Chương 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 17:

"Em tắm xong rồi." Giọng Beam vang lên khiến Kan đang ngồi nhìn ra ban công quay lại nhìn cậu. Trước khi anh hài lòng khi thân hình nhỏ nhắn mặc bộ quần áo anh đã mua cho cậu.

"Đầu có đau không? Có cảm thấy choáng váng không?" Kan hỏi trước.

"Không ạ." Beam trả lời. Kan nhìn là có thể phát hiện Beam có nói dối hay không vì anh không muốn cậu thanh niên lại sốt.

"Chắc chắn?" Kan hỏi lại.

"Chắc chắn rồi... Beam, em thực sự ổn." chàng trai trẻ nói rồi Kan gật đầu.

"Chúng ta đi ăn bên bờ biển đi, nhưng đừng xa quá vì em vẫn chưa khỏe lắm, được chứ?" Kan nói.

"Ừm." Beam trả lời với một nụ cười. Beam cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Kan lo lắng cho mình. Kan đưa Beam đi ra biển. Họ đi dưới bóng mát của những cây sầu đâu và những rặng dừa xen kẽ nhau. Có một số du khách nước ngoài đi bộ trong khu vực.

“Beam, chờ đã." giọng Kan gọi chàng trai trẻ đang đi bộ ngắm nhìn những con sóng xô bờ. Beam dừng bước và ngạc nhiên quay lại. Khi cậu nhìn thấy Kan đang đi về phía một chỗ bán các loại mũ khác nhau. Beam đi về phía Kan nhanh nhất có thể. Kan cầm một chiếc mũ rộng vành và đưa tiền cho người bán hàng.

" P'Kan có nóng không?" Beam hỏi khi thấy Kan mua chiếc mũ. Nhưng mà, trong lòng cậu lại thầm cười một tiếng. Bởi vì chiếc mũ thiên về phong
cách nữ tính.

"Ai bảo mua cho anh? Đội vào đi. Nắng nóng hơn rồi." Kan đội mũ cho Beam nói. Dáng người nhỏ bé nhìn dáng người cao lớn đang đội nón cho mình khiến tim cậu xao xuyến. Mặt cậu lập tức đỏ bừng.

"Sao vậy?" Kan hỏi khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trước mặt.

"Ồ... không... nhưng, Phi Kan... cái mũ này là..." Beam nhẹ nhàng nói.

"Sao?" Kan hỏi lại.

“Đó là mũ của phụ nữ phải không?”  cậu thanh niên nhỏ nhẹ nói vì sợ Kan sẽ giận.

" Hả, không có cái nào dành cho nam cả. Anh chọn cái có vẻ đơn giản nhất rồi." Kan cười nhẹ nói vì anh nghĩ rằng Beam không muốn chiếc mũ mà anh mua cho cậu. Nhưng thực sự thì cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi anh cầm chiếc mũ của phụ nữ.

"Nhưng anh nghĩ nó rất hợp với Beam, em dễ thương mà." Kan nói khiến Beam phải dừng lại khi cậu được khen, nó khiến mặt cậu lập tức đỏ bừng. Đôi môi mỏng của cậu mím lại và đầu cậu hơi nghiêng.

"Có chuyện gì vậy? Ngẩng đầu lên nào." Kan nói với giọng nghiêm nghị. Nhưng Beam không nhìn lên. Beam bắt đầu đá cát bằng chân. Cho đến khi Kan phải hếch cằm. Kan hơi sững sờ khi thân hình nhỏ nhắn nở nụ cười tươi với anh với khuôn mặt tái nhợt. Chàng trai ngay lập tức quay lưng lại với Kan.

" Beam...Beam không có việc gì đâu, Phi Kan." Beam nói. Kan nhếch mép cười.

"Lại đây." Kan trầm giọng nói khiến Beam dần hướng về phía Kan vì sợ Kan giận.

"Hãy nói cho anh biết em đang cười cái gì." Kan nói với một nụ cười nhẹ nhàng. Điều này khiến Beam cảm thấy thoải mái khi thấy Kan không có vẻ gì tức giận vì cậu vừa quay lưng lại với anh.

“À...à...à.." cậu càng cố nói, mặt cậu lại dần dần đỏ lên

"À..." Kan hỏi lại.

''Chà... Phi Kan nói với Beam rằng em trông rất dễ thương." chàng trai trẻ nói một cách ngọt ngào. Nhưng Kan có thể nghe thấy rõ ràng, nó cho thấy rằng Beam đang cười và cảm thấy xấu hổ vì Kan đã khen cậu.

" Phi Kan chưa bao giờ để ý đến Beam trước đây." chàng trai trẻ nói trong khi tránh ánh mắt của Kan.

"Đứa trẻ ngốc, ừm ... em có thể đi dạo." Kan nói trước khi nắm lấy eo Beam để đi dạo cùng cậu. Nhưng chỉ trong chốc lát, lúc này cậu bé khờ khạo đã chạy nhảy tránh những đợt sóng biển xô vào bờ với nụ cười thật tươi.

"Beam, đừng ra ngoài nắng quá nhiều." Kan nói. Chàng trai quay lại nhìn bóng dáng cao lớn trước khi mỉm cười.

" Beam đã có mũ rồi." cậu thanh niên chỉ vào chiếc mũ mà Kan mua cho cậu. Kan chỉ gật đầu và mỉm cười.

" Rầm, cẩn thận!" Kan vô cùng bất ngờ khi cậu thanh niên vừa quay sang nói chuyện với mình lúc nãy lại vấp chân xuống cát, giả vờ lộn ngược.

"Ối!" Beam kêu lên ngạc nhiên. Cậu biết mình sắp ngã ngửa ra sau vì không còn gì để bấu víu. Kan cũng ở quá xa để có thể đỡ được cậu.

Đột nhiên!

Chàng trai nhắm mắt khi có vòng tay ôm eo khiến Beam phải cười thật tươi vì tưởng đó là Phi Kan.

"Tất nhiên, em đã nghĩ..." chàng trai mỉm cười nói trước khi mở mắt ra để nhìn người đang ôm eo mình, nhưng cậu dừng lại khi người đó không phải
Kan như cậu nghĩ lúc đầu.

Đột nhiên!

Thân hình nhỏ bé được một người đàn ông khác kéo vào lòng.

"Có chuyện gì vậy Beam?" Kan lo lắng hỏi.

" Không. Beam không sao, ừm... " Beam quay lại nhìn người còn lại đang đứng đó mỉm cười. Kan cũng nhìn chàng trai trẻ trước mặt mình.

"Cảm ơn vì đã giúp tôi." Beam cảm ơn người kia.

"Yên tâm, không có gì đâu." Người kia cười nói.

"Cảm ơn." Kan nói với một cái cúi đầu nhẹ. Trước khi nắm lấy cánh tay của Beam và bước vào bóng cây.

"Tại sao em không cẩn thận hơn hả Beam!... Điều gì sẽ xảy ra nếu em thực sự ngã đây?" Kan nói với giọng trách móc. Làm khuôn mặt của Beam cúi xuống ngay lập tức.

"Em xin lỗi." Beam nhẹ nhàng nói với một chút áy náy khiến Kan nhận ra rằng anh lại vô tình hét vào mặt Beam. Vì thế, anh chỉ biết thở dài để kìm nén cảm xúc.

"Phi Kan." Beam gọi anh.

"Sao vậy?" Kan hỏi.

"Chúng ta về nghỉ ngơi đi." Thanh niên lại nói. Kan cau mày bối rối.

" Sao lại vội vã trở về như vậy? Không phải muốn đi dạo sao?" Kan hỏi lại.

" Beam không muốn Phi Kan lo lắng. Beam rất vụng về, em sẽ bị thương và P'Kan sẽ khó xử." chàng trai chân thành nói. Cậu sợ Kan sẽ giận vì sự vụng về của mình. Mặc dù Kan rất tốt với cậu nhưng Beam vẫn sợ cách cư xử thô lỗ của Kan.

"Ai bảo Beam là rắc rối?" Kan hỏi với giọng nghiêm nghị khiến Beam hoàn toàn không dám nhìn vào mặt Kan nên cứ cúi gằm mặt xuống, mắt bắt đầu nóng lên.

"Haizz." Kan thở phào nhẹ nhõm trước khi ôm lấy thân hình bé nhỏ với khuôn mặt ngọt ngào giấu trong lồng ngực rắn chắc của mình.

"Là do anh lo lắng đấy biết không?" Kan hạ thấp giọng nói. Beam gật đầu dứt khoát. Những giọt nước mắt giờ đã lăn dài trên má cậu. Đôi tay mảnh khảnh giờ đã ôm ngược lại Kan.

( Rin: tự dưng Kan dịu dàng quá tui khum quen ಥ⁠‿⁠ಥ)

"Nhưng ngay cả khi Beam bị ngã, bị thương hay có chuyện gì xảy ra, anh cũng không nghĩ việc chăm sóc Beam là khó khăn. Nhưng Beam tốt hơn hết là em nên cẩn thận, em có hiểu anh đang nói gì không?" Kan giải thích.

"Huhu... em hiểu rồi." chàng trai nức nở nói. Kan đẩy cậu bé một cách cẩn thận.

''Vậy sao em lại khóc... hửm? Anh có nói gì đâu." Kan nói, dùng ngón tay lau nước mắt trên má cậu.

"Beam sợ... hức... sợ Kan lại nổi giận... hức." chàng trai trẻ nói khiến Kan phải tự kiểm điểm lại mọi việc mình đã làm. Anh đã làm những điều tàn nhẫn với chàng trai trẻ trước mặt mình, và tất cả những điều này khiến Beam sợ anh.

"Anh không giận, anh không giận gì cả, anh chỉ lo lắng thôi. Đừng khóc nữa." Kan nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé lần nữa, tay anh đặt trên đầu Beam khiến Beam cảm thấy nhạy cảm và ấm áp hơn. Cậu khi từ từ nguôi đi tiếng nức nở. Khi thấy Beam ngừng khóc, Kan lại đẩy thân hình bé nhỏ ra rồi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Beam. Mắt và mũi của thân hình nhỏ bé hơi đỏ lên vì khóc.

"Khóc thế mà sốt lại thì đừng trách anh." Kan nói.

" Beam không khóc nữa... Beam không khóc nữa đâu." chàng trai vội nói vì sợ bản thân sẽ bị ném xuống biển. Kan cười nhẹ.

"Được rồi, được rồi, ngồi đó đi." Kan nói với Beam trước khi ngồi xuống chiếc ghế dài dưới bóng cây trong khu nghỉ dưỡng.

"Ngồi xuống đợi anh một lát." Kan nói.

"Anh đi đâu?" Beam hỏi.

“Anh đi mua nước dừa cho em uống nhé?” Kan hỏi, Beam gật đầu ngay.

"Được, anh đem dừa chặt ra trước được không?" Beam hỏi ngập ngừng.

"Hoặc... anh có thể bổ nó theo cách anh muốn. Tùy P'Kan." Beam nói lại.

"Beam, bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây. Anh đã nói với em rằng anh sẽ rất tốt với Beam nếu Beam là một cậu bé ngoan, và bây giờ Beam là một cậu bé ngoan. Bất cứ điều gì em muốn, em đều có thể nói với anh, em hiểu không? Đừng sợ anh tức giận, miễn là những thứ anh làm cho em được thì anh đều sẽ làm, được không?" Kan nói khiến Beam mỉm cười một chút.

"Ừm." Beam trả lời.

"Vậy em có thể uống nước dừa và ăn một ít đồ ăn nhẹ không?" Beam hỏi xin xin thêm đồ, Kan mỉm cười.

"Được, ngồi đây đợi anh, đừng đi dạo, nóng lắm, đừng đi đâu, hiểu chưa?" Kan ra lệnh.

"Dạ." Beam trả lời với một nụ cười. Sau khi Kan rời đi, chàng trai trẻ nhìn theo tấm lưng rộng của anh, vì cậu cứ ngỡ mình đang mơ, cậu không nghĩ rằng Kan lại hành động như vậy.

"Nếu Phi Kan không có P'Bee, mình có thể ở bên cạnh anh ấy, phải không? Phi Kan cũng có thể yêu Beam." chàng trai trầm giọng nói sau khi quay đầu nhìn ra biển trước mặt. Có những đợt sóng vỗ vào bờ một cách định kỳ, điều này khiến cậu cảm thấy bình tĩnh. Người duy nhất có thể thay đổi và trở nên nguy hiểm.

"Phi Kan giống như biển vậy." Beam khẽ thì thầm trước khi bỏ mũ ra vì thấy mình đang ngồi dưới bóng cây.

"Tại sao em lại ở một mình? Phi của em đi đâu rồi?" một giọng nói gọi cậu khiến Beam quay lại nhìn và nhận ra đó chính là anh chàng đã cứu cậu lúc trước.

"Ừm...à...Phi Kan đi mua nước." Beam đáp, nhưng cậu cũng không phản đối việc người trước mặt cho rằng Phi Kan là anh trai Beam, vì Beam vẫn chưa biết họ có quan hệ gì.

"Em ở lại đây à?" Bên kia chính thức hỏi cậu.

" Hả...nhà đằng kia...ờ...anh..." Beam muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết phải gọi người kia như thế nào.

"Tên anh là Miles, em có thể gọi anh là P'Miles." chàng trai trẻ nói.

" Ừm...em tôi là Beam, và P'Miles có ở đây không?" Beam hỏi một cách lịch sự vì người kia đang nói chuyện lịch sự. Ngoài ra, anh ấy là người đã cứu Beam

" Anh đang ở khu nghỉ dưỡng này.” Miles chỉ vào khu nghỉ dưỡng phía sau Beam.

"Ồ... ha... ừm... cảm ơn vì đã đỡ em lúc nãy." Beam lại nói.

"Không có gì." Miles trả lời với một nụ cười.

Beam chỉ cười, cậu không biết tại sao mình lại nói chuyện với người đó, Beam sợ Kan quay lại sẽ không hài lòng.

"Em đã bị anh trai mắng à?" Miles hỏi. Anh đang đứng trong khi Beam đang ngồi.

"Ồ...sao vậy ạ?" Beam bối rối hỏi.

"Anh thấy Beam khóc nên anh tưởng em bị anh trai mắng đúng không?" Miles hỏi lại khiến Beam biết rằng Miles đang theo dõi mọi thứ.

"Ừm, một chút." Beam nhẹ nhàng trả lời.

"Có chuyện gì vậy?" một giọng trầm vang lên. Điều này khiến Beam có chút bất ngờ trước khi cậu nhìn Kan với ánh mắt run rẩy, vì cậu sợ Kan sẽ không hài lòng khi thấy mình nói chuyện với người đàn ông khác.

"Ừm... Phi Kan... Ờ... đây là..." Beam định giải thích cho Kan, người đang cầm những thứ Beam muốn ăn với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi cũng đang ở đây, tôi định vào phòng nhưng thấy Nong Beam ngồi một mình nên tôi dừng lại hỏi em ấy xem có chuyện không." Miles trả lời. Kan liếc nhìn Beam một chút trước khi bước tới và ngồi cạnh cậu.

"Không có gì, cảm ơn vì đã quan tâm." Kan trả lời.

"Vâng, vậy tôi sẽ đi trước." Miles nói với Kan trước khi nhìn Beam với một nụ cười.

"Tôi đi Beam trước, gặp lại sau " Miles nói sau khi rời đi. Beam ngồi bật dậy, đôi mắt cậu nhảy múa khắp nơi vì sợ Kan sẽ cưỡng hiếp mình lần nữa, vì khi nhìn thấy cậu đi cùng Day, Kan đã rất tức giận khi thấy cậu ở gần người khác.

"Phi Kan.... Beam..." giọng cậu run run.

"Bây giờ em có phải là một cậu bé ngoan không?" Kan hỏi.

''Vâng.... Beam là một cậu bé ngoan, P'Kan." chàng trai trẻ ngay lập tức trả lời.

"Vậy thì đừng giả vờ khóc nữa. Anh vẫn chưa nói gì cả." Kan nói.

''Thật...thật sao?...P'Kan không tức giận khi Beam nói chuyện với Phi Miles chứ?" Beam phản hồi nhanh chóng.

"Anh không giận, anh chỉ tự hỏi em đang nói về cái gì thôi." Kan trả lời.

"Vậy... làm sao em biết tên của anh ta?" Kan tò mò hỏi, bất chấp sự tức giận của mình khi quay lại vì thấy chàng trai trẻ kia đang đứng đó nói chuyện với Beam. Lúc đầu, anh muốn bước tới và kéo Beam đứng dậy và đưa cậu vào nhà để nghỉ ngơi, nhưng anh đã dừng lại và bình tĩnh lại một lúc trước khi đi về phía họ.

"Anh ấy đi đến trước và giới thiệu bản thân, vì vậy Beam phải tự giới thiệu." chàng trai trẻ nói để Kan hiểu rằng cậu không cố gắng tán tỉnh bất kỳ ai.

“Ồ, được rồi, đây, anh mua nước dừa cho em này.” Kan nói, cầm trái dừa đã được chặt ở trên lên để cắm ống hút vào. Beam quan sát thái độ của Kan trước khi nở một nụ cười rồi nắm lấy anh khi thấy Kan không giận mình.

"Cảm ơn." Beam nói trước khi đưa lại cho Kan.

"Sao vậy?" Kan bối rối hỏi tại sao cậu lại đưa nó cho mình.

"Phi Kan đi mua cho Beam rồi. Chắc anh mệt rồi. Uống trước đi." Beam nói vì Kan chỉ mua một quả. Kan kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ trước khi cúi xuống và hút nước dừa qua ống hút trong khi Beam đang cầm nó, cứ như thể Beam đang cho Kan uống vậy. Beam trở nên nhợt nhạt trong giây lát.

" Hừm... rất sảng khoái." Kan nói sau khi nếm thử nước dừa. Beam cười thật tươi khi tiếp tục uống nước dừa. Kan lấy một viên kẹo mua ở cửa hàng và đưa cho Beam. Chàng trai cảm động và cầm lấy kẹo. Kan ngồi xuống nhìn cậu thanh niên đang ngồi thoải mái ăn vặt. Trước khi món tráng miệng được chuyển đến môi Kan.

"Phi Kan, ăn thử đi, ngon lắm. Mùi của Tan đấy." chàng trai nói.

( Tên đầy đủ của món này là Tan ta nod bo ran, là một món tráng miệng của Thái Lan.)

"Ngọt quá, nó có mùi như đường." Kan nói.

"Phải, nhưng dạo này không nhiều người làm như vậy. P'Kan thử đi rồi sẽ biết." người thanh niên thúc giục. Kan cúi xuống nếm thử vị ngọt mà Beam đã đút cho mình, giả vờ cắn những ngón tay thanh tú của Beam khiến cậu thanh niên lần nữa đỏ mặt.

"Ừm...mùi khá thơm." Kan mỉm cười trả lời.

Beam nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và tiếp tục ăn, bởi vì cậu cảm thấy tim mình đập thình thịch mỗi khi nhìn thấy Kan cười với mình. Cả hai uống nước dừa và ăn vặt cùng nhau. Beam đút Kan ăn định kỳ cho đến khi Kan thu dọn mọi thứ và vứt vào thùng rác gần đó.

"Chờ chút, chúng ta về phòng đi. Lát nữa ra ngoài ăn trưa, nắng nóng hơn rồi." Kan nói với Beam khi thấy nắng gắt hơn trước. Beam về phòng cùng Kan, cả hai nằm trên giường xem TV một lúc, Kan nằm xuống ôm lấy cậu thanh niên.

"Em có muốn ăn một cái gì đó đặc biệt không?" Kan hỏi Beam khi họ đang nằm xem TV.

"Em muốn ăn tôm." Beam nói vì cậu thấy rằng Kan đã cho phép cậu đưa ra một số yêu cầu. Vì vậy, Beam nói với anh những gì cậu muốn ăn.

"Được, anh dẫn em đi ăn." Kan trả lời, thế là Beam đang được Kan ôm từ phía sau, cậu quay sang nhìn anh, Kan khẽ nhướng mày.

" Chúng ta có thể ăn salad trứng và cua móng ngựa không? Beam đã từng ăn món này ở nhà, nó rất ngon. Beam muốn ăn thêm món đó nữa." Beam nói. Đôi mắt cậu lấp lánh khi cậu nói về những gì cậu muốn ăn.

"Ừm...được thôi." Kan trả lời khiến Beam cười toe toét và làm vẻ mặt băn khoăn không biết nên ăn gì. Kan nhìn bóng dáng nhỏ bé mà mỉm cười.

Bây giờ, Beam đã thoải mái hơn. Kan hôn lên trán Beam và giữ nó ở đó một lúc. Đôi mắt Beam nhìn Kan đầy nghi ngờ.

"Là bé ngoan thì sẽ có có phần thưởng, em phải mãi mãi là bé ngoan, biết không?" Kan nói khiến Beam mỉm cười một chút.

" Ừm... Beam sẽ là bé ngoan cho Phi Kan." chàng trai trả lời và di chuyển qua lại trên bộ ngực to lớn của Kan khi anh ôm cậu, nhưng không ai biết điều gì, bây giờ hai người họ đã bí mật có những suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.
.
.
.
“Ồ, tôm to thật đấy, Phi Kan." giọng chàng trai hào hứng vang lên khi một đĩa lớn hải sản nướng được dọn ra bàn, sau khi cả hai rời phòng đi tìm bữa trưa. Kan đưa cậu đến một nhà hàng có bầu không khí tốt cạnh bãi biển, khi ở trong xe, Beam nhìn thấy điện thoại của cậu và của Kan. Nhưng Beam không quan tâm, nhưng cậu muốn hỏi...

"Anh đã gọi nó, vì vậy em phải ăn tất cả." Kan nói.

" Phi Kan nên giúp Beam ăn. Ừm... Phi Kan... em..." Beam định hỏi.

Kan cười nói: "Anh đã gọi rồi, em cũng đừng sợ ăn không hết."

Beam được phục vụ món salad và mọi thứ cậu muốn ăn. Đôi mắt của chàng trai trẻ mở to với sự hài lòng.

" Cảm ơn, Phi Kan." Beam vui vẻ nói.

"Phần thưởng của anh là gì?" Kan hỏi, khuôn mặt Beam bối rối.

" Phần thưởng gì ạ?” Beam hỏi.

"Khi Beam còn là một cậu bé ngoan, anh đã trao giải thưởng cho Beam. Bây giờ điều đó tùy thuộc vào anh. Beam có thưởng cho anh không?" Kan vừa nói vừa chỉ vào má mình. Điều này khiến Beam ngay lập tức hiểu ý của Kan. Đôi má bừng sáng, chúng rực rỡ như một mùa hè rực rỡ.

" Nhưng ở đây... hừm." Beam quay đầu nhìn xung quanh, có rất nhiều người đang ngồi ở đó. Nhưng không ai chú ý nhiều đến các bàn khác.

"Không thể cho anh sao?" Kan hỏi với cái miệng hơi mím lại. Trước khi Beam vươn tới và hôn lên má Kan.

“Cảm ơn.” người thanh niên đã hấp thụ mùi hương từ má Kan nói. May là hai người ngồi cạnh nhau nên Beam không cần phải đứng dậy hôn má Kan để thu hút sự chú ý.

"Ha..." Kan cười khúc khích trước khi bắt đầu ăn, Beam cảm thấy xấu hổ. Cậu không dám nói gì cho đến khi tôm được bóc vỏ và dọn ra đĩa.

"Anh đang làm gì thế?" Beam ngạc nhiên hỏi.

"Em không muốn anh bóc tôm cho em sao?" Kan trả lời khiến Beam nghĩ rằng cậu không mong đợi điều này từ anh.

"Cảm ơn... Vậy thì em cũng sẽ đút cho Phi Kan ăn." Thanh niên nói vì đến thời điểm này Kan đã chiều chuộng cậu rồi. Vì vậy, câuk cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chiều chuộng anh. Beam
dùng nĩa gắp món mực nướng trong đĩa đưa cho Kan, dáng người cao lớn mở miệng nhận lấy. Hai người thay phiên nhau đút cho nhau ăn, cho đến khi hết sạch thức ăn.

"Em no rồi." Beam mỉm cười nói.

"Anh không no, anh không biết phải làm gì." Kan nói đùa khi quay lại nhìn đống vỏ tôm mà anh đã bóc.

“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?” Beam hỏi.

"Đợi đã, chúng ta đi dạo xem đồ trên bãi biển trước nhé? Đi bộ rồi về chỗ ở. Buổi tối anh dẫn em đi dạo phố đi bộ. Nhưng mà, em có muốn đi bộ không?" Kan nói với cậu kế hoạch mà anh đã lên. Trước khi hỏi Beam, anh nghĩ rằng hình dáng nhỏ bé vẫn chưa hồi phục.

"Em đi được, Beam đã ổn rồi." Chàng trai trẻ vội vàng đáp lại bằng mong muốn được đi của mình.

" Cho nền, anh đồng ý." Kan trả lời trước khi gọi nhân viên thanh toán. Sau đó, họ cùng Beam đi bộ đến cửa hàng lưu niệm.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro