Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 18:

Kan đưa Beam đi xem những thứ được bán dọc theo bãi biển một lúc.

"Muốn cái gì không?" Kan hỏi.

"Không ạ." Beam trả lời với một nụ cười.

"Vậy thì tốt hơn là chúng ta nên quay trở lại phòng của mình." anh nói.

"Anh về vội thế ạ? Chúng ta vẫn có thể đi bộ mà." Beam nói với giọng cầu xin.

"Tối nay anh không muốn đi bộ nữa. Tốt hơn hết là nên quay lại và nghỉ ngơi thôi." Kan nói, sợ rằng Beam sẽ không thể đi được nữa.

"Được rồi ạ." chàng trai miễn cưỡng nói, vì cậu không muốn Kan nổi giận. Vì vậy, cậu đi bộ trở lại.

"À, hẹn gặp lại " một giọng nói chào. Hàng ngàn người đi bộ. Kan khẽ nhíu mày.

"Ưm... ha." của Beam

"Em đến để đi dạo à?"' Miles hỏi, trong khi Beam nở một nụ cười ngọt ngào.

"Vâng, chúng tôi sẽ trở lại đây." Kan trả lời, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay Beam suốt thời gian

"Tôi quên giới thiệu bản thân. Tên tôi là Miles. Rất vui được gặp cậu." Miles nói với Kan vì Miles đã biết tên của Beam. Kan nhìn Miles chằm chằm vì anh đang nghĩ xem người trước mặt họ muốn gì.

" Phi Kan." Beam nhẹ nhàng nắm tay Kan khi thấy Kan không trả lời Miles.

" Tôi tên là Kan, rất vui được gặp. " Kan trả lời một cách lịch sự.

"Được rồi... Vì vậy, chúng ta sẽ ở đây phải không? Đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện." Miles hỏi.

"Vâng, chúng tôi sẽ trở lại." Kan trả lời ngắn gọn. Miles nhìn Beam

"Vậy ngươi tối nay có định đâu không?" Miles thắc mắc

"Phi Kan sẽ đưa em đi dạo qua đường dành cho người đi bộ." Beam mỉm cười trả lời trước khi Kan lườm cậu khiến Beam có chút sững người.

"Chúng tôi đi trước." Kan trầm giọng nói trước khi kéo Beam đi theo mình. Về phần Beam, cậu chỉ có thể mỉm cười với Miles.

''Phi...Phi Kan...chậm một chút...Beam không đi được." cậu thanh niên nói với Kan bằng giọng hụt hơi, Kan đi vội vàng với đôi chân dài khiến Beam phải chạy theo sau bởi vì độ dài chân của họ không giống nhau cho đến khi họ lên xe. Kan thả tay ra và quay lại nhìn Beam.

" Phi Kan...?" Beam nhẹ nhàng gọi tên người cao lớn khi thấy Kan có vẻ mặt không hài lòng.

"Tại sao Beam phải nói cho hắn ta biết chúng ta sẽ đi ở đâu?" Kan hỏi với giọng trầm ấm chứ không gay gắt như thường lệ. Điều này khiến Beam cảm thấy sợ hãi trong lòng.

"À... Anh ấy hỏi em " Beam thành thật trả lời trước khi nắm lấy cánh tay của Kan.

"Phi Kan, anh giận Beam sao?... Beam, em xin lỗi... Beam không biết là P'Kan không muốn nói cho anh ấy biết." chàng trai khàn giọng nói. Kan vò đầu một chút sau khi hít một hơi nhẹ.

"Được rồi, chúng ta hãy quay trở lại nhà nghỉ." Kan nói trước khi đi về phía xe. Còn Beam thì chỉ biết cúi mặt mở cửa ngồi cạnh Kan. Suốt quãng đường về khách sạn, không ai trong họ nói chuyện. Beam không dám hỏi nhiều vì sợ Kan không hài lòng. Về đến nhà, Beam im lặng bước vào phòng ngủ. Kan đang ngồi trong phòng khách để bình tĩnh lại trước vì anh đang bùng nổ trong sự thất vọng. Beam bước tới và ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh cửa ban công. Một dáng người nhỏ bé ngồi dậy và nhìn ra bãi biển với đôi mắt dữ tợn. Một lúc sau, Kan mở cửa ra thì thấy một dáng người nhỏ bé đang ngồi nhìn ra ngoài. Anh phải hít một hơi thật sâu khi nhận ra mình chính là nguyên nhân khiến Beam ngồi như vậy.

Đột nhiên!

Cái vuốt ve mạnh mẽ sau lưng khiến Beam hơi giật mình, trước khi quay đầu lại nhìn Kan.

"Em đang nhìn gì đó?" Kan khẽ hỏi.

"Không, không có gì... em chỉ đang ngắm cảnh thôi." Beam nhẹ nhàng trả lời. Kan dịu dàng hôn lên đầu chàng trai trẻ.

"Xin lỗi đã làm phiền em." Kan nói khiến Beam choáng váng. Cậu không nghĩ Kan biết cách xin lỗi.

"Ồ.....Được rồi...đó là lỗi của Beam vì đã khiến P'Kan cảm thấy không hài lòng." chàng trai trẻ nói với giọng trầm.

"Anh sẽ cố gắng kiểm soát bản thân. Anh biết Beam không tệ, nhưng Phi..." Kan dừng lại một lúc khiến Beam tò mò nhìn anh.

"Nhưng cái gì?" Beam hỏi.

"Được rồi, xin lỗi." Kan nói với một nụ cười nhẹ. Điều đó khiến Beam cảm thấy thanh thản, cậu không muốn Kan khó chịu.

"Ưm." Beam đáp lại nụ cười của Kan. Kan khẽ nâng cằm Beam lên rồi chạm vào đôi môi mỏng ấm áp của cậu. Một chiếc lưỡi ấm áp nhẹ nhàng liếm quanh bờ môi mỏng để dẫn dắt cậu trước khi đưa chiếc lưỡi ướt át vào khoang miệng mềm mại. Beam nhắm mắt lại đón nhận sự vuốt ve mềm mại của Kan. Chiếc lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng kết nối chiếc lưỡi nhỏ trước khi mút lấy chiếc lưỡi đó mạnh hơn khiến não Beam trở nên trống rỗng. Cậu nhận ra lưng mình chạm vào chiếc giường êm ái. Hai bờ môi cách nhau không xa. Beam giơ tay đẩy mạnh lồng ngực của Kan. Đó là tín hiệu yêu cầu bóng dáng cao lớn dừng lại. Kan từ từ kéo môi mình ra, cắn nhẹ vào môi dưới của Beam và nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Sao vậy?" Kan khẽ hỏi. Beam nhìn Kan với đôi mắt run rẩy.

''Chà.... Nếu Beam nói vậy, P'Kan có tức giận không?" Beam vừa hỏi vừa nắm áo Kan.

"Anh không tức giận, em có thể cho anh biết." Kan trả lời, hơi mím môi.

''Chà... anh có thể đừng làm gì Beam được không? Anh... Beam sợ rằng em sẽ không thể đi chợ được." chàng trai trẻ nói, mặt đỏ bừng. Kan nghe xong liền cười khẽ.

"Hừm...ừ...Được rồi. Anh sẽ không làm gì cả. Vậy thì, đi ngủ thôi. Anh sẽ đi khóa cửa trước." Kan trả lời, Beam nở một nụ cười nhẹ nhõm mà Kan sẽ không thực sự làm bất cứ điều gì với cậu. Kan hôn nhẹ lên trán cậu trước khi đứng dậy khỏi giường. Một dáng người cao lớn bước ra từ trước nhà châm điếu thuốc để kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Không quan trọng anh muốn giữ cơ thể nhỏ bé mạnh mẽ như thế nào. Dẫu biết rằng nếu anh nhất quyết làm thì tấm thân bé nhỏ sẽ phải đồng ý. Tuy nhiên, Kan quyết định không làm vậy vì anh không muốn Beam cảm thấy sợ hãi hơn về anh. Bây giờ, Kan có thể thấy rằng Beam vẫn chưa giảm bớt nỗi sợ hãi đối với anh. Kan mở cửa xe, lấy điện thoại của mình ra và bấm số.

"Hừm... Là tao đây." Kan nói khi đầu dây bên kia khi trả lời cuộc gọi.
.
.
.

"Phi Kan, ha... Phi Kan." Beam lay nhẹ người Kan để đánh thức anh dậy. Sau khi Beam ngủ thiếp đi lúc Kan ra khỏi phòng thì một lúc sau cậu tỉnh dậy thì đã thấy Kan đang nằm ôm mình.

"Hừm." một giọng nói phát ra trong cổ họng anh trong khi mắt anh vẫn nhắm nghiền. Điều này khiến Beam mỉm cười. Vòng tay mạnh mẽ càng lúc càng ôm lấy eo thon của cậu. Beam ngủ trước mặt Kan, không thể không nhìn vào khuôn mặt của Kan. Đưa ngón tay vuốt nhẹ sống mũi, cậu dán chặt ánh mắt vào đôi môi của Kan. Một cái miệng mang lại cảm giác xúc động và đau đớn cùng một lúc. Beam di chuyển khuôn mặt của mình để hôn nhẹ lên môi Kan khiến cho thân hình cao lớn mở to mắt khi anh thức dậy.

"Em định ngủ với anh à?" Kan trầm giọng hỏi và hôn mạnh lên má Beam

“Beam chỉ muốn đánh thức P'Kan thôi." Beam trả lời, tránh chiếc mũi cao cọ nhẹ vào má cậu.

"Tại sao em đánh thức anh? Anh đang ngủ." Kan nói.

"À, Phi Kan nói muốn dẫn Beam đi dạo, anh quên rồi sao?" chàng thanh niên hỏi ngay vì sợ Kan đã quên mất. Người đàn ông cao lớn giơ cổ tay lên và nhìn.

"A... Đã trưa rồi sao?" Kan nói khi nhìn thấy thời gian.

"Vì vậy, Beam phải đi tắm, khi em tắm xong thì anh cũng thay quần áo xong." Sau khi Kan nói xong, Beam ngay lập tức nhảy ra khỏi giường và đi tắm. Thân hình cao lớn nằm xuống và mỉm cười trước thái độ muốn đi dạo của Beam.

Khi cả hai tắm rửa và thay quần áo xong. Kan lái xe đến phố đi bộ tìm chỗ đậu xe, Kan và Beam đi bộ về phía chợ.

“Có rất nhiều người, Phi Kan." Beam nói khi thấy rất nhiều du khách dạo quanh để mua đồ.

“Hãy đi lại gần anh, em biết đấy. Nếu không em sẽ bị lạc.” Kan nói.

"Beam không phải là một cậu bé." chàng trai trẻ nói khàn khàn làm Kan không khỏi bóp nhẹ chiếc mũi xinh đẹp của cậu.

“Em còn hơn cả một đứa trẻ, em biết không?” Kan nói với một nụ cười. Trước khi đưa Beam đi dạo. Trên đường đi, Kan đã ôm chặt lấy chiếc eo thon của Beam để tránh mọi người va chạm với thân hình nhỏ nhắn. Có rất nhiều mặt hàng để bán. Kan và Beam đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác cho đến khi thân hình bé nhỏ trong vòng tay Kan dừng lại.

"Sao vậy?" Kan hỏi.

" Phi Kan, Beam muốn vào thử cửa hàng tráng miệng đó." chàng trai trẻ nói với giọng vui vẻ, chỉ vào cửa hàng mà cậu đang tìm kiếm.

"Đi thôi." Kan đưa Beam dừng lại ở cửa hàng tráng miệng cũ Kalaw Jee. Beam thích thú nhìn những chiếc bánh tròn trong chảo, cậu chưa bao giờ thấy nó như thế này trước đây.

"Phi Kan, đây là cái gì?" Beam tò mò hỏi.

"Đó là một món trắng miệng cổ xưa được làm từ gạo nếp khuấy với nước và hấp chín trước khi chiên. Khi ăn em phải trộn với vừng và đường." Kan giải thích vì anh đã từng ăn món này trước đó .

"Em có muốn thử nó không?" Kan hỏi lại, Beam lập tức gật đầu. Sau đó Kan gọi món tráng miệng Kalaw Jee. Chẳng mấy chốc bánh đã được cắt thành từng miếng nhỏ.

Anh đặt một ly bọt và đưa nó cho cậu. Kan thanh toán trước khi rời khỏi cửa hàng. Beam đút kẹo vào miệng.

"Có ngon không?" Kan hỏi.

“Nó ngon, ngọt và béo." Beam mỉm cười trả lời và đút một miếng nữa vào miệng.

"Trái tim của em không muốn chia sẻ chút nào sao?" Kan vờ hỏi. Beam mỉm cười trước khi trả lời.

"Không, đây là của Beam. Nếu Phi Kan muốn ăn, anh phải mua cái mới." Beam cười nói. Dáng người nhỏ bé chỉ muốn chọc ghẹo Kan.

“Tệ quá." Kan đáp lại.

“Beam đùa thôi." Beam cười nói trước khi đút miếng kẹo vào miệng Kan. Bóng dáng cao lớn nhìn bóng dáng thấp bé trước khi cúi xuống đút miếng kẹo vào miệng và tiếp tục bước đi.

"Phi Kan, Beam muốn ăn Pak Mo Krispies." chàng trai kéo tay Kan về phía cửa hàng Pak Mo Krispies ngay khi nhìn thấy. Kan đồng ý mua những gì anh ấy muốn ăn.

“Phi Kan, ngô nướng ngon quá, ăn đi." Beam lại gọi Kan khi bắt gặp những trái ngô nướng vàng ươm, béo múp ngon lành.

“Phi Kan, nhìn quả trứng ngọt ngào này đi, nhìn rất ngon.” Beam chỉ cho Kan xem món tráng miệng trứng ngọt ngào được đặt bên trong vỏ trứng.

" Phi Kan, bánh roti trông ngon quá." chàng trai nói lại trước khi kéo tay Kan vào quán bánh roti. Kan đã không làm gián đoạn bất cứ điều gì.

"Phi Kan, Beam muốn thử ăn kem Nhật." Beam vừa nói vừa nhai bánh roti và quay sang nhìn một tiệm kem Nhật.

" Ừm... Này, ăn ngọt nhiều như vậy rồi còn ăn sò ốc được không?" Kan hỏi đùa.

“Phi Kan, anh lại dẫn em đi ăn hải sản à?” Beam ngay lập tức hỏi.

“ Phải, có một quán hải sản trên phố đi bộ." Kan đáp.

"Em có thể ăn, em có thể ăn." Beam nói với ánh mắt cầu xin trước khi quay lại và nhìn vào tiệm kem.

"Ăn hải sản xong, chúng ta sẽ đi ăn kem nhé." Kan nói, khiến Beam cười toe toét.

"Được rồi." Beam trả lời ngay lập tức. Kan đưa Beam đi dạo. Hai người đi ngang qua cửa hàng lưu niệm. Beam dừng lại để nhìn xung quanh một chút.

"Em muốn gì?" Kan hỏi. Beam gật đầu nhìn Kan.

"Không, em chỉ xem thôi." Beam trả lời.

"Muốn gì thì nói với anh nhé, Beam. Anh mua cho em." Kan đáp vì cho rằng dáng người nhỏ bé sợ nói với anh rằng mình để quên tiền vì không mang theo ví.

"Em không muốn nó...bởi vì em không biết mua nó từ ai." Beam lặng lẽ nói. Thực ra Beam không dám mua vì cậu không biết phải trả lời thế nào trước câu hỏi của mọi người trong nhà nếu họ biết Beam đến Hua Hin với Kan.

"Vậy chúng ta đi ăn hải sản nhé?" Kan hỏi, biết rằng bóng dáng nhỏ bé đang suy nghĩ quá nhiều.

"Dạ." Beam trả lời, vì vậy Kan đưa Beam đến nhiều quầy hải sản khác nhau trên phố đi bộ. Khi có bàn, Kan gọi đồ ăn ngay vì quán rất đông mà bàn lại khá nhỏ nên Beam phải ngồi đối diện Kan cho thoải mái. Beam kinh ngạc nhìn xung quanh.

"Mai em muốn đi đâu?" Kan hỏi, Beam nghĩ.

"Ngày mai Beam có thể đi bơi không?" chàng trai trẻ hỏi, Kan cười tinh nghịch trước khi đặt tay lên vầng trán nhẫn nhụi.

" Hừm... Có vẻ như bây giờ em có thể chơi được rồi. Em có sức khoẻ để kéo anh đến mọi cửa hàng hết lần này đến lần khác. Điều đó có nghĩa là em đã tốt hơn nhiều." Kan cười đáp. Điều này
khiến Beam cười rất tươi.

"Beam muốn đến chùa Huay Mongkol. Chùa có xa đây không?" Beam nói lại.

"Khoảng 19 cây, có muốn đi không?" Kan ngạc nhiên hỏi.

" Ồ, làm công đức và cung kính nhà sư với Phi Kan khó lắm.” Người thanh niên khẽ nói. Sau đó, nhìn vào khuôn mặt của Kan với một nụ cười dịu dàng, Kan mỉm cười chấp nhận khi anh đưa tay ra và nhẹ nhàng xoa đầu Beam.

"Vâng, ngày mai ạn sẽ đưa em đến ngôi đền. Và sau đó thế nào?" Kan hỏi lại.

“Đi bơi thôi.” Beam đáp ngay khiến Kan phá lên cười.

"Em có muốn đi bơi đến vậy không?" Kan hỏi lại, Beam lập tức gật đầu.

"Em muốn chơi vì em không biết khi nào em mới có thể bơi ở biển trở lại." Beam nói.

"Còn muốn đến chơi nữa thì nói với anh, anh đưa em đi." Kan nói mà không cần suy nghĩ thứ hai. Beam chậm rãi mỉm cười sau đó nhìn vào Kan.

“Beam có lẽ sẽ không có cơ hội quay lại đây với P'Kan đâu.” Beam khẽ đáp khi người phục vụ đặt thức ăn lên bàn.

"Beam vừa nói gì vậy?" Kan, người đang tập trung sự chú ý của mình vào thức ăn được đặt trên bàn.

"Không có gì, ồ... con tôm hùm. Nó rất to." Beam đổi chủ đề. Trước khi hào hứng với con tôm hùm lớn trước mặt, Kan đã xoay sở để mở tôm và đặt nó vào đĩa của Beam.

" Cảm ơn, ưm..." Beam trả lời trước khi ăn. Trong khi đang ăn hải sản cậu nhận thấy ánh mắt kinh tởm của Kan nhìn sang chiếc bàn bên cạnh.

"Có chuyện gì vậy, Phi Kan?" Beam hỏi

" Beam, cậu nên ngồi cạnh anh đi." Kan nói, khiến Beam bối rối nhìn anh.

"Tại sao, Phi Kan không thoải mái sao? Cái bàn nhỏ quá ạ." Beam trả lời, vì cậu sợ Kan sẽ không thoải mái khi ở cạnh mình vì cái bàn nhỏ.

"Đứng dậy và đi nào, Beam." Kan lặp lại để Beam biết rằng cậu phải đi theo ngay lập tức. Bóng người nhỏ bé đứng dậy và ngồi cạnh Kan. Khi Beam ngồi cạnh Kan, cậu thấy ở chiếc bàn gần họ có một nhóm thanh niên đang mỉm cười với Beam, nhưng Beam không để tâm đến điều đó.

"Mày đang nhìn cái quái gì vậy?" Kan khẽ chửi thề, nhưng Beam nghe thấy vì họ đang ngồi gần đó.

"Có chuyện gì vậy, Phi Kan?" Beam lo lắng hỏi.

"Không có gì, cứ ăn đi." Kan đáp nhưng vẻ mặt vẫn hơi căng thẳng. Beam nắm lấy tay Kan và lắc nhẹ.

"Đừng để ý đến họ." Beam nói, biết rằng Kan không hài lòng với vẻ ngoài của những chàng trai trẻ. Kan gật đầu và nở một nụ cười nhẹ trước khi cố gắng phớt lờ ánh mắt của những chàng trai trẻ, và chuyển sự chú ý của mình sang người bên cạnh. Sau khi họ đã no, Kan gọi người phục vụ thanh toán và dẫn Beam ra khỏi nhà hàng.

"Xin lỗi." một giọng nói từ phía sau khiến Kan và Beam quay lại vì họ đã rời khỏi nhà hàng. Lông mày của Kan nhíu lại.

"Cái gì?" Kan hỏi với giọng cứng nhắc khi thấy đó là một trong những bạn trẻ ngồi trong quán lúc nãy. Beam siết chặt tay Kan, cậu sợ Kan sẽ có chuyện vì vừa nhìn đã biết Kan không hài lòng với người thanh niên trước mặt.

"À, tôi muốn xin số của em trai anh được không?" chàng trai trẻ trước mặt Beam nói với vẻ cảnh giác trên khuôn mặt của Kan. Beam choáng váng khi nghe thấy điều này. Kan nghiến chặt răng.

"Cậu đang hỏi của ai?" Kan hỏi lại

" Ừm...cho số của anh trai anh." người kia chỉ vào Beam nói. Kan nở một nụ cười nhẹ trước khi đặt tay lên vai người kia. Điều này khiến người thanh niên trước mặt có chút giật mình. Kan nắm lấy tay Beam và kéo cậu ấy lại gần mình hơn.

"Tôi nói cho cậu một chuyện, cậu bé này... người này... Cậu bé không phải em trai của tôi... cậu bé là vợ của tôi, cậu nghe rõ không?" Kan trầm giọng nói. Khuôn mặt của chàng trai trẻ trở nên tái nhợt khi nghe điều này. Beam lúc này đang choáng váng với khuôn mặt đỏ bừng.

"Vậy cậu nghĩ tôi nên làm gì với người đang hỏi số của vợ tôi? Thực sự, tôi không biết." Kan lặng lẽ nói.

"Ồ, xin lỗi Phi. Tôi thực sự không biết điều đó. Xin thứ lỗi cho tôi." Người kia đã xin lỗi trước khi nhanh chóng trở lại với bạn bè của họ.

"Thật là..." Kan nói với giọng khó chịu.

"Phi Kan, bình tĩnh lại đi." Beam nói, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Kan.

"Tại sao? Beam có muốn cho họ số không?" Kan vô tình đáp lại với vẻ phấn khích, khiến chàng trai trẻ hơi đơ người.

"Tại sao Phi Kan lại nói vậy... Tại sao Phi Kan lại nói rằng anh sẽ không giận Beam nữa?" Beam hỏi, bởi vì cậu cảm thấy bị xúc phạm khi Kan đặt những cảm xúc đó lên cậu. Giọng nói đầy hơi thở của Beam khiến Kan cảm thấy khó chịu.

" Anh xin lỗi." Kan khẽ nói.

"Được. Em mệt mỏi rồi, muốn trở về nghỉ ngơi." Beam nói với giọng nghèn nghẹn, điều này khiến Kan lại cảm thấy tội lỗi. Thân hình cao lớn nhẹ nhàng siết chặt tay Beam.

"Beam, anh xin lỗi, anh không cố ý mắng em. Anh chỉ... anh giận mấy đứa nhóc đó. Vì họ ngồi cùng bàn nên họ nhìn Beam suốt, em biết không?" Kan nói để Beam hiểu.

"Em biết... nhưng họ chỉ quan sát thôi. Bên cạnh đó, Beam chẳng quan tâm đến họ chút nào."

" Anh biết, haizz... Vì vậy, anh muốn xin lỗi và mua cho em một cốc kem Nhật Bản. Xin lỗi vì đã hét vào mặt em, được chứ?" Kan nói với giọng nhẹ nhàng để không xúc phạm cậu thêm nữa. Beam ngay lập tức mỉm cười vì biết Kan muốn hòa giải và Beam không muốn làm Kan phật lòng hay khó chịu lâu khi thời gian bên nhau của họ không còn nhiều.

"Ừm." Beam trả lời, trước khi Kan dẫn Beam trở lại tiệm kem Nhật Bản.

"Em muốn hương vị gì?" Kan hỏi.

"Em muốn vani." Beam trả lời, vì vậy Kan đã gọi cho Beam kem vani và sô cô la. Kem có những viên tròn nên cậu phải bẻ phần trên ra.

"Ưm... Ngon quá." Beam nói khi vị lạnh và vị của kem đi vào miệng.

" Em thích mà." Kan nói, Beam gật đầu nhưng cậu không trả lời vì vẫn đang đứng ăn kem.

"Phi Kan, em có thể ăn một cái khác không?" Beam hỏi khi ăn xong cốc đầu tiên. Kan lắc đầu.

"Đủ rồi, sau đó em sẽ bị ốm và em sẽ không thêd chơi trên biển." Kan nói. Beam phồng má, nhưng vẫn làm theo.

"Khun Kan, Nong Beam." giọng Miles chào đón trước khi Miles đó tiến về phía hai người. Beam cười lịch sự vì tối qua có chuyện khiến Kan không hài lòng với Miles.

"Em có muốn đi dạo không?" Miles lịch sự hỏi.

"Khun Kan, cậu đi đâu mà vội thế? Tôi định gặp một người bạn và ngồi uống nước gần đây." Miles nói. Kan im lặng nhìn Miles trước khi mỉm cười.

"Thật tuyệt... Beam, em có muốn đi ngủ không?" Kan trả lời Miles và sau đó hỏi Beam.

" Ừm... Điều đó tùy thuộc vào P'Kan." Beam trả lời, không hiểu tại sao Kan lại chấp nhận lời mời của Miles.

"Được rồi, chúng ta hãy đi thôi Khun Miles." Kan quay sang chàng trai trẻ.

"Vậy thì chúng ta cùng nhau đi bộ đi. Nhà hàng cũng không xa lắm đâu." Miles cười nói trước khi đi về phía Kan và Beam.

"Tối nay anh sẽ cho em uống, Beam." Kan nói, khiến Beam càng bối rối hơn.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro