Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 12:

"Ph... P'Belle." Beam không nói nên lời khi nhìn thấy Belle.

Belle ngay lập tức đi về phía Beam.

"P'Belle, chị đang làm gì ở đây vậy?" Beam hỏi với giọng run run.

“Chị đến để mua sản phẩm, Beam. Chị nghĩ cả hai chúng ta đều có chuyện muốn nói, vì vậy hãy quay lại hội trường với chị." Belle nói với giọng căng thẳng, điều đó khiến Beam muốn khóc.

"À...nhưng..." Beam ngập ngừng.

“Chị không muốn ép buộc Beam, nhưng chị muốn biết sự thật. Hay Beam không tin tưởng chị?" Belle hỏi lại.

“Không, a... Beam luôn tin tưởng P'Belle, nhưng Beam đã đi cùng với Phon. Beam cần nói với Phon trước và... ờ... Phi, phải không?" chàng thanh niên trầm giọng nói. Belle khẽ thở dài trước khi gật đầu. Sau đó cả hai rời khỏi phòng vệ sinh và đi về phía cửa hàng kem. Khi đến nơi, họ thấy Kan đã ngồi xuống và đang đợi.

“Ồ, xin chào P'Belle. Em nghĩ Beam đã chạy trốn lần nữa rồi chứ." Phon nói.

"Ừm... Phon... Tao sẽ quay lại với P'Belle... P...P'Kan... thế thôi."  Beam sẽ nói lời tạm biệt.

Kan quay sang nhìn Belle và cười nhẹ. Điều này khiến Beam choáng váng vì ngạc nhiên.

“Tôi sẽ tự đưa Beam về." Kan nói với Belle.

"Nhưng..." Belle do dự về việc Beam có nên về với Kan hay không.

" Tất cả đều ổn." Kan lại nói.

Belle quay sang nhìn Beam, người đang cúi đầu.

" Em sẽ về với chị hay về với Khun Kan?" Belle hỏi, để Beam làm theo ý mình. Beam suy nghĩ một lúc.

“Ừm... Beam đi xe đến." chàng thanh niên nói.

"Chờ một chút, tôi có thể để cấp dưới mang về đại sảnh cho cậu. Để Beam không ở dưới nắng nóng quá lâu." Kan dịu dàng nói.

" Nhưng... nhưng..." Beam từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Kan.

Điều này khiến Beam hơi bối rối.

“Chà.. Em có thể quay lại với P'Kan." Beam thấp giọng nói, Belle thở dài nặng nề.

"Ừm, được, chị ở đại sảnh đợi. Hãy đưa Beam về nhé, Khun Kan." Belle nói, nhấn mạnh để Kan biết rằng Belle thực sự quan tâm đến Beam.

Kant mỉm cười gật đầu, đảm bảo rằng Belle biết chuyện gì đang xảy ra giữa anh và Beam. Khi Beam đồng ý đi cùng Kan, Belle lập tức bỏ đi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy Beam?" Phon chợt bối rối hỏi.

" Bất cứ điều gì. Có rất nhiều khách hàng trong tiệm, vì vậy P'Belle muốn tao quay lại nhanh chóng và giúp đỡ." Beam đã phải nói dối bạn mình.

" Đi nào." Kan hỏi.

"Ối... Beam không ăn thêm kem à?" Phon phản đối.

" Mày có thể ăn nó với P'Audi không? Tao xin lỗi vì đã phải trở lại sớm." Beam nói với người bạn thân nhất của mình.

" Này! Tao không định ngồi ăn kem với ông già đó đâu!" Phon hét lên.

" Kan hãy đưa Nong Beam về đi. Nong Beam, anh sẽ chăm sóc bạn của em. Đừng lo lắng về điều đó." Audi lập tức lên tiếng khiến Phon lập tức quay sang tranh cãi với anh.

Kan nhân cơ hội kéo Beam đi. Kan gọi cấp dưới của mình để lấy chiếc xe của Beam.

Khi có người đến lấy xe, Kan đã đưa Beam lên ô tô của mình. Cả hai đã ngồi vào xe, Beam cảm nhận được sức nóng trong tim cậu.

“Cô ấy biết gì?" Kan nhẹ nhàng hỏi.

Bóng người cao lớn đã vào trong xe, nhưng nó vẫn chưa khởi động.

" Như thế nào ạ?" Beam hỏi lại, vẫn còn bối rối không biết giải thích thế nào với Belle.

" Về chúng ta. P'Belle biết những gì?" Kan hỏi lại với giọng điệu bình thường, không có dấu hiệu tức giận gì cả. Beam cắn môi.

“P'Belle chỉ biết... Beam thích một người mà thôi. Nhưng chị ấy không biết là ai." Beam trầm giọng nói.

“Nhưng tôi nghĩ chị ấy đã biết rồi.” Kan lại nói.

" Ưm." Beam im lặng vì quá căng thẳng.

Beam biết rằng khi cậu quay lại, Belle
chắc chắn sẽ thẩm vấn cậu.

“Trả lời cho tốt đi. Tôi không có bất kỳ vấn đề gì với điều đó. Về phần cậu, câu trả lời của cậu có làm tổn thương chị gái cậu hay không là tùy thuộc vào cậu." Kan thờ ơ nói.

Beam quay sang nhìn Kan bằng ánh mắt buồn bã, nhưng không nói gì.

Sau đó Kan đưa Beam đến cửa tiệm. Bóng dáng nhỏ bé không nói gì mở cửa nhưng Kan đã nắm lấy cổ tay gầy guộc của cậu trước.

“Làm sao vậy, cậu sợ đến ngây người rồi sao?" Kan hỏi với giọng cáu kỉnh.

Beam quay sang nhìn Kan với vẻ mặt nghiêm túc.

" Phi Kan, đừng nói với Beam như thế. P'Kan không biết... Beam căng thẳng như thế nào lúc đâu." Beam nói lại, giọng run run.

" Tại sao cậu lại căng thẳng? Bây giờ cậu có thể đi xuống rồi." Kan vừa nói vừa buông cổ tay Beam ra.

Chàng trai trẻ cảm thấy đau đớn trong lòng, nhưng không nói gì. Beam lập
tức mở cửa xe, Kan cũng rời đi.

Beam bước vào cửa tiệm với vẻ mặt khó chịu. Hóa ra Belle đã ngồi đó đợi sẵn.

“Chúng ta hãy ngồi nói chuyện trong văn phòng của Day." Belle thẳng thừng nói trước khi dẫn Beam đến văn phòng của Day, nơi họ có thể có sự riêng tư.

Ngay khi cánh cửa văn phòng đóng lại, Beam đã cảm thấy muốn khóc.

" P... Phi Belle..." Beam gọi là Belle, người Beam yêu thương như chị ruột.

"Beam, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì với Beam và Khun Kan vậy? Khun Kan không phải đang hẹn hò với Bee sao?" Belle bối rối hỏi, trong khi suy nghĩ.

Trước khi Beam trở lại, Belle đã cố gắng tìm câu trả lời cho điều này nhưng không thể tìm ra. Nước mắt lập tức rơi khi nghe tên chị gái mình. Chàng trai lao lên và ôm lấy Belle.

" Hức... P'Belle... Beam không biết nói thế nào với Phi Belle... Huhu... Beam có lỗi với P'Bee... Huhu... Beam yêu Phi Kan... Hức.. Beam yêu P'Kan..." lúc này, cậu bé đã kể một câu chuyện sai lầm.

"Và Bee có biết về điều này không?" Belle hỏi lại, Beam lắc đầu.

"Huhu... Chị ấy không biết... Phi Bee không biết..." Beam nức nở.

Belle cảm thấy não rùng mình trong giây lát.

"Còn Khun Kan thì sao, Beam? Cậu ấy không thể hẹn hò với Bee và Beam cùng lúc như thế được...” Belle nói, trước khi mở to mắt khi nghĩ về điều gì này. Belle đẩy nhẹ thân hình nhỏ bé và nắm lấy đôi vai tròn trịa của Beam.

" Beam... có phải người mà Beam đồng ý ngoại tình là Khun Kan không? Beam, chị đã nhầm ... phải không?" Belle lo lắng hỏi, nhớ lại ngày cô nhìn thấy dấu vết trên người Beam.

Chàng thanh niên khóc nức nở hơn trước.

" Huhu, ưm... P'Belle đừng nói với ai nha... Hức... Beam tệ thật... Hức... Beam phản bội P'Bee... Huhu..." chàng trai trẻ nức nở làm nũng, Belle như muốn sụp đổ.

" Vậy... và Khun Kan... Cậu ấy có yêu Beam không? Giữa Beam và Bee, cậu ấy yêu ai?" Belle hỏi lại khiến trái tim Beam chùng xuống.

"Hả..." Beam không trả lời vì không tìm được câu trả lời cho Belle.

Vì vậy, Belle chỉ kéo Beam vào một cái ôm và an ủi, thở dài thườn thượt.

"Beam... Sẽ rất tuyệt nếu để Day giúp việc này?" Belle đề nghị, Beam vội lắc đầu.

“Huhu...không...hức...đừng nói với P'Day. Beam cầu xin... huhu... Beam yêu P'Kan... Beam không muốn P'Day làm bất cứ điều gì bạo lực với P'Kan... Hức... Phi Belle... Chị có thể hứa với Beam không? Đừng nói với ai về chuyện này...huhu... Beam hứa Beam sẽ tự lo liệu...huhu... Beam không muốn thấy ai bị thương cả, vì Beam... Beam không muốn P'Bee biết mình có một đứa em trai cũng tệ như Beam...
Hứ... Hứa đi..." Beam lay cánh tay Belle mà nước mắt cứ tuôn rơi khiến Belle phải suy nghĩ rất nhiều.

“Ồ được rồi, chị sẽ không nói với ai đâu. Nhưng chị muốn Beam rời khỏi Khun Kan. Tình yêu giữa hai người đàn ông vốn đã khó khăn, Beam tưởng tượng nếu ba mẹ Bee và Beam phát hiện ra thì sao? Họ sẽ chấp nhận cả hai hả?" Belle lo lắng nói, Beam nức nở.

" Hức... Huhu... Beam sẽ cố gắng từ bỏ P'Kan...hức... Beam muốn làm điều này... Hức... Beam sẽ thành công... Huhu... nhưng Beam cần lâu hơn nữa a...hức...thì Beam sẽ ngừng dính líu đến P'Kan." chàng thanh niên đưa ra lời hứa.

Cảm giác đau thương và chết chóc lẫn lộn khi cậu thề sẽ cắt đứt với người mình yêu bấy lâu nay.

Ngay cả khi bên kia không nhận lại được bất kỳ tình yêu nào, ngoại trừ việc coi Beam là nguồn để trút bỏ dục vọng của họ.

“Ừm...em có thể nói với chị bất cứ điều gì. Đừng suy nghĩ một mình. Beam không đơn độc trên thế giới này, em biết đấy. Beam còn có chị, Day, những người bạn của em và nhiều người khác, những người thực sự yêu mến Beam. Chị không biết liệu Khun Kan có yêu Beam hay không. Nhưng nếu cậu ấy thực sự yêu Beam, chị tin rằng cậu ấy sẽ tự mình tìm ra giải pháp cho vấn đề này. Nhưng một lần nữa như chị đã nói, tình yêu giữa hai người đàn ông rất ít người gặp may mắn." Belle nói, bởi vì cô đã có một trải nghiệm tồi tệ. Vì vậy cô lo sợ rằng Beam sẽ thấy mình giống như vậy.

Belle ôm Beam một lúc, sau đó cô đưa Beam đi rửa mặt và ngồi trong phòng khách mà không làm việc gì.

" Tại sao Khun Kan không trả lại chiếc xe cho Beam?" Belle vừa nói vừa nhớ lại.

“Beam nên gọi cho P'Kan và hỏi trước." Beam nói lại trước khi gọi cho Kan.

[ Có chuyện gì vậy?] Kan trả lời cuộc gọi.

"Phi Kan à... À... Xe của Beam..." chàng trai trẻ nói với giọng nghèn nghẹn.

[ Tôi đã nhờ cấp dưới mang nó đến nhà cậu. Tôi trả nó và nói với mẹ cậu rằng lốp xe của cậu bị xẹp, vì vậy tôi đã đưa nó đi sửa.] Kan nói ngay lập tức nên Beam đã xóa tan nghi ngờ của mình.

" Ừm... Là..." Beam nói với giọng nhẹ nhàng.

[ Đợi đã, tôi sẽ đón cậu từ tiệm làm tóc. Khi cậu xong việc, vui lòng gọi điện trước. Tôi sẽ tiếp tục làm việc.] Nói xong, anh không cần đợi phản hồi của Beam. Sau đó Kan cúp máy khiến Beam phải cầm điện thoại di động bất động.

"Có chuyện gì vậy Beam?" Belle hỏi.

" Phi Kan đến đón em... Phi Kan đã đưa xe đến nhà em rồi." chàng thanh niên nói.

Belle chỉ có thể lo lắng về mối quan hệ của Kan và Beam.

Điện thoại di động của Beam lại reo. Chàng trai trẻ có vẻ mặt khó chịu khi nhìn thấy số của người đang gọi.

...Graf...

Belle nhìn thấy tên người gọi. Sau đó, cô gửi cho Beam một cái nhìn ngạc nhiên khi Beam không trả lời cuộc gọi.

"Em không nhấc máy à, Beam?" Belle hỏi, Beam chậm rãi lắc đầu.

“Beam chưa sẵn sàng nói chuyện với Graf lúc này, P'Belle." Beam nhẹ nhàng nói.

Cậu không dám nói với Belle về những gì đã xảy ra trong phòng vệ sinh ở trung tâm thương mại.

" Graf có biết Beam yêu Khun Kan không?" Belle tò mò hỏi.

Beam lắc đầu với vẻ mặt buồn bã.

“Ồ, chị rất tiếc về Graf. Belle nói rồi tiếp tục làm việc.

Beam sau đó cũng ngồi và đau khổ vì Graf. Beam biết rằng Graf coi cậu hơn cả một người bạn. Nhưng Beam nghĩ rằng nếu cậu duy trì tình bạn của họ, một ngày nào đó Graf có thể quyết định quên cậu đi.

Thời gian trôi qua, đã gần đến giờ đóng cửa. Beam không gọi để nói với Kan, nhưng anh đã đến tiệm làm tóc.

"Tiệm đóng cửa rồi à?" Kan hỏi Belle đang đứng trên quầy.

" Gần rồi. Cậu đến đón em ấy à?" Belle hỏi.

" Đúng." Kan trả lời, nở một nụ cười dịu dàng.

Điều này khiến Belle không đoán được suy nghĩ của người trước mặt. Anh ta đang nghĩ gì và muốn gì ở Beam?

“Cậu có thể đón Beam." Belle nói, thế là Kan quay sang nhìn Beam.

Người thanh niên vẫn còn trong bộ đồng phục học sinh đi lấy ba lô và đi về phía Kan. Beam khẽ liếc nhìn Belle.

“Hãy đưa Beam về nhà." Belle nói, tập trung vào Kan và nhìn anh như muốn truyền đạt điều gì đó.

“Ừ, tôi chắc chắn sẽ đưa em ấy đến chỗ của tôi." Kan đáp lại trước khi chạm vào vòng eo thon gọn của Beam và dắt cậu bước ra xe.

Beam chào Belle trước khi rời cửa tiệm cùng Kan. Belle chỉ nhìn họ và thở dài thườn thượt.

"Cậu đã nói gì với chị ấy?" Kan hỏi khi họ đang ngồi trong xe.

“Beam nói rằng em thích P'Kan." Beam nói ngắn gọn.

Kan khẽ nhướng mày.

" Chỉ vậy thôi?" Kan hỏi.

“Ừm... Chị Belle muốn Beam bỏ cuộc, vì P'Kan đang hẹn hò với P'Bee." Beam nói lại, quay người nhìn ra ngoài xe.

Kan nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào với sự hoài nghi rằng cả hai chỉ nói chuyện có vậy thôi, vì Kan có thể nhận thấy rõ ràng đôi mắt đỏ và sưng húp của Beam.

Nhưng Kan không hỏi thêm câu nào và tiếp tục lái xe.

" P'Kan hãy đi qua lối vào nhà Beam." Beam cảnh cáo nhưng Kan không nói gì.

Nó khiến Beam nghĩ rằng Kan chắc. chắn sẽ đưa Beam đến nhà Audi, nhưng không ngờ Kan lại đưa Beam đến nhà Kan.

“Tại sao P'Kan lại đưa Beam về nhà anh? Nếu ba mẹ anh nhìn thấy em, em sẽ nói gì với họ chứ?" Beam hỏi nhanh khi nhìn quanh nhà xem có ai không.

" Mẹ và ba tôi đang ở cửa hàng. Ra
khỏi xe và đi theo tôi. Đừng hỏi quá nhiều." Kan nói trước khi xuống xe khiến Beam lập tức chạy theo.

Chàng trai trẻ đi theo sau Kan một cách nghi ngờ, sợ rằng ai đó sẽ nhìn thấy và nghi ngờ cậu.

Tại sao Kan lại đưa Beam đến đây?

Kan đưa Beam về nhà riêng của mình. Bóng người cao lớn đóng cửa bước vào căn bếp nhỏ.

Sau đó Beam yếu ớt ngồi xuống sofa. Hôm nay có quá nhiều thứ phải suy nghĩ khiến Beam cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Kan bước ra với một cốc nước và đặt nó lên bàn trước mặt Beam.

“Cậu nói P'Belle của cậu muốn cậu từ bỏ tôi. Cậu đã trả lời cô ấy những gì?" Kan hỏi.

Anh muốn biết sự thật không được nói trong xe nên Kan đã chọn cách đưa cậu đến nhà mình và hỏi.

Khi nghe câu hỏi, Beam cúi đầu xuống. Hai tay ép chặt vào nhau.

"B... Beam... nói rằng em sẽ cố gắng... loại Phi ra khỏi tâm trí em." cậu thanh niên nhẹ nhàng nói khiến Kan đơ người.

Đột nhiên!

Bàn tay mạnh mẽ của Kan ngay lập tức nắm lấy cổ họng trắng nõn của Beam. Anh không kìm được siết chặt.

" Cậu nói gì?!" Kan hỏi với giọng nghèn nghẹn.

"Phi... P'Kan, thả Beam ra!" thanh niên tỏ ra bàng hoàng khi Kan đột ngột xông tới và tấn công mình như vậy.

“Cậu có dám chia tay tôi không, Beam? Cậu nói cậu yêu tôi phải không?" Kan trầm giọng hỏi.

Beam nhìn Kan với vẻ hoài nghi.

“Chà, Beam vẫn không dám từ bỏ P'Kan. Đó là lý do tại sao Beam phải chịu đựng như thế này." Beam đáp lại khiến Kan đứng hình một chút.

Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của Beam.

“Cậu không có quyền rời xa tôi. Câu không có quyền bỏ rơi tôi. Cậu không có quyền ngừng yêu tôi. Hãy nhớ Beam, cậu không có quyền!!" nói xong Kan lập tức buông tay khỏi cổ Beam đi vào phòng ngủ một lát.

Beam có ấn tượng khi nhìn Kan với đôi mắt buồn, nhưng Beam không dám nghĩ về điều đó.

' Và Beam có quyền lấy trái tim của P'Kan không?' Beam chỉ biết lẩm bẩm khe khẽ trước khi ngồi lên ghế và khóc đến kiệt sức vì sự cố khiến Beam chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
.
.
.
Sau khi vào bồn tắm để bình tĩnh lại. Kan bỏ ra phòng khách. Bóng người cao lớn nhìn xuống thân hình bé nhỏ giờ đang nằm dài trên ghế sofa.

Đôi mắt đã ngủ. Kan đứng đó nhìn bóng dáng nhỏ bé, trước khi cúi xuống cạnh chiếc ghế sofa nơi Beam ngủ.

Một bàn tay mạnh mẽ vươn ra chạm vào mái tóc mềm mại của Beam và vuốt ve nhẹ nhàng.

Người trước mặt Kan rất mong manh, trong lòng Kan biết rõ điều đó.

" Vì em... Em đã khiến anh như thế này... Em khiến anh phải làm tổn thương em, Beam. Nếu ngay từ đầu em cho anh một chút tự tin thì anh đã
không đến nỗi tệ với em như vậy." Kan khẽ lầm bẩm, trước khi đứng dậy ra khỏi nhà, không quên khóa cửa lại.

Ngay khi Kan rời khỏi nhà, Beam từ từ mở mắt và tỉnh dậy.

Trái tim của chàng trai lỡ một nhịp. Beam tỉnh dậy ngay khi Kan vuốt tóc, nhưng cậu không dám mở mắt khiến Beam nghe thấy những gì Kan đã nói.

Nhưng Beam vẫn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Kan.

"P'Kan, anh muốn em tin tưởng điều gì?" Beam nói với chính mình mà không cần suy nghĩ.

Bóng dáng nhỏ bé ngồi dậy trước khi nhìn vào chiếc đồng hồ bên cạnh bức tường và nhận ra rằng đã 9 giờ tối.

Kan biến mất một thời gian. Tiếng mởcửa vang lên.

Beam nhìn với vẻ hoài nghi vì cậu không biết ai đã thực sự bước vào.

Nhưng khi thấy đó là Kan. Dáng người nhỏ bé thấy nhẹ nhõm. Kan bước vào với một túi thức ăn.

"Cậu thức dậy khi nào?" Kan nhẹ nhàng hỏi.

“Ưm...mới dậy ạ." Beam nói dối.

“Đi lấy một cái đĩa trong bếp để bày thức ăn lên đi." Kan nói, thế là Beam vội vàng đứng dậy lấy một cái đĩa trong căn bếp nhỏ của Kan.

Cậu quay lại chỗ Kan đang ngồi trên ghế sofa. Kan đổ hết thức ăn ra đĩa khiến Beam biết rằng Kan đã đi để mua đồ ăn.

"Ăn đi, đừng để tôi nhắc lại." Kan lại nói.

Beam cảm thấy đói nên cậu bắt đầu ăn cùng Kan mà không nói gì nhiều.

"Ơ... Phi Kan... ăn xong P'Kan đưa Beam về nhé?" chàng thanh niên hỏi với giọng lắp bắp.

" Đợi tí." Kan đáp ngắn gọn.

Do đó, Beam không hỏi gì thêm.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại di động của Kan vang lên, bóng dáng cao lớn bắt máy.

" Có chuyện gì vậy Audi?" Kan trả lời cuộc gọi của bạn mình.

"Tao về rồi, mày muốn cái gì?" Kan hỏi.

Beam vừa ăn vừa ngồi xem Kan nói gì trên điện thoại.

"Tao sẽ không đi, ta quá lười. Tao muốn đi ngủ." Kan nói lại.

Nó khiến Beam nghĩ rằng Audi đã mời anh đến quán rượu và Kan đã từ chối.

Beam mỉm cười nhẹ rằng Kan sẽ không đi đâu cả và quan trọng nhất là Kan đã tắm rửa và thay bộ quần áo bình thường như thể anh đã sẵn sàng
để đi ngủ.

“Tao sẽ ở lại với em ấy." Kan lại nói.

Cho Beam biết rằng Audi đã hỏi về cậu, vì Kan cũng nhìn Beam.

“Thôi, khi nào đi lấy thì lấy." Kan nói lại và nói một chút trước khi cúp máy.

" P'Kan, anh định đến quán rượu của P'Audi à?" Beam tò mò hỏi.

“Tôi sẽ lấy một vài thứ, nhưng nó sẽ không mất quá nhiều thời gian." Kan bình tĩnh trả lời khiến Beam mỉm cười.

“Cậu bị cái quái gì vậy, tôi có thể thấy cậu đang ngồi đây mỉm cười đấy." Kan nói khiến Beam lập tức cúi đầu.

" Không có gì." chàng thanh niên đáp, trước khi tiếp tục ăn cho đến no.

Beam sau đó lấy bát đĩa và rửa chúng trong bếp cho anh. Kan không nói gì anh cũng đang ngồi xem TV đợi Beam rửa bát, cậu nghĩ khoảnh khắc này là khoảnh khắc khiến Beam hài lòng nhất.

Khi họ đang ăn, Kan dường như không còn tức giận hay cáu gắt với Beam như mọi khi. Điều đó cũng khiến Beam cảm thấy thoải mái khi biết rằng Kan sẽ không rời đi.

Sau khi rửa bát đĩa, Beam rời đi để tìm Kan trong phòng khách.

" Ngày mai cậu có đi làm không?" Kan hỏi.

" Có ạ." Beam đã trả lời.

Kan gật đầu, không nói gì.

Cốc...cốc...

Tiếng gõ cửa trước làm cậu giật mình.

"Kan... mở cửa cho mẹ đi." một giọng nói vang lên từ phía trước ngôi nhà khiến trái tim Beam đập loạn nhịp.

“Hãy vào phòng và đợi." Kan trầm giọng nói.

Beam nhanh chóng chộp lấy chiếc ba lô của mình và chạy ngay đến phòng Kan, trong khi cảm thấy như mình đang lẻn vào nhà Kan.

Beam ngồi ở mép giường, tim đập thình thịch. Cậu sợ rằng mẹ của Kan sẽ vào phòng.

Người thanh niên nghe thấy Kan nói chuyện với mẹ mình. Beam nhìn quanh phòng Kan.

Lần đầu tiên bước vào căn phòng này, cậu đã có một trải nghiệm tồi tệ, khiến Beam không cảm nhận rõ ràng căn phòng của Kan.

Chàng trai bước đến giá sách. Có rất nhiều loại sách xung quanh. Bóng dáng nhỏ bé tiếp tục nhìn chằm chằm, nhưng cậu không dám nhặt bất cứ thứ gì vì sợ Kan sẽ không hài lòng.

Beam bước tới và dừng lại ở khung ảnh trên bàn. Đó là hình ảnh Kan và Graf, cả hai ôm cổ nhau và mỉm cười trước ống kính.

Nó khiến Beam nghĩ ngay đến Graf. Người thanh niên lấy điện thoại di động ra và gọi cho Graf.

Beam biết phòng của Kan cách âm nên định gọi điện cho cậu bạn thân. Beam đợi cuộc gọi một úc.

" Graf?" Beam ngay lập tức gọi cho bên kia trước, nhưng Beam nghe thấy tiếng đập thình thịch từ bên kia, nghe như ai đó đang đánh nhau với thứ gì đó.

[ Graf quá bận để trả lời điện thoại của Beam, xin lỗi.] một giọng nói lạ vang lên khiến Beam tự hỏi người bên kia là ai.

" Đó là ai?" Beam hỏi lại.

[ Joe.] khi người bên kia nói, cuộc gọi lập tức bị ngắt.

" Cậu đang gọi ai vậy?" một giọng nói trầm vang lên từ phía sau, Beam giật mình.

"Mẹ P'Kan đi rồi ạ?" Beam không trả lời mà hỏi ngược lại.

" Cậu đang gọi cho ai vậy?" Kan trầm giọng hỏi lại và Beam cũng không trả lời.

"Beam... Người gọi là Graf... nhưng Joe đã trả lời cuộc gọi." Beam vội vàng nói trước khi Kan nổi giận.

Sau khi nghe những gì Beam nói, Kan nở một nụ cười nhẹ trên môi.

" Hừ, làm tốt lắm Joe." Thân hình cao lớn khẽ lẩm bẩm hài lòng.

"Vậy tại sao cậu lại gọi cho em ấy?" Kan hỏi.

“Chà, Beam thấy Graf đi huấn luyện và muốn biết mọi chuyện diễn ra như thế nào." Beam nói thẳng, Kan không nói gì.

"Chờ ba mẹ đi ngủ. Sau đó tôi sẽ đưa cậu về nhà." Kan nói với giọng bình thường, trước khi đi lấy khăn tắm trong tủ cho Beam.

"Đi tắm trước đi. Khi về nhà, cậu không cần phải tắm nữa." Kan nói.

"Nhưng Beam không mang theo quần áo." Beam nói lại.

"Tôi tìm đồ cho cậu, đi tắm đi." Kan lại ra lệnh.

Do đó, Beam chắc chắn phải đi tắm. Tắm xong, bóng người nhỏ bé khẽ mở cửa phòng tắm.

"P'Kan... Anh có thể đưa quần áo cho Beam được không?" chàng thanh niên nói.

“Đi ra ngoài và mặc quần áo." Kan nói.

Điều đó khiến Beam do dự một chút, nhưng cậu vẫn quấn chiếc khăn tắm quanh eo. Kan đang ngồi tựa vào đầu giường xem TV trong phòng ngủ.

Trang phục Kan tự chuẩn bị là quần short thể thao và áo sơ mi oversize.

" Cậu đi đâu?" Kan hỏi khi thấy Beam chuẩn bị thu dọn quần áo và đi vào phòng tắm lần nữa.

"Mặc quần áo của anh vào." Beam vừa đáp vừa lảng tránh ánh mắt của Kan, điều đó khiến Beam cảm thấy nóng bừng mặt.

“Tôi đã nói cậu có thể mặc ở đây. Không cần phải trong phòng tắm." Kan lại nói.

Beam cắn môi trước khi đồng ý mặc bộ quần áo trước mặt Kan. Thật tuyệt khi có một chiếc khăn để giúp che đi một chút.

Mặc dù họ đã nhìn thấy cơ thể trần truồng của nhau trước đây nhưng Beam không quen với việc khỏa thân để Kan ngồi nhìn như thế này.

Đôi mắt sắc bén dõi theo từng cử động khi Beam mặc quần áo.

Chiếc quần short và áo sơ mi oversize khiến đường viền gần như phô bày hoàn toàn làn da của cậu. Đôi chân trắng muốt nhô ra khỏi mép quần đùi. Điều này khiến Beam cảm thấy nhẹ nhõm lạ lùng.

" Đến đây." Kan nói, mắt dán vào Beam.

Beam đồng ý đi đến bên giường, nhưng cậu không ngồi quá gần Kan vì cậu lo lắng.

“Tôi bảo cậu lên giường và ngồi lên đùi tôi. Đừng ngồi đó." Kan nói lại khiến Beam đỏ mặt.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro