Chương 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 16:

"Lại đây nào." Phon nói nhỏ khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Audi đang đi về phía mình, Beam quay lại nhìn anh mình với khuôn mặt hơi tái nhợt, vì Audi là bạn của Kan, cậu sợ Audi sẽ nói cho Kan biết đã nhìn thấy cậu ở đây.

"P'Audi, xin chào." Beam chắp tay vái chào khi Phon vẫn đứng yên.

"Xin chào, Nong Beam. Em đang làm gì ở đây? Hôm nay em không làm việc sao?" Audi hỏi với giọng điệu bình thường.

"Đi hỏi người khác đi. Anh có bao giờ nghĩ sẽ tự hỏi mình đang làm gì không? Không có việc làm thì ở đây làm gì?" Phon nói.

" Phon." Beam huých người bạn của mình để bắt cậu lên tiếng.

"Không sao đâu Nong Beam, anh quen rồi. Nếu muốn tán tỉnh em ấy, anh phải kiền nhẫn với cảm xúc của em ấy." Audi nói.

“ Ừm... tôi đưa anh đi luôn cũng được.” Phon nói.

" Ừm... Phon, tao nghĩ tốt hơn là tao nên quay lại trước." Beam nói vì không muốn vướng vào mâu thuẫn giữa Audi và Phon.

“Em định đi đâu thế?” Audi hỏi ngay.

''Ưm...Beam sẽ quay lại cửa tiệm. Em đang nghỉ trưa và em đến gặp Phon." Beam cười nói.

"Beam, mày sẽ về như thế nào? Tao sẽ đưa mày về ngay." Phon nói bởi vì Phon là người đã đón Beam.

"Được rồi, Phon. Tao chỉ cần đi qua ngõ và tao sẽ bắt xe đi đến đó. Phon nên ở lại đây và nói chuyện với P'Audi." Beam cung kính nói.

“Nhưng đi xuống con hẻm đó... Còn xa lắm.” Phon nói.

“Em có muốn anh đi cùng em không?” Audi hỏi.

"Tao không muốn làm phiền, tao đi đây, Phon. Em có thể tự đi được. Em đi trước nhé P'Audi." Beam vội chào tạm biệt cả hai trước khi đứng dậy và bước đi.

Beam rời khỏi nhà Phon. Cậu định đi bộ tìm xe ôm về nhà, ít nhất Kan sẽ không dám làm gì ở đó.

" P'Kan về chưa nhỉ?" Beam lầm bầm và gọi Belle.

[ Này Beam, có chuyện gì vậy?] Belle lo lắng hỏi.

"Không có gì... Beam chỉ gọi để hỏi xem P'Kan có còn ở trước cửa tiệm không?" Beam hỏi.

[ Chờ một chút, lúc này chị đang phục vụ khách hàng. Vì vậy chị đã không ra ngoài để gặp... Aa... Beam. Kan đi rồi, chắc cậu ấy phải đi rồi.] Belle nói.

"Được rồi ạ." Beam trả lời.

[ Beam sẽ làm gì? Em có quay lại cửa tiệm không?] Belle hỏi.

"Beam sắp về nhà rồi, P'Belle." Beam nói, tiếp tục bước xuống vỉa hè.

[ Được rồi, về nhà đi. Có gì thì gọi cho chị nhé.] Belle nhắc lại lần nữa.

“Hả, vâng ạ." Beam nói trước khi cúp máy, thời tiết nóng bức, cộng thêm vết thương ở lỗ nhỏ phía vẫn còn đau, tất cả những điều này khiến Beam bước đi không được nhanh cho lắm. Beam đang đi về phía con hẻm, nhưng đập vào mắt cậu là một chiếc ô tô quen thuộc đang lao thẳng về phía mình khiến trái tim Beam gần như ngừng đập.

Kít!!!

Có tiếng phanh xe. Beam chân run lẩy bẩy, cậu giả vờ quay người bỏ chạy.

“Dừng lại ngay, Beam!!” một giọng nói hét lên khiến Beam phải ra lệnh cho mình chạy càng nhanh càng tốt.

*Giữ*

Nhưng vì đôi chân và tình trạng cơ thể khác nhau nên Kan đã đuổi kịp cậu, khiến Beam không thể chạy đi đâu được nữa. Bàn tay mạnh mẽ của Kan nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc của Beam.

"Đừng làm gì Beam, P'Kan. Beam sợ." Người thanh niên giơ tay lên để tự vệ và vặn người từ bên này sang bên kia để thoát khỏi Kan. Giọng cậu run run khiến Kan nghiến răng ken két.

“ Đứng yên nào, Beam!” Kan hét lên lần nữa. Mặc dù đang là ban ngày nhưng trong khu đô thị hóa gần đó không có nhiều chuyển động, vì hầu hết mọi người đều đang đi làm. Điều này có nghĩa là không ai nhận ra rằng có một cuộc cãi vã giữa hai người trẻ tuổi vào lúc này.

...Đột nhiên...

"Beam!" Vì trạng thái căng thẳng của Beam và kết hợp với tình trạng thể chất tồi tệ của cậu nên vào thời điểm đó Beam đã bất tỉnh. Kan ở đó, anh có thể đỡ cậu trước khi Beam ngã xuống đất. Thân hình cao lớn nhanh chóng đưa Beam lên xe, trước khi gọi ai đó.
.
.
.
" Ồ, ừm... bóng người nhỏ bé cảm thấy rất khó chịu trước khi mở mắt ra đã thấy trần nhà và căn phòng khác thường khiến Beam phải điều chỉnh ánh mắt để nhìn rõ mình đang ở đâu. Đó là một chiếc giường lớn và một căn phòng không xác định. Beam từ từ ngồi dậy và nhìn mọi thứ với vẻ hoài nghi. Cậu không thể tưởng tượng được bất cứ điều gì và ngoài ra trời đang tối dần.

“Đây... Mình đang ở đâu?” Beam thấp giọng nói với chính mình, không có ai trong phòng, chỉ có Beam. Một vài giọng nói vang lên để được lắng nghe. Beam từ từ rời khỏi giường với cảm giác hơi chóng mặt, nhưng cậu buộc mình phải đi về phía một cánh cửa kính lớn được che bởi một tấm rèm. Ngay khi rèm cửa được vén ra, Beam biết rằng trời đã tối.

Không có đồng hồ trong phòng để Beam biết thời gian. Người thanh niên lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi tóc cậu bị gió thổi bay. Đôi mắt cậu mở to khi nhận ra âm thanh mà cậu nghe thấy là tiếng sóng vỗ vào bờ.

" A... biển...” Beam kinh ngạc lẩm bẩm.

"Ồ, cậu đang nhìn xung quanh." một giọng nói chói tai vang lên khiến Beam vội quay lại nhìn, cậu thấy bóng dáng của Kan đang đứng trước cửa, tay cầm một cái khay. Trong cơn sốc, Beam quên hết mọi thứ và chạy ra ngoài.

Đột nhiên!

Thân hình bé nhỏ lập tức ngã quy xuống đất, mọi thứ trước mắt tối sầm lại.

"Beam." giọng Kan hét lên vì sốc. Trước khi bóng dáng cao lớn đặt đồ đạc xuống và lao đến bên người Beam, anh đã bế cậu lên.

"Không... không... đừng làm gì Beam nữa..." chàng trai trẻ lập tức nức nở khi nhận ra mình không thể thoát khỏi Kan.

"Tại sao cậu lại khóc? Đừng khóc nữa." Kan tiếp tục nói với giọng gay gắt khiến Beam run lên vì sợ hãi. Kan nhẹ nhàng đặt Beam ngồi xuống mép giường.

"Tôi đã nói là đừng khóc. Nếu cậu đau đầu thì đừng nói rằng tôi đã không cảnh báo cậu." Kan nói khiến Beam sợ hãi nhìn Kan. Khuôn mặt sắc lạnh lộ rõ vẻ nghiêm túc.

"Tôi biết cậu cảm thấy không khỏe. Ai bảo cậu đứng dậy chứ?" Kan nói nghiêm khắc, nhưng nó không giống như mọi khi. Lần này, giống như một người lớn đang nuôi dạy một đứa trẻ bướng bỉnh.

"Ôm... Ôm... Ôm... chỉ... Ôm." chàng trai trẻ nói. Kan lắc đầu với vẻ mệt mỏi.

"Ừm... Em đang ở đâu?" Beam hỏi, giọng run run.

Cậu cảm thấy đỏ bừng khắp người và mặt.

“Hua Hin.” Kan đáp ngắn gọn. Điều này khiến Beam bị sốc khi nghe nó.

“ Ưm... Hua Hin?" Beam nói với giọng run run. Cậu thậm chí không thể nghĩ đến khi cậu bất tỉnh Kan đã đưa cậu đến đây.

“ Ừm ...” Kan lùi lại trước khi bước tới và đặt một chiếc khay nhỏ trước mặt Beam.

"Sao P'Kan lại đưa Beam đến đây? Đưa Beam về nhà đi. Chắc ba mẹ Beam lo lắng lắm." chàng trai nói và cầu xin Kan thông cảm.

" Trường sẽ đóng cửa bao nhiêu ngày?” Kan hỏi với giọng điềm tĩnh. Anh không chú ý nhiều đến những gì Beam đang nói. Beam nuốt khan.

"Tại sao... tại sao?" Beam hỏi, lông mày của Kan khẽ nhíu lại.

"Tôi hỏi trước, cậu cứ trả lời đi. Tại sao cậu phải trả tời bằng một câu hỏi?" Kan nói khiến Beam mấp máy miệng.

"À, vẫn còn 4 ngày nữa." Beam trả lời.

“ Hừm...” Kan gật đầu xác nhận.

"P... P'Kan." Beam sẽ cầu xin Kan hãy rời xa cậu một lần nữa.

“Chúng ta sẽ quay lại vào sáng chủ nhật." Kan nói khiến Beam phải tính toán sơ sơ trong đầu, vì hôm nay là thứ Tư.

"Nhưng..." Beam phản đối.

"Nhà và nơi làm việc của cậu đã biết cậu ở đây. Đừng lo lắng về điều đó." Kan trả lời trước khi Beam đặt câu hỏi.

"Làm sao anh biết? P'Kan đã nói gì với họ?" Beam sốt ruột hỏi, quên mất rằng cậu đang cảm thấy không được khỏe lắm. Có thể là do cậu ra ngoài khi trời còn sáng, nhưng giờ trời đã tối.

"Nói chuyện gì mà vội thế? Uống nước trước đi." Kan lập tức đưa cho Beam một ly nước. Người thanh niên chộp lấy và uống vì khát.

"Cậu không cần biết, cậu trở về sẽ biết." Kan nghiêm túc nói. Điều này khiến Beam càng muốn biết nhiều hơn. Kan đã nói gì với ba mẹ để Beam đến với Kan như thế này?

“Giờ thì ăn trước đi để còn uống thuốc.” Kan nói trước khi bước đến bưng khay thức ăn đặt lên chiếc bàn nhỏ. Beam nhìn Kan với vẻ hoài nghi.

" P'Kan ...Beam không thể ở lại lâu như vậy." chàng trai trẻ nói. Những tiếng nức nở đã bắt đầu lắng xuống.

“Tại sao?” Kan hỏi khô khốc.

"À... à... Beam không mang theo gì cả" chàng trai trẻ cúi đầu khẽ nói, Kan thở phào nhẹ nhõm.

"Quần áo ở trong tủ. Tôi mua cho cậu rồi." Kan khẽ nói. Beam quay lại nhìn tủ quần áo trong phòng ngủ trong sự kinh ngạc.

"Còn muốn ăn gì nữa không?...Có muốn ăn cơm không, hay là cậu muốn ốm liệt giường suốt thời gian ở đây?" Kan hỏi, mặt hơi ủ rũ, trước khi cầm một bát yến mạch.

Cạch...

Có tiếng Kan kéo ghế ngồi gần đó. Điều này khiến Beam giật nảy mình, cho đến khi chiếc thìa rời khỏi tay anh. Nhưng,thật tuyệt khi có một bát cơm.

“ Cậu sợ điều gì, Beam?” Kan hỏi. Beam mím môi ngồi dậy nhưng không dám nhìn vào mắt Kan. Cậu sợ rằng Kan sẽ hành động lại như anh đã hành động trước đây.

" Tôi sẽ không làm gì cả... Ăn thôi." Kan hạ giọng xuống một chút khiến Beam ngạc nhiên nhìn lên. Kan đứng dậy, bật TV và ngồi vào chiếc ghế cũ, không thèm để ý đến Beam đang chuẩn bị ăn.

Người thanh niên chậm rãi xúc cơm và ăn. Trong đầu cậu nghĩ đến việc mình bị đánh vì sự thay đổi của Kan. Cậu không khỏi lo lắng không biết sẽ nói với chin gái mình rằng cậu đã bỏ lỡ vài ngày với anh chàng này như thế nào. Beam ăn vài miếng và hài lòng.

“Không ăn được thì uống thuốc đi.” Kan lại nói, vì anh luôn nhìn xem Beam ăn được bao nhiêu cơm.

Beam uống viên thuốc và uống nước ngay lập tức. Kan cầm lấy bát cơm của Beam và đặt lên bàn trong phòng.

“ Cậu dậy đi vệ sinh được chưa?” Kan hỏi, Beam ngạc nhiên nhìn anh.

" Cậu sẽ tự làm sạch hay cậu muốn tôi làm sạch cho cậu?" Kan nói. Điều này làm cho khuôn mặt của Beam trở nên nhợt nhạt.

"Em sẽ tự làm sạch." Beam nói. Kan đưa cho cậu hai chiếc khăn và bộ quần áo đã mua. Bóng dáng nhỏ bé từ từ đứng dậy đi về phía phòng tắm, Kan bước tới bật đèn.

"Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nói với tôi." Kan nói lại, Beam gật đầu trước khi đi vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Ngay khi Beam bước vào phòng tắm, Kan thở phào nhẹ nhõm và đi về phía ban công của căn phòng, nơi mà Beam đã mở trước đó. Đôi mắt anh nhìn ra biển tối có chút trầm tư.

Về phần Beam, cậu ngồi trên bồn cầu hơi chóng mặt.

"Này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao P'Kan trông yếu hơn trước?" Beam nghi ngờ tự hỏi. Trước khi cởi quần áo để làm sạch cơ thể trước khi Kan tức giận vì cậu chậm chạp, bộ đồ ngủ và đồ lót vừa vặn với cơ thể của Beam khiến Beam trở nên sặc sỡ hơn một chút.

Kan nhận ra kích cỡ của Beam và mua đúng kích cỡ.

Cạch...

Cửa phòng tắm bật mở khiến Kan đang đứng trên ban công lập tức quay lại nhìn.

"Ừm...chà...xong rồi." Beam lặng lẽ nói. Sau đó, Kan bước vào và đóng cửa ban công lại.

"Ngủ đi, khuya lắm rồi. Chúng ta có chuyện để nói vào ngày mai." Kan nói trước khi lấy khăn tắm và đi vào phòng tắm để tắm.

Beam tìm điện thoại nhưng không thấy. Vì vậy, cậu đồng ý lên lầu ngủ trên chiếc giường rộng, bởi vì cậu lại buồn ngủ sau khi nuốt viên thuốc. Beam bắt đầu chảy nước dãi khi Kan bước ra khỏi phòng tắm và mặc quần áo.

Kan nhìn người thanh niên đang nằm trên giường với ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc. Bóng người cao lớn bước tới kiểm tra một vài thứ, sau đó đi ngủ trên giường bên cạnh Beam.

Ngay khi chiếc giường rung chuyển, thân hình bé nhỏ đang ngủ hoảng hốt, cho đến khi Kan đi đến và ôm lấy cậu. Ngoài việc nhẹ nhàng vuốt lưng Beam để được an ủi, bóng dáng nhỏ bé còn tìm kiếm sự ấm áp trong tiềm thức. Một bàn tay nhỏ vươn lên nắm chặt lấy áo Kan. Tuy nhiên, Kan thậm chí còn không tránh né. Kan vẫn đang ôm Beam.
.
.
.

...Vào buổi sáng...

Cậu có thể nghe thấy âm thanh của sóng. Ngoài ra, không có nhiều ánh sáng bên ngoài lọt qua tấm rèm, nhưng điều này không khiến Beam thức dậy. sớm như thường lệ. Người thanh niên nhìn lồng ngực trước mặt và vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra cậu được chôn trong lồng ngực của Kan. Bóng dáng cao lớn lúc này đã ngủ say.

Beam nhìn vào khuôn mặt sắc sảo của anh khi anh nhắm mắt lại và ngay lập tức cảm thấy ấm áp. Khi Kan bình tĩnh, Beam cảm thấy tốt hơn là khi Kan nổi loạn với chính mình. Beam cảm thấy cơn sốt của mình đã đỡ hơn một chút. Vì vậy, cậu từ từ rời khỏi giường, vì cậu không muốn Kan thức giấc, cậu không muốn anh khó chịu với mình. Beam vào nhà tắm rửa mặt và khi bước ra thì thấy Kan vẫn đang ngủ.

Vì muốn khám phá nơi này, chàng trai trẻ bước đến cửa ban công và nhẹ nhàng mở nó ra, cảnh biển và cát trước mặt khiến Beam cảm thấy thư thái lạ thường, như thể làn gió nhẹ phả vào mặt cậu đã thổi bay thứ gì đó...đau khổ và đau đớn. Đôi chân trần giẫm lên lớp cát mịn, và tìm thấy một cây dừa nhỏ. Mặt trời đã nhô lên khỏi mặt nước. Chàng trai nhìn quanh, thấy những ngôi nhà và khách sạn ở đằng xa. Bãi biển nơi Beam ở rất yên tĩnh, khiến Beam thư giãn với tiếng sóng biển.

“Beam!!?" bóng người nhỏ bé giật mình khi nghe thấy tiếng gọi mình. Cậu quay người lại thì thấy Kan đang đi về phía mình với vẻ mặt rối bời. Điều này ngay lập tức khiến Beam cảm thấy sợ hãi.

'' Ừm ... P'Kan ... Beam xin lỗi... Beam chỉ muốn..." Chàng trai trẻ cố gắng giải thích, nhưng giọng cậu vỡ ra.

Ưm...

Thân hình nhỏ bé sững sờ khi một bàn tay to lớn chạm vào trán và vòng qua cổ cậu.

"Từng chút một, cơ thể của cậu không còn nóng nữa. Tôi đã nói với cậu rằng đừng có tròn mắt nhìn xung quanh, ngay cả khi cơ thể không nóng thì điều đó không có nghĩa là cơn sốt đã biến mất đâu." Kan nói nhưng không lớn tiếng. Beam nhìn Kan với vẻ hoài nghi.

“Beam... à, chỉ là... em muốn ra ngoài hít thở chút không khí..." chàng trai khẽ nói. Mặc dù Kan trông có vẻ hoà nhã nhưng Beam vẫn không thể bắt mình hành động có vấn đề.

"Vào nhà trước đi, để lát nữa tôi đưa cậu ra ngoài." Kan trả lời trước khi nắm lấy tay Beam và kéo cậu đi theo mình vào phòng qua ban công.

Khi tỉnh dậy và không thấy bóng dáng nhỏ bé... Kan cảm thấy bực bội, anh sợ Beam sẽ bỏ chạy mà không có gì trên người và cảm thấy không được khỏe. Nhưng vừa mở cửa ban công ra anh liền nhìn thấy trên bãi biển có một bóng người nhỏ bé đang đứng.

Kan cảm thấy nhẹ nhõm. Dù trong lòng muốn ra ngoài than thở với người bệnh. Nhưng nhớ lại lúc cậu thanh niên bỏ chạy, run lên vì sợ, Kan càng phải kiềm chế bản thân hơn trước. Mặc dù anh thích nhìn thấy Beam sợ hãi và run rẩy, nhưng lần này thì khác. Kan biết đêm đó trong xe đã xảy ra quá nhiều chuyện nhưng anh không nghĩ Beam sẽ kinh hoảng đến mức sợ hãi bỏ chạy như vậy.

Beam nhìn bàn tay mạnh mẽ đang nắm lấy tay mình với trái tim căng phồng. Tấm lưng rộng vươn về phía trước khiến Beam muốn ôm lấy anh, vùi mặt thật lâu nhưng lại không đủ can đảm để làm điều đó.

Người trước mặt cậu là bạn trai của chik gái mình, và Beam bây giờ không khác gì một kẻ ngoại tình phản bội chị gái mình.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng Kan hỏi khi anh quay lại nhìn khuôn mặt dữ tợn của Beam

" Không có gì." Beam lặng lẽ đáp. Kan dẫn Beam trở lại phòng ngủ nhưng không cho cậu ngủ tiếp.

Thân hình cao lớn nắm tay Beam bước ra khỏi cửa phòng ngủ, Beam nhìn thấy một phòng khách nhỏ trước khi Kan dẫn cậu vào bếp.

“Đợi ở đây.” Kan nói. Beam ngồi trên chiếc ghế gỗ màu trắng ở bàn ăn cùng màu và bối rối nhìn Kan. Kan đi tìm một cái ly và rót nước cam không lạnh trước khi mang ra bàn.

“Uống nước cam trước rồi tôi sẽ làm gì đó cho cậu ăn." Kan lại nói.

"Ồ, được rồi, P'Kan... Beam làm được." chàng trai trẻ vội vàng nói trong sự kinh ngạc.

“Ngồi đợi đi.” Kan lại nói. Điều này khiến Beam im lặng và nhìn Kan.

Kan nhanh chóng thu dọn dụng cụ nấu ăn trước sự ngạc nhiên của Beam, trứng, xúc xích và giăm bông được chiên trong chảo. Đợi xúc xích và giăm bông chín, Kan cho bánh mì vào lò nướng. Beam nhìn bóng dáng cao lớn với nhiều ánh mắt dò hỏi.

"P'Kan." Beam gọi, khiến Kan nhìn cậu một chút.

“Còn muốn gì nữa không?” Kan hỏi.

"Không, ha... đó là.... P'Kan không giận Beam sao?... Beam chạy trốn khỏi Kan và từ chối đi vào ngày Kan nói." Beam quyết định hỏi và chuẩn bị sẵn sàng trước cơn thịnh nộ của Kan. Thân hình cao lớn đang rán xúc xích nghe thấy câu hỏi này có chút sững sờ.

“Giận." Kan đáp ngắn gọn. Điều này khiến Beam ngay lập tức im lặng.

"Xin lỗi." Beam nói như thường lệ với cái đầu cúi xuống đất.

"Cậu muốn tôi nổi điền à?" Kan hỏi mà không quay lại nhìn Beam, khiến Beam bối rối ngước lên nhìn Kan.

"Không, Beam không muốn làm P'Kan tức giận." chàng trai trẻ nói ngay lập tức. Kan dọn thức ăn ra đĩa.

“Nếu cậu không muốn tôi tức giận, thì những ngày này ở đây đừng bướng bỉnh, đừng khó chịu, hãy làm một cậu bé ngoan... và Phi sẽ đối xử tốt với Beam, được chứ?” Kan đưa ra lời đề nghị. Nhưng lời đề nghị đó không làm Beam ngạc nhiên, cậu còn ngạc nhiên hơn khi Kan tự gọi mình là Phi, bên cạnh đó anh cũng không nói chuyện với cậu như trước.

" Phi... Hả?” Beam khẽ nói, không muốn tin vào tai mình.

" Chỉ cần Beam nghe lời thì anh sẽ nói như thế này, nhưng nếu Beam bướng bỉnh hoặc làm anh tức giận thì Beam biết điều gì sẽ xảy ra. Nhưng vì hai chúng ta đã cùng nhau đi du lịch mà không cần phải trốn tránh nên có lẽ Beam biết cách hành động rồi." Kan nói. Điều này khiến Beam cảm thấy và nghĩ rằng những ngày này sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc. Beam sẽ ở gần Kan như trái tim cậu mong muốn. Beam sẽ được Kan công khai chăm sóc, không sợ chị gái biết. Cậu không cần phải sợ rằng ai đó sẽ nhìn thấy họ và buộc tội cậu với chị gái của cậu.

' P'Bee, ha... Beam xin lỗi... Beam muốn dành những ngày này ở đây để có nhiều hạnh phúc nhất có thể. Và nếu đến lúc phải quay lại đối mặt với sự thật thì Beam sẽ trả P'Kan về cho P'Bee. Beam sẽ thực sự bỏ cuộc. Hãy cho Beam ích kỷ một lần.' Beam nghĩ đến chị gái mình trước khi nhìn vào khuôn mặt của Kan với đôi mắt run rẩy.

" P'Kan sẽ đối xử tốt với Beam đúng không? P'Kan sẽ không làm Beam đau đâu. Anh sẽ không làm Beam khóc đúng không?" chàng trai tự tin hỏi.

"Phải, anh sẽ tốt với Beam. Anh sẽ cố gắng không tức giận hay làm tổn thương Beam, nhưng điều đó cũng là ở Beam. Beam sẽ tốt với anh như thế
nào?" Kan trả lời.

"Ừm... Beam sẽ không bướng bỉnh đâu... Beam sẽ là cậu bé ngoan của P'Kan." chàng trai trẻ nói, khiến Kan nhếch mép cười.

“Vậy ăn sáng đi, ngày mai anh dẫn em đi ăn, sau đó anh đi mua ít đồ ờ 7Eleven.” Kan nói trước khi chuẩn bị bữa sáng cho mình và Beam. Beam cười rất nhiều trong những ngày này.

Giờ đây, Beam muốn sống ở đây thật thoải mái và hạnh phúc trước khi phải đối mặt với đau khổ một lần nữa. Khi bữa sáng kết thúc, Beam đề nghị rửa bát đĩa. Sau đó Kan đi tắm và thay quần áo trong phòng ngủ. Khi Kan nói xong, Beam đi theo anh. Người thanh niên tìm kiếm điện thoại của mình một lần nữa.

“Em đang tìm gì vậy?” Kan hỏi khi bước ra khỏi phòng tắm.

'' Ừm ... Em đang tìm điện thoại của mình..." Beam thành thật trả lời.

"Nó ở trong xe. Cả hai chúng ta sẽ ngừng sử dụng điện thoại, được chứ?" Kan nói.

"Nếu ba mẹ gọi cho Beam thì sao?" Beam hỏi.

"Được rồi, anh đã nói với em rằng tín hiệu điện thoại có thể không tốt r mà." Kan trả lời.

'' Ừm... Beam, em có thể hỏi P'Kan đã nói gì với ba mẹ Beam và P'Bee không?" Beam hỏi.

“Anh nói với họ là anh đưa em đi nghỉ.” Kan đáp ngắn gọn khiến Beam không dám hỏi thêm vì sợ Kan không hài lòng. Vì vậy, cậu đã định tắm và thay quần áo của mình.

“Anh sẽ đưa em đi dạo quanh đây.” Kan nói.

“Beam, đi tắm được không?” Beam hỏi.

"Tắm nước ấm. Đừng tắm nước lạnh, cứ theo dõi tình trạng của mình trước. Nếu có cải thiện, anh sẽ cho em bơi ở biển."  Kan trả lời khiến đôi mắt Beam
lấp lánh niềm vui.

"Thật sao... Beam thật sự có thể bơi ở biển sao?" Chàng trai lập tức hỏi.

"Phải, nhưng hôm nay em phải nghe lời anh. Đừng để bị ốm nữa, hiểu chưa?" Kan ra lệnh, Beam gật đầu ngay lập tức.

“Vậy Beam đi tắm trước đây." Beam cười nói trước khi đi lấy quần áo Kan mua cho và đi tắm. Kan ngồi xuống mép giường thở dài.

“Trước khi mình về nhà... Có lẽ đã đến lúc thú nhận mọi chuyện.” Kan nhẹ nhàng nói với chính mình.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro