( Quyển 2) Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 7:

“Sao lại thế... em chỉ...” Chàng trai cố gắng cầu xin Day một lần nữa.

“Jumper...” Day khẽ gọi tên cậu khiến Jumper lập tức ngừng nói.

"Được rồi... vậy ngày mai em đến gặp anh được không?" Người thanh niên níu tay Day hỏi. Day gật đầu. Nụ cười của chàng trai trẻ nở rộng hơn khi lt cau mày.

“Cảm ơn ” Sau khi nói xong, Jumper ngẩng mặt lên và hôn lên má Day. It trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt trước khi bỏ chạy vào phòng ngủ để bình tĩnh lại. Nếu không, It đã đánh Jumper trước mặt Jim rồi.

"Jumper, chúng ta quay lại ngay thôi." Jim nhìn thấy hành vi xấu của em trai nên đã kéo tay em trai để kéo cậu ra xa khỏi Day.

“Ra trước cửa phòng đợi anh.” Jim đuổi Jumper ra khỏi phòng trước khi quay sang Day.

"Xin thứ lỗi cho em ấy. Tao đã cố gọi cho mày trước nhưng tao không thể liên lạc được với mày." Jim nói để Day biết rằng anh đã cố gọi. Thực ra, anh đã nhiều lần làm vậy vì muốn cảnh báo Day rằng Jumper đã đến Thái Lan.

"Ừm, không sao đâu." Day trả lời. Jim nhìn về phía phòng ngủ với vẻ mặt lo lắng.

"Mày không thấy Nong It sao? Cậu ấy thực sự khó chịu với em ấy." Jim nói với giọng căng thẳng.

"Đừng nghĩ quá nhiều về điều đó. Tao sẽ tự xử lý cậu ấy. Mày chỉ cần đưa Jumper về nhà thôi." Day nói vì anh cũng hiểu cảm giác của Jim. Jim gật đầu trước khi đi về phía cửa trước. Jumper đang đứng bên ngoài, mỉm cười ngọt ngào trong khi chờ đợi.

"Ngày mai, em sẽ đến gặp anh, P'Day." chàng trai vui vẻ nói.

"Ừm... ừ... Jumper." Day gọi chàng trai trẻ.

Jumper quay lại với một nụ cười rộng.

“ Ừm" chàng thanh niên đáp ngay. Cậu nghĩ Day đã đổi ý và sẽ cho phép cậu ở lại qua đêm.

"Từ giờ đừng hôn má anh trước mặt It nữa. Anh biết đó là cách chào hỏi, nhưng hiện tại em đang ở Thái Lan. Nếu gặp anh, hãy giơ tay vái chào được không?" Day nói với giọng nhỏ nhẹ. Jumper liền đóng băng. Nụ cười của cậu biến thành một cái cau mày nhẹ.

“Được.” Người thanh niên lễ phép đáp. Cậu không muốn quá cứng đầu với Day.

"Bọn tao sẽ quay lại ngay bây giờ." Jim nói lời tạm biệt trước khi ngay lập tức nắm lấy cánh tay kéo em trai mình đi. Day đóng cửa lại và buông tiếng thở dài nhẹ. Bây giờ anh sắp phải đối phó
với một người khác đã trốn vào phòng vì cậu không vui. Day quay trở lại phòng ngủ. Khi anh mở cửa, anh thấy It đang nằm trên giường xem TV. Cậu đang cầm điều khiển trong tay và liên tục chuyển qua các kênh.

"Nếu mày cứ nhấn nút như thế, mày sẽ làm hỏng điều khiển đấy." giọng nói của Day vang lên. Sau đó, lt tắt TV, đặt điều khiển ở đầu giường rồi nằm quay
lưng về phía Day mà không nói lời nào. Day nhìn bóng lưng người yêu trước  khi bước đến ngồi xuống giường. Một bàn tay mạnh mẽ khẽ vuốt mái tóc mềm của It.

"Tóc của mày vẫn còn ướt. Tại sao mày không dùng khăn để lau khô tóc? Mày sẽ bị ốm mất." Day nhẹ nhàng nói trước khi lấy một chiếc khăn và quay lại với It.

"Dậy đi. Để tao sấy tóc cho mày, lt." Day gọi người yêu nhưng It không nhúc nhích.

"It, đừng bắt tao lặp lại lời của chính mình." Day nói một cách hung dữ. It giận dữ trước khi ngồi dậy với vẻ mặt ủ rũ. Day ngồi phía sau cậu và dùng khăn lau tóc cho cậu.

"Mày đang nghĩ gì vậy? Jumper chỉ là một đứa trẻ... nếu mày không chơi với em ấy thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả." Day nói. It ngồi im. Chuyện này sao có thể không khiến cậu suy nghĩ nhiều? Mặc dù Jumper trẻ hơn It nhưng cậu nhỏ nhắn và dễ thương như con gái. Mặc dù vậy, cậu bé thích cầu xin Day. Vì vậy, It không khỏi cảm thấy bất an. Cậu sợ một ngày nào đó Day sẽ trở nên mềm yếu với Jumper.

“It.” Day gọi người yêu đến vì muốn It nói điều gì đó. Anh không muốn cậu cứ ngồi đây lặng lẽ.

"Làm khô tóc cho tao. Nhanh lên. Tao buồn ngủ rồi." lt nói với Day. Anh khẽ thở dài vì anh biết quá rõ It chẳng thèm nghe lấy một lời anh nói. Day ngồi sấy tóc lặng lẽ. Cả hai người đều im lặng.

"Khô rồi." Day nói. It nằm xuống, quay lưng lại với Day như trước. Day cất chiếc khăn trước khi nằm trên giường.

“ Quay sang đây." Day điềm tĩnh nói.

"..." It vẫn im lặng, không nhúc nhích.

"It... tao đã bảo bạn quay sang chỗ tao ngay bây giờ." Day nói với giọng nghiêm nghị. It thở dài trước khi quay sang nhìn Day một cách giận dữ.

"Tại sao mày phải tức giận?" Day lại nói.

"Tao buồn ngủ, mày gọi tao làm gì?" It cao giọng hơn một chút. Day ôm It vào lòng.

"Bởi vì tao muốn mày nói điều gì đó để tao biết rằng mày đang lắng nghe những gì tao đang nói với mày. Tao đã nói rằng em ấy không là gì đối với tao." Day nói lại. It không luồn lách đi lần này. Cậu đồng ý nằm yên để Day ôm cậu. Cậu nhắm mắt lại, nhưng cậu không nhận lời Day. Mặc dù vậy, cậu không nói gì thêm.
.
.
.

Ding dong... Ding dong...

Tiếng chuông cửa vang lên trước cửa phòng vào sáng hôm sau. Day lắc đầu khi nhìn vào thời gian.

"Ai đến sớm thế này vậy? Mới có 7 giờ." Day làu bàu, quên mất rằng anh đã nói với ai đó rằng cậu có thể đến vào ngày hôm qua. Day nhìn người mình đang ôm thì thấy It vẫn đang ngủ say. Day từ từ ra khỏi giường trước khi ra khỏi phòng ngủ. Anh mở cửa ra xem ai ở đây.

"Xin chào, P'Day." một giọng nói rõ ràng cất lên khi cậu giơ tay để bày tỏ sự kính trọng với Day, như Day đã nói với cậu.

"Em làm gì ở đây từ sáng sớm thế, Jumper? Và em đã đi cùng ai?" Day dứt khoát hỏi.

"Em một mình bắt xe... Anh vẫn ngủ nên em đã quấy rầy anh sao?" Thanh niên nhẹ giọng hỏi.

“Vào đi.” Day không nói gì nhiều. Anh chỉ mời người thanh niên vào phòng. Jumper vào trong và ngay lập tức tìm kiếm người kia.

"P'It ở đâu vậy?" Jumper hỏi.

"Cậu ấy vẫn chưa tỉnh dậy." Day nói. Jumper thầm mỉm cười với chính mình.

"P'Day, anh có đói không? Em đi làm chút gì cho anh ăn nhé." chàng trai lập tức xung phong trước khi nhanh chóng tìm kiếm nhà bếp.

"Em không cần phải làm điều đó, Jumper. Anh sẽ tự làm điều đó." Day nói.

"Vậy em có thể giúp anh làm bữa sáng được không, P'Day?" Người thanh niên hỏi. Day suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu. Anh đã lên kế hoạch làm bữa sáng cho It trước khi anh thức dậy.

"Chà, em đang làm gì ở Thái Lan?" Day hỏi khi anh lấy một số nguyên liệu tươi từ tủ lạnh.

"Em nhớ P'Day, vì vậy em muốn đến gặp anh. Em không thể đến gặp anh sao?" thanh niên trầm giọng hỏi.

"Em có thể đến, nhưng em định làm gì vậy? It và anh cần đến cửa hàng một chút vào buổi sáng." Day nói mà không nhìn vào mặt cậu bé.

"Cửa hàng nào?" Jumper tò mò hỏi.

"Đó là cửa hàng của ba It. Ông ấy để anh và tt lo việc kinh doanh cho ông ấy." Day nói với giọng điệu bình thường. Jumper dừng lại một chút vì đây là lần đầu tiên cậu nghe nói Day đang giúp quản lý công việc kinh doanh của gia đình It.

"Gia đình P'It cũng biết chuyện của anh và It phải không?" Jumper tò mò hỏi. Cậu chỉ biết rằng Day đã có bạn trai. Cậu không biết họ đã đến giai đoạn tìm hiểu gia đình của nhau.

"Ừm... họ đã biết từ lâu rồi." Day nói mà không cần suy nghĩ quá nhiều. Jumper im lặng. Cạu không muốn bỏ cuộc lúc này. Jumper đã quay trở lại Thái Lan để đòi lại Day, nhưng cậu quên mất rằng Day hoàn toàn không nghĩ về cậu như vậy.

“Jumper, rửa ít rau cho anh." Day thản nhiên nói. Chàng trai trẻ nhanh chóng làm theo lệnh của Day.

Tiếng nói chuyện rôm rả theo vào phòng ngủ. Khi Day rời khỏi phòng, anh đã không đóng cửa suốt quãng đường. Tiếng nói làm It tỉnh giấc và thấy bên cạnh không có ai.

“Hehe, bây giờ em làm được nhiều thứ lắm.” giọng của một con trai cắt ngang dòng suy nghĩ của It. Cậu nhanh chóng rời khỏi giường và bước ra khỏi phòng để xem xét.

"P'Day, em ăn cái bánh trong tủ lạnh được không?" Giọng nói của một cậu bé vang lên. It nhanh chóng bước vào bếp.

"Cậu không thể ăn!!" Tiếng hét của It vang lên. Jumper đang cầm chiếc bánh thì giật mình khiến chiếc bánh rơi xuống sàn bếp. Day không thể bắt nó trong thời gian đấy. It đứng yên, nhìn chiếc bánh trên sàn. Sau đó cậu nhìn vào khuôn mặt của Jumper, It cho dành cho cậu bé một cái nhìn không hài lòng.

"Em không cố ý, P'Day. P'It làm em sợ. Em sốc đến mức chiếc bánh tuột khỏi tay." Jumper nói.

Bốp!

It đi thẳng tới chỗ Jumper. Cậu giật mạnh cậu bé và quăng cậu bé vào tủ lạnh.

"Ối!" Jumper hét lên.

"It!" Day đã bị sốc. Anh không nghĩ It sẽ ném chàng trai trẻ như vậy.

"Ra khỏi đây!" It hét lên. Cậu chưa bao giờ cảm thấy không thích ai nhiều như đối với Jumper vào lúc này.

"It, bình tĩnh lại. Em ấy không cố ý." Day nói trước khi bước đến chỗ Jumper với vẻ mặt căng thẳng.

"Em không sao chứ, Jumper?" Day hỏi vì Jumper là em trai của một trong những người bạn thân nhất của anh.

"Em đau, P'Day..." Jumper nói với Day bằng một giọng run run.

“Nếu hai người cứ tiếp tục cầu xin và an ủi lẫn nhau thì hãy cút đi cho khuất mắt tao.” It nói một cách cứng rắn. Cậu cảm thấy tức giận đến mức run
rẩy.

“Jumper, ngồi trong phòng khách đi.” Day nói với chàng trai trẻ. Jumper lưỡng lự vì không muốn đi. Nếu cậu đi, cậu muốn Day rời đi cùng cậu.

"Em có thể đi." Day nói. Jumper buồn bã bước ra khỏi bếp. Day quay sang người yêu đang cúi xuống nhặt chiếc bánh mà Jumper đã đánh rơi để ném đi.

"It, mày không cần nhặt đâu. Tao sẽ tự dọn." Day dịu dàng nói nhưng It vẫn im lặng. Cậu cúi xuống nhặt những mẩu bánh vụn và gạt chúng thành một đống.

Đột nhiên!

Day bước đến và kéo tay lt để bắt cậu đứng dậy.

"Tao đã nói là mày không cần phải dọn dẹp. Đi rửa tay đi." Day nói với giọng hung dữ. It nhìn quanh khuôn mặt của Day với đôi mắt run rẩy. Cậu buông cánh tay ra khỏi tay Day và lặng lẽ đi rửa tay trong bồn rửa. Day lắc đầu trước khi dọn dẹp những mẩu bánh bị rơi. It đứng dậy và rửa tay thật mạnh trong sự thất vọng cho đến khi Day bước đến và đứng bên cạnh cậu.

"Bình tĩnh đi, tay của mày đỏ rồi, một mình rửa tay làm sao rửa sạch được?" Day đặt cằm lên vai It. It đứng yên cho Day rửa tay. Bóng người cao lớn cầm lấy xà phòng rửa tay và xoa nhẹ lên tay lt.

"Đừng buồn. Jumper vẫn còn rất nhỏ." Day nói, hôn lên má It khi anh nhẹ nhàng rửa tay cho It. Jumper muốn chồm tới Day, người đang dựa vào It từ cửa bếp. Jumper cảm thấy ghen tị khi thấy Day chăm sóc It. Ngay cả khi rửa tay, họ cũng rửa chung.

"Rửa xong chưa?" It khẽ hỏi. Bên trong, cậu đang cảm thấy bực bội và thất vọng về việc Day bao biện cho Jumper. Day đã rửa tay xong trước khi lấy một chiếc khăn để lau khô. It cố bước ra khỏi bếp. Jumper chạy vội trở lại phòng khách.

Day kéo lt vào một cái ôm trước khi cậu có thể bỏ đi.

"Mày có đói không?" Day hớn hở hỏi. It liếc nhìn thức ăn trên bàn.

"Ai nấu cơm?" It hỏi với giọng điềm tĩnh.

“Tao và Jumper.” Day thành thật trả lời.

"Hừm... vậy thì tai không ăn. Để tao đi. Tao muốn đi tắm." It gỡ tay Day trước khi rời khỏi bếp. Đôi mắt của lt bắt gặp Jumper, người đang ngồi trên ghế sofa. Cả hai nhìn nhau không vui trước khi It bước vào phòng ngủ.
.
.
.
Cốc cốc...

Có tiếng gõ cửa phòng ngủ của It. Thân hình nhỏ bé của Nick bước vào, mỉm cười. Bây giờ It đã tắm xong và đang nằm trên giường xem TV.

"Mày có khỏe không?" Nick lo lắng hỏi. Day gọi Neil và Nick đến ăn tối cùng nhau. Anh muốn lt có bạn để nói chuyện và không cảm thấy khó chịu khi có Jumper ở đó.

"Ý của mày là tao thế nào?" It bình tĩnh hỏi.

"Tao đã thấy thằng nhóc đó. Trông nó có vẻ rắc rối." Nick nói vì Jumper đã vui vẻ chào đón Neil ngay khi anh bước vào. Nick nhận thấy điều này trước khi bỏ đi tìm It.

"..." It vẫn im lặng.

"Cậu ta đã làm gì mày bạn? Trông mày không được tốt." Nick hỏi.

"Làm sao mày có thể mong đợi tao cảm thấy dễ chịu? Nói thật, thằng nhóc đó mới ở đây có một ngày thôi mà nó đã làm tao rất bực mình. Mỗi lần tao khó chịu với nó, Day đều nói rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ. Đừng nghĩ nhiều. Day hoàn toàn không ở phía tao. Tao không biết phải nghĩ như thế nào." It lúng túng nói.

"Tao hiểu cảm giác của mày, It... nhưng Day chắc cũng cảm thấy phiền phức vì điều này. Trong khi mày là người yêu của anh ta, thì người kia cũng là bạn của anh ta." Nick cố gắng giải thích.

"Nhưng mày phải tin rằng anh ta yêu mày rất nhiều. Anh ta chỉ yêu mày mà thôi." Nick nhắc lại, khuyến khích bạn mình tin vào chính mình.

"Và nếu mày ở vị trí của tao, mày sẽ làm gì? Mày sẽ làm gì nếu đứa trẻ đó gây sự với Neil?" It hỏi lại.

"Có lẽ tao sẽ đá đít cậu ta ra khỏi căn hộ. Haha. Đừng đến. Đừng căng thẳng về điều này. Day đã nhờ tao đến đón mày ăn tối." Nick mỉm cười nói.

"Tao sẽ không ăn bất cứ thứ gì mà đứa trẻ đã giúp nấu với Day. Tao sẽ không ăn bất cứ thứ gì trong số đó." It nói với giọng gay gắt.

"Đi ra ngoài với tao. Day trông giống như anh ấy bị căng thẳng." Nick nói lại. It khẽ thở dài trước khi đồng ý ra khỏi giường và ra ngoài cùng Nick.

"Nào. Nào, ăn thôi nào, lùn... It." Neil chào khi thấy It và Nick bước vào bếp nơi thức ăn đã được bày sẵn trên bàn. Chiếc ghế bên cạnh Day đã được Jumper ngồi. Dáng người nhỏ nhắn ngồi với vẻ mặt ngơ ngác.

"It, lại đây ngồi đi." Day nói, bảo It ngồi vào một chiếc ghế khác ở phía đối diện với Day, từ phía bên kia bàn. It nhìn anh qua khóe mắt trước khi bước đến chỗ ấm đun nước.

"Mày đang làm gì thế?" Day quay lại và hỏi với đôi lông mày nhíu lại. It mở tủ bếp phía trên. Cậu lấy ra một gói mì. Cậu xé gói mì và đặt chúng vào một cái bát.

"It, ngồi xuống và ăn đi." Day nói với giọng nghiêm khắc, biết rằng It đang rất bướng bỉnh. It không quan tâm. Cậu đổ nước nóng vào tô và đậy nắp lại. Cậu cố bê bát ra khỏi bếp để đi ăn chỗ khác.

"P'It, đến ăn với bọn em đi. P'Day và em đã làm việc chăm chỉ để nấu thức ăn đấy, P'It." chàng trai ngây thơ nói khi đứng dậy và đi về phía It, nhưng It biết rõ hơn. Cậu biết rằng Jumper cố tình nói điều này để It biết rằng cậu ta và Day đã nấu ăn cùng nhau.

“Đừng có giỡn với tôi." It bình tĩnh nói, quay đi với bát mì ăn liền mà cậu mang theo, nhưng Jumper đã đi theo cậu. Jumper kéo tay áo It.

"P' It, đợi đã..." Jumper lại gọi.

Cạch!

"Ối! Nó nóng!" cậu bé hét lên khi bát mì ăn liền trên tay It đổ lên cánh tay cậu. Chàng trai trẻ đã kéo tay áo It quá mạnh mà It không để ý. Điều này khiến bát mì tuột khỏi tay.

"Ối!" It cũng bị sốc. Day chạy đến để kiểm tra Jumper trước khi đưa cậu bé đi rửa vết bỏng do mì. Cánh tay trắng nõn của thanh niên lập tức tạo thành một vết đỏ dài.

"Huhu... Huhu... P'Day, đau... đau quá... huhu." chàng trai bật khóc. It đã không làm điều này cố ý.

"Mày đang làm cái quái gì thế hả It?!! Đồ ngốc! Sự bướng bỉnh của mày sẽ kết thúc ngay bây giờ!" Day hét lên.

"Tôi không cố ý. Cậu ta đến và kéo tay áo của tao." It nói lại.

"Bọn tao đã nấu cơm cho mày ăn. Tại sao mày phải đi làm mì!! Jumper có thể là một đứa trẻ, nhưng mày thậm chí còn trẻ con hơn em ấy." Day nói khiến It đột ngột dừng lại. Mắt cậu rực lửa.

"Đủ rồi, Day. It không phải cố ý làm như vậy, mày mắng It làm gì?" Nick can thiệp.

"Huhu... P'Day... Đưa em đi cấp cứu... huhu... Đau quá." cậu bé gọi lại trước khi khẽ mỉm cười khi Day không nhìn. Neil, Nick và It đều thấy rõ điều này.

"Neil, Nick. Tao sẽ để It ở lại với mày. Bây giờ tao sẽ đưa Jumper đến bác sĩ." Day nói vì anh cảm thấy rằng mình cần phải chịu trách nhiệm về những gì vừa xảy ra.

"Tao không cho mày đi, cậu ta muốn đi thì để cậu ta đi một mình đi!" It nói vì tức giận vì sự đạo đức giả của Jumper. Lúc đầu, cậu cảm thấy có lỗi vì đã làm đổ mì lên người cậu bé... nhưng sau một khoảnh khắc nhìn cậu cười, điều đó khiến It chỉ muốn đổ cả bát mì lên đầu cậu ta luôn.

"lt!! Đừng có ngu ngốc như vậy. Đợi tao ở đây. Chắc chắn chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện dài." Day nói với giọng căng thẳng trước khi kéo Jumper đi ra ngoài cùng mình. It đứng và nhìn chằm chằm vào họ. Cậu cảm thấy oán hận đang hình thành trong lòng.

“Bình tĩnh nào.” Nick bước đến và vỗ nhẹ vào vai cậu bạn thân.

"Tao không cố ý làm điều đó, Nick. Nhưng mày thấy những gì anh ấy vừa làm với tao chứ." It nói với bạn mình bằng một giọng run run.

"Tao luôn biết Jumper là một kẻ chuyên gây rối, nhưng tao không nghĩ cậu ta lại đi xa đến mức này. Nếu không tận mắt chứng kiến, tao sẽ không tin." Neil nói. It đi thẳng vào phòng ngủ, lấy điện thoại và ví rồi quay ra ngoài.

"Mày đi đâu vậy It?" Nick ngay lập tức hỏi người bạn của mình.

"Tao không có ý định đi theo hai người họ. Tao chỉ muốn ở một mình ngay bây giờ. Nếu anh ấy quay lại, chỉ cần nói với anh ấy rằng tao đã đến nhà của ba tao thôi." It nói cuối cùng trước khi bỏ đi. Cậu rất vui vì có một chiếc xe khác ở đây. It đi xuống cầu thang đến bãi đậu xe. Nick và Neil đã cố gọi cho Day, nhưng Day đã bỏ đi mà không có điện thoại. It lái xe đi. Cậu không thực sự muốn đến nhà ba mẹ mình. It chỉ muốn bình tĩnh lại.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của cậu reo. Cậu cầm nó lên để nhìn vào màn hình trước khi nhận cuộc gọi.

"Meen." It gọi tên đối phương với giọng run run.

[ It? Có gì sai sao? ...nghe không được không?] cô gái lo lắng hỏi lại.

"Lát nữa anh sẽ nói cho em biết. Trước tiên, nói cho anh biết, em bị sao vậy?" It hỏi.

[ Em chỉ muốn gọi và nói chuyện với anh thôi. Ừm... P'Day chắc sẽ không hiểu lầm đâu nhỉ?] cô gái hỏi, cố tỏ ra ân cần.

"Meen, chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đó được không?" It hỏi bạn gái cũ của mình, người bây giờ chỉ là một người bạn rất thân.
.
.
.
"Đừng quên bôi thuốc mà bác sĩ đưa cho em." Day nói với Jumper khi anh lái xe trở về căn hộ từ phòng khám chăm sóc khẩn cấp gần đó.

"Ừm." Jumper nhẹ nhàng đáp lại, nhưng trong thâm tâm, cậu đang nghĩ đến khuôn mặt của It khi Day mắng.

"P'Day... P'It sẽ không giận em chứ?" chàng thanh niên quay sang hỏi, cố lấy điểm thương hại từ Day.

"Đợi đã. Anh sẽ nói chuyện với cậu ấy." Day nói, cho Jumper biết rằng anh định quay lại căn hộ để nói chuyện với It về Jumper. Anh chỉ muốn ngồi nói chuyện, mặt đối mặt. Anh muốn trấn an It. Anh không muốn It bị mắc kẹt trong tâm trí của mình về Jumper. Sau khi đến căn hộ, Day và Jumper lên phòng trên lầu.

"Mày đang làm gì ở đây?" Day hỏi Nick và Neil vì họ đang đứng trước cửa căn hộ của anh.

"Chết tiệt, mày đã không mang theo điện thoại của mình." Neil nói. Giọng nói của Neil ngay lập tức vang lên trước khi đưa điện thoại cho Day.

"Tại sao? Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì với It à?" Day căng thẳng hỏi.

"Cậu ấy đã rời đi rồi. Cậu ấy chỉ nói với tao rằng cậu ấy sẽ đến nhà của ba mình." Nick nói. Day nghiến răng.

"Chết tiệt! Tao đã nói với It rằng nếu chúng ta có chuyện gì cần nói thì hãy nói với tao. Đừng chạy trốn. Đừng để tao tìm thấy mày, It." Day tức giận chửi rủa khiến Jumper giật mình.

"P'Day, anh đi đâu vậy?" Jumper lao tới nắm lấy cánh tay của Day, người đang quay trở lại thang máy.

"Nong, anh đi tìm It. Neil, tao sẽ để Jumper ở lại với hai người." Nói xong, Day lập tức giật tay thanh niên ra khỏi cánh tay mình và bỏ đi, phớt lờ lời kêu gọi của Jumper.

"Hừm. Jumper, anh đưa em về nhà." Neil tức giận nói với chàng thanh niên đang bám lấy Day.

“Không, em sẽ đợi P'Day ở đây.” Nói xong, Jumper mở cửa phòng Day. Cậu đã phớt lờ Neil và Nick suốt thời gian đó.

"Muốn tao vào lôi cậu ta ra cho mày không?" Nick đề nghị.

"Không, mày không cần phải làm thế. Em ấy có thể ở lại đây. Không sao cả. Nếu em ấy muốn ở lại và xem Day trừng phạt It, rm ấy có thể làm bất cứ
điều gì em ấy muốn. Mày biết rằng khi Day tức giận với It, cậu ấy không quan tâm ai nhìn thấy những gì họ làm mà." Neil nói khiến Nick mỉm cười ngay lập tức.

"Hừm. Chúc may mắn, đồ khốn. Nếu mày muốn yêu Ai Day, mày phải chấp nhận con quỷ bên trong anh ta." Nick tinh nghịch nói.
.
.
.
"Anh đang nghĩ gì vậy? Tại sao anh lại muốn gặp em?" một cô gái trẻ nói khi tiến lại gần It, người đang ngồi trên chiếc ghế dài bằng đá cẩm thạch cạnh hồ bơi. It quay lại và mỉm cười dịu dàng với Meen.

“Anh muốn tìm một nơi yên tĩnh để tĩnh tâm." It nói lại. Meen ngồi xuống cạnh.

"Anh đã đánh nhau với P'Day à?" Meen hỏi, đoán từ nét mặt của lt.

"Tại sao hai người không thể yêu nhau  mà mọi thứ luôn trở nên phức tạp chứ?" It nói với đôi mắt nhìn về phía hồ bơi trước mặt.

"Có ý gì? Như thế nào phức tạp?" Meen hỏi lại, biết rằng lt muốn trút nỗi bực bội trong lòng.

“Có ai đó chen vào giữa họ, giống như bánh xe thứ ba." It lại nói. Meen hơi khựng lại.

" Ừm... anh không nói về chúng ta." It nhanh chóng nói.

"Hừm. Em biết... nhưng lúc đó em đã sai khi lừa dối anh... và khiến anh buồn." Meen trầm giọng đáp lại.

"Sau đó, khi Mac bắt đầu tán tỉnh em, tại sao em không ngăn cản cậu ấy? Tại sao em lại chia tay với anh và chọn ở lại với cậu ấy? Ý anh là ... anh chỉ thực sự muốn biết lý do." It hỏi lại.

"Lúc đó..." Mean thở dài.

"Anh chỉ quan tâm đến bản thân mình. Anh không thực sự làm gì nhiều để khiến em vui, nhưng anh vẫn rất tốt với em. Khi Mac xuất hiện, cậu ấy chăm sóc em tốt hơn anh. Mac nói chuyện với em rất tử tế. Cậu ấy không bao giờ tranh cãi với em. Cậu ấy luôn chiều ý em. Chính vì những điều đó mà em đã hoàn toàn yêu Mac vì em biết cậu ấy thực sự yêu em." Meen kể về quá khứ của họ. It bị đóng băng.

"Anh có một số thói quen xấu, phải không?" It thấp giọng hỏi.

"Đừng điên. Anh là người tốt. Chỉ là lúc đó, anh chỉ muốn ở bên một người để bản thân cảm thấy thoải mái. Anh không quá quan tâm đến việc làm hài lòng người khác." Meen nói bởi khi đó It vẫn đang học trung học. Vả lại, cậu là con một nên được ba mẹ chiều chuộng. Thảo nào cậu không bao giờ cố gắng làm hài lòng bất cứ ai.

"Còn Day thì sao? Có lẽ anh ấy muốn ai đó làm hài lòng anh ấy, hay anh ấy muốn làm hài lòng người khác hơn?" It tò mò hỏi.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của It reo. lt cầm nó lên để xem nó. Trái tim cậu run lên khi thấy đó là số của Day đang gọi.

"Anh không trả lời sao?" Meen hỏi.

"Ừm... anh không nhận cuộc gọi. Anh chưa sẵn sàng nói chuyện với anh ấy." It nói trước khi bỏ qua cuộc gọi và chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
.
.
.

"Mày thật sự muốn thử thách sự kiên nhẫn của tao đúng không? !" Day giận dữ nguyền rủa chính mình trong xe khi lái xe đến nhà ba mẹ It. Khi đến đó, anh phát hiện ra rằng It chưa bao giờ đến đó. Vì vậy, Day tiếp tục tìm kiếm cậu.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro