( Quyển 2) Chương 8: [R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 8: [ R18+]

"It, P'Day gọi cho anh phải không?" Meen hỏi. It gật đầu.

"Chà, anh không sợ P'Day sẽ nổi giận sao?" Meen hỏi lại vì cô đã nhìn thấy Day khi anh tức giận trong bữa tiệc tốt nghiệp trung học của It.

It thản nhiên đáp: "Ngày nào anh ấy cũng giận anh. Giờ thì bình thường rồi."

"Vậy anh sẽ làm gì tiếp theo? Anh sẽ tiếp tục ngồi ở đây như thế này sao?" Meen lo lắng hỏi.

"Hừm... anh muốn ngồi đây suy nghĩ một chút, bình tĩnh lại. Anh sẽ về ngay." It nói ra điều mình định làm.

"Meen, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Còn Day thì sao? Anh ấy muốn lấy lòng hay thực sự muốn làm hài lòng người khác?" It hỏi lại. Meen ngồi và nghĩ về điều này.

"Thật khó để nói vì em không thân lắm với P' Day. Nếu em phải đoán, em nghĩ anh ấy sẽ chiều chuộng anh hơn, It. Em nói đúng chứ?" Meen hỏi. It gật đầu.

"Vâng, anh ấy luôn cố gắng làm hài lòng anh. Bây giờ, anh không biết liệu anh ấy muốn làm hài lòng anh hay muốn anh hài lòng với mọi thứ nữa." It nói lại.

" P'Day chắc hẳn rất yêu anh, It." Meen nói khi nghĩ về điều đó.

“ Hừm... anh ấy yêu anh... nhưng anh không biết tình yêu của anh ấy có phai nhạt hay không." It lại nói. Sau đó, hai người họ ngồi im lặng một lúc. Meen chỉ muốn ở bên bạn mình trong khi It giải quyết vấn đề của mình.

"lt, ra đây thế này không làm P'Day lo lắng sao? Em nghĩ anh ấy đang tìm anh." Meen trầm ngâm hỏi vì Day cứ gọi cho It.

"Anh không biết. Có lẽ anh ấy đang tán tỉnh đứa trẻ đó." It nói, nghĩ về khuôn mặt của Jumper. Meen bối rối không biết It đang nói về đứa trẻ nào. Cô không biết toàn bộ câu chuyện về những gì đã xảy ra.
.
.
.
"Bắt tao lái xe đi tìm mày vui lắm đúng không?!" Một giọng nói hung dữ vang lên sau lưng khiến It chết lặng. Cậu lập tức quay lại nhìn.

"Làm thế nào mày tìm thấy rao, Day?" It hỏi với khuôn mặt kinh ngạc và nhợt nhạt. Cậu đứng lên.

"Mày quên là tao đã cài đặt thiết bị định vị toàn cầu trong xe của mày sao?" Day hỏi bằng một giọng u ám trong khi đi về phía It. Đôi mắt anh quay sang nhìn Meen một cách giận dữ. Day càng tiến về phía lt, It càng dần lùi lại.

"Hừ, mày tìm tao làm gì? Trở về với tên nhóc kia đi, đừng để ý tới tao!" It hét lại.

"Tao đã nói với mày rồi đúng không? Có chuyện gì muốn nói thì nói với tao. Đừng có chạy trốn!!" Day ngoắt lại.

"Tại sao mày lại lùi lại khỏi tao? Dừng lại ngay!!" Day hét lên trước khi It quay gót bỏ chạy. Khi Day có tâm trạng như thế này, cậu muốn thoát khỏi anh. Meen nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc. Day cũng bị sốc. It quên suy nghĩ trước khi hành động. Bây giờ cậu nên biết rằng nếu cậu càng cố gắng thoát khỏi Day thì Day càng trở nên tức giận hơn. Day ngay lập tức đuổi theo cậu 

Đột nhiên!

lt đã bị túm lấy cổ áo trước khi cậu có thể chạy đến chiếc ô tô đang đậu của mình.

"Buông tao ra! Thả tao ra!" It hét lên khi nhận ra mình đã bị bắt. Day đưa tay ra sau cổ It và túm lấy tóc cậu.

"Mày tại sao lại thích bắt tal dùng vũ lực như vậy chứ?!" Day hét lên.

"Chết tiệt, Day!! Điều đó làm tao đau... mày đang làm tao đau đấy!" It kêu lên vì Day đang nắm chặt tóc cậu.

"Nếu nó không đau, mày sẽ nghe tao nói chứ? Chúng ta hãy trở về phòng để làm rõ chuyện này." Day hỏi khi kéo It lên xe của mình.

"P'Day... xin hãy bình tĩnh trước đã." Meen người chạy theo anh nhanh chóng nói với Day. Cô cảm thấy tiếc cho It vì It đang cố gắng giật tay của Day ra. Cậu muốn Day thả cái gáy mình ra, nhưng an đã giữ chặt.

"Nong, đây là tôi đang rất bình tĩnh. Cảm ơn rất nhiều vì đã đến đây với tư cách là bạn của vợ tôi." Day nghiêm khắc nói. Meen biết rất rõ rằng Day không hài lòng với cô vì anh không thích cô.

"Chết tiệt... tao không đi với mày!" It tiếp tục la hét khi nước mắt bắt đầu rơi từ khóe mắt.

"Không cần nói thế đâu. Lên xe đi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, trừ khi mày muốn gây rắc rối cho người khác." Day đe dọa khi mở cửa xe và đẩy It vào trong đồng thời chỉ tay vào mặt cậu đầy đe dọa. It dừng lại vì biết Day đang ám chỉ Meen.

"Xe của tao thì sao?!" It hỏi gay gắt. Cậu biết rằng mình không thể thoát khỏi Day được nữa.

"Cứ để đấy!! Tao sẽ tự cho người đến lấy." Day nói trước khi đi vòng để ngồi vào ghế lái. It quay sang nhìn Meen đang đứng cạnh xe với vẻ hối lỗi vì đã gây chuyện. Day lái đi nhanh đến nỗi đầu của It gần như đập vào bảng điều khiển.

"Mày đang cố giết người sao? Tại sao mày lại lái xe nhanh như vậy?!" It quay sang hỏi gay gắt.

"Mày mới là người sắp chết! Mày đã chạy trốn khỏi tao... và mày không chỉ chạy trốn với bất kỳ ai. Mày đã chạy trốn với cô ấy!" Day nghiến răng nói.

"Tao đã nói với mày rồi, tao không có chuyện gì với cô ấy cả. Meen chỉ là bạn của tao thôi!" It nói.

"Jumper cũng chỉ là Nong của tao thôi!" Day cãi lại khiến It cảm thấy tức giận.

"Chỉ là Nong của mày thôi sao? Mày không thấy cách cậu ta nhìn mày sao?!! Cậu ta thậm chí còn không thể mở lòng để chấp nhận sự thật rằng mày yêu tao. Làm sao mày có thể thành thật nói rằng mày chưa từng mở lòng với thằng nhóc Glutathione đó?" It nói.

"Nhưng Meen là người yêu cũ của mày. Jumper và tao chưa bao giờ có quan hệ tình cảm!" Day cãi lại.

Bây giờ, Day đang lái xe và tranh cãi với It.

"Meen là bạn gái cũ và đã trở thành bạn của tao. Đứa trẻ đó sẽ từ Nong của mày và trở thành vợ mới của này!" It cãi lại mà không bỏ cuộc.

"It!! Tại sao mày lại nói một điều như vậy?" Day giận dữ hỏi.

"Nếu mày không biết tại sao tao lại nói điều này, hãy để tao giải thích rõ ràng. Mày sẽ bỏ tao để theo một người nói năng như tên khốn đó... mày muốn một người như cậu ta. Một người có thể làm mày vui lên. Không phải một người như tao, người được nuông chiều đến mức không thể làm được gì!!" It bắt đầu đả kích. Day quay sang nhìn It một cách giận dữ. Cậu không nói gì thêm vì bây giờ Day còn lái xe nhanh hơn nữa. Không mất nhiều thời gian để họ đến căn hộ. Day mở cửa xe rồi vòng qua mở cửa xe cho lt.

"Ra ngoài " Day nghiêm khắc nói, nhưng It không di chuyển.

"Tao bảo mày cút ra. Mày muốn tao làm mày bẽ mặt trước mặt cả căn hộ à? Đúng không, It?!!" Day nói to trong bãi đậu xe. It biết rất rõ, nếu không lên lầu trở về phòng, nhất định sẽ gặp khó khăn. Cậu không muốn gây chuyện nên It vừa bước ra khỏi xe vừa càu nhàu. Day nắm lấy cánh tay cậu để kéo cậu vào trong. Day đưa It trở lại phòng. Suốt đường đi, It im lặng không nói với Day câu nào. Khi họ đến phòng, Day mở cửa và đẩy It vào trong.

"P'Day...anh về rồi." Một giọng nam thanh niên vang lên. Cậu bé đã sẵn sàng để đi gặp Day. It sững người trước khi ngay lập tức nhìn vào mặt anh.

"Hừ." It cười khẩy trước khi từ từ bước vào phòng ngủ.

"Sao em vẫn chưa về nhà, Jumper?" Day cứng rắn hỏi.

"Ồ... em đã lo lắng cho P'Day và P'It." chàng trai ngập ngừng nói. Cậu không nghĩ Day sẽ thành thật đi tìm It.

"Đừng lo. Chúng tôi vẫn ổn. Giờ em nên về nhà đi." Day nói trước khi ra hiệu đi theo It vào phòng. Anh dừng bước khi thấy It ra khỏi phòng với một túi quần áo.

"Mày đi đâu?!" Day hét lên khiến Jumper giật mình.

"Đó là việc của tao!! Mày đã mời đứa trẻ Glutathione này vào nhà của chúng ta. Tao đã chịu đủ rồi. Nếu cậu ta ở đây, tao sẽ không ở đây nữa!!" It hét lên trước khi rời khỏi Day về phía cửa trước.

Đột nhiên! Thình thịch!

"A..." Jumper hét lên khi nhanh chóng né tránh khi Day giật lấy chiếc túi từ tay It và ném nó vào tủ. Các mặt hàng từ kệ rơi xuống. Day đi thẳng vào túi
của It. It đuổi theo anh, cố gắng giật túi của mình.

"Mày sẽ làm gì, Day?!" It hét lên khi Day mở túi của mình, lôi quần áo ra và quăng chúng khắp nơi. It cố giật lấy chiếc túi, nhưng Day đã đẩy cậu ra. Điều này không ngăn được It.

Soạt!

Chiếc áo mà It và Day đang cầm đã bị hai người xé nát. It run rẩy nhìn Day vì chiếc áo bị rách là chiếc Day mua cho It. Đó là chiếc áo duy nhất mà Day đã mua cho cậu mà cậu không phải đi xin như tất cả những chiếc áo khác.

"Thằng khốn!! ...hãy nhìn xem mày đã làm gì... Mày đã xé toạc áo của tao." It hét lên với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

"Thì sao?!! Tao có thể mua cho mày nhiều áo hơn nữa, It." Day cãi lại. It thờ ơ nhìn Day.

"Dù mày có mua bao nhiêu... huhu... cũng không thể thay thế cái này được! Bởi vì mọi món đồ mày mua cho tao đều có giá trị đối với tao! Hừ." It nói trong nước mắt. Bây giờ, có vẻ như Jumper đã vô hình với Day và It. Jumper đã bị sốc khi chứng kiến cuộc tranh luận của họ vì cậu chưa bao giờ thấy Day đáng sợ như vậy trước đây.

"Chà, tại sao mày không nhìn thấy giá trị của tao?! Hôm nay, tất cả những gì tao làm đều là vì mày! Nếu không phải vì mày, tao đã không làm tất cả những gì có thể để cân nhắc đến trái tim và tình cảm của mày. Tao muốn mày được thoải mái. Không phải để mày bất an như thế này. Mày thật sự tin rằng tao sẽ yêu người khác sao?!" Day nói. Khi Jumper nghe thấy điều này, cậu đã vô cùng sửng sốt.

"Nếu yêu tao thì sao lại đứng về phía thằng nhóc đó! Nếu yêu tao thì đã đuổi nó đi rồi!! Tao không muốn nhìn mặt nó. Nghe rõ chưa?!" It hét lên lần nữa trong khi đẩy Day ra khỏi sự thất vọng. Day giơ tay ngăn cản.

"It, đừng hành động như một đứa trẻ!" Day nói lại.

"Tao sẽ làm bất cứ điều gì tao muốn làm. Đó là việc của tao. Một lần nữa ... mày không cần phải can thiệp. Nếu mày không khiến cậu ta rời đi, tao sẽ tự rời đi." It nói. Nói xong, cậu đẩy Day thật mạnh.

Sau đó, cậu quay lại và bỏ đi.

"lt những gì tao đang nói mày không hiểu được đúng không? Mày cần tao đóng vai tàn bạo như vậy sao?! Được rồi, tàn bạo là những gì mày sẽ nhận được!" Day hét lên trước khi túm lấy cánh tay lt và kéo cậu vào phòng ngủ. Jumper ngay lập tức chạy theo.

"Hả... mày định làm gì tao? ...thả tao ra. Day... thả tao ra... đừng làm thế này... đừng làm gì... huhu... với tao. Tao nhất định sẽ nói với ba tao... nếu mày trói tao lại. Hứ..." It kêu lên khi Day đi tới tủ quần áo và lôi ra một sợi dây thừng.

"Nói đi, nói cho ba biết. Cũng nói cho ba biết, là bởi vì do mày muốn cùng tao đối đầu." Day nói, đem dây thừng trói It lại. It đấu tranh để có thể rời đi.
Câuk nhấc chân và cố đá Day. Vì vậy, Day đã ném cậu lên giường và ngồi lên người cậu. Anh nắm cả hai tay lại và trói chúng lại với nhau ngay lập tức.

"Hứ... Mẹ kiếp... Day... buông tao ra! Mày đối xử với tao như trước... Tại sao mày lại nói với tao là sẽ không làm hại tao nữa... Hứ..." It vừa khóc vừa hét lên.

"Tao chán phải tranh cãi với mày rồi, It!" Day hét lên trong khi thở hổn hển vì phải đè It xuống.

"P'..P'Day... anh có cần phải đi xa đến thế này không?" Jumper hỏi, vẫn còn choáng váng. Day quay sang nhìn Jumper với đôi mắt mở to.

"Đây là vợ tôi!! Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với cậu ấy, Jumper. Đừng can thiệp vào!!" Day nói to khiến Jumper đơ người.

“Ra ngoài.” Day nói.

"Tôi bảo cậu ra khỏi phòng của tôi, Jumper. Tôi có vài việc cần giải quyết với It." Day nghiêm khắc nói. Jumper ngay lập tức chạy vào phòng. Day đến ngồi cạnh It, người vẫn đang khóc nức nở.

"Tao không muốn làm tổn thương mày. Tại sao mày không nghe bất cứ điều gì tao nói với mày?" Day hỏi. Khi Jumper rời đi, cậu không đóng cửa hoàn toàn, vì vậy hình dáng nhỏ bé có thể nghe thấy mọi điều Day đang nói.

“Ha.” It không nói gì. Cậu chỉ khóc nức nở.

"Anh yêu em và sẽ yêu cho đến ngày anh chết. Anh sẽ chỉ yêu một mình em. Tại sao em lại cố đẩy người khác đến với anh?" Day nói với giọng căng thẳng, luồn tay qua tóc It. Jumper đứng và lắng nghe bên ngoài căn phòng một cách lặng lẽ. It lăn qua, đặt lưng về phía Day. Cậu tiếp tục khóc không ngừng.

"Tao không biết giải thích thế nào cho mày hiểu. Rằng tao chỉ coi Jumper như Nong của tao mà thôi." Day nói.
Trong thâm tâm, Jumper luôn biết Day chỉ coi cậu như một đứa em trai, nhưng cậu lại tự lừa dối mình rằng mình có thể khiến Day thay đổi quyết định. Nhưng bây giờ, điều đó dường như là không thể khi nghe Day nói như thế này.

"Ngay cả khi tao không có mày, tao cũng sẽ không nghĩ về Jumper một cách lãng mạn." Day nói.

"Hừ... mày chỉ nói với tao như thế này. Làm như vậy để làm gì? Tại sao mày không đi nói cho thằng nhóc đó... hừ... mày đứng về phía cậu ta, đối tốt với cậu ta chỉ cho cậu ta hy vọng... ha." lt miễn cưỡng nói.

"Được rồi, nếu mày không muốn tao tử tế với bất cứ ai, tao sẽ không làm điều đó. Tao sẽ không làm hài lòng bất cứ ai ngoài mày. Vì vậy, bây giờ đừng khóc nữa." Day nói với giọng nhẹ nhàng hơn trước khi vòng tay qua người người yêu. Anh cúi xuống và nhìn It, người vẫn đang nằm khóc thút thít.

Jumper lọt qua cửa vì nó vẫn chưa đóng hẳn. Cậu muốn biết Day sẽ nói gì với lt tiếp theo. Day nhấc ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho It.

"Mày không còn là một đứa trẻ nữa, It... Tại sao mày lại khóc..." Day lớn tiếng hỏi. It quay mặt đi khi những ngón tay của Day lau nước mắt.

"Đừng lộn xộn với tao!" It nói với giọng run run. Day cúi xuống hôn lên giọt nước mắt đang đọng nơi khóe mắt cậu.

"Nếu tao không gây rối với mày, tao sẽ gây rối với con chó nào khác sao? Hừm... tao chỉ có mày, It. Tin tao đi. Tao chỉ thích Jumper vì em ấy là em trai của Jim. Mày và tao đã trải qua bao nhiêu điều cùng nhau rồi? Dù vậy, mày vẫn không tin tao phải không?" Day hỏi.

"Nếu mày vẫn cảm thấy bất an, đợi một chút. Tao sẽ gọi cho Jumper và nói chuyện với em ấy trước mặt mày, để mày đừng suy nghĩ quá nhiều về chuyện này nữa được chứ?" Lời đề nghị của Day khiến Jumper thổn thức khi nhận ra người mà Day quan tâm nhất chính là It. Người duy nhất có thể khiến Day phát điên và ảnh hưởng đến anh như thế này là It.

“Cởi trói cho tao... Hức... đau quá." It yếu ớt nói. Trái tim cậu bắt đầu cảm thấy tốt hơn một chút sau khi nghe những lời ngọt ngào của Day.

"Chuyện này vẫn chưa kết thúc... tao vẫn phải trừng phạt mày vì đã bướng bỉnh với tao. Mày hiểu không?" Day nói. It quay sang nhìn Day.

“Tao không muốn thô bạo với mày, It. Nhưng nếu mày làm sai, mày phải bị trừng phạt.” Day cảnh báo.

"Hả... tao đã làm gì sai?" It hỏi lại.

"Thật sai lầm khi không nói về những vấn đề của chúng ta. Thay vì nói chuyện, mày lại sử dụng phương pháp chạy trốn. Chạy trốn không bao giờ là giải pháp. Mày không nhớ mình đã cảm thấy thế nào khi tao biến mất trong 3 tháng sao? Cảm giác của tao cũng không khác. Ngay cả khi mày biến mất khỏi cuộc đời tao trong vài giờ thôi thì trái tim tao đã tan nát và mày cũng biết điều này." Day chân thành nói.

"Chà, mày ... huhu... đứng về phía thằng nhóc Gluta đó. Mày nghĩ rằng cậu ta quan trọng hơn tao. Hừ... tao không cố ý làm đổ mì ăn liền lên cậu ta ... Hừ." It đáp lại.

"Tao biết. Mắt tao vẫn hoạt động bình thường, nhưng tao phải chăm sóc Jumper trước. Cánh tay của em ấy bị bỏng do nước nóng. Nếu tao không rửa vết bỏng và chữa trị, tay em ấy sẽ bị phồng rộp. Tao phải báo với Jim về tình trạng của em ấy." Day giải thích. Jumper, người vẫn đang lắng nghe, đã vô cùng sửng sốt vì cậu nghĩ rằng Day tin rằng It cố tình làm điều đó.

"Nhưng mày đã giận tao." It nói vì vẫn còn bực mình vì chuyện này.

"Tao không tức giận vì mày đã làm đổ mì lên Jumper. Tao biết đó là một tai nạn. Tao tức giận vì mày đã chọn ăn mì thay vì cơm. Mặc dù tao đã làm riêng cho mày." Day giải thích lại. It nhìn khuôn mặt của Day với đôi mắt ngấn lệ.

“ Mày không phải vì thằng nhóc đó mà mắng tao chứ?” It hỏi lại.

"Tao tức giận với mày, nhưng là chuyện của mày. Chỉ là đối phó với mày mà thôi, những người khác không liên quan." Day nghiêm túc nói.

"Hả, tao hiểu rồi... mày có thể thả tao ra ngay bây giờ." It nói.

"Tao vẫn chưa thể thả mày ra. Tao đã nói với mày rằng mày phải bị trừng phạt vì tội bướng bỉnh. Mày sẽ bị trừng phạt vì không nghe lời tao." Day nói với một nụ cười nhẹ trước khi lật It nằm ngửa.

"Day, mày định trừng phạt tao như thế nào?" It hỏi, giọng run run, cảm giác như sắp phải chịu đựng một điều gì đó. Day vén áo It lên, để lộ cái bụng phẳng lỳ.

"Da... Day... ư... đừng làm thế." It kêu lên khi Day cúi xuống và cuốn lưỡi quanh chiếc rốn nhỏ bé của cậu. It đẩy vào đầu Day bằng cả hai tay đang bị trói vào nhau.

"Hì." Day phát ra âm thanh trong khi nắm lấy tay It để không đẩy đầu cậu. Chiếc lưỡi ấm áp của Day trêu chọc chiếc rốn nhỏ của cậu cho đến khi It bắt đầu cảm thấy ngứa ran ở bụng dưới. Day rê lưỡi dọc theo bụng It cho đến khi chạm đến bộ ngực mịn màng của cậu.

"A... A... đừng có như vậy... a!" It gọi to. It trở nên giật mình khi chiếc lưỡi ấm áp của Day bắt đầu trêu chọc núm vú của cậu cho đến khi chúng cứng lại. Day hôn và mút chúng cho đến khi It cảm thấy quặn thắt trong bụng. Bàn tay rảnh rỗi của Day ấn xuống giữa It trước khi cởi khuy quần của cậu

“Day... ư... ưm... thằng nhóc đó vẫn ở đây... Ư.” It rên rỉ với giọng khàn khàn.

"Tao không lo lắng về em ấy... tao sẽ làm điều đó với vợ tao... tao không quan tâm đến bất kỳ ai khác." Day nói với giọng khàn khàn. Anh rúc mình vào ngóc ngách của It. Anh vừa hôn xuống cổ vừa mút để lại những dấu đỏ. Hành động và lời nói của Day khiến Jumper run sợ ngay tại chỗ. Jumper không thể làm bất cứ điều gì, đặc biệt là khi nghe tiếng rên rỉ của It.

lt càng rên rỉ, Jumper càng bắt đầu mất ý thức. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây. Chàng trai nhanh chóng bấm số của anh trai mình để đến đón cậu. Cậu không muốn đối mặt với Day sau khi nhìn thấy điều này.

Chàng trai trẻ chỉ muốn trở về nhà.

"Ưmmm...ưm." lt rên rỉ khi đôi môi ấm áp áp vào môi cậu, cuồng nhiệt và mãnh liệt. It cảm thấy đau và ngứa ran trên môi cả hai cùng một lúc. Chiếc lưỡi ấm nóng của Day trượt vào miệng lt. Lưỡi của họ quấn lấy nhau khi âm thanh của nụ hôn của họ có thể được nghe thấy. It đã cảm thấy khó chịu. Cậu có chút đau khổ vì bị chèn ép như thế này. Cậu không thể di chuyển hay làm bất cứ điều gì. Day hơi hé môi trước khi liên tục hôn và cắn vào môi It, và thấy vào đó anh ấn xuống cậu.

" Day, đau... đau... ư." It kêu lên vì nó thực sự rất đau.

"Chà, đau là tốt rồi." Day trả lời thẳng thắn trước khi đứng dậy và cởi hẳn quần ra. It kẹp hai chân lại với nhau, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Day đã đến và kéo chúng ra. lt cảm thấy mát lạnh khi hai chân cậu được mở ra. Hai bàn tay bị trói trượt xuống che đi phần cương cứng với khuôn mặt đỏ bừng.

"Bỏ tay ra ngay." Day ra lệnh nhưng anh chỉ muốn trêu người yêu. It chậm rãi lắc đầu.

"Tao đã bảo mày bỏ tay ra. Nếu không, tiếp theo tao sẽ trói cả tay và chân của mày." Day đe dọa. Đôi mắt tròn xoe của It run lên trước khi đồng ý bỏ tay ra khỏi giữa người cậu. Day nở một nụ cười hơi hài lòng.

“Thằng nhóc nghịch ngợm... mày phải bị trừng phạt.” Day nói, nhấc chân It lên và cúi xuống dùng lưỡi chà xát đùi trong của cậu.

"A... aaaa..." It phát ra một tiếng rên yếu ớt làm giật mình. Hông cậu căng ra khi đùi cậu run lên. Toàn thân nổi da gà khi chiếc lưỡi ấm áp lướt qua những nếp gấp trên đùi. Anh không chạm vào trung tâm của It chút nào. Điều này đã khiến It phát điên. Dương vật của cậu ngày càng to ra cho đến khi cậu run rẩy dữ dội. Day hoàn toàn không chú ý đến cách mà sự đụng chạm của anh ảnh hưởng đến cậu. Chiếc lưỡi ấm áp của anh tiếp tục liếm và mút lấy đùi trong của cậu.

"Da... Day... Đừng chọc ghẹo tao... ư." It cố gắng đặt tay lên dương vật đang phập phồng của mình nhưng bị Day ngăn lại. Anh không cho phép cậu chạm vào chính mình. Điều này làm cho thân hình nhỏ bé vặn vẹo với tinh dịch chảy ra từ đầu dương vật của mình.

"Chuyện gì vậy?" Day gật đầu và hỏi.

"Day... mày vẫn định hỏi tao điều đó một lần nữa à... aa..." It trả lời trong tiếng thở hổn hển.

"Hả, mày khổ lắm hả?" Day hỏi. It gật đầu trong khi thở sâu bằng miệng.

"Sau này mày có trở nên bướng bỉnh thế này không?" Day hỏi. It im lặng, cắn môi. Đôi mắt của lt mở to khi Day đặt bàn tay còn lại của anh quanh hai quả bóng dái của cậu.

"Chết tiệt... ư... tại sao mày phải tiếp tục trêu chọc tao ... ư." It hét lên. Giọng cậu trở nên khàn khàn khi khuôn mặt cậu nhấp nháy qua lại.

"Mày biết là tao yêu mày đúng không?" Day hỏi.

"Tao biết." It trả lời. Bàn tay của Day bắt đầu di chuyển về phía dương vật của It, nhưng anh chỉ đặt tay lên đó. It muốn anh chạm vào nó thêm một chút nữa. Thế là It oằn hông qua lại. Dau khẽ mỉm cười.

"Nếu mày biết tao yêu mày thì sau này đừng bướng bỉnh nữa." Day nói trước khi xoa tay lên dương vật của It.

“A... A...” lt run lên. Mặc dù Day không làm được gì nhiều nhưng cũng đủ khiến It run rẩy toàn thân. Nhu cầu được giải thoát của cậu không ngừng tăng lên, nhưng nhu cầu của cậu không bao giờ được lấp đầy. Day đứng dậy cởi quần. Anh trèo lên giường và dựa lưng vào đầu giường.

"Dậy đi." Day giúp kéo It ngồi dậy. Cơ thể của cậu đang chuyển sang một màu hồng sáng.

"Nếu mày muốn nhiều như vậy, mày phải tự mình làm điều đó. Tao sẽ không làm điều đó ngày hôm nay bởi vì mày đang bị trừng phạt vì hành động như một đứa trẻ bướng bỉnh." Day nói khi anh cầm con cặc cứng ngắc của mình, chuẩn bị sẵn sàng cho It. Một tay mạnh mẽ lấy gel ra bóp và bôi lên dương vật anh.

lt ngồi trên hai chân, cân nhắc các lựa chọn của mình.

“Mau lên.” Day nói với giọng nghiêm khắc. It sau đó di chuyển về phía Day. Day ôm chặt cậu phía trên hông khi It ngồi trong lòng anh.

"Day... mày không chuẩn bị cho tao trước sao?" It hỏi, giọng run run.

"Không." Day nói ngắn gọn. Đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào mắt It. lt mím môi lại một chút.

"Day... mày thật nhẫn tâm... nếu tao bị thương thì sao?" It cố mặc cả.

"Tao đã nói với mày là muốn mày đau khổ, để sau này mày nhớ không làm chuyện này nữa. Đừng cứng đầu với tao." Day thờ ơ nói.

"Mày muốn tự đi vào vào hay để tao làm?" Day hỏi thẳng thừng. Mặt cậu đỏ bừng trước khi nhấc người thẳng thừng. Mặt cậu đỏ bừng trước khi nhấc người lên. Day định vị dương vật của mình, đợi It ấn xuống người mình. It cắn môi dưới vì cậu biết cậu sắp đau. Mặc dù họ làm điều này thường xuyên, nhưng nếu cậu không chuẩn bị kỹ phần mở đầu, cậu sẽ bị thương. Hông mượt mà của cậu từ từ ấn xuống dương vật của Day. Đầu dương vật của anh chĩa vào lối vào của It. It có thể cảm thấy đầu dương vật Day khi nó dần dần thâm nhập vào cậu, từng chút một. Cậu dùng hai tay đang bị trói ấn xuống ngực Day để lấy điểm tựa.

"Ô... đau quá." It bắt đầu kêu lên khi chỉ có thể đưa đầu dương vật của Day vào bên trong. Day đỡ hông cố chen người vào trong.

"Đừng quá căng thẳng nếu mày không muốn bị thương." Day gay gắt nói. It từ từ thở ra và ấn người xuống sâu hơn.

"Chết tiệt... chậm lại... Này... Đúng rồi... mày thật ấm áp." Day lẩm bẩm hài lòng. Nước mắt bắt đầu rơi xuống từ đôi mắt của It, nhưng cậu không khóc thành tiếng. Day cảm thấy tồi tệ vì đã làm điều này với người yêu nhưng anh muốn thay đổi thói quen xấu của cậu.

Phập...

Day quyết định ấn hông của It xuống cho đến khi dương vật của anh hoàn toàn đút vào trong lỗ nhỏ của It.

"Aaaa..." It kêu lên trước khi siết chặt tay vào ngực Day.

Đau nhói...

"Chết tiệt... mày kích động quá... tao đã bảo là đau mà. Tại sao mày lại làm thế?" It hét lên.

“ Mày đã mất quá nhiều thời gian, It." Day nghiêm nghị nói, cảm thấy ngứa ran khi dương vật cứng ngắc của anh bị siết chặt bởi sự mềm mại và ấm áp của cơ thể It khi nó siết chặt lấy anh nhanh chóng mà Day thậm chí không hề cử động.

"Nó chật quá. Tao sẽ không trụ được lâu đâu." Day nói với giọng run run khi chờ It thoải mái.

"Mày có thể di chuyển chưa?" Day hỏi. It gật đầu trước khi It bắt đầu từ từ di chuyển lên xuống. Tiếng hông của Day đập vào mông It ngày càng lớn hơn cho đến khi nhịp điệu tăng tốc. Tay Day vẫn đỡ hông It trong khi giúp nâng cậu lên xuống.

"Ư... ưmmmm... Aaaa..." It rên rỉ vì bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"A... Ưmmmmm." Day rên rỉ thỏa mãn. Đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm mồ hôi nhưng ngọt ngào đang đung đưa trước mặt anh. It ngả đầu ra sau và nhấc người lên trong sự phấn khích. It cắn môi vì cảm thấy khá xúc động.

Day sau đó đưa tay chạm vào vật cương cứng của lt và giúp cậu giảm bớt sự khó chịu.

“A... sướng quá... ừm.” Day rất hài lòng với chuyển động lên xuống của It. Anh úp mặt vào ngực It. It uốn cong cơ thể trở lại. Thân hình nhỏ bé run lên, và Day có thể cảm nhận được điều đó. Đó là tiếng thở dài nhẹ nhàng có thể được nghe thấy. Day cố gắng đặt It nằm ngửa trong khi ôm lấy chiếc eo thon của cậu. Anh di chuyển hông của mình, vào và ra một cách thô bạo cho đến khi It rung chuyển, rùng mình mạnh mẽ.

"A... Aaa... Aa... Ai... Day... A... Aa... thô quá... Aaaa." It rên rỉ khi thở hổn hển. Cậu cảm thấy như mình sắp chết ngạt vì lực tác động nặng nề của Day.

"Ưmmmm... aaaa... a." Day rên rỉ khi anh cảm thấy ngứa ran khắp dương vật của mình. Anh càng đẩy mạnh hơn và nhanh hơn vào lỗ nhỏ của lt, nó càng siết chặt anh hơn. Day di chuyển dương vật của It nhanh đến mức It cong lưng. Cậu đã cảm thấy khó chịu vì không thể tự vuốt ve mình với hai tay bị trói.

Tiếng thúc đẩy của Day vang lên.

“Aaaaaa..." It rên rỉ khi cậu căng ra và tiết ra chất lỏng ấm áp lấp đầy lòng bàn tay Day. Về phần Day, anh lắc hông thêm vài lần nữa trước khi bắn tinh dịch ấm nóng của mình vào bên trong It. It nằm ngửa và thở hổn hển. Day cúi xuống hôn nhẹ lên đường chân tóc dọc thái dương It.

"Lấy nó ra. Đau quá." It nói.

"Mày có thực sự nghĩ rằng nó sẽ kết thúc chỉ với một hiệp sao?" Day nói. Mắt It mở to. Cậu lắc đầu, nhưng cậu không thể phản đối khi Day tiếp tục với hiệp 2 và hiệp 3.

Sau khi kết thúc hiệp thứ 3, It lập tức lăn ra ngủ vì mệt mỏi, vì khóc và làm mọi việc trên giường. Day khéo léo lau người cho người yêu trước khi đứng dậy hút thuốc ngoài ban công trong khi bấm số gọi cho ai đó.

"Papa, lt và con hôm nay không đến cửa hàng... vì It không được khỏe... vâng... vâng... Cảm ơn ba." Day gọi điện thông báo cho ba It vì biết chắc hôm nay mình sẽ không thể đến cửa hàng. Sau khi hút điếu thuốc, anh đi vào phòng khách trước khi nhớ ra rằng mình đã đuổi Jumper ra ngoài. Anh không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của Jumper nữa.

Day thực hiện một cuộc gọi khác.

"Này, tao đây. Jumper đã về nhà chưa?" Day gọi điện hỏi thăm bạn mình.

"Ồ... mày đến đón em ấy đúng không... Không có gì... Ngày mai, mày có thể mang Jumper đến cho tao... hừm... đến căn hộ. Tao sẽ nói chuyện với em
ấy về It... Ừm... Không, không phải bây giờ." Day nói khi Jim nói Jumper muốn nói chuyện với anh. Anh từ chối vì anh muốn nói chuyện với Jumper vào ngày mai.

Day bước tới và dọn dẹp đống lộn xộn mà anh và It đã gây ra. Day xuống nhặt những mảnh áo còn sót lại. Anh lắc đầu và mỉm cười. Anh không nghĩ rằng It lại yêu quý và nâng niu mọi thứ anh mua cho cậu, kể cả quần áo.

Dọn phòng xong, Day đi nấu đồ ăn mới. Tất cả đồ ăn cũ Jumper làm, Day đều đổ vào sọt rác. Khi mọi thứ đã nấu xong, Day quay trở lại phòng ngủ. It vẫn đang nhắm mắt ngủ say. Dáng người cao ngồi xuống cạnh người yêu. Những ngón tay dài của anh luồn qua tóc lt. Anh xoa xoa đôi mi mắt sưng đỏ vì khóc của It.

“Tao không muốn đóng vai tàn bạo nữa... nhưng lần nào mày cũng khiến tao trở lại với những thói quen cũ." Day lặng lẽ nói với chính mình.

"Tao biết, mày biết rằng tao chỉ yêu mày. Mày cảm thấy bất an, nhưng  không sao. Tao thích việc mày ghen vì tao." Day nói trong khi mỉm cười nhẹ nhàng trước khi cúi xuống và hôn lên má mịn màng của It.

"It...dậy đi...It." Day nhẹ nhàng nói, đánh thức người yêu của mình.

"Ối!" It rên rỉ.

"Dậy đi. Đi ăn đi. Mày chưa ăn gì từ sáng nay đâu." Day nói. It từ từ mở mắt ra.

"Mắt tao đau... ư... toàn thân tao cũng đau." It nói khi mở mắt ra trước khi lại nằm xuống gối.

"Mày khóc nhiều quá nên mắt sưng húp. Dậy ăn đi rồi uống thuốc, xong việc là có thể đi ngủ." Day nói.

"Bây giờ mày đã làm điều đó, mày đang cố gắng làm cho tao cảm thấy tốt hơn. Trước đây, mày đã la mắng tao." Giọng nói bị bóp nghẹt của lt phát ra.

"Hừm. Trước đây mày nguyền rủa tao. Tao đã nói với mày rằng đừng nguyền rủa tao rồi." Day nói, nghe thấy tiếng nghẹn ngào từ cổ họng của lt.

“Hơn nữa, đánh nhau thế này cũng tốt mà." Day nói, khiến lt ngay lập tức quay sang nhìn Day dù vẫn còn ngái ngủ.

"Ý mày là gì?" It hỏi, đôi lông mày nhíu lại với nhau.

"Khi chúng ta đánh nhau như thế này, tao cảm thấy như tình dục cũng sẽ vui hơn." Day nói, khiến mặt lt nóng bừng ngay lập tức.

"Chết tiệt, mày lúc nào cũng hứng tình... chết tiệt... chúng ta đánh nhau, và mày muốn giải quyết chuyện đó bằng cách quan hệ tình dục với nhau. Tại sao mày phải trói tao lại? Hơn nữa, mày không giúp được gì cho tao cả... đau quá." It vừa hét vừa khóc.

"Chà, mày cũng đến." Day nói.

"Nào. Dậy đi ăn đi." Day vừa nói vừa kéo tay lt để cậu ngồi dậy.

“Tao không đói.” It nói khi nhớ ra ai đã nấu thức ăn.

"Tao biết mày có thể sẽ không ăn bất cứ thứ gì tao làm cho mày sáng nay, vì vậy tao đã vứt bỏ tất cả. Tao đã làm đồ ăn mới rồi." Day nói. It ngay lập tức nhìn vào khuôn mặt của Day.

"Vứt hết rồi à?" It hỏi.

"Ừm." Day trả lời trong khi gật đầu. It mỉm cười.

"Được, tao có thể đến ăn, nhưng mày phải cõng tao. Tao không thể đi bộ." It quyết định sử dụng người yêu của mình. Sau đó Day bế It lên và bế vào bếp. Cậu chưa kịp ăn thì chuông cửa reo. Cậu thấy đó là Neil và Nick.

"It đâu?" Nick hỏi. Day gật đầu về phía nhà bếp. Nick ngay lập tức đi ngang qua Day vào bếp.

"Mày ngửi thấy mùi gạo. Đó là lý do tại sao mày đến vừa đúng lúc?" It hỏi đùa người bạn của mình.

"Hừm.... Bây giờ mày đang rất vui. Mày đã khóc bao nhiêu nước mắt rồi? Mắt mày sưng hết cả kìa." Nick nói lại với bạn mình. Neil và Day bước vào và ngồi vào ghế.

“Cùng nhau đi ăn nào." Day mời hai người bạn thân vào ăn, ai cũng không từ chối.

"Vậy đứa trẻ đó đã đi đâu rồi?" Nick hỏi lại. It nghĩ một lúc trước khi quay sang Day.

"Em ấy đã về nhà. Jim đến đón em ấy." Day nói một cách thờ ơ.

"Cậu ta về khi nào?" It hỏi.

"Tao không biết. Tao đang ở trên giường." Day nói thẳng thừng. Nick mỉm cười với bạn mình.

"Mày đang cười cái quái gì vậy, Nick?" It hét vào mặt người bạn thân nhất của mình để che đậy sự xấu hổ của mình.

"Không có gì... tao chỉ thắc mắc khi bọn mày đánh nhau thôi. Cổ của mày đầy vết đỏ. Ngoài ra, cổ tay của mày cũng rất đỏ." Nick nói trong khi đảo mắt và cười khúc khích. Mặt It lập tức đỏ bừng. Cậu cúi đầu ăn cơm. Ngay cả khi cậu thường xuyên bị trêu chọc thì cậu vẫn chưa quen với điều đó.

"Lại nấu cơm sao?" Neil hỏi khi nhớ ra bữa sáng không như thế này vào sáng nay.

"Ừm... nếu tao không nấu lại, It sẽ không ăn gì cả." Day đáp lại.

"Thấy chưa, It. Chồng mày yêu mày chết đi được. Mày thật ngốc khi nói rằng chồng mày không còn yêu mày nữa... à mà, mày tìm It ở đâu vậy?" Nick tò mò hỏi khiến Day dừng lại một chút.

“Nick, im đi... nó đã bị lãng quên rồi. Mày đang tọc mạch về nó, mọi thứ sẽ lại rối tung lên." It nói qua hàm răng nghiến chặt.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro