Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 15:

"Đừng nói như vậy nữa, Fang. Anh không thích." Niti trầm giọng nói.

"Cho dù anh không thích thì đó cũng là sự thật! Anh không thể sửa chữa được em. Em đã sai mà anh lại nói như thể em đúng." Fang bật ra. Cậu không muốn bất cứ ai đứng về phía mình vào thời điểm như thế này. Fang tựa người vào cửa sổ. Niti vẫn im lặng. Anh hiểu rõ cảm giác của Fang. Anh
cũng không muốn Fang phải suy nghĩ nhiều nhưng có vẻ như ý tốt của anh đã quá nhiều khiến Fang càng cảm thấy tồi tệ hơn trước. Niti giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Fang khiến Fang giờ lại cảm thấy tội lỗi vì đã mắng Niti.

"Xin lỗi Phi Niti, đưa em về đi. Em phải làm việc." Fang lặng lẽ nói sau khi hít một hơi thật sâu và ngồi thẳng dậy. Fang quay lại mỉm cười với Niti với đôi mắt run run. Niti vuốt nhẹ má Fang. Cả hai rời bãi đậu xe để đi thẳng đến chỗ làm.

"Cảm ơn Phi Niti." Fang vẫy tay tạm biệt rồi tháo dây an toàn nhưng trước khi bước xuống xe, Niti đã nắm lấy tay Fang.

“Đợi một chút, Fang.” Niti ngăn Fang lại, người đang từ từ quay lại nhìn anh.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Fang hỏi.

"Ngày mai anh lại phải đi đến phía nam, tối nay anh đón em được không? Lại đây ăn tối với anh mộ lần nữa nhé." Niti nói, giọng nhẹ nhàng hơn hỏi.

Fang lưỡng lự.

"Nhưng Prup sẽ đến tìm em." Fang nói vì Prup thực sự sẽ đi tìm cậu.

"Vậy thì mời cậu ấy đi. Anh sẽ không ở đây nhiều ngày nữa đâu." Niti hỏi lại. Fang nghĩ rồi gật đầu.

"Được rồi, nhưng em muốn đi với Prup." Fang nói, khiến Niti im lặng một lúc rồi thở dài.

"Được rồi, em muốn sao cũng được. Trước tiên anh phải ra ngoài làm một số việc vặt. Sau đó, đến giờ trả phòng thì anh sẽ gặp lại em, chúng ta có thể cùng nhau đưa Prup đến nhà hàng." Niti nói.

"Ừm." Fang trả lời rồi định mở cửa xe nhưng Niti lại ngăn cậu lại.

"Phi Niti, em phải đi làm." Fang trầm giọng nói.

"Anh xin lỗi đã làm em khó chịu, Fang. Nhưng anh có thể yêu cầu em mỉm cười với anh được không?" Niti nói với giọng nhẹ nhàng. Fang nhìn Niti một lúc rồi nở một nụ cười nhẹ với anh, nhưng đó là một nụ cười có vẻ hoàn toàn mệt mỏi. Niti mỉm cười, tuy biết Fang không thể cười nhưng anh vẫn hài lòng.

"Hẹn gặp lại vào tối nay." Niti trả lời. Fang gật đầu trước khi xuống xe và đi làm ngay. Về phần Niti, anh vẫn tiếp tục lái xe để làm việc vặt cho mình.

"Cậu bị sao vậy, Fang? Tại sao mắt cậu lại sưng lên vậy?" Ben lo lắng hỏi khi thấy Fang quay lại với vẻ mặt khó chịu.

"Không có gì đâu. Tôi đi làm trước. Tôi đã trễ 10 phút rồi, xin lỗi Phi Ben." Fang giơ tay về phía Ben.

Ben lắc đầu.

"Không sao đâu, nếu thấy khó chịu thì hãy nói với tôi. Đừng quá sức." Ben nói, sợ Fang sẽ không khỏe. Fang trả lời trước khi tiếp tục công việc của mình.
.
.
.
Case đến công ty của anh trai mình.

"Phi Ken đâu?" Case hỏi cô thư ký trước văn phòng của Ken.

"Trong văn phòng của ngài ấy ạ. Khun Ken nói rằng nếu Khun Case đến thì phải vào trong ngay lập tức." Thư ký trả lời. Case đi thẳng đến văn phòng của anh trai mình, mở cửa với vẻ mặt ủ rũ. Ken hơi ngẩng mặt lên khỏi đống tài liệu. Thấy đó là em trai mình thì anh quay lại xem tài liệu để tiếp tục ký.

" Ngồi xuống đi." Ken nhẹ nhàng nói nhưng Case vẫn đứng bất động trước bàn Ken, trừng mắt nhìn anh trai cho đến khi Ken quay lại nhìn em trai mình.

"Sao vậy? Sao em không ngồi xuống? Anh sẽ nói chuyện công việc với em, Case." Ken trầm giọng nói.

" Phi Ken, anh đi lấy tiền của Phi Fang à?” Case nghiêm túc hỏi anh trai mình khiến Ken lập tức cau mày.

"Ai nói với em?" Ken lặng lẽ hỏi. Đôi mắt anh dán chặt vào khuôn mặt của em trai mình.

"Trả tời em trước đi, anh đi đòi tiền của Phi Fang phải không? Anh có thường xuyên gặp Phi Fang không? Anh ta có làm gì khác ngoài đưa tiền không? Nói cho em biết đi, Phi Ken!" Case hét vào mặt anh trai mình. Ken nghiến răng.

"Em nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy, Case? Anh là anh trai của em!" Ken ngay lập tức mắng em trai mình khiến Case giật nảy mình và nhìn anh trai mình một cách bực bội.

"Em đã nói rồi, anh đừng dính vào cũng đừng đến gần anh ta nữa. Tại sao anh vẫn tiếp tục làm vậy?" Case nói với giọng mỉa mai. Ken lập tức đặt cây bút lên bàn.

" Anh biết những chuyện đó từ đâu thế?" Ken hỏi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Từ khi từ đảo trở về, anh cảm thấy tâm trạng không ổn định, hay mất kiểm soát. Càng nhớ vấn đề của Fang, anh càng tức giận.

"Phi Fang kể cho em nghe. Anh ấy kể với em rằng anh đến quấy rối và gây rối với anh ấy." Case nói khiến Ken mở to mắt nhìn.

"Em đã nhìn thấy cậu bé đó ở đâu và khi nào?!" Ken nhanh chóng đứng dậy hỏi em trai mình khiến Case có chút khó hiểu trước tình trạng của anh trai mình, người có vẻ lo lắng khi nghe câu chuyện của Fang.

"Trả lời em trước đi, anh có đi tìm anh ấy không?" Cadse được thương lượng. Ken nghiến răng. Anh muốn hét vào mặt em trai mình để Case kể cho anh đã gặp Fang ở đâu.

"Ừ, anh đã đến gặp Fang. Cậu ta đang muốn trốn nợ, em còn muốn gì nữa?" Ken nói, mắt Case lập tức chớp chớp. Cậu không muốn anh mình gặp Fang. Cậu sợ anh mình sẽ yêu Fang như cậu. Cậu không muốn Fang được hạnh phúc với anh mình.

"Anh chỉ đi đòi nợ hay còn làm việc gì khác?" Case hỏi.

"Anh đã trả lời rồi, em thấy gã đó ở đâu?" Ken hỏi lại em trai mình. Case hít một hơi thật sâu.

"Ở Mall MM, anh ấy đi ăn với một người đàn ông. Có vẻ như anh chàng đó là bạn trai của Phi Fang." Case nói với Ken vì muốn Ken nghĩ rằng Fang đã có người yêu. Điều đó có thể ngăn Ken nghĩ đến Fang nhưng cậu đã không làm vậy. Cậu biết mình sẽ khiến Ken vô cùng tức giận khi anh phát hiện ra Fang đi cùng người đàn ông khác.

"Người đó là ai?! Tên anh ta là gì?" Ken liền hỏi em trai mình. Case bối rối nhìn Ken.

"Tại sao anh lại muốn biết?" Case hỏi, tò mò muốn biết mọi chuyện. Cậu muốn biết nếu việc anh mình biến mất trong thời gian qua có liên quan gì đến  Fang không. Cậu muốn biết liệu anh trai mình có quan tâm đến Fang hay không và bằng cách nào.

" Người mà Fang đi cùng tên là gì?” Ken lặp lại với giọng lạnh lùng khiến Case thầm nuốt nước bọt vì chưa bao giờ anh thấy anh trai mình như vậy.

"Niti, tên anh ấy là Niti, em nghe thấy Phi Fang gọi anh ấy như vậy." Case nói với giọng dao động. Ken nghiến răng. Anh bước đến đứng trước cửa kính của văn phòng nhìn ra Bangkok. Tay Ken siết chặt lại. Anh nhớ rõ rằng một người tên Niti đã gọi Fang khi anh đưa cậu đến đảo.

" Phi Fang có vẻ quan tâm đến anh ấy rất nhiều." Case nói lại. Ken hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc. Case không biết rằng trong lúc nói chuyện, Ken đã muốn tìm Fang nhanh hơn.

"Bỏ chuyện đó sang một bên đi. Anh có công việc mà em phải chịu trách nhiệm." Ken nói sau khi im lặng một lúc. Công việc của anh dạo này rất bận nên không thể tìm được Fang như ý muốn, may mắn thay anh có người bạn Tea đã giúp anh điều tra rồi.

"Cái gì?" Case hỏi.

“Ngày mai em sẽ đi Krabi, buổi chiều em sẽ đi. Mọi chỉ tiết đều có trong hồ sơ này.” Ken bước tới cầm hồ sơ công việc đưa cho em trai mình.

" Em sẽ đi một mình à?” Case hỏi.

"Khun Amorn đã đợi em ở đó rồi. Anh ấy sẽ giúp em." Ken ra lệnh.

"Vâng." Case trả lời trước khi nhìn khuôn mặt anh trai mình với ánh mắt nghiêm túc.

"Còn gì nữa không?" Ken hỏi.

"Phi Ken, em không biết anh đang nghĩ gì, nhưng em có thể xin anh một điều được không? Đừng gặp Phi Fang nữa. Số tiền đó quá ít đối với chúng ta. Hãy để anh ấy tự mình gánh chịu nghiệp
chướng đi." Case đã cố gắng thuyết phục anh trai ... để anh trai mình không gặp Fang nữa.

"Em có thể về thu dọn hành lý rồi. Em sẽ phải ở lại một tuần." Ken không trả lời câu hỏi của Case mà chỉ bảo cậu chuẩn bị sẵn sàng. Case hơi sửng sốt. Cậu muốn tiếp tục nói chuyện với anh trai mình nhưng có vẻ như nếu nói chuyện thì họ sẽ lại cãi nhau nhiều hơn vì Ken có vẻ như không muốn nói về Fang khiến Case cảm thấy vô cùng khó chịu trong ngực.
.
.
.

Prup đứng trong xe đợi Fang làm việc xong trong khi nhìn xung quanh với chút nghi ngờ. Hôm nay cậu phát hiện ra Tea, bạn của Ken đã theo dõi cậu từ khi cậu rời công ty nhưng Prup đã dùng một thủ thuật nhỏ để trốn thoát khỏi Tea. Prup định nói với Fang rằng có lẽ cậu sẽ không thể gặp Fang trong một thời gian vì sợ bị phát hiện. Hôm nay là một ngày may mắn.

"Prup, cậu đến đón Fang phải không?" Giọng Niti vang lên. Đôi mắt của Prup mở to vì sốc vì Fang không gọi điện để báo cho cậu biết rằng mình đã gặp Niti.

''Ph...Phi Niti...Sao anh đến được đây?" Prup hỏi với giọng ngập ngừng. Niti mỉm cười dịu dàng.

"Đừng lo lắng. Chiều nay tôi đã gặp Fang và hẹn em ấy. Chúng ta cùng ăn tối nhé Prup, đi thôi." Niti nói, bình thường như mọi khi. Điều này khiến Prup rất bối rối cho đến khi Fang hết giờ làm. Fang nhìn thấy Niti đang đứng cùng Prup và biết bạn mình chắc hẳn khá ngạc nhiên nên tiến lại gần hai người.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Fang trầm giọng hỏi khi nhìn Prup và Niti.

"Chúng ta có thể đến nhà hàng mà chúng ta thích. Fang có thể hướng dẫn Prup. Chúng ta cùng đi nhé." Niti cười nói. Fang gật đầu rồi Niti đi về phía xe của mình. Prup lập tức quay lại nhìn vào mặt Fang.

"Nói cho tao biết, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Prup bối rối hỏi.

" Tóm lại, Phi Niti biết tất cả mọi thứ và có thể chấp nhận mày?” Prup nói sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ miệng Fang.

"Ừm, nhưng anh ấy không biết tất cả mọi thứ. Tao đã không nói với anh ấy về mẹ tao hay việc tao đã tiêu tiền vào việc gì." Fang nói.

"Phi Niti là người tốt, mày thật may mắn, Fang. Hơn nữa, anh ấy có vẻ rất yêu mày." Prup nói ra những gì mình nghĩ.

“Nhưng người tốt như anh ấy không phù hợp với người như tao, mày hiểu không?” Fang nói với giọng đau đớn.

"Nếu anh ấy hẹn hò với tao thì anh ấy
sẽ gặp rắc rối. Ngoài ra, mày có chắc anh ấy yêu tao không?" Fang nói với vẻ thất vọng. Prup hơi cau mày.

"Tao không tin, tại sao vậy ?" Fang hỏi bạn mình.

“Điều gì khiến mày nghĩ anh ấy không yêu mày?” Prup tò mò hỏi.

“Nếu Phi Niti thực sự yêu tao thì anh ấy sẽ không đứng về phía tao về mọi mặt. Anh ấy phải trách tao, phải lên án tap hoặc dạy dỗ tao khi tao làm sai điều gì chứ không phải chỉ đứng về phía tao. Gặp lại anh ấy, anh ấy nói với tao là tao không sai, sao có thể không gọi là thua chứ? Nếu anh ấy đứng về phía tao, anh ấy sẽ tiếp tục chiêu chuộng tao như thế này. Khi đó, tao sẽ không thể là chính mình nữa. Người đau khổ nhất chính là tao, mày hiểu không?" Fang đã nói những gì cậu thực sự cảm thấy. Đối với những người khác, Fang không biết họ nghĩ gì, nhưng đối với cậu, những người yêu nhau phải dám trách móc, chỉ trích và dạy cho đối phương những gì họ làm sai và cách cải thiện, sửa chữa mà không gây ồn ào. Nhưng đứng về
nhầm người như Niti đã làm là sai lầm.

"Ừ, mày nói đúng. Vậy mày sẽ làm thế nào ? Nếu Phi Niti có vẻ gắn bó với mày như vậy." Prup tiếp tục hỏi. Fang nhẹ thở dài.

"Tao muốn chỉ là anh em với anh ấy. Tao sẽ giữ khoảng cách với Phi Niti. Hơn nữa, anh ấy phải đi tỉnh khác làm việc nên chắc tao sẽ không gặp anh ấy thường xuyên đâu." Fang nói. Prup gật đầu. Trong thâm tâm cậu cũng thấy tiếc cho Niti nhưng bạn cậu đã đưa ra quyết định đó nên cậu không thể phản đối.

"Ồ, tao quên nói với mày điều này. Trong thời gian này, ta0 không thể đến đón mày ở chỗ làm của Phi Ben nữa. Hôm nay Tea, bạn của Ken đến gặp tao trước cửa công ty và lái xe đi sau tao. Tao có thể đoán rằng họ đang tìm kiếm mày." Prup nói với Fang. Fang lập tức sợ hãi quay lại nhìn phía sau xe.

"Đừng lo lắng. Tao đã có thể trốn thoát khỏi anh ta trước khi đến văn phòng rồi." Prup nói khiến Fang cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Lúc này trái tim của Fang không còn mạnh mẽ nữa. Cậu chưa sẵn sàng đối mặt với Ken.

"Cảm ơn Prup rất nhiều. Tao xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối cho mày." Fang nói với bạn mình một cách nhấn mạnh.

"Không sao đâu. Mày và tao là bạn thân mà." Prup mỉm cười đáp lại cho đến khi họ đến nhà hàng nơi họ sẽ gặp Niti để ăn trưa. Fang và Prup xuống xe gặp Niti và ngồi ăn cùng nhau. Fang mừng vì Prup cũng đi. Ít nhất thì Prup cũng có thể nói chuyện với Niti về bất kỳ chủ đề nào. Bầu không khí tại bàn ăn không hề khó xử. Ăn xong họ chia tay nhau. Niti cũng hỏi Fang số điện thoại mới. Cậu miễn cưỡng đưa nó cho anh. Sau đó Prup đưa Fang về căn hộ.

"Mày không muốn về sống với tao sao? Tao lo quá, không biết Phi Ken có tìm tung tích của mày hay không." Prup nghi ngờ nói.

“Anh ấy sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy để tìm kiếm tao đâu." Fang lặng lẽ nói, tự an ủi mình.

Mặc dù cậu cảm thấy hơi lo lắng.

"Được rồi, nếu có chuyện gì xảy ra. Hãy gọi cho tao nhé." Prup nói lời tạm biệt với bạn mình. Sau khi Prup rời đi, Fang đi lên phòng riêng của mình.

"Phi Fang, anh về khi nào vậy ?" Giọng của chàng trai bên cạnh vang lên khi cậu rời khỏi phòng và thấy Fang đang mở cửa phòng mình.

"À, Graf." Fang mỉm cười với chàng trai trẻ đã chuyển đến phòng bên cạnh gần hai tháng trước. Chàng trai sống với người yêu tên Joe, cả hai cùng học chung một trường đại học. Fang biết họ có mối quan hệ như thế nào. Lúc đầu, cậu giả vờ tán tỉnh Graf một chút để trêu chọc Joe mặc dù trong thâm tâm, cậu có chút ghen tị khi thấy hai người yêu nhau nhiều như vậy. Dù chưa làm được gì nhiều nhưng cậu vẫn tránh làm phiền họ khi vấn đề của Ken xảy ra.

"Mấy ngày trước anh đã trở về rồi." Fang mỉm cười trả lời.

"Anh đã đi đâu? Em đã không gặp anh đã nhiều ngày rồi." Graf tiếp tục.

"Mẹ anh thấy không khỏe nên anh quay lại chăm sóc bà nhưng giờ bà ổn rồi nên anh quay lại. Vậy Joe đâu rồi?" Fang hỏi Graf về Joe, vì nếu Joe ở đó thì Joe sẽ không để Graf nói chuyện với cậu như cả hai đang nói chuyện lúc này. Lúc này, Fang muốn trêu chọc hai người.

"Cậu ấy xuống mua cơm nhưng quên ví. Cậu ấy vừa gọi điện bảo em xuống đưa. Phi Fang, anh có cần gì không? Em mua cho anh. Graf thản nhiên hỏi. Fang khẽ mỉm cười.

"Không, cảm ơn em rất nhiều. Tốt nhất là em nên nhanh lên." Fang nói. Cậu thích tính cách của Graf. Khi cậu ốm, Graf còn nấu cháo cho cậu ăn.

" Vâng, em sẽ gặp anh sau." Graf nói khi đi về phía thang máy khi Fang bước vào phòng riêng của mình. Nếu sớm hơn có lẽ cậu đã gọi món gì đó để xem thái độ của Joe. Làm phiền Joe cũng khá thú vị. Vào phòng, Fang nghĩ đến mẹ ruột của mình nên đã gọi đến số của dì Tun mà cậu đã ghi lại và gọi cho bà.

[ Xin chảo.] Người kia trả lời cuộc gọi mà không biết ai đang gọi.

"Dì Tun? Là Fang." Fang nói.

[ Fang? Con đã ở đâu vậy? Dì không liên lạc được với con.] Dì Tun hỏi ngay khi nhận ra đó là Fang.

"Xin lỗi. Công việc xảy ra trục trặc nên con phải chạy về sửa. Điện thoại di động của con cũng bị mất nên đây là số mới của con." Fang đành phải nói dối dì.

[ Dì lo lắm. Taek bảo có người đưa con lên xe. Dì sợ con xảy ra chuyện rồi không liên lạc được nữa.] Dì Tun lại nói. Fang hơi mím môi khi nghe tên người thanh niên có mặt tại vụ việc ngày Ken bắt mình đi.

" Những người cùng làm việc với con sợ không hoàn thành kịp nên vội vàng đến đón con đi. Mẹ thế nào rồi ạ? Prup bảo mẹ con đã về nhà rồi." Fang lập tức đổi chủ đề.

[ Ừm, bà ấy về rồi. Bà ấy vẫn điên như trước. Bà ấy ra ngoài tìm Flag nhưng ông ta không có dấu hiệu gì của sự sống. Dì không biết mắng bà ấy thế nào nữa, bà ấy chỉ cãi nhau với dì thôi.] Dì Tun nói, không hài lòng với việc mẹ Fang đang làm. Sắc mặt Fang có chút u ám khi nghe câu chuyện của mẹ mình.

"Có lẽ con sẽ không thể quay lại trong một thời gian. Chà, công việc ở đây thật là lộn xộn. Dù sao thì con cũng sẽ làm phiền dì, mong dì có thể để mắt đến mẹ con giúp con. Nếu có bất cứ điều gì, dì có thể gọi cho con theo số này." Fang trầm giọng nói. Vâng, cậu sẽ rời bỏ mẹ của mình. Bây giờ cậu phải bắt đầu một công việc mới, cậu muốn mọi việc ổn thỏa trước tiên.

[ Không sao đâu, đừng lo lắng.] Dì Tun trả lời.

Fang nói thêm một chút về tình hình của mình rồi cúp máy.
.
.
.

...Đã 2 tuần rồi...

Fang bắt đầu sáng lạng trở lại như trước. Lúc này, không có nhiều tin tức từ Ken khiến cậu phải lo lắng, chỉ có Prup gọi điện nói rằng nhân viên của Ken đã xin địa chỉ và số điện thoại của Fang với phòng nhân sự công ty nơi Fang làm việc và nói rằng để liên lạc với cậu, và Prup đã lo việc đó. Prup đã bí mật xóa hồ sơ công ty của Fang từ lâu khiến Ken không có thông tin gì.

Về phần Ken, anh thường xuyên phải đi công tác nước ngoài vì khi ra đảo, anh phải hoãn vài chuyến đi để bàn chuyện công việc ở nước ngoài nên trước tiên anh phải quản lý toàn bộ công việc trước.

Niti thỉnh thoảng gọi cho Fang nhưng họ không nói chuyện nhiều vì Fang thích ngắt cuộc gọi bằng cách nói rằng cậu có nhiều việc hoặc đang bận. Niti dường như không tức giận, anh chỉ quan tâm đến Fang.

Về phần mình, Fang thỉnh thoảng đi uống rượu với những người lớn tuổi nhưng lại về nhà sớm vì không thích ra ngoài vào ban đêm. Sau khi ăn xong với bạn bè, cậu sẽ quay lại ngay. Cậu không còn nghĩ đến việc tìm bạn đời như trước nữa.

"Vậy tại sao phải ghé qua đây mua sắm? Chẳng phải em đã có chỗ mua rồi sao?" Giọng trầm của Ken hỏi. Fang vẫn không dám cử động quá nhiều.

"Chà, cửa hàng đã đóng cửa rồi, họ đang đi nghỉ. Mua sắm ở nơi khác cũng không có gì sai. Một số thứ cũng không có trong cửa hàng đó. Dù sao thì em cũng phải ghé qua đây." Kaew trả lời.

"Em thậm chí không cho nhân viên của mình mua nó?" Ken vừa nói vừa đẩy xe đẩy hàng. Fang âm thầm sợ hãi nhìn nhưng trong lòng lại cảm thấy khá đau đớn.

"Em đến đón anh ở sân bay và em chỉ cần anh giúp đỡ một lát. Đừng phàn nàn nữa. Giúp em chẳng có gì sai cả." Kaew nói, giọng vỡ ra. Ken cười nhẹ trong họng rồi giơ tay xoa tóc cô gái. Fang cắn môi đến phát đau. Cậu đẩy xe tìm đường trốn thoát, cậu chuyển xe đến khu vực khoa điện tử, vì cậu biết cả hai sẽ không đi theo hướng đó. Fang tiếp tục theo dõi họ cho đến khi Ken và Kaew trả tiền rồi rời đi. Fang sau đó đi trả tiền và vội vã quay lại.
.
.
.

"Anh ra nước ngoài mấy ngày rồi, có quà gì tặng em không?" Kaew mỉm cười hỏi khi lái xe về phía tiệm của mình. Khi Ken xuống máy bay, anh gọi cô gái đến đón và bảo sẽ đến thăm cô một lát. Vì vậy, cô gái trẻ có cơ hội được Ken giúp đỡ việc mua sắm.

"Ừ, làm sao anh có thể quên được?" Ken mỉm cười nói.

"Ken, em thực sự muốn hỏi anh, anh có đang căng thẳng về điều gì không?" Kaew quay lại hỏi. Ken ngồi cạnh cô quay lại nhìn cô.

"Tại sao em nghĩ anh bị căng thẳng?" Ken hỏi.

" Em không biết, khi anh cười thì không giống như trước nữa. Hình như anh luôn có điều gì đó trong đầu, trước đây anh đâu có như vậy.” Cô gái lại nói. Ken chỉ cười nhẹ.

“Anh mệt vì đi máy bay thôi." Ken trả lời, nhưng cô gái lắc đầu.

"Nếu anh mệt thì sẽ khác. Em biết anh còn có chuyện khác." Cô gái nói thêm. Ken cười nhẹ.

"Em có phải là phù thủy không đấy?" Ken hỏi đùa. Cô gái quay sang nhăn mũi nhìn Ken.

"Ừm, ừ... anh đang bận suy nghĩ một số việc nhưng đừng lo lắng. Anh có thể lo việc đó." Ken ngắt lời. Cô gái không hỏi thêm câu nào nữa. Đến
cửa hàng của Kaew, Ken lấy điện thoại ra gọi cho Tea và báo rằng anh đã về Thái Lan.

[ Bây giờ mày đang ở đâu?] Tea hỏi lại.

"Tao đến cửa hàng của Kaew, cùng ăn rồi về đi ngủ....và việc tao đã nhờ mày thì sao? Mày có theo kịp được không?" Ken hỏi. Khi ra nước ngoài, anh luôn nhờ Tea đi tìm Fang.

[ Ừm, tao đã biết địa chỉ rồi, nhưng vẫn chưa biết nó ở phòng nào.] Tea trả lời khiến Ken lập tức mỉm cười.

"Ừm, vậy thì tốt. Cảm ơn mày nhiều. Gửi địa chỉ vào điện thoại cho tao, về phòng thì tao sẽ tự lo." Ken vui vẻ nói.

[Vậy mày có định đi tìm cậu ấy không?] Tea hỏi.

" Không, tao muốn giải quyết công việc thêm một chút. Để cậu ta suy nghĩ thêm một chút để có thể tránh mặt tao đi, sau đó tao sẽ tự mình đi tìm cậu ta." Ken nói với giọng nghiêm túc.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro