Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 13:

Prup không mất nhiều thời gian để đến được căn hộ của Fang và vào đó vì cả hai đã trao đổi bản sao chìa khóa cửa phòng trường hợp khẩn cấp.

"Mày có chuyện gì vậy Fang? Mày đi đâu thế? Có phải Phi Ken không?" Prup lo lắng hỏi khi thấy Fang nằm dưới đất khóc thì tiến lại gần hỏi.

...Đột nhiên...

Fang ngay lập tức nhảy vào vòng tay của người bạn thân nhất của mình. Nhìn thấy Prup, Fang cảm thấy yếu đuối hơn. Prup đứng yên một lúc rồi ôm lại bạn mình, dùng lòng bàn tay mềm mại đặt lên lưng bạn, điều này khiến Fang càng bật khóc hơn.

"Aaaaa!!...... Ôm... ôm... ôm...." Fang nức nở khóc nức nở.

"Này, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy Fang? Nói cho tao biết đi." Prup ngay lập tức hỏi với giọng căng thẳng, nhưng tiếng nức nở lớn của Fang khiến Prup không thể nói nên lời. Prup sau đó để Fang khóc trong tay đồng thời vuốt ve lưng để an ủi. Một lúc sau, Fang đã dịu đi tiếng khóc của mình một chút. Prup đi lấy khăn tay cho Fang lau nước mắt.

"Ừm....Xin lỗi." Fang nói, giọng run run.

"Không thành vấn đề, mày đã sẵn sàng nói chuyện chưa?" Prup hỏi. Fang gật đầu.

" Mày đã đi đâu?" Prup hỏi lại. Fang hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén tiếng nức nở của mình càng nhiều càng tốt.

"Phi Ken.... Ưm... anh ấy đưa tao đến hòn đảo riêng của anh ấy." Fang nói thẳng với bạn thân.

Prup cứng đờ ngay lập tức.

"Đưa mày đi?" Prup lặp lại lời của Fang.

“Anh ấy ép tao đi cùng anh ấy.” Fang tiếp tục.

"Anh ta đã làm gì? Tên chết tiệt đó." Prup giận dữ chửi rủa.

"Vậy anh ta đã làm gì với mày? Chuyện gì đã xảy ra ở đó? Mày đã đi được vài ngày rồi, Fang." Prup tiếp tục hỏi. Fang cắn chặt môi.

“Lúc đầu anh ấy đưa tao đi trả nợ, sau đó lại làm nhiều chuyện trêu chọc tao." Fang trầm giọng nói. Với hai tay ép vào nhau.

“Nhưng có một ngày, anh ấy đột nhiên làm tổn thương tao, và..." Fang nuốt khan. Cậu cảm thấy như thể mắt mình lại đang ngấn lệ.

“Đừng nói với tao là anh ta... cưỡng hiếp mày nhé?" Prup lặng lẽ nói. Có điều gì đó khiến Prup phải suy nghĩ về điều đó kể từ khi nhìn thấy Fang. Tại sao tình trạng của người bạn thân nhất của cậu lại tệ đến vậy? Nhìn sắc mặt của Fang, cậu tái nhợt.

“Tao thoát được khỏi anh ấy là nhờ có người giúp tao." Fang không trả lời mà lập tức nói.

" Fang, đừng đổi chủ đề. Phi Ken đã làm vậy với mày à?" Prup hỏi lại, giọng nghiêm khắc.

" Ưm... thật là hỗn loạn... Cơ thể của tao được sinh ra cho việc này. Cơ thể của tao không có giá trị gì đối với bất kỳ ai." Fang vừa nói vừa khóc. Mặc dù Fang nói như thể không quan tâm đến chuyện đã xảy ra với mình nhưng Prup biết rất rõ trong lòng Fang sợ hãi đến mức nào.

''Chết tiệt, anh ta là đồ khốn. Đừng để tao nhìn thấy mặt anh ta và bạn của anh ta. Tao sẽ đá cả hai người." Prup tức giận nói và chửi Ken và Tea, bạn của Ken.

"Không, tao không muốn nhìn thấy anh ấy. Tao đã bỏ chạy. Anh ấy chắc chắn rất tức giận với tao. Tao phải lấy lại số tiền đó trước để trả cho anh ấy. Nếu không, anh ấy sẽ tiếp tục quấy rối tao." Fang nói với vẻ mặt khó chịu, giọng run rẩy.

"Nếu chỉ là tiền, sao anh ta lại phản ứng như vậy? Mày cũng không có chạy đi đâu cả." Prup lại nói.

"Nhưng anh ấy tưởng tao trốn nợ. Mẹ tao thế nào rồi? Tao không dám về nhà mẹ vì Phi Ken đã biết nhà đó rồi, điện thoại, túi xách của tao, mọi thứ đều ở bên anh ấy cả." Fang nói với Prup để bạn mình biết. Prup thở dài một hơi.

"Vậy bây giờ mày định làm gì ? Mày không cần phải lo lắng về mẹ hay về nhà nữa. Mấy hôm trước tao đã gọi cho dì mày, dì nói với tao rằng mẹ mày rất giận mày, bà ấy nói rằng mày đã bỏ rơi bà ấy và cho rằng mày không chăm sóc bà ấy." Prup nói với Fang khiến Fang cảm thấy căng thẳng hơn trước.

“Nếu là về mẹ của mày thì đừng nghĩ nhiều. Chúng ta phải trả tiền cho tên ngốc đó trước đã.” Prup nói, ngăn cản Fang nghĩ quá nhiều về mẹ mình.

"Tao sắp nghỉ việc." Fang nói,
khiến Prup phải mở to mắt nhìn Fang.

"Này, tại sao vậy?" Prup hỏi ngay.

"Tao không thể làm việc cùng một chỗ. Phi Ken nhất định sẽ theo tao đi làm. Anh ấy rất tức giận, có lẽ anh ấy có thể làm được nhiều điều hơn chúng ta nghĩ." Fang nói với vẻ hoảng sợ trong
lòng.

“Và mày định chạy trốn khỏi anh ta mãi mãi như thế này à?” Prup tức giận nói.

"Tao chỉ xin thời gian để trả lại tiền cho anh ấy, sau đó anh ấy sẽ để tao yên. Nhưng nếu bây giờ tao bị tìm thấy, tao không nghĩ mình sẽ có cơ hội trả lại
tiền." Fang nói căng thẳng và run rẩy khiến Prup cũng căng thẳng.

"Tao có một số mảnh đất, tao có thể bán và đưa tiền cho mày. Tao không muốn mày bắt đầu lại." Prup nói với giọng nghiêm túc . Fang sửng sốt nhìn khuôn mặt bạn mình, cậu cảm thấy choáng ngợp khi thấy người bạn thân nhất của mình lại muốn đưa tiền cho mình để giúp đỡ, nhưng Fang không muốn mắc thêm bất kỳ khoản nợ nào nữa.

"Không, không, tao sẽ càng cảm thấy áy náy hơn. Trước đây mày đã cho tao vay đủ rồi, vấn đề này để tao tự mình giải quyết." Fang nói ra cảm xúc thật của mình.

"Vậy mày định làm gì? Mày định làm việc ở đâu?" Prup hỏi lại. Prup cảm thấy vô cùng tức giận khi thấy Ken khiến bạn mình phải chịu đau khổ như vậy.

" Mày có nhớ Phi Ben và Phi Dan không?" Fang kể, về những người xưa cậu biết là vợ chồng.

" Ừm, tao nhớ họ. Cả hai đều mở công ty riêng." Prup nói.

“Đúng, họ từng gọi điện cho tao và mời tao làm việc cùng họ, nhưng tao không muốn rời xa mày nên đã từ chối." Fang nói với bạn mình.

"Vì vậy, hãy gọi cho họ và hỏi xem liệu còn cơ hội đó không. Nếu mày thực sự định từ chức, hãy viết đơn từ chức và tao sẽ tự mình chuyển nó." Prup nói. Fang gật đầu, cậu không bao giờ nghĩ cuộc sống của mình lại hỗn loạn như vậy.

"Còn một điều nữa, mày có thể loại bỏ Ken khỏi tình cảm của mình không? Anh ta không xứng đáng với tình yêu của mày." Prup tức giận nói.

"Được, tao sẽ từ bỏ anh ấy, sẽ không còn vấn đề gì nữa." Fang trầm giọng nói. Prup nhìn bạn mình với vẻ hiểu biết. Cậu biết rất rõ Fang đã thầm yêu
Ken từ lâu, giờ muốn cắt đứt quan hệ với Ken thì phải mất một thời gian, nhưng Ken đã làm tổn thương Fang cả về thể xác lẫn tinh thần nên buộc phải cắt đứt quan hệ với Ken.
.
.
.

Sau khi Fang trốn khỏi đảo, Ken đến kiểm tra nhà mẹ Fang nhưng không thấy câu nên quay lại Bangkok. Ken rất khó chịu vì không biết Fang sống ở đâu nhưng anh định nhờ nhân viên của mình tìm Fang ở nơi làm việc vì anh biết Fang phải quay lại làm việc. Ken về nhà muộn, định đi ngủ một lát rồi đến công ty

“À, Phi Ken, anh làm xong việc rồi à?” Case chào anh trai mình.

"Ừm." Ken trả lời ngắn gọn. Sắc mặt anh vẫn còn ủ rũ, tâm tình lúc này cũng không tốt, anh cảm thấy chán nản.

"Anh mới về đến đây à? Anh đã ăn gì chưa?" Case hỏi anh trai như thường lệ.

"Không, anh đi ngủ đây. Anh không muốn ai phiền mình." Ken nói, giọng cứng rắn rồi đi ngay lên phòng ngủ của mình khiến Case ngạc nhiên nhìn anh. Khi anh bước vào phòng và đóng cửa lại. Ken rút điện thoại ra và gọi cho người bạn thân nhất của mình.

[ Có chuyện gì thế?] Giọng Tea vang lên.

" Mày có rảnh không? Tao có việc cần mày giúp." Ken lặng lẽ nói.

[ Có phải về Fang không?] Tea hỏi vì Ken đã gọi anh để nói chuyện với anh về Fang.

" Ừ, chắc tao bận với công ty một chút nên cần người tìm cậu bé đó cho tao. Hãy bắt đầu từ công việc của cậu ta, nếu có thể thì tìm xem cậu ta sống ở đâu cho tao luôn." Ken ra lệnh cho bạn mình.

[ Mày không nghĩ nên để cậu bé đó yên à?] Tea tò mò hỏi bạn mình.

"Không! Tao sẽ không tha cho cậu ta đâu!!" Ken nghiêm túc nói. Bản thân Tea cũng bắt đầu thầm nghi ngờ lý do thực sự khiến bạn mình không muốn buông Fang.

[ Được rồi, được rồi, tao sẽ lo việc đó. Tao sẽ gọi cho mày sau.] Tea trả lời trước khi nói thêm một chút rồi cúp máy. Ken siết chặt chiếc điện thoại trong tay.

“Đừng để tôi nhìn thấy.” Ken lẩm bẩm trước khi nhận ra điện thoại của Fang vẫn còn ở bên mình nên anh nhấc máy lên bật lên và tra cứu ngay số của Prup, bạn của Fang.
.
.
.

...Reng.... Reng... Reng...

Điện thoại di động của Prup reo lên khi cậu đang lái xe sau khi lấy được giấy tờ tùy thân mới rồi đưa Fang đi ăn cùng người lớn. Prup lập tức cau mày,
sau đó quay lại nhìn Fang ngồi ở ghế cạnh tài xế với vẻ mặt khó chịu.

"Fang, số của mày đang gọi cho tao." Prup nói khiến Fang ngay lập tức quay lại nhìn bạn mình.

"Nhưng điện thoại của tao không ở đây." Fang vội vàng nói trước khi mắt cậu hơi mở to.

"Phi Ken, là anh ấy. Điện thoại của tao ở cùng anh ấy." Fang ngạc nhiên nói.

"Vậy tại sao anh ta lại gọi cho tao? À, có lẽ anh ta nghĩ mày đang ở bên tao." Prup đoán.

“Hãy im lặng.” Prup nói trước khi trả lời cuộc gọi.

"Fang, Fang, mày ở đâu ? Tao đang lo lắng cho mày. Xin chào? Mày có nghe thấy tao nói không?" Prup giả vờ nói l như thể Fang là người đang gọi.

... Cắt cuộc gọi...

Cuộc gọi đã bị ngắt kết nối. Prup khẽ  mỉm cười ở khóe miệng.

“Ờ, anh ta không biết tao.” Prup nói một cách mỉa mai vì khiến Ken tin rằng cậu chưa gặp Fang.
.
.
.

"Cậu ta vẫn chưa liên lạc với bạn bè à?" Ken chỉ nói với giọng căng thẳng. Bây giờ trong lòng anh có cảm giác vô cùng lo lắng, bởi vì nếu Fang ở cùng bạn bè, anh có thể chắc chắn rằng Fang đang ở Bangkok an toàn, nhưng nếu Fang chưa đến thì Fang sẽ đi đâu và đi với ai?

"Chết tiệt, tại sao mình phải lo lắng? Đến giờ chắc chắn hẳn đã lừa cái gã Yim đó ngủ với mình để kiếm tiền về Bangkok rồi." Ken trầm giọng nói nhưng không biết tại sao nói ra lại khiến anh cảm thấy bực bội.

... Cộp...

Điện thoại di động của Fang bị ném vào tường, vỡ hoàn toàn.

“Nếu còn dám ngủ với người khác..." Ken tức giận nghiến răng nghiến lợi.
.
.
.

"Mày có đến quán Phi Ben không?" Prup hỏi sau khi họ xem qua số điện thoại và số điện thoại di động mới. Thật tốt khi Fang có một cuốn sổ ghi số lượng những người quan trọng trong cuộc đời cậu.

"Ừ, nhưng đừng lo lắng, tao có thể đi một mình, tao không muốn mày lãng phí thời gian nữa. Mày còn phải làm việc." Fang trầm giọng nói . Cậu cảm thấy hơi xấu hổ với người bạn của mình.

"Không sao đâu, đừng lo lắng. Tao sẽ không để mày một mình đâu." Prup trả lời trước khi đưa Fang đến công ty nơi họ biết tiền bối. Khi họ đến nơi, Fang gọi Ben đến đón.

“Ngồi xuống đi, Fang." Dan mỉm cười nói. Việc kinh doanh của chồng và việc kinh doanh của vợ đều thống nhất.

"Hai người có vẻ làm rất tốt đấy, Phi Dan, Phi Ben." Prup mỉm cười chào hỏi.

"Sống đủ rồi, nên tôi muốn cả hai đến làm việc với tôi." Ben mỉm cười đáp.

"Hãy để Fang làm việc đó trước. Em sẽ theo dõi sau, mặc dù em cũng đã chán nơi đó rồi." Prup lẩm bẩm.

"Vậy Fang, tại sao em lại đổi ý muốn hợp tác với anh? Lúc đầu em không chịu đến." Ben tiếp tục hỏi.

"Em... Em muốn thử điều gì đó mới mẻ." Fang trả lời với giọng thờ ơ. Dan bình tĩnh nhìn Fang.

"Vấn đề là gì?" Dan hỏi. Fang hơi mím môi.

"Nói thật nhé, Phi Dan, Phi Ben. Ở chỗ làm cũ của cậu ấy có một kẻ tâm thần đang theo đuổi Fang và cậu ấy không thể sống như vậy nên mới tìm việc mới." Prup nói chung chung mà không đưa ra quá nhiều chi tiết.

"Thật sao? Fang chắc chắn rất sợ hãi. Thật đáng sợ." Ben ngạc nhiên nói. Fang nở một nụ cười gượng gạo.

"Ừ, bây giờ em cũng đổi số rồi." Fang lại nói.

“Không có gì ngạc nhiên khi em không biết ai đang gọi em, em yêu.” Dan nói với Ben.

" Chà, nếu em không được nhận ở đây thì cũng không sao. Em chỉ đang hỏi xung quanh xem có chỗ trống không." Fang kính cẩn nói.

“Nếu bọn anh không nhận em thì em sẽ đi làm việc ở đâu?” Dan lặng lẽ hỏi.

“Chà, em sẽ phải tìm một công việc khác." Fang nói. Dan thở phào nhẹ nhõm.

"Tìm chỗ khác khó lắm. Hãy đến làm việc với anh, anh không quan tâm công việc cũ của em có vấn đề gì hay không anh biết  là người như thế nào. Vậy khi nào em có thể bắt đầu?" Ben nói với giọng nghiêm túc. Đôi mắt của Fang lấp lánh trước khi cậu giơ tay tỏ lòng kính trọng với Ben và Dan.

"Cảm ơn Phi Ben, cảm ơn Phi Dan rất nhiều. Ngày mai em sẽ đến làm việc." Fang nói với giọng run run. Ben mỉm cười nhẹ trước khi nhẹ nhàng xoa đầu Fang.

“Vậy ngày mai lúc 9 giờ tối hãy đến đây. Anh sẽ nói cho em biết phải làm gì và lương bao nhiêu.” Dan ân cần nói. Bốn người họ còn nói chuyện thêm một lúc nữa cho đến khi Prup và Fang xin phép quay lại trước.

"Thật tốt khi Phi Ben và Phi Dan đồng ý giao việc cho mày mà không cần phỏng vấn. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tao đi cùng mày sao?" Prup nhẹ nhàng nói.

"Đó là quyết định của mày, nhưng tại sao mày lại muốn đến và bắt đầu lại?" Fang hỏi.

"Tao không biết, để tao suy nghĩ trước đã. Đi ăn gì đó đi, tao đói quá." Prup giục Fang trước khi cả hai lên xe khiến chàng trai vừa bước xuống xe khác cau mày nghi ngờ vì đã cảm thấy quen thuộc với bóng dáng nhỏ bé vừa bước lên xe của người khác. Chỉ cần nhìn thấy dáng người và tư thế bước đi của cậu, anh đã cảm thấy quen thuộc, nhưng khi xe chạy đi, anh đã bước vào công ty đầu tiên của mình.
.
.
.
"Hừm, khi nào anh trở lại Bangkok vậy, Phi Niti?" Ben mỉm cười chào người anh họ của mình.

"Anh mới đến nên ghé qua mời vợ chồng em họ yêu quý đi ăn tối cùng nhau, hai người có rảnh không?" Niti đã trả lời.

"Đồ ăn miễn phí." Dan vui vẻ đáp lại trước khi cả ba đi ăn.
.
.
.

"Ồ, Phi Niti cũng gọi tao tìm mày, mày có lưu số của anh ấy không?" Prup hỏi Fang khi nhớ ra chuyện đó khi đi ăn cùng Fang tại một nhà hàng gần l chung cư của Fang.

" Tao có số của anh ấy, nhưng có lẽ tao sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.” Fang lặng lẽ nói.

"Tại sao? Thực ra, mày có thể xin tiền Phi Niti và sau đó mày có thể hoàn thành việc kiếm tiền nhanh hơn và trả cho tên ngốc Ken đó." Prup bối rối hỏi. Fang im lặng một lúc.

" Phi Niti có lẽ đã biết lâu nay tao lừa dối anh ấy rồi." Fang trầm giọng nói. Prup nhướn mày ngạc nhiên.

"Phi Niti đã gọi vào điện thoại của tao khi tao đang ở trên đảo. Phi Ken nhận được cuộc gọi và nói với anh ấy tuổi thật của tao và nói rằng tao đã lừa tiền mọi người." Fang nói, cảm thấy áy náy trong lòng.

"Thật sao? Phi Ken, sao anh ta lại làm thế này?" Prup gầm gừ giận dữ.

" Chà, Phi Niti sẽ phát hiện ra bất cứ lúc nào rằng tao đã lừa lấy tiền của anh ấy. Đây chỉ là nghiệp của tao thôi, anh ấy đã cho tao tiền ngần ấy năm trời rồi." Fang nói với vẻ mặt dữ tợn.

"Thật sao, Fang, mày có yêu Phi Niti không? Tao thấy Phi Niti rất yêu mày." Prup tò mò hỏi.

"Tao chỉ coi anh ấy như một người anh trai. Ngay cả khi tao ngủ với anh ấy thì tao cũng nghĩ Phi Niti không yêu tao và anh ấynchỉ thích tao như một đứa em trai. Chỉ là về mặt tình dục, chúng tao rất hợp nhau thôi." Fang vừa nói vừa suy nghĩ. Prup sau đó thở dài nhẹ.

"Được rồi, chúng ta cứ ăn đi để còn nghỉ ngơi nhé. Ngày mai mày phải bắt đầu công việc mới. Đừng quên gửi đơn từ chức cho tao nhé." Prup nói trước khi tiếp tục ăn.
.
.
.

“Khun Ken, Khun Tea muốn gặp ạ.” Giọng cô thư ký vang lên trong điện thoại vào buổi chiều ngày mới khiến Ken rời mắt khỏi đống giấy tờ trước mặt.

"Cho vào đi." Ken trả lời. Đột nhiên, cánh cửa văn phòng của anh mở ra, bóng dáng cao lớn bước ra.

“Mày đi làm lâu lắm rồi đấy.” Tea đùa khiến Ken cau mày.

“Nếu mày tìm thấy thông tin về Fang, hãy nói đi Tea.” Ken nói. Tea hơi mỉm cười trước sự thiếu kiên nhẫn của người bạn thân nhất.

“Cậu bé đó đã về Bangkok từ sáng hôm qua. Tao xin xem camera an ninh của từng phương tiện thì thấy cậu ấy lên xe buýt từ cảng Chanthaburi để đến Bangkok rồi bắt taxi nhưng tao không biết sau đó cậu ấy đi đâu vì biển số xe không nhìn được." Tea nói, điều này khiến Ken cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi biết Fang đã đến Bangkok an toàn.

“Vậy hôm nay mày có đi làm không?” Ken lặng lẽ hỏi.

“Nếu tao đến công ty nơi cậu bé đó làm việc thì làm sao tao có được thông tin chứ?” Tea hỏi.

"Tao biết, đi đi Tea. Tap đang tâm trạng không tốt." Ken nói với bạn mình với giọng khó chịu. Tea cười nhẹ trước thái độ của người bạn thân. Anh không ngờ Ken lại cư xử như vậy. Sự thật là số tiền đó không quan trọng đến thế. Tea chắc chắn rằng Ken đang tìm Fang vì thứ khác chứ không phải tiền hay Case.

“Tao vẫn chưa biết cậu bé đó có đi làm hay không. Nếu phát hiện được gì tao sẽ báo cho mày biết." Tea nói.

"Theo tao được biết, cậu bé đó vẫn chưa quay lại công ty. Tao cũng đã đến gặp một người bạn của cậu ấy nhưng cuối cùng gtao lại bị thương. Nhìn xem, bạn cậu ta đã đấm vào lông mày tao, thấy không?" Tea vừa nói vừa ra hiệu cho Ken nhìn vết bầm trên lông mày.

"Tao nghĩ bạn bè của cậu ta chắc chắn đã biết cậu ta ở đâu nên tao lại phải làm phiền mày một việc nữa. Mày cũng đi theo bạn của Fang rồi, đi theo Prup và nhỡ đâu hai người họ lại gặp nhau." Ken nói với giọng nghiêm túc.

"Vậy còn về nơi ở hiện tại của Fang thì mày phải tìm lý do nào đó để vào công ty tìm kiếm thông tin." Tea nói. Ken gật đầu.

" Tao sẽ lo việc đó, cảm ơn mày rất nhiều.” Ken nói với bạn mình trước khi ngồi xuống nói chuyện một lúc. Tea xin phép quay lại trước vì anh phải xem tác phẩm của chính mình.

“Nếu tao nhìn thấy Fang hoặc tìm thấy bất cứ điều gì từ bạn Fang, tao sẽ gọi cho mày sớm.” Tea nói sau khi khi định mở cửa rời văn phòng của Ken nhưng trước khi điều này xảy ra thì cánh cửa đã bị người khác mở ra.

“Case.” Tea gọi tên em trai của người bạn thân nhất đang nhìn chằm chằm vào anh. Case bước ngay vào văn phòng của anh trai mình.

“Có chuyện gì vậy, Case?” Ken trầm giọng hỏi em trai mình vì anh không thích Case vào mà không gõ cửa trước.

"Em nghe Phi Tea nói về Phi Fang, Phi Ken đang tìm Phi Fang phải không?" Case hỏi ngay vì vô tình nghe thấy khi đang định gõ cửa. Tea thầm xin lỗi người bạn thân rồi lập tức chạy ra khỏi văn phòng, để lại hai anh em nhìn nhau chằm chằm.

"Em đã bảo Phi Ken đừng dây dưa với anh ấy rồi mà. Em không muốn có ai bị lửa như em cả!!" Case hét lên.

“Ai sai em đến mắng anh như vậy, Case?” Ken lặng lẽ hỏi em trai mình. Lúc đó tâm trạng anh rất tệ.

" Anh không giữ lời! Chính anh đã nói rằng sẽ không đến gần Phi Fang." Case nói lại.

" Anh chỉ đang cố lấy lại tiền của chúng ta thôi." Ken nói với giọng nghiêm khắc.

"Về vấn đề tiền bạc, anh ta có thể tự mình trả. Em không muốn anh dây dưa với anh ta nữa. Anh không thể làm điều đó cho em phải không?" Case giận dữ nói. Cậu không muốn Fang thực hiện ước nguyện được gần gũi với Ken. Dù thế nào đi nữa, Case cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Ken và Fang.

“Về nhà đi Case." Ken ngắt lời, không muốn tranh cãi với em trai về chuyện này. Case nghiến răng.

"Hay là anh đã yêu Phi Fang rồi?" Case lớn tiếng hỏi.

"Về nhà đi Case. Không đời nào anh thích cậu ta đâu . Cút ra khỏi đây đi, anh còn việc phải làm và anh không muốn phải nói về chuyện này nữa." Ken vẫy tay ra hiệu cho em trai mình. Case nhìn vẻ mặt thất vọng của anh trai mình.

"Nếu anh gây sự với anh ấy nữa thì anh sẽ hối hận đấy, Phi Ken." Case đe dọa nói rồi rời khỏi văn phòng. Ken thở dài nặng nề rồi vò đầu bứt tóc tỏ vẻ thất vọng.

"Tại sao cậu lại bắt tôi phải chiến đấu với em trai mình cơ chứ?!" Ken cáu kỉnh mắng Fang.
.
.

" Em sao rồi, Fang?” Ben bước tới và hỏi Fang, người vừa mới bắt đầu đi làm ngày đầu tiên. Ben để Fang trước tiên đi thực tập với các đàn anh trong công ty, sau khi chuẩn bị xong sẽ để Fang một mình trong phòng.

"Thật vui, mọi người đều thân thiện." Fang trả lời. Cậu cảm thấy rất thoải mái vì tất cả đồng nghiệp đều tử tế với cậu.

"Chà, nếu em có thể làm được và cảm thấy thoải mái thì tốt." Ben mỉm cười nói trước khi thư ký của Ben đến gần anh.

"Khun Ben, anh họ của cậu đến đây để gặp cậu." Thư ký mỉm cười nói.

"Ồ đúng rồi, tôi chắc chắn anh ấy đã mang theo bất cứ thứ gì tôi yêu cầu. Cô có thể mang nó đến đây được không?" Ben nói và mỉm cười đáp lại. Fang tiếp tục làm công việc của mình.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro