( Tee x Prup) Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 5:

[ Phi Tea chắc sẽ ngủ, nghỉ ngơi nhưng mẹ lại phàn nàn rất nhiều là anh ấy không muốn ở nhà, anh ấy chỉ ở căn hộ của mình. Hôm nay Chesse không rảnh để đi gặp anh ấy, em bận việc cả ngày.] Cô gái lên tiếng khiến Prup có cảm giác như cô gái sẽ nhờ cậu điều gì đó.

[ Phi Prup, sau khi tan sở anh có việc gì không ? Phi Prup đi gặp Phi Tea nhé. Không biết anh ấy có ăn uống và uống thuốc như bác sĩ dặn không nữa.] Cô gái nói một cách đầy tự với giọng nói to, trầm. Prup cắn môi khi biết mình không đúng. Trong lòng cậu bắt đầu cảm thấy có chút tội lỗi và lo lắng.

" Nhưng anh không biết căn hộ của anh ấy ở đâu." Prup trả lời khiến cô gái im lặng.

[ Phi Prup chưa đến căn hộ của Phi Tea bao giờ ạ?] Cô gái ngạc nhiên hỏi. Prup tự nghĩ xem cô gái sẽ phản ứng thế nào khi biết họ không thực sự yêu nhau.

"Bọn anh chưa bao giờ gặp nhau ở ở đó." Prup nói, tự biện minh.

[ Vậy Cheese sẽ nói cho anh biết...] Cô gái nói cho Prup địa chỉ căn hộ của anh trai cô, kèm theo số phòng.

[ Khi đến quầy lễ tân hãy nói với họ rằng anh sẽ gặp ai đó ở phòng 901. Cheese sẽ gọi điện để báo cho họ biết là anh sẽ đến.] Cô gái nói.

" Ừm, ừ... có lẽ anh sẽ ghé đi ăn tối trước. Sau đó anh sẽ qua đó." Prup nói.

[ Vâng, cảm ơn Phi Prup rất nhiều. Cheese sẽ kết thúc cuộc gọi đây ạ.] Cô gái cuối cùng cũng nói trước khi cúp máy. Pup thở dài một hơi.

“Phi Da, khi đau bụng là do bệnh dạ dày thì có thể ăn gì ?” Prup quay sang hỏi đồng nghiệp của mình.
.
.
.
...Haizzz...

"Tại sao mình phải chịu đựng như thế này?" Prup phàn nàn khi đứng trước căn hộ của Tea. Trên tay cậu có một túi cháo và một túi trái cây. Sau khi kết thúc công việc, Prup rời văn phòng để đi ăn gì đó rồi lái xe thẳng đến căn hộ của Tea như Cheese kể chi tiết. Prup vào trong, thông báo với nhân viên rằng anh đang ở trong rồi đi thang máy lên tầng của Tea.

...Ding... Dong...

Prup đứng trước phòng Tea khi cậu nhìn quanh để khám phá. Căn hộ rất ổn, giống như Tea vậy.

...Cạch...

Cánh cửa mở ra khiến Prup quay lại nhìn. Cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn đang trong trạng thái mở màng mở cửa, tóc rối bù, giống như người vừa mới tỉnh dậy. Tea hơi nhướng mày khi nhìn thấy Prup.

"Cậu đến đây bằng cách nào?" Tea hỏi với giọng ngạc nhiên.

"Đi xe, câu hỏi lạ quá." Prup nói khiến người đàn ông khẽ mỉm cười. Prup cảm thấy tê dại.

"Anh có định để tôi đứng đây không? Nếu vậy thì cầm lấy đi. Tôi đi đây." cậu nói với Tea rồi quay người rời đi.

"Đợi đã, bình tĩnh, tôi hơi đơ. Tôi vừa mới tỉnh dậy. Vào trước đi." Tea nhanh chóng nắm lấy cánh tay Prup không cho cậu quay lại. Prup làm vẻ mặt bối rối trước khi bước vào phòng Tea. Bước vào, Prup tò mò nhìn quanh. Về phần Tea, anh đóng cửa lại.

"Làm thế nào cậu đến được căn hộ và tầng biết nó ở tầng này?" Tea hỏi.

“Cheese bảo với tôi." Prup trả lời ngắn gọn trước khi đi thẳng đến chiếc sofa nằm ở góc phòng khách, gần cửa kính mở ra ban công.

"Anh đang nuôi một con hamster à?" Prup nghỉ ngờ hỏi. Tea đến gần bóng dáng nhỏ bé trước khi gật đầu.

" Ừm, sao vậy? Cậu có thích chúng không?" Tea hỏi.

" Chà... tôi thích chúng... nhưng tôi không nghĩ một người như anh lại biết cho động vật ăn." Prup nói một cách chế giễu. Người đàn ông hơi nhếch khóe miệng trước khi đi vào bếp đưa nước cho Prup.

"Nước." Tea truyền nước cho Prup. Prup đã cầm lấy nó. Tea đặt túi đồ mà Prup đã mua lên bàn.

"Ồ, đấy là mua cho anh." Prup nói. Tea cầm nó xem cậu đã mua gì cho anh.

"Vậy tại sao cậu lại đến?" Tea hỏi với giọng điệu bình thường. Prup hơi mím môi.

“Ồ, Cheese nói với tôi rằng anh bị đau bụng vì ăn quá nhiều đồ cay." Prup nói nhẹ nhàng.

“Đúng vậy.” Tea trả lời, nhìn chằm chằm vào Prup khiến cậu phải quay mặt đi, không nhìn vào mắt Tea.

“Vậy nên tôi đến xem vì tôi nghĩ anh đau dạ dày là do anh đã ăn đồ ăn tôi gọi." Prup nói lại. Tea đang đứng khoanh tay, dựa vào quầy bếp.

“Vậy là cậu chấp nhận rằng việc cậu làm là cố ý?” Tea hỏi lại. Prup ngẩng đầu lên, mặc dù cậu biết mình đã sai.

"Ai biết được? Bụng của anh quá yếu." Prup lại trêu chọc.

"Cậu có nghĩ mình đã phạm tội vì làm vậy không?" Tea nói đùa lại. Prup khịt mũi giận dữ.

"Cậu cảm thấy có lỗi nên đến thăm tôi." Tea lại nói. Prup không trả lời.

"Nếu cảm thấy có lỗi thì phải sửa chữa nó." Tea nói với giọng điệu bình thường.

"Làm gì chứ?" Prup nói.

"Tôi muốn ăn cơm chiên. Hãy làm cho tôi thứ gì đó để ăn nhé." Tea đề nghị khiến Prup cau mày.

“Tôi mua cháo cho anh ăn rồi.” Prup nói.

"Nhưng tôi muốn ăn cơm chiên. Hay là cậu không biết nấu?" Tea hỏi lại.

"Đừng bướng bỉnh. Cháo ngon hơn cơm chiên nhiều, nó sẽ giúp ích cho dạ dày của anh và là thứ dễ tiều hóa." Prup nói.

"Chắc cậu nấu ăn tệ lắm, nếu cậu nấu cho tôi ăn chắc tôi sẽ bị tiêu chảy nhiều hơn." Tea đùa giỡn, xúc phạm cậu khiến Prup tức giận cắn môi.

"Tôi nấu ăn rất ngon đấy. Ạn chỉ cần nói cho tôi biết anh muốn món cơm
chiên nào, tôi sẽ làm ngay cho anh." Prup miễn cưỡng hét lên. Tea nhếch mép cười.

''Cơm chiên nào cũng được. Cậu có thể thoải mái sử dụng bếp của tôi." Tea trả lời. Prup càu nhàu nhưng vẫn bước tới tủ lạnh của Tea. Cậu mở nó ra, thu thập một số nguyên liệu cần thiết rồi quay lại nhìn Tea đang ở phía sau.

"Anh có muốn ăn cơm chiên cá hồi không?" Prup hỏi người kia.

“Cá hồi có thể dùng làm cơm chiên được không?” Tea tò mò hỏi.

"Ừ, anh không biết à? Nào, tôi sẽ làm cơm chiên cá hồi cho anh." Prup hỏi lại. Tea gật đầu. Prup lấy đồ ra xong và đặt chúng lên bàn. Sau đó, câu đi lại để khám phá rõ hơn căn bếp của Tea để tìm xem mọi thứ được đặt ở đâu. Prup cảm thấy có người khá tích cực vào bếp vì có đầy đủ những thứ cần thiết.

"Ai nấu ăn?" Prup hỏi mà không nhìn Tea.

"Chắc là tôi đang tự nấu ăn, hay cậu nghĩ ai sẽ sử dụng nó?" Tea đã trả lời. Prup hơi nhếch miệng vì cậu thầm nghĩ rằng có thể có những cô gái sẽ nấu đồ ăn cho anh.

“Hay là cậu ghen hoặc sợ cô gái nào đó tới nấu ăn cho tôi à?” Tea hỏi khiến Prup phải dừng lại vì đúng như anh nghĩ.

' Anh ta có phải là thầy bói không vậy?' Prup thầm nghĩ trong lòng.

"Ai sẽ ghen với anh chứ? Ai sẽ làm gì đó cho anh ăn đó tùy anh. Này, ra khỏi đây, tránh đường và đợi bên ngoài đi." Prup nói và đuổi Tea đi .

"Tôi muốn thấy cậu nấu ăn, nhỡ cậu cho thứ gì đó kỳ lạ vào thức ăn thì sao." Tea nói, Prup quay sang nhìn Tea có vẻ hơi khó chịu.

"Anh nghĩ tôi là ai? Nếu tôi định làm điều đó thì tôi đã không ở đây." Prup nói. Tea cười nhẹ. Prup quay lại để khéo léo sắp xếp mọi việc.

"Nhưng nếu cậu muốn dùng gì đó thì cậu đều có thể dùng." Tea nói sau một lúc im lặng. Điều này khiến Prup ngạc nhiên quay lại nhìn anh.

"Cái gì cơ?" Prup tò mò hỏi.

“Thuốc mê hoặc cậu gọi nó là gì? Thuốc kích dục." Tea giả vờ nói. Mặt Prup hơi đỏ lên khi nghe thấy điều đó.

" Tâm thần." Prup nói trước khi quay sang làm cơm chiên cho Tea. Tea ngồi dậy nhìn bóng lưng Prup bằng ánh mắt dịu dàng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thích mông vai, đặc biệt là người đàn ông trước mặt. Khi Prup di chuyển để nhặt đồ, Tea cảm thấy bớt nhàm chán hơn. Lúc này Tea nghĩ tới điều gì đó nên anh đi mở một cái tủ nhỏ lấy ra một chiếc tạp dề màu tối.

" Prup." Tea gọi bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn trước quầy bếp. Prup quay lại nhìn anh.

"Quay lại.” Tea lặp lại. Prup quay người lại, đối mặt với anh. Prup nhìn chiếc tạp dề trên tay Tea khiến Prup lùi lại một bước.

"Anh định làm gì?" Prup hỏi.

"Tôi sẽ buộc tạp dề cho cậu. Quần áo của cậu có thể bị bẩn. Hãy đứng yên." Tea nói trước khi đi về phía Prup khi thấy cậu đang định từ chối.

" Tôi có thể tự đeo nó vào." Prup nói, với lấy chiếc tạp dề nhưng Tea trừng mắt đẩy cậu ra.

"Tôi sẽ đeo cho cậu. Đừng bướng bỉnh. Đứng yên." Tea mắng lần nữa khiến Prup phải dừng lại để Tea đeo tạp dề vào vì cậu lười tiếp tục cãi nhau. Người đàn ông nhếch mép cười. Tea đặt phần cổ trước, sau đó chuyển sang phần eo. Tea thắt dây cho cậu, vòng tay ra sau lưng Prup khiến hai người tiến về nhau nhiều hơn một chút. Người đàn ông khẽ mỉm cười. Anh giả vờ đẩy hông Prup vào mép quầy rồi đứng gần phía trước úp mặt vào vai Prup để giả vờ xem anh đã được thắt dây đúng cách hay chưa. Prup choáng váng, mặt nóng bừng và tim đập thình thịch khi ngửi thấy mùi nước hoa của Tea.

" Ừm, tôi vẫn chưa buộc xong cho cậu." Tea lẩm bẩm.

"Anh không thể đứng và buộc tử tế à?
Làm sao anh có thể đứng như vậy được?" Prup hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.

"Tôi có thể buộc nó." Te trả lời, mất một lúc lâu mới buộc được tạp dề.

"Xong rồi." Tea phải bỏ đi vì Prup sẽ tự mình phát hiện ra việc đó.

...Đột nhiên...

" Tránh xa ra.” Prup đẩy Tea ra khỏi mình. Sau đó cậu vội vàng quay lại tiếp tục chuẩn bị cơm chiên vì không muốn Tea nhìn thấy đôi má đỏ bừng của mình.

Tea cười nhẹ trước biểu hiện của Prup. Sau đó anh ngồi xuống nhìn Prup tiếp tục nấu ăn. Prup biết mình đang bị theo dõi nhưng vẫn cố làm như không
biết và tiếp tục nấu ăn. Không lâu sau, Tea ngửi thấy mùi cơm chiên cá hồi nên đứng dậy nhìn lại.

“Mùi thơm quá." Tea nói, điều này khiến Prup cảm thấy vô cùng tự hào.

"Tất nhiên rồi." Prup trả lời, không quay lại nhìn Tea vì cậu đang bận đảo cơm. Khóe miệng Tea khẽ mỉm cười rồi ghé sát mặt vào tai Prup.

“Cậu có mùi thơm quá." Tea nhẹ nhàng nói trước khi cúi xuống hôn vào cổ Prup, nổi da gà. Prup trở nên cứng nhắc. Mặt cậu nóng bừng. Prup lập tức thọc cùi chỏ vào bụng Cha.

...Bụp...

"Ồ... haha, sao cậu phải khắt khe với tôi như vậy?" Te mỉm cười hỏi. Dù trúng bụng nhưng Tea cũng lùi lại một chút. Prup ngay lập tức quay lại và đẩy Tea ra khỏi mình khi cậu đưa tay chạm vào nơi Tea đã hôn anh.

"Anh đang làm cái quái gì thế?! Anh có phải là kẻ tâm thần không vậy?!" Prup ngay lập tức mắng Tea.

"Nếu tôi ngửi thấy thứ gì đó ngon, tôi sẽ ngửi nó." Tea mỉm cười đáp. Prup cắn môi chán ghét.

"Đừng làm phiền tôi. Này, nếu anh không bị ốm, hãy tin tôi rằng tôi sẽ không làm việc này." Prup hét lên.

"Tôi không bị bệnh. Chỉ là đau bụng nhẹ thôi." Tea trả lời như thể đó không phải là vấn đề gì lớn nhưng Prup biết rằng những người bị đau bụng do viêm dạ dày sẽ rất đau.

“Nếu chỉ đau một chút thì tôi đi đây.” Prup nói và cởi tạp dề rồi đi về phía cửa.

"Ồ, nhưng tôi nghĩ bây giờ nó bắt đầu đau hơn rồi." Tea cau mày nói. Điều này khiến Prup nhìn anh đầy nghi ngờ liệu anh chỉ đang trêu chọc hay thực sự bị đau bụng. Prup không nói gì mà quay vào bếp tiếp tục nấu cơm thêm chút nữa. Cậu tắt gas vì nó đã chín rồi. Sau đó cậu đặt cơm chiên nóng lên đĩa.

“Xong rồi, xong rồi.” Prup đặt bát cơm lên bàn. Tea nhìn vào chảo thấy vẫn còn rất nhiều cơm chiên.

"Cậu ngồi ăn với tôi đi. Cơm nhiều lắm." Tea nói.

" Tôi chưa đói." Prup trả lời khô khan.

"Không đói thì vẫn phải ăn, cậu có muốn bị viêm dạ dày như tôi không? Cùng ăn đi." Tea trầm giọng nói. Prup nhìn Tea với vẻ mặt nghiệt ngã vì bị ép buộc nhưng cũng đồng ý đi lấy cơm.

"Anh có đói lắm không? Đợi thêm một lát nữa đi." Prup nói trước khi nhanh chóng lấy một cái nồi nhỏ và đun sôi nước. Trong khi Tea tỏ ra bối rối. Prup đã làm món canh rong biển thịt lợn bằm trong thời gian ngắn. Cậu bưng hai chiếc bát nhỏ cho mình và Tea. Lúc này Tea đang ngồi ở bàn ăn trong bếp.

"Ăn sẽ không bị nhạt." Prup nói nhỏ khiến Tea nhếch mép. Prup ngồi vào chiếc ghế đối diện.

"Cảm ơn." Tea trả lời trước khi họ ăn tối cùng nhau. Thỉnh thoảng Prup lại nhìn Tea vì không biết đồ ăn có ngon không và bản thân Prup cũng không dám đòi giữ lòng tự trọng.

"Tại sao cậu không ăn?" Tea ngẩng đầu lên hỏi Prup. Prup múc một ít cơm ăn với tâm trạng hơi khó chịu. Bản thân Te cũng lén cười giễu cợt. Anh biết Prup đang muốn xem món ăn cậu chuẩn bị có thỏa mãn vị giác của anh hay không nên anh giả vờ ăn mà không nói gì. Hai người ngồi ăn cho đến khi dọn xong đĩa. Prup nghĩ thật tốt khi Tea đã ăn xong bữa ăn.

"Để tôi rửa bát. Đi lấy cho tôi mấy viên thuốc trên bàn trước TV đi." Tea nói. Prup đi xem thuốc như Tea nói. Cậu nhặt túi thuốc lên lật lại thì thấy đó là một viên thuốc liên quan đến bệnh viêm dạ dày. Điều này khiến Prup cảm thấy vô cùng tội lỗi. Prup lấy những viên thuốc và đọc mặt sau của chúng.

"Này Tea, anh có uống thuốc trước bữa ăn không đấy? Anh chưa uống phải không?" Prup hét lên hỏi khi nhìn thấy mấy viên thuốc phải uống trước bữa ăn.

"Tôi quên mất nó!" Giọng Tea vang lên từ trong bếp.

" Sao anh có thể quên được chứ? Nếu bụng anh lại đau, anh sẽ đến trách tôi mất." Prup tự lẩm bẩm. Sau bữa ăn, cậu mang uống thuốc rồi đi vào bếp. Cậu thấy Tea đang rửa bát. Đó cũng là một cảnh tượng khá kỳ lạ đối với Prup vì cậu không nghĩ Tea có khả năng làm những công việc nhà như vậy.

"Thuốc đây, uống đi." Prup nói. Tea hơi quay đầu lại nhìn.

"Tay tôi bẩn quá. Đưa vào miệng cho tôi." Tea nói khi tay anh dính đầy nước rửa chén.

"Tự mình lấy đi." Prup nói.

"Ăn xong thì tôi nên uống thuốc nhanh, nhanh lên. Đưa viên thuốc vào miệng cho tôi, cậu mang cho tôi chút nước được không?" Tea giả vờ phàn nàn.

“Anh có thể rửa tay, uống thuốc rồi tiếp tục rửa bát sau." Prup tiếp tục phản bác.

"Cứ cho vào miệng tôi đi, không mất gì đâu." Tea bình tĩnh đáp, rồi quay người tiếp tục rửa bát. Thực ra chúng không nhiều lắm nhưng Tea giả vờ rửa chúng rất chậm. Prup do dự một lát. Sau đó, cậu bước tới rót nước vào ly. Tea quay lại nhìn lén và cười gượng. Prup quay lại. Tea lại giả vờ rửa bát.

"Ồ, hiểu rồi. Anh đang làm to chuyện lên đấy." Prup lẩm bẩm. Tea quay lại nhìn cậu.

"Cậu có định đưa nó cho tôi không?" Tea hỏi chỉ để chắc chắn.

"Đúng rồi, nhanh lên." Prup nói. Tea mở miệng, Prup lấy viên thuốc đưa vào miệng Tea rồi cầm cốc nước cho anh uống. Khi Tea uống xong, Prup đặt ly xuống để Tea tiếp tục rửa bát.

“Tại sao tôi phải làm chuyện như thế này chứ? Anh chỉ làm phiền tôi thôi." Prup cố tình càu nhàu để Tea nghe trước khi bước ra khỏi bếp. Thực ra Prup muốn quay lại nhưng không muốn lãng phí cách cư xử của mình. Cậu đợi Tea rửa bát xong rồi mới quay lại. Trong khi chờ đợi, Prup ngồi cạnh lồng cùng với hai chú chuột hamster, mỗi chú một chú trong lồng.

"Con trong lồng màu xanh là con đực, tên là Leon và con có lồng màu hồng là con cái tên là JiIt." Tea nói và bước ra khi nhìn thấy Prup đứng cạnh lồng để cho Prup biết giới tính của hai con hamster.

"Anh có thích Resident Evil không? Đó là lý do tại sao anh đặt tên cho chúng như vậy." Prup hỏi.

"Ha ha, làm sao cậu biết?" Tea mỉm cười hỏi trước khi ngồi xuống ghế dài và nhìn Prup. Prup không trả lời mà nhìn Jilt chằm chằm.

"JiIt khá hung dữ nếu cô ấy không quen. Còn Leon thì cậu có muốn chơi với anh ấy không? Hãy thử đi, tôi sẽ mang Leon cho cậu chơi cùng." Tea gợi ý. Prup lắc đầu.

"Không, nó sẽ cắn tôi. Tôi không quen ai trong số chúng cả." Prup trả lời mặc dù trong thâm tâm cậu muốn chơi với chúng.

"Vậy thì qua phòng tôi thường xuyên đi, rồi sẽ quen thôi." Tea mỉm cười đáp lại khiến Prup như chết cứng.

"Và tại sao tôi lại phải đến đây thường xuyên? Đây không phải phòng của tôi." Prup nói ngay.

"Cậu có muốn đây là phòng của cậu không?" Tea hỏi lại khiến Prup đứng hình. Tea mỉm cười trước vẻ mặt của Prup.

"Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên quay lại. Trông anh cũng không tệ lắm." Prup nói và nhặt túi lên.

...Đột nhiên...

Tea giật mạnh một quai túi của Prup khiến Prup nhìn Tea đầy khó hiểu.

"Cậu có thể ngủ ở đây." Anh nói với một nụ cười.

"Ngủ một mình đi." Prup nói rồi bước trở lại cửa. Tea đi theo cậu.

"Nếu rảnh thì lại qua nấu ăn cho tôi nhé. Ngon lắm." Tea nói khiến Prup dừng lại, rồi quay lại nhìn mặt Tea khi nghe khen đồ ăn.

"Cái quái gì vậy?" Prup hỏi lại chỉ để chắc chắn. Prup không nhận ra mình đang chờ đợi lời khen đó.

"Tôi nói cậu nấu rất ngon. Lại nấu cho tôi nữa nhé." Tea đáp. Prup cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cậu không hiểu tại sao mình lại vui mừng trước lời khen của Tea đến vậy.

"Tôi phải nấu món gì đây? Hãy để người khác làm đi." Prup trả lời. Tea đến gần Prup khiến Prup phải lùi lại với vẻ mặt nghi ngờ cho đến khi lưng Prup va vào cửa của phòng. Người đàn ông giơ tay lên cửa, tựa vào thân hình nhỏ bé của Prup khiến cậu không thể cử động.

"Tránh sang một bên." Prup nghiêm khắc nói. Tea tiến về phía Prup cho đến khi cơ thể họ khá gần nhau.

"Hứa trước đi, cậu sẽ lại đến nấu cơm cho tôi." Tea trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vào Prup.

"Tại sao tôi phải làm vậy? Anh điên à? Cả hai chúng ta đều chưa quen đến mức đó và tôi ở đây vì đó lỗi của tôi mà anh bị ốm." Prup nói nhanh.

"Thừa nhận đi, cậu đến gặp tôi vì lo lắng. Nếu chỉ thấy tội lỗi, cậu sẽ gọi điện hỏi thăm triệu chứng của tôi hoặc cầu xin sự tha thứ và thế thôi, không cần phải đến đây đâu." Tea nói . Prup dừng lại một chút và nghĩ trong đầu, chính xác là tại sao?

"Đừng quá lo lắng về bản thân. Tôi chỉ muốn xem liệu anh có thực sự bị bệnh hay chỉ đang nói dối Cheese không thôi." Prup nói.

“Ừm, vậy thôi à?” Tea nói nhưng trong mắt đầy ý cười. Anh tỏ ra không tin những gì Prup nói với mình.

"Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian với anh rồi. Lùi lại đi." Prup đẩy Tea nhưng Tea vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế. Trên thực tế, Prup có thể quay lại để mở cửa, nhưng cậu cảm thấy sợ hãi một cách kỳ lạ nếu quay lưng lại. Ngoài ra, cánh tay của Tea đã pquàng qua người cậu, chặn tay nắm cửa.

“Cậu có mang gì cho người bệnh không?” Tea hỏi. Prup cau mày.

"Ý anh là gì? Tôi mua cháo và trái cây cho anh, thế vẫn chưa đủ sao? Anh còn muốn gì nữa?" Prup hỏi với giọng khó chịu. Tea khẽ mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai nghiêng về phía Prup và nhanh chóng hôn cậu.

“Ối.” Prup muốn tránh ra nhưng Tea đã ôm lấy eo Prup, tay còn lại túm lấy gáy tóc Prup khiến Prup nâng mặt lên trước nụ hôn. Hai cơ thể nằm sát nhau đến mức gần như không còn chỗ trống. Chỉ có tay Prup nắm lấy áo Tea định kéo anh ra nhưng không kịp. Chiếc lưỡi nóng bỏng của Tea liếm vào lưỡi Prup, kéo hoặc đẩy cậu một cách tinh nghịch.

... Chụt... Chụt...

Tiếng hôn vang lên yếu ớt. Prup định bỏ đi nhưng bị Tea chặn lại. Prup mệt mỏi, quyết định hôn lại Tea để không bị mất mặt nhưng cậu bối rối. Prup cảm thấy như mình sắp nổi lên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tea nắm lấy cơ hội và thưởng thức thêm vị ngọt cho đến khi hài lòng. Rồi anh từ từ rời đi. Khóe miệng Prup có một giọt nước nhỏ trong suốt khiến Tea cảm thấy Prup trông thật gợi cảm.

" Ừm, tốt quá. Tôi đã nhận được món quà mình cần rồi." Tea nói khiến Prup đỏ mặt.

...Đẩy...

"Anh đang làm cái quái gì vậy? Chết tiệt. Tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa." Prup hét lên đẩy Tea rồi vội vàng mở cửa bỏ chạy. Tea dịch người tựa vào khung cửa. Anh nhìn bóng dáng nhỏ bé nửa đi nửa chạy về phía thang máy. Prup quay lại nhìn xung quanh một chút. Tea giơ tay lên mỉm cười khiến Prup quay mặt đi và lao vào trong khi thang máy đến. Tea trở về phòng.

“Hừ, trêu chọc đứa trẻ này cũng vui nhỉ." Tea mỉm cười tự nhủ. Giờ đây, anh đã hoàn toàn bị thu hút bởi Prup.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro