( Audi x Phon) Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 2:

"Beam sẽ đến, mày không cần phải hoảng sợ đâu Graf." Phon nói với người bạn thân của mình rằng Graf sẽ đến một trại huấn luyện bóng đá, Graf hy vọng sẽ nói chuyện với Beam trước khi mình rời đi.

“Sao Beam đến muộn vậy?” Graf càu nhàu.

"Mày cứ lên xe đợi thầy trước đi, thầy gọi sẵn sàng rồi. Nếu Beam đến, tao sẽ gọi mày ra." Phon đáp. Graf dừng lại một lúc trước khi gật đầu.

" Phon, trong khi tao không ở đây, đừng để bất cứ ai gầy rối với Beam." Graf nói.

"Tao biết." Phon đáp trước khi Graf bước vào xe. Beam sớm đến. Phon bảo Beam đến gặp Graf ở toa đầu tiên. Còn cậu thì đi theo và giữ khoảng cách, để Beam nói chuyện với Graf.

" Phon, tôi có thể mượn điện thoại di động của cậu một chút được không?" một giọng nói gọi từ một người bạn cùng lớp khác trong đội bóng rổ của trường.

"Cậu định làm gì?" Cậu hỏi ngược lại.

"Tôi không thể tìm thấy điện thoại của mình. Tôi không biết liệu tôi có để Noa trong balo mình không nữa." một người bạn cho biết vì người đó đang mang một túi đầy quần áo sẽ mang đến trại.

"Sao cậu không mượn bạn bè? Đây." Phon càu nhàu nói, nhưng dù sao cậu cũng cho mượn. Bóng dáng cao lớn nhấn nút gọi và ngay sau đó nghe thấy âm thanh trong túi quần.

"Ồ, nó ở trong túi quần của tôi, cảm ơn cậu rất nhiều." Người bạn đó nói khi trả lại điện thoại cho Phon và đi nhập nhóm với đồng đội.

"Này, Phon , để mắt đến Beam đấy." Graf hét lên. Xoay người lại nhìn bạn mình.

" Ồ, đừng lo lắng về điều đó.” Phon nói trước khi Graf rời đi.
.
.
.

“ Mày đi đầu đấy?” Phon hỏi Beam sau khi thầy cô triệu tập học sinh họp và thông báo về việc tuần này nghỉ học, thầy cô phải đi tập huấn gần hết nên hôm nay cho học sinh về sớm.

"Tao đang đi đến tiệm." Beam trả lời.

"Lát nữa không được sao? Tao muốn ăn kem. Ăn đi." Phon nói. Beam suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu.

"Ừm... Chà, nóng quá. Đi ăn kem đi." Beam đáp, trước khi cả hai phóng xe máy và đi thẳng đến trung tâm thương mại cách trường không xa. Phon và Beam vội chạy vào vì bên ngoài khá nóng.

“Beam sẽ ăn gì?” Phon hỏi khi họ tìm một chiếc bàn ngồi trong quán kem và xem thực đơn. Phon cảm nhận được có người đứng phía sau nhưng cậu không quan tâm vì nghĩ đó là nhân viên.

"Anh có thể ngồi với em được không?" một giọng nói quen thuộc cất lên khiến Beam và Phon quay lại nhìn. Họ thấy Audi đứng đằng sau Phon tươi cười và lập tức làm mặt khó chịu.

“Không được ngồi xuống!!” Nhìn thấy mặt Audi, cậu lớn tiếng phủ nhận.

"Nói thật là đầy bàn rồi Phon ạ. Với lại bàn của Nong Phon có thể ngồi được 4 người mà." Audi nói khiến Phon phải gừ gừ trong cổ họng. Để không cho phép Audi ngồi cùng mình, cậu đã bị áp lực bởi ánh mắt của những khách hàng trong cửa hàng đang nhìn cậu với vẻ thích thú.

"Thôi nào Phon, P'Audi ngồi đi." Beam nói, không đợi Phon trả lời, Audi đã vội vàng chui vào ngồi cạnh Phon.

"Ê, ai cho anh ngồi đây vậy?! Beam sang ngồi cạnh tao đi. Cho ông già này sang ngồi bên đó." Phon nói, vì giờ cậu đang ngồi cạnh cửa sổ với Audi ngồi cạnh.

"Không cần đâu, Beam. Ngồi đó đi...à anh sẽ đi nghe điện thoại." Audi nói khi có cuộc gọi đến.

“Vâng, vào đi...tao đang ở Swensen ...
Vào đi...” Audi nói một lúc trước khi cúp máy và quay lại nhìn Phon.

"Em đã đặt món gì chưa? Hãy gọi đồ đi. Anh sẽ lo cho em." Audi cười nói. Điều này khiến Phon nổi cơn tam bành vì Audi dường như không nhớ những gì Phon đã nói trước đó.

“Anh không cần phải trả đâu, tôi có tiền của tôi.” Phon nói.

“Nhưng, tôi sẵn sàng.” Audi nói lại, Phon quay sang nhìn Audi chăm chú. Audi nhướn mày bối rối trước khi anh có thể nghĩ ra bất cứ điều gì.

"À... xin lỗi... anh quên mất." Audi khẽ nói.

"Đó là tý do tại sao anh già. Anh lạc lối và hay quên." Phon nói.

"Nhưng anh chưa bao giờ quên Nong Phon. Khi về nhà, anh chỉ nghĩ đến khuôn mặt của Nong Phon thôi." Audi nói khiến Phon ngượng chín mặt vì thấy anh ngồi cười.

"Lão khốn, anh đang làm gì vậy? Tôi sắp ói rồi." Phon nói, quay lưng bước khỏi Audi ngay lập tức.

"Này Kan, lối này." giọng Audi gọi Kan khiến Phon quay sang nhìn Beam.

"Xin chào, P'Kan." Phon giơ tay chào anh trai của bạn mình. Kan nhận lời.

“Ngồi đi, ăn kem đi.” Audi nói nên Kan ngồi cạnh Beam. Nhân viên đến nhận đơn hàng.

"Cậu không có lớp học sao?" Kan hỏi với giọng điệu bình tĩnh.

"Không, không... Tuần này trường đóng cửa vì thầy cô đi tập huấn. Hôm nay họ cho bọn em được về sớm." Phon nói trước khi kem được dọn ra. Kan ngồi xuống và uống nước cho đến khi rủ Beam đi vệ sinh. Điều này khiến Phon ngần ngại nhưng cậu cũng không hỏi gì vì đang bực với người ngồi cạnh.

“Nong Phon, em có ăn cherry không?” Audi hỏi khiến Phon phải khựng lại một chút vì cậu thích ăn cherry. Nhưng khi người hỏi là Audi, cậu lại không muốn trả lời.

Audi khẽ mỉm cười.

"Ồ, anh cũng không thực sự thích ăn. Anh đoán anh sẽ phải vứt nó đi." Audi nói.

“Vứt đồ ăn, anh có tật xấu đấy, anh tưởng anh giàu à?” Phon nói, mắt cũng nhìn vào quả anh đào trong cốc kem của Audi.

"Chà, anh không ăn cái này." Audi nói lại với một nụ cười. Cậu dùng tay nhấc cuống anh đào đỏ tươi ra khỏi chiếc cốc Audi sundae rồi đặt vào ly của mình.

" Tôi ăn được. Anh không thích ăn thì tôi sẽ lấy nó, vứt tiếc lắm." Phon nghiêm nghị nói rồi lập tức nhặt quả cherry lên ăn. Audi nghe vậy liền cười
một tiếng trước khi ngồi xuống nhìn Phon đang nhai quả anh đào. Audi không ăn vì không thích mùi anh đào trong tiệm kem này, nhưng Phon thì ăn một cách say mê.

“Ăn xong sẽ đi đâu?” Audi hỏi.

“ Tôi sẽ về nhà.” Phon đáp ngắn gọn.

“Nhưng anh muốn xem một bộ phim.” Audi nói, cau mày quay sang nhìn cậu.

"Vậy tại sao anh lại nói với tôi?" Phon hỏi lại.

"Hãy đi với anh để xem một bộ phim đi." Audi nói, cầu xin.

“ Đi xem nó với P'Kan đi." Phon lại nói, vì cậu biết Kan cũng ở đó.

“ Nhưng anh lại muốn xem với Nong Phon." Audi lại nói.

“Nói thật đi, anh bị sao vậy?” Phon lẩm bẩm.

"'Chà, Nong Phon đã cho phép anh tán tỉnh Nong Phon, phải không? Vì vậy, bây giờ anh đang tán tỉnh. Mời em xem phim với anh là một kiểu lần tỉnh." Audi nhớ lại khiến Phon hơi khựng lại, cậu muốn rút lại lời nói của mình.

"Được rồi, nhưng làm ơn đừng nói chuyện với tôi như thế nữa." Phon đáp, trước khi thấy Kan một mình bước đến bàn.

“Ồ, còn Beam thì sao?” Phon hỏi.

"Cậu ấy sẽ qua trong một phút nữa." Kan nói, cho đến một lúc sau, Beam và Belle bước đến bàn, mọi người vẫy tay với Belle trước khi ngạc nhiên khi Beam yêu cầu quay lại cửa tiệm và Kan nói rằng anh sẽ lái xe cho Beam.

Vì vậy, chỉ còn lại Audi và Phon.

"Cái gì vậy? Họ để tôi yên." Phon lẩm bẩm không nghiêm túc lắm.

“Anh ở đây.” Audi nói.

' Chỉ hai chúng ta thôi, mình thích ở một mình hơn.' Phôn thầm nghĩ

“Vậy Nong Phon, em có muốn xem phim với anh không?” Audi lại hỏi.

"Tại sao em nói sẽ cho anh một cơ hội? Nong Phon không làm vậy đâu đúng không? Lời mời này là một cơ hội." Audi khàn giọng nói, khiến cậu có chút áy náy, bởi vì cậu thật sự nói sẽ cho Audi một cơ hội. Ngay cả khi cậu nói rằng đây là một mối phiền toái.

" Ừm." Phon đáp, điều này khiến Audi mỉm cười. Ăn kem xong, Audi đưa Phon đi xem phim.

“Em muốn xem cái gì?” Audi nhiệt tình hỏi.

"Anh chọn." Cậu nói với anh.

"Anh muốn Nong Phon làm điều đó. Nếu em không thích những gì anh đề xuất, Nong Phon sẽ thực sự giận anh." Audi cười nói.

"Này, tôi có thể hỏi anh điều này nữa không?"' Phon nói một cách mệt mỏi.

“Cái gì?” Audi đột nhiên hỏi.

"Đừng gọi tôi là Nong Phon nữa. Anh có thể gọi tôi bằng tên. Ngay cả anh trai ruột của tôi cũng không gọi tôi là Nong Phon." Phon nó vì cảm thấy không thoải mái khi bị gọi là Nong Phon.

"Nhưng anh muốn gọi em như vậy. Nhưng nếu Nong Phon...ừm...Phon không thích, anh sẽ dừng lại. Vì vậy, anh có thể hỏi em một điều được không?" Audi nói .

" Cái gì?” cậu hỏi khô khan.

"Em có thể gọi anh là Audi được không?"' Audi nói.

“Không đâu, tôi cứ gọi anh là ông già đấy." Phon đáp ngay.

"Được rồi được rồi, em muốn gọi anh thế nào cũng được, thuận theo trái tim của em đi. Hiện tại, em đã chọn phim chưa?"' Audi miễn cưỡng đồng ý. Audi không phải là người dễ dàng từ bỏ, nhưng với chàng trai trẻ trước mặt anh, có điều gì đó mà Audi cảm thấy nên được nuông chiều.

“Vậy hãy xem cái này.” Phon nói. Audi mỉm cười chấp nhận trước khi đi mua hai vé.

“Nửa tiếng nữa sẽ chiếu phim, chúng ta trước tiên ngồi ở sô pha chờ đi.” Audi nói, hai người ngồi ở sô pha trước cửa rạp chiếu phim chờ.

"Vé bao nhiêu tiền?" Phon hỏi.

"Không cần thiết." Audi nói.

“Không, đã bảo là không tự trả mà." Phon lại mắng. Cậu rất buồn khi Audi không nhớ những gì họ đã thảo luận.

"Anh đi xem phim. Còn Phon, em đi mua bỏng nhé?" Audi nói, Phon ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.

" Hừm, được rồi, đợi đi. Tôi sẽ tự đi mua. Anh muốn ăn gì?" Phon hỏi. Audi nói với cậu những gì anh muốn, vì vậy Phon bước đến hàng để mua nước và bỏng ngô. Trên đường về, Phon dừng lại khi thấy Khim, một phụ nữ trẻ mà cậu biết đang rúc vào Audi trên ghế sofa. Audi nhìn thấy mặt Phon và ngay lập tức mỉm cười.

“ Phon đợi tí nhé." Audi nhanh chóng đứng dậy giúp Phon xách nước và đồ ăn vặt khiến Khim và các bạn nhìn anh bối rối.

“Phon, em đến rạp chiếu phim à?” Khim hỏi.

"Vâng." một giọng nói bình tĩnh trả lời. Cậu cảm thấy hơi khó xử khi gặp cô gái này.

“Tôi sẽ đi xem phim với em ấy.” Audi nói.

“Thế Phon và Audi quen nhau à?” người phụ nữ hỏi lại.

" Ừm." Phon đáp trước khi đi về phía một chỗ trống. Audi lập tức đi theo và ngồi cạnh cậu.

"Này Khim, tớ mua vé rồi. Ghế đầu tiền cạnh Audi còn trống. Còn Wai , Tul và tớ ngồi sau cậu nhé." bạn của Khim bước tới và đưa vé cho bạn mình. Nghe vậy, Phon lập tức quay mặt sang Audi.

"Vừa rồi anh đang cầm vé và Khim yêu cầu anh gặp cô ấy. Anh không biết cô ấy sẽ ngồi cạnh chúng ta." Audi lập tức xin lỗi.

"Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên về nhà. Anh đã có một người bạn để xem phim rồi." Phon nói lại.

"Làm thế nào lại vậy? Tôi đã trả tiền vé vô ích sao? Thật đáng tiếc phải không?" Audi đã biết hành động của Phon nên đã chặn cậu lại.

"Được, được." cuối cùng cậu cũng đồng ý điều này khiến Audi mỉm cười, mặc dù cậu không hài lòng với người phụ nữ trẻ đến ngồi cạnh cậu.

Nhưng Audi không muốn thể hiện một cử chỉ xấu trước mặt Phon. Vì vậy, cần phải kiên nhẫn và bình tĩnh để không vứt bỏ cô gái này khi cô ấy làm gián đoạn cuộc hẹn của anh với Phon.

" P'Audi, tại sao P'Audi không liên lạc với Khim?" người phụ nữ ngồi cạnh Audi nói.

“Tôi không rảnh.” Audi đáp, nhấc điện thoại lên và để chế độ im lặng. Phon đang chơi điện thoại để giết thời gian, để người phụ nữ nói chuyện với Audi. Cho đến khi đến giờ chiếu phim.

“Phon, đến giờ rồi, chúng ta vào trong thôi.” Audi nói. Thế là Phon đứng dậy bước vào phòng xem phim. Thân hình cao lớn ngay lập tức chạy theo cậu với một cô gái theo sau. Phon bước vào rạp chiếu phim.

Bộp!

“Ối." Phon hét lên khi dừng bước quay sang hỏi Audi về ghế nào vì cậu không nhớ khiến cậu đâm sầm vào bộ ngực cường tráng của Audi đang bám sát phía sau.

''Phon, sao vậy? Đau ở đâu?"' Audi lập tức hỏi.

"Phon sao lại dừng bước? Nhìn kìa, em đâm vào Audi rồi. Còn P'Audi có đau ở đâu không?" cô gái mắng Phon trước khi vội vàng hỏi Audi bằng giọng ngọt ngào. Khuôn mặt của Audi ngay lập tức nhăn lại khi nghe điều này.

"Tôi không bị thương. Người bị thương là Phon." Audi nghiêm giọng khi cô gái mắng Phon.

" Phon ...có đau không?” Audi dùng bàn tay không cầm đồ của mình nhéo mũi Phon.

Phon giật mình hất bỏ tay Audi. Cậu không nghĩ rằng Audi sẽ nhéo mũi cậu.

"Ừm...được rồi, chúng ta sẽ ngồi ở đâu?" Cậu hỏi.

"Ừm... C5 C6." Audi nói. Dù trong rạp tối đen nhưng ánh đèn vẫn đủ sáng để khiến đôi mắt của Audi nhìn rõ trước khi anh vội vàng bước đến chỗ ngồi đã nói.

"Thật là một cậu bé xấu tính, Audi đang lo lắng nhưng cậu ta vẫn nắm tay Audi." Khim nói. Audi thở phào nhẹ nhõm trước khi đi theo Phon và ngồi bên cạnh cậu với một cô gái trẻ theo sau. Phon mất hứng thú với Audi một thời gian vì tập trung cho bộ phim. Mọi người trong rạp cười vì những trò đùa trong phim. Audi không có hứng thú với bộ phim, ánh mắt thường nhìn người ngồi bên cạnh mỉm cười.

' Khi em cười, em rất dễ thương... tại sao em không thể cười như thế khi ở bên anh?' Audi tự nghĩ. Bản thân Phon ngồi xem phim và cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn mình. Thế là cậu quay sang nhìn người bên cạnh.

“Đang nhìn cái gì vậy?” Phon tiến lên hỏi Audi, giọng nói không lớn lắm. Nhưng Audi đã lắng nghe rõ.

“Anh đang nhìn một người dễ thương." Audi trả lời, Phon lập tức thở dài khi Audi nói với cậu như vậy.

"Xem phim đi ông già, đừng nhìn mặt tôi. Nếu không tôi bỏ xem và rời đi." Phon đe dọa.

“Được, anh sẽ xem.” Audi nhanh chóng đồng ý và quay sang xem phim, nhưng vẫn lén nhìn Phon. Khi bộ phim kết thúc, mọi người rời khỏi rạp chiếu phim.

“P'Audi, chúng ta đi ăn chút gì trước khi về nhé?” Người phụ nữ nói với Audi cũng không buông, mời anh đi.

“Phon, có đói bụng không?” Audi hỏi.

"Phon chắc không đi ăn với anh được vì Phon phải về giúp mẹ giao quần áo phải không? Em nói với mẹ là phải ủi cái áo học sinh của chị trước đã rồi hẵng mang quần áo tới nhà chị nhé." Người phụ nữ nói. Audi có vẻ bối rối vì nó không biết nhà Phon đang làm gì.

"À... P'Audi, anh không biết sao? Nhà Phon làm giặt ủi. Phon cũng thường xuyên giúp mẹ giao quần áo cho nhà Khim." người phụ nữ nhăn nhó nói.  Nhìn thấy Audi mà nghi ngờ.

“Tôi sẽ quay lại." Phon nói trước khi bước đi, nhưng Phon không thấy xấu hổ khi người phụ nữ nói về nhà mình, cậu khó chịu vì cậu biết rõ mục đích của người phụ nữ.

“Đi nào, P'Audi."Khim nói, mời Audi.

"Buông tôi ra Khim. Tôi không đói. Tôi không muốn đi đâu cả. Tôi cũng về thôi Khim." Nói xong, Audi lập tức bỏ tay người phụ nữ đang ôm mình mà đi theo Phon. Để lại người phụ nữ bàng hoàng vì bị Audi từ chối.

Phon đi bộ về phía bãi đậu xe, trong khi Audi chạy theo cậu.

" Phon ... Phon." Audi gọi chàng thanh niên.

Phon quay lại nhìn với vẻ cau có.

"Chuyện gì vậy và tại sao anh lại đi theo tôi? Anh không định đi ăn tối với P'Khim sao?" Phon hỏi một cách khô khan.

"Được, em không ăn, anh cũng không ăn." Audi nói.

"Cái gì? Bụng của chúng ta không dính vào nhau một chút nào đâu." Phon nói.

Reng... reng... reng

Một cú điện thoại của Phon cắt ngang cuộc nói chuyện. Phon cầm nó lên và nhìn xung quanh trước khi trả lời cuộc gọi. Audi có vẻ tò mò.

“Có chuyện gì vậy?” Phon trả lời điện thoại.

[ Phon, mày có ở với Beam không?] Giọng Graf hỏi.

“Lúc đầu thì có, nhưng bây giờ thì không có ở đây.” cậu đáp lại. Audi đến gần Phon và lắng nghe vì muốn biết Phon đang nói chuyện với ai.

[ Beam đã đi đâu? Tao đã gọi và cậu ấy không trả lời.] Graf hỏi lại.

"Cậu ấy đã đi đến tiệm làm tóc." Cậu trả lời, trước khi dành một chút thời gian để lắc đầu khi Audi dừng lại gần cậu.

"Ông già, anh muốn biết gì? Tôi đang nói chuyện với bạn tôi." Phon hét lên khiến Audi mỉm cười trước khi lùi ra một chút.

[ Mày đi cùng ai vậy?] Graf tò mò hỏi.

"Không có gì, tạm thời thế thôi. Tao không muốn nói chuyện với mày lúc này." Phon cắt ngang trước khi cúp máy. Sau đó cậu quay sang nhìn Audi với ánh mắt khó hiểu.

" Nghe lén là một tính, tôi đang nghe
điện thoại. Tại sao anh lại nghe lén tôi?" Phon nói.

"Anh không nghe lén. Anh đang đứng ngay trước mặt Phon." Audi nhìn Phon đáp.

"Nói chuyện với anh khiến tôi đau đầu. Về nhà hoặc đi bất cứ nơi nào anh muốn đi." Phon nói trước khi đi đến xe của mình và lái đi. Audi đứng dậy và nhìn cậu với một nụ cười. Ít nhất thì hôm nay anh đã có thể gần Phon hơn một chút.
.
.
.

Về đến nhà, Phon tắm rửa thay quần áo rồi chuẩn bị gửi đồ cho mẹ.

Tít...tít...

Âm thanh tin nhắn vang lên, thế là cậu cầm điện thoại lên xem.

Audi: 'Hôm nay Phon đồng ý đi xem phim với anh, anh rất vui.'

“Làm sao lão già này biết số của mình?” Phon khẽ nói trước khi vội vàng gọi ngay. Ngay sau đó bên kia trả lời cuộc gọi.

[ Anh rất vui...] Audi chuẩn bị nói.

“Lão già khốn nạn, anh lấy số của tôi ở đâu vậy?” Phon lớn tiếng hỏi.

[ Nó đi kèm với gói đồ ăn nhẹ.] Audi châm biếm.

“Không vui đâu.” cậu đáp, giọng khàn khàn.

[ Đừng giận, đó chỉ là một số điện thoại. Nó không khó tìm. Nhưng em thực sự không thể biết nó đến từ đâu. Xin đừng giận anh.] Audi khẩn cầu nói.

"Anh thật sự muốn tán tỉnh tôi sao?" Cậu nghiêm túc hỏi. Lúc đầu Phon nghĩ Audi chỉ nói đùa.

[ Có.] Audi trả lời chắc nịch.

“Tôi đâu có tốt?” Phn nghi hoặc hỏi, nhìn mình không có ngực như đàn bà. Tính cậu bướng bỉnh và quan trọng nhất, cậu là một người đàn ông như Audi.

[ Ồ, chỗ nào em cũng tốt. Phon dễ thương. Dáng người nhỏ nhắn, da dẻ mịn màng. Mắt cũng đẹp nữa. Anh càng cười em càng ngạc nhiên. Em dễ thương quá. Anh muốn em phải cười thường xuyên nhé.] Audi nói khiến Phon lúc này nóng mặt bởi cách nói thẳng của đối phương.

“Chết tiệt, anh thích vẻ ngoài của em." cậu nói, che giấu sự tức giận trong lòng lúc này.

[ Phon, em đã sẵn sàng để anh học hỏi mọi thứ từ em chưa?] Audi khẽ hỏi. Điều này làm tim Phon đập nhanh hơn.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro