( Tea x Prup) Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 4:

"Ừm, tôi đói quá. Chúng ta đi tìm thứ gì đó ăn đi." Tea nói một cách bình thường.

"Tôi muốn rời khỏi đây." Prup cố gắng tránh ở bên Tea nhưng Tea đã nắm lấy cổ tay Prup trước.

"Đợi một chút. Vì chúng ta chưa xem xong phim nên hãy ăn gì đó trước đã." Tea vừa nói vừa kéo Prup đi cùng. Prup cố gắng chống cự nhưng Tea đã kéo được cậu đến cùng.

"Được rồi. Buông tay tôi ra." Prup nói khi hơi quay lại nhìn Tea.

"Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm trước nhé, tôi sẽ đãi cậu." Tea đề nghị. Prup ngơ ngác nhìn mặt Te.

"Anh có nghĩ tôi ích kỷ thế không?" Prup hỏi, giọng có vẻ khó chịu. Te cười nhẹ.

"Cậu luôn là người bi quan, tôi chỉ đói bụng, muốn đãi cậu ăn. Sao cậu lại suy nghĩ nhiều như vậy?" Tea nói. Prup đảo mắt.

"Được rồi, nhưng buông tay tôi ra. Tôi không phải trẻ con, tôi không cần người dẫn đường, tôi sẽ không lạc đâu." Prup trả lời. Tea nghiêng người về phía trước với nụ cười hơi nhếch lên.

“Cậu không thực sự bị lạc đấy chứ?” Tea hỏi khiến Prup phải lùi lại. Sau đó, tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn bình thường vì nụ cười của Tea giờ đây trông đẹp hơn bao giờ hết. Mặt Prup nóng bừng nhưng cậu phải điều chỉnh nét mặt cho bình thường. Cậu không muốn tỏ ra xấu hổ hay sốc trước nụ cười đẹp đẽ của Tea.

...Đột nhiên...

“Muốn ăn thì nhanh đi thôi." Prup giơ tay đẩy khuôn mặt đẹp trai của Tea ra. Người đàn ông khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó lại vươn tay nắm lấy tay Prup tiếp tục bước đi. Prup cau mày nhưng vẫn để Tea nắm lấy tay mình vì cậu biết rõ đối phương sẽ không dễ dàng buông tay mình ra.

"Cậu muốn ăn gì?" Tea hỏi.

"Sao cũng được." Prup thờ ơ trả lời vì cậu không có vấn đề gì với đồ ăn.

"Không, cậu không thể nói cho tôi biết cậu muốn ăn gì sao?" Tea hỏi lại. Prup lẩm bẩm trong cổ họng.

"Fuji." Prup nói khi họ đến gần nhà hàng. Tea liền dẫn Prup tìm chỗ ngồi, cả hai gọi đồ ăn.

"Ăn xong cậu muốn đi đâu?" Tea hỏi khi họ đang đợi đồ ăn được mang ra.

"Tôi sẽ về nhà." Prup trả lời ngắn gọn.

"Sao lại muốn về nhanh như vậy chứ? Bây giờ không phải cuối tuần sao?" Tea nói với giọng hơi do dự.

"Vì hôm nay là ngày nghỉ nên tôi phải về nghỉ ngơi. Tôi đã làm việc vất vả cả tuần và tôi muốn nghỉ ngơi. Tôi không có thời gian cho việc này." Prup nói với giọng run run nhưng Tea cũng không như vậy mà ngăn cản.

“Cậu đã liên lạc với bạn của cậu chưa?” Tea hỏi khiến Prup dừng lại một lúc và nhìn mặt Tea với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tại sao anh lại hỏi? Tôi nghĩ anh biết rất rõ điều đó và anh sẽ không nói với tôi bất cứ điều gì." Prup trả lời. Tea khẽ nhún vai.

"Tôi không biết gì về việc này cả. Ngoài ra, tôi cũng không thể liên lạc được với bạn mình." Tea trả lời mặc dù biết rõ Ken đã bắt Fang nhưng anh không muốn nói với Prup.

"Anh và bạn của anh không khác nhau mấy. Hai người thích nghĩ rằng hai người cao hơn những người khác. Nếu hai người muốn làm bất cứ điều gì thì dù phải dùng cách nào đi nữa thì hai hai người vẫn làm." Prup nói, vì cậu nhớ lại khi họ còn học đại học cậu có nghe nói Tea đã dùng tiền mua chuộc một người bạn đại học để ngủ với mình, để Tea có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Điều đó khiến Prup không ưa Tea. Không giống như Fang, người luôn yêu Ken.

"Ok. Nếu tôi cần thứ gì đó, tôi phải lấy nó." Tea nói với giọng bình tĩnh nhưng nhìn Prup với đôi mắt sáng ngời. Prup nhìn Tea với vẻ mặt dữ tợn cho đến khi đồ ăn của họ được phục vụ.

"Prup." Giọng ai đó vang lên khiến Prup hơi nhướng mày nhìn lên khi tìm thấy Guy.

"Phi Guy, xin chào, anh đi cùng ai vậy?" Prup chào Guy như thể anh là người quen. Tea nhớ rất rõ người thanh niên chào Prup là ai vì họ đã gặp nhau ở quán bar dành cho người đồng tính nam, nơi anh và Prup từng đụng độ trước đó.

"Tôi đến với một vài người bạn. Tôi vừa ăn xong thì định rời đi nhưng tôi quay lại và thấy Nong Prup nên đến chào. Và Prup đang đi cùng..." Guy quay lại nhìn mặt anh. Guy nhớ rất rõ về Tea và không nghĩ Prup đã ở bên người kia.

"Xin chào, tôi là bạn trai của Prup." Tea nói khiến Prup lập tức quay lại nhìn mặt Tea.

"Anh đang nói cái quái gì vậy?" Prup sốc hét vào mặt Tea. Guy cứng người khi nghe điều đó.

"Nào, đừng xấu hổ." Tea mỉm cười đáp lại, nhưng trong mắt Prup là một nụ cười nham hiểm.

“Ừ, Phi Guy, không phải... ối...” Prup định giải thích nhưng Tea đã đưa sashimi vào miệng Prup trước khiến Prup cứng người và mở to mắt vì vị cay của wasabi. Prup quay lại nhìn Tea với vẻ mặt khó chịu nhưng giờ cậu không thể nói được gì vì cảm giác như wasabi sắp trào ra khỏi mũi mình.

"Ư..." Prup rên rỉ trong cổ họng trước khi với lấy chiếc đũa trong tay và đánh Tea đang cười.

“Đây, nước đây." Tea nhanh chóng đưa ly nước cho Prup ngay trong khi nhìn Guy đang đứng.

"Nong Prup, anh sẽ gọi cho em sau. Họ đang đợi anh." Guy nói trước khi nhìn vào mặt Tea một cách thách thức, để Tea biết Guy chắc chắn sẽ không từ bỏ Prup khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng.

Prup gật đầu đáp lại lời Guy trước khi Guy bước đi.

...Nuốt...

Prup vội vàng uống hết nước để rửa sạch sashimi.

“Ồ, cậu đang khóc à?” Tea đưa tay lấy chiếc khăn tay lau đi những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Prup nhưng bị chính Prup đẩy ra.

"Tôi không khóc. Wasabi lọt vào mũi tôi. Anh điên à? Tại sao amn lại cho sashimi vào miệng tôi? Làm điều đó khi mọi người đang nói chuyện là rất thô lỗ." Prup giận dữ hét lên. Tea cứ trêu chọc cậu.

“Cậu có thích cậu ta đó không?” Tea hỏi, hất đầu về phía lối vào nơi Guy đang đi cùng bạn bè.

"Đó không phải việc của anh và anh cũng không nên nói với ai rằng tôi là bạn trai của anh." Prup nghiêm khắc trả lời. Tea nhếch mép cười.

"Trước hết, ai là người bắt đầu chuyện này? Cậu là người đã nói với em gái tôi rằng chúng ta đang hẹn hò." Tea vặn lại khiến Prup dừng lại một chút, chỉ có thể gầm gừ trong cổ họng.

"Nói cho tôi biết, cậu có thích cậu ta đó không?" Tea hỏi lại.

"Tại sao tôi phải nói với anh?" Prup hỏi, không thực sự nghĩ tới Guy nhưng cậu không muốn trả lời Tea.

"Được rồi, đừng nói, đừng nói. Ngay cả khi cậu thích cậu ta thì cậu cũng sẽ không làm được đâu." Tea nói khi Nj bắt đầu ăn đồ ăn của mình như bình thường. Prup lập tức cau mày.

" Tại sao?" Prup tò mò hỏi. Người đàn ông mỉm cười.

"Vậy tại sao tôi phải nói cho cậu biết?" Te đáp lại lời Prup khiến Prup cắn môi có chút khó chịu.

"Cứ ăn đi." Tea lại nói. Prup bắt đầu ăn với vẻ mặt nhăn nhó. Khi đã ăn hết đồ ăn, Tea gọi nhân viên tính tiền rồi dẫn Prup ra khỏi quán.

"Cảm ơn vì bữa ăn." Prup lặng lẽ nói.

"Không có gì." Tea trả lời.

"Tôi hy vọng chúng ta không bao giờ phải gặp lại nhau nữa. Thế giới của chúng ta khác nhau và đó là điều phải như vậy." Prup nói. Tea khẽ nhún vai.

“Cậu có chắc là chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa không?” Tea hỏi.

"Tin tôi đi, tôi và cậu sẽ gặp lại nhau...thường xuyên." Tea nói xong. Prup bối rối nhìn Tea và bắt đầu bước đi khỏi nơi đó. Tea để Prup đi. Prup lái xe trở lại căn hộ của mình. Bước vào phòng, cậu mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa. Prup vẫn lo lắng cho Fang. Chợt hình ảnh Tea hiện lên trong đầu cậu, tại sao nụ hôn của Tea lại đọng lại trên môi Prup? Prup đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào môi mình. Mặt cậu đột nhiên nóng bừng.

"Chết tiệt, mình đang nghĩ gì vậy?" Prup lắc đầu để tỉnh lại trước khi thở một hơi thật sâu.

"Mày đi đâu vậy Fang? Hãy cẩn thận. Tao hết ý tưởng đi tìm mày rồi." Prup nói.
.
.
.
Reng... Reng... Reng

Chiều hôm đó, điện thoại của Tea reo lên. Tea nhấc máy lên thì thấy là số của Ken nên anh ấn nghe máy.

" Khi nào mày về?" Tea liền hỏi bạn mình khi nghe thấy giọng Ken.

[ Tao vẫn chưa biết. Nhân tiện, cậu bé đó vẫn đang tìm bạn mình phải không? ] Ken hỏi.

"Được rồi, mày không cần phải lo lắng. Tao sẽ tự mình chăm sóc cậu ta." Tea nói.

[ Ừm, cảm ơn.] Ken trả tời có vẻ căng thẳng khiến Tea băn khoăn.

" Nhân tiện, mọi chuyện ở đó thế nào rồi?” Tea hỏi lại. Ken im lặng một lúc.

[Chết tiệt, Tea.... Tao...] Ken do dự một chút khiến Tea nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó.

“Cái gì?" Tea hỏi với giọng nghiêm túc vì biết bạn mình đang căng thẳng.

[ Là tao đã làm với cậu ta rồi.] Ken nói khiến Tea im lặng một chút.

" Ý mày là...mày có quan hệ tình dục với cậu ta phải không?" Tea hỏi để chắc chắn. Ken bắt đầu kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra, rằng Ken đã cưỡng hiếp Fang và Ken không làm gì cả. Tea nói chuyện với Ken một lúc rồi cúp máy, thở dài.

"Nếu Prup phát hiện ra thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?" Tea lẩm bẩm.

...CỐC CỐC...

Có tiếng gõ cửa phòng ngủ. Tea đi mở nó ra. Hôm nay Tea sẽ qua nhà mẹ ngủ.

“Sao thế Cheese?” Tea hỏi em gái đang đứng trước cửa với nụ cười tươi.

"Hôm nay thế nào? Kể cho em nghe mọi chuyện đi." cô gái tò mò hỏi. Tea cười nhẹ trong cổ họng.
.
.
.
...Ngày hôm sau...

Prup tắm rửa và mặc quần áo để đi làm. Cảm giác thật kỳ lạ vì cậu thường đi cùng Fang, nhưng giờ cậu không biết Fang đang ở đâu và khi nào sẽ trở về. Prup lo lắng bạn mình sẽ bị sa thải vì đã mất tích nhiều ngày.

"Nong Prup, sao cậu lại đi ăn một mình? Nong Fang đã đi đâu rồi?" Giọng nói của một người đàn ông lớn tuổi ở nơi làm việc chào đón cậu trong giờ nghỉ trưa vì Prup thường đi ăn cùng Fang.

“Fang trở về nhà ở tỉnh. Mẹ cậu ấy đang ốm nặng." Prup nói như đã đề cập với những người khác.

"À, vậy à? Tôi đi ngang qua căn hộ của cậu ấy và không thấy cậu ấy. Hãy đến ăn cùng những đàn anh đi." Người lớn tuổi thuyết phục nên Prup đành phải ngồi ăn cùng những người lớn tuổi hơn.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại di động của Prup reo lên khi cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh một trong những người lớn tuổi hơn. Khi cầm lên xem, cậu cau mày khi nhìn thấy số của Tea. Lúc đầu cậu nhất quyết không muốn làm vậy nhưng sự tò mò đã khiến Prup phải nhấc máy.

"Anh muốn gì?" Prup nói khi trả lời cuộc gọi.

[ Đó không phải là cách nói chuyện tốt đâu.] Tea trêu chọc cậu.

" Đó là vấn đề của tôi. Ạm gọi tôi để làm gì?" Prup hỏi lại.

[ Cậu nghỉ trưa lúc mấy giờ?] Tea hỏi.

“Tôi đã nghỉ trưa rồi, tôi đang định gọi
món gì đó để ăn." Prup nói thằng. Cậu đợi nói chuyện với Tea xong mới gọi cơm đi.

[ Đừng gọi nữa.] Tea nói khiến Prup cau mày.

"Tại sao? Tôi đói." Prup hỏi.

[ Ra ngoài ăn tối với tôi. Tôi ở gần văn phòng của cậu. Bây giờ cậu đang ở đâu?] Tea nói khiến Prup im lặng một lúc.

“Không, tôi đi ăn đây. Tôi không có nhiều thời gian rảnh như anh đâu.] Prup không hiểu tại sao Tea lại mời mình đi ăn đột ngột như vậy.

[ Tôi sẽ đưa cậu về làm việc. Chúng ta sẽ không đi xa đâu.] Tea cứ nài nỉ.

" Tôi đã bảo là tôi sẽ không đi rồi. Nếu muốn ăn cùng tôi thì anh phải đến đây. Anh có dám ăn ở quán bình thường ven đường không?" Prup hỏi vì cậu biết Tea có việc riêng và đã có danh tiếng.

[ Quán nào?] Tea hỏi khiến Prup khựng lại một lúc.

" Quán cạnh số bảy." Prup nói để đối
phương biết.

[Được rồi, 10 phút nữa gặp lại. Gọi cho tôi một bát cơm chiên thịt lợn húng quế với hai quả trứng chiên. Đừng cay quá.] Nói xong anh cúp điện thoại. Điều này khiến Prup phải cầm điện thoại trong trạng thái choáng váng. Cậu chỉ giả vờ mời anh đi ăn thôi, cậu không nghĩ Tea sẽ thực sự đồng ý đi ăn cùng cậu.

“Ai tới vậy, Prup?” một trong những người lớn tuổi hơn hỏi vì anh ta tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Prup.

"Ừm...một người bạn. Tôi sẽ bảo anh ấy ngồi cạnh tôi." Nếu Tea đến quán thì liệu anh ấy có thực sự sẵn lòng ngồi xuống ăn không? Bàn Prup đang ngồi có khoảng 6 người ngồi.

"À, không sao đâu." Người lớn tuổi hơn trả lời. Prup ra gọi nhân viên cửa hàng mang thêm cho cậu một chiếc ghế, sau đó gọi đồ ăn cho riêng cậu và Tea. Đúng lúc đó, Prup nảy ra một ý tưởng.

"Nong, món cơm chiên gà đó cay lắm, tôi muốn nó thật cay." Prup nhếch mép nói với người phục vụ. Sau 10 phút, Prup nhìn thấy Tea bước vào quán ăn, mọi người quay lại nhìn anh với ánh mắt thích thú vì anh là một thanh niên cao ráo thoáng mát với khuôn mặt đen sắc sảo mặc một bộ vest sang trọng. Tea đã làm xong việc thay Ken. Prup mỉm cười nhẹ trước sự không hợp nhau của Tea với quán ăn. Ngay cả chủ quán cũng cảm thấy choáng váng.

“ Cậu đã gọi món cho tôi chưa?” Tea hỏi khi đi về phía Prupkhiến những người lớn tuổi trông choáng váng khi nhận ra bóng dáng cao lớn bước vào chính là người sẽ ăn cùng họ.

"Đã gọi món rồi. Ở đây ăn được không?" Prup nhướng mày hỏi. Tea mỉm cười nhẹ trước khi bắt đầu cởi áo khoác vest và đặt nó lên lưng ghế. Sau đó, anh nới lỏng cà vạt một chút và cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi. Điều này khiến nhiều cô gái nhìn mê mẩn và vô thức khiến Prup cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh. Tea lập tức ngồi vào ghế và uống chút nước. Đúng túc đó, món cơm mà Prup đặt đã đến.

"Ồ của anh đây." Prup đưa bát cơm cho Tea. Tea nhìn vào đĩa của mình và cau mày khi thấy trên đó có rất nhiều ớt. Tea quay lại nhìn Prup một chút. Prup làm như không biết gì cả.

“Ăn đi.” Prup thúc giục. Tea thở dài một chút trước khi bắt đầu ăn món cơm mà Prup đã gọi. Prup cứ lén nhìn vẻ mặt của Tea trong lúc ăn cơm. Bản thân Prup cũng thấy ấm bụng khi nhìn thấy đống ớt trên đĩa của Tea, nhưng dù sao thì cậu cũng muốn chọc tức Tea. Tea ngồi ăn xen kẽ uống nước. Không phải là anh không thể ăn đồ cay mà là khi bụng đói như lúc này, anh không muốn ăn đồ cay nhưng anh biết Prup đang trêu chọc anh. Ăn xong, Prup nhìn mặt Tea, trong lòng cảm thấy xót xa và bực bội. Trên thực tế, Tea có thể ngừng ăn và gọi một món mới, nhưng Tea vẫn ăn tất cả những gì Prup gọi. Những người lớn tuổi cũng ngồi cùng bàn nhìn Tea đầy lo lắng.

"Anh có khăn tay không? Anh đang đổ rất nhiều mồ hôi." Prup hỏi.

"Ở túi trong của bộ đồ." Tea trả lời. Prup nhân cơ hội vươn tay kéo nó ra.

"Đây." Prup nói nhưng Tea nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay trên tay Prup.

"Lau cho tôi đi." Tea trả lời khiến Prup phải dừng lại một lúc để nhìn vào khuôn mặt những người lớn tuổi của mình với vẻ mặt khó chịu vì họ đều nghe thấy những gì Tea nói.

"Hãy tự mình lau đi. Tại sao tôi phải làm vậy?" Prup đã trả lời.

"Cậu không lau được à? Tôi nghĩ đây là lỗi của cậu." Tea trả lời khiến mặt Prup nóng bừng lên, không phải từ lời nói mà là từ đôi mắt sáng của Tea đang nhìn Prup.

"Anh đang nói cái quái gì vậy? Được rồi, hài lòng chưa?" Prup nói một cách bất cẩn lau mồ hôi trên mặt Tea rồi nhét chiếc khăn tay vào túi áo Tea. Prup bắt đầu ăn lại để che đậy sự nhút nhát của mình. Te khẽ mỉm cười. Một lúc sau, Tea đã ăn hết cả đĩa. Prup làm mặt ngơ ngác, cậu không nghĩ Tea sẽ ăn hết mình thật. Miệng Tea đỏ bừng vì cay.

"Bao nhiêu? Tôi sẽ trả." Tea hỏi. Lúc đó Prup nhớ ra điều gì đó.

“Trả tiền cho cả đàn anh của tôi nữa đi." Prup đề nghị.

“Này, Prup, không cần đâu.” cấp trên của Prup lập tức phản đối. Prup vẫy tay.

"Được rồi. Tea rất tốt với người khác phải không?" Prup nói với nụ cười ngọt ngào, nhướng mày nhìn Tea khiến Tea nhận ra Prup lại đang giễu cợt mình.

"Ừ, tôi sẽ trả. Tôi chưa bao giờ chịu được sự van xin của Prup. Cậu ấy ăn xin rất giỏi, rất ngọt ngào." Tea nói khiến Prup không khỏi ngạc nhiên. Cậu không nghĩ Tea sẽ thực sự làm điều đó. Các đàn anh của Prup quay lại nhìn Prup và Tea trước khi nở một nụ cười khi họ hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa họ.

"Để tôi trả." Tea nói lại. Anh gọi nhân viên quán kiểm tra tiền và thanh toán. Mọi người đều cảm ơn Tea và Prup. Bản thân Prup cũng cười gượng, không thể nói được gì khi cố bào chữa. Prup lúc này chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.

"Đưa tôi ra xe. Tôi đậu xe ở bãi đậu xe trước công ty cậu." Tea vừa nói vừa cầm áo khoác lên. Prup tất yếu phải đi bộ để rời xa Tea. Prup bước đi suốt quãng đường với vẻ mặt hơi ủ rũ cho đến khi đến được xe của Tea.

"Tôi hiểu rồi. Tôi đi đây." Prup nói khi cậu quay người bước đi nhưng Tea đã kéo cánh tay cậu trước.

"Đợi đã, đừng vội thế." Tea nhìn Prup với ánh mắt thích thú.

"Anh muốn gì?" Prup hỏi.

“Cậu đang đùa khi gọi cho tôi đĩa cơm đó phải không?" Tea hỏi. Prup làm ra vẻ mặt ngây thơ.

"Tôi chỉ gọi theo yêu cầu của anh thôi, tại sao vậy? Mùi vị không ngon à?"' Prup hỏi với vẻ mặt khó chịu.

"Ừ, cậu thực sự đáng bị đánh đòn." Tea nói.

"Anh nghĩ tôi sẽ để anh đánh tôi à?"' Prup cãi lại. Tea nhìn quanh không thấy ai nên liền kéo Prup về phía mình rồi hôn nhanh. Chiếc lưỡi vẫn còn vị cay đưa vào miệng Prup khi hương vị xuyên qua. Prup vặn người, đẩy Tea ra. Nụ hôn của Tea tan vỡ. Prup nhanh chóng đưa tay lau miệng.

"Này, có cay không?" Tea giả vờ hỏi sao lưỡi anh có vị cay kéo dài, anh muốn hôn Prup để Prup cảm nhận được.

"Ồ, anh điên à?" Prup hét lên. Cậu cảm thấy một cảm giác nóng rát trên lưỡi của chính mình. Cậu vội vã bước về phía lối vào công ty với Tea đang mỉm cười nhìn. Tea lên xe và lái đi.

"Pruuup, Phi Rit kể với em rằng bạn trai của Prup đi ăn cùng Prup. Anh ấy nói với em rằng anh ấy đẹp trai và giàu có. Ôi, em muốn nhìn mặt anh ấy quá." Cô gái hào hứng nói.

"Này, anh ấy không phải là bạn trai của tôi." Prup nhanh chóng phủ nhận.

"Ồ, cậu không cần phải phủ nhận đâu. Họ nói với tôi rằng cậu ấy đã cầu xin cậu trước mặt những người khác. Tôi muốn nhìn thấy mặt cậu ấy." Người lớn tuổi hơn nói với vẻ mặt vui vẻ. Prup chỉ thở dài.
.
.
.

...Sáng sớm...

Hôm nay Prup vẫn đi làm như thường lệ. Hôm qua cậu gọi điện hỏi thăm dì Tun về tình trạng của mẹ Fang. Khi nói chuyện với dì, cậu được biết Fang đã lên xe với một thanh niên ăn mặc bảnh bao. Prup phải nói dối dì là Fang đi làm nhưng đã thầm biết đó chắc chắn là Ken.

Reng... Reng... Reng

Điện thoại di động của Prup đổ chuông ngay lúc ăn trưa khiến Prup nhấc máy lên xem xem có phải là Fang gọi cho cậu không. Thật không may, nó không như cậu nghĩ.

...Haizzz...

' Tại sao họ lại phải là anh em? Những cuộc gọi luân phiên mỗi ngày.' Prup không khỏi phàn nàn khi thấy đó là số của Cheese, em gái của Tea.

" Vâng, Cheese." Prup đáp lại lời gọi của Cheese bằng giọng điệu bình thường.

[ Có phải Cheese đã gọi cho Phi Prup không đúng lúc không?] Cô gái hỏi trước.

" Không, không hề. Anh đang nghỉ trưa, có chuyện gì vậy Cheese?" Prup hỏi.

[ Thật ra, Phi Tea không muốn Cheese gọi điện báo cho Phi Prup nhưng Cheese lại nghĩ hai người đang hẹn hò và Phi Prup xứng đáng được biết điều này.] Cô gái lên tiếng khiến Prup cau mày nghi ngờ.

" Sao thế, Cheese?" Prup nghiêm túc hỏi.

[ À, tối qua Phi Tea phải vào bệnh viện cấp cứu nhưng anh ấy không qua đêm ở bệnh viện. Phi Prup, đừng lo lắng quá.] Cô gái vội nói trước khiến Prup hơi đơ người, nghĩ đến việc Tea đã làm để đến bệnh viện.

" Ừ... vậy chuyện gì đã xảy ra vậy?" Prup hỏi với giọng bối rối.

[ Hình như đến chiều, Phi Tea đột nhiên bị đau bụng. Anh ấy uống thuốc nhưng cơn đau không thuyên giảm. Khi đưa anh ấy đến bệnh viện thì tôi mới biết nguyên nhân là do Phi mọi người mới biết anh ấy đã ăn đồ cay khi bụng đói nên khiến bệnh của anh ấy tái phát. Bác sĩ đã cấm Phi Tea không được ăn quá nhiều đồ cay nhưng anh ấy vẫn ăn.] Cô gái phàn nàn khiến Prup im lặng.

"Vậy có vấn đề gì vậy?" Prup hỏi với giọng hơi khó chịu khi biết Tea bị đau bụng do đồ ăn cay mà cậu đã gọi.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro