( Quyển 2) Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 9:

Day nhìn It, người đang ngồi cạnh anh qua khóe mắt.

"Mày thật sự cho rằng trí nhớ của tao ngắn như vậy sao?" Day lặng lẽ hỏi trong khi cau mày.

"Tại sao? Xảy ra chuyện gì?" Nick hỏi một cách lơ đãng.

"Không có gì. It chỉ chạy trốn khỏi tao để đến với bạn gái cũ của cậu ấy thôi." Day trả lời với giọng điệu hơi mỉa mai.

"Mày đang làm cái quái gì vậy? Tao chỉ ngồi nói chuyện với cô ấy mà thôi." It nhanh chóng phủ nhận.

"Mày đã suy nghĩ quá nhiều. Tao đã nói với mày rồi, Meen và tao bây giờ chỉ là bạn bè." It cố gắng trấn an Day một lần nữa.

"Jumper và tao chỉ là bạn." Day đáp lại. It quay sang nhìn Day với vẻ mặt dữ tợn.

"Mày sẽ không bỏ qua chuyện này, phải không? ...mày có thực sự muốn tranh luận về điều này ngay bây giờ không?" It hỏi với giọng nghiêm nghị.

"Này, đủ rồi. Bình tĩnh nào, hai người. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Hai người rất thân với nhau. Lại định đánh nhau à?" Nick vội vã ngăn cuộc tranh luận của họ tiến triển. It ngay lập tức quay lưng lại với Day trong sự tức giận, nhưng cậu vẫn ăn thức ăn. Cậu không muốn trở nên bướng bỉnh ngay bây giờ. Sau khi họ ăn xong, Day đứng dậy thu dọn bát đĩa để rửa. It vẫn ngồi yên.

"Mày không định ngồi ở phòng khách sao?" Nick hỏi người bạn thân đang bĩu môi. It nhìn Day một chút trước khi từ từ đứng dậy. Cơn đau ở vùng lưng khiến cậu di chuyển khó khăn. Nick để ý và biết ngay lý do. It cố gắng chậm rãi bước vào phòng khách cùng với bạn mình.

"Day, mày không định cõng cậu ấy đi sao?" Nick hỏi Day, người quay lại nhìn người yêu của mình.

"Cậu ấy hết nhạy cảm rồi à?" Day khẽ hỏi. It không nói gì.

"Sau đó, cậu ấy có thể tự đi bộ." Day trả lời ngay trước khi quay đi để hoàn thành các món ăn. lt ngay lập tức quay sang nhìn Day trước khi mím chặt môi tỏ vẻ không hài lòng. Nick đã nhận thấy điều này và đã đến để giúp bạn mình.

"Đừng, Nick. Tao có thể tự bước đi. Tao có thể mong đợi điều gì từ một người làm tổn thương tao nhưng không nói về trách nhiệm chứ?" It nói với Day trước khi buộc mình bước ra khỏi bếp. Nick ngay lập tức đi theo người bạn của mình. Neil bước tới chỗ Day.

"Mày giận cậu ấy sao?" Neil nói. Day khẽ mỉm cười.

"Không, tao chỉ giả vờ trêu cậu ấy thôi. Cậu ấy muốn diễn kịch thì để cậu ấy làm đi." Day thẳng thừng nói khiến Neil phải lắc đầu ngán ngẩm trước cặp đôi này. Anh rời đi để cùng Nick và Neil vào phòng khách. It chậm rãi bước đến sofa, và ngồi xuống.

"Nick, mày chuẩn bị trở về phòng sao?" Neil bước tới hỏi Nick, người đang bật TV cho It.

"Ở lại với tao một lát đi. Đừng về nữa." It nói ngay. Cậu không muốn ở một mình với Day trong bầu không khí căng thẳng. Nick quay sang Neil để lấy ý kiến của anh.

"Chúng ta có thể ở lại lâu hơn một chút... mày có muốn uống gì không?" Neil hét lên với người bạn thân nhất của mình.

“Nghe hay đấy." Day hét lại.

"Vậy thì, mày có thể ở lại với It. Tao sẽ mua ít đồ uống ở cửa hàng 7-Eleven gần chung cư." Neil nói.

"Tao sẽ đi với mày." Nick nhanh chóng nói.

"Tại sao muốn đi cùng tao?" Neil hỏi.

"Chà, những nhân viên đó thích kiểm tra mày khi mày không đưa tao đi cùng. Dù sao đi nữa, tao sẽ đi." Nick kiên quyết nhấn mạnh.

“ Mày có thể đi với Neil." It thấy bạn mình hoàn toàn ghen với người yêu của mình nên không muốn giữ Nick lại. Dù sao thì cũng không mất nhiều thời gian để họ mua đồ uống.

"Tao sẽ chỉ đi trong một phút." Nick nói với bạn mình. It gật đầu trước khi nhìn Nick bước tới và ôm lấy cánh tay Neil.

"Hehe hehe, cậu ấy cũng có tính chiếm hữu với chồng mình." It lẩm bẩm đùa giỡn với chính mình trong khi mỉm cười. Khi nhìn thấy Day bước ra, đôi mắt tròn xoe của cậu nhanh chóng đảo mắt về phía TV. Day khẽ mỉm cười. Anh bước tới và lấy vài chiếc ly cho đồ uống của họ. It ngồi đơ ra, không  dám nhìn Day. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

“Cổ của mày không đau khi mày ngồi như vậy chứ?” Day thử hỏi.

"..." It không trả lời mà nằm phịch xuống sofa. Day quay trở lại căn bếp.

' Thằng ngu... mày không muốn hoà giải à?' It lầm bầm một mình. Sau một lúc, thứ gì đó quyến rũ xuất hiện trước mặt It. Sự ảm đạm mà It cảm thấy hoàn toàn biến mất. Mắt It sáng lên khi nhìn thấy miếng bánh yêu thích của mình trên đĩa trước mặt.

"Mày có muốn ăn nó không?" Day thấp giọng hỏi. It ngẩng đầu lên nhìn Day một chút trước khi quay đi vì vẫn còn tức giận. Mặc dù, trong sâu thẳm, cậu
muốn giật lấy chiếc bánh và ngấu nghiến nó. Càng nhìn thấy lớp mứt dâu thơm ngon phủ trên bánh crepe, cậu càng muốn ăm.

"Mày không định ăn nó à, It?" Day bình tĩnh hỏi. It vẫn im lặng như trước.

"Nếu mày không ăn nó, tao sẽ vứt nó đi." Day nói trước khi quay trở lại nhà bếp. It mở miệng để ngăn Day lại, nhưng không thốt ra được lời nào. Cậu đã bị sốc. Cậu không nghĩ Day sẽ thành thật vứt nó đi. Bây giờ It cảm thấy còn đau hơn trước. It đứng dậy và từ từ bước vào phòng ngủ. Day người đang bí mật đi vào bếp khẽ mỉm cười. Bóng người cao lớn rời đi trong chốc lát. Anh nhẹ nhàng mở cửa theo It vào trong.

"Mẹ... Con muốn ăn bánh... mẹ tới đón con đi mua bánh đi." giọng It vang lên. Cậu đang nằm trên giường, nói chuyện điện thoại mà không nhận ra Day đã bước vào phòng.

"Không, đến đón con đi. Anh ấy không bắt con đâu. Anh ấy ném bánh của con rồi mẹ ơi... giờ mẹ qua đón con đi... mẹ ơi..." It năn nỉ mẹ. Day lắc đầu trước khi rút điện thoại ra khỏi tay cậu để nói chuyện với mẹ của It.

"Ai'Day, trả lại nó đây." It hét lên.

"Mẹ, là con, Day... không có gì đâu mẹ. Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm. Con có thể xử lý cậu ấy... vâng... mẹ đừng lo... thế thôi ạ." Day nói trước khi cúp điện thoại. Anh quay sang đối mặt với It, người đang cau mày.

“Cho nên, hiện tại mày gọi điện thoại cho mẹ ấy hả?" Day khẽ hỏi.

"Dù sao thì mẹ cũng quá bận." It nói trước khi nằm xuống và đắp chăn lên đầu. Khi Day bước ra khỏi phòng, It đã suýt khóc. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình lại có thể cảm thấy yếu đuối, ngu ngốc hay nhạy cảm như vậy. Mặc dù trước đây cậu chưa bao giờ như vậy, nhưng It chỉ cảm thấy như vậy với Day.

Cậu thực sự cảm thấy rằng mình chỉ có thể nhạy cảm như vậy khi nói đến Day. Đang miên man suy nghĩ không bao lâu, cửa phòng ngủ mở ra. Một bóng người gục xuống giường, chứng tỏ lúc này có người đang ngồi cạnh It trên giường.

“Mau ngồi dậy đi It." giọng nói trầm ấm của Day vang lên khiến It khựng lại. Chiếc chăn trên đầu cậu từ từ được kéo ra.

"Mày có muốn ăn nó không?" Day hỏi. It nhìn Day. Cậu thấy anh đang cầm cùng một miếng bánh trên đĩa.

"Sao? Không vứt đi à?" It hỏi gay gắt.

"Tao để nó trong tủ lạnh." Day trả lời thẳng thắn.

Bây giờ lt nhận ra rằng Day vừa mới trêu chọc cậu.

"Mày có một tật xấu... sao mày cứ thích trêu tao thế?" It ngồi dậy và hét vào mặt Day. Bóng dáng cao lớn khẽ mỉm cười. Anh đặt đĩa bánh lên chiếc bàn cạnh giường ngủ. Anh ôm It vào lòng. It không vùng vẫy hay cố gắng trốn thoát. Cậu bực bội đập đầu vào ngực Day. Day đặt tay lên đầu It khi anh ôm cậu vào ngực.

"Tao thích nhìn thấy mày cầu kỳ. Tại sao mày lại bướng bỉnh như vậy?" Day hỏi sau một thời gian.

"Bởi vì mày thích làm tao tức giận." It đáp trả bằng một giọng nghèn nghẹn.

"Mày cũng thích làm tao tức giận." Day nói lại. It đẩy ra khỏi ngực Day và nhìn anh chằm chằm với ánh mắt khắc nghiệt. Cậu nghĩ rằng dáng người cao lớn đang cố bắt đầu một cuộc tranh cãi khác với cậu. Day dường như hiểu được những gì It đang nghĩ.

"Được rồi, từ bây giờ, tao sẽ cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về Meen. Tuy nhiên, nếu mày muốn gặp cô ấy, tao phải có mặt cùng mày mỗi lần. Được chứ?" Day đã cố gắng đi đến một thỏa hiệp.

"Điều này không khác nhiều so với trước đây." It nói lại.

"Vậy nếu tao đi gặp Jumper, mày có muốn đi cùng không?" Day hỏi lại.

"Tao không thích!!" It ngay lập tức hét lên mà không cần suy nghĩ xem Day đang nói gì.

"Hừm, đúng vậy. Tao cũng không thích. Mày là vợ tao. Tao phải ghen chứ." Day nói.

"Tao cũng ghen đấy, đồ ngốc!" It nói lại trước khi vùi mặt vào ngực Day.

Phập!

“Đau quá... sao mày lại cắn tao?” Day gay gắt nói nhưng anh không khó chịu với việc It cắn vào ngực anh qua lớp áo.

"Vừa rồi mày không chịu ôm tao, tao đi nhưng rất đau đấy, mày biết không?!" It nói khiến Day cười nhẹ.

"Mày đã mong đợi điều gì? Mày muốn trở nên bướng bỉnh. Nếu mày cầu xin tao, tao sẽ làm mọi thứ cho mày." Day nói.

“Tao muốn ăn bánh.” It trầm giọng nói.

"Mày đã bị mất trí à?" Day hỏi. It nhìn anh một chút.

"Nó đã biến mất." It trả lời.

"Vậy mày có thể đi ra ngoài ăn. Đừng ở trên giường ăn bánh ngọt." Day có chút hung ác nói. Anh biết cách tiếp cận và hòa giải với It.

“Cõng tao đi.” It ngay lập tức năn nỉ. Day bế cậu trở lại phòng khách cùng với đĩa bánh. Ngay sau đó, Neil và Nick đến với đồ uống của họ.
.
.
.
“Hôm nay, chúng ta hãy đến cửa hàng.” It nói vào sáng hôm sau sau khi thức dậy trên giường.

"Chúng ta có thể đi... chúng ta đã không đến đó ngày hôm qua rồi. Tao không biết mày sẽ cảm thấy tồi tệ như thế nào. Còn bây giờ thì sao? Mày có thể đi bộ được không?" Day hỏi.

"Tao nghĩ tao có thể." It trả lời.

"Vậy thì đi tắm đi. Tao đi nấu cơm cho mày." Day nói trước khi ra khỏi giường. It đi tắm và thay quần áo.

Ding Dong...

Khi đang mặc quần áo, It nghe thấy tiếng chuông cửa ở phòng trước. Cậu nhanh chóng thay đồ vì cậu nghĩ không có ai đến sớm thế này.

"P'Day." Giọng của Jumper vang lên. Khói gần như bốc ra khỏi tai It khi cậu mở cửa phòng ngủ và thấy Jim đang đứng đó. It phải ngăn mình mở miệng hét vào mặt Jumper.

"Xin chào, P'Jim." It giơ tay để tỏ lòng kính trọng với Jim. Bên kia chấp nhận với một nụ cười. It nhìn Jumper với vẻ chán ghét. Day đứng yên.

"Ngồi xuống sofa đi It. Nào." Day vừa nói vừa trầm giọng kéo It đi về phía sofa ngồi cùng nhau. Day ngồi cạnh cậu. Jumper quyết định ngồi trên đệm bên cạnh Day. Jim chỉ có thể nhìn em trai mình với vẻ không tán thành.

"P'Jim nói với em rằng anh đã gọi và yêu cầu gặp em đến vào sáng nay. Có chuyện gì vậy?" Người thanh niên nói, cố không nhớ lại đêm qua. Cậu cố tình nói điều này để It biết rằng Day chính là người đã yêu cầu câuu đến chơi. It lập tức quay sang nhìn mặt người yêu. Day đặt tay lên eo It và xoa nhẹ như một cách bảo bình tĩnh lại.

' Ý mày là gì?' It nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Có chuyện gì vậy Day?" Jim cũng muốn biết.

“Tao chỉ muốn It và Jumper gặp nhau để nói chuyện trực tiếp thôi.” Day nói, khiến cậu bé dừng lại một chút. It trông có vẻ bối rối.

"Mày đang muốn nói về cái gì?" It hỏi với giọng nghiêm nghị. Jim nhìn Day và biết bạn mình đang âm mưu gì nên anh thở dài. Anh không muốn đứng về phía nào hay giúp đỡ em trai mình.

“Jumper.” Day quay sang gọi cậu bé.

"Dạ." Jumper nói với một nụ cười.

"Nong, có điều này anh muốn nói với em, trước mặt Jim và It." Day nói. It không biết Day sắp nói gì.

"Nó là gì ạ?" Jumper trầm giọng hỏi.

"Anh biết em nghĩ gì về anh, nhưng anh chỉ coi em như một đứa em trai." Day nói khiến khuôn mặt của chàng trai trẻ xịu xuống. lt cảm thấy tốt hơn một chút khi nghe điều này.

"Em, em biết. Em không đòi hỏi gì nhiều... em chỉ muốn gặp anh, P'Day." chàng trai lại nói.

"Nhưng em đến gặp anh khi đã khiến It cảm thấy không thoải mái. Thành thật mà nói, anh không muốn It cảm thấy bất an và suy nghĩ quá nhiều." Day nghiêm túc nói.

"P'..P'Day, anh nói gì vậy? ...anh không cho phép em gặp anh nữa sao?" cậu bé hỏi với giọng run run.

"Nếu em đến xem anh như anh trai và không có ý định nói hay làm gì khiến It cảm thấy khó chịu thì em có thể đến. Tuy nhiên, nếu em không thể buông bỏ tình cảm dành cho anh, thì anh nhất quyết yêu cầu em tránh xa anh, từ giờ trở đi." Day thẳng thắn nói. Anh nghĩ đây là cách tốt nhất để diễn đạt điều này.

"Em, em chỉ muốn ở gần anh, P'Day. Chỉ thế thôi." chàng trai trẻ vẫn khăng khăng với cả hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Day.

"Jumper, những gì Day nói đều là sự thật. Em vẫn định giả vờ như không biết cậu ấy đang nói cái gì à?" Jim đã mắng em trai mình, khiến Jumper ngay lập tức bắt đầu khóc.

"Hả... tại sao? ... em gặp anh trước It... Ha... Tại sao anh không thích em? Hehe... tại sao anh phải thích It chứ?" Chàng trai trẻ ngay lập tức bắt đầu khóc nức nở.

"Anh ấy gặp ai trước không quan trọng. Quan trọng là Day yêu ai... ở... Anh ấy yêu tôi... Anh ấy không yêu cậu. Cậu vẫn chưa nhận ra điều này à?" It cố gắng nói một cách tử tế vì cậu không muốn tỏ ra thô lỗ trước mặt Jim.

"Chà, nếu anh ấy chưa bao giờ gặp anh... Huhu... anh ấy sẽ thích tôi... Huhu." Jumper cãi lại trong tiếng nức nở.

"Jumper, anh chắc chắn rằng em đã nghe những gì anh nói với It tối qua." Day nói nhỏ trong khi nhìn vào mặt Jumper với đôi mắt sắc bén. Jumper dừng lại một lúc. Tại sao Jumper lại không nhớ rằng Day đã nói với lt rằng ngay cả khi họ không ở bên nhau, Day sẽ không nghĩ về cậu theo cách đó.

"P'Day... tại sao anh thích P'It nhiều như vậy... Tại sao?" Jumper hỏi Day với giọng run run.

"Anh và It đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cả điều tốt lẫn điều xấu. Khi em gặp được một người chấp nhận tình cảm của em, một người sẽ vì em mà vượt qua mọi thứ, một người không dám làm tổn thương em, một người sẵn sàng chết vì em, chỉ khi đó em mới hiểu tại sao anh lại yêu It nhiều như vậy." Day giải thích. Điều này khiến It cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Sự thất vọng của cậu với Jumper gần như biến mất hoàn toàn.

Đôi mắt của cậu bé rơi xuống. Cậu bé ngồi xuống.

“Em, em hiểu rồi... em xin lỗi... em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh.” chàng trai khẽ nói sau khi Day nói điều này trực tiếp với cậu để cậu hiểu rõ hơn về tình hình.

"Liệu em có thể thoát khỏi tình cảm dành cho anh không?" Day hỏi thẳng thừng.

"Huhu... em sẽ cố gắng... P'Day... nếu vượt qua được, liệu em có thể đến gặp anh lần nữa không?" thanh niên ngẩng đầu hỏi.

"Nếu một ngày Jumper không còn tình cảm với anh nữa, em có thể đến gặp anh." Day nói. Jim thở dài.

“Tao tưởng mày không biết chuyện đó." Jim xoa xoa mặt và nói nhẹ nhàng. Bất kể Jim nói gì với em trai mình, Jumper cũng sẽ không từ bỏ Day. Đó là lý do tại sao Jim muốn Jumper gặp It. Anh muốn Jumper nghe từ chính miệng của Day rằng Day không nghĩ về Jumper theo cách đó.

“ Mày có thể thư giãn rồi, It." Day quay sang hỏi người yêu. It mỉm cười và gật đầu. Trong thâm tâm, cậu không khỏi xót xa cho người thanh niên ngồi khóc một mình.

"Jim, hãy đến nói chuyện với tao trong văn phòng của tao một chút." Day hỏi Jim trước khi đứng dậy.

"Ngồi đây và đợi anh." Jim nói với em trai mình trước khi đi theo Day, để It một mình với Jumper.

"Đừng khóc nữa. Nước mũi của cậu đang chảy ra kìa." It nói trước khi lấy khăn giấy và nhét nó vào tay Jumper.

"Đừng có tọc mạch! Hừ... Đến bây giờ tôi vẫn không thích anh." Jumper vừa nói vừa nức nở. It đảo mắt. Nếu không phải Day chỉnh đốn thẳng tay thì giờ này It đã ném Jumper ra khỏi phòng rồi.

"Vậy cậu có hiểu những gì Day đã nói với cậu hay không?" It hỏi.

"Tất nhiên, tôi hiểu! ...huhu... Tôi không phải là một thằng ngốc. Có gì khó hiểu về điều đó sao?" Jumper miễn cưỡng nói vì cậu vẫn còn cảm thấy xấu hổ.

"Đứa trẻ nào lại vội vàng tìm cho mình một tấm chồng như thế chứ?" It nói khiến Jumper bất mãn ngẩng đầu lên nhìn It với nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Đó là việc của tôi... huhu..." Jumper cãi lại. It nhìn Jumper trước khi khẽ mỉm cười khi nghĩ ra một điều gì đó hay ho mà cậu có thể nói.

“Này, cậu có thật lòng muốn gặp Ai'Day mỗi ngày không?” It hỏi khi di chuyển đến ngồi gần Jumper hơn. Người thanh niên bối rối nhìn It.

"Hừm... sao anh lại hỏi vậy?" Jumper hỏi ngắn gọn. It mỉm cười nhẹ trước khi bế Jumper lên và ngồi vào lòng mình. Vì Jumper nhỏ hơn It rất nhiều nên cậu có thể dễ dàng bế cậu bé lên.

"Anh... anh định làm gì?" Jumper nói với giọng run run. Jumper vòng tay qua cổ It để gồng mình lên vì cậu sợ, cậu sẽ ngã khỏi ghế sofa. It nhích mặt lại gần Jumper.

"Nong, anh sẽ cho em cơ hội đến gần Day hơn, nếu em đồng ý làm vợ anh và giữ bí mật về mối quan hệ của chúng ta." It khẽ nói trong khi đưa tay lên chạm vào chiếc cằm tròn trịa của Jumper.

"Không!..." Jumper lớn tiếng nói. Vì giật mình, cậu ngã khỏi lòng It xuống sàn. It đã phải nén tiếng cười của mình.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Day hỏi sau khi nghe giọng nói của Jump. Jim bước ra khỏi phòng, cùng với Day theo sau để kiểm tra em trai mình.

"Huhu... P'Jim... P'Day... P'It đang cố tấn công em." Jumper nhanh chóng nói với anh trai và Day.

Jim nhướng mày bối rối. Day tò mò nhìn vào mặt It.

"lt..." Day gọi It bằng một giọng nhỏ nhẹ. lt làm một biểu cảm ngây thơ.

"Có chuyện gì với cậu vậy? Tôi chỉ ngồi đây thoải mái thôi, Jumper." It nói.

"Jumper, đây là một lời buộc tội nghiêm trọng. Tại sao em lại nói dối về It? Anh sẽ đưa em về nhà. Tốt nhất em đừng làm phiền cậu ấy nữa. Nếu không, anh sẽ gửi em trở lại Anh." Jim đe dọa khi nắm lấy cánh tay của em trai mình và kéo cậu đi.

"Huhu... P'Jim, em thực sự đang nói sự thật... Vừa rồi, P'lt cũng cúi xuống để cố gắng hôn em... P'Day, đó là sự thật." Jumper hét lên suốt quãng đường tới cánh cửa trước khi nó đóng lại sau lưng họ. It mỉm cười hài lòng. Nếu cậu nghĩ ra điều này sớm hơn, cậu đã sử dụng mánh khóe này với Jumper ngay từ đầu. Bây giờ, Jumper sẽ không
dám can thiệp vào Day và It nữa. It quay sang nhìn Day và giật mình. Khi cậu nhìn anh, Day đang nhìn cậu như thể anh bắt gặp cậu đang làm điều gì đó sai trái.

"Đang nhìn cái gì vậy? Đi tắm đi. Muốn có thời gian ăn cơm thì phải nhanh lên, đi nhà hàng ăn cơm đi." It nói như không có chuyện gì.

"Đừng để tao phát hiện ra rằng mày muốn tán tỉnh em ấy." Day đe dọa trước khi bước vào phòng.

"Tại sao tao phải làm vậy?" It thản nhiên hỏi.

"Hừm... Thử đi. Tại sao không? Nhưng nếu làm thế, mày sẽ không thể ra khỏi giường trong nhiều ngày, lt." Day lạnh lùng nói trước khi bước vào phòng ngủ để tắm. It khó khăn nuốt nước bọt.

' Thật tốt khi mình chỉ cố đe dọa cậu ta.' It lẩm bẩm một mình.
.
.
.
"P'Jim... P'Jim, tại sao anh không tin em?" Người thanh niên tiếp tục phàn nàn với anh trai mình trong suốt quãng đường. Jim thở dài.

"Khi nào em thực sự bị It đánh thì hãy đến và nói với anh." Jim cắt lời em trai khiến em trai anh cau mày. Cậu quay nhìn ra ngoài cửa sổ xe với đôi mắt buồn bã. Jim quay sang nhìn em trai mình trước khi nhẹ nhàng vuốt tóc để trấn an em.

"Tại sao anh ấy không yêu lại em?" Người thanh niên khẽ hỏi.

"Mối tình đầu thường như vậy. Không được đáp lại." Jim nói.

"Ngay cả khi P'It không có trong cuộc đời anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ nghĩ gì về em, phải không?" Jumper hỏi lại.

"Jumper, nếu anh kể cho em nghe câu chuyện của Day và It, em sẽ nghe anh chứ?" Jim nói với giọng nghiêm túc. Anh biết về những gì đã xảy ra giữa It và Day trong một thời gian dài, vì vậy anh biết họ yêu nhau như thế nào.

"Tại sao? Chuyện của P'Day và P'It có gì thú vị?" Jumper hỏi ngược lại.

"Chà, em sẽ tìm ra điều gì đã dẫn đến việc họ yêu nhau." Jim nói trước khi giải thích cho Jumper câu chuyện về Day và It. Anh bắt đầu với phần về sự trả thù và tiếp tục cho đến khi anh đến phần mà Jumper đang can thiệp. Điều này khiến cậu bé choáng váng vì cậu chưa bao giờ biết về điều này.

"P'Day đã sẵn sàng làm mọi thứ vì người này rồi phải không? Anh ấy thực sự đã đỡ đạn cho anh ta sao?" Jumper ngạc nhiên hỏi.

"Không, không chỉ Day sẵn sàng liều mạng vì It. It cũng sẵn sàng chết vì Day. Hôm đó bọn anh đã phát hiện ra chuyện này. Sau khi tìm hiểu mọi chuyện, em còn muốn xen vào quan hệ của họ sao?" Jim hỏi lại. Jumper dừng lại một lúc.

"Sao anh không nói với em chuyện này ngay từ đầu?" chàng trai trẻ nhẹ nhàng hỏi.

"Ngay cả khi anh đã nói với em, em vẫn sẽ không nuốt trôi niềm tự hào của mình. Em đã quá tự tin vào bản thân đến mức em sẽ không tin anh. Em sẽ không nghe một lời nào anh nói, nhưng bây giờ em đã sẵn sàng để nghe amh. Đó là lý do tại sao anh nói với em điều này ngay bây giờ." Jim nhẹ nhàng nói. Mặc dù cảm thấy tội lỗi khi nghe câu chuyện của Day và It nhưng Jumper đã yêu Day từ lâu. Cậu không thể từ bỏ tình cảm của mình. Một đến hai năm là thời gian dài.

"P'Jim, anh có thể ghé qua 7-Eleven để mua cho em ít sữa và bánh bao được không? Em đói." chàng trai trẻ nói vì cậu rất đói.

"Chắc chắn rồi." Jim trả lời trước khi lái xe và đỗ trước cửa hàng 7-Eleven.

"Em có định vào trong không?" Jim hỏi em trai mình. Jumper chậm rãi lắc đầu. Jim biết em trai mình đang gặp khó khăn, nhưng anh tin rằng Jumper sẽ sớm vượt qua được Day.

“Vậy thì, đợi anh trong xe." Jim nói trước khi ra khỏi xe. Jumper với lấy đài và bật nó lên, nhưng cậu chỉ thấy những bài hát buồn. Điều này khiến cậu lại muốn khóc. Jumper đã tắt radio. Cậu ngồi, nhìn ra phía trước cửa hàng, tự hỏi khi nào anh trai cậu sẽ ra.

Cửa trượt 7-Eleven mở ra. Một thanh niên dáng người cao lớn bước ra với bao thuốc lá trên tay.

Đột nhiên!

Jumper nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình. Tim cậu rạo rực. Khi cậu nhìn thấy người bước ra khỏi cửa hàng một lúc trước, đôi mắt cậu mở to.

Cậu cầu nguyện bên kia không thể nhìn thấy cậu.

"Chết tiệt... Anh ấy ở Thái Lan thế nào? ...huhu... P'Jim, làm ơn quay lại xe nhanh lên." Jumper rên nhẹ.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro