( Quyển 2) Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 6:

" Vì chúng ta đã tình cờ gặp nhau nên anh có muốn đến đường đua không? Những ngày này, có nhiều gương mặt mới tham gia cuộc đua. Hia nên đến xem kỹ năng của những đứa trẻ mới này. Với lại, lũ khốn đó sẽ rất vui khi thấy anh thỉnh thoảng ghé qua đấy, Hia." Nan mời Day và Neil. Họ quay sang nhìn nhau.

"Hai người không cần nhìn nhau. Đáng lẽ bọn mày nên quay lại nhìn bọn tao và nói... tao muốn đi, phải không?" It đã chặn. Day quay sang nhìn cậu.

"Ý mày là gì?" Day hỏi.

"Đi!" It và Nick đồng thanh nói. Day đưa tay lên giữ thái dương.

"Có vẻ như mày và tao sẽ rất khó để từ chối." Neil cười nói.

"Được rồi, chúng ta có thể đi. Chúng ta sẽ bắt taxi. Hôm nay tao không lái xe." Day nói với Nan.

"Không sao đâu. Cứ đi với em." Nan nói khiến Day phải suy nghĩ trước khi gật đầu.

"Được." Day trả lời. Không lâu sau, bốn người đàn ông đã đến trường đua. Đó cũng chính là đường đua mà Gear và Neil đã thi đấu.

"Nan, mày có biết chủ sở hữu của sân vận động này không?" It hỏi vì cậu đã quen với Nan hơn trong chuyến đi chung xe.

"Tao biết anh ấy. Thực ra tao biết anh ấy rất rõ." Nan cười nhẹ nói.

"Là tên khốn đó. Cậu ấy sở hữu cả sân vận động và đường đua." Neil nói.

"Chà, nếu đó là sự thật thì mày lại không ăn mặc giống một ông chủ cho lắm." It nói với một tiếng cười nhẹ vì cậu thấy Nan đang mặc một chiếc áo phông, quần đùi camo dài đến đầu gối và đi dép.

"Ồ, đừng đánh giá một người dựa trên vẻ ngoài của họ. Tao không muốn quá nổi bật. Tai không muốn bất cứ ai biết tao sở hữu nơi này. Chỉ một số ít người
biết thôi." Nan nói lại.

"Tại sao vậy?" It hỏi.

"Chà, hiện tại đường đua có nhiều người trẻ tuổi đến. Tao từng giả vờ đến đây để xem cuộc thi. Tao làm điều này để tìm hiểu các nhóm và có thể theo dõi hành vi của họ một cách thường xuyên. Còn về việc ai thi đấu với họ, tao đã có người khác điều tra việc đó cho mình rồi." Nan nói.

“Thật tốt khi mày có thể quản lý một trường đua như thế này." It nói với đôi mắt lấp lánh.

"Mày đang nghĩ gì vậy?" Nick tò mò hỏi.

"Liệu tao có thể để danh thiếp ở đây không? Tao có thể để Nan quảng cáo công việc kinh doanh của chúng ta. Bất cứ ai muốn có một hệ thống âm thanh nổi hoặc lắp thêm bất cứ thứ gì vào xe của họ, họ có thể đến cửa hàng của tao để hoàn thành nó." It cười nói.

" Ồ, tốt. Tao cũng nên làm thế. Trong trường hợp xe của ai bị hỏng, họ có thể đến cửa hàng của tao. Chúng ta sẽ làm đại lý." Nick nói. Nan quay lại nhìn Day và Neil.

"Hừ, hai vị phu nhân của các anh tính cùng nhau hợp tác lợi dụng em để giúp bọn họ kiếm sống đúng không?" Nan đùa giỡn nói.

"Chúng ta hãy đến đường đua đi." Day nói khi Nan đỗ xe phía sau văn phòng. Nan lập tức dẫn bốn người đàn ông ra đường đua.

"Hia Day, Hia Neil!!" Một giọng nói chào đón khi Nan dẫn Day đến chỗ những người bạn của họ trước đường đua. Nhiều người vui vẻ chào đón Day và Neil. Một số người trong số họ đã nghe nói về tên của Day và Niel, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của hai người trước đây. Họ tò mò nhìn hai người.

"Điều này không làm cho mày hạnh phúc đúng không?" Nick hỏi It, người đang đứng bên cạnh cậu, quan sát Day và Neil khi họ chào đón đàn em.

"Cái quái gì đang xảy ra với mày vậy?" It hỏi lại.

"Có chồng mafia giúp mày làm quen với những người như thế này mà mày không sướng sao? Hehe." Nick hỏi đùa.

"Có gì mà sướng? Việc có nhiều người biết anh ấy như vậy khiến..." It đang định nói gì đó.

"It." Day gọi to vì It đang đứng cách đó khoảng 3 mét.

"Cái gì?" It đã trả lời. Ánh mắt đám đàn em và bạn bè của Day đồng loạt quay sang nhìn It.

"Đây là It, vợ tao. Hãy nhìn kỹ cậu ấy. Nếu bọn mày tìm thấy vợ tao ở đâu mà không có tao, hãy báo ngay cho tao." Day lớn tiếng.

"Người đứng cạnh vợ Ai'Day là vợ tao. Cậu ấy tên là Nick. Tao giao cậu ấy cho mày đấy." Neil nói. It làm một khuôn mặt kinh tởm trước khi quay sang Nick.

"Đây là những gì tao đã nói với mày. Bây giờ mọi thứ đã khác." It càu nhàu.
Nick chỉ mỉm cười.

"Chà... chà, tao không thể là một con tê giác như tao đã từng." Nick nói đùa.

"Hia Day, vợ của anh tôi nhớ cậu ấy. Ai'It đã từng cướp vợ tôi và bỏ trốn cùng cô ấy." một giọng nói lớn vang lên khiến It sững người.

"Này, này, này, chết tiệt. Tao thậm chí còn không nhớ đã chạy trốn với cô ấy." It hét lên ngay khi nghe thấy.

"Đó là khi nào?" Day hỏi đàn em với giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại lườm It đầy hung dữ. Bây giờ cậu đang bước đến đứng bên cạnh Day.

"Đã lâu không gặp. Nếu tôi không nhầm thì đó là khi cậu ấy từng đến đây cùng nhóm Gear." đàn em nói. Điều này khiến It nghĩ rằng có thể đó là lúc trước khi gặp Day vì khi đó nhóm của cậu đến đây thường xuyên. Day khẽ mỉm cười khi nghe điều đó.

"Này, nhóc, mày điên à?! Nan, hắn ta đang nhắc lại những chuyện đã qua từ hơn một năm trước. Mẹ kiếp, không phải có việc cần nhờ à?" It nói với giọng khó chịu.

"Hừ, không thành vấn đề. Hồi đó cậu ấy còn độc thân. Cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì, nhưng nếu cậu ấy muốn thử ngay bây giờ..." Day nói trước khi liếc nhìn It qua khóe mắt.

"Cậu ấy sẽ chết." Day đe dọa khiến tất cả những ai nghe thấy đều im lặng. It nuốt nước bọt trước khi ngẩng đầu lên như thể cậu không hề sợ hãi. Mặc dù trong thâm tâm, cậu sợ phải đối mặt với ánh mắt của Day. Nó giống hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau.

"Nói như vậy cũng tốt, mày cũng sẽ đi. Đừng để tao phát hiện mày lén lút giao cấu với người khác, mày cũng sẽ chết." It một lúc sau mới nói trở lại.

“Ôi, vợ anh ấy dữ dằn thật.” đàn em của Day cười nói. Day đưa It đi tìm chỗ ngồi để xem thi đấu với những đứa trẻ mới đến.

"Chuyện gì thế?" Day hỏi khi thấy It ngồi xuống với vẻ mặt cau có.

"Tại sao mày phải đe dọa tao trước mặt người khác? Tao không thích điều đó." It nói với giọng không hài lòng.

"Mày hành động như thể mày chưa bao giờ bị tao đe dọa vậy." Day nói. It vẫn đang cau mày. Day đưa tay lên giữ đầu It để cậu tựa vào đầu mình. Anh nhẹ nhàng xoa cậu.

"Được rồi, xin lỗi. Tao xin lỗi." Day nói. It cười nhẹ.

"Tao không biết là mày biết cách xin lỗi đấy." It nói trước khi bị Day đẩy nhẹ.

"Đó là một điều tốt để nói khi mày mắc lỗi. Mày vẫn không biết cách nói lời xin lỗi." Day nói, nhưng anh không nghiêm túc. It cố gắng chạy đi mà không chú ý nhiều đến lời nói của anh. Day và Neil bị hấp dẫn bởi cuộc đua trên đường đua. Họ nói về ô tô. It ngồi và quan sát. Đôi khi, cậu sẽ chơi game trên điện thoại của Day.

"Day, tao đi vệ sinh đây." It nói.

"Tao sẽ đi với mày." Day trả lời, cố gắng đứng dậy, nhưng It đã nắm lấy vai anh để ngăn anh lại.

"Dừng chuyện này lại. Tao không phải đứa trẻ không thể tự đi vệ sinh. Đừng lo. Tao sẽ đi vệ sinh trong văn phòng. Sẽ không ai dám làm gì tao đâu." It nói. Day im lặng một lúc trước khi gật đầu.

" Ừm, tốt." Day trả lời. Sau đó It bước vào văn phòng. Day quay sang nhìn mặt một đàn em của mình. Anh gật đầu cho người đó đi theo It. Đàn em của Day ngay lập tức đứng dậy và đi theo cậu, nhưng người đó không theo It vào trong phòng vệ sinh. Người đó chỉ lững thững ngoài cửa, đợi xong việc. Sau khi vào phòng vệ sinh, lt bước tới rửa tay.

Reng... reng... reng...

Ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, điện thoại của Day reo. lt đang cầm điện thoại trên tay khi nó đổ chuông. It cầm nó lên và thấy rằng đó là Jim, bạn của Day đang gọi. It đã cố gắng trả lời cuộc gọi vì họ đã quen với nhau.

"Xin chào, P'Jim." It nói.

[ Ồ... Nong It.] Giọng Jim hỏi ngược lại.

"Vâng, là tôi, P'Jim. Có chuyện gì vậy? Tôi đang chơi trò chơi trên điện thoại của Day, vì vậy tôi có giữ nó." It nói.

[ Ừm... cậu... đang ở chung cư à?] Jim hỏi lại.

"Không, tôi đi chơi với Day. Có lẽ sẽ mất một lúc trước khi chúng tôi về nhà." It trả lời.

"P'Jim, có chuyện gì sao? Tôi có thể bảo Day gọi lại cho anh nếu có việc gấp." It hỏi.

[ Không có gì. Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ ở căn hộ và đang định ghé qua. Chúng tôi hãy đợi đến ngày mai. Thế thôi... Mẹ kiếp!! Đừng làm phiền cậu ấy... chúng tôi sẽ...] cậu không nghe thấy giọng của Jim hét lên ở đầu dây bên kia, nhưng cậu ấy không thể nghe rõ mọi thứ trước khi cuộc gọi bị cắt ngang.

"Anh ấy đang nói về ai vậy?" It bối rối nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình trước khi đi tìm Day.

"Day, lúc nãy P'Jim gọi để nói rằng anh
ấy muốn đến căn hộ để gặp mày nhưng tao đã nói với anh ấy rằng chúng ta không có nhà. Thay vào đó, P'Jim nói rằng anh ấy sẽ đến vào ngày mai nhưng anh ấy không nói mấy giờ." It nói với Day. Anh gật đầu nhưng không nghĩ nhiều về điều đó vì anh nghĩ Jim chỉ muốn đến thăm.

"Mày buồn ngủ chưa?" Day quay sang hỏi It.

"Ừm... tao buồn ngủ quá. Chúng ta có thể quay lại ngay bây giờ chứ." It trả lời vì cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Day hỏi Neil liệu họ đã sẵn sàng quay lại chưa. Nan tình nguyện chở họ về chung cư. Sau khi cảm ơn Nan về chuyến đi và chào tạm biệt Nạn, Day, It, Neil và Nick trở về phòng của họ.

"Tao kiệt sức rồi." It nói trước khi đổ gục xuống giường.

"Dậy đi tắm trước đi. Sau đó có thể đi ngủ." Day kéo cánh tay It đi tắm.

“Tao không thích." It càu nhàu.

"It, mày có thể tự tắm hoặc tao sẽ tự tắm cho mày. Mày có thể chọn, nhưng tao có thể đảm bảo rằng nếu tao phải tắm cho mày, nó sẽ không kết thúc bằng việc tắm." Day đe dọa. It nheo mắt nhìn Day.

"Không, đủ rồi... tao mệt mỏi vì ngày hôm nay. Vì vậy, xin đừng làm gì tao." It nói và cấm anh chạm vào mình.

"Tao biết, nhưng tao sẽ không nghĩ về điều đó cho đến sau hôm nay." Day nói trong khi hơi mỉm cười.

"Thằng khốn nạn!" It hét lên trước khi đứng dậy và bước vào phòng tắm.

"It! Điện thoại của tao đâu?" Day hét lên với It trước cửa phòng tắm.

"Trên tủ đầu giường. Pin của mày bị hết trong xe. Mày cần phải sạc nó." It hét lại. Day đi lấy điện thoại của anh để sạc pin.

' Mình sẽ đợi và kiểm tra điện thoại vào ngày mai.' Day tự nhủ khi thấy điện thoại tắt nguồn vì hết pin. Vì điện thoại đã hết pin nên Day không biết rằng Jim đã gọi liên tục.

"Day, đưa điện thoại cho tao. Tao muốn chơi vài trò chơi." It nói với Day khi anh đang lái xe đến Chonburi vào sáng hôm sau.

"It, đừng chơi lâu quá. Mày lại làm nó hết pin đấy." Day làu bàu, nhưng anh vẫn đưa điện thoại cho It.

"Sac đầy rồi." It trả lời trước khi nhanh chóng nói với Day.

"Ồ, mày vẫn chưa bật lại à?" It hỏi khi thấy điện. thoại của Day vẫn tắt máy.

"Ồ, tao quên chưa bật lại. Tao đã để nó trên bộ sạc tối qua. Tao nghĩ nó sẽ tự bật lại." Day nói với It, vì vậy cậu đã tự mình bật điện thoại. Cậu ngả ghế trước khi ngả lưng để chơi trò chơi. Day chỉ lắc đầu và mỉm cười.

Ding ding ding...

Chuông điện thoại di động của Day vang lên. It nhướn mày ngạc nhiên khi mở thông báo và thấy Jim đã gọi cho Day tổng cộng 20 lần vào đêm qua.

"Hôm qua, Jim đã gọi cho mày khá nhiều lần." It nói.

"Chà, chắc có gì đó không ổn. Đưa điện thoại cho tao ngay đi." Day yêu cầu trả lại điện thoại. It đưa điện thoại cho Day để gọi cho Jim.

"Ồ... điện thoại của cậu ấy tắt máy. Quên nó đi. Cậu ấy sẽ gọi lại sau." Day nói mà không cần suy nghĩ thêm. Anh đưa điện thoại lại cho It để cậu tiếp tục chơi game. Sau đó Day và It đã đến nơi. Day và It kiểm tra cửa hàng trước khi giúp đỡ khách hàng.

"Nong Day, cậu đến rồi... mấy ngày rồi cậu không đến tiệm. Chị nhớ cậu quá." giọng nói của một người có thân hình tròn trịa trạc 30 tuổi gọi khi họ bước vào cửa hàng. It há hốc mồm ngay khi nhìn thấy mặt cô.

' Lại cái này nữa... Mệt mỏi rồi.' It khẽ càu nhàu vì đối phương là chủ một tiệm làm đẹp gần chỗ Day và It. Thật dễ dàng để họ đi bộ đến đây mỗi ngày. Khi Day nghe thấy It lầm bầm và anh quay sang lườm cậu một cách dữ dội, nhưng cậu không nói gì.

"Xin chào, P'Bua." Day chào lại. It chỉ ngồi đó hành động như thể cậu không quan tâm đến bên kia chút nào.

"Cậu đã mất tích vài ngày rồi." Bua chào đón với một nụ cười.

"Tôi đang làm việc tại cửa hàng ở Bangkok. Chúng tôi vẫn bận rộn." Day trả lời với giọng điệu bình tĩnh.

"Thật sao? Chắc cậu mệt lắm. Chị mang theo ít đồ ăn vặt tự làm. Hình như linh tính mách bảo chị là cậu sắp đến." Bua đặt hộp snack Bua Loi lên quầy kính ngăn cách giữa khách và người bán hàng. It nhảy dựng lên và đứng cạnh Day khi nghe thấy điều này. Bua mở hộp quà vặt Bua Loi mang về cho họ xem.

"Món này có vẻ sẽ rất ngon, dì Bua... Nong Sao, đưa cho tôi một cái thìa." It nói với Bua trước khi gọi người giúp việc, người trông coi cửa hàng của họ đêt lấy cho cậu một cái thìa. Cô gái lập tức mang thìa cho Itt.

* Nong Sao là từ được dùng để gọi cô gái, phụ nữ trẻ tuổi của người Thái.

"Em đang giết chị, Nong It. Tại sao em lại gọi chị là dì? Tốt hơn là em nên gọi chị là P'Bua." Bua nói khi nghe It gọi cô là dì.

"Em chỉ gọi dì bằng tuổi của dì thôi." It nói trước khi nhét Bua Loi vào miệng. Mặt Bua đanh lại một chút khi It nói.

"Hừm, ngon lắm. Nó có vị y như tiệm bánh mì của dì Aew ngoài chợ. Dì còn cho thêm dừa nữa." lt nói với đôi mắt mở to. Tại sao Ittkhông biết Bua đã mua nó từ đâu chứ? Không đời nào một người như Bua có thể tự làm món tráng miệng thế này.

"lt." Day gọi để ngăn cậu lại, nhưng It giả ngu.

"Không, thật đó, Day. Đi ngang qua tiệm bánh của dì Aew đi. Mày có thể ăn bánh của dì ấy và so sánh hai loại bánh. Chúng có hương vị giống hệt nhau. Ngay cả kiểu dáng cũng vậy, có khi còn ngon hơn. Nướng như thế này, tao có thể lấy bánh của mình và cạnh tranh với dì Aew." It cố gắng nói với vẻ mặt ngây thơ. Mặc dù thành thật mà nói, cậu đang cảm thấy thỏa mãn sâu sắc từ vẻ mặt xấu hổ trên khuôn mặt của Bua.

"Không ổn đâu. Ơ... chị nghĩ tốt hơn là nên quay lại tiệm ngay bây giờ. Chị bị ám ảnh bởi việc làm tóc cho khách hàng của mình. Khi nào em rảnh, hãy đến và nói chuyện với chị nhé." Bua nhanh chóng nói vì không muốn mất mặt hơn nữa.

"Cảm ơn." Day trả lời ngay trước khi Bua rời khỏi cửa tiệm.

"Hôm nay dì Bua tính tình tuyệt vời. Dì mê làm tóc cho khách mà dì còn bỏ mặc khách đến mang đồ ăn vặt cho tụi mình ăn nữa chứ." It cố tình nói to đủ để Bua nghe thấy khiến Bua còn nhanh chân hơn trước. Các nhân viên bên trong cửa tiệm đều mỉm cười trước sự cố này bởi vì họ biết rõ rằng It không thích cô ấy. Cậu chỉ muốn làm mỹ nữ mất mặt mà thôi.

"Mày thật sự không nghĩ như vậy, phải không?" Day càu nhàu, nhưng anh không nghiêm túc vì anh không hứng thú với người đẹp tên Bua. It khẽ nhún vai trước khi tiếp tục ăn bữa ăn nhẹ. Day và It ở lại tiệm cho đến chiều. Sau khi hoàn thành, họ quay trở lại Bangkok. Day đưa It đi kiếm gì đó ăn cho bữa trưa trên đường về. Họ trở lại căn hộ vào khoảng 4 giờ chiều.

"Đi nào. Đi tắm đi It." Day nói sau khi tắm xong. lt vào phòng tắm và tắm nhanh. Day rời phòng ngủ và đi vào văn phòng của mình để làm việc thêm.

Một thời gian đã trôi qua.

Ding Dong...

Chuông cửa phòng vang lên. Day đứng dậy ra mở cửa vì biết It vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ. Day mở cửa, nghĩ rằng đó có thể là Nick hoặc Neil. Họ thường đến chơi trong phòng của anh để trò chuyện.

Đột nhiên!!

Thân hình cao lớn hơi loạng choạng lùi lại khi một người có mái tóc vàng tuyệt đẹp chạy đến ôm chầm lấy anh. Day nhíu mày bối rối trước khi nhìn thấy bạn mình đang đứng ở ngưỡng cửa với vẻ mặt căng thẳng.

"Em nhớ anh nhiều lắm, P'Day." giọng nói trong trẻo của một cậu bé vang lên khiến Day nhận ra ngay người đang ôm mình.

"Jumper..." Day gọi tên chàng trai quen thuộc trước khi chàng trai nhổm lên hôn lên má trái và phải của Day.

Đột nhiên...

"Ai ở đây... Dạ... Day...?" It người đã đứng dậy để bước ra khỏi cửa phòng ngủ đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy Jumper đang hôn lên má Day. Cậu bé vẫn đang ôm Day. Day quay sang nhìn It. Biểu hiện của anh giờ đây cũng căng thẳng như của Jim.

"Mày là ai?!! Thằng lùn!" Cơ thể của Jumper và Day ngay lập tức bị xé toạc khỏi lực của It.

"Anh là ai mà gọi tôi là thằng lùn?" Bên kia lập tức phản ứng. Khuôn mặt cậu ta tức giận vì bị cướp khỏi Day.

"Jumper! Nói chuyện tử tế với cậu ấy đi." giọng nói hung dữ của Jim vang lên khiến It đứng hình khi nghe thấy tên chàng trai trẻ. It quay sang nhìn Day.

"Chà, anh ấy đã xúc phạm tôi trước, Hia Jim... P'Day... em..." chàng trai trẻ bước đến gặp Day, nhưng It đã đứng chắn đường và trừng mắt nhìn vào mặt cậu.

"Vào đi. Ngồi xuống đi Jim." Day ngắt lời trước khi nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của It để ngồi cùng anh trên ghế sofa. Jumper cũng được Jim kéo tay kéo đến ngồi bên cạnh anh.

"Xin lỗi vì đã làm phiền mày bây giờ. Chỉ là Jumper muốn đến gặp mày." Jim nói, trong khi nhìn Ittmột cách kính trọng.

"Không sao đâu. It, đây là em trai của Jim, Jumper. Jumper, đây là It..." Day đang định giới thiệu lt.

"Đây có phải là người mà P'Jim nói là bạn trai của anh không?" Jumper hỏi trước khi Day kịp nói xong. lt có một cái nhìn không hài lòng trên khuôn mặt của mình.

"Vâng, cậu ấy là bạn trai của anh." Day trả lời trong khi nắm tay It. Anh biết lúc này It đang rất không vui.

"Tại sao? Cậu có vấn đề gì với việc tôi và Day là bạn trai của nhau không?" It hỏi một cách cứng nhắc. Sự bất an của cậu khiến cậu không thể nói chuyện lịch sự với chàng trai trẻ. Một số người sẽ nói rằng cậu là một thằng ngốc khi suy nghĩ quá nhiều, và It cũng biết điều này.

"P'Day, tại sao P'It lại nói với em như thế? Em chỉ hỏi thôi." Người thanh niên quay sang Day như mọi khi. lt quay sang nhìn Day vì cậu muốn biết Day sẽ nói gì.

"Chuyện là như vậy." Day nói bằng một giọng trầm lặng.

"Em đến Thái Lan khi nào? Em đến đây để thăm ai?" Day yêu cầu thay đổi chủ đề.

"Hôm qua em mới đến. Em định đến gặp anh, P'Day. Chà, P'Day, anh không hề đến thăm em." chàng trai bĩu môi khi nhìn It một chút.

"Jumper, anh nghĩ chúng ta nên quay lại ngay bây giờ. Em đã đến và gặp Day rồi. Chúng ta có thể rời đi và quay lại vào lúc khác." Jim nhìn thấy biểu hiện của lt nên muốn đưa em trai mình trở lại.

"Cái gì? Hia Jim, chúng ta vừa mới đến đây. Ngoài ra, em đã định ngủ lại với P'Day. Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, P'Day. Vì vậy, chúng ta có thể ngủ cùng nhau như chúng ta đã từng ở Anh." Jumper nói với giọng vui vẻ nhưng có chủ ý.

"Em điên à, Jumper? Làm sao em có thể ngủ với Day? Cậu ấy ngủ với vợ cậu ấy." Jim nói, nhắc nhở em trai mình về tình trạng mối quan hệ của Day.

"Cả ba chúng ta ngủ cùng nhau thì sao chứ? Em không thấy có vấn đề gì. Nếu P'It không thoải mái, hãy để anh ấy ngủ ở nơi khác." Jumper nghiêm mặt trả lời.

“Day, vào phòng nói chuyện với tao ngay bây giờ.” It nghiến răng nói trước khi hất tay ra khỏi tay Day và lập tức đi vào phòng ngủ. Day lo lắng nhìn cậu trước khi đứng dậy và đi theo cậu.

"Bạn trai của P'Day trông không đẹp chút nào. Em nghĩ em dễ thương hơn anh ấy." cậu bé nói với anh trai khi Day và It bước vào phòng ngủ.

"Jumper, đừng bịa chuyện và gây chuyện ở đây. Anh chỉ đồng ý đưa em đến gặp Day vì anh muốn em thấy rằng Day đã có vợ. Cậu ấy không nghĩ gì về em hơn là như một người anh em đâu." Jim nói.

"Vậy thì sao? Hiện tại anh ấy có vợ không có nghĩa là sau này không thể chia tay. Hơn nữa, em lại ở trước mặt anh ấy." Thanh niên kiên quyết nói.

"Hì hì, muốn bị thương thì cứ làm đi. Em sẽ thấy rằng Day yêu vợ mình hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả bản thân cậu ấy." Jim nói nhưng Jumper không quan tâm.
.
.
.
"It." Day gọi tên người yêu khi họ bước vào phòng. lt đứng quay lưng lại, nắm chặt tay trước khi quay lại nhìn Day.

"Là đứa trẻ đó phải không? Người thích mày?" It hỏi.

“It, chúng ta đã nói về chuyện này rồi.” Day bước tới và cố gắng nói một cách tử tế.

"Đúng vậy, chúng ta đã nói qua chuyện này nhưng tao vẫn không hiểu. Tại sao cậu ta lại ở đây? Tại sao cậu ta lại đến gặp mày? Tao sẽ không bỏ qua chuyện này... tao sẽ không cho phép bất kỳ ai ở lại đây!!" lt nói với giọng gay gắt. Day ôm It vào lòng nhưng lt xô anh ra.

"It, hãy nghe tao nói... tao đã nói với mày rằng tao không nghĩ về Jumper theo cách đó. Tao coi em ấy như một người anh em. Tao chưa bao giờ nghĩ về em ấy như thế." Day nói với giọng nghèn nghẹn.

"Mày không hề nghĩ đến cậu ta nhưng cậu ta thì có!! Đừng nói với tao là mày thật sự không biết thằng nhóc này muốn mày, mặc dù nó đã biết mày có tao. Tại sao ánh mắt của cậu ta vẫn dán vào mày chứ? Nếu không phải Jim, tao sẽ đứng dậy và tát cậu ta một cái. Mày biết mà phải không?!" It nói lại. Day khẽ thở dài.

"It, đừng bắt nạt em ấy." Day nói, không nghiêm túc lắm, nhưng lúc này It đã rất tức giận. Cậu coi trọng từng lời mà Day nói.

"Ồ, tao là kẻ bắt nạt. Không phải đứa trẻ GIutathione?" It nói. Day cau mày.

"Cái gì? Đứa trẻ Glutathione?" Day tò mò hỏi.

"Cứ nhìn cậu ta mà xem. Cậu t nhợt nhạt như xác chết. Trông như ai đó đã tiêm Glutathione cho cậu ta vậy." It đáp lại khiến Day lắc đầu trước lối nói ẩn dụ của người yêu.

"Nào. Bình tĩnh nào." Day nói một cách tử tế trong khi bước đến ôm It. Lần này, It đồng ý đứng im cho anh ôm vào lòng để trấn an.

"Tao sẽ không cho phép cậu ta ngủ ở đây." It tiếp tục nhấn mạnh vào những gì cậu đã nói ban đầu.

"Ừm, tao biết. Tao sẽ không để em ấy ngủ lại." Day nói lại khiến It bớt cáu kỉnh đi một chút.

"Nào. Hãy quay ra ngoài. Hãy quan tâm đến Jim." Day nói. It gật đầu trước khi Day nắm tay lt bước ra phòng khách. Khi nhìn thấy Day, Jumper ngay lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.

"P'Day, có chuyện gì vậy?" chàng thanh niên hỏi với giọng cầu xin.

"Nong Jumper, anh không thể để em ngủ ở đây với anh. Anh muốn ở một mình với It. Tốt nhất là em nên về nhà và ngủ đi." Day nói khiến chàng trai trẻ chết lặng. Về phần It, cậu đứng đó với nụ cười mãn nguyện trên môi.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro