Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 11:

...Ngày hôm sau...

Fang thức dậy từ sáng sớm để nấu ăn cho Ken và không thấy anh đâu. Fang vẫn không thực sự muốn nhìn thấy mặt Ken, mặc dù điều đó là không thể tránh khỏi vì họ cùng nhau ở trên một hòn đảo. Trong khi nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa, Fang quyết định đi dạo trên bãi biển thì thấy Ken vẫn chưa tỉnh. Đi được nửa đường, Fang thấy tàu của chú Ya cập bến.

"A, Phi Fang, xin chào, sao anh dậy sớm thế?" Yim chào khiến Fang bước về phía họ và giơ tay tỏ lòng tôn kính với người chú.

''Chào chú Ya, chú đang làm gì vậy?" Fang hỏi khi thấy Yim mang hộp xốp và thùng nhựa từ tàu xuống.

"Ồ, chúng tôi mang theo đơn đặt hàng của Khun Ken. Cậu ấy đặt hàng từ thành phố và nhờ chú và Yim mang đến đây." Chú Ya trả lời.

"Tôi không thấy anh ấy nói gì cả. Anh ấy còn chưa tỉnh, phải để nó ở đâu?" Fang tiếp tục hỏi.

"Khun Ken đã ra lệnh cho chúng tôi đặt nó ở phía sau nhà, anh có biết không? Chúng tôi đã làm việc này từ sáng rồi." Yim trả lời. Fang gật đầu xác nhận nhưng thầm nghĩ Ken không muốn nói cho cậu biết vì anh không muốn cậu biết có một con tàu đang đến.

“Vậy để tôi giúp chú Ya.” Fang lập tức xung phong giúp họ. Chú Ya mỉm cười gật đầu trước khi cầm hộp xốp mang đến nhà Fang. Fang cũng vừa nhận ra rằng có một cánh cửa ở phía sau nhà. Fang giúp Yim nâng những chiếc hộp lên.

"Yim." Fang gọi Yim, không lớn lắm nhưng giọng đầy lo lắng.

"Vâng?" Yim đã trả lời. Fang nhìn chú Ya và thấy chú đang tập trung khiêng những chiếc hộp.

“Cậu biết lái thuyền phải không?” Fang lặng lẽ hỏi. Yim gật đầu.

"Tại sao anh lại hỏi Phi Fang?" Yim tiếp tục hỏi. Fang cắn nhẹ môi.

"Nếu tôi nhờ cậu điều gì đó, cậu sẽ làm điều đó chứ?" Fang hỏi với giọng run run và ánh mắt cầu xin nhìn Yim. Fang nghĩ rằng nếu không gặp Yim theo cách này thì chắc chắn cậu sẽ tán tỉnh Yim nhưng cậu không muốn tiếp tục như vậy nữa, cậu phải tìm cách rời khỏi đảo và cậu đã tin tưởng Yim sau đêm đó.

Fang nghĩ đến việc chạy trốn khỏi hòn đảo. Cậu không muốn chịu đựng nữa. Mặc dù lúc đầu cảm thấy rất vui khi được gần gũi với Ken một cách riêng tư như vậy nhưng sau khi quan hệ tình dục với Ken. Fang cảm thấy trái tim mình đau đớn hơn khi cậu đến gần hơn. Fang không muốn gì nữa nên muốn bỏ chạy dù điều đó sẽ khiến Ken tức giận.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Yim nghiêm túc hỏi.

"Tôi muốn rời khỏi đây nhưng Phi Ken không cho tôi ra ngoài. Tôi muốn Yim đưa tôi đi." Fang nói và cầu cứu. Yim ngạc nhiên nhìn Fang, cả hai bước đi bỏ những chiếc hộp xuống rồi từ từ quay lại trong khi chú xách những chiếc hộp còn lại. Yim và Fang có cơ hội nói chuyện riêng.

"Ya anh là gì? Phi Fang không sẵn lòng ở lại đây sao?" Yim hỏi với giọng căng thẳng.

"Ừ, lúc đầu thì có nhưng bây giờ tôi muốn về nhà nhưng Phi Ken không đồng ý, cậu giúp tôi được không?" Fang lắc cánh tay Yim cầu xin. Yim cảm thấy có lỗi với Fang. Yim có thể nhìn thấy một số vết bầm tím trên cánh tay và cổ tay của Fang nhưng không dám hỏi trực tiếp.

"Làm thế nào để em giúp anh?" Yim hỏi.

" Yim có thể đi thuyền đến đón tôi được không? Buổi tối tôi đợi Ken ngủ trước. Vậy Yim có thể mang thuyền đến đón tôi ở đây không?" Fang hỏi lại. Yim có vẻ hơi do dự.

"Nếu Yim gặp rắc rối thì cậu không cần phải làm vậy. Tôi hiểu. Tôi cũng không muốn gây rắc rối cho ai cả. Tôi xin lỗi khi hỏi cậu những điều như thế này. Yim, đừng nói cho ai biết nhé." Fang hạ tầm mắt xuống đất và giả vờ đi bộ về nhà nhưng Yim đã nắm lấy tay Fang trước.

" Em sẽ giúp anh, Phi Fang.” Yim nói khiến Fang mở to mắt ngay lập tức.

"Ao, Yim, giúp chú để chú có thể điều khiển chiếc thuyền đàng hoàng đi. Khun Fang không cần phải giúp nữa." Giọng của chú Ya vang lên.

"Không thành vấn đề, tốt hơn hết là chúng ta nên giúp hoàn thành nhanh hơn." Fang vội vàng đáp lại trước khi Yim và Fang xách những chiếc hộp khác đi về biệt thự. Trên đường đi, họ tiếp tục trò chuyện.

"Vậy bây giờ anh định làm gì, Phi Fang? Anh đã nghĩ đến việc đó chưa?" Yim hỏi với giọng nghiêm túc.

“Tôi nghĩ mình có thể trốn vào ban đêm, khoảng 1 giờ sáng. Tôi sẽ đợi Phi Ken ngủ trước. Sau đó, Yim sẽ đi thuyền đến đón tôi ở bến tàu, sau đó
tôi sẽ nhờ Yim đưa tôi đến trạm xe buýt." Fang nói đầy hy vọng.

"Vậy khi nào Phi Fang muốn em đón anh?" Yim tiếp tục hỏi.

“Tối nay có được không?” Fang nói. Yim im lặng một lúc trước khi gật đầu.

"Được rồi, tôi sẽ mượn chiếc thuyền nhỏ của một người bạn. Sẽ không có vấn đề gì lớn nhưng nó hoạt động tốt khi đi vào ban đêm." Yim trả lời. Yim quyết định giúp đỡ Fang chỉ vì thấy thân hình nhỏ bé này thật đáng thương.

"Cảm ơn Nong Yim rất nhiều. Hẹn gặp lại vào lúc 1 giờ sáng." Fang nói với giọng vui vẻ. Yim gật đầu. Cả hai đến nhà để hộp, khi đứng dậy thì thấy Ken đang đứng ở lối vào cửa sau nhà. Fang và Yim dừng lại một lúc. Ken nghiêm túc nhìn hai người.

“Ừm, những chiếc hộp đã được giao rồi, Khun Ken." Yim nói.

“Cảm ơn, cậu có thể quay lại rồi. Nói với chú Ya là lát nữa tôi sẽ mang tiền cho chú ấy." Ken nhẹ nhàng nói.

"Ừ." Yim trả lời, quay lại nhìn Fang một chút. Fang mím môi một chút nhưng không nói gì trước khi Yim rời đi. Fang quay lại nhìn Ken và thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt giận dữ.

"Tôi đã làm bữa sáng và dọn dẹp nhà rồi. Về phần giặt giũ, tôi đợi anh dậy để tôi có thể làm mà không gây ồn ào." Fang nói trước khi Ken kịp nói gì.

"Ai cho phép cậu rời đi vào sáng sớm như vậy?" Ken lặng lẽ hỏi.

" Tôi vừa ngủ dậy và đi dạo, rồi tôi thấy chú Ya và Nong Yim đang xách đồ nên đi giúp, thế thôi." Fang giải thích với Ken.

“Cậu đi bộ tới bến tàu à?” Ken hỏi. Fang im lặng một lúc trước khi hít một hơi thật sâu.

“Tôi không thể đi đâu phải không?” Fang hỏi với giọng buồn bã.

“Nếu chỉ là đi bộ thì tôi không quan tâm.” Ken nói mà không nói thêm gì khiến tim Fang đập nhanh vì sợ Ken sẽ bắt được mình đang cố trốn thoát.

" Tôi đi lấy quần áo giặt." Fang lập tức tránh được tình huống khó xử. Cậu vội vã vào nhà.

“Đợi đã.” Giọng Ken cắt ngang khiến Fang dừng lại.

"Lấy đồ ra khỏi hộp và cất đi. Sau đó cậu có thể đi giặt đồ." Ken ra lệnh. Fang phải quay lại mở những chiếc hộp mà chú Ya đã mang đến. Mở chúng ra, cậu nhận thấy chúng chủ yếu là thực phẩm khô và tươi, nhiều đồ dùng khác nhau. Về phần Ken, anh đi lên lầu vào phòng ngủ. Fang mất một lúc để dọn dẹp xong mọi thứ và sau khi dọn dẹp xong, cậu lên phòng ngủ lấy quần áo của Ken về giặt. Fang gõ cửa phòng Ken một lúc nhưng không nghe thấy tiếng trả lời nên quyết định từ từ mở cửa. Cậu nghe thấy tiếng vòi sen đang chảy nên vội đi lấy quần áo của Ken để khỏi phải nhìn thấy anh.

...Cạch...

Fang giật mình khi cửa phòng tắm mở khi cậu đang lấy quần áo của Ken từ trong giỏ. Quay người lại, Ken chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.

“Cậu vào đây từ lúc nào thế?” Ken giận dữ hỏi. Fang ngay lập tức tránh ánh mắt của Ken.

"Vừa rồi tôi gõ cửa nhưng Phi Ken không trả lời nên tôi vào lấy quần áo để giặt." Fang nhìn bộ quần áo trả lời.

“Vậy thì làm đi." Ken nói, mắt dán chặt vào bóng dáng nhỏ bé đang quỳ nhặt quần áo. Nói xong, Fang nhấc giỏ đứng dậy rời khỏi phòng nhưng bị Ken chặn lại khiến Fang có chút bất ngờ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Fang hỏi với giọng run run khi thấy Ken đến gần mình như vậy. Những suy nghĩ về đêm đó ám ảnh tâm trí cậu.

"Ồ, sao vậy? Tại sao cậu không dám nhìn tôi? Cậu sợ cái quái gì thế? Cậu không thích nhìn tôi à?" Ken hỏi với giọng giễu cợt. Fang mím môi.

"Tôi đi giặt đồ." Fang không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, thay vào đó cậu định rời khỏi phòng nhưng Ken vẫn chuyển sang chặn cậu lại.

" Vội vàng như vậy đi đâu vậy? Không muốn nhìn thấy tôi nhiều hơn sao? Không thích thân thể của một người đàn ông như tôi sao?" Ken vừa nói vừa tiến lại gần Fang một chút khiến Fang phải lùi lại. Nếu như ở trạng thái bình thường, Fang hẳn sẽ đáp lại anh, thậm chí có thể làm theo, nhưng hiện tại, tất cả những gì cậu muốn làm chỉlà rời khỏi phòng.

"Đừng nói với tôi là cậu đang xấu hổ. Mặt như cậu chắc chắn đã nhìn thấy rất nhiều cơ thể khác rồi. Tại sao cậu phải xấu hổ? Ồ, tôi quên mất. Cậu yêu tôi và chắc chắn cậu sẽ xấu hổ." Ken nói thêm một cách mỉa mai.

“Nào, cậu đã nhìn thấy thân hình trần trụi của tôi rồi, đừng ngại. Cậu là người không biết xấu hổ và giỏi việc đó mà.” Ken liên tục nói những lời ác ý với Fang khiến cậu cảm thấy đau lòng.

" Đừng nói nữa!!...ưm...Sao anh phải làm thế với tôi?" Fang sốt ruột hét vào mặt Ken, để nước mắt rơi không kìm được. Fang không bướng bỉnh hay kiên nhẫn trong mọi tình huống như mọi người nghĩ.

"Lời nói của tôi có làm cậu tổn thương không? Cậu có nhớ cậu đã nói những điều làm tổn thương người yêu cậu không? Bây giờ cậu có biết cảm giác đó như thế nào không? Tôi đã nói với cậu rằng tất cả những nỗi đau mà em trai tôi phải chịu, tôi sẽ khiến cậu đau gấp đôi." Ken khinh thường nói.

"Tôi không làm gì tổn thương Nong Case. Anh đang hiểu lầm." Fang phản bác.

"Cậu nghĩ cái quái gì vậy? Cậu dùng em trai tôi làm cầu nối để đến với tôi. Em trai tôi đã cho cậu tiền miễn phí và cuối cùng lại thất vọng." Ken giận dữ mắng Fang khi nói về Case.

"Tôi giải thích bao nhiêu lần anh cũng không nghe. Tôi nhắc anh một điều, anh đang khiến em trai anh không trưởng thành. Anh đang giải quyết vấn đề của em ấy thay vì giao việc đó cho em ấy." Fang vừa trả lời và vẫn đang khóc.

Chát...

Fang khẽ chớp mắt khi má cậu bị tát mạnh đến mức mặt cậu tê dại. Fang quay lại nhìn Ken đau đớn.

“Cậu không có quyền dạy tôi hay nói về em trai tôi như vậy.” Ken nói với giọng cứng rắn.

"Ra khỏi đây!!" Ken nắm lấy tay Fang và đuổi cậu ra khỏi phòng. Fang cũng bỏ chạy vì không muốn ở bên anh. Fang quyết định rằng cậu cần phải trốn thoát càng sớm càng tốt và vượt qua tình yêu của mình dành cho Ken.
.
.
.
Fang xuống nhà giặt quần áo cho Ken vì cậu nghĩ đó sẽ là điều cuối cùng cậu làm cho Ken. Ken không làm phiền Fang cả ngày. Anh chỉ xuống nhà ăn đồ ăn rồi quay lại vì anh có việc phải làm để gửi cho thư ký. Mặt khác, Fang đã tìm cách trốn thoát vào đêm đó. Fang trở về nhà lúc 3 giờ chiều để chuẩn bị bữa tối cho Ken.

"Cậu đã đi đâu?" Giọng Ken vang lên khi Fang bước vào nhà.

"Tôi đi dạo." Fang lặng lẽ trả lời, tránh ánh mắt khỏi Ken.

“ Cậu đã phơi quần áo chưa?” Ken hỏi.

"Tôi đi lấy đây. Sau đó tôi sẽ nấu bữa tối." Fang trả lời với giọng bình thường. Ken vẫn nhìn chằm chằm vào Fang nhưng không nói gì. Fang đi lấy quần áo và phơi khô trước khi chuẩn bị bữa tối. Fang ăn một ít rồi ra ngồi trước nhà như thường lệ trong khi Ken ngồi ăn một mình trong phòng ăn. Fang cảm thấy nhẹ nhõm vì hôm nay Ken không làm phiền cậu quá nhiều.

“Tối nay tôi còn phải làm gì nữa không?” Fang hỏi với giọng nghiêm túc khi cậu dọn dẹp bát đũa và mang chúng vào bếp để rửa, nơi Ken đang uống nước.

"Làm sao?" Ken hỏi. Fang cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, cố gắng không tỏ ra nghi ngờ.

“Nếu không có việc gì thì tôi đi ngủ trước. Tôi thấy không khỏe.” Fang nói mà không nhìn vào mắt Ken vì sợ Ken nghi ngờ.

“Ừm." Ken đáp lại bằng cổ họng trước khi rời khỏi bếp. Fang thở phào nhẹ nhõm.
.
.
.
Lúc này đã là 12h30. Đã gần đến lúc Fang phải gặp Yim để trốn thoát. Fang không thu dọn gì vì đến đảo tay không. Về chiếc điện thoại di động của mình, cậu đã nghĩ đến việc mua một chiếc mới với dòng mới. Fang thử đặt phòng xem thứ tự trong nhà thì biết Ken đã đi ngủ rồi nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, tim Fang đập nhanh, tay lạnh buốt. Đèn trong nhà đã tắt hoàn toàn. Fang thận trọng bước tới mở cửa sau nhà bếp.

...Cạch...

Mở cửa ra, cậu cố gắng lắng nghe xem có nghe thấy tiếng thuyền chạy không nhưng tất cả những gì cậu có thể nghe được chỉ là tiếng sóng. Fang rời khỏi nhà và đi chậm rãi đến bến tàu, nơi cậu sẽ gặp Yim. Fang nhìn quanh bến tàu để tìm Yim nhưng không thấy Yim đâu cả.

' Có lẽ cậu ấy đang trên đường đến.' Fang tự nghĩ, vì lúc đó còn chưa đến 1 giờ sáng. Fang bí mật ở dưới bóng cây khi tiếp tục tìm kiếm con tàu. Không lâu sau, Fang nhìn thấy ánh đèn trên bến tàu như một cách báo hiệu mình đã đến nơi. Động cơ của thuyền đã được tắt để không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Fang mỉm cười vui vẻ nên vội rời khỏi gốc cây chạy về phía bến tàu.

...Vồ lấy...

"Ối..." Fang hét lên khi một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ kéo tóc Fang một cách mạnh mẽ khiến Fang gần như quay lại vì đau đớn.

"Cậu đi dạo à?" Một giọng nói trầm vang lên từ phía sau khiến Fang cảm thấy tê dại trước khi quay lại nhìn về nguồn âm thanh.

" Phi...Phi Ken.” Giọng Fang run lên vì sốc vì không biết Ken đã đứng sau lưng mình bao lâu.

"Cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tôi sao?!" Ken nghiêm nghị hỏi vang vọng khắp bãi biển trong đêm. Yim cầm đèn pin chạy về phía Fang và Ken.

“Tôi không chạy trốn... Ối... đau quá... Tôi không chạy trốn.” Fang nhanh chóng kiếm cớ.

"Cậu nghĩ tôi ngu ngốc à? Cậu tưởng tôi không biết cậu đang có ý định gì đó với tên ngốc đó à?" Ken kéo tóc Fang mạnh hơn cho đến khi nước mắt bắt đầu chảy ra vì đau.

“Khun Ken, làm ơn hãy để Phi Fang đi." Yim, người đã biết được tình hình, lao đến giúp Fang.

"Đừng đùa với tên ngốc này! Cậu rất dũng cảm khi muốn giúp cậu ta, cậu muốn chú mình gặp rắc rối phải không?" Ken hét vào mặt Yim. Fang nhìn Yim với vẻ mặt tội lỗi, điều này khiến Yim cũng đau khổ.

"Đấy là chuyện của tôi và cậu ta, cậu không cần không quan tâm, đồ ngốc. Tôi cảnh cáo cậu, người đàn ông này không tốt, không trong sạch thuần khiết như cậu thấy, cậu ta có rất nhiều thủ đoạn, cậu nhất định sẽ không tin." Ken nói, nhìn Fang với vẻ khinh thường.

"Vậy anh không thể nói chuyện tử tế với Phi Fang sao? Tại sao anh phải bạo lực như vậy?" Yim cầu xin khi thấy vẻ mặt của Fang thể hiện sự đau đớn khi bị Ken kéo tóc. Ken mỉm cười trước khi buông tóc Fang nhưng sau đó, anh tóm lấy cổ Fang và kéo cậu vào ngực mình. Sau đó, tay còn lại anh nắm lấy cằm Fang.

" Cậu không còn nhỏ đâu Yim. Cậu không biết Fang thích bạo lực à.” Ken nói, giả vờ liếm tai Fang rồi cắn.

"Ừm....Đau...đau quá." Fang bồn chồn nhưng Ken ôm cậu chặt hơn. Bản thân Yim cũng trở nên cứng nhắc.

“Miệng nói đau nhưng lòng lại thích, cậu không thấy những vết này sao? Cậu ta tự mình xin đấy.”Ken nói, thả cằm Fang ra để anh cởi chiếc áo sơ mi đang mặc. Yim có một chiếc đèn pin để có thể nhìn thấy cơ thể của Fang với những dấu vết do Ken tạo ra.

"Không phải...ư..." Fang định phản bác rằng điều đó không đúng nhưng Ken đã dùng tay chặn cổ Fang, tay kia lại nâng cằm Fang lên khiến Fang lập tức quay lại nhìn và nhận nụ hôn của anh. Ken trao cho Fang một nụ hôn say đắm trước mặt Yim, người đang choáng váng. Ken thọc lưỡi vào miệng Fang khiến Fang run lên vì sợ hãi nhưng lại phấn khích. Ken hôn Fang mạnh đến mức cậu cảm thấy mình không thể đứng dậy được. Yim choáng váng trước cảnh tượng trước mắt. Anh chưa bao giờ nghĩ Ken lại hôn Fang như vậy.

" Ừm, cậu thấy chưa? Cậu ta thích như vậy. Giờ thì biến khỏi đây và từ nay đừng ló mặt ra với tôi nữa." Ken đuổi Yim ra ngoài rồi kéo Fang vào nhà.

“Buông tôi ra, Phi Ken... Đau quá..." Fang cầu xin Ken buông ra nhưng anh vẫn im lặng và kéo Fang trở vào nhà. Khi đến nơi, anh đưa Fang lên phòng riêng của mình trên tầng hai.

...bộp...

Cơ thể nhỏ bé của Fang bị đẩy ngã xuống sàn phòng. Fang nhìn Ken với vẻ mặt kinh hãi. Ánh sáng trong phòng sáng đến mức có thể nhìn thấy rõ đôi mắt giận dữ của Ken.

"Tôi không phải là động vật, Phi Ken. Sao anh có thể làm tổn thương tôi như vậy?" Fang hét vào mặt Ken khi anh ngồi bệt xuống đất. Ý thức đã bắt đầu quay trở lại. Ken làm động tác đấm vào mặt Fang khiến Fang nhanh chóng nhắm mắt lại, sợ Ken tát mình nhưng Ken đã giơ tay lên rồi đẩy nhẹ vào đầu Fang.

"Nếu như cậu không có miệng thì đối hắn làm gì, cậu như thế nào khiêu khích tên kia? Cậu ta là muốn giúp cậu trốn thoát!" Ken lại hét lên.

"Tôi không có khiêu khích cậu ấy!" Fang cãi lại.

“Hừ, cậu nói dối giỏi hơn mấy người phụ nữ đó." Ken khinh thường nói khiến Fang cắn môi oán hận và cảm thấy rất bị xúc phạm trước sự hèn hạ trong lời nói của Ken.

" Tôi cũng cứng đầu hơn một số phụ nữ đấy." Fang nói. Ken càng tức giận hơn và đưa tay tóm lấy cổ Fang và kéo cậu đứng dậy nhưng Fang nhanh chóng bỏ đi để cố gắng trốn thoát khỏi phòng Ken. Tuy nhiên, Ken đã nhanh hơn và tóm lấy cổ Fang trước khi Fang mở cửa.

...Đột nhiên...

...Vồ lấy...

Fang bắt đầu đá và đấm Ken để tự vệ khỏi bị tóm.

"Dừng lại! Tôi đã bảo cậu dừng lại mà!" Ken hét lên, giơ cánh tay sẵn có của mình lên để chặn nắm đấm đáng sợ của Fang và cúi xuống một chút để bế cậu lên vai.

"Thả tôi ra Phi Ken!" Fang hét lên kinh ngạc khi nhận ra mình đã bị bắt. Hơn nữa, đầu của cậu đang treo trên lưng Ken. Ken bế Fang lên giường và ném cậu lên đó.

...Vồ lấy...

"A..." Fang hét lên trong bối rối và tê dại khi Ken buông cậu ra và chưa kịp phản ứng thì Ken đã cưỡi lên Fang và nắm lấy cánh tay của Fang.

“Cậu có định dừng lại ngay bây giờ không, đồ điên?!” Ken hỏi với giọng trầm. Fang thở hổn hển, kiệt sức sau trận chiến khi nhìn vào khuôn mặt của Ken, đang ngồi trên người cậu.

"Phi, Phi là kẻ điên. Một kẻ điên không nghe lời mình chút nào. Một kẻ điên luôn dùng sức mạnh uy hiếp tôi. Tôi cũng là con người, tôi có trái tim, tôi có tình cảm, Phi Ken." Fang nói với giọng run run khi nhận ra mình đã nhận ra rằng mình không thể thoát khỏi Ken.

“Và cậu nghĩ người khác không có cảm xúc à?” Ken nói. Fang biết Ken đang ám chỉ Case.

"Tôi đưa cậu đến đây để thay đổi thói quen chơi lừa người ta của cậu. Tôi đã cố gắng giữ câu tránh xa đàn ông, nhưng có hiệu quả không? Tất cả những gì cậu làm chỉ là khiêu khích đàn ông thôi." Ken tiếp tục nói những điều không hay. Fang khóc suốt. Khi ai đó xúc phạm mình, Fang không bao giờ để ý nhiều đến điều đó, cậu không cảm thấy khó chịu vì đã quen, nhưng sự khinh thường phát ra từ miệng Ken khiến Fang cảm thấy như nghẹt thở trong lồng ngực cho đến khi cậu cảm thấy như mình đang bị xúc phạm, không thể thở được.

"À, thực ra cậu không có ý định chạy trốn chứ gì? Tại sao trước đây tôi không nghĩ ra nhỉ?" Ken mỉm cười nói khiến Fang nhìn Ken khó hiểu.

"Cậu đã hẹn với Yim để làm tình trên thuyền phải không?" Ken nói với vẻ thích thú.

...Chát...

Khi Ken vô tình buông tay Fang ra, Fang đã giơ tay tát Ken một cái thật mạnh.

" Tôi chưa bao giờ nghĩ Phi Ken lại có suy nghĩ như vậy.” Fang bất lực nói.

...Đột nhiên...

" Ư..." Bàn tay khỏe mạnh của Ken nắm lấy tóc Fang kéo ra sau.

“Muốn nói chuyện với người như cậu thì tôi phải diễn thấp như cậu.” Ken lạnh lùng nói.

"Hừ, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu với Yim. Nhưng nhìn vào mặt tích cực hơn thì tôi có thể giúp cậu hết nứng." Ken nói khiến Fang cảm thấy sợ hãi trong lòng.

"Không cần." Fang vội vàng nói vì đột nhiên hiện ra cảnh tượng tối hôm trước.

"Không sao đâu, đừng xấu hổ. Tôi đã từng làm điều đó với cậu trước đây, tôi có thể làm lại. Tôi cũng đang tìm người để phát tiết." Ken nói, cảm giác phấn khích ngày càng lớn trong cơ thể. Chuyện này bắt đầu khi anh hôn Fang trước mặt Yim, nhưng anh đã cố gắng kìm lại một chút. Tuy nhiên, ở vị trí này, ký ức về hình ảnh Fang bên dưới anh chiếm ưu thế khiến anh muốn cảm nhận lại lần nữa.

"Điều gì khiến anh nghĩ đến việc chạm vào một kẻ bẩn thỉu như tôi nữa chứ? Chính anh đã nói với tôi rằng anh rất khiêm tốn với một con đĩ như tôi, tại sao anh lại muốn làm điều này với tôi?" Fang đauđớn hỏi.

"Ừ, tôi tốt bụng, tôi muốn giúp cậu thoát khỏi dục vọng. Dù sao thì cậu cũng chẳng khác gì một con điếm. Đến đây, tôi cho cậu một ít tiền, cậu có thể dùng nó để trả lại cho tôi." Ken nói với giọng giễu cợt .

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro