi mày đi không?" lt cãi lại với giọng gay gắt. Day không trả lời. Thay vào đó, anh chỉ nhìn chằm chằm vào It.

"Lý do tao cố gắng đuổi mày đi là vì cô gái tên Yaimai quan tâm đến mày. Cô ấy muốn tao giới thiệu mày với cô ấy. Đó là lý do tại sao tao không muốn mày ở lại. Bây giờ mày đã hiểu chưa?!" It nói khiến Day đơ người ra một chút.

"Mày đang nói sự thật sao?" Day hỏi lại.

"Được rồi, đừng tin tao. Đó là việc của mày. Buông tay tao ra. Tao đau lắm. Nếu biết trước sẽ như này, tao đã không để mày đi nói chuyện công việc. Họ chỉ đến bàn vì mày đã bỏ rơi tao. Tao nghĩ mình sẽ đi ngủ và đợi trong phòng rồi." It nói một cách mỉa mai, khiến tâm trạng cáu kỉnh của Day dịu đi trong giây lát. Anh thả tay ra khỏi cánh tay của It. It xoa nhẹ cánh tay nơi Day đã siết chặt. Cậu có một cái nhìn khó chịu trên khuôn mặt của mình.

"Mỗi lần như vậy, mày luôn làm tổn thương tao thay vì hỏi chuyện gì đã xảy ra trước." It nói.

"Chà, mày thích gặp rắc rối và tìm lý do để khiến tao khó chịu với mày." Day đáp lại. It nhíu mày lại với nhau.

"Ồ, quên nó đi. Đi đi. Tao đi vệ sinh." It nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh.

"Vậy thì, tao sẽ chỉ đứng đây và đợi." Day nói. Anh dựa vào bức tường trước lối vào phòng tắm để đợi It.

' Thằng ngu không biết gì cả. Anh ấy sẽ tiếp tục làm tổn thương mình nhiều lần.' It khẽ lẩm bẩm khi bước vào phòng vệ sinh. It làm việc của mình trước khi bước đến rửa tay. Một trong những cánh cửa phòng tắm mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi bước ra ngoài, It cũng không để ý lắm cho đến khi nhìn thấy một người đàn ông khác cũng từ trong gian đó bước ra, người thứ hai bước ra khiến It khựng lại một chút.

"It!" bên kia gọi khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của lt trong gương. It quay lại nhìn vào mặt người vừa gọi mình. Khuôn mặt ngọt ngào của người đàn ông kia nở một nụ cười.

"Hehe, mày không có đủ tiền cho một phòng khách sạn sao Mac? Đó có phải là lý do tại sao mày phải làm nó trong một phòng vệ sinh." It cười khẩy, khiến khuôn mặt của chàng trai trẻ đỏ bừng.

“Cái miệng thông minh đó, mày chẳng thay đổi gì cả.” Mac nói trước khi nhìn It từ đầu đến chân trước khi quay sang chàng trai trẻ kia.

"Ra ngoài đi. Tao muốn nói chuyện với một người bạn cũ." Mac quay sang cậu trai kia trước khi cậu bước ra ngoài. Một người khác bước vào phòng vệ sinh, nhưng anh ta không để ý đến It và Mac. Anh ta chỉ nghĩ họ chỉ là người quen nói chuyện với nhau.

"Chà, mày đang làm gì ở đây... chồng mày ở đâu? Anh ta đang làm gì?" Mac hỏi.

"Ừm, đó là chuyện của tao. Tại sao mày lại muốn biết nhiều về người khác như vậy? Hay mày bị ám ảnh bởi tay chân của Day?" It chế nhạo lại. Mac siết chặt nắm đấm.

"Hừm, đúng vậy. Tao nghiện tay chân của chồng mày rồi. Nhất định tao sẽ lấy anh ta..." Mac nghiêm túc nói.

"Hừm... hehe... hehe... vậy thì tao sẽ nói với Day cho mày... nhưng tao muốn nhắc nhở mày một chút, mày phải quay lại và rèn luyện kỹ năng của mình một chút. Sau đó, trong kiếp sau, mày có thể quay lại báo đáp anh ấy." It cười mỉa mai nói với Mac.

"Mày không cần phải lo lắng. Tao chắc chắn sẽ trả đũa anh ta, và quan trọng nhất, tao cũng sẽ trả lại mày." Mac nói lại, khiến Itt đóng băng.

"Mày định làm gì với tôi vậy, Mac? Mày ám ảnh tao đến vậy để làm cái quái gì?" It hỏi với giọng nghiêm nghị.

"Đó là bởi vì tao chưa làm gì với mày. Một khi mày nếm thử hương vị của tao, mày sẽ bị ấn tượng. Có lẽ mày sẽ nghiện đến mức không thể quên được tao đấy." Mac trêu chọc.

"lt, mày đang làm gì vậy? Làm gì mà lâu thế?" Giọng của Day vang lên khi dáng người cao lớn bước vào. It ngay lập tức quay sang nhìn Day, người lúc này đang nhìn chằm chằm vào Mac. Mac sững người khi nhìn thấy Day.

"Chết tiệt... mày có việc gì với It à?" Day ngay lập tức tiến về phía Mac vì anh vẫn chưa quên những gì đã xảy ra. It vội vàng chặn anh l lại.

"Không có gì đâu Day. Tao vô tình đụng phải cậu ấy. Đừng để ý đến cậu ấy. Mình ra ngoài đi." It nói với người yêu trong khi kéo tay Day giục anh rời đi.

"Cậu ta đã làm gì mày?" Day nghiêm nghị hỏi.

"Cậu ấy thực sự không làm gì cả. Đi thôi. Giờ này chắc ba đang tìm chúng ta đấy." It nhắc đến ba với Day. Day tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt Mac, nhưng Mac không nhìn về phía anh.

"Đừng quên những gì tao đã nói với mày, It. Tao nghiêm túc." Mac nhắc lại.

"Tại sao?!! Mày định làm gì?" Day hét trong phòng vệ sinh.

"Câm mồm đi, Mac. Đừng nghĩ rằng chỉ vì tao dừng lại là vì tao sợ mày. Tao đang quan tâm đến người dọn dẹp phòng vệ sinh. Tao không muốn họ trở nên kiệt sức vì có để làm sạch vết máu bẩn của mày." It nói lại một cách cứng nhắc trước khi ngay lập tức kéo Day ra khỏi phòng vệ sinh. Cậu không muốn Day vướng vào một cuộc chiến. Ittl kéo Day đến phòng tiệc, nhưng họ vẫn chưa vào trong.

"Đợi đã. Mày không định nói cho tao biết Mac đã nói gì với mày sao?" Day nghiêm nghị hỏi.

"Chúng ta không thể trở lại trong phòng nói chuyện sao?" It mệt mỏi nói.

“Không, tao muốn mày nói cho tao biết ngay bây giờ." Day nói lại.

"Chuyện đó để sau nói đi. Ba mẹ đang đi qua." lt nói khi nhìn thấy ba mẹ đang đi về phía mình. Mặt Day vẫn căng thẳng.

"Hai đứa đã ở đâu vậy? Ba muốn giới thiệu Day với chủ sở hữu của một công ty nhập khẩu bánh xe hợp kim cao cấp. Phòng khi chúng ta cần đặt hàng từ họ." Ba của It nói.

“Con vào nhà vệ sinh với Day, Papa." It trả lời.

"Hừm... Chúng ta đi chào hỏi một chút đi. Sau này còn có thể sử dụng dịch vụ của họ, gặp mặt là tốt nhất." Ba It nghiêm túc nói. Day và It chắc chắn phải làm theo.

' Khi nào chúng ta về phòng, mày sẽ phải kể cho tao nghe mọi chuyện, It.' Day nhẹ nhàng nói với It.

' Tao biết mà.' It đáp lại trước khi bước đến chỗ nhóm người đang ngồi cùng bàn.

"Anh khỏe không, Khun Arthit? Con trai anh đâu?" một người đàn ông trung niên chào đón khi thấy ba của It tiến lại gần mình.

"Hừm... Đây là Day, còn đây là It, con trai tôi. Day, It, đây là Khun Kitcha. Ông ấy là chủ sở hữu của công ty Sản phẩm M2M mà ba đã nói với các con
trước đó đấy." Ba It vừa nói vừa giới thiệu với mọi người.

Day và It ngay lập tức giơ tay bày tỏ sự kính trọng.

"Ồ, bây giờ Khun có hai con trai phải không? Cả hai người đàn ông đều trông rất đẹp trai." Kitcha nói với một nụ cười. Day và It không đính chính vì mọi người tại sự kiện vì họ đều nghĩ Day và It là anh em ruột.

"Nếu Khun có một cô con gái, cô ấy sẽ rất xinh đẹp. Thật tiếc khi Khun không có con gái. Tôi sẽ để con trai tôi tán tỉnh cô ấy, haha." Kitcha nói vì tâm trạng vui vẻ.

"Khun cũng có con trai à, Khun Kitcha?" Ba của It lịch sự hỏi.

"Ừ, hôm nay nó đi với tôi. Chắc nó bằng tuổi It. Ồ, lại đây con trai." Kitcha nói khi thấy con trai bước vào phòng. Day và It quay lại nhìn. Cả hai đều im lặng.

"Mac, hãy đến tỏ lòng kính trọng với chú Arthit đi. Chú ấy là chủ sở hữu của SIN City, cửa hàng ga-ra độ hàng đầu trong ngành." Kitcha nói. Mac hơi sửng sốt khi nhìn thấy nhóm người mà ba cậu vừa nói đến chính là gia đình của It.

"Chào chú và dì ạ." Mac giơ cả hai tay lên để tỏ lòng kính trọng với ba mẹ It trước khi nhìn vào mặt It và mỉm cười.

“Tao không nghĩ rằng ba tao và ba mày lại biết nhau rõ như vậy.” Mac nói, khiến cả hai người ba quay lại và nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu.

"Hai đứa quen nhau?" Ba Mac hỏi. Khuôn mặt của lt hơi căng thẳng trước khi liếc nhìn Day, người lúc này đang cau mày. Anh trông như thể có thể giết Mac bất cứ lúc nào.

“Ba, It và con học cùng trường trung học." Mac lại nói.

"À... thật sao? Thế giới là một nơi nhỏ bé." Ba của Mac vui vẻ nói.

"Nhưng chúng con không thân thiết lắm. Chúng con ở trong những nhóm bạn khác nhau." It nói, khuôn mặt cậu cáu kỉnh ngay lập tức khiến Mac đứng hình. Mac nhìn It, nhưng Mac không nói gì. Mac thấy cách Day đang nhìn mình.

"À, thì ra, hai đứa vừa học cùng trường. Thật tốt. Tất cả chúng ta sẽ sớm thân thiết hơn thôi." ba Mac lại nói. It quay sang nhìn mẹ nó.

' Mẹ ơi, chúng con về được chưa? Con đang buồn ngủ.' It nói với mẹ vì cậu không muốn tiếp tục nói chuyện với Mac. Mẹ nó đi qua thủ thỉ với chồng.

"Hừm... được rồi, com và Day cần phải nói lời tạm biệt với Khun Kamthorn cùng với ba. Ừm... Tôi xin lỗi Khun Kitcha. Hãy cho tôi một chút thời gian. Tôi muốn xem những thứ từ nhà máy của anh ấy Khun." Ba của It nói trước khi tạm biệt một lúc sau. Sau đó, cậu cùng gia đình chào tạm biệt người dẫn chương trình trước khi lên xe.

"Papa!! ...Con sẽ không cho phép ba mua đồ từ nhà máy của Mac đâu." It hét lên ngay lập tức khi ba mẹ chuẩn bị lên xe. Day lái xe rời khách sạn với vẻ mặt bình thản.

"Tại sao? Cái gì vậy?" Mẹ của It lơ đãng hỏi.

" Con không có quan hệ tốt với cậu ta... nhóm của con và nhóm của cậu ta đã gây gổ với nhau từ khi bọn con còn học trung học rồi." It nói.

"Chà, còn bây giờ thì sao? Có chuyện gì khác đang xảy ra không?" Ba It tiếp tục hỏi.

"Sao ba lại hỏi thế?" It hỏi lại.

"Chà, ba đã nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Day. Ba đã nhận ra điều đó ngay khi con trai Kitcha bước vào. Giống như Day đã có ác cảm với cậu ấy trong 10 năm rồi vậy." ba của It nói vì mọi người nhận thấy Day dừng lại một chút. Day nhìn ba It qua kính chiếu hậu.

"Hì hì, chính con nói phải không? Con có thói quen giống ba nên chắc chắn là ba sẽ để ý." Ba It nói như thể đọc được ánh mắt của Day.

"Ba là một chuyên gia khi tìm ra vấn đề với mọi người." Day trêu lại ba của It

"Chà, có vấn đề gì vậy?" Ba It hỏi.

"Không có gì. Chỉ là con không thích khuôn mặt của cậu ta thôi." Day trả lời thẳng thừng, mắt vẫn nhìn về phía trước.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro