Chương 12: [ R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 12: [R18+]

Mặt Fang lập tức tê dại khi nghe câu Ken xúc phạm. Nhưng chẳng bao lâu, mặt Ken nhanh chóng rúc vào hõm cổ Fang và cậu bắt đầu cử động trong sợ hãi.

"Ô!" Fang hét lên đau đớn khi răng của Ken cắm vào cổ cậu. Bản thân Ken cũng không biết tại sao mình lại thích làm tổn thương cơ thể nhỏ bé mong manh của Fang đến vậy. Mũi của Ken lướt dọc theo đường cong của cổ cậu, lướt qua đôi tai mềm mại của cậu, với cả hai tay giữ chặt. Fang cố gắng thoát ra nhưng không thể. Sức mạnh rất khác nhau.

" Phi Ken...ưm...thả tôi ra...ưm...tôi sẽ không chạy trốn...đừng làm gì tôi." Fang cố gắng cầu xin anh nhưng Ken không làm vậy không quan tâm. Ken cắn vào cổ, tai và đôi vai mịn màng của Fang, cậu thấy đau nhưng cũng bắt đầu có cảm xúc. Hai chân cậu tê dại vì không thể cử động nhiều vì Ken đang ngồi trên người cậu.

“Ưm.” Môi Fang bị môi Ken bóp nát một lần. Ken đưa chiếc lưỡi nóng hổi của mình vào chiếc lưỡi nhỏ và mút nó. Ken hôn Fang một cách độc đoán, thả một tay ra để cởi quần của Fang.

...Đột nhiên...

Khi tay đã rảnh, Fang giơ tay định di chuyển ra khỏi  Ken, nhưng Ken vẫn không dừng lại cho đến khi cởi bỏ hoàn toàn quần của Fang.

" Cứ đứng yên đi." Ken lớn tiếng chửi Fang. Fang cứng đờ và run rẩy. Ken cởi quần, rồi cởi quần lót. Sau đó, anh nắm lấy cả hai chân của Fang đặt chúng lên đôi vai khỏe mạnh của mình rồi đẩy cơ thể của Fang lên đầu giường. Fang vùng vẫy muốn trốn thoát nhưng không được. Cậu chỉ dùng tay đẩy Ken ra nhưng Ken không hề nao núng.

"Ưm..." Fang rên rỉ khi một trong những bàn tay khỏe mạnh của Ken trượt xuống tóm lấy dương vật của Fang và bắt đầu di chuyển nó. Điều này khiến Fang bất ngờ khi Ken lại làm vậy với mình. Lúc đầu, Fang cảm thấy đau đớn trước sự kéo đột ngột của Ken, nhưng sau một lúc, cậu cảm thấy ngứa ran ở bụng.

" Aaa... Aaa... Aaa..." Fang rên rỉ không kiểm soát được vì sự nhạy cảm đang tăng lên. Cú sốc bắt đầu phá hủy sự tỉnh táo. Ken nhếch khóe miệng với vẻ mặt hài lòng khi thấy mình có thể điều khiển Fang bằng một tay và hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt của Fang.

Ken vội kéo dương vật của Fang ra xa hơn cho đến khi toát mồ hôi và cảm giác như sắp được giải thoát.

“Ưm...Phi Ken...ư....Huhu..." Fang rên rỉ tên Ken khiến dương vật nóng bỏng của Ken cương lên tối đa. Ken nghiến răng và cử động tay cho đến khi Fang bắt đầu run lên và phóng tinh dịch vào bụng cậu. Một phần dòng chảy này nằm trong tay Ken. Fang thở hổn hển.

“Ừ, đừng tưởng tôi muốn dùng tay giúp cậu hoàn thành đam mê à. Tôi chỉ cần chút dầu bồi trơn thôi.” Ken khàn giọng nói. Cả khuôn mặt lẫn đôi mắt đều toát lên sự khao khát. Khi Fang nghe thấy điều đó, cậu cảm thấy hơi đau ở ngực. Cậu không thể nhấc chân ra khỏi vai Ken do cảm thấy yếu, Ken dùng một đầu gối của mình đặt dưới hông Fang khiến mông Fang nổi lên. Fang cảm thấy có một lực đẩy mạnh vào mông mình. Ken bôi tinh trùng của Fang lên mông và lên chính dương vật của mình. Điều này là để Fang không bị tổn thương bởi sự xâm nhập.

"Ưm...." Fang quay đầu lại khi Ken cầm dương vật của mình và đưa nó vào lỗ nhỏ của Fang, anh đưa đầu dương vật vào trước một chút. Fang vô tình ngồi xuống khiến Ken không thể xâm nhập được.

...Chát...

Một bàn tay mạnh mẽ đập vào hông Fang, để lại dấu bàn tay đỏ rực khiến Fang nhăn nhó với cảm giác bỏng rát trên vùng da bị đánh.

"Sao căng thẳng thế? Tôi không vào được." Ken trầm giọng nói. Fang nuốt nước mắt cùng nỗi đau trong lòng để thả lỏng và không để Ken làm mình tổn thương vì cậu biết rằng một lần nữa thì cậu sẽ không thể trốn thoát và cậu phải cho phép điều gì Ken muốn. Fang luôn muốn ngủ với người mình yêu suốt bấy nhiêu năm, nhưng người này không yêu Fang nên cậu cảm thấy đây là định mệnh của mình.

...Đột nhiên...

Khi Fang thả lỏng, Ken đưa dương vật vào dễ dàng hơn khiến Fang phải cắn môi để tiêu tan ma sát xảy ra. Ken không hề có ý định trân trọng bất cứ điều gì. Anh chỉ không muốn Fang phải chịu nhiều đau khổ như trước.

... Thâm nhập...

"A..." Fang ngạc nhiên đến mức rên rỉ khi Ken thúc dương vật vào giữa lỗ nhỏ của mình.

“Chết tiệt." Ken rên rỉ hài lòng khi đẩy vào sâu trong. Lỗ nhỏ của Fang liên tục bị thu hẹp khiến Ken phát điên, nhìn chằm chằm vào Fang.

...Phạch...Phạch.... Phạch....

Ken bắt đầu di chuyển ngay khi anh đã hoàn toàn ở bên trong. Vòng eo của Fang bồng bềnh vì Ken đã đặt cậu quỳ xuống và đặt chân lên vai anh. Bàn tay khỏe mạnh của Ken đặt dưới hông Fang, siết tới bóp lui, xuyên vào cậu khi anh từ từ tăng tốc độ khiến cơ thể Fang lắc lư vì va chạm.

"Ưm... Ư... Aaa..." Fang rên rỉ khi dương vật  của Ken chạm vào một điểm nào đó bên trong cậu khiến cậu trở nên phấn khích. Mặc dù trái tim cậu rất đau nhưng cơ thể cậu lại thích những gì Ken đang làm lúc đó. Bàn tay khỏe mạnh của Ken bóp chặt mông Fang, không quan tâm cậu có đau hay không. Anh làm mọi việc theo ý thích của mình.

''Chết tiệt... à... Cậu có thích không?... Aaaa.... Bị một người đàn ông như tôi xâm nhập.... Chết tiệt." Ken hỏi với giọng khàn khàn và nụ cười giễu cợt. Fang nuốt lại tiếng nức nở trong ngực, cố gắng phớt lờ những lời xúc phạm của Ken. Tuy nhiên, những pha thúc vào mạnh mẽ của Ken vẫn tiếp tục diễn ra thường xuyên khiến Fang cảm nhận rất rõ các cú thúc. Dù cố gắng kìm lại tiếng rên rỉ nhưng cậu cũng không thể chịu đựng được.

"A....aaaaa..." Fang rên rỉ với cảm giác râm ran. Cậu dùng tay cố gắng đẩy bụng Ken ra xa một chút để giảm bớt lực va chạm vì cảm thấy mình sắp chết nhưng Ken chỉ đưa tay ra và thúc vào người cậu với lực mạnh hơn. Ken đặt tay lên bức tường phòng ngủ ở đầu giường và đặt đầu gối dưới hông Fang, anh tăng tốc chuyển động.

"Aaaaa... aa... Aaaaa... a...." Fang cảm thấy như không thể thở được vì những cú thúc của Ken. Cậu phải bắt đầu thở bằng miệng. Cuộc xâm nhập kéo dài rất lâu do sự phản kháng của Ken. Fang mệt mỏi nhưng không thể không dừng lại. Mồ hôi chảy dài trên mặt cả hai, xen lẫn với tiếng cơ thể chạm vào nhau và những tiếng rên rỉ không ngừng.

"Chết tiệt..." Ken rên rỉ thất vọng khi cảm thấy mình sắp được giải thoát.

Phành phạch...

Tiếng va chạm vang lên. Khuôn mặt Fang méo mó cho đến khi Ken bắn tinh dịch vào trong lỗ nhỏ.

Fang cắn chặt môi, một cảm giác ấm áp chạy dọc bụng.

" Aaaaaaaaaa!" Ken rên rỉ một lúc lâu. Sau đó, anh từ từ thả lỏng hông, giúp Fang dễ thở hơn. Ken nhìn Fang bằng ánh mắt trống rỗng khiến Fang phải quay mặt đi hướng khác và nghe thấy một âm thanh khó chịu trong cổ họng Ken.

" Phi....Phi....Ư..."' Fang định bảo Ken bỏ chân xuống nhưng cậu phải rùng mình rên rỉ khi Ken rút dương vật của mình ra khỏi lỗ nhỏ của Fang rồi xoay người lại khiến cậu nằm mặt xuống và ngay lập tức tiếp tục hiệp thứ hai với Fang, không thể phản kháng gì cả.
.
.
.
Fang tỉnh lại vào buổi chiều ngày hôm  sau. Cậu mở mắt và nhìn quanh phòng. Cậu biết Ken đã đưa cậu về phòng, cậu chỉ không nhớ chuyện đó xảy ra khi nào vì cậu đã ngủ trên giường trong khi Ken sắp tiếp tục hiệp 4 và Fang không còn sức lực để chống cự. Fang chưa bao giờ gặp ai lại gay gắt và mạnh mẽ như vậy đối với Fang. Cơ thể nhỏ bé cố gắng di chuyển và cảm thấy rất nhiều ma sát và mệt mỏi. Fang đưa tay vuốt ve mông  một chút. Cậu biết bên ngoài sạch sẽ, nhưng không phải mọi ngóc ngách, giống như một người đàn ông lau chùi cơ thể, anh chỉ lau bên ngoài cho Fang vì Fang vẫn có thể cảm nhận được tinh dịch bên trong cơ thể cậu.

Fang không trân trọng những gì Ken đã làm với mình vì tổn thương về thể xác và tinh thần là quá lớn. Fang buộc mình phải ngồi dậy, trước khi cau mày khi nhìn thấy súp, ấm đun nước và nước ở góc phòng. Có điều gì đó khiến Fang lo lắng nên cậu buộc mình phải đứng dậy và đi ra cửa.

...Cạch...

Đôi mắt của Fang mở to khi cậu nhận ra mình đã bị nhốt trong phòng. Cậu có cảm giác như Ken đã nhốt cậu từ bên ngoài.

...Bộp...

Fang ngay lập tức bắt đầu đập cửa. Dù đã bắt cóc cậu trên hòn đảo đó nhưng Fang không bao giờ nghĩ rằng Ken sẽ nhốt cậu lại.

" Phi Ken.... Phi Ken... thả tôi ra... Anh không thể nhốt tôi như thế này, Phi Ken." Fang mắng Ken cho đến khi giọng khàn đi nhưng Ken không có phản ứng. Fang ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng. Sau đó, cậu quyết định đi tắm và tắm rửa. Tắm rửa thay đồ xong, Fang đi ngồi nấu mì ăn cho thỏa cơn đói. Ăn xong, cậu ngồi tựa vào tường vẻ mặt vô cảm.

...Cạch....

Tiếng mở cửa khiến Fang vội vàng quay lại nhìn. Người cao lớn mở cửa với vẻ mặt bình tĩnh.

“Phi Ken, tại sao anh lại bỏ tù tôi?” Fang vội vàng hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt của Ken.

" Cậu còn dám hỏi tôi tại sao à?" Ken lặng lẽ hỏi. Fang lập tức cứng người vì biết đó là do chuyện cố trốn thoát. Fang cau mày khi nhìn thấy một món đồ trên tay Ken.

" Phi.... Anh định làm gì thế?" Fang hỏi, giọng run run vì Ken có một sợi dây xích dài cùng với thứ gì đó giống như một chiếc còng.

“Ngay cả khi tôi bỏ tù cậu, cậu vẫn phải tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của mình và điều này sẽ giúp cậu không rời bỏ tôi." Ken mỉm cười nói trước khi tiến một bước về phía Fang. Fang bước lại nhưng Ken đi theo cho đến khi bắt được cậu.

"Không!! Tôi không phải động vật, Phi
Ken....không!!" Fang hét lên.

"Tôi không có ý định sử dụng nó liên tục với cậu, hãy đứng yên!" Ken hét lớn khiến Fang giật mình.

Cuối cùng Ken cũng có thể đeo chiếc xích cho Fang với nụ cười hài lòng. Fang cố gắng tháo nó ra nhưng cậu không thể.

" Chìa khóa tôi có rồi. Đừng nghĩ rằng cậu có thể lấy nó đi. Hãy đứng yên, vâng lời tôi và tôi sẽ để cậu đi." Ken nói. Fang đau đớn nhìn khuôn mặt Ken.

"Đáng lẽ tôi không bao giờ nên yêu một người như anh. Anh không phải là thần, anh không phải là hoàng tử như mọi người nghĩ. Anh còn tệ hơn cả ma quỷ." Fang kiên nhẫn nói . Cậu chưbao giờ nghĩ Ken lại có thể tệ đến thế.

...Đột nhiên...

" À...” Ken giật mạnh sợi dây xích, kéo Fang về phía mình.

" Tôi tốt với người tốt. Đối với cậu, tôi phải xấu." Ken cười nói.

“Và một điều nữa, tôi chưa bao giờ ép buộc cậu phải yêu tôi . Chính cậu mới là người dám yêu tôi.” Ken nói lại.

Fang đã khóc khi nghe những gì Ken nói về mình. Dù chắc hẳn đã quen với sự cáu kỉnh của Ken nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn luôn tự làm tổn thương cậu bằng những lời nói của mình.

"Đó là sự thật. Tôi miễn cưỡng yêu anh." Fang nói như để nhắc nhở bản thân.

"Đừng nói gì nữa. Vào bếp chuẩn bị cơm đi. Đừng quên cậu không phải đi nghỉ ở đây mà là ở đây nghe lời tôi." Ken nói với giọng gay gắt trước khi điều chỉnh lại dây xích một chút để Fang đứng dậy rời khỏi phòng ngủ vào bếp với một sợi dây chuyền quanh cổ. Trong bếp, Ken ngồi cầm sợi dây xích nhìn bóng lưng Fang bằng ánh mắt trầm ngâm.

Fang ngay lập tức quay lại nhìn Ken, người đang kéo sợi dây xích quanh cổ cậu. Fang hơi ngạc nhiên nhưng nhìn vẻ mặt giễu cợt của Ken, cậu nhận ra anh chỉ muốn chọc tức cậu mà thôi. Fang tiếp tục nấu ăn còn Ken kéo dây định kỳ. Fang không muốn tranh cãi nên im lặng, để Ken trêu chọc mình tùy thích, vì càng tranh cãi, Ken càng nghe được nhiều lời nói xấu.

"Xong rồi." Fang nói sau một hồi im lặng.

"Phục vụ tôi." Ken ra lệnh. Fang chuẩn bị đồ ăn cho Ken rồi đứng đó.

"Sao cậu lại đứng? Cậu không định ăn à?" Ken nói với giọng thô lỗ.

"Tôi đã ăn mì anh để trong phòng rồi." Fang trả lời. Ken nhếch mép cười nhẹ.

“Vậy cậu sẽ đợi." Ken bất cẩn nói. Ken bắt đầu dùng bữa với Fang ngồi im lặng trên ghế. Cậu không hề nhìn Ken mà trong khi Ken đang ăn thì anh lại nhìn Fang cho đến khi ăn xong.

"Tôi no rồi, rửa bát đi." Ken nói khi ăn xong. Fang đứng dậy nhặt bát đĩa đi rửa. Sau đó, Ken nhờ Fang dọn dẹp nhà cửa và Ken giữ đầu xích suốt thời gian qua. Nói xong, Ken thả sợi dây xích trên cổ cậu ra và để Fang trở về phòng. Fang nằm xuống ngủ với cảm giác tê dại trong lòng.
.
.
.

Sau khi để Fang về phòng, Ken lên phòng riêng, thấy thư ký gọi điện nên gọi lại.

" Ừm, là tôi đây, có chuyện gì à?" Ken nói với thư ký.

" Vậy.... Hãy làm việc này, đến gặp tôi tại khách sạn DD, tôi sẽ ký giấy tờ ở đó. Hãy đến gặp tôi, nếu cậu rời Bangkok để đến đây, cậu nên đến vào khoảng 7 giờ tối.... Cảm ơn cậu rất nhiều, tôi xin lỗi đã làm phiền cậu." Ken nói với thư ký với giọng bình tĩnh vì có một số tài liệu phải được Ken phê duyệt. Sau cuộc gọi, Ken gọi cho chú Ya.

"Chú ơi, 6 giờ chiều chú đến đón con trên đảo. Con có việc phải giải quyết... ử.... Cảm ơn." Ken nói chuyện với chú Ya xong, bật laptop làm việc riêng. Lúc đó là 5 giờ 30 chiều, anh tắm rửa, mặc quần áo rồi xuống lầu tìm Fang đang ở trong phòng ngủ.

...Cạch...

Fang hơi giật mình khi cửa phòng mở ra và Ken bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.

"Anh có muốn tôi nấu ăn không?" Fang hỏi khi thấy đã đến giờ ăn tối.

“Không, cậu không cần phải làm bữa tối cho tôi đâu.” Ken nói và nhìn vào phòng Fang để xem cậu có đủ thức ăn và nước uống không. Fang nhận thấy Ken ăn mặc chỉnh tề, có vẻ như đang đi ra ngoài, nhưng cậu cũng không nghĩ tới việc hỏi.

"Yên đi. Đừng làm tôi gay gắt quá." Ken nói rồi đóng cửa lại và khóa lại khiến Fang có vẻ hơi bối rối. Khi cậu định vặn tay nắm cửa thì biết Ken đã khoá như trước nên cậu lại nằm xuống chỗ cũ.

Về phần Ken, anh đi bộ đến bến tàu nơi chú Ya đang đợi anh. Khi đến nơi, Ken bắt đầu đi tìm Yim.

"Yim đâu rồi chú?" Ken hỏi.

“Sau cuộc gọi, Yim nói với tôi rằng thằng bé có việc ở trường đại học nên về sớm." Chú Ya đáp. Ken gật đầu, nghĩ rằng bây giờ Yim sẽ không dám làm phiền anh nữa.

"Vậy đi thôi." Ken nói trước khi lên thuyền để thực hiện công việc của mình.
.
.
.
Fang không biết Ken đã rời đảo, cậu tưởng Ken có thể đang ở trong phòng ngủ. Cậu nằm xuống đọc tạp chí trong phòng để giết thời gian. Cậu nhìn đồng hồ lần nữa và thấy đã 8 giờ tối. Fang đói nên nấu mì gói để ăn.

... Haizzz...

“Chắc mình bị suy dinh dưỡng rồi.” Fang lầm bẩm, giờ cậu không muốn ăn nhiều vì không ai giúp được.

" Phi Fang." Một giọng nói gọi tên Fang khiến trái tim Fang như đông cứng, cậu cho rằng âm thanh mình nghe được là âm thanh của một người.

" Phi Fang, anh ở đâu?" Đôi mắt của Fang ngay lập tức mở to khi nghe thấy giọng nói của Yim. Điều này càng khiến Fang ngạc nhiên hơn, tại sao Yim lại ở đó? Ken đã ở đâu?

...Cốc, cốc...

" Yim, tôi ở đây. Yim!" Fang nhanh chóng đứng dậy gõ cửa phòng ngủ để gọi Yim. Fang nghe thấy tiếng động ở phía trước phòng.

"Anh ổn chứ? Anh có bị thương không?" Yim hỏi với giọng run run.

"Ồ...không nhiều lắm...Làm sao cậu đến được Yim? Làm sao cậu vào được? Cậu đang làm gì vậy?" Fang không muốn nói nhiều nên hỏi Yim.

"Tôi đến đây để giúp anh, Phi Fang. Vui lòng đợi một lát. Tôi sẽ tìm thứ gì đó để phá khóa." Yim nói với âm thanh phát ra từ phía trước phòng Fang. Fang tim đập thình thịch, không lâu sau, anh nghe thấy tiếng động trước phòng.

...Cạch....

Yim mở cửa phòng ngủ của Fang. Yim nhanh chóng bước tới và nắm lấy cánh tay của Fang.

"Đi thôi." Yim vội vàng kéo Fang ra khỏi phòng. Fang theo dõi chuyển động của Yim nhưng vẫn bị bất ngờ trước tình huống này.

"Đợi một chút, có chuyện gì vậy Yim? Nếu Ken đến gặp, Yim sẽ gặp rắc rối." Fang nói với giọng đã được huấn luyện. Bản thân Fang không còn gì
để mất hay bị tổn thương nữa nhưng cậu không muốn Yim gặp rắc rối.

" Khun Ken không có ở đây. Anh ấy đã rời đi từ 6 giờ tối với chú Ya. Đó là lý do tại sao tôi mới có cơ hội đưa anh đi.” Yim nói với giọng nghiêm túc.

"Làm sao cậu biết, Yim? Phi Ken không có ở đây." Fang tiếp tục hỏi.

"Hãy nói chuyện trên thuyền." Yim nói khi Fang chạy ra khỏi biệt thự của Ken. Sau đó, họ đi thẳng tới bến tàu. Bên ngoài trời tối đen như mực. Fang lên chiếc thuyền mà Yim đang lái. Yim nhanh chóng tháo dây rồi lên thuyền khởi hành. Fang nhìn ánh đèn trong nhà mà có cảm giác rùng mình. Nhiều sự cố đã xảy ra trong ngôi nhà đó. Tuy nhiên, Fang vẫn muốn trốn khỏi đây vì điều đó khiến cậu rất đau đớn.

"Tôi ... tôi trốn thoát à? Kết thúc rồi à?" Fang thấp giọng lẩm bẩm.

"Hết rồi, Phi Fang." Yim trả lời với giọng nghiêm túc.

"Cảm ơn Nong Yim, tôi không bao giờ nghĩ rằng Yim sẽ mạo hiểm đến vậy để giúp tôi." Fang nói với vẻ cảm động trong lòng. Một ngày nọ, một chàng trai trẻ cậu gặp và đồng ý giúp đỡ cậu.

"Tôi chỉ không muốn thấy ai bị thương, xin lỗi vì đã hỏi nhưng Phi Fang và Khun Ken có vấn đề gì vậy? Từ những gì tôi thấy, tôi chưa bao giờ tưởng tượng Khun Ken như vậy." Yim nói với giọng căng thẳng. Fang thở phào nhẹ nhõm vì cậu cũng không tin rằng người mình thầm yêu nhiều đến thế lại làm tất cả những điều đó với mình.

"Làm sao Yim biết Phi Ken sẽ không có ở nhà?" Fang trầm ngâm hỏi.

"Lúc chiều tôi nghe chú Ya nói chuyện điện thoại với Khun Ken để đón anh ấy ở bến tàu nên tôi nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt để giúp đỡ anh nên tôi đã nói với chú Ya rằng tôi có một hoạt động ở trường đại học, nhưng thật ra tôi đến trốn ở nhà một người bạn. Đợi họ đi rồi mới đến đón anh." Yim nói khiến Fang có chút cảm kích trước sự dũng cảm của Yim.

"Vậy Phi Fang, tiếp theo anh định làm gì? Anh muốn tôi đưa anh đi đâu?" Yim tiếp tục hỏi.

Fang suy nghĩ một chút.

"Tôi muốn quay lại Bangkok nhưng tôi không có tiền." Fang trầm giọng nói.

"Tôi sẽ đưa tiền cho anh, Phi Fang." Yim nói ngay. Trên mặt Fang lộ ra vẻ lo lắng. Cậu không có ý định lấy tiền của Yim vì cậu không muốn mắc nợ thêm nữa.

"Vậy hãy để tôi mượn tiền từ Yim. Sau đó, Yim có thể cho tôi số tài khoản. Khi đến Bangkok, tôi sẽ trả lại cho cậu." Fang nói với giọng nghiêm túc. Cậu không biết mình sẽ đưa cho Yim bao nhiêu tiền và cậu không muốn Yim phải chịu đựng.

"Anh không cần phải trả lại nó đâu." Yim trả lời.

"Không, tôi phải làm." Khi nói về tiền, Fang không còn muốn nhận miễn phí từ bất kỳ ai.

"Được rồi." Yim thờ ở nói.

''Yim, nếu Ken về nhà và phát hiện ra Yim đã đưa tôi đi, cậu có gặp rắc rối không?" Fang lo lắng hỏi.

"Được rồi. Sau đó tôi sẽ trả thuyền cho bạn tôi và đi với chú Ya vì hai ngày nữa tôi phải đi về phía nam nên sẽ không gặp chú nhiều." Yim cười nói vì không muốn có ai lo lắng.

"Cảm ơn." Fang nói và ngồi im lặng không nói gì cho đến khi lên bờ. Yim đưa Fang đến bến xe buýt đi thẳng đến Bangkok. Yim mua vé cho Fang bằng cách đưa tiền cho cậu để cậu có thể đến nơi thoải mái. Yim chỉ đưa cho cậu một nghìn baht, mặc dù Yim muốn đưa cho cậu nhiều hơn nhưng đó là điều mà Fang yêu cầu.

"Đây là số điện thoại của tôi, Phi Fang. Khi đến Bangkok, hãy gọi cho tôi và cho tôi biết tình hình. Về tài khoản ngần hàng, chúng ta sẽ bàn sau." Yim đưa cho Fang một tờ giấy có ghi số điện thoại.

"Cảm ơn Yim, cảm ơn cậu rất nhiều." Fang run rẩy nói. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp được một người tốt như Yim.

"Anh lên xe nhé. Về đến nhà nhớ gọi điện cho tôi biết nhé, để tôi không phải lo lắng. Nếu có chuyện gì thì anh cũng có thể gọi cho tôi nhé Phi." Yim đáp và Fang gật đầu trước khi đi về phía xe buýt. Fang nhìn Yim với vẻ mặt thực sự biết ơn. Yim đứng dậy đợi cho đến khi xe buýt rời bến.

Khi đến Bangkok, cậu bắt taxi và đi thẳng về căn hộ của mình, nghĩ về việc từ nay về sau sẽ phải tránh gặp Ken như thế nào.
.
.
.

Sau khi ký giấy và đưa nhân viên đi ăn và cảm họ. Ken trở lại đảo vào khoảng 1 giờsáng. Anh bước tới trước nhà, đèn vẫn sáng, cửa mở vì lúc anh đi anh đã để nguyên như vậy. Khi vào nhà và đóng cửa lại, anh định đi lên phòng mình nhưng khi nhìn thấy ổ khóa trên cửa phòng Fang nằm trên sàn, anh sững người. Anh nhanh chóng bước vào phòng và nhận ra rằng Fang đã trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của ai đó.

"Đồ ngốc, Fang!!" Ken giận dữ hét lên và đá vào cốc mì của Fang khiến mọi thứ tan vỡ. Ken nhanh chóng bước về phòng ngủ thu dọn đồ đạc và gọi lại cho chú Ya.

"Chú ơi, đến đón cháu lần nữa nhé." Ken nói với chú Ya, người có lẽ ở cách cảng không xa. Sau đó, Ken gọi tài xế từ tỉnh chuẩn bị xe cho anh vì anh đi tìm Fang.

"Cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tôi sao?" Ken nghiến răng nghiến lợi đi về phía thuyền, nơi chú Ya đang đợi anh. Anh nghi ngờ Yim có liên quan gì đó đến việc Fang bỏ trốn, nhưng anh không muốn nói chuyện đó với chú. Ngay cả khi anh đe dọa Yim về chú của mình, Ken cũng không nghĩ đến việc thực sự làm bất cứ điều gì.
.
.
.
Fang đến Bangkok vào buổi sáng. Cậu không muốn về nhà mẹ đẻ vì sợ Ken đi theo và Ken đã biết nơi cậu ở. Chỉ còn lại căn hộ của Fang, một nơi mà Ken không biết. Fang bắt taxi về căn hộ của mình, khi đến nơi, cậu yêu cầu nhân viên cấp thẻ chìa khóa mới để vào phòng. Fang mở cửa phòng mình, cảm thấy nhẹ nhõm khi trở về nhà của mình. Fang vội vàng lấy điện thoại không dây gọi cho Yim.

" Tôi đã trở lại Bangkok, Yim. Tôi đang ở nhà." Fang nói khi Yim trả lời cuộc gọi của cậu.

... Haizzz...

[ Chà, tốt quá... ồ... Khun Ken đã biết Phi Fang trốn thoát rồi.] Yim báo tin cho cậu. Vẻ mặt Fang lập tức trở nên căng thẳng.

"Vậy Yim sẽ làm gì? Anh ấy rất tức giận phải không?" Fang hỏi, giọng hơi run vì sợ Yim sẽ gặp rắc rối.

[ Anh ấy gọi cho tôi nhưng tôi nói với anh ấy rằng tôi không biết. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đang tham gia một hoạt động ở trường đại học và sau đó tôi đến gặp một số người bạn. Anh ấy rất khó chịu, nhưng tôi nghĩ anh ấy không tin tôi. Dù sao thì, tôi không quan tâm. Hãy bảo trọng bản thân nhé, Phi Fang.] Yim trả lời.

"Cảm ơn Yim. Hãy để tôi chuẩn bị sẵn sảng ở đây trước, sau đó tôi sẽ gọi lại để trả tiền cho cậu." Fang vẫn nhất quyết trả lại tiền cho Yim.

Yim trả lời trước khi cúp máy. Fang sau đó tra cứu số điện thoại khẩn cấp của Prup và ngay lập tức gọi cho bạn mình.

[ Fang!! Mày về rồi à? Mày đã ở đầu vậy?] Giọng Prup vang lên vì Frup cũng đã lưu số căn hộ của Fang nên biết Fang đã về.

" Hãy đến gặp tao ở căn hộ. Hãy đến nhanh lên." Fang nói với bạn mình. Nghe vậy, Fang lại khóc.

[ Được rồi, đợi một chút, tao sẽ đến ngay.] Prup nói xong thì cúp máy. Fang gục xuống đất khóc vì nghĩ rằng việc chạy trốn khỏi ai đó sẽ không dễ dàng như vậy.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro