Chương 15: [ R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 15: [ R18+]

Beam ngồi sau xe máy của Belle. It ở lại sau Day để đi chợ đêm.

Khi đến nơi, bốn người tiếp tục đi bộ để xem xét mọi thứ.

" P'Day hãy ghé qua cửa hàng này một chút." Beam nói khi nhìn thấy một cửa hàng bán áo polo nam.

Bóng người nhỏ bé đi thẳng đến chỗ mà cậu đã để mắt tới.

' Cái áo này có hợp với P'Kan không nhỉ?' Beam khẽ thì thầm và mỉm cười. Cùng với việc xem áo, lật đi lật lại.

" Beam, en định mua cho ai? Cái đó quá lớn, cỡ của em không lớn như vậy." Day hỏi khi thấy Beam đang đứng và chọn một chiếc áo to hơn Beam.

" Ừm...Beam định mua quà sinh nhật cho một người bạn, bạn Beam lớn rồi." chàng thanh niên nói với giọng lắp bắp.

Day nheo mắt nghỉ ngờ, nhưng chưa kịp nói gì thì Belle đã đánh lạc hướng anh.

Beam quyết định mua chiếc áo để tặng Kan, không biết Kan có muốn nhận món quà lưu niệm này hay không.

Sau khi mua sắm, họ đi bộ đến khu ẩm thực.

" P'Day." Beam bước đến thì thầm với Day. Day nhìn Beam để đáp lại.

" Beam có thể tay trong tay với P'It không ạ? Nếu không, anh ấy chắc chắn sẽ bị lạc." Beam nói khi thấy vẻ mặt phấn khích của It.

Day gật đầu đồng ý mà không nói gì. Beam cười thật tươi trước khi đi về phía cánh tay của lt.

" Beam sẽ đưa anh đi chơi, P'Itt." Beam cười nói.

lt gật đầu, thế là cả hai đi dạo xem đồ ăn chỗ này chỗ kia.

Khi đi được một lúc, Beam choáng váng khi nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đi ngang qua. Beam ngay lập tức né ra sau lt.

" Beam sao vậy?" It hỏi khi thấy Beam đang nấp sau lưng mình, trước khi quay lại thì thấy một nam một nữ đang tiến lại gần.

" À... P'Day, chào anh. Beam, tại sao em không nói với chị rằng em sẽ đến? Chúng ta sẽ đi cùng nhau." một giọng nữ chào.

" Ra ngoài đi dạo hả Bee?" Day chào lại, nhìn người đàn ông cao lớn đứng phía sau cô gái. Người đó đang nhìn
Beam không rời mắt.

Beam quay lại để nhìn thấy ánh mắt dữ dội của Kan và cũng vội vàng né tránh.

" Ừ, anh P'Kan đưa chị đi mua quần áo. Em đang làm gì vậy Beam?" người phụ nữ lại chào Beam.

" À... không có gì... Beam không biết P'Bee sẽ đến nên không nói. Khi Beam về nhà, ba mẹ nói rằng P'Bee đã ra ngoài ăn...ờ...với P'Kan." chàng trai đáp lại tránh mặt Kan.

Kan nhìn bàn tay bé nhỏ vẫn đang nắm chặt cánh tay It với ánh mắt cay nghiệt.

" Vậy mình về với nhau nhé Beam?" Kan hỏi nhỏ làm Beam hơi giật mình.

" Không sao đâu, tôi có thể đưa Beam về nhà." Day nói lại.

" Có thật không Beam?" Kan hỏi lại, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé.

" Ưm... Em có thể về với P'Day và P'Belle." chàng thanh niên nói.

" Vậy là ổn rồi. Em sẽ đợi anh P'Day. Cố lên P'Kan, Bee về trước nhé. P'Belle, Beam." cô gái nói với một nụ cười, trước khi nắm lấy cánh tay của người đàn ông cao lớn.

Beam quay lại nhìn với đôi mắt đen láy. Cậu không nghĩ mình sẽ gặp chị gái mình và Kan ở đây.

Khi nhìn lên và thấy đôi mắt của Day đang nhìn lại mình, Beam mất mặt vànhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Day đi lại bình thường.

" Những người đó là ai?" It hỏi, người đang bị hấp dẫn bởi tình huống trước mắt.

" Bee là chị ruột của Beam. Người đàn ông đó, theo anh thấy thì là bạn trai của chị em phải không Beam?" Day ngơ ngác hỏi Beam.

Beam gật đầu đáp lại. Trong lòng cậu khẽ nhói đau khi thấy Kan và chị gái mình sánh bước bên nhau. Mặt khác, cậu nắm chặt túi quần áo đã mua đến
nỗi quên mất nó.

" Hả... ờ... Anh nói là muốn đi kiếm đồ ăn mà. Đi nào." chàng trai trẻ kéo tay It đi về phía trước một cách bình thường.

Day quay sang nhìn Belle. Belle nhún vai, giả vờ như không biết gì, lập tức đi theo. Beam và It, sau khi đi loanh quanh và xem xét mọi thứ một lúc, họ quay lại để đưa Beam về trước.

" Cảm ơn P'Day, P'Belle và P'It rất nhiều." Beam giơ tay chào cả ba khi xuống trước cổng nhà.

" Mai em đến tiệm một mình hay để chị đón?" Belle hỏi.

" Em sẽ đi một mình, mai gặp lại ạ." Beam cười nói, Day và Belle rời đi.

Beam mở cổng rào nhưng đã bị giữ lại.

Cạch!

Bàn tay mạnh mẽ của Kan chộp lấy cánh cổng trước.

" Phi...P'Kan." Beam gọi tên thân hình cao lớn đầy kinh ngạc.

Người đàn ông xuất hiện trước mặt, Beam không biết Kan đã đỗ xe ở đâu.

" Hừm...anh đưa P'Bee về à?" Beam hỏi.

Kan lườm Beam với đôi mắt long lanh, trước khi nắm lấy cổ tay gầy guộc của Beam và lôi số cậu ra khỏi nhà.

Thật tốt khi không ai nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ.

" P'Kan, anh đưa Beam đi đâu vậy? Còn P'Bee thì sao?" Beam hỏi với giọng lắp bắp.

" Chị gái cậu đã vào nhà rồi, nhưng cậu phải đi với tôi." Kan nói với giọng nghiêm khắc.

Beam không dám gây ra tiếng động nào, sợ chị cậu hoặc ai đó bước ra nhìn thấy. Cậu sẽ không biết làm thế nào để giải thích tại sao Kan lại lôi kéo cậu.

Kan kéo Beam lên ô tô của anh, đậu ở góc đường cách Beam hai căn nhà. Đó
là lý do tại sao Beam không nhìn thấy xe của Kan.

Thân hình cao lớn mở cửa sau và đẩy Beam vào trong.

" Ngồi xuống đi, đừng có nghĩ chạy trốn!" Kan nói, Beam không biết mình đã làm gì khiến Kan buồn và tại sao dáng người cao lớn lại có thái độ như vậy.

" Anh định đưa em đi đâu vậy, P'Kan?" Beam hỏi khi Kan đã ngồi vào ghế lái.

" Cậu không cần phải đòi hỏi nhiều, được không? Tôi sẽ không mất nhiều thời gian." Kan nói chắc nịch.

Beam biết rằng tiếng thở nặng nề là dấu hiệu xấu cho thấy Kan đang tức giận.

Beam nhìn sang bên đường với vẻ mặt sợ hãi. Kan đi qua cây cầu bắc qua sông, nơi có một khu vườn. Dáng người cao lớn đậu ở một chỗ khuất. Môi trường tối om, chỉ có ánh sáng trên cầu tỏa sáng.

Kan đỗ xe nhưng để máy chạy. Sau đó anh ra khỏi xe và đi lại ngồi cùng Beam.

Tấm lưng nhỏ bé ngay lập tức bị nắm lấy và kéo sát vào thân hình cao lớn.

" Thằng cầm tay với cậu là ai?" Kan hét lên, Beam sợ hãi run lẩy bẩy.

" Ai?" Beam hỏi, giọng run run.

Cậu bàng hoàng không hiểu Kan đang nói cái gì.

" Người mà tối nay cậu đi chợ cùng!!" Kan lại nói.

Thân hình cao lớn ôm chặt lấy lưng Beam. Beam đưa tay lên và nắm lấy tay Kan, bàn tay cũng bóp sau đầu anh.

" P'Kan... Phi... Bỏ Beam ra trước... Beam đau quá!" chàng thanh niên hét lên.

" Tôi muốn cậu kể cho tôi nghe về nó trước!! Tên khốn đó là ai?!" Kan lại hét lên.

" Phi Itt...anh ấy là bạn của P'Day...Phi Day đưa anh ấy từ Bangkok đến." Beam vội vàng nói. Kan nghiến răng khi nghe điều đó.

" Thì ra hôm nay cậu gặp nó... lần đầu gặp mà cậu đã dám nắm tay nó rồi! Cậu có dám khoác tay hắn luôn không?" Kan hỏi lại.

" Không phải như P'Kan nghĩ đâu." Beam cũng đủ biết Kan hiểu lầm rồi, cậu xin giải thích.

" Chỉ có tôi thôi chưa đủ sao? Cậu có muốn có hai hoặc ba chồng không? Day là một, người bạn này sẽ là người tiếp theo? Tại sao bạn lại đùa như vậy,
Beam?!!" Kan hét lớn.

Beam dừng lại nhìn Kan với ánh mắt ấm áp.

" P'Kan lại xúc phạm Beam..." Beam nói.

" Nhìn xem cậu đang làm gì!! Cậu muốn tôi nghĩ gì?" Kan lại hét lên.

" Hức...nếu anh nghĩ Beam quá hỗn xược với anh thì anh không cần phải dây dưa với Beam...hức..." Nước mắt Beam không tự chủ được trào ra.

Bị người mình yêu xúc phạm, rất dễ cảm thấy tổn thương.

" Cậu không muốn tôi dây dưa với cậu nữa, vậy cậu có thể tiếp tục dây dưa với bạn của Ai'Day không? Đây là cái cậu muốn? Cầu mong hắn ta có thể chơi cậu thật mạnh!" Kan hét lên giận dữ.

" Anh ấy sẽ làm tất cả những gì anh từng làm, hahahahaha." Beam nói giọng mỉa mai.

Kan gầm lên giận dữ trong cổ họng.

" Mày dám không Beam? Mày dám phản bội tao?!" Kan giận dữ hỏi.

Beam nhìn Kan qua làn nước mắt không ngừngtuôn rơi.

" Hức... Phản bội à? Về Beam và P'Kan có thể dùng từ phản bội được sao?" Beam thân mật hỏi.

Cậu muốn biết mình có tư cách gì với người đàn ông cao lớn trước mặt.

" Cậu vẫn còn câu hỏi để hỏi sao? Nếu cậu vẫn không nhớ, tôi sẽ cho câu biết." Kan nghiến răng nói trước khi đẩy thân hình bé nhỏ nằm xuống lưng ghế xe.

Beam mở to mắt khi biết Kan định làm gì.

" K... Không... Hức..." Beam hét lên vì lúc này cả hai đang ở trên xe và đỗ ở nơi công cộng.

Một bàn tay mảnh khảnh đưa lên đẩy ngay bộ ngực cường tráng của Kan.

" Cậu tưởng cấm được tôi à?" Kan hỏi với giọng nghèn nghẹn, cùng với nỗ lực ngăn bàn tay đang giơ lên trước ngực của Beam dừng lại.

" Hức... nhưng không phải ở đây." Beam nức nở.

" Tôi sẽ chơi cậu ở bất cứ đâu, Beam!!" Kan hét lên lần nữa trước khi quay lại nhặt chiếc cà vạt bị vứt trong xe.

" Phi... Hức... Phi... Kan... A... không!" Beam hét lên khi Kan thắt cà vạt vào cả hai cổ tay Beam.

" Mày cứng đầu với tao trước, Beam." Kan nói, trước khi ngay lập tức di chuyển và cởi quần của Beam.

Khi quần của Beam được cởi ra, Kan ngay lập tức nhét mình vào giữa hai chân của Beam.

Đôi tay mạnh mẽ nâng chiếc áo sơ mi của Beam lên trên ngực cậu cho đến khi anh nhìn xuống phần trên ngực nhỏ của cậu.

" Ở đó!" Beam giật mình khi hàm răng sắc nhọn của Kan cắn mạnh vào đỉnh ngực nhỏ đến mức tạo thành một vết hằn. Ngoài việc di chuyển đến chiếc cổ trắng của anh và cắn dữ dội.

Beam không có nhiều chỗ để di chuyển vì cậu ngồi ở ghế sau của ô tô.

Tiếng nức nở không ngừng vang lên. Nhưng Kan không để ý lắm, sự tứcgiận khiến anh quên đi tất cả.

" A..." mấy lần thân hình nhỏ bé run lên, khi Kan cắn mút lấy cơ thể Beam.

" Hừ... nhớ lấy, thân thể này là của tôi." Kan lẩm bẩm trong cổ họng, trước khi chuyển sang mút mạnh môi dưới của Beam.

" Ặc!" một chiếc lưỡi nóng hổi luồn vào chiếc lưỡi bé nhỏ cho đến khi Beam cảm thấy đau đớn hơn là sợ hãi.

Những ngón tay thon dài bóp nát núm vú cho đến khi cơ thể nhỏ bé rùng mình ưỡn lên.

" Đau...đau...mạnh lắm..." Kan trượt từ môi Beam xuống liếm lên đỉnh ngực cậu lần nữa.

Hai tay bị trói giơ cao quá đầu. Kan ngồi xuống. Anh dùng ánh mắt giận dữ nhìn bóng dáng nhỏ bé đang khóc.

" Tại sao cậu khóc? Cậu có ghê tởm bởi sự đụng chạm của tôi không?" Kan hỏi với giọng nghiêm khắc.

Beam nức nở và không nói gì. Kan dùng tay vuốt ve đùi trong của Beam và ấn vào lỗ nhỏ của Beam.

" Ôi..." Beam run rẩy khi bàn tay mạnh mẽ di chuyển, vuốt ve và ấn, cho đến khi cả hai chân của Beam run lên.

Lỗ nhỏ bắt đầu mở rộng do sự kích thích.

" Á..." Beam hét lên khi ngón tay thon dài của Kan bất ngờ xâm nhập vào một lỗ nhỏ mà không cho Beam chờ đợi.

Lực đè lên ngón tay khiến Kan nghiến răng. Mặt khác bắt đầu di chuyển mạnh dương vật của Beam.

" Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..." Kan di chuyển dương vật của Beam, cho đến khi đôi mắt ngọt ngào chớp chớp liên hồi.

Kan di chuyển những ngón tay dài của mình vào và ra khỏi lỗ nhỏ tình yêu của Beam, đồng thời di chuyển dương vật của Beam.

Cơ thể nhỏ bé căng ra khi cậu được nâng niu theo cả hai hướng.

" Ưm..." Beam rên rỉ không kìm chế được.

Các chuyển động của tay khiến cậu nhận ra rằng mình sắp được giải thoát. Kan như biết ý, đưa hai tay thoăn thoắt.

" Ưm..." Beam phóng thích dòng. nước tình tràn ngập lòng bàn tay và bụng chắc nịch của Kan.

Kan không chờ đợi, anh rút ngón tay ra và hứng lấy dòng nước tình yêu mà Beam đã bắn ra và bôi trơn vào lỗ nhỏ của cậu.

Anh nâng hông Beam lên và cởi khuy quần của cậu. Một thanh nóng đã sưng lên trong một thời gian ngay lập tức hướng về phía lỗ nhỏ ẩm ướt.

" Chết tiệt... đừng căng thẳng." Kan chửi thề trong cổ họng khi di chuyển đầu dương vật nhưng lỗ nhỏ tình yêu của Beam quá chặt.

" Hức... đau quá." Beam hét lên với giọng run run.

" Beam, nếu không muốn bị thương... đừng căng thẳng." Kan nói vì anh không giữ được. Anh muốn giải tỏa và trút giận.

Khi nghe những gì Kan nói, Beam hít một hơi thật sâu để cố gắng thư giãn.

Bạch!

Khi cơ thể bé nhỏ dần bớt co bóp, Kan mới thúc hẳn dương vật vào trong.

" Aaaaaaaaaaaaaaaa!" Beam sợ hãi hét lên, cơ thể cậu căng cứng vì đau.

" Ồ!" Kan rên lên đầy thỏa mãn khi dương vật được đi vào đến tận cùng.

Cơ thể Beam rung chuyển, cho đến khi Kan cảm nhận được điều đó. Anh nâng hông của Beam lên và có thể di chuyển hông của anh ra vào ngay lập tức, từ chậm đến nhanh... xây dựng sức mạnh và tốc độ.

Cho đến khi cơ thể Beam lắc lư khi va chạm. Tấm lưng êm ái bồng bềnh phía trên ghế xe do Kan đặt tay lên lưng và nhấc bổng lên.

Kan cúi xuống mút phần trên bầu ngực nhỏ của cậu và khi anh chạm đến hông cậu.

" A... Aaaa... Aaaa..." Beam rên rỉ, vừa đau vừa ngứa.

Tâm trí Beam lo sợ rằng ai đó sẽ nhìn thấy hành động đáng xấu hổ của mình với Kan lúc này, ở băng ghế sau của
một chiếc ô tô và vẫn ở nơi côngcộng.

Dù là góc khuất nhưng Beam vẫn sợ hãi.

" Chết tiệt... A..." Kan rên rỉ sung sướng khi lỗ nhì tình yêu của Beam mút chặt vào.

" Chặt quá..." Kan lầm bầm trong cổ họng.

Cốc cốc...

Tiếng gõ vang lên ngắt quãng. Với chiếc xe rung chuyển do va chạm, nếu ai đó nhìn thấy nó thì sẽ nghi ngờ gì về những gì đang diễn ra bên trong xe.

Beam cảm thấy có một cục u ở bụng khi Kan bị ngã. Beam cảm thấy rất rõ dương vật nóng bỏng của Kan đang chạm vào điểm nhạy cảm bên trong cơthể mình.

" Hừm... hự..." Kan khẽ rên rỉ, tăng tốc hông khi sắp ra vào.

Không có lời thoại hay lời chửi rủa nào, chỉ có tiếng rên rỉ của cả hai vang vọng bên trong xe.

" A... aaa..." Kan lắc lư một hồi. Trước khi cơ thể căng cứng phóng thứ nước tình yêu vào cơ thể Beam, cho đến khi bản thân Beam cảm thấy nóng khắp vùng bụng.

Kan úp mặt vào ngực Beam thở hổn hển, Beam cũng hít vào thở ra.

Hai mắt sưng đỏ, môi bị cắn nát.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Kan di chuyển dương vật ra bên ngoài. Sau đó, anh lấy khăn giấy để lau dương vật nóng của mình và đưa nó cho Beam.

" Lau cho sạch sẽ, mặc quần vào. Tôi sẽ đưa cậu về nhà." Kan cởi trói cho Beam nói.

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại phải trói thân hình nhỏ bé lại, dù biết rằng chắc chắn Beam sẽ không thể thoát khỏi anh.

Beam ngồi dậy và lau người với cơ thể run rẩy. Khi Beam mặc quần áo xong, Kan di chuyển xuống ghế lái và lái xe đi.

Beam vẫn đang khóc nức nở ở hàng ghế sau. Chàng trai trẻ nhặt những chiếc túi đựng đủ thứ chất đống trên ghế và cuộn tròn chúng trước ngực. Cậu dựa đầu vào kính chắn gió với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Kan liếc trộm bóng dáng nhỏ bé trong gương chiếu hậu, nhưng không nói gì.

Ngay sau đó Kan lái xe đến nhà Beam. Kan đỗ xe cách nhà một chút.

Ngay khi Kan đỗ xe và mở khóa cửa, Beam đã vội vàng mở cửa và nhanh chóng bước ra khỏi xe.

Cậu bé thậm chí không quay lại để nói chuyện với Kan. Beam chạy ra mở cổng và lập tức vào nhà.

Kan tuy nhiên không đi theo mà ngồi nhìn cho đến khi Beam bước vào nhà. Thế là anh lái xe về nhà.

Cơ thể bé nhỏ của Beam khi vừa vào nhà đã lập tức đi thẳng lên phòng. Những món đồ đã mua được để ở giữa phòng.

Thân hình bé nhỏ nhảy lên chiếc giường rộng, lại cắn gối khóc. Beam không muốn tiếng nức nở nặng nề của mình thoát ra.

Cơ thể câu rung lên vì khóc. Chỉ có tiếng nức nở thoát ra khỏi cổ họng Beam.
.
.
.

Buổi sáng.

Sau khi ngủ thiếp đi trong đêm qua, Beam thức dậy với đôi mắt sưng húp đỏ hoe.

Thân hình nhỏ bé loạng choạng đi tắm thay quần áo. Một dáng người nhỏ nhắn nhìn mình trong gương với vẻ mặt buồn bã trước khi chộp lấy chiếc áo khoác có mũ trùm đầu. Rồi cậu xách ba lô đi xuống nhà.

" Beam, nóng không? Tại sao em lại đội mũ trùm lên đầu?" Bee chào khi thấy em trai mình đội mũ trùm đầu đi tới.

" Beam đến tiệm trước nha, P'Bee." Beam không trả lời và lập tức rời khỏi nhà. Bỏ lại Bee đứng nhìn.

Beam chạy ra khỏi nhà vì không muốn ba mẹ và P'Bee nhìn thấy dấu vết mình khóc.

Beam gọi xe ôm trước nhà để chở đến tiệm làm tóc.

Vừa bước vào sảnh và cởi áo khoác, Beam đã phải khựng lại khi thấy Day đứng dậy và nhìn mình với  ánh mắt hung dữ.

Beam quên rằng Day đang ở trong tiệm.

" Đêm qua em đã khóc không?" Day nghiêm nghị hỏi.

" Ưm... Hự... Beam đau đầu quá." Beam nói trước nhưng cậu không biết rằng đôi mắt của Day đã khám phá cơ thể của Beam rồi.

Day nghiến răng nhìn Beam.

" Hãy nói chuyện trong văn phòng bây giờ." Day nói, trước khi đưa Beam đến văn phòng của mình.

Trái tim của Beam lỗi nhịp vì cậu không biết mình sẽ bị áp lực như thế nào trước Day.

" Ngồi xuống." Day nói.

Beam từ từ ngồi xuống ghế, cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Day.

" Chuyện gì đã xảy ra với cổ tay của em vậy?" Day hỏi, giọng anh dịu đi vì tức giận.

" ..." Beam im lặng, vì không tìm được cớ gì.

" Chuyện gì đã xảy ra với cổ tay của bạn vậy?!" Day hỏi to khiến Beam giật bắn người. Đôi mắt cậu lại đẫm lệ.

" Hức... Hức..." Beam nức nở, không dám nói cho Day biết sự thật. Ngay khi It mở cửa văn phòng của Day.

lt kinh ngạc nhìn Beam, bởi vì It thấy một tình huống khác với bình thường.

" Em muốn anh tức lắm phải không Beam?!" Day hét lên giận dữ khiến Beam im lặng, không chịu nói ra sự thật.

" Hừm... không có gì đâu..." Beam nức nở. 

Day lườm Beam nghiêm khắc.

" Day, mày phải để cho Beam bình tĩnh." lt vào giúp cậu.

" Nhìn em ấy này It!! Mày có thấy tình trạng của em ấy không? Tối qua khi tao đưa em ấy về nhà, em ấy không như vậy. Làm sao tao có thể bình tĩnh
được?!" Day lại hét lên.

" Mày phải hiểu, Beam không phải là Night! Beam có lý do riêng để không nói ra. Nếu có thể, em ấy đã nói với mày từ lâu rồi. Mày không thấy nó sao?" It cãi lại Day.

" Mày sẽ hiểu gì hả, It? Mày muốn hiểu điều gì với những người không thân thiết với mày? Mày không cần phải can thiệp vào những thứ như thế này." Day khịt mũi.

" Sao tao lại không hiểu? Kể từ khi tao gặp mày, tao hiểu những điều này rất rõ!!" It cãi lại khi nhìn Day. L

Beam bối rối nhìn hai người họ. Day dữ dội đứng dậy.

" Tao đang đi hút thuốc trước tiệm. Nói với chính em ấy đi. Nếu mày không muốn đếm, mày không cần phải đếm. Tao muốn làm mày bầm dập đến chết như mày muốn!!" Day vừa nói vừa bước đi ngay.

Beam chỉ nhìn anh với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

" Hức... Em đã làm anh... Em đã kéo anh vào vấn đề của mình." Beam hỏi, bị hấp dẫn bởi những lời của Day và It.

" Không Beam, đó là chuyện của bọn anh. Nếu em không muốn nói, em không cần phải nói. Đi rửa mặt và làm một số công việc đi." It nói. Beam gật đầu trước khi rời văn phòng của Day.

" Em khỏe không Beam? Chị thấy đầu Day giật giật." Belle chạy đến gặp Beam.

" Không có gì, để Beam đi rửa mặt trước đã." chàng trai trẻ nói trước khi quay đi vào phòng tắm.

Belle cũng có thể nhìn thấy dấu vết của Beam nhưng không hỏi về những dấu vết đó.

Sau khi rửa mặt, cậu bắt đầu làm việc. Beam cố gắng cư xử bình thường, thỉnh thoảng cậu cảm thấy hơi chóng mặt.

lt đến giúp trong tiệm và mời Beam nói chuyện. Hôm nay, Day và It cãi nhau. Cho đến khi Day lái xe ra ngoài.

Beam không có tâm trạng để hỏi quá nhiều, bởi vì trạng thái tinh thần của Beam cũng rất nặng nề. Khi đến giờ đóng cửa, Beam từ chối để Belle đưa cậu đi vì cậu đã làm việc không ngừng nghỉ cả ngày.

Hôm nay Kan không gọi cho Beam. Dáng người nhỏ bé lúc này vẫn chưa muốn nói chuyện với Kan. Beam bắt xe ôm trở về nhà. Cậu thấy Kan đang ngồi nói chuyện với chị gái ở sân trước.

" A... Beam về rồi à? Đến đây. Hôm nay P'Kan đi xem hàng ở Ratchaburi nên đã mua cho em một đống đồ ăn vặt." Bee gọi em trai mình.

Beam khẽ mím môi đứng nhìn Kan và Bee ngồi cách xa chỗ Beam đang đứng.

" Beam không được khỏe... Em đi tắm đi ngủ trước đã." Beam nói xong bước vào nhà ngay, để lại hai người ngồi nhìn nhau với những cảm xúc khác. nhau.

Beam chào ba mẹ đang ngồi xem TV trước khi đi lên phòng và khóa cửa ngay lập tức.

Một thân hình nhỏ bé ngồi yếu ớt bên mép giường. Cả ngày Beam cứ băn khoăn không biết có nên ngừng yêu Kan hay không.

Dù tim muốn ngừng đập nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Kan, cậu không khỏi rung động.

" Beam phải làm sao đây... để Beam có thể từ bỏ P'Kan..." Beam nói một mình, trước khi đi tắm để đi ngủ.

Cốc...cốc...

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng ngủ của Beam.

" Beam... ngủ chưa? Em bị ốm?" một giọng nói gọi.

Beam nằm bất động trên giường vẫn chưa ngủ nhưng cũng không đáp lại chị gái.

Beam không dám đối diện hay nói chuyện với Bee như thường lệ.

Khi thấy Beam không trả lời, Bee ngừng gọi. Rồi cô trở về phòng riêng.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại di động của Beam reo lên. Bóng dáng nhỏ nhặt lên và thấy đó là Kan đang gọi.

Beam nhấn nút tắt tiếng và tắt điện thoại di động. Lúc này Beam đã chán ngấy việc phải nặng lời với Kan rồi, vì Beam cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác
lẫn tinh thần.
.
.
.

Buổi sáng.

Hôm nay lại là một ngày Beam không có ở nhà ăn sáng, bóng dáng nhỏ bé đã đi thẳng đến tiệm.

Day không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào về Beam, điều này khiến Beam cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Vào buổi chiều, It muốn đi mua sắm. Sau đó, Day mời Beam ra ngoài và ăn gì đó cùng họ.

Ba người đến ăn ở MK. Day và It tranh cãi suốt thời gian đó, cho đến khi Beam thấy rằng It bắt đầu cảm thấy bị tổn thương. Vì vậy, cậu nghĩ đến việc mở một con đường để hai người nói chuyện một mình trước.

Lấy cớ để đi vệ sinh. Beam định đi dạo quanh trung tâm mua sắm trong 10 phút rồi quay lại.

Beam bước tới để xem các món đồ một lúc. Trước khi khựng chân lại khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Kan đang cùng chị gái đi mua sắm.

Kan dường như đã nhìn thấy Beam, nhưng Bee lại quay lưng về phía Beam, không thể nhìn thấy em trai mình. Beam nhanh chóng bỏ đi theo hướng khác, trước khi quay lại tìm Day và It tại cửa hàng MK.

Tít tít...

Tin nhắn từ điện thoại của Beam reo lên. Dáng người nhỏ bé bí mật nhặt nó lên và đọc nó. Bởi vì cậu không muốn Day bị nghi ngờ.

' Ăn xong đợi tôi ở bãi đậu xe phía sau. Tôi sẽ đưa chị gái của cậu về và sau đó tôi sẽ đến đón cậu.' _ Kan.

Khi đọc xong, Beam ngay lập tức trở nên căng thẳng. Cậu cảm thấy lo lắng vì không muốn nhìn thấy mặt Kan.

" Chuyện gì thế?" Day hỏi khi thấy vẻ mặt bối rối của Beam vì không thể ngồi yên.

" À không có gì, ăn thôi." Beam vội mời chuyển đề tài.

Khi ăn đến no nê, Beam nhất quyết không đợi Kan. Beam sau đó yêu cầu Day quay trở lại tiệm trước.

Dáng người nhỏ bé nhanh chóng bấm gọi điện thoại cho một người bạn thân khác.

[ Có chuyện gì vậy Beam?] một giọng nói trả lời điện thoại.

" Mày đến đón tao được không? Tao đang ở trung tâm mua sắm ngay bây giờ." Beam nói.

[ Ừm... Ok... Beam không đi làm à?] Phon hỏi ngược lại.

" Đến đón tao trước đi, tao sẽ nói chuyện với mày sau." Beam vội vàng nói.

[ Được rồi, đợi chút.] Phon cũng nhận ra triệu chứng của bạn thân nên cúp máy và lập tức đi tìm Beam.

Khi Beam đợi Phon, cậu cố gắng nép vào một góc để những chiếc ô tô đi vào trung tâm thương mại không nhìn thấy cậu.

Beam sợ rằng Kan sẽ nhìn thấy mình khi anh lái xe đến trung tâm mua sắm.

" Phon!" Beam gọi cậu bạn đang chuẩn bị xuống xe.

Phon lập tức tấp xe vào lề đường.

" Có chuyện gì vậy Beam?" Phon lo lắng hỏi.

" Tao sang nhà Phon một lát nhé." Beam nói và Phon gật đầu đồng ý.

Beam ngay lập tức ngồi ở phía sau, trong khi Phon lái xe.

Điện thoại di động của Beam lại reo.

"Mày không nghe điện thoại hả Beam?" Phon hỏi vì cậu đã nghe thấy tiếng động từ nãy giờ rồi.

"..." Beam im lặng, không trả lời. Vì số gọi đến là số của Kan.

Phon thấy bạn mình im lặng không hỏi thêm câu nào. Phon đưa Beam về nhà mình.

Beam đến bày tỏ lòng kính trọng với mẹ của Phon trước khi ngồi vào chiếc bàn đá hoa cương trước nhà.

" Beam, có chuyện gì vậy?" Phon hỏi khi thấy biểu hiện của bạn mình không được tốt cho lắm.

" Không có gì... mà Phon ơi, P'Audi còn theo Phon không?" Beam lập tức đổi chủ đề.

Nghe đến cái tên Audi, Phon khựng lại một chút trước khi cau mày.

" Lão tán tỉnh con rắn đó hả? Anh ta đến nhà tao suốt mày biết không? Tao không biết làm thế nào anh ta biết tao sống ở đây. Trước đó, tao đã cố gắng ngăn anh ta không vào nhà tao." Phon tức giận nói.

" P'Audi đến nhà mày thật à? Vậy mày đã làm gì?" Beam hỏi.

" Tao nên làm gì? Anh ta quay lại gặp tao và thậm chí còn giúp mẹ tao ủi quần áo. Anh ta không những đến mà còn kết bạn với mẹ tao nữa. Anh ta như thế làm tao phát ốm." Phon nói với giọng mệt mỏi.

Beam khẽ mỉm cười, bởi vì cậu không nghĩ những người như Audi lại sẵn sàng làm nhiều như vậy.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại di động của Beam lại reo. Chỉ là lần này không phải số của Kan mà là số của Belle.

" Dạ, P'Belle." Beam trả lời cuộc gọi.

[ Em đang ở đâu, Beam?] Belle hỏi.

" Ưm... ở nhà một người bạn." Beam nhẹ nhàng nói.

Cậu biết mình nghỉ việc để đến nhà bạn chơi, nhưng điều đó thực sự cần thiết.

[ Bạn nào?] Belle hỏi lại.

" Ai'Phon, P'Belle bị sao vậy?" Beam hỏi ngược lại vì giọng của Belle không được hay cho lắm.

[ Hôm nay em có thể nghỉ một ngày với Nong Phon. Em không cần phải quay lại tiệm.] Belle đáp lại khiến Beam cau mày khó hiểu.

" Tại sao? P'Belle có giận Beam không? Beam xin lỗi. Beam không muốn bỏ công việc." Beam vội đáp, vì cậu sợ Belle giận mình.

[ Không phải đâu. Vừa rồi Khun Kan tìm Beam. Có vẻ như cậu ấy đã giận ai đó từ mười kiếp trước. Khi chị nói rằng Beam vẫn chưa quay lại tiệm, cậu ấy đã xông vào trong.] Belle vừa nói vừa miêu tả.

" Và... thực sự... à... anh ấy có hỏi gì nữa không?" Beam hỏi lại Belle.

[ Cậu ấy không hỏi nữa, nhưng cậu ấy vẫn đỗ xe bên tiệm. Thật tốt là chị đã ra ngoài và nhìn thấy nó trước.] Belle đáp lại.

Điều đó khiến Beam choáng váng, cậu không nghĩ rằng Kan sẽ đợi mình ở sảnh.

" Cảm ơn P'Belle rất nhiều. Chờ một chút, Beam sẽ đi về sớm. Để em ngồi xuống nói chuyện với Phon trước đã." Beam nói.

[ Ờm... nếu có chuyện gì khẩn cấp xảy ra, hãy gọi cho chị.] Belle lo lắng nói.

" Dạ." Beam đáp trước khi cúp máy.
Phon nhìn Beam nghi ngờ.

" Có chuyện gì với Beam vậy? Sao mặt mày nhợt nhạt thế? Mày đã bị P'Belle mắng à?" Phon hỏi.

" Ồ, không có gì nghiêm trọng đâu. Và Graf có gọi cho Phon không?" Beam hỏi.

Phon khẽ thở dài, vì biết Beam lại chuyển chủ đề.

" Cậu ấy gọi hôm chúng ta đi ăn kem. Sau đó, cậu không gọi nữa." Phon đáp lại, trước khi tiếp tục ngồi nói chuyện với Beam.
.
.
.
" Kan... Tao đã tìm thấy cậu bé của mày, em ấy đang ở nhà Nong Phon của tao." Audi đang ngồi trên chiếc ô tô đậu trước nhà Phon nói chuyện với bạn mình thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn mà bạn mình tìm kiếm đang ngồi nói chuyện.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro