Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 14:

Fang ngồi quay lưng về phía cửa văn phòng nên không nhìn thấy người bước vào là ai và cậu cũng không để ý. Hơn nữa, mục đích của cậu chỉ là làm việc.

"Anh đã đến?" Giọng Ben hỏi người bước vào.

"Ừm, em có biết anh có thể mua thứ em yêu cầu ở đầu không?" Giọng nói trầm trầm của một chàng trai trẻ vang lên khiến Fang hơi đứng yên vì cảm thấy giọng nói này quen thuộc. Tim cậu đập nhanh.

"Ồ, vậy em sẽ đi với anh. Đổi lại em sẽ mua bữa trưa cho anh." Giọng Ben trả lời trước khi chạm vào vai Fang.

" Fang, đưa cái này cho Fa. Cậu phải nhanh lên đấy." Ben nói. Fang quay lại cầm đồ. Fang choáng váng khi nhìn thấy bóng dáng chàng trai trẻ đang nhìn Fang đầy kinh ngạc. 

"Fang." giọng Niti vang lên.

" Phi...Phi Niti.” Giọng của Fang đột nhiên nhỏ dần. Khuôn mặt cậu trở nên buồn bã khi nhìn thấy Niti.

"Ồ, hai người quen nhau à?" Ben bối rối hỏi. Fang muốn hét lên. Nhìn thấy Niti lúc này, cậu không biết phải xin lỗi hay hành động như thế nào vì không biết Niti sẽ tức giận đến mức nào khi biết sự thật từ Fang, rằng cậu không phải là học sinh và cậu đã lừa dối anh.

"Ừm, bọn anh biết nhau." Niti nói với giọng nghiêm túc. Fang mím môi một chút rồi nhanh chóng nhặt đồ từ tay Ben lên cầm.

"Tôi sẽ mang nó đến Phi Fa, phải không?" Fang liền hỏi Ben. Bây giờ Fang muốn rời khỏi phòng. Ben gật đầu nhưng trên mặt vẫn có vẻ bàng hoàng. Fang nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Hai tay cậu run rẩy. Đó không phải là sợ bị bắt mà là trong lòng cậu có cảm giác tội lỗi sâu sắc vì không thể quay lại và sửa chữa bất cứ điều gì. Hơn nữa, để chấp nhận toàn bộ sự thật, Fang không nghĩ mình đã sẵn sàng. Fang bước đi mang đồ đến cho Fa.

"Cậu bị ốm à Fang? Mặt cậu trông nhợt nhạt quá." Fa nói.

"Tôi không sao, tôi...." Fang dừng lại một lúc khi nhìn ra ngoài văn phòng của đối phương, phát hiện Niti đang đợi cậu với vẻ mặt nghiêm túc, để Fang biết họ sắp nói chuyện, thế là cậu phải chấp nhận sự thật về những gì sẽ xảy ra. Nếu Niti mắng cậu thì anh sẽ tức giận đến mức nào. Nhưng quan trọng nhất, Fang lo lắng liệu cậu có bị sa thải hay Niti sẽ kể cho Ben mọi chuyện và Ben sẽ không muốn làm việc với một kẻ lừa đảo như cậu.

“Tôi quay lại làm việc đây Phi Fa." Fang nói với Fa rồi chậm rãi bước ra ngoài và nhìn thấy Niti.

" Xin chào.” Fang chào Niti vì đối phương lớn tuổi hơn.

"Giờ nghỉ trưa, hãy ra ngoài ăn với anh. Chúng ta có chuyện cần nói." Niti nói với giọng bình tĩnh. Fang hơi mím môi.

"Ừm." Fang trả lời trước khi bước đi để tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, cậu không tập trung được nhiều vì không biết cuộc nói chuyện với Niti sẽ như thế nào. 

"Thế giới hình tròn, cậu có nghĩ vậy không Fang? Tôi sẽ để Fang và Phi Niti gặp nhau." Ben mỉm cười chào hỏi.

"Ừm..." Fang trả lời. Cậu tưởng Ben sẽ tức giận nhưng Ben vẫn tỏ ra bình thường nên cậu cho rằng Niti không nói gì với Ben.

"Niti là anh họ của tôi, anh ấy mới từ các tỉnh phía Nam về. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy muốn mời cậu đi ăn cùng vì đã lâu không gặp rồi phải không?" Ben nói.

"Ừ, Phi Niti đã mời tôi." Fang đáp và tiếp tục làm việc. Ben không hỏi gì thêm. Fang làm việc bình thường cho đến giờ ăn trưa, lúc đầu Fang lưỡng lự không biết có nên tránh mặt Niti hay không nhưng có vẻ như cậu không thể xoay sở được vì Niti đã vào văn phòng nơi cậu làm việc với Ben.

“Anh muốn đưa Fang đi, Ben.” Niti nói. Ben gật đầu mỉm cười.

"Fang, đi ăn trước đi." Ben nói. Fang phải chuẩn bị đồ đạc và theo Niti ra khỏi văn phòng. Fang đi theo bóng dáng cao lớn đang rời khỏi công ty của Ben và đi thẳng ra xe. Nhưng Fang khi nhìn thấy chiếc xe lại nghĩ đến lúc Ken bắt cóc mình và dừng lại.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Niti quay lại hỏi thì Fang dừng lại và không theo anh vào trong xe.

"Anh sẽ đưa em đi đâu?" Fang hỏi, giọng run run.

"Anh đưa em đi ăn." Niti trả lời. Fang hơi do dự, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

"Anh sẽ không làm gì em cả. Kể cả khi anh muốn." Niti nói khiến Fang muốn khóc. 

" Lên xe đi." Niti nhẹ giọng nói. Fang cắn môi đến phát đau mới đồng ý đi ra xe. Niti đưa Fang đi cách công ty của Ben không xa. Niti đậu xe vào bãi rồi tháo dây an toàn. Về phần mình, Fang nắm chặt dây an toàn khiến Niti phải đưa tay ra nắm lấy tay Fang. Fang lập tức giật mình.

"Anh sẽ không làm tổn thương em." Niti nói với giọng giống như trước. Fang quay lại nhìn Niti với đôi mắt run rẩy và cổ họng khô khốc.

" Phi...Phi Niti....Em....em rất xin lỗi.” Fang ngay lập tức giơ tay tỏ lòng kính trọng với Niti và bắt đầu khóc. Trạng thái tinh thần của Fang không còn mạnh mẽ như trước. Niti nhìn Fang và thở dài trước khi ôm Fang vào lòng. Khi Fang nhận được sự ấm áp và dịu dàng của Niti như trước, cậu đã khóc nức nở. 

"Em xin lỗi... Em rất xin lỗi... Ưm... Phi Niti... Ưm... Hãy tha thứ cho em... đừng làm tổn thương em... Em xin lỗi vì lừa dối anh... Hức..." Fang nức nở dựa vào lồng ngực rắn chắc của Niti. Niti nhẹ nhàng xoa đầu Fang. Anh không biết Fang có từng trải qua chuyện gì ảnh hưởng đến trái tim cậu hay không, nhưng cậu dường như rất sợ anh sẽ giận cậu.

" Suỵt.... Bình tĩnh Fang... Anh không cố ý làm gì em. Anh chỉ muốn nói chuyện với em và nói cho anh biết sự thật." Niti nói bằng giọng nhẹ nhàng. Fang nức nở dựa vào ngực Niti, cậu được Niti an ủi cho đến khi Fang dịu bớt tiếng nức nở một chút. Fang rời khỏi ngực Niti với khuôn mặt đầy nước mắt. Niti vẫn nở nụ cười nhân hậu và lau nước mắt cho Fang. Điều này khiến Fang càng cảm thấy tội lỗi hơn trước.

"Em đã sẵn sàng để nói chuyện chưa?" Niti hỏi. Fang gật đầu đáp lại trong nước mắt.

“ Em có hứa sẽ kể cho anh sự thật không?” Niti hỏi lại.

"Em hứa." Fang đáp lại bằng một tiếng nức nở nhẹ.

"Em bao nhiều tuổi rồi, Fang?" Niti nghiêm túc hỏi.

"26." Fang trả lời thành thật. Niti nhẹ nhàng thở dài.

"Em nói với anh là em đang học, đó có phải là nói dối không?" Niti nói với giọng bình thường nhưng lại khiến Fang suýt khóc.

" Em xin lỗi.” Fang nói với giọng run run.

"Nói cho anh biết, tại sao em lại làm vậy?" Niti hỏi lại.

"Em... muốn tiền của Phi Niti." Fang nói thẳng.

"Em giả vờ đi học, em giả vờ dùng tiền đi học để đổi lấy tiền? Phải đến làm nước này sao?" Niti hỏi, nhìn Fang chờ câu trả lời. Fang hít một hơi thật sâu, bởi vì cậu định thú nhận mọi chuyện, nếu Niti giận cậu hay ghét cậu thì cậu sẽ chấp nhận.

" Em không chỉ lừa dối anh, em còn lừa dối người khác nữa. Anh không phải là người đầu tiên em dùng thân xác của mình để đổi lấy tiền, em rất ghê tởm phải không?" Fang nói với giọng run run. Niti im lặng một lúc.

"Và khi chúng ta quan hệ, em có ngủ với ai khác không?" Niti nghiêm túc hỏi. Fang lắc đầu vì trong những lần đi chơi với Niti, cậu chỉ quan hệ tình dục với Niti. Về phần những người khác, Fang không chịu cho hết, cậu chỉ dùng miệng hôn hoặc liếm dương vật của họ để đổi lấy tiền mà thôi.

"Thành thật mà nói, em có thể nói với anh rằng em không quan hệ tình dục với ai khác mà chỉ có anh nhưng em cũng đã lừa tiền của họ. Ngoài P'Niti ra thì có thể có khoảng 3-4 người nữa." Fang nói, bây giờ cậu không cảm thấy xấu hổ nữa. Niti thở dài một hơi. Biết toàn bộ sự việc, Fang cắn môi cho đến khi ngửi thấy mùi máu trong miệng.

“Đừng cắn môi.” Niti nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên miệng Fang khiến Fang nhìn Niti khó hiểu.

"Sao anh cứ nói chuyện tử tế với em vậy? Tại sao anh cứ tử tế mãi thế? Chắc anh giận em rồi, anh nên khinh thường một kẻ bẩn thỉu như em, Phi Niti." Fang nói với giọng run run.

"Em có muốn điều đó không, Fang? Em có muốn anh tức giận và ghét em không?" Niti trầm giọng hỏi.

"Đúng vậy, em muốn anh tức giận và ghét em như thể em không chung thủy với anh. Nếu anh định đòi lại số tiền anh đã đưa cho em thì em sẽ cố gắng trả lại nhưng anh phải cho em thời gian nếu không em khó mà trả lại được ngay và em sẽ đi vay tiền để trả cho anh." Fang nói. Niti lắc đầu.

"Anh không muốn được trả lại tiền. Ngay cả khi em lừa dối anh vì tiền thì anh cũng sẵn sàng làm điều đó, dù sao thì việc phải làm gì với điều đó là do Fang quyết định. Anh có thể cảm thấy tổn thương vì bị từa dối nhưng anh vẫn có tình cảm tốt với em. Chỉ là, anh muốn trở thành người duy nhất em chạy đến nếu em cần tiền. Anh muốn em ngừng lừa dối người khác, ngừng đổi phẩm giá của mình lấy tiền, nếu em làm vậy, anh sẽ trao tất cả cho Fang, tất cả mọi thứ của em yêu cầu hay muốn từ anh, anh sẽ cho nó." Niti nói. Fang choáng váng. Cậu không ngờ Niti lại là người tốt như vậy. 

"Em không muốn bất cứ điều gì từ anh nữa. Em không muốn phạm thêm bất kỳ sai lầm nào nữa. Em không muốn nhận thêm bất kỳ nghiệp chướng nào nữa." Fang nói với vẻ mặt u ám.

"Làm sao có thể sai được? Fang, anh sẵn sàng cho đi và biết tất cả mọi thứ, chúng ta có thể bắt đầu lại, Fang. Bắt đầu lại với anh." Niti vẻ mặt nghiêmtúc nói. Fang lắc đầu khi nghĩ về những gì đã xảy ra với mình trước đây. Fang không phải là người tốt để Niti phải tán tỉnh một người như cậu lần nữa.

"Làm sao em có thể bắt đầu lại với anh được? Khi nghĩ đến Phi Niti, em nghĩ đến một người anh trai mà em kính trọng và yêu quý anh như một người anh trai." Fang nói thẳng vì muốn Niti xóa bỏ tình cảm của mình. Fang cho rằng một người tốt như Niti xứng đáng được biết ai đó tốt hơn anh ấy. Nghe Fang nói, Niti có chút bất động, bản thân anh cũng đủ khả năng để biết Fang không yêu anh theo kiểu lãng mạn như anh hay nghĩ.

"Em không thể cho anh một cơ hội sao? Fang, cho anh một cơ hội đi. Anh sẽ khiến em yêu anh, anh coi em hơn cả tình anh em." Niti nói, yêu cầu tán tỉnh cậu. Điều này càng củng cố thêm cảm giác tự ti của Fang.

“Hay là vì người đàn ông đã trả lời cuộc gọi của anh?” Niti hỏi khiến Fang đứng hình vì biết Niti đang ám chỉ Ken.

" Em..." Fang không nói nên lời.

"Nếu Fang không có ý định cho anh một cơ hội thì anh có thể gặp người đó không? Hãy để anh gặp cậu ấy và anh sẽ có sự tin tưởng rằng đó là người có thể chăm sóc Fang tốt hơn anh." Niti nói, điều này càng khiến Fang hơn nữa ngạc nhiên.

"Không, chúng ta không thể đi gặp anh ấy." Fang vội vàng nói. Niti nhìn cậu mà không hiểu gì cả.

"Vì sao?" Niti hỏi ngay. Fang hơi mím môi.

"Phi Niti, làm ơn đi, thực ra em chưa sẵn sàng kể cho anh nghe về người này." Fang nói với đôi mắt run rẩy. Mà Niti tự tin chắc chắn có điều gì đó không ổn, đặc biệt là với thái độ của Fang.

"Nếu Fang chưa sẵn sàng kể cho anh nghe về người đó thì Fang có thể cư xử bình thường với anh được không? Fang có thể không yêu anh nhưng chúng ta sẽ đi ăn. Chúng ta có thể tiếp tục gặp nhau như bình thường được không?" Niti yêu cầu. Anh không nhất quyết đòi gặp hay đòi hỏi gặp người đã trả lời cuộc gọi của anh cho đến khi Fang sẵn sàng. Fang nhìn Niti với đôi mắt run rẩy.

“Chỉ cần chúng ta không phải quan hệ tình dục thì em có thể chấp nhận.” Fang trả lời vì cậu không thể cho phép ai quan hệ tình dục với mình nữa và cậu cũng không muốn đòi thêm tiền.

"Ừ, đừng lo lắng về điều đó." Niti trả lời. Thực ra, lẽ ra anh nên giận Fang nhưng có điều gì đó trong anh khiến anh cảm thấy có lỗi. Ngay cả khi Fang lừa anh, Niti cho rằng điều đó phải có lý do. Chỉ là Fang vẫn chưa muốn mở lòng mà thôi.

"Suỵt, đừng khóc nữa. Mắt em sẽ sưng lên đấy." Niti lại dùng khăn tay an ủi cậu để lau nước mắt cho Fang cho đến khi Fang bình tĩnh lại.

"Chúng ta ăn cơm trước đi. Sau đó em có thể quay lại làm việc nhưng nếu em thích, anh có thể gọi điện nói với Ben rằng em sẽ ở lại một chút để em có thể khóc thêm." Niti lo lắng nói. Fang lắc đầu.

"Không sao đâu, em phải tiếp tục làm việc." Fang vội vàng từ chối vì cậu mới đến làm việc với Ben nên dù mắt sưng vù thì cậu cũng không muốn ra ngoài nhiều.

"Vậy đi rửa mặt đi nào. Chúng ta đi tìm gì đó ăn đi." Niti lại nói. Fang gật đầu. Hai người xuống xe, đi vào trung tâm thương mại, đầu tiên họ đi ngang qua phòng vệ sinh để Fang rửa mặt, sau đó đi bộ cho đến khi tìm được một nhà hàng để cùng nhau dùng bữa.

"Em có thể gọi bất cứ thứ gì em muốn ăn." Niti nói với Fang như mọi khi. Fang nhìn Niti với cảm giác tội lỗi.

" Fang, anh đã bảo em cứ cư xử bình thường mà." Niti lặp lại. Fang thở dài nhẹ trước khi gật đầu.

"Phi Niti, hãy gọi món cho em. Em có thể ăn bất cứ thứ gì." Fang trả lời. Sau đó Niti gọi nhân viên đặt đồ ăn, anh gọi rất nhiều món mà Fang yêu thích. Fang ngồi dậy và nhìn ra ngoài với đôi mắt đờ đẫn. Càng nhìn mặt Niti, cậu càng cảm thấy tội lỗi nhưng Niti lại muốn Fang làm mọi việc như trước. Niti cũng ngồi thẳng, nhẹ thở dài nhìn Fang. Anh cho rằng đó không chỉ là cảm giác tội lỗi mà trong lòng cậu còn có điều gì đó nặng nề hơn khiến cậu trông càng buồn hơn.

"Ðồ ăn đến rồi, Fang." Giọng Niti vang lên khiến Fang quay lại nhìn lần nữa, cậu nhận ra món Niti gọi chính là món ưa thích của mình. Niti mỉm cười đặt món mực chiên trứng muối vào đĩa của Fang.

"Cảm ơn." Fang lặng lẽ trả lời và ngồi xuống ăn cùng Niti, người tiếp tục gắp cho Fang đồ ăn.

" Phi Niti." Fang quyết định gọi Niti. Niti hơi nhướng mày.

"Hửm?" Niti nghẹn họng trả lời.

"Phi Niti, đừng như vậy. Đừng tốt với em quá." Fang nói với giọng run run.

"Đừng khóc, Fang. Anh vẫn cư xử như bình thường, em có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được không? Nếu Fang không muốn anh tức giận thì hãy cư xử bình thường." Niti nói với giong cứng rắn khi thấy Fang vẫn cảm thấy hối hận về việc mình đã làm. Fang có chút xấu hổ, cậu muốn Niti giận mình hơn nhưng lời nói lại không thốt ra được.

"Ừm." Fang trả lời. Niti nhẹ nhàng mỉm cười trước khi cả hai tiếp tục ăn. Fang không ăn nhiều. Niti cũng không ép cậu ăn thêm.

"Vẫn còn chút thời gian. Chúng ta đi dạo nhé? Anh cần mua đồ ăn nhẹ cho Ben." Niti gợi ý.

Fang gật đầu. Sau khi thanh toán xong, họ rời khỏi nhà hàng mà Fang không nhận ra rằng có ai đó đang theo dõi mình.

"Phi Niti, em muốn đi vệ sinh." Fang nói.

“Nào, anh sẽ đợi em trước phòng vệ sinh.” Niti ân cần nói. Fang gật đầu vì không muốn làm Niti buồn. Niti đưa Fang vào phòng vệ sinh không gần trung tâm, có một hành lang dài dẫn vào phòng vệ sinh.

“Ồ, Fang, anh sẽ đi mua đồ ăn nhẹ ở đó." Niti nói khi nhìn thấy một cửa hàng đồ ăn nhẹ gần lối vào phòng vệ sinh.

"Được." Fang đáp rồi một mình vào phòng vệ sinh. Về phần Niti, anh đi mua đồ ăn nhẹ cho em họ. Khi anh bước đi, một thanh niên mặc đồng phục đại học đi ngang qua anh. Niti quay lại nhìn như thường lệ nhưng anh cảm thấy chàng trai trẻ nhìn anh bằng ánh mắt không thân thiện rồi bước vào phòng vệ sinh. Niti có cảm giác kỳ lạ nhưng anh vẫn đi vào cửa hàng để mua đồ ăn nhẹ. 

.

.

.

Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Fang bước tới và rửa tay. Lúc nhìn vào gương, Fang hơi giật mình khi thấy Case trong bộ đồng phục học sinh đứng sau lưng mình đang nhìn chằm chằm vào cậu với cánh tay bó bột. Fang ngay lập tức quay sang Case.

“Case.” Fang gọi tên cậu bé bằng giọng yếu ớt.

"Anh có còn nhớ tôi không?" Case hỏi. Fang hơi mím môi vì nhìn thấy khuôn mặt của Case, cậu chợt nghĩ đến Ken. Fang lập tức nhìn quanh vì sợ Ken cũng ở đó.

"Anh đang tìm người à? Anh đang tìm anh trai tôi à?" Case hỏi. Một người đàn ông cũng đang ở trong phòng tắm hơi quay đầu lại nhìn rồi bỏ đi.

"Không." Fang phủ nhận ngay lập tức.

"Tôi thấy anh đi cùng một người đàn ông. Anh ta hẳn là một nạn nhân khác của anh phải không?" Case hỏi một cách giễu cợt.

"Tôi phải quay lại làm việc. Nếu Case không có việc gì, xin thứ lỗi trước." Fang cố gắng trốn khỏi phòng vệ sinh. Cậu đã không muốn nói chuyện với Case từ lâu rồi.

...Vồ lấy...

"Sao anh không thể nói chuyện với tôi một lúc? Anh ghét tôi lắm phải không, Phi Fang?" Case dùng bàn tay không bó bột của mình để kéo cánh tay của Fang.

" Case, để tôi đi. Tôi không ghét cậu chút nào." Fang nói với giọng nghiêm túc.

"Anh không ghét tôi, nhưng sao anh không nói chuyện với tôi trước? Hay là sợ tôi đòi tiền anh?" Case hỏi với giọng trầm. Fang hơi sững người khi nghe về số tiền.

"Tôi không sợ điều đó. Nếu Case muốn được trả lại tiền thì tôi sẽ tìm anh ấy để trả lại cho cậu nhưng xin đừng đe dọa tôi, được chứ? Tôi có thể chỉ cần một chút thời gian." Fang nói với giọng run run. Cậu không sợ Case nhưng cậu sợ Ken.

“Ai quấy rối anh?” Case cau mày và hỏi.

"Phi Ken thì sao? Anh ấy đến đòi tiền tôi." Fang nói chính xác. Làm như cậu không biết Case biết được bao nhiêu về việc đó vậy. Case có chút yên tĩnh. Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Fang siết chặt đến mức Fang nhăn mặt vì đau.

“Anh định nói Phi Ken bắt nạt anh vì đòi tiền à? Hay không phải vì anh muốn tìm cách gần gũi hơn với Phi Ken sao?” Case gay gắt hỏi. Những lời Fang từng nói thích Ken, rằng Fang yêu Ken lại quay trở lại khiến Case cảm thấy xấu hổ và tức giận.

“Không phải vậy đâu...” Fang từ chối. Case mỉm cười ở khóe miệng. Cậu không tin tưởng Fang vì trong lòng cậu có cảm giác ghen tị. Cậu tưởng Fang sẽ là mối tình đầu của mình nhưng Fang lại phản bội cậu nên cậu không quan tâm Fang có hạnh phúc hay không.

"Hừ, chắc chắn ạn đã tìm được cách để đến gần Phi Ken. Nhưng tôi sẽ khiến Phi Ken ghét anh, cho đến khi anh ấy không muốn nhìn thấy mặt anh chút nào cả." Case nói với giọng cứng cỏi nhưng ánh mắt lại không hề nhìn thấy dường như không có chút tự tin nào có thể thành công. 

''Case không cần phải làm gì cả. Phi Ken đã ghét tôi đủ rồi. Case muốn đánh tôi phải không? Thôi vậy. Tôi đã học đủ bài học từ anh trai của Case rồi, tôi chỉ xin cậu đừng đánh tôi mạnh quá thôi." Fang nói với giọng run run. Điều đó khiến Case nhất thời bất ngờ trước lời nói của Fang. Lúc này, trạng thái tinh thần của Fang không đủ mạnh để chiến đấu với bất kỳ ai. Case rất ngạc nhiên khi nghe điều đó.

"Bài học gì?! Anh đã làm gì với Phi Ken?" Case đến gần Fang để hỏi.

...Đột nhiên...

Bàn tay của Case bị kéo ra khỏi cánh tay của Fang khi cơ thể nhỏ bé của Fang bị kéo vào một bộ ngực vững chắc để bảo vệ.

"Cậu đang làm gì thế?!" Niti trầm giọng nói. Fang cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Niti đang giúp đỡ mình. Niti vào phòng vệ sịm vì Fang đi lâu, thấy tình hình không ổn nên anh quyết định vào trong. Case nhìn Niti với vẻ bất mãn và ghen tị.

“Ừ, chắc hẳn anh là một tên ngốc khác đã bị lừa dối." Case nghiêm khắc nói.

"Phi Niti, chúng ta ra khỏi đây thôi. Em ổn." Fang vội vàng ngắt lời vì không muốn Niti gặp rắc rối với Case. Fang không muốn sự việc trở nên lớn hơn nữa vì cậu sợ nếu chuyện đến tai Ken, có lẽ anh sẽ càng oán hận cậu hơn. 

"Nói tử tế vào nhóc. Học cách tôn trọng người lớn tuổi một chút đi." Niti trầm giọng nhìn Case với ánh mắt giận dữ khiến Case phải nghiến răng nghiến lợi. 

" Tôi bây giờ đã là người lớn rồi, cũng không phải con nít nữa, anh mới là ngu ngốc. Thật sự thì anh ta đã lừa anh bao nhiêu tiền rồi?" Case nói. Fang cắn môi với cảm giác tội lỗi tràn sang Case. Niti ôm Fang, quay lại nhìn cậu.

"Tôi biết anh không biết người đàn ông mà anh đang ôm trong tay thực sự là người như thế nào. Anh ta giỏi nói dối, biết tạo chuyện để lừa người khác tin tưởng mình, lấy tiền của họ rồi bỏ đi." Case tức giận nói. Cậu không muốn có ai ở bên Fang.

"Im đi!" Niti hét lên khiến Case giật nảy mình. Ngay cả Fang cũng giật mình vì chưa bao giờ cậu thấy Niti có tâm trạng như vậy. Ánh mắt Case lập tức giận dữ nhìn Niti.

"Tại sao tôi phải im lặng? Tôi chỉ nói sự thật với anh thôi. Dù tôi rất thành thật với anh nhưng anh lại mắng tôi. Nhìn xem, anh ta dùng tôi làm cầu nối để đến gần anh trai tôi hơn đấy. Tôi rất tò mò muốn biết Phi Fang có thực sự yêu anh trai tôi không, hay anh ta cũng chỉ muốn lừa anh trai tôi vì tiền thôi?" Case lớn tiếng hỏi. Niti quyết định tiến về phía Case nhưng Fang đã kéo anh lại. 

"Không, Phi Niti. Đừng làm gì cả. Tất cả là lỗi của em." Fang tự trách mình, giọng run run vì nước mắt bắt đầu tuôn ra.

"Thật đáng xấu hổ phải không? Anh ta càng khóc thì càng đáng thương. Trước đây tôi cũng tin vào những giọt nước mắt giả tạo của anh ta đấy." Case tiếp tục nói về Fang để Niti biết. Cậu muốn Niti có cùng tình cảnh với mình.

" Fang đã lấy của cậu bao nhiêu tiền? Hãy cho tôi biết và tôi sẽ trả lại cho cậu." Niti nói.

"Không! Nếu Phi Niti còn muốn gặp em. Đừng trả nợ cho em." Fang nhanh chóng cấm Niti.

“Vậy Fang sẽ cho phép cậu bé non nớt này tiếp tục nói chuyện sao? Em có để cậu ta tiếp tục nói mỉa mai như vậy không?” Niti thờ ơ nói.

"Đó là vấn đề của em, em muốn tự mình giải quyết. Em đã cảm thấy rất có lỗi rồi Phi Niti rồi, xin đừng khiến em cảm thấy tội lỗi hơn. Em không muốn xin thêm tiền. Anh nói chúng ta nên cư xử bình thường mà." Fang nói với giọng run run. Case nhìn khung cảnh trước mặt với vẻ ghen tị. Fang làm như đang bảo vệ Niti và không muốn Niti cũng phải chịu đau khổ. Về phần mình, Niti cũng dang rộng đôi cánh để bảo vệ Fang.

"Tôi cũng không định lấy tiền của anh." Case nói với Niti. Hoàn toàn không có cách nào để Fang thể hiện mình là anh hùng.

"Thật đấy, anh bị thôi miên hay gì đó à? Anh mất trí khi ở bên Phi Fang, anh sẽ mất hàng triệu baht. Phi Fang đồng ý hẹn hò với tôi còn tôi mất vài nghìn baht. May mắn thay tôi nhận ra anh ta đang từa dối tôi có thể chạy trốn khỏi anh ta kịp thời." Case tiếp tục nói những điều không hay. Fang nghĩ rằng vì cậu nên người ngọt ngào và tốt bụng mà cậu gặp lúc đầu thực tập đã biến thành một người như Phi Ken.

...Đột nhiên...

"Ối!" Case hét lên đau đớn khi Niti đẩy mạnh cho đến khi vai cậu chạm vào cửa phòng vệ sinh.

"Case!" Fang hoảng hốt gọi Case và giả vờ di chuyển để nhìn chàng trai trẻ nhưng bị Niti kéo lại.

“ Em không cần để ý đến một đứa trẻ hư như thế này, Fang. Anh không biết cậu ta được giáo dục ở nhà như thế nào vì cậu ta chỉ biết hung hăng và nói tục... Còn cậu, hãy nhớ điều này, đừng gây sự với Fang nữa, nếu không chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi." Niti đe dọa, tức giận chỉ vào mặt Case rồi nhanh chóng kéo Fang rời khỏi nơi đó mà không để ý đến Case và để lại cho cậu nỗi đau trong lòng. Case nhìn chằm chằm vào cả hai một cách bực bội.

.

.

.

Niti và Fang đi về phía bãi đậu xe. Hai người không nói gì cả. Fang chỉ đi theo Niti, người đang trông rất tệ. Khi họ tới xe, Niti mở cửa cho Fang ngồi xuống. Sau đó, anh bước tới và ngồi vào ghế lái.

"Thằng nhóc đó bị cái quái gì vậy? Không biết ở nhà cậu ta được dạy thế nào nữa." Ngay khi cánh cửa được đóng lại. Niti ngay lập tức phàn nàn trong thất vọng. Fang lo lắng nhìn Niti vì cậu chưa bao giờ thấy Niti như vậy trước đây.

"Em xin lỗi." Fang nói.

"Sao em lại xin lỗi? Anh giận cậu bé đó, anh không giận Fang." Niti nói.

"Đừng tức giận với cậu ấy. Em là người làm tổn thương cậu ấy, khó trách cậu ấy lại tức giận và ghét em như vậy." Fang trầm giọng nói. Càng nghĩ về Case, hình ảnh Ken lại hiện lên trong trí nhớ khiến cậu cảm thấy lồng ngực đau nhói.

“Đây mới là bản chất thực sự của em, lừa dối người khác trong mọi việc. Bị ghét đến mức họ muốn giết em.” Fang nói như thể đang tự giễu mình. 

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro