Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 6:

"Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra được? Tại sao mẹ lại mù quáng trước người đó?" Fang lẩm bẩm cho số phận của mình.

"Dì cũng không biết, Fang. Dì đã cố gắng cảnh báo bà ấy một chút nhưng bà ấy bắt đầu mắng dì, nói rằng dì đang nguyền rủa bà ấy. Fang, vấn đề này, dì thực sự không thể giúp con." dì Tun nói vì cảm thấy tiếc cho cháu trai của mình.

"Con biết, mỗi gia đình đều có vấn đề riêng và không thể lúc nào cũng giúp đỡ lẫn nhau, đặc biệt là với mẹ con. Con hiểu." Fang nói nhỏ vì vị trí của nhà dì Tun không tốt. Họ kinh doanh nhỏ nhưng thu nhập không cao lắm.

"Vậy con định làm gì bây giờ?" Dì Tun lo lắng hỏi. Fang suy nghĩ một chút trước khi đứng dậy và gọi điện cho Prup, cậu muốn kể cho bạn mình nghe câu chuyện đã xảy ra.
.
.
.
[ Chết tiệt, tại sao lại như thế này?] Prup nói khi Fang kể xong mọi chuyện cho nghe.

" Hừm, nếu tao có hắn đó trước mặt, tao sẽ đập vào đầu hắn." Fang nói về cha dượng của mình.

[ Thằng khốn đó, nó có phải là vàng không? Tại sao mẹ mày lại nghiện nó thế?] Prup nổi cơn thịnh nộ khiến Fang phải im lặng một chút.

" Tao xin lỗi, tao không có ý đó." Mặc dù Fang cảm thấy tồi tệ về những gì mẹ mình đã làm nhưng cậu vẫn yêu thương và quan tâm đến bà.

" Được rồi, tao hiểu rồi." Fang trả lời.

[ Vậy mày sẽ làm gì tiếp theo?] Prup hỏi.

" Tao.... tao có thể dùng số tiền mà bọn mày cho tao vay để trả nợ cho mẹ tao được chứ? Về việc điều trị y tế, tao sẽ sử dụng số tiền tiết kiệm mà Phi Niti đã cho tao." Fang hỏi ý kiến với bạn của cậu.

[ Nhưng mày vẫn sẽ nợ Ken. Anh ấy sẽ đến lấy số tiền đó trong một hoặc hai ngày nữa phải không?] Fang im lặng một chút.

" Nhưng nợ của mẹ tao mà không trả thì sẽ mất nhà mất. Nợ ngân hàng thì có thể đòi thêm thời gian, nhưng nợ chính thức mà không trả thì mẹ tao biết ở đâu đây?" Fang nói với giọng căng thẳng.

[ Mời mẹ mày đến sống cùng mày trong căn hộ đi. Mẹ mày sẽ không gặp lại tên khốn đó đâu. Tin tao đi, hắn sẽ chỉ quay lại khi hết tiền.] Prup đoán một cách tự tin. Fang im lặng một lúc.

" Tao cần bàn bạc với mẹ trước. Hãy nói với Tom và Yong là đừng lo lắng, tao nhất định sẽ kiếm tiền để trả nợ cho họ." Fang nói.

[ Chính vì vậy, mày không cần phải lo lắng. Tốt hơn là mày nên lo lắng về tiền của Phi Ken trước.] Khi Prup nói xong, Fang lại im lặng vì không biết phải làm gì.

[ Mày không cần phải quá căng thẳng. Hãy cố gắng kiếm tiền bằng cách khác để bọn tao có thể giúp mày. Bây giờ, hãy nói chuyện với mẹ của mày và ra khỏi bệnh viện đó.] Prup bảo bạn mình hãy bình tĩnh lại.

" Ừm, cảm ơn mày rất nhiều. Dù sao, hãy nói với Phi Mew rằng tao sẽ phải nghỉ phép, tao không chắc ngày nào mẹ tao có thể xuất viện." Fang cầu xin bạn mình về công việc , sau đó cậu cúp máy. Fang khẽ thở dài trước khi cùng dì trở về phòng mẹ để nói chuyện với nhân viên về việc chuyển viện.

"Mẹ, vào buổi chiều. Chúng ta sẽ chuyển đến bệnh viện khác." Fang nói với mẹ sau khi liên lạc với nhân viên tại bệnh viện mới.

"Gọi lại cho Flag. Nói với anh ấy rằng tao sẽ chuyển bệnh viện nếu anh ấy đến đây." Mẹ của Fang nói khiến Fang đông cứng.

"Mẹ, mẹ còn lo lắng cái gì nữa? Từ trước đến giờ, hắn đã lấy 300.000 baht mà con đưa cho mẹ để trả nợ rồi bỏ nhà đi. Nếu thực sự yêu mẹ, hắn nên nhanh chóng đi tìm mẹ chứ không phải chạy trốn như thế này." Fang không thể không đổ lỗi cho mẹ mình.

"Im đi, Fang. Hai bọn tao đã tranh cãi một chút, Flag chỉ đang buồn. Anh ấy sẽ đến bất cứ lúc nào." Mẹ của Fang xác nhận suy nghĩ của bà.

Fang cắn môi đến phát đau.

"Mẹ ... Mẹ về sống với con ở Bangkok đi, mẹ về chăm sóc con không phải sẽ tốt hơn sao? Mẹ về sống với con, chúng ta sống cùng nhau nhé mẹ." Fang cố gắng nói chuyện tử tế với mẹ của mình.

"Tao không thích những nơi có nhiều người, và nếu tao rời đi thì ai sẽ ở bên Flag?"' Mẹ của Fang luôn nghĩ về cha dượng của Fang khiến Fang cảm thấy đau đớn trong lòng khi biết rằng mẹ cậu không hề nghĩ đến mình. Fang cố ép mình không khóc. Cậu ngồi lặng thinh không nói gì thêm, trong khi mẹ cậu thì không ngừng kể về chồng bà, lo hắn không đến thăm và phớt lờ đứa con trai thực sự của bà.
.
.
.
" Ồ, này biết cậu ấy như thế nào mag. Cậu ấy không thể rời xa mẹ mình, mày biết đấy." Prup nói qua điện thoại với Tom khi cậu đi bộ đến bãi đậu xe sau giờ làm việc nhưng cậu phải dừng lại khi nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đang đứng trong đường lái xe. Prup ngước lên thì thấy đó là Ken, còn người kia thì Prup nhìn quen quen nhưng không nhớ ra. Prup di chuyển và đi về một hướng khác nhưng Ken đã đi tới và chặn cậu lại.

" Tom, tao sẽ gọi cho mày sau." Prup cúp máy và nhìn vào mặt hai người đàn ông đang cản đường cậu.

"Tại sao anh lại cản đường tôi?" Prup hỏi với giọng khó nghe.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Ken khẽ nói. Prupnhướn mày.

"Cái gì?" Prup hỏi ngắn gọn.

"Bạn của cậu đã đi đâu ngày hôm nay?" Ken hỏi. Hôm nay anh đến đây làm việc như hôm qua, sau đó anh định hỏi Fang về số tiền nhưng cả ngày không thấy Fang đâu. Anh đi ngang qua văn phòng nơi Fang làm việc nhưng không tìm thấy cậu.

"Bạn của tôi? Ai? Tôi là người có nhiều bạn bè." Prup trả lời một cách mỉa mai vì cậu đã rất khó chịu với Ken vì đã nói chuyện và đối xử tệ bạc với Fang.

"Nong, tôi nghĩ là..." Tea, bạn của Ken, người ở đó biết rằng Prup đang làm phiền Ken nên anh phải can thiệp.

"Tôi không phải là Nong của anh." Prup trả lời khiến Tea dừng lại một lúc.

"Này, tôi đang nói chuyện tử tế với cậu đấy." Tea bước đến chỗ Prup khiến Ken phải chặn bạn mình lại.

"Nói cho tôi biết, bạn của cậu là Fang đã đi đâu? Cậu ta trốn nợ của tôi?" Ken nói với một nụ cười nhếch mép.

"Cậu ấy không bỏ trốn. Cậu ấy có công việc kinh doanh riêng." Prup phản bác ngay lập tức.

"Chuyện gì? Rõ ràng là đi lừa người khác để trả lại tiền cho tôi mà." Ken nói với giọng bình thản.

"Đó là cách anh nói chuyện sao? Cho dù Fang cư xử như thế nào thì anh không có quyền đối xử với cậu ấy như vậy. Anh không biết cậu ấy." Prup nói.

"Vì vậy, cậu cũng không khác gì bạn của cậu. Đó là lý do tại sao cậu bảo vệ cậu ta rất nhiều." Tea không thể không nói một cách mỉa mai. Prup quay sang nhìn anh với ánh mắt khó chịu.

"Giống như hai người, nói chuyện mà không biết điều, đó là lý do tại sao hai người luôn hẹn hò linh tinh à?" Prup cãi lại. Tea nghiến răng.

"Mày bị cái quái gì vậy? Muốn tao đánh mày à?" Tea gầm gừ. Prup nhún vai không sợ hãi vì vẫn có người qua lại và cả hai đều có tiếng tăm trong xã hội nên sẽ không làm gì cả.

"Nếu không còn gì nữa. Tôi đi đây." Prup hờ hững nói rồi vội vã trở về xe của mình. Ken nhìn Prup với vẻ mặt trầm tư.

"Cái kia, Fang và bạn của cậu ta bản chất giống nhau à?" Tea hỏi Ken một cách nghi ngờ.

"Không khác gì." Ken khẽ trả lời.

"Vậy mày định làm gì?" Tea hỏi. Anh định đi bar nhưng Ken lại gọi anh đến đón và đợi.

"Tao nghĩ cậu ta trốn nợ của tao. Tao không chơi như vậy." Ken giả định.

"Mày có nghĩ rằng cậu bé đó sẽ nghỉ việc không?" Tea tò mò hỏi.

"Hả, cậu ta có thể làm được nhiều hơn chúng ta nghĩ đấy. Con điếm đó thích thế." Ken nghiến răng nói.

"Nhưng cậu ta không biết rằng chẳng ai có thể thoát khỏi tao hết." Ken nói.
.
.
.
" Anh ấy đến gặp mày à?" Fang hỏi người bạn của mình, hơi ngạc nhiên khi Prup gọi điện nói với cậu rằng Ken đang tìm cậu.

[ Phải, bạn của anh ta cũng có những thói quen xấu. Khi còn học đại học, anh ta giống như một thiên thần nhưng hôm nay khi bọn nói chuyện, anh ta rõ ràng là ác quỷ.] Prup nói. Fang thở dài nặng nề. Cậu cũng đang nghĩ như vậy.

[ Vậy mẹ mày đã được chuyển đi chưa?] Prup yêu cầu thay đổi chủ đề khi biết rằng bạn mình lại bắt đầu căng thẳng.

" Ừm, tối nay tao sẽ ngủ với bà. Ngày mai khi dì Tun đến, tao sẽ về nhà một lát." Fang nói với bạn mình.

[ Chà, hãy cho tao biết nếu tao có thể giúp gì cho mày.] Prup nói một cách chân thành. Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa cho đến khi Fang phải cúp máy vì cậu phải nấu bữa tối cho mẹ mình.
.
.
.

"Mẹ ở với dì Tun trước đi. Con về nhà xem một chút rồi lấy quần áo cho mẹ, mẹ muốn con mang gì cho mẹ không? Con mang đến cho." Fang hỏi mẹ vào buổi sáng của ngày mới vì cậu có ý định quay lại xem nhà mình thế nào vì đã lâu rồi cậu không về.

"Nếu mày tìm thấy Flag, hãy bảo anh ấy đến gặp tao." Mẹ của Fang chỉ nói về người chồng mới của mình. Fang khẽ thở dài.

"Dì Tun, con sẽ để mẹ ở với dì." Fang nói với dì của mình và rời bệnh viện để bắt xe buýt về nhà. Không lâu sau, Fang đến nhà mình, Fang nhìn nó với vẻ chán nản. Căn nhà trông khá dột nát, có lẽ do người ở không coi sóc. Khi bước vào nhà, có dấu vết của những viên thuốc và bãi nôn của mẹ cậu ở khắp mọi nơi. Fang thở dài dọn dẹp nhà cửa rồi đi tắm thay quần áo. Fang quay lại nhìn đồng hồ và thấy rằng đã quá trưa. Sau đó, cậu đạp xe đi mua thức ăn để sớm quay lại bệnh viện. Khi Fang quay trở lại, cậu phải dừng lại khi nhìn thấy một người mà cậu không muốn gặp.

"Phi Taek." Fang tái mặt khi nhìn thấy người thanh niên mà mình vô cùng ghét.

"Đã lâu không gặp." Chàng trai trẻ nói, khiến Fang xuống xe và bắt đầu tìm kiếm những người hàng xóm trong trường hợp cậu phải gọi trợ giúp khi lùi xe.

"Nong Fang rất tệ. Em không bao giờ quay lại với anh." Người thanh niên nói lại, tiến nhanh hơn về phía Fang nhưng cả hai phải dừng lại khi một chiếc ô tô sang trọng lao thẳng về phía họ. Fang và Taek ngạc nhiên nhìn vào chiếc xe trước khi Fang mở to mắt khi nhìn thấy bóng dáng đó bước ra khỏi xe.

"Phi Ken." Fang lẩm bẩm kinh ngạc, cậu không biết làm cách nào Ken tìm được cậu.

"Cậu cho rằng thoát được khỏi tôi sao?!" Ken nói, mặc kệ cậu thanh niên kia đang nhìn mình khó chịu.

"Tôi... tôi... không chạy trốn." Fang nhanh chóng phủ nhận. Cậu không biết tại sao số phận lại khiến cậu gặp hai người này cùng một lúc.

"Hừ, cậu nói dối nhiều đến mức nó trở thành một thói quen." Ken chế giễu.

"Tôi không nói dối anh, mẹ tôi nhập viện nên tôi phải về thăm mẹ." Fang cố giải thích nhưng Ken không tin.

"Lên xe đi. Đừng bắt tôi phải dùng vũ lực." Ken trầm giọng nói. Fang do dự, nhưng nếu không, cậu sẽ phải đối mặt với Taek. Fang nhanh chóng đến xe của Ken để lên và ngồi cạnh tài xế.

... Đột nhiên...

"Nong Fang, em đi đâu vậy? Anh còn chưa nói chuyện với em xong mà." Taek với tay nắm chặt lấy cánh tay Fang khiến Fang lắc mạnh cánh tay như thể có vật gì đó nóng bỏng chạm vào cậu.

"Để tôi đi! Tôi không có gì để nói với anh cả." Fang nói với giọng lo lắng trước khi cố gắng luồn lách và leo lên xe của Ken, khóa cửa lại. Ken nhếch một nụ cười trên khóe miệng trước khi bước tới mở cửa phía anh, nhưng Taek đã đi tới và giật lấy cánh cửa trước.

"Cậu là ai? Cậu đang đưa Nong Fang của tôi đi đâu?" Taek giận dữ hỏi Ken. Ken đẩy Taek mạnh đến nỗi Taek ngã về phía sau.

“Bất cứ nơi nào tôi muốn.” Ken nói cộc lốc, rồi lên xe. Taek đứng dậy và đập kính ô tô nhưng Ken không quan tâm và bỏ đi cùng Fang. Fang thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu có thể thu hút đàn ông ở khắp mọi nơi đấy nhỉ?" Giọng nói u ám của Ken vang lên khiến Fang đông cứng người.

"Hừ, cậu là một con đĩ tốt. Tôi chỉ thấy rằng một cậu bé cũng có thể là một con đĩ." Ken nói với giọng trêu chọc. Fang ngay lập tức cảm thấy tê liệt.

... bộp... bộp... bộp...

"Người xấu, anh không có tư cách gọi tôi như vậy!" Fang bắt đầu đánh mạnh vào vai Ken khi Ken đang lái xe.

"Cái quái gì thế? Đủ rồi!" Ken hét lên, nhưng Fang không dừng lại. Ken cố gắng nắm lấy tay của Fang bằng một tay trong khi tay kia anh điều khiển vô lăng của chiếc xe rồi quay lại và đậu bên đường.

... đột nhiên...

"Ối!" Fang đột nhiên hét lên khi bàn tay mạnh mẽ đang điều khiển vô lăng của Ken vươn ra nắm lấy tóc sau gáy của Fang và kéo cậu nhìn lên. Fang đau đớn nhìn Ken, cố gắng gỡ một tay ra khỏi dây an toàn và nắm lấy tay Ken đang luồn trong tóc cậu.

"Mày có thể đừng điên nữa được không?!" Ken gắt giọng trầm trầm. Nước mắt của Fang khiến anh muốn trào ra nhưng anh đã kìm lại. Cậu không muốn khóc trước mặt Ken. Cậu không muốn bên kia nói điều gì đó với mình cho đến khi...

"Tao giật tóc mày mà, mày định khóc à?" Ken gay gắt nói. Fang mím nhẹ môi.

" Tôi không khóc...hưm..." Fang cãi lại nhưng giọng cậu run run. Khi Ken giật tóc Fang, anh sẽ cười khẩy vì Fang bị tổn thương như thế nào.

"Mày đã làm những việc khác khiến mày đau hơn và mày vẫn chịu đựng nó. Tao chỉ giật tóc mày thôi, nó không đau đến thế đâu." Ken chế nhạo. Fang hiểu Ken đang ám chỉ điều gì. Fang thất vọng nhìn người trước mặt, như Prup đã nói, thiên thần của cậu đã hóa ác quỷ nhưng Fang không thể đổ lỗi cho ai ngoài chính bản thân mình nên cậu chỉ cắn chặt môi để kìm nén cơn đau.

"Những điều anh nói tôi đã làm, chúng không đau. Chúng rất thú vị." Fang không thể không trả lời Ken.

... bốp...

Fang loạng choạng khi Ken đẩy cậu khiến cậu đập vào cánh cửa phía cậu đang ngồi. Fang nhăn mặt đau đớn.

"Chết tiệt!" Ken chửi thề, giận dữ trừng mắt nhìn Fang.

"Đừng nói chuyện với tao nếu mày không muốn bị thương thêm." Ken đe dọa, chỉ vào mặt Fang.

"Anh đón tôi đi đâu?" Fang hỏi ngay lập tức, sực nhớ rằng cậu chỉ đơn giản là đồng ý lên xe của Ken để thoát khỏi Taek.

"Đã bảo ngồi yên mà." Ken quay lại trầm giọng nói.

"Anh bảo tôi ngồi yên, nhưng anh không bảo tôi ngừng nói." Fang phẫn nộ lập luận. Ken gầm gừ một chút.

"Im lặng đi." Ken trầm giọng nói.

"Anh đưa tôi đi đâu? Phi Ken, tôi sẽ không đi đâu hết, tôi phải gặp mẹ tôi. Mẹ tôi nhập viện rồi." Fang hét lên ngay lập tức.

"Đừng nói dối tôi! Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao? Cậu chạy khỏi tôi vì cậu không muốn trả số tiền mà cậu đã lừa em trai tôi." Ken tức giận nói.

"Không, tôi có tiền để trả lại cho anh... nhưng... nhưng..." Fang không biết làm thế nào để nói với Ken rằng cậu cũng gặp vấn đề với ngôi nhà và rằng cậu đã nhận được sự giúp đỡ từ bạn bè để trả nợ nhưng giờ cậu có việc ở nhà nên cậu không biết phải làm gì trước. Nếu cha dượng không lấy trộm tiền thì Fang đã không phải rơi vào hoàn cảnh này.

"Hừ, nói dối thôi cũng không nghĩ ra được. Tôi nhất định sẽ không tin loại người như cậu." Ken tiếp tục khẳng định suy nghĩ của mình.

“ Tôi không nói dối anh thật, Phi Ken. Anh có thể đưa tôi đến bệnh viện gặp mẹ tôi mà.” Fang cố gắng thuyết phục nhưng Ken không nói gì nữa. Fang sợ hãi nhìn ra ngoài xe. Ken tiếp tục lái xe cho đến khi đến một khách sạn trong tỉnh. Fang nhìn thấy một người đàn ông trung niên khác đang đứng trước một chiếc xe khác lớn hơn.

"Vào ngồi sau xe đi." Ken vừa nói vừa đỗ xe. Fang đã mở cửa chạy ra ngoài.

"Buông tôi ra, Phi Ken. Tôi phải đi gặp mẹ tôi." Fang cựa quậy khi Ken chạy theo và ôm lấy eo cậu.

"Cậu đúng là cứng đầu." Ken nói không to lắm. Quay lại, anh mỉm cười với một số người đi ngang qua, những người có vẻ ngạc nhiên trước những gì họ đang thấy.

"Không có gì, bạn trai tôi hơi kén chọn, tôi xin lỗi." Ken lịch sự nói với những người khác rồi ngay lập tức kéo Fang trở lại chỗ ngồi của chiếc xe mới. Về phần người đàn ông mà Fang nhìn thấy bên cạnh chiếc xe mới, người đó đang ngồi ở ghế lái.

... Cạch...

"Bắt đầu đi!" Ken nói với người lái xe khi anh cố gắng đưa Fang lên xe.

"Anh đưa tôi đi đâu?!" Fang hỏi Ken với giọng lo lắng.

"Trả lại tiền cho tôi." Ken nói.

"Làm thế nào tôi sẽ trả lại nó khi anh đang bắt tôi như thế này chứ?" Fang hỏi. Bản thân cậu cảm thấy thất vọng và tức giận vì Ken quá khắc nghiệt.

"Ừ, đừng lo, tôi nhất định có việc cho cậu để trả nợ." Ken khẽ nói.

"Làm việc gì? Tôi có việc của tôi rồi. Khun đỗ xe lại để tôi ra ngoài đi." Fang liền quay sang hỏi người đang lái xe của Ken nhưng người tài xế chỉ cười và không nói gì thêm.

"Mày có ngu không? Tại sao mày lại cầu xin người của tao?" Ken hỏi với giọng giễu cợt. Fang mở to mắt nhìn Ken trước khi kéo kính xe xuống và thò mặt ra ngoài.

"Cứu! Cứu với, tôi đang bị bắt cóc... Oái!" Fang hét ra ngoài xe. Đột nhiên, Ken dùng một tay bịt miệng từ phía sau và kéo cậu lại. Fang bắt đầu di chuyển để thoát khỏi sự kìm kẹp.

"Khun, đưa cho tôi mảnh vải trong ngăn kéo. Tôi sẽ phải sử dụng nó." Ken nói với giọng giận dữ. Người tài xế nhanh đưa đồ cho Ken.

"Ô!" Ken hét lên khi Fang cắn mạnh vào tay anh. Ken càng siết chặt lấy Fang hơn, kéo cậu về phía mình trong khi nắm lấy chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn để bịt mũi Fang.

"Ư..." Fang vẫn tiếp tục di chuyển, hít hà mùi hương nồng nặc mà tấm vải để lại. Ken giữ chặt miếng vải trên mũi Fang hơn, để sau vài giây Fang bắt đầu cảm thấy cơ thể yếu ớt của mình cho đến khi cậu ngất đi. Ken thở ra một hơi dài và đẩy người Fang sang phía bên kia.

"Cậu không sao chứ, Khun Ken?" người tài xế hỏi.

"Tôi ổn." Ken thẳng thừng trả lời. Anh quay lại nhìn Fang, người đã bất tỉnh.

“Thật cứng đầu." Ken gầm gừ trong hơi thở khi thò tay vào quần áo của Fang để lấy điện thoại từ cậu. Sau khi đút vào túi, anh lấy điện thoại của mình ra gọi cho ai đó.

[ Vâng, Phi Ken.] Giọng nói của Case vang lên.

" Em có khỏe không?" Ken quan tâm hỏi em trai mình.

[ Được rồi, em về rồi mà sao Phi Ken lại không đón em xuất viện?] Giọng Case nghi ngờ hỏi.

" Xin lỗi, anh có việc quan trọng phải giải quyết. Anh sẽ không ở nhà một thời gian. Anh sẽ làm một số công việc ở Chanthaburi. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho anh." Ken nói với em trai mình .

[ Anh đang đi máy bay phải không?] Case hỏi.

" Không, anh sẽ đi bằng ô tô. Anh cũng có những nơi khác để đi." Ken không muốn em trai mình biết những gì anh sẽ làm.

[ Chà, chúc một chuyến đi vui vẻ.] Case trả lời trước khi cúp máy.

"Mất bao nhiều giờ để đến Chanthaburi, Khun?" Ken hỏi tài xế của mình.

* Hình ảnh của Chanthaburi, đây là một tỉnh ở rìa Thái Lan giáp với 2 tỉnh của Campuchia bên bờ vịnh Thái Lan
.
.
.
Fang tỉnh lại và mở mắt ra với cơn chóng mặt dữ dội. Khuôn mặt của chàng trai hơi biến dạng khi cảm thấy mình đang di chuyển. Tiếng mô tơ nước kêu inh ỏi. Fang đứng dậy nhưng ngã ngửa ra sau vì lắc lư. Fang cố gắng đứng dậy nhưng vẫn tiếp tục ngã cho đến khi cậu có thể bước đi và mở cửa.

... Rào...

Tiếng nước chảy róc rách và mùi biển khiến Fang mở to mắt khi nhận ra mình đang ở trên một con tàu ra khơi vào ban đêm.

"Dậy mau." Một giọng nói vang lên sau lưng cậu. Fang quay lại nhìn thì thấy Ken đã ngồi dậy rồi đứng dậy.

"P'Ken đây là đâu? Any dẫn tôi đi đâu?" Fang hỏi. Ken bình tĩnh đi về phía Fang với vẻ mặt điềm tĩnh.

"Có quan trọng đến thế sao? Rốt cuộc thì cậu cũng không thể trốn thoát." Ken nói. Fang hốt hoảng nhìn quanh.

"Điều này là sai. Anh đang bắt cóc tôi." Fang nói để Ken biết.

"Và?" Ken hỏi khiến Fang khựng lại một chút. Nếu Ken trả lời như vậy, điều đó có nghĩa là anh không sợ rắc rối khi bắt cóc ai đó.

Con thuyền va phải một thứ gì đó khá mạnh khiến Fang lúc đó còn đang mê man không thể bám vào đâu nên ngã xuống. Ken cười khẩy, không có ý đỡ Fang dậy. Fang bằng cách nào đó đã đứng dậy và nhìn Ken với ánh mắt giận dữ.

" Quay vào trong đi." Ken nói khẽ chỉ vào cánh cửa mà Fang đã rời đi trước đó.

"Nói cho tôi biết trước, anh đang đưa tôi đi đâu và đây là vùng biển nào?" Fang tò mò hỏi, ít nhất cậu cũng muốn biết mình đang ở vùng nào của đất nước.

"Ối!" Fang hét lên một lần nữa khi Ken nắm lấy tay cậu và đẩy cậu trở lại căn phòng nơi cậu đang ở.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro